Hôm nay,  

Vĩnh Biệt Sacha

19/05/202300:00:00(Xem: 3674)

Sacha
Cô cún Sacha của chúng tôi, ngày còn vui chơi, tung tăng đi dạo đường hoa vàng.

 

Nguyễn Văn Tới - Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018 và giải vinh danh Tác Phẩm 2019 và giải vinh danh tác giả, tác phẩm 2021. Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ông định cư tại Mỹ từ 1990, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Đây là bài mới nhất của Ông kể về tình yêu thương giữa con người và thú nuôi trong nhà.

*  
 
Loài chó là một tạo vật tuyệt vời Thượng Đế đã ban cho con người, nó có một đức tính mà tự cổ chí kim, ai cũng nhận ra là sự trung thành tuyệt đối. Câu chuyện con chó Hachiko ở Nhật Bản đã làm rung động biết bao con tim trên thế giới. Trong 9 năm liền, ngày nào nó cũng đến nhà ga xe lửa nằm chờ chủ nó đi làm về, nhưng ông đã không bao giờ trở về nhà vì cơn đau tim đột ngột, ông chết tại sở làm. Ngày nào cũng vậy, dù mưa rơi, tuyết đổ, hay nắng hè oi bức, Hachiko vẫn kiên nhẫn chờ đợi chủ cho đến khi nó gục chết vì kiệt sức ở sân ga. Người Nhật đã tạc tượng con chó Hachiko như là biểu tượng của sự trung thành.

Trong xã hội ngày nay, chúng ta có thêm nhiều loại chó được huấn luyện dể giúp ích cho nhân loại như chó dẫn đường cho người mù (guide dogs), chó quân khuyển đánh hơi các loại chất cấm, bom mìn … (detection or sniffing dogs) mà cảnh sát hay quân đội thường dùng, và một loại chó mà chúng ta ai cũng yêu mến là chó dùng để xoa dịu bệnh nhân bị những biến chứng về tâm thần được gọi là chó trị liệu (therapy dogs). Như vậy chúng ta có thể thấy được chó là con vật hữu ích nhất trong những con vật được nuôi trong nhà.

Gia đình tôi sống trong một thành phố nhỏ đìu hiu ở tiểu bang Arizona, rất xa cộng đồng người Việt nên bạn bè cũng ngại đến thăm, vì thế, tôi tìm mua cô cún Sacha về nuôi để có thêm một người bạn 4 chân dễ thương, trung thành, và chia sẻ buồn vui trong nhà. Chúng tôi có 2 đứa con, nay có thêm Sacha, đứa con thứ 3, là thành viên không thể thiếu trong nhà. Chúng tôi vui, nó vui; chúng tôi buồn, nó cũng u sầu.  Mỗi khi đi làm về, nó chạy ra đón, vẫy đuôi mừng rỡ, quấn quýt quanh chân mình khiến quên đi bao phiền nhiễu ở chỗ làm.

Sacha rất tinh khôn và lúc nào cũng dư thừa năng lượng, nó có thể đọc được nét biểu cảm trên mặt từng người trong nhà và cảm thông mỗi khi chúng tôi vui hoặc buồn. Khi tôi buồn bực, nó sán lại gần, nằm kế bên, dụi đầu vào lòng cho đến khi nhìn thấy nét mặt tôi tươi lên, nó mới bỏ đi. Trong nhà có tin vui, nó cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc, nó chạy lăng quăng từ chân người này đến người kia với đôi chân thoăn thoắt vui tươi. Mỗi lần tới giờ ăn, đôi mắt nó sáng lên mừng rỡ và nhẩy nhót không biết mệt, rồi chạy lại cái tô đồ ăn của vợ tôi đặt trước mặt nó. Cứ như thế, Sacha dần dần chiếm lĩnh trái tim và nhẹ đi vào tâm hồn chúng tôi từng ngày, từng giờ một cách tự nhiên như ánh sáng cần bóng tối để ban ngày hiện hữu và ban đêm ngự trị.
Con cái còn có lúc làm cha mẹ buồn lòng nhưng Sacha thì chưa bao giờ. Có bữa, cô ta không khỏe, lỡ làm bậy trong một góc nhà, trên sàn gỗ mới tinh thợ vừa làm xong; giận quá, tôi kêu nó đến, đầu nó cúi gằm, đôi mắt cụp xuống vẻ ăn năn làm lòng tôi mềm lại không nỡ la mắng nó. Dầu sao cũng phải daỵ cho nó hiểu. Tôi kéo nó đến gần “hiện trường”, dí mõm nó xuống, lớn tiếng mắng “no, no, and no”. Từ đó về sau, Sacha không bao giờ tái phạm nữa.
Vợ tôi và đứa con gái chăm sóc Sacha từng chút một, mua cho nó những bộ quần áo thật xinh, sắm sửa giường nệm mùa đông để giữ cho nàng ấm áp. Thằng con trai lo tắm rửa và đánh răng, đưa nó đi bác sĩ thú y theo định kỳ. Tôi hay đưa nó đi xén lông, hớt tóc 3 tháng một lần vì Sacha là giống Yorkie, lông xù và dài ra rất mau, nhưng đặc biệt lông không bao giờ rụng. Bản thân tôi chẳng bao giờ tốn một xu hớt tóc cho mấy cô thợ cạo vì chẳng còn… tóc để cắt; nhưng riêng Sacha, mỗi năm tôi phải trả vài trăm để làm đẹp cho cô nàng. Mỗi lần từ “thẩm mỹ viện” về, cô nàng đeo cái nơ đỏ hồng, tóc tai chải mượt mà, người thơm phức, rất đáng yêu.

