Hôm nay,  

Chỉ Là…

26/01/202400:00:00(Xem: 2796)
Tác giả TNBX và Chồng _ Hình fb TNBX
Tác giả Bảo Xuân và chồng. (Hình fb TNBX)
 
Hôm qua cô em Hoàng Thư đem cho cô Ba một bịch bưởi. Đây là loại bưởi có vỏ màu vàng tươi, trái lớn nhỏ cỡ như bàn tay xòe, múi bưởi ngon như bưởi Biên Hòa mình, vị chua ngọt đậm đà, hơi the the.

Sáng nay cô ngồi lột bưởi.

Hồi đó chồng của cô Ba thích bưởi này lắm. Thích ăn nhưng “y” không thích lột, mà cô cũng hổng cho y lột vì y sẽ làm chèm nhẹp mất ngon, uổng công người trồng cây tưới nước đem tới nhà cho.

Cô thường bắt cái ghế nhỏ, lót ngồi chồm hổm kế bên cái “ghế lười” (lazy chair) của y,  vừa lột vừa chỉ. Lột bưởi phải cầm dao nhỏ, khứa vỏ bưởi ra làm 4 phần, rồi mới lấy tay mà tách vỏ ra. Xong rồi lấy mũi dao mà tách từng múi, lột sạch mà phải nhẹ tay hông thôi múi bưởi bể thì thấy mất đẹp. Lột hai, ba  trái thì đầy một tô, lựa hết múi nguyên đưa cho y, y nói “cám ơn cưng” rồi bỏ từng múi vô miệng, vừa ăn vừa khen “ngon quá”.  Nói gì nói, chỉ gì chỉ, mỗi lần có bưởi ngon thì cũng cô lột y ăn y ăn cô lột.

Cô ăn mấy miếng bị bể bể, cũng nói ờ ờ, bưởi này ngon thiệt.

Hôm nay cô lột bưởi mà nước mắt lưng tròng. Lấy mấy miếng nguyên bỏ vô miệng. Cô ăn cho chồng.

Nuốt xuống.

Cô cầm cái điện thoại ra sân sau. Đi ngang qua cái xích đu, nơi này y thích ngồi, buổi sáng, cầm ly cà phê, ngó cây cối trời xanh và nghe con chim African Gray hút gió nói chuyện.

Cô cúi cúi xuống vòng vòng mấy cái chậu trồng bông, xung quanh mấy gốc cây ăn trái, xoài, bơ, nhãn, quít. Kiếm. Ờ, trong cái chậu bông “geranium” này, còn bụi bông dại đã mọc xen vô, lá màu tím. À, kìa, mừng quá. Còn sót lại? Hay nở quá sớm? Trên đọt lá có mấy cái bong nhỏ xíu màu hồng. Cô chụp một tấm hình rồi đi kiếm nữa.  

Dưới chậu cây, mọc từ dưới đất là cái bông của dây bìm bìm. Cô chụp thêm tấm nữa. Cái bông màu xanh tím này và cái bông của lá tím kia là hai loại chồng cô nói thích lắm, khen đẹp. Trời đất. Bự con như anh mà lại thích loài hoa nhỏ xíu!

Y nói, nó giống như em vậy, mộc mạc dễ thương. Trời đất! Anh ví tui như giống bông dại. Trời đất!

Có lần cô hỏi: Sao, hồi đó mới gặp tui, mình thấy tui sao?

Y trả lời, thấy cưng cũng xinh xinh, rất mộc mạc, tự nhiên. Cái eo nhỏ xíu, vừa với hai bàn tay. Nói xong y còn vòng hai bàn tay nối mười đầu ngón tay lại với nhau, kiểu như ôm gọn cái eo. Cô cười, nói, bây giờ thì anh phải dang thẳng hai cánh tay, rồi hai vợ chồng cười ha hả.

Chưa bao giờ y khen cô đẹp hết á.

Có lần, cũng mới hai ba năm trước chớ đâu, thấy y nhìn mình, hơi lâu, cô hơi mắc cỡ, tự ái.

Nói, sao hồi đó tui còn trẻ, thân hình coi được, mình hổng nhìn, bây giờ già rồi cái gì cũng xệ, đẹp đẻ gì mà dòm tui hoài vậy?

