Hôm nay,  

Dì Tiên

24/05/202310:16:00(Xem: 3629)

tg-vo-phu

Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất, về câu chuyện "ai đời mẹ ghẻ lại yêu thương con chồng!"

*


Năm tôi mười ba tuổi, ba ra tù. Má tôi chạy đôn chạy đáo tìm việc cho ba làm, nhưng không nơi nào nhận. Ai mà nhận người mới ra tù nhất là một ông lính không quân ngụy như ba. Gần cả năm ba chỉ loay hoay ở nhà đi ra đi vào, đợi đến đầu tháng đi trình diện ở đồn công an. Thỉnh thoảng ba cũng phụ má đem rau từ ngoài đồng hoặc ra chợ cho bà bán. Má tôi buôn rau. Má mua rau từ các ruộng rồi đem ra chợ bỏ mối lại cho những quầy bán lẻ.

Một buổi sáng má tôi gánh rau từ ruộng đem ra chợ, má bị người ta lái xe đụng trúng rồi bỏ chạy. Lúc đó mới mờ sáng, trời còn nhá nhem, đường vắng người, nên không ai giúp má đưa đến bệnh viện. Má ra đi đột ngột để lại tôi bơ vơ ở cái tuổi mười lăm. Tuổi mà người con gái cần má nhất. Má mất, ba làm nhiều việc hơn để trang trải lo cho cuộc sống của hai cha con. Ba tôi làm đủ việc từ phụ hồ, bỏ nước đá, phụ việc trong tiệm bánh mì. Nhiều lúc thấy ba làm lụng vất vả, tôi muốn bỏ học để tìm việc gì đó phụ ba. Nhưng tôi chưa kịp đem suy nghĩ của mình để nói với ba thì một buổi nọ, sau bữa cơm tối, ông nói với tôi:

- Má con mất sớm, có nhiều chuyện ba không thể chia sẻ với con như má, nhưng ba hy vọng rằng con cố gắng học hành thành người để mai này khỏi cực bản thân. Ba sẽ cố gắng làm lụng để cho con được đầy đủ với bạn bè...

Nghe ba nói vậy, tôi không dám suy nghĩ đến chuyện bỏ học để đi làm nữa. Tôi cố gắng học hành và phụ giúp ba việc nhà, lo cơm nước cho hai cha con. Cuộc sống của hai cha con chúng tôi bình lặng đi qua.

Sinh nhật thứ mười bảy của tôi, ba đem về một cái bánh kem và tặng tôi chiếc xe đạp màu hồng phấn. Chúng tôi hát bài hát mừng sinh nhật. Chiếc bánh sinh nhật trang trí rất đẹp. Trên đó có ghi dòng chữ "Chúc Mừng Sinh Nhật 17th - Hạ Vy - 21 tháng 9". Bánh sinh nhật đẹp làm tôi không nỡ cắt nó. Ba tôi nói:

- Cái bánh này dì Tiên làm tặng mừng sinh nhật con đó. Con có thích không?

- Dạ con thích lắm. Mà dì Tiên là ai sao biết con mà tặng?

- Dì Tiên là thợ bánh kem làm trong tiệm bánh mì nơi ba làm việc thêm đó.

Nghe ba nói vậy, linh tính con gái của tôi trỗi dậy. Tôi cảm giác như giữa ba tôi và người phụ nữ tên Tiên kia có gì đó. Nên tôi đã bỏ con dao cắt bánh xuống và đi ra khỏi phòng. Thấy tôi đột ngột đi ra, ba đi theo sau, ông quan tâm hỏi:

- Con sao vậy? Con không được vui à? Sao không cắt bánh mà bỏ ra ngoài đây?

- Dạ con không có gì. Ba cắt bánh ăn đi. Con không thích ăn ngọt...

- Cái con này... Hôm nay sinh nhật đang vui sao tự nhiên mặt mày chù ụ bỏ ra đây?

- Dạ con không có gì...

- Thôi được rồi, cho ba xin lỗi. Vô nhà cắt bánh sinh nhật đi con. Ba muốn ăn bánh sinh nhật con cắt...

Tôi suy nghĩ và thấy mình hơi vô lý, nên vào nhà và cắt bánh hai cha con cùng ăn. Cái tên dì Tiên đó rồi cũng dần quên lãng đi cho tới một hôm.

Chiều hôm đó, như mọi ngày, sau khi đi học về, tôi ra chợ mua thức ăn về chuẩn bị bữa tối cho hai cha con. Nấu nướng xong, tôi dọn cơm sẵn trên bàn và chờ ba về cùng ăn. Hôm đó ba dẫn về nhà chúng tôi một người phụ nữ độ chừng hơn bốn mươi tuổi. Ba đưa tay qua người phụ nữ giới thiệu với tôi đó là dì Tiên. Tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mình. Người phụ nữ nhỏ con, mặt tròn, mắt tròn, đôi môi nhỏ xíu với mái tóc ngắn uốn cong. Tôi nhìn người phụ nữ chào lấy lệ:

- Dạ, chào dì.

