Hôm nay,  

ROBOT OX

20/03/202318:48:00(Xem: 3438)

 

03202023_RobotOX_Thanh Mai
Hình tác giả gửi. 2 con robots.

 

Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Mừng tác giả viết trở lại, bài viết mới dí dỏm, vừa tếu lâm vừa ngậm ngụi.


*

 

Nhà tôi có nuôi... 2 con Robots. 

Một con có tên là “Dì Bé” vì do dì Bé mua tặng. Nó ăn điện mà sống và khi đói tự đi kiếm điện mà ăn cho no. Thời gian đầu Robot “Dì Bé” làm việc rất giỏi, hút bụi nhà cửa sạch trơn và còn chui xuống gầm giường hút bụi nữa, đỡ lắm. Nhưng về sau “Dì Bé” bị mòn chân, dù thay chân sơ cua vẫn bị yếu đi hẳn, chạy vòng vòng khắp nhà mà bụi vẫn hoàn bụi. Thôi thì cho “Dì Bé” làm việc thưa hơn chứ ai mà đành vắt chanh bỏ vỏ!

 

Còn con Robot thứ hai thì ăn cơm, lâu lâu cũng ăn phở nhưng là phở chay và có tên là ROBOT OX. Robot OX khi đói cũng biết tự đi kiếm ăn và tự sạc nhân điện. Robot OX có một tính năng tốt hơn Robot dì Bé là xài hơn 30 năm mới bị “mòn chân” dần dần; động cơ hoàn toàn tự động-khi hút bụi thì tự động thò ra, hút xong lại tự rút vào hay lắm. 

 

Thời còn tập sự Robot OX này tơ lơ mơ nhưng càng về sau nó càng giỏi, không những biết hút bụi mà còn biết lau nhà, làm vườn, và làm nhiều việc linh tinh khác nữa như... cấy DNA... và chiều bạn của bà chủ vô cùng!

 

Giá con Robot Dì Bé cỡ 300 đô Mỹ bán đầy trong các tiệm. Trong thời gian bảo hành mà trục trặc có thể trả lại. Còn Robot OX thì từ 0$ cho đến vô giá bán đầy ở chợ... trời. Loại này mua rồi không trả lại được nên nhiều khi gặp nhằm con dỏm làm biếng ăn hại, hoặc rượu chè be bét, hoặc chê cơm mê phở thì lãnh đủ. Nói chung tùy “hên xui” thôi. 

 

Nghe nói Việt Nam cũng có bán Robot OX nhưng không tốt như bên Mỹ. Tụi nó thường sạc điện ở mấy quán nhậu, bia ôm và lười biếng lắm. Cho nên mấy Robot OX đem từ Mỹ về rất có giá, được săn lùng và có khi bị dụ chôm mất. Robot OX còn dễ bị nhiễm virus độc rồi lây lan lung tung nên tốt nhất là hạn chế không đem chúng về Việt Nam. Nhớ nghe! 

 

***

 

Ngày qua ngày, con Robot OX của tôi cứ hùng hục làm việc như trâu cả 4 mùa. Không than vãn, không đòi hỏi, không õng ẹo và càng ngày càng không cần nạp nhiều nhân điện. Ngược lại Robot thích nạp khói thuốc và biết tự sản xuất cho mình hút nên tha hồ mà nạp khói. 

 

Mặc dù động cơ tự thò ra thụt vào để sạc nhân điện bị yếu nhưng may là động cơ làm việc của Robot OX vẫn còn rất tốt. Mùa đông cả một cái driveway rộng và dài phủ đầy tuyết Robot OX một mình ủi sạch. Sân trước sân sau rộng mênh mông Robot thường xuyên cắt tỉa gọn gàng. Mùa thu một mình loay hoay thổi và gom hốt lá không cần ai giúp. Tôi thấy Robot OX cực khổ quá đề nghị mua xe lái cắt cỏ và thuê công ty xúc tuyết nhưng Robot không chịu, phản đối kịch liệt. Đúng là số khổ mà!

 

Robot OX cũng biết nấu nướng. Mấy món cháo bò, cháo lòng, cháo gà, vịt; bánh tét, bánh bèo, bánh xèo, bánh căn Robot nấu rất ngon. Nhưng vì bận rộn vườn tược quá nên không có nhiều thời giờ để nấu nướng vì Robot nấu ăn rất công phu theo đúng hướng dẫn của YouTube. Người máy nên nguyên tắc mà!

