Hôm nay,  

Thăm Viếng Houston, Texas

15/01/202100:00:00(Xem: 8390)
HINH VIET VE NUOC MY
Hình ảnh do cựu nữ sinh Bạch Tuyết cung cấp

 

Ngoc Hạnh

Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.

 

****

 

Hôm nay trời trong, nắng đẹp, không âm u như mọi hôm. Mùa Thu mát mẻ dịu dàng. Một số lá vàng còn sót trên cành từ từ rơi theo từng cơn gió nhẹ. Đám cúc nhiều màu: vàng, tím trước sân đang nở rộ. Vài con sóc nhanh nhẹn chạy qua lại rồi leo lên cây, con trước con sau như đùa  nhau. Sân sau họ hàng nhà nai, ba con lớn hai con nhỏ thong thả, nhơn nhơ ăn cỏ non. Hai con nai nhỏ này thật mau lớn. Tháng trước chúng còn lẽo đẽo theo gần mẹ, nay đi cách khoảng xa xa. Chúng rất dạn, chẳng hề sợ hãi khi thấy bóng người. Có lẻ chúng biết chủ nhà chẳng làm hại chúng được dù chúng làm tiêu mấy bụi rau, mấy khóm hoa của chủ nhân. Tôi thầm nghĩ nếu ở VN chúng sẽ thành món ăn cho bợm nhậu từ lâu, có đâu mà đi lại thảnh thơi như thế. Tôi nhớ có lần ông nhà văn hỏi người bạn làm việc ở quận trong buổi tiệc: nai ở xóm tôi phá quá không trồng gì được. Chúng ăn sạch rau quả. Bắn nó được không anh? Người bạn chậm rãi trả lời: “được chứ nhưng anh chuẩn bị tiền đóng phạt, cũng khá nặng đó “Tôi thầm nghĩ Hoa kỳ loài vật được bảo vệ, thú nhà như như chó, mèo đươc chủ cưng, đau đi thú y trả tiền có khi còn mắc hơn người đi khám bên định kỳ.

 Còn đang nghĩ loanh quanh điên thoại reo. Em Quý, Chủ tich hôi Ái Hữu Cựu hoc sinh Trung Học Nguyễn Trãi Saigon ở Houston gọi tôi với những lời chúc tốt đẹp. Em cho biết hôm nay là ngày “Hiến Chuơng Nhà Giáo” và cũng sắp đến ngày lễ TẠ ƠN nên gọi chúc mừng các thầy cô giáo. Em đã gởi điện thư hôm qua nhưng không thấy tôi trả lời nên hôm nay gọi hỏi thăm, ân cần nhắc nhở tôi giữ gìn sức khỏe.Theo em người cao niên dễ bị bệnh và nay còn có dich Covid hay lây.Tôi cũng nhờ Quý chuyển lời thăm đến các cựu giáo chức và cựu hoc sinh Nguyễn Trãi Houston.

 Tôi rất vui với lời thăm hỏi, chúc lành của học trò cũ và nhớ lại bao kỹ niệm vui buồn khi dạy học, lúc sinh hoạt với các em.Tôi đã có dip thăm các em ở Houston và ghi lại cuộc gặp gỡ.

Cách đây đã lâu tôi đến Houston thăm bà con và các em hoc sinh cũ vào buổi chiều nắng nhạt.Các cựu hoc sinh Nguyễn Trãi nhiều em hơn 30 năm, từ ngày rời xa quê hương đến nay tôi chưa gặp lại. Ngày xưa vào năm 1975, có em gặp khó khăn khi cha anh rời gia đình đi đến núi rừng xa xôi, học tập nếp sống mới. Nay đời sống ổn định, nơi quê người các em tìm cách liên lạc với các thầy cô giáo cũ, điện thư thăm hỏi, mời mọc ân cần. Nhiều em đã mua được nhà, xe tử tế, có con ngoan, còn gởi tiền về quê giúp bạn bè hay học trò nghèo hiếu học.
 
