Hôm nay,  

Chim Sẻ Sẽ Buồn

29/03/202000:00:00(Xem: 37728)
Hỏi Ai _ Minh họa Đinh Trường Chinh
Chiều Buồn - Đinh Trường Chinh 


Nguyễn Trung Tây

Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago. Nhiều năm qua, ông lãnh việc truyền giáo tại Alice Springs, Northern Territory, vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Từ 2016, nhiệm sở truyền giáo mới của Linh mục là một thành phố vùng cao nguyên Tagaytay,Philippinnes.

 

***
 

Khi được hỏi về những hiểm họa có khả năng đe dọa tới đời sống nhân loại, nhà vật lý siêu đẳng Stephen Hawking nhắc tới bốn điều: thứ nhất, một cuộc chiến tranh hạt nhân bất ngờ; thứ nhì, vi khuẩn biến đổi gen; thứ ba, trái đất ấm dần; và thứ tư, những hiểm họa khác mà con người vẫn chưa biết. Lời tiên đoán của ông ngày hôm nay đang trở thành một hiện thực. Từ khi xuất hiện trên trái đất, vi khuẩn Vũ Hán họ Corona chủng mới tiếp tục đánh gục lần lượt từng quốc gia. Trung Cộng trước tiên, rồi Hàn Quốc, rồi Iran, Ý, và Âu Châu, tiếp nối là Úc và Hoa Kỳ. Mới nhất, Ấn Độ với hơn 1 tỷ người cũng đã phong tỏa. Đến ngày hôm nay, cả thế giới đều chưa kiếm ra vũ khí để chặn đứng vó ngựa bách chiến bách thắng của đoàn vi khuẩn Vũ Hán. Bởi thế, vi khuẩn Corona chủng mới đi tới đâu, nơi đó không còn bóng người.
 
Một điều khiến cả thế giới kinh ngạc ngỡ ngàng là con người (vẫn tự coi mình là một chủng siêu đẳng) bị một chủng vi khuẩn siêu nhỏ hạ đo ván. Tất cả mọi sinh hoạt thường ngày của con người “hữu hình” giờ này bị một loại vi khuẩn “vô hình” đảo lộn. Cả thế giới căng thẳng, hoang mang và sợ hãi. Những con số thống kê về người nhiễm khuẩn và kẻ mất mạng bởi kẻ thù của nhân loại tiếp tục tăng vọt… Bây giờ không chỉ còn là Vũ Hán của Trung Cộng hoặc Daegu của Hàn Quốc nữa, mà là cả thế giới năm châu bị đại dịch cúm Corona!
 
Dịch Vũ Hán lan nhanh cũng bởi nhiều lý do. Một trong những lý do đó liên quan tới thời gian ủ bệnh. Vi khuẩn ủ bệnh thông thường trong vòng từ 2 tới 3 tuần lễ. Trong khoảng thời gian ủ bệnh, vi khuẩn tiếp tục nhân lên, rồi nhanh chóng lây lan sang những người chung quanh. Điểm đặc biệt trong thời gian ủ bệnh, vi khuẩn im lìm đến nỗi người bị nhiễm cũng không biết mình đã bị dính khuẩn. Họ có thể vẫn không sốt, không ho, không đau rát cổ… Họ vẫn tươi cười sinh hoạt bình thường với người thân trong gia đình. Bởi thế vi khuẩn có dịp lây lan sang bố mẹ, ông bà. Rồi bố mẹ và ông bà của U60 lại tà tà đi thăm viếng hàng xóm, uống ly càfe ở quán đầu xóm, ăn tô Phở ở quán đầu hẻm. Thế là nguyên cả một xóm nhiễm vi khuẩn. Xóm này đi thăm xóm kia, hóa ra cả làng, cả tổng, rồi cả nước. Cho nên không lạ chi, nước Ý, Tây Ban Nha, Mỹ, Úc, Philippines, Ấn Độ và gần như cả thế giới đều đồng loạt đóng cửa biên giới và đóng cửa nhà.
 
Giữa những bản tin đặc nghẹt trên trang mạng về cúm Vũ Hán, xuất hiện đó đây hai ba bản tin về hiện tượng ở Ý, chim rủ nhau bay về tấp nập trên những con kênh đào bình thường đặc nghẹt thuyền du khách; hoặc bầu trời thủ đô Manila thường ngày đen đặc khí thải giờ này xanh ngăn ngắt bởi lệnh phong tỏa. Một trong những lời bình luận về bầu trời xanh của thủ đô Manila từ ngày lệnh phong tỏa có hiệu lực là một câu hỏi lý thú và bất ngờ, “Vậy thì ai mới là vi khuẩn?”
 
Từ những ngày vi khuẩn Vũ Hán khai chiến rồi liên tục chiến thắng, đường phố và sông ngòi của thế giới tiếp tục vắng hẳn bóng người. Cũng bởi nhân loại (tạm thời) ở ẩn, thật là bất ngờ, trái đất có dịp hồi sinh!
 