 

Chẳng những Robots OX biết lo sân cỏ vườn tược, nấu nướng mà còn lái xe đường trường rất bền bỉ. Ngồi lái một lèo cả chục tiếng đồng hồ chỉ dừng 1 vài lần để đổ xăng và nạp khói thuốc. Nhờ đó mà bà chủ và bạn bè tha hồ đi du lịch đây đó bằng xe hơi rất thú vị. Đang trên đường mà thấy cảnh đẹp ra lệnh ngừng, xuống chụp hình là tài xế Robot OX này dừng ngay không dám hó hé. Và tài xế lúc này thành thợ chụp hình “professional” mới tuyệt nữa chứ. Chiều và chụp đủ kiểu cho mấy nàng. Bảo sao mấy bà không thích và thương Robot OX!

 

Mà lạ nghen. Con Robot OX này xưa nay khô như ngói, bỗng dưng 1 hôm không biết sao lại biết làm thơ. Thơ của Robot không được lãng mạn bay bướm nhưng đọc cũng đỡ buồn như:

 

Trời buồn

Trời đổ mưa ngâu

Ta buồn

gãi háng ... 

hồi lâu hết buồn… 

 

Robot OX im im ít nói nhưng nói ra thì rất hài hước. Làm thơ thì toàn kiểu cà tửng như thế đó cũng vui. Chỉ tiếc là người ta quên không cài đặt cho Robot OX này biết đàn hát, chùi cầu tiêu chứ không là hết xảy rồi.

 

***

Mọi vật trên đời 

Đều có tuổi thọ.    

Robot OX

Đang khỏe khù khù

Bỗng lắm khối u…

 

Robot OX bị ung thư đa u tủy, cả bộ xương sườn xương sống từ từ rạn nứt đi đứng rất đau đớn khó khăn. Vậy mà vẫn rán lết tới bếp để bập thuốc lá cứ như nó cũng là năng lượng điện cho người máy vậy. Mà cũng có thể vì đồ sạc điện của Robot bị xụi lơ nên đã lâu không thể sạc thêm nhân điện cũng nên. 

 

Vì pin dự trữ phải dùng rất tiện tặn và máy móc rã rời nên Robot OX được nghỉ ngơi giao việc lại cho bà chủ. Cũng may bà chủ lâu nay lè phè nên còn phẻ, chưa bị rơ. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, thanh toán đám giặc tuyết, giặc cỏ, giặc lá thì nhằm nhò gì. Thuê người về làm giùm phẻ re như bò kéo xe. Hi hi! Nghĩ lại lâu nay Robot OX cứ một mình lui cui làm hết mọi việc chăm sóc nhà cửa vườn tược tội ghê.

 

***

Rồi Robot OX phải nhập viện cả tháng trời vì xương ức bị gãy không đi đứng cục cựa được. Đủ loại thuốc giảm đau và thuốc trị ung thư làm Robot OX bị chập mạch biến thành phi hành gia cứ nói chuyện đang lái phi thuyền thám hiểm vũ trụ. Bà chủ phải đóng vai nữ phi hành cùng thuyền để dụ Robot OX đừng leo xuống giường. Vừa lo, vừa thương, vừa lén quay phim và cũng không nhịn được cười vì trông Robot tếu quá cứ như một đứa con nít thông thái nói ra vanh vách tốc độ ánh sáng, tốc độ phi thuyền và khoảng cách của trái đất với sao Hoả mà ổng tính bay tới ở. 

 

Thời gian nằm viện chỉ nằm một chỗ không di chuyển được nên cả tháng Robot không thể nào hút thuốc lá. Hơn nữa thuốc hóa trị làm thay đổi vị giác nên Robot OX hết còn thích mùi thuốc lá nữa. 

 

Khói huyền thôi lưu luyến

Quyết từ nay chia tay!

 

Robot OX xui bị dính bệnh ung thư nhưng cũng còn may loại ung thư này 65% có thể chữa được và còn được chữa theo phương pháp hoá trị mới nên ít bị thuốc hành ói mửa hoặc rụng tóc. Robot OX còn được một bệnh viện lớn nổi tiếng thế giới là Mayo Clinic ở Rochester giúp thay tủy tự thân. Hy vọng sẽ chế ngự được tế bào ung thư một thời gian dài.

 

Xương sườn xương sống của Robot OX từ từ liền lại, nhưng tội cái là chỉ trong vài ba tháng thôi mà Robot OX bị lùn xuống cả tấc, và già khú trông cứ như ông già hết xí quách. Tội ơi là tội!

 

Ngày xưa dáng thẳng vươn cao

Bây giờ như cọng mì xào xụi lơ!

Cho dù người máy bị rơ 

Thành Chung Vô Dịm thì nằm chờ được cưng…

Hi Hi!

