Hôm nay,  

nhớ mùa nước nổi…

04/11/202301:00:00(Xem: 3326)

Phan

Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. 


***

Sáng nay không phải đi làm vì thứ bảy, đương nhiên nghĩ đến việc đi câu như đi tập thể dục cuối tuần. Nhưng nhớ lại cuối tuần trước, ra hồ nhìn nước cạn tới đau lòng. Năm nay hạn, cả tháng tám không có cơn mưa nào hết, sang tháng chín trời còn nóng trên dưới trăm độ F, sân cỏ trước nhà cháy nắng vàng hoe dù đã bấm bụng tưới cỏ mỗi ngày vì tiền nước tính lũy tiến, càng xài nhiều giá tiền nước càng cao. Hoá đơn tiền nước tháng tám hết nửa tháng lương mà cỏ vẫn cháy vàng từng khóm, nhìn sân cỏ như tóc nhuộm thời nay: khóm xanh, khóm vàng… Tuần trước ra hồ nhìn nước cạn khô, hồ trơ đáy như người bệnh hấp hối. Đi bộ xuống hồ câu cá, câu được vài con cá ốm tong, chỉ có cái đầu to với da bọc xương, thả chúng lại hồ rồi về. Nhưng tuần này không đi câu thì làm gì cho hết thời gian hai ngày cuối tuần? Ngồi nhà khó tránh cảnh nhàn cư vi bất thiện vì cứ ngồi không thì đầu óc lại nhớ những chuyện xưa, nhớ về chốn cũ, càng ngồi lâu nỗi nhớ càng nhiều. Xa mù mịt trong ký ức mênh mông mùa nước nổi ở quê nhà. Năm nay từ giữa tháng chín nước đã về đồng bằng sông Cửu long, nước không cao nên những người làm nghề đánh bắt hải sản cứ phải ngồi đợi nước ngập đồng chừng tới đầu gối trở lên mới đánh bắt được. Mấy người đàn ông hành nghề đánh bắt nhưng mớ cá linh đầu mùa họ thu hoạch được chỉ đủ nồi canh chua cho bữa cơm chiều của họ. Ngồi xem channel Nét Quê trên YouTube, tôi ước gì tivi có mùi để đỡ thèm khi nhìn họ gắp cá linh với bông súng trong nồi canh chua nấu trên ghe, chấm nước mắm giằm ớt, đưa cay chung rượu lạt… cả đất trời dồn vào một đũa thì Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng, thấy ngư dân nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chết ông trời luôn.

   Bên đây trời đang hạn ở tiểu bang này, nhưng mưa bão, lũ lụt ở tiểu bang khác. Trời đất trái khuấy, thất thường, ngày nào cũng thấy cảnh lũ lụt trên tivi, khắp nơi trên địa cầu. Nhưng ký ức không thay đổi thất thường như thời tiết, ký ức vẫn quay về mùa nước nổi ở quê nhà, về miền tây quê em. Cả xóm làng vui mừng đón mùa nước nổi tràn về. Nước lên chậm càng vui vì cá nhiều, phù sa lắng đọng, hứa hẹn mùa lúa bội thu, trái cây đầy ghe xuôi ngược thương hồ. Nước sông Mekong cứ từ từ về sông Cửu long của Việt nam để ra biển. Năm nào mùa nước nổi cũng về nhưng năm nào nước về chậm là trúng cá dữ lắm vì cá có thời gian sinh trưởng nên sản lượng cá nhiều, con cá cũng có thời gian để tăng trưởng nên mập ú, bụng đầy trứng, ăn béo ngậy tới trong mơ. Sống dưới miền tây mùa nước nổi đúng là làm chơi mà ăn thật vì dồi dào tôm cá, năm nào nước chậm là muốn nghèo cũng khó, lại không phải chạy lũ như những năm nước về ồ ạt với lưu lượng lớn.

   Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương…

    Cá linh mùa nước nổi không thể nào ăn hết nên người dân miền sông nước Cửu long đem về làm mắm để dành ăn quanh năm. Mắm cá linh nhận vào khạp sành, nút lá chuối khô. Tới khạp mắm lên dầu là ăn được, mỡ cá lúc ấy chuyển sang màu nâu hồng, giỡ nút lá chuối khô thì mùi mắm thơm lừng. Ăn luôn con mắm sống với bún, thịt ba chỉ luộc, tôm hấp nưc dừa, rau tập tàng, xà lách, dưa leo… Nhớ những ngày thương hồ trên sông, trải lá chuối thay chiếu nhậu trên ghe; người tứ xứ thương hồ là anh em hết khi chiều buông, đêm về; năm ba cái ghe thương hồ neo lại với nhau thành xóm nhỏ trên sông… vui biết mấy quãng đời phiêu bạt.

   Sáng ra hũ mắm còn nhiều thì bắc nồi bún mắm trên ghe là nhà, trên sông là xóm làng của người sông nước. Dì Hai, cô Út, chú Ba; thằng Đực, con Gái… không chung ông bà nhưng như người nhà ơi ới gọi nhau ăn bún mắm từ tờ mờ sáng. Bờ sông xa xa còn sương phủ, mái tranh an hoà ẩn hiện dưới tàn cây, tia nắng đầu ngày chao đi con thuyền không bến cho kịp nước, “em về Trà vinh mấy bữa em lên…” tô bún mắm ngọt lừ lời tạm biệt, tiếng cười giòn như da heo quay mà sao thấy buồn buồn như con tôm đỏ au nằm chơ lơ trong ổ rau tập tàng, trong tô bún mắm còn bốc khói. Không biết người nấu vội để đi cho kịp nước có tỏ lòng người chờ, “vắng cơm ba bữa còn no/ vắng em một bữa anh giở giò không lên…” thì làm sao chèo chống nổi chiếc ghe thương hồ cho tới ngày gặp lại…

   Con cá linh như ơn trời ban phát nên vô tận ở miền tây, nhiều đến làm không kịp để gài mắm thì lấy mỡ thắng dầu để đốt đèn, xác cá đi bón cây ăn trái nên trái gì ở miền tây cũng ngon ngọt. Nhưng mùa nước nổi đâu chỉ có cá linh, còn vô vàn đặc sản tràn về theo mùa nước nồi. Cha mẹ ơi nhớ tới quặn lòng những năm nước chậm, có thời giờ đi chặt chà bỏ lên mấy cái gò ngoài ruộng, ngoài đồng. Đợi nước lên thì chuột đồng hết ở dưới hang của chúng được. Chuột rút lên gò, sống dưới đám chà mà người dân đã bỏ chà trước đó cho chuột ở. Nước lên trắng đồng thì chuột đói nên người dân đem lúa ra gò rải cho chuột ăn, con nào con nấy mập ú như củ khoai mỡ. Người dân quê tôi chờ cho nước đứng một hai ngày, nước bắt đầu rút là bủa lưới quanh gò. Chờ nước rút thêm vài ngày nữa, tới lũ chuột có thể rời gò đi kiếm ăn thì cả xóm kéo nhau đi giỡ chà bắt chuột, cả làng vui như tết với tiếng nói cười tới trăng lên, mùi chuột nướng lan toả không gian tới ngút trời… Ôi, những đêm dài nằm nuốt nước miếng ở hải ngoại mới thấy cái giá của chăn ấm nệm êm không hề rẻ. Cái thương khó của người thương hồ một nắng hai sương, sông to gió lớn nhưng niền vui bất tận… Người an phận với miếng ruộng, con trâu; bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng đêm về ngon giấc nhờ cọng rau tươi ngoài đồng, con cá tươi dưới sông. Đời sống không cần tủ lạnh thật đáng sống.



   Không như năm ngoái, tôi có ông bạn về thăm quê hương ở miền tây. Ông thấy người trong xóm ngày ngày đi câu, đi bắt lương đồng được bộn. Ông nhờ con gái ông thu mua, về nhà làm sạch, bỏ đầu, bỏ xương… ướp chút muối rồi hấp chín, để đông lạnh cho ông đem về Mỹ. Nhờ vậy tôi được ăn một bữa lươn xào lăn với lẩu lương, lươn chiên giòn chấm nước mắm me ở Mỹ mà cứ tưởng mình đang ở quê nhà. Ngậm mà nghe, ngon từng miếng thịt lươn đồng, sướng toàn thân từ đỉnh đầu tới ngón chân út với món ngon dân dã tưởng rằng đã quên.

