Hôm nay,  

ROBOT OX

20/03/202318:48:00(Xem: 3439)

 

03202023_RobotOX_Thanh Mai
Hình tác giả gửi. 2 con robots.

 

Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Mừng tác giả viết trở lại, bài viết mới dí dỏm, vừa tếu lâm vừa ngậm ngụi.


*

 

Nhà tôi có nuôi... 2 con Robots. 

Một con có tên là “Dì Bé” vì do dì Bé mua tặng. Nó ăn điện mà sống và khi đói tự đi kiếm điện mà ăn cho no. Thời gian đầu Robot “Dì Bé” làm việc rất giỏi, hút bụi nhà cửa sạch trơn và còn chui xuống gầm giường hút bụi nữa, đỡ lắm. Nhưng về sau “Dì Bé” bị mòn chân, dù thay chân sơ cua vẫn bị yếu đi hẳn, chạy vòng vòng khắp nhà mà bụi vẫn hoàn bụi. Thôi thì cho “Dì Bé” làm việc thưa hơn chứ ai mà đành vắt chanh bỏ vỏ!

 

Còn con Robot thứ hai thì ăn cơm, lâu lâu cũng ăn phở nhưng là phở chay và có tên là ROBOT OX. Robot OX khi đói cũng biết tự đi kiếm ăn và tự sạc nhân điện. Robot OX có một tính năng tốt hơn Robot dì Bé là xài hơn 30 năm mới bị “mòn chân” dần dần; động cơ hoàn toàn tự động-khi hút bụi thì tự động thò ra, hút xong lại tự rút vào hay lắm. 

 

Thời còn tập sự Robot OX này tơ lơ mơ nhưng càng về sau nó càng giỏi, không những biết hút bụi mà còn biết lau nhà, làm vườn, và làm nhiều việc linh tinh khác nữa như... cấy DNA... và chiều bạn của bà chủ vô cùng!

 

Giá con Robot Dì Bé cỡ 300 đô Mỹ bán đầy trong các tiệm. Trong thời gian bảo hành mà trục trặc có thể trả lại. Còn Robot OX thì từ 0$ cho đến vô giá bán đầy ở chợ... trời. Loại này mua rồi không trả lại được nên nhiều khi gặp nhằm con dỏm làm biếng ăn hại, hoặc rượu chè be bét, hoặc chê cơm mê phở thì lãnh đủ. Nói chung tùy “hên xui” thôi. 

 

Nghe nói Việt Nam cũng có bán Robot OX nhưng không tốt như bên Mỹ. Tụi nó thường sạc điện ở mấy quán nhậu, bia ôm và lười biếng lắm. Cho nên mấy Robot OX đem từ Mỹ về rất có giá, được săn lùng và có khi bị dụ chôm mất. Robot OX còn dễ bị nhiễm virus độc rồi lây lan lung tung nên tốt nhất là hạn chế không đem chúng về Việt Nam. Nhớ nghe! 

 

***

 

Ngày qua ngày, con Robot OX của tôi cứ hùng hục làm việc như trâu cả 4 mùa. Không than vãn, không đòi hỏi, không õng ẹo và càng ngày càng không cần nạp nhiều nhân điện. Ngược lại Robot thích nạp khói thuốc và biết tự sản xuất cho mình hút nên tha hồ mà nạp khói. 

 

Mặc dù động cơ tự thò ra thụt vào để sạc nhân điện bị yếu nhưng may là động cơ làm việc của Robot OX vẫn còn rất tốt. Mùa đông cả một cái driveway rộng và dài phủ đầy tuyết Robot OX một mình ủi sạch. Sân trước sân sau rộng mênh mông Robot thường xuyên cắt tỉa gọn gàng. Mùa thu một mình loay hoay thổi và gom hốt lá không cần ai giúp. Tôi thấy Robot OX cực khổ quá đề nghị mua xe lái cắt cỏ và thuê công ty xúc tuyết nhưng Robot không chịu, phản đối kịch liệt. Đúng là số khổ mà!

 

Robot OX cũng biết nấu nướng. Mấy món cháo bò, cháo lòng, cháo gà, vịt; bánh tét, bánh bèo, bánh xèo, bánh căn Robot nấu rất ngon. Nhưng vì bận rộn vườn tược quá nên không có nhiều thời giờ để nấu nướng vì Robot nấu ăn rất công phu theo đúng hướng dẫn của YouTube. Người máy nên nguyên tắc mà!