Khi con người trú ẩn trong nhà, nhà máy đóng cửa, xe hơi xe máy xếp xó. Hiện tượng này dẫn tới hệ quả bầu trời không còn bị ô nhiễm nữa. Hết khói nhà máy và khói xăng, trái đất giảm dần hiện tượng nhà kiếng hâm nóng bầu khí quyển. Nhiệt độ không tăng, tuyết hai cực đông cứng, vi khuẩn (?) tiếp tục ngủ say dưới những tảng băng dầy.
 
Bởi con người đóng cửa sinh hoạt dưới mái gia đình, rừng xanh không bị san bằng, cây rừng không bị chặt bỏ. Hiện tượng này dẫn tới ít nhất hai hệ quả có mối liên hệ với nhau; thứ nhất, lá phổi của trái đất không còn bị tàn phá nữa; thứ hai, thú rừng từ từ được trả lại môi trường sống quen thuộc. Dơi, rắn và tê tê quay lại đời sống thường nhật!
 
Bởi con người vắng bóng, thú vật, chim chóc và cá mú không còn bị săn bắn vô tội vạ nữa. Dơi bay tự do trên bầu trời, tha hồ ăn muỗi! Rắn tiếp tục bò trườn tìm kiếm chuột chù. Cá bơi nhởn nhơ không còn sợ phải nuối trôi vào bụng chất độc hóa học thải ra từ những nhà máy!
 
Còn nhiều điều nữa sẽ còn tiếp tục xảy ra tới Mẹ Đất, nếu con người tiếp tục ở ẩn trong nhà.
 
Lịch sử Do Thái ghi lại câu chuyện tháp Babel nghĩ lại cũng khá lý thú. Theo như sách Sáng Thế Ký (STK), sau trận lụt đại hồng thủy, con người hăm hở xây dựng ngọn tháp cao đến tận trời làm một tượng đài kỷ niệm. Hơn nữa, nhờ tháp Babel, con người “sẽ không bị tản lạc khắp nơi trên mặt đất nữa” (STK 11:4). Nhưng Thiên Chúa can thiệp, Ngài khiến con người mở miệng nói ngôn ngữ khác nhau… Việc xây tháp Babel thế là dở dang (STK 11:8).
 
Hiện tượng đại dịch cúm Vũ Hán gợi nhớ lại câu chuyện tháp Babel. Trước khi đại dịch bùng phát, con người tiếp tục xây dựng những ngọn tháp Babel bằng cách phá hủy môi trường sinh thái của trái đất. Hiện tượng này dẫn đến hệ lụy tất cả những sinh vật của trái đất bị đẩy gạt sang bên lề cuộc sống chỉ để phục vụ cho nhu cầu của riêng chủng người. Bất ngờ từ những ngày tháng 11 năm 2019, vi khuẩn Corona xuất hiện tại thành phố Vũ Hán của Trung Cộng. Thật nhanh, vi khuẩn Vũ Hán đảo ngược thế cờ. Chủng người liên tục bị đẩy gạt sang bên lề xã hội bởi chủng Corona.
 
Nếu con người tiếp tục bị chủng Vũ Hán đánh gục, sau cùng biến mất (trường hợp xấu nhất có thể xẩy ra), tất cả những sinh vật còn lại sẽ thở phào nhẹ nhõm bởi mùa phục sinh đã tới với trái đất. Khi đó, chắc chim sẻ sẽ buồn, bởi không còn chủng người nữa, chủng chim sẻ không còn thóc gạo để mổ tanh tách trên sân gạch!
 
Khi mùa hồi sinh tới, chủng người sẽ có nhiều vấn đề để phân tích và mổ xẻ. Một trong những vấn đề đó là mối tương quan giữa con người và trái đất. Nói một cách ngắn gọn, con người rồi sẽ phải tự hỏi một câu hỏi thật thà, “Trái đất gồm có những ai?” Câu trả lời cho câu hỏi này có phải là: “Trái đất bao gồm tất cả mọi sinh vật: con người, thú vật, chim trời, cá mú và thực vật.” Hay câu trả lời chỉ đơn thuần là: “Duy nhất một chủng người.” Chủng vi khuẩn Vũ Hán rõ ràng có một câu trả lời rõ ràng và thẳng thắn cho riêng mình!

 

