Hôm nay,  

nhớ mùa nước nổi…

04/11/202301:00:00(Xem: 3325)

Phan

Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. 


***

Sáng nay không phải đi làm vì thứ bảy, đương nhiên nghĩ đến việc đi câu như đi tập thể dục cuối tuần. Nhưng nhớ lại cuối tuần trước, ra hồ nhìn nước cạn tới đau lòng. Năm nay hạn, cả tháng tám không có cơn mưa nào hết, sang tháng chín trời còn nóng trên dưới trăm độ F, sân cỏ trước nhà cháy nắng vàng hoe dù đã bấm bụng tưới cỏ mỗi ngày vì tiền nước tính lũy tiến, càng xài nhiều giá tiền nước càng cao. Hoá đơn tiền nước tháng tám hết nửa tháng lương mà cỏ vẫn cháy vàng từng khóm, nhìn sân cỏ như tóc nhuộm thời nay: khóm xanh, khóm vàng… Tuần trước ra hồ nhìn nước cạn khô, hồ trơ đáy như người bệnh hấp hối. Đi bộ xuống hồ câu cá, câu được vài con cá ốm tong, chỉ có cái đầu to với da bọc xương, thả chúng lại hồ rồi về. Nhưng tuần này không đi câu thì làm gì cho hết thời gian hai ngày cuối tuần? Ngồi nhà khó tránh cảnh nhàn cư vi bất thiện vì cứ ngồi không thì đầu óc lại nhớ những chuyện xưa, nhớ về chốn cũ, càng ngồi lâu nỗi nhớ càng nhiều. Xa mù mịt trong ký ức mênh mông mùa nước nổi ở quê nhà. Năm nay từ giữa tháng chín nước đã về đồng bằng sông Cửu long, nước không cao nên những người làm nghề đánh bắt hải sản cứ phải ngồi đợi nước ngập đồng chừng tới đầu gối trở lên mới đánh bắt được. Mấy người đàn ông hành nghề đánh bắt nhưng mớ cá linh đầu mùa họ thu hoạch được chỉ đủ nồi canh chua cho bữa cơm chiều của họ. Ngồi xem channel Nét Quê trên YouTube, tôi ước gì tivi có mùi để đỡ thèm khi nhìn họ gắp cá linh với bông súng trong nồi canh chua nấu trên ghe, chấm nước mắm giằm ớt, đưa cay chung rượu lạt… cả đất trời dồn vào một đũa thì Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng, thấy ngư dân nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chết ông trời luôn.

   Bên đây trời đang hạn ở tiểu bang này, nhưng mưa bão, lũ lụt ở tiểu bang khác. Trời đất trái khuấy, thất thường, ngày nào cũng thấy cảnh lũ lụt trên tivi, khắp nơi trên địa cầu. Nhưng ký ức không thay đổi thất thường như thời tiết, ký ức vẫn quay về mùa nước nổi ở quê nhà, về miền tây quê em. Cả xóm làng vui mừng đón mùa nước nổi tràn về. Nước lên chậm càng vui vì cá nhiều, phù sa lắng đọng, hứa hẹn mùa lúa bội thu, trái cây đầy ghe xuôi ngược thương hồ. Nước sông Mekong cứ từ từ về sông Cửu long của Việt nam để ra biển. Năm nào mùa nước nổi cũng về nhưng năm nào nước về chậm là trúng cá dữ lắm vì cá có thời gian sinh trưởng nên sản lượng cá nhiều, con cá cũng có thời gian để tăng trưởng nên mập ú, bụng đầy trứng, ăn béo ngậy tới trong mơ. Sống dưới miền tây mùa nước nổi đúng là làm chơi mà ăn thật vì dồi dào tôm cá, năm nào nước chậm là muốn nghèo cũng khó, lại không phải chạy lũ như những năm nước về ồ ạt với lưu lượng lớn.

   Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương…

    Cá linh mùa nước nổi không thể nào ăn hết nên người dân miền sông nước Cửu long đem về làm mắm để dành ăn quanh năm. Mắm cá linh nhận vào khạp sành, nút lá chuối khô. Tới khạp mắm lên dầu là ăn được, mỡ cá lúc ấy chuyển sang màu nâu hồng, giỡ nút lá chuối khô thì mùi mắm thơm lừng. Ăn luôn con mắm sống với bún, thịt ba chỉ luộc, tôm hấp nưc dừa, rau tập tàng, xà lách, dưa leo… Nhớ những ngày thương hồ trên sông, trải lá chuối thay chiếu nhậu trên ghe; người tứ xứ thương hồ là anh em hết khi chiều buông, đêm về; năm ba cái ghe thương hồ neo lại với nhau thành xóm nhỏ trên sông… vui biết mấy quãng đời phiêu bạt.