Tôi thường hay dẫn nó đi bộ bên ngoài để không bị cuồng chân, được tắm nắng, và có dịp ngắm cây cỏ, trời mây, được đi dạo trong rừng, Sacha càng vui thích hơn, 4 cái chân nhỏ nhắn tung tăng reo vui trên đường đầy hoa vàng. Sacha không nói nhưng hiểu được hai ngôn ngữ vì 3 cha con tôi nói tiếng Mỹ với nó, còn bà xã nói tiếng Việt, vậy mà nàng ta nghe và hiểu được hết.

Thoáng một cái mà Sacha đã sống với chúng tôi vui vẻ, hạnh phúc được 14 năm. Năm ngoái, đứa con gái đi làm xa, thằng con trai còn đi học nên vẫn ở với chúng tôi. Dạo này Sacha có vẻ chậm lại, hình như nó già đi và hay ho hen. Chúng tôi đưa nó đi khám bệnh, chích thuốc, giải phẫu cái răng sâu nhưng cũng không thấy khá hơn, cơn ho kéo dài và nhiều hơn, tôi nghe nó ho mà xót ruột, đau lòng như thấy đứa con đau ốm.

Mùa hè đang đến gần, gió mang hơi ấm ngấp nghé tràn về thung lũng, cây cối xanh tươi, hoa lá đâm chồi, nẩy lộc, chúng tôi hy vọng Sacha sẽ bớt ho. Tiện dịp có mấy người bạn bay qua thăm, chúng tôi đi hiking lên núi và dẫn Sacha theo, nghĩ rằng được ra ngoài hít thở không khí trong lành, nó sẽ khỏe hơn. Tôi nắm sợi dây dẫn nó đi, Sacha vẫn chạy nhảy tung tăng phía trước dáng nhanh nhẹn, khỏe khoắn.

Đang đi lên một cái dốc khá cao, chợt sợi dây ở tay tôi thấy nặng, quay lại, tôi thấy Sacha nằm lăn quay, thở hào hễn, tôi vội cúi xuống bế nó lên tay và kiếm bóng mát ngồi nghỉ. Vợ tôi cho nó uống nước, ăn loại bánh mà nó thích. Lạ quá, nó không ăn mà cũng không uống được chút nước nào. Chúng tôi ngồi nghỉ 10 phút để Sacha lấy lại sức, lúc đó nó mới chịu ăn và uống một chút.

Chúng tôi quyết định cắt ngắn chuyến hiking và quay về. Dọc đường, chỗ nào khó đi, tôi bế nó trên tay, khi xuống tới chỗ đậu xe, Sacha đòi nằm nghỉ thêm một chút. Tôi thoáng lo lắng nhưng tự trấn an, chắc hôm nay nó bệnh. Về đến nhà, nó sẽ vui chơi và khỏe lại bình thường.

Ba ngày sau, Sacha trở bệnh nặng, ho nhiều hơn, hơi thở ngắn, và biếng ăn; thằng con trai đem đi bác sĩ khám và cho toa mua thuốc, nó đỡ ho hơn một chút. Sáng nay, nó chợt trở bệnh nặng hơn, không muốn ăn, đôi mắt lờ đờ không còn tinh anh như trước. Nó nằm lặng im, vợ tôi đem nó ra ngoài cho đi tiểu, nó cũng không muốn nhúc nhích, cứ nằm im một chỗ, cặp mắt u buồn nhìn chúng tôi như muốn nói điều gì.

Vợ tôi bế nó vô nhà, vừa đặt xuống, nó ói ra máu. Thằng con trai lấy khăn bọc lại và ôm nó lên xe chạy đi cấp cứu. Đến nơi, bác sĩ khám xong, lắc đầu, cho hay nó già rồi, lại bị trụy tim (heart failure), và ngạt thở vì xuất huyết bên trong, không có thể làm gì được nữa. Sacha lịm dần đi trên giường bệnh, thở hắt ra rồi ra đi mãi mãi.