Trước khi đi em Quý điện thư, nhắc nhở tôi thời tiết Texas vẫn còn nóng nực, nên mang y phục nhẹ. May mắn là những ngày tôi ở Houston khí hậu ôn hòa, trong nhà luôn mát mẻ, đi xe thì có máy lạnh, và chúng tôi chỉ ra đường khi ánh nắng đã nhẹ nhàng dịu mát. Theo tôi khí hậu Houston còn mát mẻ hơn nhiều nơi khác. Có lẻ một phần do lòng tôi tràn đầy nìềm vui khi gặp lại những người thân yêu, gia đình, hoc sinh, bạn bè, đồng nghiệp cũ. Tôi thật cảm động khi biết có em lái xe cả tiếng, bỏ buổi chiều tốt đẹp với gia đình, đến thăm cô giáo của ngày tháng xa xưa. Có vài em ở Dallas xa xôi không đến Houston đươc thì gọi điện thăm hỏi chỉ vì tôi là cô giáo trường cũ các em. Thật quý hóa thay tình cảm các học sinh Việt Nam thời trước…
 
Tôi vui mừng gặp lại bạn cũ, cô Hồng, giáo sư hội họa xinh đẹp ngày xưa nay đã chuyễn sang nghề khác, thày Soái dạy Lý Hóa khỏe mạnh thư thái hưởng nhàn khi các con đã có sự nghiệp vững vàng … Bạn bè thân quen, các em cựu học sinh khác củng sắp xếp thì giờ đến thăm cô giáo đã rời trường hơn 30 năm. Mọi người vui vẻ chuyện trò, nhắc lại thời kỳ sống quê nhà khi cùng làm việc chung dưới mái trường, lúc các em còn  là những hoc sinh vô tư.
 
Tôi muốn nói dù bao nhiêu năm tháng cư ngụ ở hải ngoại, các em vẫn giữ truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tình nghĩa thầy trò như người Việt Nam chúng ta từ ngàn xưa, dù có em tóc đã đổi màu vì thời gian năm tháng. Tinh thần tôn sư trong đạo hiếm quý và quan niệm “dạy một ngày, mãi mãi là thầy cô” của các em cựu học sinh Nguyễn Trãi thật làm tôi ngưỡng mộ.
 
Chúng tôi dự buổi cơm thân mật tại tư gia một cựu nữ sinh, em Ly Nguyễn, có đàn hát do các nam sinh và nàng dâu Nguyễn Trãi phụ trách. Dù là đàn hát “tài tử“ nhưng hấp dẫn chẳng kém chi nghệ sĩ chuyên nghiệp,  phu nhân anh Thach Bình và em Oanh hát. Ngoài ra các em còn đưa chúng tôi đi viếng các thắng cảnh Houston. Em Tuyết, Qúy, Loan, Thủy, Hồng …các chàng rễ Nguyễn Trãi cũng rất chu đáo, ân cần. Các em còn định cho đi thăm viếng nhiều cảnh đẹp khác nữa nhưng không còn thì giờ, đã đến ngày chúng tôi trở về Virginia.

Thành Phố Houston:
 
Được biết thành phố Houston lớn thứ 4 nước Mỹ, có nhiều thắng cảnh như viện Bảo tàng Nghệ Thuật, rộng gần 100.000 mét vuông chứa nhiều tac phẫm nổi tiếng từ nhiều thế kỷ, thương xá rộng rãi chứa cả nhà hàng ăn uống, hí viện, khách sạn. Ngoài ra còn sở thú, hồ nuôi cá rộng có nhiều loài cá lạ, Space Center tối tân hiện đại, hấp dẫn du khách. Các chùa Việt Nam, chùa Tàu, chùa Ân độ ngoài là nơi chốn thờ phượng tôn nghiêm còn là công trình kiên trúc đặc biệt, không chùa nào giống chùa nào, chứa đựng các tác phẩm điêu khắc công phu ..
Chúng tôi cũng thăm viếng thị xã Houston trong buổi chiều, thấy các cao ốc san sát nhau, cao vòi vọi, nhìn mút mắt, che cả ánh sáng thiên nhiên. Đến đấy tôi có cảm tưởng như đang đi trong khu phố Manhattan với những cao ốc chọc trời ở Nửu Ước. Đường phố thị xã chi chít, vệ đường nhiều cây to bóng mát . Nhà thờ ở thị xã Houston uy nghi, rộng rãi. Gần đấy có bồn nước với những vòi phun nước lên cao và rơi trở lại hồ, liên tục, trắng xóa..
 