   Trời ơi, lươn đồng chiên giòn trong nhà hàng lớn ở Sài gòn không ngon bằng quán cóc ở bắc Mỹ thuận, bắc Cần thơ ngày xưa đâu. Ngồi chờ con nước để qua phà vì xe vận tải nặng phải nhường cho những phương tiện nhỏ hơn đi trước. Vậy là mấy tay tài xế thờ chung thần Lưu linh, chỉ cần nói chị chủ quán là có ngay. Chị thả con lươn đồng mập ú ù u vào chảo mỡ, ụp cái nón lá của chị lên chảo làm nắp đậy chứ mỡ văng chịu sao nổi. Dưới chảo lửa than cứ liu riu chập chờn, hồi hết nghe da lươn nổ lốp bốp trong chảo là xong một mặt. Giỡ nón lá ra trở mặt con lươn khoanh tròn như lò xo bếp điện, chiên một hồi không lâu nữa là con lươn chiên giòn lên dĩa, bưng ra bàn cho khách. Phải khâm phục người phụ nữ miền tây, bán cái quán cóc lề đường thôi mà chị làm món nhậu ngon tuyệt, trình bày đẹp mắt như đầu bếp năm sao: con lươn vàng ruộm, khoanh tròn trên cái dĩa sứ trắng phau; dưới nó là rau răm như chơi như thật, bỏ chơi cho vui nhưng đẹp mắt như tranh trừu tượng, bởi màu xanh lá cây đậm của rau răm với màu vàng cánh gián, vàng óng của lươn chiên thật hài hoà, gợi cảm. Chị bưng ra bàn chén nước mắm me nữa thì xin nghỉ tu năm phút để thưởng thức vì nước bọt cứ tứa ra trong miệng. Làm chung nước mắt quê hương vừa cay vừa nồng xuống tới bao tử, mùi rượu nếp xông lên khoang mũi lâng lâng, ngất ngây, xua đuổi muộn phiền; gió sông Tiền, sông Hậu làm nhẹ đi cái đầu cơm áo gạo tiền ở Sài gòn. Bẻ khúc lươn chiên giòn chừng hai lóng tay, chấm vô chén nước mắm me tam bảo: vị cá trong nước mắm hơi tanh nhưng ngọt ngào nhờ vị mặn của muối trong nước mắm làm trung hoà; vị cay của ớt giằm bao giờ cũng ngon hơn ớt xay hay ớt xắt lát; vị bá chủ của chén nước mắm me là vị me dốt chua chua ngọt ngọt, chua thanh, không chua hỗn như chanh; ngọt hậu, không ngọt hỗn như đường. Cái gì cũng một nửa thôi mới nhớ hoài như tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Mùi me quên cả lối về vì nó thơm đặc biệt… Làm chung nước mắt quê hương chạy tới đâu nghe nóng tới đó, gắp khúc lươn chiên giòn khi da còn rôm rốp như bánh tráng, chấm vào chén nước mắm me diệu kỳ, ăn kèm lá rau răm để quân bình âm dương trong ẩm thực Việt nam… Toàn những hương vị độc đáo của đất trời phương nam hoà tấu bản giao hưởng đã đời trong miệng với da lươn giòn mà béo ơi là béo, thịt lươn ngọt thanh lại giai giai, nước mắm me đã là hợp chất không đối thủ lại thêm vị cay nồng nhẹ của lá rau răm thì Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng, xem tài xế nhậu hai hàng lệ rơi, thèm chảy nước miếng ông trời xuống thành mưa nên ở miền tây mưa nhiều…

   …

   Mùa này xa lắm quê ơi, mùa nước nổi ở quê nhà đang ngập bờ để khoe bắp chân con gái, nhưng bên trời ngồi nhớ cố hương thì con gái đã lơ thơ tóc trắng, bay về phía quê nhà mùa cá linh, cá rô, ba khía, chuột đồng… giá có con khô chuột nhậu rượu tây cũng đỡ buồn xa xứ. Ngày xưa đi chà chuột về đâu nhà nào ăn hết nên người ta chỉ nhúng nước muối rồi xỏ dây kẽm phơi khô thành từng xâu, từng xâu. Ngày mưa gió không đi chợ, đi đồng bắt cá tôm được thì nướng khô chuột ăn cơm, lai rai ba sợi, đờn ca tài tử tới lên đèn, -thành âm vọng còn mãi nỗi nhớ quê, nhớ mùa nước nổi trong lòng người xa xứ…