   Sáng ra hũ mắm còn nhiều thì bắc nồi bún mắm trên ghe là nhà, trên sông là xóm làng của người sông nước. Dì Hai, cô Út, chú Ba; thằng Đực, con Gái… không chung ông bà nhưng như người nhà ơi ới gọi nhau ăn bún mắm từ tờ mờ sáng. Bờ sông xa xa còn sương phủ, mái tranh an hoà ẩn hiện dưới tàn cây, tia nắng đầu ngày chao đi con thuyền không bến cho kịp nước, “em về Trà vinh mấy bữa em lên…” tô bún mắm ngọt lừ lời tạm biệt, tiếng cười giòn như da heo quay mà sao thấy buồn buồn như con tôm đỏ au nằm chơ lơ trong ổ rau tập tàng, trong tô bún mắm còn bốc khói. Không biết người nấu vội để đi cho kịp nước có tỏ lòng người chờ, “vắng cơm ba bữa còn no/ vắng em một bữa anh giở giò không lên…” thì làm sao chèo chống nổi chiếc ghe thương hồ cho tới ngày gặp lại…

   Con cá linh như ơn trời ban phát nên vô tận ở miền tây, nhiều đến làm không kịp để gài mắm thì lấy mỡ thắng dầu để đốt đèn, xác cá đi bón cây ăn trái nên trái gì ở miền tây cũng ngon ngọt. Nhưng mùa nước nổi đâu chỉ có cá linh, còn vô vàn đặc sản tràn về theo mùa nước nồi. Cha mẹ ơi nhớ tới quặn lòng những năm nước chậm, có thời giờ đi chặt chà bỏ lên mấy cái gò ngoài ruộng, ngoài đồng. Đợi nước lên thì chuột đồng hết ở dưới hang của chúng được. Chuột rút lên gò, sống dưới đám chà mà người dân đã bỏ chà trước đó cho chuột ở. Nước lên trắng đồng thì chuột đói nên người dân đem lúa ra gò rải cho chuột ăn, con nào con nấy mập ú như củ khoai mỡ. Người dân quê tôi chờ cho nước đứng một hai ngày, nước bắt đầu rút là bủa lưới quanh gò. Chờ nước rút thêm vài ngày nữa, tới lũ chuột có thể rời gò đi kiếm ăn thì cả xóm kéo nhau đi giỡ chà bắt chuột, cả làng vui như tết với tiếng nói cười tới trăng lên, mùi chuột nướng lan toả không gian tới ngút trời… Ôi, những đêm dài nằm nuốt nước miếng ở hải ngoại mới thấy cái giá của chăn ấm nệm êm không hề rẻ. Cái thương khó của người thương hồ một nắng hai sương, sông to gió lớn nhưng niền vui bất tận… Người an phận với miếng ruộng, con trâu; bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng đêm về ngon giấc nhờ cọng rau tươi ngoài đồng, con cá tươi dưới sông. Đời sống không cần tủ lạnh thật đáng sống.



   Không như năm ngoái, tôi có ông bạn về thăm quê hương ở miền tây. Ông thấy người trong xóm ngày ngày đi câu, đi bắt lương đồng được bộn. Ông nhờ con gái ông thu mua, về nhà làm sạch, bỏ đầu, bỏ xương… ướp chút muối rồi hấp chín, để đông lạnh cho ông đem về Mỹ. Nhờ vậy tôi được ăn một bữa lươn xào lăn với lẩu lương, lươn chiên giòn chấm nước mắm me ở Mỹ mà cứ tưởng mình đang ở quê nhà. Ngậm mà nghe, ngon từng miếng thịt lươn đồng, sướng toàn thân từ đỉnh đầu tới ngón chân út với món ngon dân dã tưởng rằng đã quên.