Xe chạy một vòng qua những biệt thự tráng lệ, rộng lớn của các nhân vật trong chinh quyền hay các thương kỹ nghệ gia. Hàng rào sắt đen sì, vườn cây cảnh bao quanh ngôi các nhà xinh đẹp. Lối đi trãi sỏi trắng phau phau dành cho xe chạy uốn lượn theo các bồn hoa từ ngoài đường vào đến nhà trông thật bắt mắt. Giá các nhà này nghe nói cả triệu bạc, giống như nhà các minh tinh màn bạc ở vùng Beverly Hills, Hollywood ở California.
 
Các nhà khác gần thi trấn nhà cũng xinh xắn rộng rãi giá khoảng 500.000- 700.000 mỹ kim. Nhưng căn nhà ấy nếu tọa lạc ở Virginia sẽ mắc hơn gấp đôi hay gấp rưởi. Các con đường vùng này rợp bóng mát do hàng cây to hai bên vệ đường cành lá giao nhau như cái cổng dài ngoằn hình bán nguyệt, che bớt ánh nắng mặt trời, rất nên thơ làm tôi liên tưởng đến những con đường thơ mộng trong phim “Cuốn theo chiều gió“ xa xưa, có nhiều hàng cây tương tự. Trận bão vài năm trước đã làm gảy ngã một số lớn cây cành nhưng không làm giảm đi sự yên tĩnh, thoải mái và xinh xắn của con đường.
 
Từ thi xã đến khu chơ Việt Nam lái xe độ 25-30 phút. Có nhiều chợ Viêt Nam ở Houston như chơ Hong Kong là một. Nơi này rộng rãi, bán nhiều mặt hàng, từ tơ lụa, quần áo may sẵn đến đồ dùng điện tử, điện thoại di đông, tranh ành, băng nhạc, cửa hàng chuyễn tiền về nước… Các khu phố khác cũng có nhiều tiệm Việt Nam như các tiệm bán nữ trang chiếu lấp lánh trong tủ kính, hấp dẫn dưới ánh đèn, tiệm ăn, tiệm bán thực phẩm khang trang, bán giò chả, bò khô, ruốc... Các thức ăn thường được cho vào bao nylon bọc kin trông thật sạch sẽ, hấp dẫn. Văn phòng địa ốc, phòng mạch bác sĩ, nha sĩ  tiệm thuốc tây rãi rác trong khu phố…Tiệm bánh cuốn Thanh trì, tiệm bánh mì thịt bao giờ cũng đông khách. Tiêm bánh mì Lee’s Sandwiches ngoài bánh mì thịt còn bán cà phê, thức ăn nhẹ, sữa đậu nành…rộng rãi, thoáng mát, có bàn ghế cho khách ngồi giải lao và dùng máy vi tinh. Nhà hàng có 4,5 máy computer cho khách sử dụng.
 
Đương xá Houston thật tốt, rộng rãi và nhiều cầu vượt ngoằn ngoèo lên xuống như mê cung, chẳng khác chi Hong kong, chỉ khác là người ở Mỹ lái xe tử tế hơn, không phóng như bay như các tài xế Hong kong. Nhà ở ven đô Houston xinh xắn, giá cả phải chăng. Với 300.000 mỹ kim bạn có thể mua căn nhà 3 phòng, chung quanh trồng cây cảnh xanh tươi, có nhà xe chứa được 2 xe.
 