   Mùa này ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà vì nước trắng đồng thì gặp đâu ăn đó, người miền tây dễ thương nhất với hai từ “gặp bữa” - gặp bữa ở ăn cơm cho vui, có gì ăn nấy mùa nước nổi. Nói nghe bình dân, tưởng chừng thương khó. Ai dè toàn món ăn ngon, lại vừa chín tới nên ăn cơm hàng xóm ngon hơn cơm nhà. Canh chua cá linh bông súng, cá rô kho nồi đất chấm đọt nhãn lồng trụng nước sôi là ở rể miền tây được rồi. Nào còn ba khía ướp tỏi ớt, chút dấm đường ăn với cơm nguội cũng ngon. Đặc biệt là ăn bốc, cứ bưng nồi cơm nguội ra ngoài mái hiên, ngồi xem con gái miền tây xé ba khía, mút ngón tay hít hà là đi biệt xứ tới chết cũng không quên…

   …

   Chuột đồng khìa nước dừa là món ngon dân dã, chưa chắc người giàu trên thành phố có mà ăn. Mùa nước nổi tôm cá đầy chợ, tươi rói, rau đồng xanh non, sắc màu vạn dã với bông điên điển vàng chanh diệu mắt mát lòng, hẹ nước ăn như rong biển, giòn ngọt lại bổ dưỡng, theo thuốc nam thì hẹ nước là thuốc ông uống bà khen…, Bông súng, sầu đâu, đọt choại, bồn bồn… rau nào cũng ngon, làm nên mùa trăm rau khoe sắc nhờ nước nổi mang phù sa về sông rạch, ruộng đồng mát mắt rau xanh bạt ngàn. Rau dại ngoài ruộng đồng ăn không hết lại toàn rau ngon, trái rừng ăn không hết cũng toàn trái vừa ngon vừa có vị thuốc nam như trái giác, Tía má ơi, canh cá nâu, cá ngác nấu trái giác là một thức canh chua đã ăn một lần là nhớ tới già hương rừng Cà mau.

   …

   Cần chi cá lóc cá trê/ chuột đồng rắn nước nhậu phê hơn nhiều. Đã là người miền tây thì đi hết biển cũng nhớ mùa nước nổi, Mùa của yêu thương len lẻn vào lòng sau những buổi tát đìa, vây bắt chuột ngoài gò đông vui như hội chợ, cúng đình. Làm sao quên được cây đèn dầu cá linh những đêm buồn tỉnh lẻ, ngang ngõ nhà ai còn học bài thi tới khuya lắc khuya lơ, muốn ghé vào thăm nhưng sợ ba má em xách chổi chà ra tiếp khách… Làm sao quên kỷ niệm khi tìm được cớ sang phụ nhà hàng xóm gài cả trăm hũ mắm linh để dành ăn, cho bà con xa gần... Tình ca con mắm theo bước người đi nên nhớ mãi chốn quê nhà theo từng mùa nước nổi. Cơn ác mộng cũng tràn về theo mùa nước nổi trắng đồng như dải khăn tang từ em cũng không còn ở lại, nhưng mùa nước nổi còn mãi trong nhau hương vị quê nhà…

Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,336
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Khó khăn lắm mới chạy được một suất “khảo sát thị trường ở Mỹ”. Phải vừa đấu đá, vừa lót tay, tốn biết bao nhiêu công sức. Vậy mà, cuối cùng Nghiệp vướng phải yêu cầu ác nghiệt của Lãnh Sự Quán Mỹ, là vấn đề thế chấp tài sản. Lý do LSQ yêu cầu cũng dễ hiểu thôi — để bảo đảm người đi sẽ phải quay về. Hắn bước vào nhà. Cửa đã mở sẵn, Hà, vợ hắn đang ngồi chờ trên ghế sô pha.
Nhạc sĩ Cung Tiến