Thằng con trai tôi vốn là lính Thủy Quân Lục Chiến mà cũng đứng như trời trồng, hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Nó gọi cho tôi hay, qua phone, tôi nghe tiếng nó nức nở đứt đoạn; ở nhà, cả hai chúng tôi cũng không ngăn được giòng lệ, một nỗi buồn thương ghê gớm như vừa mất đi một đứa con. Tôi dặn con trai phải bình tĩnh khi lái xe về nhà, đừng xúc động thái quá; nó phải để Sacha lại cho bác sĩ lo việc hậu sự. Gọi cho đứa con gái ở xa, nó cũng nức nở khóc thương Sacha, nó luôn miệng trách chúng tôi không lo lắng tận tình.

Thật là đau lòng và không dễ dàng chút nào khi chứng kiến một sinh vật mình yêu thương biết bao, nay vĩnh viễn mất đi. Thằng con trai từ nhỏ đến bây giờ, nó chưa hề trải qua một cuộc chia ly nào, chưa từng cảm xúc, hoặc chứng kiến một thành viên trong gia đình mà nó yêu thương tha thiết nay phải lìa xa mãi mãi. Mắt nó đỏ hoe suốt dọc đường lái xe về nhà. Cả ngày, chúng tôi im lặng nhìn nhau, không ai nói một lời, không khí bao trùm một màu thê lương, buồn thảm. Ai nấy tự dành cho mình một khoảng trống thinh lặng để thương nhớ Sacha, nhớ đứa con, đứa em yêu thương giờ không còn gặp nữa. Niềm đau len lỏi vào tâm can, căn nhà như trống vắng hẳn đi khi không thấy Sacha chạy nhảy hay cào cửa đòi ra ngoài.

giay khai tu sacha
Giấy khai tử cùa Sacha
Mấy ngày nay, đi ra đi vô, nhìn thấy 2 cái chén ăn cơm, chén uống nước, sợi giây dẫn Sacha đi chơi, ngăn đựng quần áo của nó mà chúng tôi mới thực sự thấy một sự trống vắng to lớn, thiếu vắng đi một đứa con yêu thương. Nhìn cái sofa Sacha hay nằm mỗi ngày, cũng nhớ. Nhớ mỗi sáng, cửa phòng vừa mở, nó đã đứng chờ trước cửa từ bao giờ, đôi mắt đen to tròn mừng rỡ như muốn nói “chào bố mẹ”. Hai đứa con chúng tôi đã lớn, hình như đã quên điều đó, nhưng Sacha thì không; ngày nào nó cũng chào đón chúng tôi bằng ánh mắt yêu thương không bao giờ mệt mỏi, bằng cái vẫy đuôi mừng rỡ rất chân tình. Hỏi sao chúng tôi không đau lòng xót xa khi nó bỏ chúng tôi ra đi.

hop tro sacha
Hộp tro và dấu chân của Sacha
Mấy ngày sau, đứa con trai hỏi tôi lý do nào mà năm đó tôi đem Sacha về nhà, vì đây là một trách nhiệm rất lớn khi phải nuôi nấng và săn sóc cho nó. Tôi trả lời cha mẹ nào cũng muốn con cái mình vui, nên tôi tin sacha sẽ là một niềm vui, hạnh phúc cho các con. Nó nhìn tôi một hồi lâu và nói con thành thật cám ơn ba má đã cho con một thời gian dài sống vui và được săn sóc Sacha và cũng cho con biết thế nào là niềm đau của sự phân ly.

Vĩnh biệt sacha, con ra đi bình an, chúng tôi ở lại với nỗi đau thương sâu thẵm trong lòng và giòng lệ lặng lẽ trong tim.

Nguyễn Văn Tới. 5/2023.

Ý kiến bạn đọc
06/06/202323:36:07
Khách
Gia đình chúng tôi cũng nuôi một chú chó lab lai tên Reggie. Nuôi từ lúc được 2 tháng nên coi như thành phần gia đình. Sau 14 năm Reggie đã đến ngày phải lìa xa chúng tôi. Câu nói chó là bạn thân nhất của con người có lẽ không sai!
26/05/202314:48:58
Khách
TOI CUNG CO NUOI MOT CON CHO,CHAU DA CHET VI UNG THU PHOI,NGAYDUA CHAU DI THIEU,TOI CUNG DA KHOC,CHO LA DONG VAT TOT NHAT VI CHUNG DA CHAP NHAN NGUOI CHU CUA MINH BAT CU TRONG MOI HOAN CANH
21/05/202320:18:59
Khách
Người Á Đông thường tỏ ra buồn rầu, đau khổ, thống thiết mỗi khi người/vật thân lìa bỏ cõi trần. Cường độ than khóc càng mạnh [fortissimo] càng chứng tỏ cho cõi lòng tan nát, tơi bời càng nhiều cho kẻ ở đối với người/vật đi.

