Hôm nay,  

53 Năm Người Mỹ Và Tôi

14/07/202300:00:00(Xem: 7029)

Hình-1-trang-nhất-DAVID&XUAN-1977-LOS
David & Bảo Xuân,1977
 
53 năm, hơn nửa thế kỷ chớ có ít đâu.

Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau”

Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.

***

Mấy tháng nay, ngồi nhớ lại từng ngày, từ cuối tháng 9 tới cuối tháng 12, phân tích, so sánh, tôi đi tới kết luận là, nếu tôi đã suy nghĩ được như bây giờ, có lẽ chồng tôi chưa mất đâu. Với bác sĩ giỏi, nhà thương tốt, đứng nhứt nhì trên thế giới, bịnh của anh, ít nhứt cũng cầm cự được vài năm nữa.
Mình ơi, em đã làm sai rồi.

Năm anh 42 tuổi, một mạch máu dẫn vô tim bị nghẹt, được bác sĩ thông tim. Anh về bỏ hút thuốc lá, tiếp tục sống vui và làm việc hăng say.

Năm anh 55 tuổi, bị tai nạn, dập đầu, gãy chân, rồi sẵn dịp hãng xưởng đóng cửa vì bị ảnh hưởng chiến dịch “toàn cầu hóa” anh phải về hưu non.

Thôi cũng được, anh ra đời rất sớm, bấy giờ nghỉ cũng vừa. Tôi vẫn còn đi làm. Đã tính sẵn, đợi cho tới ngày tôi về hưu, vợ chồng mình sẽ đi du lịch. Tôi thích du lịch xứ người, anh thì nói “nước Mỹ thiếu gì cảnh đẹp mình chưa biết, tội gì phải đi đâu xa” Nhưng khi tôi về hưu thì anh cũng chẳng muốn rời khỏi nhà, vì cái chân bị tai nạn khi xưa, hành đau đớn, đi lại khó khăn, lại tăng cân rất nhiều, thêm bịnh tiểu đường càng nặng, tới lúc phải chích thuốc hàng ngày.

hình-2-BEN-SUOI-DAVID-&-XUAN-1977
David & Bảo Xuân,1977
Nhiều lần nghe anh xuýt xoa, tay chà chà lên đùi, chỗ có kẹp cái nẹp kim loại để giữ ống xương nối lại sau tai nạn, tôi hỏi:
- Bộ đau lắm hả mình?
- Ờ. Đau.
- Đau cỡ nào, cần uống thuốc giảm đau hông?
- Không cần đâu. Đau triền miên, đau nhiều hay ít tùy vô thời tiết.
Ờ đúng rồi, khi trời sắp mưa thì nghe anh rên nhiều. Muốn làm anh cảm thấy đỡ hơn, tôi thường chọc:
- Anh khỏi cần phải coi tin tức khí hậu và thời tiết nhe.
Anh cũng hơi cười cười:
- Ờ ờ, mình nói đúng. Trời sắp có mưa thì đau nhiều hơn.

Có bao giờ anh phàn nàn về trái tim đâu. Tôi ỷ y. Có ngờ đâu anh mang trong mình trái bom nổ chậm. 

Kể từ năm 2005, sau tai nạn đó, hết đi làm, tánh tình anh hay quạu quọ. Vậy thì, hễ anh trong nhà thì tôi ngoài sân. Anh ngủ trên ghế tôi ngủ trên giường. Anh ăn kiểu lính Hải Quân, ba phút là xong. Tôi vừa nhai vừa đọc sách, gần tiếng đồng hồ, cho nên hai đứa ít ăn chung. Anh nóng tánh, tôi nguội, vợ chồng khỏi gây gỗ.

Vậy mà anh nói hoài: 

-Khi có em ở gần hay đâu đó, trong nhà hay ngoài sân thì anh an tâm. Ngủ được. 

hình-3--XUAN-DAVID
David & Bảo Xuân,1994
 ***

 Sáng ngày 22  tháng 9 năm 2022, tôi hỏi:

- Anh ăn sáng bây giờ chưa đặng em nấu.

Không nghe trả lời. Dòm kỹ, anh ngồi làm thinh, mặt xanh mướt, xuất mồ hôi. Tôi hỏi lại:

- Anh sao vậy? bị cảm hả?

Anh nói, giọng mệt nhọc:

- Ờ. Mệt. Không ăn đâu.

Cả ngày anh chỉ uống nước.

Như vậy đó, hai ngày liền, anh nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế “làm biếng” (Lazy Boy).

Sáng ngày thứ ba, anh nói “đưa anh đi bác sĩ” rồi khập khiễng lần bước vô thay đồ.

Tôi nghĩ, chắc là bịnh nặng lắm mới tự động muốn đi bác sĩ như vậy.

Tới phòng mạch, sau khi đo huyết áp, cô y tá cho biết không đo được nhịp tim. Bác sĩ đo rồi nói phải vô nhà thương liền.