Nguyễn Trung Tây

Ý kiến bạn đọc
06/04/202015:19:56
Khách
Bài viết thâm thúy, triết lý chính xác.
30/03/202002:48:18
Khách
>Nếu con người tiếp tục bị chủng Vũ Hán đánh gục, sau cùng biến mất (trường hợp xấu nhất có thể xẩy ra)
May be true within 7 years, if Covid-19 can not do the job, then .... Người hại không chết, Trời hại mới chết! Sống làm sao mà để Trời hại thì lúc ấy có tài giỏi đến mấy cũng bằng không.
"When men have no mercy to animals then Allah has no mercy to men."(Koran). Human have many choice to eat, but they eat/kill all animals on Earth for food, for fun. for ...
When God saved Noah and his family from destruction, God treated the animals in a similar manner:
Genesis 2:18-20, “And the LORD God said, It is not good that the man should be alone; I will make him the help meet for him. And out of the ground the LORD God formed every beast of the field, and every fowl of the air; and brought them unto Adam
The bible says "Thou shall not kill" (including animals and men). This is the repeating lesson from the past since Noah's time, to Lemuria, to Atlantis to .... Now the time for people to pay back their karma. Sow what you reap. What the slaughter houses for animals is as like hell as now for humans all over the world with Wuhan pandemic. Heaven is judging.
29/03/202011:35:22
Khách
Bài viết ngắn nhưng xúc tích những ý tưởng thật thâm thúy, phản ảnh kiến thức sâu rộng của tác giả lồng trong tâm hồn vị tha của người tu hành đã đưa độc giả phải tự suy nghĩ nhiều về chủng con người của chúng ta đối mặt với những chủng khác trong thiên nhiên qua đại dịch Tàu cộng.
Quá hay, rất tuyệt.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,684,488
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Lời tòa soạn: Độc giả theo dõi Viết Về Nước Mỹ hẳn quen thuộc với ngòi bút Nguyễn Trung Tây. Tác giả là một linh mục dòng Ngôi Lời, và là người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010, khi ấy Tác Giả đang làm việc với thổ dân các thôn làng hẻo lánh vùng sa mạc miền Trung Úc Châu, không kịp về lãnh giải. Cụ bà Hà Thị Phức, năm ấy 86 tuổi, là nhân vật chính bài “Mẹ, Mẹ Tôi” của tác giả từ San Jose đã bay về nhận giải thay người con linh mục viết văn. Hôm nay, nhận tin Bà Cố đã được Chúa gọi về, Việt Báo và toàn ban tuyển chọn Viết Về Nước Mỹ xin thành kính phân ưu cùng tác giả Nguyễn Trung Tây và cùng dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Bà Cố Maria Hà Thị Phức sớm an hưởng nhan thánh Chúa. Xin đăng lại bài “Mẹ, Mẹ Tôi” để tưởng nhớ.
Lịch sử nhân loại đã từng diễn ra bao nhiêu trận chiến kinh hoàng, xương chất thành núi máu chảy thành sông vì chuyện màu cờ sắc áo. Với người Việt nam thì ai quên được bức ảnh những người lính Thuỷ quân lục chiến của quân đội Việt nam Cộng hoà cắm cờ quốc gia sau khi tái chiếm Cổ thành ở Quảng trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972. Có thể đó là tấm ảnh đã làm thay đổi cậu bé tôi vì chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần ở sân trường học, cậu bé tôi chỉ chăm lo cho bộ đồng phục của mình thẳng thớm, cột dây giày đã đúng cách chưa để không bị phạt
Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn những cành trơ trụi, khẳng khiu. Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Sau hơn hai năm sống lây lất ở trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp,) cuối cùng tôi được thằng Thanh sống chung trong nhà giới thiệu vô IOM (The International Organization for Migration) làm thế chỗ nó khi nó lên đường đi định cư vào giữa năm 1991. Cơ quan này là một trong các cơ quan đầu não rất quan trọng, chỉ sau Cao Ủy Tí Nạn (UNHCR-The United Nation High Commissioner for Refugees) và Văn Phòng Ban Quản Đốc Trại (OIC- Office In Command) mà thôi. IOM có nhiệm vụ đón người tới, đưa người lên đường định cư hay hồi hương, chăm sóc sức khỏe, lo lắng đời sống cũng như quản lý dân số trong trại do đó vô cùng bận rộn với rất nhiều công việc.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Gia đình cô Loan qua Mỹ năm 1995 theo diện HO. Cô có 3 người con, Tuấn (trai đầu) có gia đình ở Sacramento lái xe về nhà cô khoảng 2 tiếng đồng hồ, Kiệt (con nhì) và gái út là Thanh Phương làm việc bên Washington D.C và Texas. Cô chú đến tuổi nghỉ hưu nên cũng tìm niềm vui tuổi già. Cô Loan thích đọc sách và đi Chùa, còn chú Phi ưa gặp bạn bè uống cà phê tán dóc và tham gia sinh hoạt bạn “tù cải tạo”, bạn chung đơn vị lính, bạn trường học cũ và khoá Thủ Đức. Từ khi bị bệnh dịch Covid_19, cô chú chỉ biết bó gối xem tivi, xem phim và ra vô khu vườn tỉa hoa nhổ cỏ. Thỉnh thoảng Tuấn cũng lái xe lên thăm ba mẹ.
Chúng ta đang sống trong một đất nước an bình, thịnh vượng, và no ấm nên ít ai phải bận tâm với cái đói; chúng ta chỉ lo hôm nay phải đổi món ăn gì cho ngon miệng mà không ngán. Vậy mà ngay trên đất Mỹ này, nơi mà thực phẩm, thức ăn đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa và rẻ nhất thế giới, tôi vẫn còn giữ cái tật không cần thiết là tích trữ thực phẩm, đồ ăn khô phòng khi đói, bảo đảm giữ được phẩm chất 10 năm, và vài thùng nước 20-gallon màu xanh.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.