Thì y nói, hồi đó anh nhìn hoài, tại em không thấy. Bây giờ em già thì anh cũng già. Hai đứa mình cùng già mà cưng. Rồi có khi thân thể đau nhức quá, y nói “Ước gì trở lại tuổi hai mươi. Tuổi đó buổi tối anh có thể nhậu cả chai rượu mạnh rồi sáng hôm sau đi làm khỏe mạnh như bình thường, phải hông, cưng có tiếc hông?”


Tiếng “cưng” đó, y gọi cô cho tới lần nói chuyện với cô sau cùng!

Nhớ hồi cả đại gia đình sống ở North Carolina, mỗi khi trời bão tuyết, hãng xưởng trường học chợ búa gì đóng cửa ráo, y bày cho đám con đám em vợ ra sân chơi trượt tuyết. Tưởng trợt tuyết ra sao, chắc lạ lắm, tưởng gì, y biểu thì lấy cái nắp thùng rác bự tổ chảng, lật ngược lại, leo vô ngồi, nhà cất trên miếng đất cao như ngọn đồi nhỏ, từ trên đẩy một cái, “a lê hấp” nắp và người tuột tuột xuống tới chưn đồi cười ngất ngư khoái chí.

Qua mùa hè thì lên núi câu cá suối, y nói cá suối ăn ngọt ngon lắm. Nhưng, tới nơi rồi, bày đồ nghề ra xong, y đuổi hết đám phụ nữ già trẻ lớn bé mười mấy mạng đi chỗ khác chơi, xa xa một chút, làm ơn. Ở đây nói chuyện rùm trời mạnh ai nấy nói, cá nó hoảng hồn nó chạy mất hết, lấy gì câu?
Đám “âm thịnh” này cũng răm rắp đi qua chỗ khác chơi vì muốn có cá nướng, ăn tươi nuốt sống tại chỗ luôn, chắc là ngon lắm. Để lại cho mấy cha con “dương suy” ráng ngậm miệng mà câu nghen.

Thiệt đúng là kiểu gia trưởng. Mà cả đám nghe lời. Bởi vì, khi Ba cô mất, y lọt vô gia đình, giống như cột trụ, bảo vệ gia đình như Ba cô ngày xưa nên y có oai lắm. 
Bước lên nền xi măng có chỗ còn lóng lánh nước mưa đọng từ tối qua, cô nghe văng vẳng bên tai, lời y hay dặn “Đi đứng cẩn thận, bây giờ mà té gãy xương thì lâu lành lắm”

Cô bước chậm lại, đi từ từ.

Trên đời này, nhìn xung quanh, có bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo. Lớn thì lớn hơn bàn tay xòe, rực rỡ khoe sắc thắm tươi, cỡ như bông thược dược, hay vương giả hãnh diện như bông mẫu đơn, cùng nhiều loại bông có khi phải gởi mua tận bên xứ nào đó mới có, nhỏ thì nhỏ tí nị như bông tiểu xương rồng, hay mấy loại cây hiếm, phải thay giống này đổi dòng nọ, được đặt cho mấy cái tên lạ hoắc, quý giá tưng tiu trong lồng kiếng, y hổng khen, mà lại thích mấy cái bông bình dân hay mọc hoang như vầy.

Có lần thấy dây bìm bìm leo đầy, chỗ nào cũng có mọc lan tùm lum, tuy cô Ba cũng thích màu bông xanh của nó, nhưng tiếc đất cho cây khác, cô Ba dang tay kéo, tính nhổ bỏ hết thì y chận lại, nói, anh thích bông này, để vậy đi.

Cũng may cô Ba đã chừa lại nên bây giờ mới còn. Để nó trổ bông. Ờ, y còn nói rất thích cây thông, xứ sở anh mọc đầy rừng núi. Cô cũng có ý mua về trồng cho y vui, mà điều, chỉ nghĩ thôi, chưa làm.

Có rất nhiều chuyện chưa làm, mà y đã đi rồi.

Còn đâu.

“Mình ơi”

Chỉ là ngồi lột một tô bưởi anh thích ăn.

Chỉ là hai thứ bông hoang dại nhỏ nhít y rất thích.

Chỉ là mấy câu dặn dò cẩn thận, hoặc nhớ, khi bước vô xe, nhớ coi bình xăng còn không, khi còn phân nửa thì ghé đổ cho đầy, cưng hay đi lạc.

Chỉ là như vậy, mà sao làm cô Ba đau lòng như vầy?