   Trời ơi, lươn đồng chiên giòn trong nhà hàng lớn ở Sài gòn không ngon bằng quán cóc ở bắc Mỹ thuận, bắc Cần thơ ngày xưa đâu. Ngồi chờ con nước để qua phà vì xe vận tải nặng phải nhường cho những phương tiện nhỏ hơn đi trước. Vậy là mấy tay tài xế thờ chung thần Lưu linh, chỉ cần nói chị chủ quán là có ngay. Chị thả con lươn đồng mập ú ù u vào chảo mỡ, ụp cái nón lá của chị lên chảo làm nắp đậy chứ mỡ văng chịu sao nổi. Dưới chảo lửa than cứ liu riu chập chờn, hồi hết nghe da lươn nổ lốp bốp trong chảo là xong một mặt. Giỡ nón lá ra trở mặt con lươn khoanh tròn như lò xo bếp điện, chiên một hồi không lâu nữa là con lươn chiên giòn lên dĩa, bưng ra bàn cho khách. Phải khâm phục người phụ nữ miền tây, bán cái quán cóc lề đường thôi mà chị làm món nhậu ngon tuyệt, trình bày đẹp mắt như đầu bếp năm sao: con lươn vàng ruộm, khoanh tròn trên cái dĩa sứ trắng phau; dưới nó là rau răm như chơi như thật, bỏ chơi cho vui nhưng đẹp mắt như tranh trừu tượng, bởi màu xanh lá cây đậm của rau răm với màu vàng cánh gián, vàng óng của lươn chiên thật hài hoà, gợi cảm. Chị bưng ra bàn chén nước mắm me nữa thì xin nghỉ tu năm phút để thưởng thức vì nước bọt cứ tứa ra trong miệng. Làm chung nước mắt quê hương vừa cay vừa nồng xuống tới bao tử, mùi rượu nếp xông lên khoang mũi lâng lâng, ngất ngây, xua đuổi muộn phiền; gió sông Tiền, sông Hậu làm nhẹ đi cái đầu cơm áo gạo tiền ở Sài gòn. Bẻ khúc lươn chiên giòn chừng hai lóng tay, chấm vô chén nước mắm me tam bảo: vị cá trong nước mắm hơi tanh nhưng ngọt ngào nhờ vị mặn của muối trong nước mắm làm trung hoà; vị cay của ớt giằm bao giờ cũng ngon hơn ớt xay hay ớt xắt lát; vị bá chủ của chén nước mắm me là vị me dốt chua chua ngọt ngọt, chua thanh, không chua hỗn như chanh; ngọt hậu, không ngọt hỗn như đường. Cái gì cũng một nửa thôi mới nhớ hoài như tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Mùi me quên cả lối về vì nó thơm đặc biệt… Làm chung nước mắt quê hương chạy tới đâu nghe nóng tới đó, gắp khúc lươn chiên giòn khi da còn rôm rốp như bánh tráng, chấm vào chén nước mắm me diệu kỳ, ăn kèm lá rau răm để quân bình âm dương trong ẩm thực Việt nam… Toàn những hương vị độc đáo của đất trời phương nam hoà tấu bản giao hưởng đã đời trong miệng với da lươn giòn mà béo ơi là béo, thịt lươn ngọt thanh lại giai giai, nước mắm me đã là hợp chất không đối thủ lại thêm vị cay nồng nhẹ của lá rau răm thì Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng, xem tài xế nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chảy nước miếng ông trời xuống thành mưa nên ở miền tây mưa nhiều…

   …

   Mùa này xa lắm quê ơi, mùa nước nổi ở quê nhà đang ngập bờ để khoe bắp chân con gái, nhưng bên trời ngồi nhớ cố hương thì con gái đã lơ thơ tóc trắng, bay về phía quê nhà mùa cá linh, cá rô, ba khía, chuột đồng… giá có con khô chuột nhậu rượu tây cũng đỡ buồn xa xứ. Ngày xưa đi chà chuột về đâu nhà nào ăn hết nên người ta chỉ nhúng nước muối rồi xỏ dây kẽm phơi khô thành từng xâu, từng xâu. Ngày mưa gió không đi chợ, đi đồng bắt cá tôm được thì nướng khô chuột ăn cơm, lai rai ba sợi, đờn ca tài tử tới lên đèn, -thành âm vọng còn mãi nỗi nhớ quê, nhớ mùa nước nổi trong lòng người xa xứ…