 

Thanh Mai

 

 

Ý kiến bạn đọc
11/04/202408:31:13
Khách
making herbal incense <a href=""> https://forums.dieviete.lv/profils/127605/forum/ </a> electronic pill dispenser
21/03/202318:46:31
Khách
Nếu chương trình Đêm Thứ Bẩy Sống [Saturday Night Live "from Minnesota"] được Việt Nam hóa [Vietnamized] và với sự cộng tác của TM thì nhất định phải hay, vui nhộn không bút mực nào tả sao cho xiết.
21/03/202316:52:23
Khách
Cảm ơn Nate đã khoái bài này và cười. Nói nhỏ là câu cuối TM đã đổi vài chữ khi đăng trong Việt báo online cho nó đàng hoàng 1 tí chứ thật ra là......"Thành Chung Vô Dịm thì MR....?...N" đó. Hi hi!
21/03/202311:40:23
Khách
Phải hiểu biết rộng, sắc sảo, tế nhị mới có được tinh thần hài hước như vậy [nhất lại là phụ nữ á đông].

Cám ơn tác giả nhiều đã làm cho người đọc cười thật đả.

P.S: Được chữa bệnh ở Mayo Clinic thì không còn bệnh viện nào [trên quả địa cầu này] có thể tốt hơn được nữa. Chỉ có bậc vua chúa, tỷ phú và VIP mới có phương tiện chữa bệnh ở Mayo Clinic.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 553,792
Kể từ những năm tháng đầu tiên, khi Phật giáo truyền vào Việt Nam, các chùa đã tổ chức Lễ Vu Lan. Ngày nay, Lễ Vu Lan không còn đơn thuần chỉ có ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng ca ngợi lòng hiếu thảo đối với mẹ không thôi mà đã trở thành "lễ hội" mang tính cách nhân văn nói lên lòng hiếu kính của tất cả mọi người đối với cả mẹ lẫn cha hiện tiền, hay ông bà cha mẹ đã quá vãng nhiều đời nhiều kiếp. Lòng trân trọng hiếu kính mẹ cha, phụng thờ tổ tiên ông bà, chính là sợi dây liên kết giữa người còn kẻ mất, là truyền thống cao đẹp nêu cao tình người của dân tộc Việt.”
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ.
Ba tôi qua đời năm Mậu Thân 1968, còn trẻ lắm, em Út thứ 9 trong nhà nói: “em không nhớ mặt Ba”, tội nghiệp, lúc đó nó mới có ba tuổi; Má tôi vừa bỏ chúng tôi đầu xuân năm 2023, thượng thọ gần bách tuế. Từ thuở nhỏ, chúng tôi lớn lên không có Ông Bà cả hai bên Nội, Ngoại. Ông Bà Ngoại với con cái sống cuộc đời thương hồ, trôi nổi nước lớn nước ròng, buôn bán theo mùa ở Châu Đốc. Rồi Ông Bà lần lượt qua đời khi tuổi không thọ lắm. Má tôi có chồng, thì Má chồng đã mất, Ba chồng bồng ẳm hai cháu Nội mới chập chửng biết đi được vài lần thì gia đình tôi dọn nhà lên Sài Gòn. Rồi ông Nội qua đời. Nghe Ba và Cô Hai kể, Ông Nội nằm đọc báo ngủ trưa, ngủ luôn giấc ngàn thu, rời hơi thở nhẹ tênh, nhà quê gọi là đứt mạch máu. Năm đó, Ông vừa qua tuổi 50. Má kể, tôi cũng được Ông Nội bồng vài lần lúc mấy tháng,
Hằng ngày, một mình, tôi vẫn tiếp tục lặng ngắm bức tranh thêu hai con hạc trắng như ngày nào khi hai chúng tôi bên nhau. Con chim trống luôn luôn là hình ảnh oai phong - khỏe mạnh của chồng tôi những ngày đầu chúng tôi quen nhau cách đây hơn 50 năm. Thương làm sao, lúc về già, chồng tôi y như con hạc trống già vẫn ráng vươn cao cổ che chở con chim mái ướt sũng đứng nép mình cạnh bên. Thương, nhớ… những ngày hạnh phúc có nhau nhưng tôi không bị dày vò , xót xa vì tôi đã sống trọn vẹn và làm đầy đủ bổn phận của một người vợ, người mẹ …Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật nghiệt ngã, đời người rồi ai cũng phải đi tới các trải nghiệm đó. Chấp nhận và có chuẩn bị chu đáo vẫn hơn là né tránh!?