Cô nhớ câu hát đâu đó, ai đã ca:

“Và hỏi tại sao thế giới đông người em chỉ thấy riêng anh....”
Cô Ba thổn thức.
“Mình ơi”./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân.
Ngày 15 Tháng Giêng Năm 2024
 

Ý kiến bạn đọc
02/02/202406:34:40
Khách
Tác giả viết hay quá, câu văn mộc mạc mà đi vào lòng người. Đọc tới đâu thấy cả tấm lòng của tác giả với ông chồng tới đó. Cảm ơn tác giả nhiều.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,463
... Mặc hai bên lời qua tiếng lại, ông lủi thủi ứa nước mắt đi vào phòng. Trời mùa đông sẫm tối thật nhanh. Bóng tối chườm lạnh khoảng sân bên ngoài và bao trùm lấy căn phòng nhỏ. Ông vẫn đứng lặng yên như pho tượng, cảm giác như mình đang đi về phía hư không. Tuổi già giọt lệ như sương. Nỗi đau của người già không bật thành tiếng khóc, mà thấm vào từng thớ thịt, ray rứt từng hơi thở. Ông nghe ngực mình nhoi nhói như muốn vỡ tung ra. Có tiếng bát đũa khua lanh canh, rồi mùi thức ăn thơm nồng bốc lên. Không ai mời ông ra ăn cơm , mà ông cũng không thấy đói. Ông chỉ muốn được nằm xuống rồi ngủ mãi một giấc dài không bao giờ thức dậy. Cuộc sống của ông là những chuỗi ngày đau đáu. Co ro với cái lạnh của mùa đông miền Bắc Mỹ, không máy sưởi , tay chân buốt cóng, ông thấm thía câu nói: Cha mẹ thương con biển hồ lai láng, Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày . Đành vậy chứ biết sao. Nước luôn chảy từ trên cao xuống thấp mà...
Khi ba vừa bước chân vào nhà Tưởng các con vui khi gặp ba Nhưng trong ánh mắt con, ba hiểu Ba chỉ là một bóng hình xa... Cũng phải ba năm anh mới trở lại thành phố này, nơi anh đã từng ở và có rất nhiều kỷ niệm, hơn thế nữa, có hai đứa con anh đang sống. Cuộc sống mới bận rộn đã ràng buộc anh, với khoảng cách đường dài mười tiếng lái xe và anh nghĩ các con đã đầy đủ với số tiền cấp dưỡng hàng tháng nên chuyện thăm nom chúng không là điều bắt buộc. Dù đã dứt lòng khi ra đi nhưng khi lái xe về những con đường cũ, khu phố cũ, anh không khỏi cảm thấy man mác buồn...
Năm 2007, lúc 64 tuổi tôi mới có đứa cháu ngoại đầu tiên là Brandon, hai năm sau thì có Allison, em của Brandon. Mãi đến năm 2019 thì đứa cháu nội Charlie mới ra đời. Lúc này tôi đã 77 tuổi. Hai năm sau, chính xác là ngày 05/12/2021 em gái của Charlie là Emma chào đời. Vậy là tôi có đủ hai cháu nội và hai cháu ngoại, trai gái vẹn toàn, không còn hạnh phúc nào hơn. Charlie là cháu đích tôn. Tôi thì không quan trọng lắm cái chuyện đích tôn hay không đích tôn, trai hay gái, nội hay ngoại vì tất cả đều là cháu tôi, không lý do gì mà tôi thương đứa này ít, đứa kia nhiều. Chắc cũng có người nói tôi ba gai, tôi bướng bỉnh. Không sao. Tôi có quan điểm riêng của mình: Không nên kỳ thị, phân biệt đối xử với con, cháu của mình vì điều đó đã lỗi thời từ thuở phong kiến theo quan niệm Nho Giáo ở đâu bên Tàu, rồi ông nội, ông ngoại, ông cố của chúng ta bị ảnh hưởng.