Vậy mà anh còn cự nự  “Không. Không muốn đi nhà thương!”

Tôi đã cương quyết, yêu cầu bác sĩ gọi 911 dùm.

Bác sĩ hỏi muốn vô nhà thương nào, tôi nói vô nhà thương gần nhà để tôi tiện việc thăm viếng.

Trời ơi, đáng lẽ tôi phải hỏi là nhà thương nào tốt nhứt chuyên trị về tim để trị bịnh chồng tôi?

Tại sao khi đó, thay vì nghĩ tới bịnh tình của chồng, tôi lại nghĩ tới chuyện “tiện cho tôi tới lui”.

Đó là sai lầm thứ nhứt.

Vô phòng cấp cứu. Sau khi khám xong, bác sĩ nói anh cần phải nằm lại nhà thương.

Lúc đó anh đã đau đớn cả người, rên rỉ nhiều.

Hôm sau, y tá cho biết anh bị nhiều chứng bịnh, rất nặng và cần chữa gấp là trái tim. Nếu bị nghẹt họ sẽ thông tim ngay. 

Hôm sau, vô phòng để có thể làm thông tim nhưng chỉ một thời gian ngắn họ trả anh về phòng, nói là bấy giờ chưa thể làm gì được, cần chuyển anh tới một trung tâm phục hồi khả năng Health Care Center/Nursing Home (HCC/NH). Khi cơ thể khá hơn, mới có đủ sức để chịu đựng những phương pháp chữa trị. Anh từ chối, nói muốn về nhà.  Nhưng khi khám lại, họ cho hay anh không thể tự đứng lên được nên bắt buộc phải vô HCC/NH.

Họ cho anh bận cái áo cấp cứu gọi là "life vest". Đó là một loại áo có gắn pin, có hệ thống liên lạc trực tiếp với công ty, khi trái tim gần ngưng hay ngừng đập, áo có khả năng phát ra dòng điện, đủ sức kích động cho trái tim đập lại, rồi gọi 911 chở vô nhà thương. 

 Y tá giải thích về bịnh của anh, tôi hiểu đại khái:

- Hai tĩnh mạch đem máu vô tim của anh, một đã nghẹt 100%, một gần nghẹt hoàn toàn, hiện tại chỉ những mạch máu nhỏ xung quanh hoạt động mà thôi, rất yếu.

- Trong trái tim có một lỗ nhỏ do tật bẩm sinh.

- Có 3 chỗ bị đông máu mà chưa biết rõ chỗ nào.

- Trái tim chỉ hoạt động từ 10 tới 15% mà thôi.

- Thận yếu. Gan suy. Tiểu đường rất nặng.

Rồi căn dặn:

1/ Phải bận life vest này 24/24 trừ khi tắm.

2/ Tránh không được té. Nếu té trúng đầu thì phải đem trở vô nhà thương liền.

3/ Phải uống thuốc đều đặn.

4/ Tránh giận dữ, buồn phiền, căng thẳng.

5/ Trở lại tái khám theo ngày đã dặn.

Tóm lại bịnh chồng bà rất nặng.

Ở HCC/NH hai ngày, chưa hẳn là té, mà anh bị sụm đầu gối xuống sàn nhà khi anh cố đi vô phòng vệ sinh. Họ đưa anh trở vô nhà thương.

Khám xong, biết đầu óc không sao nhưng anh bị nhiễm trùng đường tiểu, phải giữ lại điều trị trong hai ngày.

Được bác sĩ cho về, anh đòi về nhà. Tôi đồng ý.

Lúc đó anh còn quá nhiều đau đớn, cơ thể nặng nề, chưa thể xoay trở để tôi có thể thay tã, mà nhờ y tá và chuyên viên làm physical therapy tới, cùng giường ghế đặc biệt xe lăn này nọ thì bị chậm trễ và có chút khó khăn.  Rồi thức ăn cữ kiêng, cho uống thuốc theo dõi huyết áp tim mạch, sợ anh quên cố đứng dậy té như trong nhà thương, sợ mình làm không xong. 

Tôi sợ đủ thứ, thần kinh căng thẳng. 

 Sau hai ngày, đành phải đem anh trở lại HCC/NH.  

Tuy không muốn nhưng anh cũng phải chịu vì thương vợ con.

Trở lại HCC/NH, anh nằm đó, hằng ngày có người thay tã, thử máu, thuốc men, ăn uống, tập ngồi, đứng, đi và có y tá túc trực.

Thấy tạm ổn.

Mỗi ngày, con gái đưa tôi đem đồ ăn nhẹ vô cho anh ăn dặm thêm vì anh chê đồ ăn nhà thương sao lạt lẽo quá, khó nuốt.

Một hôm, nhà thương cho hay lượng potassium thấp quá, sẽ phải đưa anh qua nhà thương để vô thuốc vì ở HCC/NH không được làm IV. 

Anh nằm ba ngày, thấy anh còn đau đớn, huyết áp vẫn bất bình thường.  