 

Chẳng những Robots OX biết lo sân cỏ vườn tược, nấu nướng mà còn lái xe đường trường rất bền bỉ. Ngồi lái một lèo cả chục tiếng đồng hồ chỉ dừng 1 vài lần để đổ xăng và nạp khói thuốc. Nhờ đó mà bà chủ và bạn bè tha hồ đi du lịch đây đó bằng xe hơi rất thú vị. Đang trên đường mà thấy cảnh đẹp ra lệnh ngừng, xuống chụp hình là tài xế Robot OX này dừng ngay không dám hó hé. Và tài xế lúc này thành thợ chụp hình “professional” mới tuyệt nữa chứ. Chiều và chụp đủ kiểu cho mấy nàng. Bảo sao mấy bà không thích và thương Robot OX!

 

Mà lạ nghen. Con Robot OX này xưa nay khô như ngói, bỗng dưng 1 hôm không biết sao lại biết làm thơ. Thơ của Robot không được lãng mạn bay bướm nhưng đọc cũng đỡ buồn như:

 

Trời buồn

Trời đổ mưa ngâu

Ta buồn

gãi háng ... 

hồi lâu hết buồn… 

 

Robot OX im im ít nói nhưng nói ra thì rất hài hước. Làm thơ thì toàn kiểu cà tửng như thế đó cũng vui. Chỉ tiếc là người ta quên không cài đặt cho Robot OX này biết đàn hát, chùi cầu tiêu chứ không là hết xảy rồi.

 

***

Mọi vật trên đời 

Đều có tuổi thọ.    

Robot OX

Đang khỏe khù khù

Bỗng lắm khối u…

 

Robot OX bị ung thư đa u tủy, cả bộ xương sườn xương sống từ từ rạn nứt đi đứng rất đau đớn khó khăn. Vậy mà vẫn rán lết tới bếp để bập thuốc lá cứ như nó cũng là năng lượng điện cho người máy vậy. Mà cũng có thể vì đồ sạc điện của Robot bị xụi lơ nên đã lâu không thể sạc thêm nhân điện cũng nên. 

 

Vì pin dự trữ phải dùng rất tiện tặn và máy móc rã rời nên Robot OX được nghỉ ngơi giao việc lại cho bà chủ. Cũng may bà chủ lâu nay lè phè nên còn phẻ, chưa bị rơ. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, thanh toán đám giặc tuyết, giặc cỏ, giặc lá thì nhằm nhò gì. Thuê người về làm giùm phẻ re như bò kéo xe. Hi hi! Nghĩ lại lâu nay Robot OX cứ một mình lui cui làm hết mọi việc chăm sóc nhà cửa vườn tược tội ghê.

 

***

Rồi Robot OX phải nhập viện cả tháng trời vì xương ức bị gãy không đi đứng cục cựa được. Đủ loại thuốc giảm đau và thuốc trị ung thư làm Robot OX bị chập mạch biến thành phi hành gia cứ nói chuyện đang lái phi thuyền thám hiểm vũ trụ. Bà chủ phải đóng vai nữ phi hành cùng thuyền để dụ Robot OX đừng leo xuống giường. Vừa lo, vừa thương, vừa lén quay phim và cũng không nhịn được cười vì trông Robot tếu quá cứ như một đứa con nít thông thái nói ra vanh vách tốc độ ánh sáng, tốc độ phi thuyền và khoảng cách của trái đất với sao Hoả mà ổng tính bay tới ở. 

 

Thời gian nằm viện chỉ nằm một chỗ không di chuyển được nên cả tháng Robot không thể nào hút thuốc lá. Hơn nữa thuốc hóa trị làm thay đổi vị giác nên Robot OX hết còn thích mùi thuốc lá nữa. 

 

Khói huyền thôi lưu luyến

Quyết từ nay chia tay!

 

Robot OX xui bị dính bệnh ung thư nhưng cũng còn may loại ung thư này 65% có thể chữa được và còn được chữa theo phương pháp hoá trị mới nên ít bị thuốc hành ói mửa hoặc rụng tóc. Robot OX còn được một bệnh viện lớn nổi tiếng thế giới là Mayo Clinic ở Rochester giúp thay tủy tự thân. Hy vọng sẽ chế ngự được tế bào ung thư một thời gian dài.

 

Xương sườn xương sống của Robot OX từ từ liền lại, nhưng tội cái là chỉ trong vài ba tháng thôi mà Robot OX bị lùn xuống cả tấc, và già khú trông cứ như ông già hết xí quách. Tội ơi là tội!

 

Ngày xưa dáng thẳng vươn cao

Bây giờ như cọng mì xào xụi lơ!

Cho dù người máy bị rơ 

Thành Chung Vô Dịm thì nằm chờ được cưng…

Hi Hi!