   Mùa này ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà vì nước trắng đồng thì gặp đâu ăn đó, người miền tây dễ thương nhất với hai từ “gặp bữa” - gặp bữa ở ăn cơm cho vui, có gì ăn nấy mùa nước nổi. Nói nghe bình dân, tưởng chừng thương khó. Ai dè toàn món ăn ngon, lại vừa chín tới nên ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà. Canh chua cá linh bông súng, cá rô kho nồi đất chấm đọt nhãn lồng trụng nước sôi là ở rể miền tây được rồi. Nào còn ba khía ướp tỏi ớt, chút dấm đường ăn với cơm nguội cũng ngon. Đặc biệt là ăn bốc, cứ bưng nồi cơm nguội ra ngoài mái hiên, ngồi xem con gái miền tây xé ba khía, mút ngón tay hít hà là đi biệt xứ tới chết cũng không quên…

   …

   Chuột đồng khìa nước dừa là món ngon dân dã, chưa chắc người giàu trên thành phố có mà ăn. Mùa nước nổi tôm cá đầy chợ, tươi rói, rau đồng xanh non, sắc màu vạn dã với bông điên điển vàng chanh diệu mắt mát lòng, hẹ nước ăn như rong biển, giòn ngọt lại bổ dưỡng, theo thuốc nam thì hẹ nước là thuốc ông uống bà khen…, Bông súng, sầu đâu, đọt choại, bồn bồn… rau nào cũng ngon, làm nên mùa trăm rau khoe sắc nhờ nước nổi mang phù sa về sông rạch, ruộng đồng mát mắt rau xanh bạt ngàn. Rau dại ngoài ruộng đồng ăn không hết lại toàn rau ngon, trái rừng ăn không hết cũng toàn trái vừa ngon vừa có vị thuốc nam như trái giác, Tía má ơi, canh cá nâu, cá ngác nấu trái giác là một thức canh chua đã ăn một lần là nhớ tới già hương rừng Cà mau.

   …

   Cần chi cá lóc cá trê/ chuột đồng rắn nước nhậu phê hơn nhiều. Đã là người miền tây thì đi hết biển cũng nhớ mùa nước nổi, Mùa của yêu thương len lẻn vào lòng sau những buổi tát đìa, vây bắt chuột ngoài gò đông vui như hội chợ, cúng đình. Làm sao quên được cây đèn dầu cá linh những đêm buồn tỉnh lẻ, ngang ngõ nhà ai còn học bài thi tới khuya lắc khuya lơ, muốn ghé vào thăm nhưng sợ ba má em xách chổi chà ra tiếp khách… Làm sao quên kỷ niệm khi tìm được cớ sang phụ nhà hàng xóm gài cả trăm hũ mắm linh để dành ăn, cho bà con xa gần... Tình ca con mắm theo bước người đi nên nhớ mãi chốn quê nhà theo từng mùa nước nổi. Cơn ác mộng cũng tràn về theo mùa nước nổi trắng đồng như dải khăn tang từ em cũng không còn ở lại, nhưng mùa nước nổi còn mãi trong nhau hương vị quê nhà…

Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,287
Sau vài lần vượt biên thất bại, ông anh thứ năm của tôi đến được Songkhla, Thailand. Trong lá thư gửi về, anh kể chuyến tàu của anh trải qua bao biến cố hãi hùng, cướp bóc, hải tặc, và cuối lá thư, anh nhấn mạnh, một câu mà viết cả chục lần: “Đàn bà con gái đừng bao giờ vượt biên”. Ý của anh là nhắn nhủ tôi đấy, vì chuyến đó tôi đòi đi theo nhưng ba tôi không cho vì lo cho tôi hiểm nguy nơi biển cả.
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 8 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn dương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Một ngày trước mùa lễ Giáng Sinh, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi. Trong đường dây điện thoại tôi nghe bà khóc. Vừa khóc bà vừa kể chuyện thằng Út bỏ học. Bà nói cả nhà chúng tôi ai cũng khuyên bảo to nhỏ với nó, nhưng nó không nghe. Nhà chỉ còn mình tôi là chưa khuyên răn nó. Mẹ tôi nói: "Con gần tuổi với nó nhất, biết đâu con khuyên răn được nó đi học trở lại." Tôi lặng người nghe mẹ kể mà không biết an ủi mẹ như thế nào. Tôi nói với mẹ cuối tuần này, anh Đức, một người bạn của tôi về thăm nhà tôi sẽ quá giang nhờ xe để thăm nhà và nói chuyện với Út để coi sao. Tôi nói bà hãy yên tâm. Tôi hy vọng rằng sẽ khuyên bảo được Út trở lại trường để học.
Mấy hôm nay trời vẫn có nắng tuy khí hậu rất lạnh. Tôi hồi hộp nhìn những bông mai vàng của Mỹ đang nở sớm, hoa hồng vẫn còn ra nhiều búp, hoa giấy mọc xum xoe tươi đỏ, hoa chuối may mắn còn một nụ đang nở. Tay run run nâng niu những đóa hoa thầm cám ơn chúng vẫn chưa tàn trong thời tiết giá đông.
Năm nào cũng thế, trước Tết tôi thường dạo vài vòng trên các con đường quanh phố Bolsa, khu thương mại của người Việt, để được hưởng sớm không khí Tết và để lòng thấy thêm yêu đời. Hình ảnh, cảnh vật Tết ngày xưa được tái hiện lại làm cho cảnh phố phường trở nên thật đặc biệt. Nhìn xem cảnh vật và mọi người chuẩn bị đón Tết, lòng tôi bỗng lâng lâng một cảm xúc rộn ràng xen lẫn với cảm giác vui sướng như khi còn ấu thơ được hưởng ba ngày Tết tại quê nhà.
Cách nay mấy tuần, tôi đến thăm một người bạn thân đang ở trong nhà dưỡng lão Elmwood House ở Quận Arlington. Cái khung cảnh ấy khiến tôi suy nghĩ về cuộc đời và thân phận tuổi già. Ra khỏi thang máy tầng lầu 2, trước mặt là một phòng rộng, bày biện mấy bộ salon, năm ba chiếc bàn vuông, bàn tròn sắp xếp gọn gàng; bên phải, bên trái là hai dãy hành lang dẫn vào các phòng ngủ – hun hút, im lìm. Năm bảy cụ quây quần trong phòng giải trí này chuyện trò, đánh cờ tướng, xoa mạt chược, chơi tứ sắc hay bài Tây. Bỗng tôi trông thấy ông Phan đang ngồi đánh cờ tướng với ông cụ cùng trạc tuổi ở chiếc bàn gần cửa. Một chút ngỡ ngàng, tôi tự hỏi: “chẳng lẽ ông ta cũng vào nhà dưỡng lão?” Hỏi thế, bởi vì ông Phan có đến bốn đứa con học hành thành đạt, đứa nào cũng có nhà cửa khang trang, tưởng chừng về già ông ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc sum vầy bên con cháu. Nhưng cuộc đời nào ai biết chắc tuơng lai?
Cái gì? Trại hè Niềm Tin 10 hả? Trời đất quỷ thần ơi, mới ngày nào còn là trại Niềm Tin 1 mà bây giờ đã trại Niềm Tin 10 rồi sao? Thời gian đi nhanh khủng khiếp. Tôi vẫn còn nhớ….
Tác giả là Registered Nurse cho Saint Joseph's Hospital, Phoenix, Arizona từ năm 1975. Hiện tại bà đã về hưu, vui thú điền viên. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà dự Viết Về Nước Mỹ năm 2015, là lời cầu nguyện của một bệnh nhân “Thượng Đế! Đừng Bắt Con Phải Chết”. Bài viết mới của tg về câu chuyện muôn thuở: "Tình".
Ông Ronnie năm mươi bảy tuổi, Mỹ đen nhưng nhỏ con cũng xêm xêm Steven, đã thế mắt lại hơi xếch, tóc nối và thắt thành cái bím dài giống hệt mấy anh thổ dân da đỏ, lại giống đuôi sam mấy anh ba Tàu. Ông Ronnie có trách nhiệm giao và nhận hàng đến đi, hổng biết sao ổng lại nhanh nhạy như những tay thám thính, hễ trong hãng có động tịnh gì là ổng biết sớm nhất, ai còn ai bị ra đi, ai lên hương, ai xuống chó, phúc lợi thế nào… Ổng biêt hết ráo và luôn mách cho Steven, dĩ nhiên là lúc nào cũng kèm theo câu căn vặn:” Im miệng đấy nhé! Tao chỉ cho mày biết thôi đấy!”
Lúc nhỏ tôi rất kỵ cái kiểu người ta hay nói “ngồi lê đôi mách”. Thường bạn bè đi đâu chơi chung, những khi đùa giỡn hay chuyện trò, tôi luôn bị rơi vào khoảng không, khó tiếp nhận niềm vui đang có mà tâm tư đi tìm điều gì xa vắng, rồi lại sống với hình ảnh khác bằng tưởng tượng, thêu dệt mây trời với hoa thơm cỏ lạ, dù bạn bè trước mắt rất dễ thương tốt bụng thường lo lắng khi thấy tôi không cười nói và buồn bã.
Nhạc sĩ Cung Tiến