... Chuyện qua đi, chỉ khác cái chào xã giao hàng xóm khi chạm mặt, cả tôi và anh đều thăm hỏi nhau thêm vài câu vô thưởng vô phạt về sức khoẻ, việc làm, thời tiết… Tình hàng xóm ở Mỹ lạt như nước ốc, anh ta thán hàng xóm Mỹ của anh kỳ thị, anh nướng thịt thơm mà, sao họ làm ra vẻ khó chịu với mùi hương… Tôi kể cho anh nghe về hai nhà người Mỹ ở hai bên nhà tôi. Họ tốt thật chứ không giả vờ khi họ thấy tôi làm việc gì hơi quá sức, họ hỏi tôi có muốn họ giúp không? Nếu trả lời có thì họ giúp tận tình. Người Mỹ tốt, không nói khác được. Nhưng người Mỹ không dễ chơi vì tôi làm việc gì chỉ cần hơi trái ý họ là họ kêu cảnh sát! ...
Luật mới của Tiểu Bang California, những người trên 70 tuổi khi xin gia hạn bằng lái xe thì đều phải thi lại bài thi viết. Nghe nói có nhiều người thi rớt lên, rớt xuống vài lần mới thi đậu được bài thi viết. Tôi thì cũng trong hoàn cảnh đó, nên rất lo sợ, không biết mình có thể lấy lại bằng lái xe được không? Xin đừng lo lắng! DMV đã có một chương trình thi online giúp cho người trên 70 tuổi thi lại bằng viết để xin gia hạn bằng lái xe “Bảo đảm đậu”.
Hồi tuần trước, cuối ngày làm việc, cháu trai của Khánh Vân là Huy Khang (HK), tên nhà là Tày, gọi điện thoại xin FaceTime. Khi hai màn hình video vừa hiện lên và nhìn thấy mặt nhau thì HK liền hỏi “Má Hai khóc với Tày được không?” Tôi nghe xong vừa ngạc nhiên vừa thương quá chừng quá đỗi. Huy Khang là một bé trai hoạt bát, rất có tình và rất biết để ý đến mọi người và mọi thứ xung quanh. Tuy nhiên, trong mười hai năm qua, từng năm tháng lớn lên, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe HK hỏi một câu bất ngờ như vậy.
...Tao biết, nhưng đó là phong cách Mỹ, cái kiểu Mỹ. Mỹ tụi bay cứ như dân du mục, nay ở chỗ này mai đi xứ khác, công việc cũng xoành xoạch thay đổi. Tụi Việt tao thì ngược lại, sống an cư lạc nghiệp. Nhà ở đâu việc ở đó, có ở yên thì mới an tâm làm việc, chỉ khi nào hoàn cảnh bức bách lắm mới nhảy! Cái khái niệm an cư lạc nghiệp ăn sâu vào tiềm thức người Việt chúng tao...
Từ ngày qua Mỹ, tôi có nghe nói về Đại hội Thánh Mẫu Missouri. Xem YouTube rất nhiều, cho mãi tới lần thứ 44 năm ngoái 2023 tôi mới có cơ hội được tham dự. Chỉ cần bỏ vô Google: Đại hội Thánh Mẫu Missouri 2024. Bạn sẽ biết mọi chi tiết...Vào YouTube các bạn sẽ thấy chương trình ĐHTM Missouri được lưu giữ hàng năm. Trăm nghe không bằng mắt thấy. Một số tiểu bang cũng có tổ chức đại hội Thánh Mẫu, nhưng ngắn gọn hơn ở Missouri. Một cuộc cắm trại khổng lồ kết hợp hành hương và tham gia hội chợ với đủ mọi sinh hoạt vui chơi...
Nhìn từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn về Thái Bình Dương, thì Arizona là một trong mười ba tiểu bang thuộc miền tây Hoa Kỳ, nhưng cư dân California đi thăm Arizona phải lái xe trên xa lộ 10 East, nên cuộc hành trình của bốn thành viên Việt Bút tạm gọi là cuộc Đông Du. Bài viêt ngắn sau đây lại mang một nhan đề “dao to búa lớn” là “Đông Du Ký”, thật ra chỉ ghi lại năm ngày du ngoạn ba địa điểm du lịch trong số rất nhiều thắng cảnh độc đáo nổi tiếng của tiểu bang “Nhiều Nắng”.
Tác giả Trần Kim Bằng, cư dân vùng Little Saigon là một nhạc sĩ, đã phát hành tập nhạc và CD Duyên. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông vào năm 2015 là một hồi ký về hành trình vượt biên đường bộ năm 1980. Sau đây là bài viết kế tiếp của ông ghi lại một số cảnh đẹp và sinh hoạt của một vài thành phố ở quận Cam, California.
Nhạc sĩ Cung Tiến