Tôi đã hứa với Văn, ngày thứ sáu và thứ bảy của tuần lễ nghỉ phép, tôi sẽ đến nhà làm giúp cho Văn cái giàn mướp. Sau khi mở cửa cho tôi vào nhà, Văn pha cho tôi ly cà phê rồi đến ngồi trên cái ghế xoay đối diện với máy điện toán, tiếp tục đọc trang mạng. Văn thường nói với bạn bè: Đọc và viết là một phương cách giúp cho não bộ hoạt động và thư giãn tâm trí, một món ăn tinh thần tốt lành, không tốn kém. Đọc xong bản tin đặc biệt và bài bình luận thời sự trên trang mạng, Văn đứng dậy, đi đến phòng ăn sửa soạn ăn sáng rồi cùng tôi làm cho xong cái giàn mướp thì điện thoại reo. Văn vừa nói câu hello thì đã nghe giọng nói lớn tiếng từ điện thoại.
Lời tác giả: Gặp Nina Hòa Bình trên trang mạng! Nina nhắc nhở nhè nhẹ, lâu quá, không thấy tác giả Nguyễn Trung Tây trên trang “Viết Về Nước Mỹ.” Khi đó mới chợt nhớ ra, từ hồi Covid ghé vào, tàn phá ngôi làng toàn cầu, tác giả hãi đoàn quân Covid quá! Bởi thế, quân ta trốn trong phòng, không xuất hiện. Thật ra, tháng 6 năm 2016, tác giả đã rời Úc Châu, tu học tại Philippines. Tháng 10, 2020, tác giả bay về lại San Jose, California, trốn Covid. Tháng 5, 2022 tác giả bay về Philippines, lãnh văn bằng Tiến Sĩ Truyền Giáo tại Divine Word Institute of Mission Studies, nối kết với University of Saint Tomas.
Buổi sáng vào hãng, sau khi chào hỏi và cụng ngực với những người làm chung. Mình bị tay đốc công gọi vào văn phòng giũa: ”Tại sao mầy không coi ngó tụi nó, tuần rồi mấy lô hàng bị sai, ông chủ đang giận dữ”. Mình tức chết đi được, phận sự của mình là cung cấp phụ tùng linh kiện, còn việc khâu kỹ thuật là của thằng James, sao việc gì nó cũng đổ hết cho mình? Mà đâu chỉ mỗi việc này, còn nhiều chuyện bị áp lực nặng khác nữa. Mình làm lâu năm, kinh nghiệm tốt, được khen “good job” vậy mà bị tay đốc công đì, đối xử bất công. Những người làm cùng việc ở các tổ khác đã tăng lương hai lần rồi mà mình thì không được, đã thế cứ nhè những việc khó thì giao cho mình. Mình xin đổi qua tổ khác nó cũng không cho chuyển… Giận lắm nhưng nhịn thì tức, nhiều lúc muốn chơi nó cho bỏ ghét!
Có người bảo rằng tiếng chuông điện thoại là “niềm vui của tuổi trẻ và nguồn an ủi cho tuổi già” Đối với bà Thoa, tiếng chuông điện thoại còn là tiếng gọi của tình yêu khi còn trẻ, là tiếng lòng thương mến khi làm mẹ, là tiếng gọi mong chờ và là liều thuốc an thần khi nằm trong viện dưỡng lão. Nhớ thuở xa xưa, lúc tuổi xuân thì, bà có nhan sắc lại con nhà danh giá, nhiều thanh niên con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai theo đuổi, nhưng không anh nào lọt vào vòng “chung kết”. Cuối cùng bà “phải lòng” anh phó quận vì tiếng chuông điện thoại.
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Cơn hồng thủy ngày ba mươi tháng tư năm một chín bảy lăm đã xô đẩy hàng triệu người Việt ra khỏi quê hương và trôi dạt khắp nơi trên thế giới mà đông nhất là ở Hoa Kỳ. Thời đó, hễ thấy ai đầu đen thì người ta chạy riết lại nhìn mặt xem có phải là người Việt không. Nếu phải thì người ta ôm chầm lấy nhau. Có người nước mắt ràn rụa, giọt ngắn giọt dài, vừa mừng vừa tủi vì “ tha hương ngộ cố tri” mà. Dần dà số người Việt định cư ở Mỹ ngày càng đông thì hình ảnh thân thương kia cũng phai nhạt dần khi người ta đã trở thành công dân Mỹ, hội nhập vào đời sống xã hội Mỹ, lúc nào cũng gấp gáp lo chuyện cơm áo, gạo tiền, không còn thì giờ để quan tâm, dòm ngó tới hàng xóm láng giềng, kể cả bà con thân thuộc, nhất là những người ở xa. Hình ảnh một người Mỹ ngồi trên xe bus đi đến chỗ làm, vừa uống tách cà phê, vừa đọc báo cho thấy là thì giờ ở Mỹ rất hiếm hoi và quý báu. Có ý kiến cho rằng người Mỹ rất lạnh lùng, đèn nhà ai nấy sáng. Điều này không đúng. Giá trị Mỹ nằm ngay ở chính tên gọi của nó
Nhạc sĩ Cung Tiến