Tôi đến Houston như người ”cởi ngựa xem hoa“, không đủ thi giờ thăm viếng hết các bạn bè hay phong cảnh hữu tinh, vườn cây, ao cá nhưng tôi rất vui vì tình cảm ngọt ngào của thân hữu, và các em cưu  học sinh. Tôi xin cám ơn tất cả các đồng nghiệp, các cựu học sinh, gia đinh 4 chi em họ Nguyễn, Quy, Loan, anh chị Thăng, Toàn, Nga, Bình và các bạn dâu rễ gia đình Nguyễn Trãi
Trong dịp thăm Houston, thành phố có nhiêu đồng bào Việt Nam cư ngụ đông đúc thứ 2 nước Mỹ, tôi cũng biết thêm các sinh hoạt của cộng đồng như những lớp dạy chữ Việt. Các anh chi em giáo viên tình nguyện đã thay nhau dạy tiếng Việt cho con em từ Mẫu giáo đến lớp 10 ở trường Việt Ngữ Hùng Vương và tính đến nay đã hơn 20 năm. Ngoài dạy viết và đọc, trương còn dạy Sử ký, Địa dư nước Việt và Đức dục. Các em nhỏ học thêm văn nghệ múa hát… Cuối năm học vào lễ mãn khóa có Đặc san, Bích báo do các thầy cô giáo thân hữu phụ trách..

Ngoài ra còn có chương trình thiện nguyện của các hôi đoàn, các người trẻ tuổi như anh chi Thường, Đính.. Các vị tương trợ, giúp đở nhau khi cần thiết, thiên tai, bảo lụt, đau ốm, neo đơn ..

Thành phố rộng rãi Houston không còn oi bức với tôi nữa và tôi có cảm tưởng nơi này xinh đep, nên thơ, mát mẻ như trời Dalat ở quê nhà do tình cảm thân thương của mọi người… Đất lành chim đậu, nếu không có tình người ấm áp, có thể đồng bào Việt Nam đã không chọn nơi đất rộng người thưa, khí hậu nóng nực làm quê hương thứ hai cho mình và gia đình.. 
 

Ý kiến bạn đọc
19/01/202102:22:12
Khách
Đi dọc theo đại lộ Bellaire, thấy có nhiều con đường được đặt tên theo các vị sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đã tuẫn tiết khi miền Nam rơi vào tay quân Cộng sản xâm lược: Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Phạm Văn Phú, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Hồ Ngọc Cẩn, Nguyễn Văn Long, và Ngụy Văn Thà , nữa là Quốc Hận 30 Tháng Tư , Chiến Sĩ Vô Danh,Sài gòn, Tự Do.

Theo Google, thành phố Houston đã gửi giúp các thương phế binh và quả phụ tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa gần nửa triệu mỹ kim năm 2017, $297,00 năm 2016, $253,000 năm 2015...

Houston tuyệt vời !
18/01/202100:29:19
Khách
Houston có nhiều tiệm ăn ngon của người Việt. Mỗi khi có dịp ghé Houston, buổi sáng tôi thường tới la cà ở đại lộ Bellaire. Nào là tiệm bánh cuốn Thiên Thanh tuyệt vời, ngay gần đó có tiệm bánh mì Nguyễn Ngọ French Cafe ăn rất vừa miệng, tiệm chè xôi Đức Phương Thạch Chè - lúc nào cũng có khách , Don Cafe & Sandwich - bánh mì và cà phê đều ngon , tiệm Phở Điện , v.v...

Nhà vệ sinh trong các tiệm ăn người Việt đều sạch sẽ, nhất là ở Don Cafe & Sandwich.