 

Thanh Mai

 

 

Ý kiến bạn đọc
11/04/202408:31:13
Khách
making herbal incense <a href=""> https://forums.dieviete.lv/profils/127605/forum/ </a> electronic pill dispenser
21/03/202318:46:31
Khách
Nếu chương trình Đêm Thứ Bẩy Sống [Saturday Night Live "from Minnesota"] được Việt Nam hóa [Vietnamized] và với sự cộng tác của TM thì nhất định phải hay, vui nhộn không bút mực nào tả sao cho xiết.
21/03/202316:52:23
Khách
Cảm ơn Nate đã khoái bài này và cười. Nói nhỏ là câu cuối TM đã đổi vài chữ khi đăng trong Việt báo online cho nó đàng hoàng 1 tí chứ thật ra là......"Thành Chung Vô Dịm thì MR....?...N" đó. Hi hi!
21/03/202311:40:23
Khách
Phải hiểu biết rộng, sắc sảo, tế nhị mới có được tinh thần hài hước như vậy [nhất lại là phụ nữ á đông].

Cám ơn tác giả nhiều đã làm cho người đọc cười thật đả.

P.S: Được chữa bệnh ở Mayo Clinic thì không còn bệnh viện nào [trên quả địa cầu này] có thể tốt hơn được nữa. Chỉ có bậc vua chúa, tỷ phú và VIP mới có phương tiện chữa bệnh ở Mayo Clinic.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 553,847
Mẹ nhìn tôi với cặp mắt trách móc nhưng dịu lại ngay, vẫn không nói gì; bà cố gắng chịu đựng những lời nói cay đắng như xát muối vào tim của tôi vì bà muốn đền bù cho tôi đã phải cực khổ mang cái bào thai của những tên đầu trâu mặt ngựa mất nhân tính trên đảo khi tàu chúng tôi được tàu Thái Lan vớt và đưa vào một đảo của đất nước này. Tôi biết những lời nói của tôi thật hỗn hào, làm nhói lòng mẹ, nhưng tôi không thể kiềm chế mình được, không thể tự chủ được mỗi lần mẹ bảo tôi trông nó! Nó dễ thương thật nhưng nhìn thấy thằng bé, tôi không thể nào quên được quá khứ nhục nhã ấy.
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Cách đây vài năm, nhân dịp đi thăm gia đình ở thành phố Arlington tiểu bangTexas bên Mỹ vào đúng mùa Trung Thu, tôi thấy các chợ Việt Nam tại đây bày bán nhiều loại bánh Trung Thu do chính người Việt sản xuất tại các thành phố đông người Việt như Dallas, Houston và California bên cạnh bánh Trung Thu nhập từ Taiwan, Mã Lai, China. Mặc dù Trung Thu chỉ phổ biến ở một số nước Châu Á như China, Korea, Singapore, Taiwan, Việt Nam, Japan cửa hàng Costco cũng nhạy bén nhập về các loại bánh trung thu, bánh pía. Người Việt mình tha hồ có nhiều lựa chọn. Bánh Trung Thu "Made in China" từ lâu vốn mang tiếng làm ăn gian dối trở thành lép vế hẳn đi. Cứ sau mỗi mùa Trung Thu những hộp bánh ế phần nhiều là hàng China, chợ đã phải hạ giá on sale buy 1get 1 free
Đầu tháng 8 năm nay khí hậu vùng Hoa thinh Đốn tương đối tốt so với Texas hay Florida. Mấy người bạn cư ngụ các vùng kể trên than trời nóng quá nhất là vào buổi trưa. Tuy thế Vân cũng từ chối đi chơi xa hay họp mặt với nhóm bạn già. Chẳng là Vân có hai người cháu, người gọi là cô, người gọi là dì có con được nhận vào trường Y. Bố mẹ các cháu mừng lắm vì ngày nay số sinh viên được nhận vào Y khoa rất ít so với thời Bố Mẹ các cháu mấy chục năm về trước. Hai gia đình mời Vân dự lễ "Khoác áo trắng" (White Coat Ceremony) để chúc các cháu may mắn, thành công trên đường học vấn. Nghe đâu việc học còn dài, 6 hay 7 năm nữa mới hoàn tất, nếu suông sẽ, không gặp trở ngại.