- Dì chào con. Con là Hạ Vy? Hạ Vy xinh đẹp quá. Đúng là tuổi mười bảy có khác.

Kể từ hôm đó dì Tiên thường lui tới nhà tôi. Lần nào đến, dì cũng đem cho tôi một ít bánh do dì làm. Khi thì bánh mì, bánh bông lan, bánh trung thu, bánh dẻo...vv... vv... Tôi cũng dần dà quen đi sự có mặt của dì trong căn nhà này.

Một buổi tối sau giờ cơm chiều, mọi thứ đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi chuẩn bị đi ngủ để ngày mai đi học. Ba tôi kêu tôi lại và nói:

- Hạ Vy, con lại đây ngồi xuống ba có chút chuyện muốn nói với con.

- Dạ. Có chuyện gì vậy ba?

Ba nhìn tôi rồi chậm rãi hỏi:

- Con thấy dì Tiên như thế nào?

- Dạ dì cũng dễ mến, hòa đồng. Nhìn dì nhỏ nhắn như...

Tôi kịp dừng lại để khỏi bật ra hai chữ "búp bê".

- Con nghĩ sao khi con có một người bạn như dì?



- Ý ba là...

Ba nhìn tôi rồi gật đầu trả lời:

- Ừa. Ba muốn dì Tiên về sống chung với hai cha con mình. Con có người hỏi hang chăm sóc, còn cha có người để bầu bạn sớm hôm... Nếu mai này con có chồng thì ba cũng không phải lẻ loi.

Tôi hiểu và biết chuyện này trước sau gì cũng đến. Nhưng trong lòng tôi cảm giác khó chịu như đang mất đi một vật quý giá... Mất đi ba... Tôi buồn bã trả lời:

- Thì ba muốn sao ba làm vậy. Con đâu có quyền gì. Thôi con đi ngủ để mai còn đi học.

Tôi trở vô giường nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung, mãi đến gần sáng mới chợp mắt.

Dì Tiên chính thức về nhà chúng tôi. Từ ngày có dì Tiên, ba tôi không còn làm phụ hồ vất vả đi sớm về khuya như lúc trước nữa. Ba nhìn trẻ trung và yêu đời hơn trước. Tôi cũng không còn phải bận rộn việc cơm nước hàng ngày. Mỗi ngày tôi chỉ việc đi học và ôn bài để chuẩn bị thi vào đại học. Tôi biết và thấy được từ ngày có dì Tiên hai cha con chúng tôi đỡ lo và tôi được ăn sung mặc sướng hơn. Nhưng sao lòng tôi vẫn không có thiện cảm với dì. Tôi cảm thấy dì xa cách, tôi luôn ở tư thế phòng ngừa. Tôi như một con nhím đang dùng lớp gai tua tủa của mình để phòng bị, chờ tấn công. Dì Tiên thì luôn cố gắng làm mọi thứ cho tôi vui. Dì cho tôi tiền để đi chơi bù khú với bạn bè, mua quần áo đẹp cho tôi. Dì làm mọi thứ để lấy lòng tôi, nhưng tôi vẫn trơ trơ không mềm lòng hay dịu dàng với dì dẫu chỉ một phút. Có lẽ cụm từ "mẹ ghẻ con chồng" như những mũi chỉ đã khâu kín lấy suy nghĩ của tôi, nên tôi không thể nào gỡ ra được?

Tôi thi rớt đại học. Tôi không được nhận vào trường đại học nào. Ba tôi thất vọng, nhưng dì luôn cổ vũ tôi. Dì nói:

- Học tài thi phận con à. Thôi thì ráng ở nhà ôn luyện năm sau thi lại không sao. Hồi xưa người ta ba bốn năm mới có cuộc thi một lần. Một năm thôi sẽ qua nhanh thôi. Con đừng buồn.

Tôi thi rớt ở nhà học thêm môn tiếng Anh vì lúc này ba tôi đang làm giấy để sang Hoa Kỳ. Sau gần một năm chạy chọt giấy tờ, phỏng vấn, gia đình chúng tôi cũng đến nước Mỹ.

Đến Mỹ, ba xin vào làm việc ở công ty vệ sinh văn phòng. Ba tôi làm việc từ chiều tối đến gần sáng. Dì Tiên thì làm việc ở tiệm bánh Việt như nghề nghiệp trước đây của dì. Còn tôi làm thu ngân bán thời gian ở một tiệm tạp hóa và học lại đại học.