Theo khoa học thì số tuổi của cô/chú khuyển được so sánh với số tuổi của loài người như sau: [khuyển] 1-2 năm = [người] 15-24 năm; 3-5 năm = 28-36 năm; 5-10 năm = 36-66 năm; 10-15 năm = 56-93 năm.

Nhà sáng tác nhạc Wolfgang Amadeus Mozart "thọ" 35 tuổi tương đương với 3-5 năm của loài khuyển.

Hai chú khuyển cưng đây được chủ nhân/gia đình thương tiếc, cầu nguyện, ma chay tử tế lúc mất.

Mozart lúc mất chỉ được lằng nhằng vài người tiễn đưa ra huyệt mà mãi sau này hậu thế cũng không biết xương cốt và huyệt nằm ở đâu.

Nhưng hằng năm [ngoại trừ 2 năm COVID], các quốc gia trên thế giới [Âu/ Mỹ, Nhật, Nam Hàn, Đài Loan, etc. đều tổ chức trọng thể những buổi hòa nhạc trong những đại hí viện hoành tráng kéo dài cả mấy tuần lễ để hân hoan chào mừng sinh nhật của Mozart.

Có lẽ linh hồn [nếu có] của Wolfgang Amadeus Mozart cũng vui và được an ủi phần nào cho số phận/định mệnh quá hẩm hiu, phũ phàng của một thiên tài mà chưa ai có thể thay thế được.
21/05/202304:36:48
Khách
Ai có thương chó như con mới hiểu cái đau khi 1 thành viên trong nhà ra đi mãi mãi
Năm ngoái anh Bờm ( giống chó Dachshund) của tôi cũng ra đi khi gần 9 tuổi vì bịnh
Cả nhà đều thương xót, tui thì khóc ròng, con trai thứ 2 của tôi gần 25 tuổi cũng mang em đi bịnh viện và cũng khóc bù lu khi thằng em trai (chó) ra đi
Chúng tôi cũng thiêu và có dấu chân cùng hộp tro để kỷ niệm
Chia buồn cùng tác giả, tôi còn đang có 1 con gái ( giống cho Dachshund mini lông dài) năm nay gần 9 tuổi, tui tự nhủ, nếu nó già và ra đi không bao giờ tui nuôi chó hay bất cứ thú cưng nào nữa vì tự biết bản thân rất thương thú cưng nên sẽ rất đau khổ khi nó ra đi
Ai cũng hiểu có sinh có tử nhưng mấy ai không khổ đau khi chứng kiến người thân yêu ra đi .....ngày mai là đúng 1 năm giỗ anh bờm
Nguyện cầu cho con được vãng sanh về cõi Tây phương cực lạc thoát cảnh làm súc sinh
A Di Đà Phật 🙏🙏🙏
19/05/202310:10:31
Khách
Nếu không có bài viết này thì người đọc cũng quên khuấy mất sự ra đi [bình thản] của ông bạn vong niên BS Nguyễn ý Đức [năm ngoái và vào tháng này]. Ngoài tình bạn [mấy chục năm], tiện nội còn là là em họ [con chú con bác] với hiền thê của BS NYĐ.

Viết là quên nhưng có lẽ không được chỉnh cho lắm vì: với nđ, BS NYĐ vẫn còn đây. Thí dụ, khi nhớ/nhắc tới những mẩu đối thoại giữa hai người với tiện nội/ người thân/bản thân, nđ bật cười thích thú và vẫn nhớ mồn một giọng nói và cử chỉ của người.

Viết tới đây, nđ chợt nhớ tới bài thơ "Cuối Đời" của nhà văn Tạ Quang Khôi aka Tạ Ống Khói:

Buổi tối vào giường chỉ ước mong
Sáng mai không dậy nữa là xong.
Cuộc đời lắm nỗi buồn tê tái,
Tha thiết chi cho nát cõi lòng.
Bao giờ tôi chết, xin đừng khóc
Để níu chân tôi vướng cõi trần.
Xin hãy cười vui giờ vĩnh biệt,
Mừng tôi đã thoát nợ gian truân.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,262
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu lượt người đến đi, không có gì xảy ra; bà quen dần với những người khách trọ xa lạ, tự cho mình là chủ quán trọ. Bà tế nhị quan sát cách sinh hoạt, lời ăn tiếng nói của từng vị khách, đánh giá từng người, xã giao vừa phải. Bà nghĩ xử thế làm sao để khi người ta đi vẫn giữ được thiện cảm với nhau.
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Nhạc sĩ Cung Tiến