Thế là cuối cùng tôi cũng đã đến được Hoa Kỳ, thỏa mãn ước mơ tìm tự do sau hai mươi lần cố gắng vượt biên, trải qua gần sáu năm tù ở các trại lao động cưỡng bức với ba lần bị bắt, hơn mười năm “chết dí” bên trời tị nạn Phi Luật Tân vì tới đảo sau ngày đóng cửa (cut-off date!) Thời gian này vừa đi làm vừa dự định đi học nên tôi đã nộp đơn vào một trường Community College ở VA, rồi được xếp lớp và nhận được “financial aid” xong nhưng vì cha mẹ tôi bên nhà đau yếu nhiều, không có tiền thuốc thang, tôi đành bỏ học theo người anh lớn tuổi cùng ở bên đảo ngày xưa về SC làm “nails!” Nhưng dù vậy tôi vẫn nghĩ sẽ cố gắng làm để có tí tiền nuôi thân và gửi về cho cha mẹ già chút đỉnh chữa bệnh trước rồi từ từ sẽ thu xếp đi học lại do đó khi làm được vài tháng, túi có rủng rỉnh ít tiền, tôi liền mua quà và mang ra bưu điện gần nhà để gửi về Việt Nam ngay.
Ông bà ta ngày xưa trân quí tuổi thọ, sống được đến tuổi năm mươi là đã ăn mừng ngũ tuần, vì nhân sinh thất thập cổ lai hy, chẳng mấy người sống đến tuổi 70. Ngày nay con người sống khoẻ sống vui, đến 50 vẫn còn lả lướt sàn trên nhảy, cặp bồ nhí, đánh tennis, trèo núi, du lịch ba lô, v.v. Sống đến thất thập không còn là chuyện cổ lai hy nữa. Và số người thọ đến 80, 90 không còn là hiện tượng hiếm.
Tôi thả trí tưởng tượng như thả diều khi nhỏ, con diều chắp cánh cho ước mơ bay cao, bay xa hơn cuộn chỉ nhỏ nhoi có trong tay nên cánh diều bay mất tuổi thơ. Trí tưởng tôi loại bỏ hai người ngồi tâm sự đêm qua là đôi tình nhân trẻ vì biết đâu họ là một cụ ông với một cụ bà, họ thích sống đơn sơ trong ngôi nhà nhỏ để không tốn thời giờ chăm sóc những ngôi nhà to thì mới còn thời giờ chăm sóc cho nhau, tận hưởng thời gian còn lại bên nhau… Tóm lại là một buổi tối thật đẹp cho hai người, và trên thế gian này có rất rất nhiều những hai người cũng muốn hàn huyên tâm sự, chia sẻ, chăm sóc cho nhau nhưng thời gian của họ đã bị tham vọng, quyền chức và vật chất giết chết nên họ đành xa nhau…
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ hai mươi mươi ba - gồm những bài viết được phổ biến trên nhật báo Việt Báo và trên vietbao.com từ ngày 1 tháng Bẩy 2021 tới 30 tháng Sáu 2023 - sẽ được tổ chức vào Chủ Nhật 26 Tháng Mười Một 2023 tại Garden Grove, CA, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Bà Phiên kéo rèm, mở tung hết các cửa sổ cho nắng sớm ùa vào phòng. Nắng Tháng Ba vàng tươi, trong trẻo. Đúng là Nàng Xuân đã tới, đã xua đi những u ám, xám ngắt của những ngày tháng mùa đông lạnh lẽo. Bước ra vườn sau, bà vươn vai, hít thật sâu cho không khí trong lành của buổi ban mai tràn vào đầy buồng phổi. Trời đẹp quá, mấy cây cải Nhật như đang say sưa tắm nắng, cây cối đã hồi sinh. Những hột kinh giới, tiá tô, húng quế, húng lủi, dấp cá... rơi xuống từ mùa trước nay đã nẩy mầm cho ra những cây con bé li ti. Những chùm nụ hồng bé tí đã ra đầy trên giàn, mấy cành Quỳnh điểm những nụ hoa xinh xinh bằng đốt ngón tay út. Nhìn qua hàng rào, rặng cây Dogwood sau nhà đơm đầy nụ trắng thanh khiết, gió nhè nhẹ, không gian thoang thoảng thơm như hương hoa Lài, hoa Ngọc Lan.
Định cư hơn hai mươi năm, nàng chọn xóm Bolsa, thủ phủ tỵ nạn có đồng hương đông vui làm quê quán cuối đời. Thuở trước nàng có đến mấy cuộc tình đẹp, một đời chồng qua bạn bè mát tay giới thiệu, chú rể giữa đường gãy gánh đồng cảnh ngộ, chàng nàng hăng hái mơ chuyến này thần tình ái đón chào hai đứa mình. Sau vài năm chung sống cá tính của hai người không còn thích hợp, mỗi người tự động cất gánh ra đi không kèn trống khác hẳn “ngày hợp hôn” bạn bè đông đủ chúc mừng trăm năm hạnh phúc.
Nhạc sĩ Cung Tiến