Sau gần mười năm sống ở Hoa Kỳ, tôi cũng ra trường với tấm bằng dược sĩ và có việc làm ở một tiệm dược gần nhà. Hơn mười năm sống chung dưới một mái nhà, nhưng tôi vẫn không thể nào gần gũi với dì Tiên. Dì vẫn đối xử với tôi như lúc ban đầu, coi tôi con gái. Dì yêu thương tôi, lo cho tôi chu đáo. Ngày tôi lấy chồng dì dậy sớm thức khuya để làm cho chúng tôi những món thức ăn đem ra nhà hàng, làm cho chúng tôi chiếc bánh cưới ba tầng thật đẹp và hơn ba trăm cái bánh cupcakes để làm quà cho khách tham dự.

Trong ngày cưới, tôi ôm chầm lấy dì, như thầm cảm ơn. Sau khi tôi buông dì ra, dì khóc nức. Dì bảo dì vui lắm. Ba tôi nhìn qua mỉm cười.

Tôi lấy chồng và theo chồng về tiểu bang khác sống và làm việc. Thỉnh thoảng tôi và gia đình nhỏ chúng tôi về thăm nhà. Mỗi lần về, dì luôn chuẩn bị nhiều thức ăn cho chúng tôi. Dì thương mấy đứa con tôi, chiều chuộng chúng đủ điều. Những ngày lễ lộc, sinh nhật dì đều gói quà gửi tặng chúng.

Rồi đại dịch Covid kéo tới, cướp đi người ba thương yêu của tôi. Vì ở xa, chúng tôi không về được, một mình dì lo cho ba tôi an nghỉ. Sau khi ba mất, dì lẻ loi thui thủi một mình. Tôi bàn tính với chồng đón dì về sống chung. Chồng tôi cũng đồng ý. Tôi mua vé máy bay bay về nhà thăm dì, thăm mộ ba và đem suy nghĩ của mình nói với dì. Dì nghe xong, ôm chầm lấy tôi rồi khóc. Lần thứ hai tôi thấy dì khóc. Dì nói:

- Dì cám ơn vợ chồng con, nhưng chắc dì sẽ không qua sống chung với vợ chồng con đâu. Dì ở đây hơn ba mươi năm. Quen rồi. Không nỡ bỏ đi tiểu bang khác. Vả lại, ba của con cũng chôn ở đây. Dì không thể bỏ mà đi. Dì tính rồi… Nếu mai mốt dì có yếu, không đi lại được thì dì sẽ vào nursing home. Ở nhà già có bác sĩ, y tá chăm sóc tiện hơn.

Nói rồi dì ôm lấy tôi, rồi lau nước mắt.

Tôi nghẹn ngào bật lên tiếng gọi:

- Má.

Dì Tiên lau nước mắt, mỉm cười. Chúng tôi lại ôm chầm lấy nhau. Những đường chỉ may trên mảnh vải cuối cùng cũng được tháo rời. Tôi không còn cảm giác xa cách với dì nữa… Mà giờ đây tôi coi dì như người Mẹ thứ hai của mình.

Ai nói mẹ ghẻ không thương con chồng? Dì Tiên của tôi là một người Mẹ tuyệt vời, lúc nào cũng yêu thương tôi như mẹ đẻ.

Võ Phú

Ý kiến bạn đọc
25/05/202322:54:05
Khách
Cách đây vài tháng, Viện Trưởng Viện Đại Học Johns Hopkins Ron Daniels đã gửi lời mời tới TT Ukraine Volodymyr Zelenskyy để nhờ ông đọc diễn văn chúc mừng tới các tân khoa trong kỳ tốt nghiệp năm nay [2023] và TT Zelenskyy đã phúc đáp là chưa biết được vì tình hình chiến sự giữa Ukraine và Nga.

Nhưng hôm nay [25-05-2023], TT Zelenskyy đã làm nhiều người ngạc nhiên qua hệ thống màn ảnh trực tuyến viễn liên để đọc bài diễn văn chúc mừng và để nhận được bằng Tiến Sĩ Danh Dự từ viện đại học này.

Nội dung chính của bài diễn văn, TT Zelenskyy viết: hãy tận dụng thời giờ trên quả đất này.

Nếu như nhân vật Hạ Vy sớm nhận ra được tình thương thật lòng của Dì Tiên ngay từ lúc đầu [thay vì phí phạm biết bao thời giờ trong sự thờ ơ, lạnh nhạt, vô tâm] thì đỡ ăn năn hối hận nhiều cho lỗi lầm của bản thân và hạnh phúc cũng đã tràn ngập sớm hơn.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,156
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu lượt người đến đi, không có gì xảy ra; bà quen dần với những người khách trọ xa lạ, tự cho mình là chủ quán trọ. Bà tế nhị quan sát cách sinh hoạt, lời ăn tiếng nói của từng vị khách, đánh giá từng người, xã giao vừa phải. Bà nghĩ xử thế làm sao để khi người ta đi vẫn giữ được thiện cảm với nhau.
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Nhạc sĩ Cung Tiến