Cách đây khoảng ba năm, cách khu Bellaire khoảng năm dặm, có tiệm ăn Nhật tên Tokyo One tiếp đãi rất lịch sự, lại thêm món cua, thịt cừu, v.v... ăn thả dàn, giá chỉ khoảng $30- $35. Nhưng đã đóng cửa.
17/01/202100:13:49
Khách
Cho em hỏi thăm: Hội cựu học sinh Nguyễn Trãi chỉ dành cho những học sinh trước 75 thôi hay cho cả học sinh sau 75?
Em cảm ơn nhiều.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,801,747
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Lời tòa soạn: Độc giả theo dõi Viết Về Nước Mỹ hẳn quen thuộc với ngòi bút Nguyễn Trung Tây. Tác giả là một linh mục dòng Ngôi Lời, và là người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010, khi ấy Tác Giả đang làm việc với thổ dân các thôn làng hẻo lánh vùng sa mạc miền Trung Úc Châu, không kịp về lãnh giải. Cụ bà Hà Thị Phức, năm ấy 86 tuổi, là nhân vật chính bài “Mẹ, Mẹ Tôi” của tác giả từ San Jose đã bay về nhận giải thay người con linh mục viết văn. Hôm nay, nhận tin Bà Cố đã được Chúa gọi về, Việt Báo và toàn ban tuyển chọn Viết Về Nước Mỹ xin thành kính phân ưu cùng tác giả Nguyễn Trung Tây và cùng dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Bà Cố Maria Hà Thị Phức sớm an hưởng nhan thánh Chúa. Xin đăng lại bài “Mẹ, Mẹ Tôi” để tưởng nhớ.
Lịch sử nhân loại đã từng diễn ra bao nhiêu trận chiến kinh hoàng, xương chất thành núi máu chảy thành sông vì chuyện màu cờ sắc áo. Với người Việt nam thì ai quên được bức ảnh những người lính Thuỷ quân lục chiến của quân đội Việt nam Cộng hoà cắm cờ quốc gia sau khi tái chiếm Cổ thành ở Quảng trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972. Có thể đó là tấm ảnh đã làm thay đổi cậu bé tôi vì chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần ở sân trường học, cậu bé tôi chỉ chăm lo cho bộ đồng phục của mình thẳng thớm, cột dây giày đã đúng cách chưa để không bị phạt
Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn những cành trơ trụi, khẳng khiu. Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Sau hơn hai năm sống lây lất ở trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp,) cuối cùng tôi được thằng Thanh sống chung trong nhà giới thiệu vô IOM (The International Organization for Migration) làm thế chỗ nó khi nó lên đường đi định cư vào giữa năm 1991. Cơ quan này là một trong các cơ quan đầu não rất quan trọng, chỉ sau Cao Ủy Tí Nạn (UNHCR-The United Nation High Commissioner for Refugees) và Văn Phòng Ban Quản Đốc Trại (OIC- Office In Command) mà thôi. IOM có nhiệm vụ đón người tới, đưa người lên đường định cư hay hồi hương, chăm sóc sức khỏe, lo lắng đời sống cũng như quản lý dân số trong trại do đó vô cùng bận rộn với rất nhiều công việc.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Gia đình cô Loan qua Mỹ năm 1995 theo diện HO. Cô có 3 người con, Tuấn (trai đầu) có gia đình ở Sacramento lái xe về nhà cô khoảng 2 tiếng đồng hồ, Kiệt (con nhì) và gái út là Thanh Phương làm việc bên Washington D.C và Texas. Cô chú đến tuổi nghỉ hưu nên cũng tìm niềm vui tuổi già. Cô Loan thích đọc sách và đi Chùa, còn chú Phi ưa gặp bạn bè uống cà phê tán dóc và tham gia sinh hoạt bạn “tù cải tạo”, bạn chung đơn vị lính, bạn trường học cũ và khoá Thủ Đức. Từ khi bị bệnh dịch Covid_19, cô chú chỉ biết bó gối xem tivi, xem phim và ra vô khu vườn tỉa hoa nhổ cỏ. Thỉnh thoảng Tuấn cũng lái xe lên thăm ba mẹ.
Chúng ta đang sống trong một đất nước an bình, thịnh vượng, và no ấm nên ít ai phải bận tâm với cái đói; chúng ta chỉ lo hôm nay phải đổi món ăn gì cho ngon miệng mà không ngán. Vậy mà ngay trên đất Mỹ này, nơi mà thực phẩm, thức ăn đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa và rẻ nhất thế giới, tôi vẫn còn giữ cái tật không cần thiết là tích trữ thực phẩm, đồ ăn khô phòng khi đói, bảo đảm giữ được phẩm chất 10 năm, và vài thùng nước 20-gallon màu xanh.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Mấy năm gần đây, khi hai con đã lớn, chúng rời tổ ấm để đi học xa nhà, vợ chồng Tùng có thời gian rảnh rỗi làm những việc mình thích. Vợ chàng, sau những ngày đi làm ở hãng về, nàng lại lục đục trong bếp nấu ăn, làm bánh. Nàng siêng lắm nên tuần nào cũng làm đủ loại bánh rồi ép chàng ăn. Nhưng giờ tuổi cũng lớn, chàng sợ các loại bệnh nhà giàu như tiểu đường, cao huyết áp, mỡ trong máu, nên kiêng ăn tinh bột và đường
Nhạc sĩ Cung Tiến