Ngày nào gặp tôi anh cũng nói muốn về nhà.

Anh nói nhẹ nhàng quá. Nghĩ là anh nhõng nhẽo nên tôi bỏ qua.

Phải chi anh đòi hỏi một cách mạnh mẽ hơn để tôi nghe cho thấm cái tâm buồn bã của anh, để hiểu anh sâu hơn. 

Đó là sai lầm lần thứ nhì.

Tôi thấy an tâm nên chỉ vô thăm anh ngày một lần mà thôi vì muốn có thì giờ trở lại phòng gym tập thể dục, tin tưởng đã có nhân viên lo cho anh rồi. 

Lần này nhứt định anh phải để cho người ta trị hết bịnh mới được. Tôi phải giải thích cho anh biết bịnh của anh nặng như thế nào. 

Một buổi sáng, vừa vô phòng thấy anh nằm ngó lên trần, có vẻ như suy nghĩ gì đó, buồn buồn. Hỏi anh bị gì vậy. Anh nhìn tôi, nói:

- Tối qua anh gặp ác mộng, Anh thấy sao nhìn quanh tối đen, chỉ có một mình. Sáng nay rất sợ và buồn quá.

Tôi cười, cố trấn tĩnh anh:

- Thì ác mộng mới thấy như vậy chớ em và con vô thăm anh hằng ngày mà. Anh đâu có một mình đâu nà. Nè, bữa nay có soup nè, ngồi dậy ăn liền cho nóng.

Vậy mà anh chưa chịu ngồi dậy, cứ ngó tôi. Ánh mắt anh lúc đó sao mà tối, đen thăm thẳm, buồn thiệt là buồn. Mỗi lần vô nhà thương thì mình phải mang cái "mask" vô. Tôi vội vàng kéo cái "mask" xuống để anh nhìn cho rõ mặt. Tôi cười cười cho anh an tâm:

- Nè, vợ anh nè, ngó cho rõ đi. Anh đâu có một mình đâu.

Nhưng sao anh cứ ngó tôi, với ánh mắt quá đổi là buồn.  

Tôi sai lần thứ ba.

Tội nghiệp chồng tôi quá.

Thế rồi tuần sau nữa, y tá ở đó cho hay sẽ đưa anh qua nhà thương vì anh thiếu chất magnesium trầm trọng. Không thiếu sao được, anh đã ngưng, không ăn gì hết, chỉ uống nước.

Tôi đã không nhận thấy sức khỏe anh càng ngày càng suy sụp nhanh bên trong.

Một sáng, anh kể là tối hôm qua anh chiêm bao thấy ba anh. Ông mất năm anh mới 9 tuổi, mấy chục năm rồi, vậy mà anh thấy cha rất rõ, y như chuyện mới xảy ra, là hôm theo cha vô rừng ở Coos Bay, Oregon săn bắn. 

Hai cha con ngồi rình lâu quá, thấy anh cứ ngọ ngoạy, cha anh mới nói:

- Hay là con chạy xuống đó kiếm con nai đuổi lên đây cho cha.

Thì anh cười trả lời:

- Vậy sao cha không chạy xuống đó kiếm con nai đuổi lên đây cho con.

Rồi anh cười hà hà hà, đôi mắt sáng tươi hẳn lên. Như anh nhìn thấy cha anh vậy.

Tôi giựt mình. Nhớ Má tôi hay nói “Người gần chết thường thấy những người thân đã mất”.   

Hỡi ôi!

Tôi cũng không đem anh về nhà.

  ***

Tháng cuối cùng đời anh, mấy món lặt vặt tôi đem vô hàng ngày, anh chỉ ăn vài miếng thôi.   

Có khi, hỏi anh muốn ăn gì, anh nói: “Phở”.
 
Nấu không ngon nhưng tôi cũng ráng nấu. Thịt bò nạc hầm lâu cho có chất bổ dưỡng, xắt vài miếng thịt tái, đổ nước lèo vô bình thủy, chạy cho lẹ vô nhà thương, mở nắp bỏ vô một gắp bánh phở, anh ăn liền cho nóng.

Anh ráng ăn được cỡ nửa chén nhỏ.

Tôi mừng.

Rồi anh nói muốn ăn dưa chuột ngâm dấm, thịt nguội “pastrami”với “sauce mustard”.

Tôi mua cho anh ăn. Mỗi ngày chỉ 1, 2 miếng.

Mỗi ngày tôi cho anh một miếng chocolate đen có hột macadamia, anh ăn ngon lành. Vừa ăn vừa nhìn tôi và cười cười, kiểu giống như ăn lén lút vì bịnh tiểu đường cữ ngọt. Nhưng, lúc đó lượng đường của anh đã xuống rất nhiều, từ trên 300 xuống còn dưới 100 mà. Huyết áp, nhịp tim cũng đều hơn trước.
Tôi mừng.

Mỗi lần anh đòi về nhà, tôi nói anh chưa đi đứng gì được nhiều, chừng nào anh chống cái walker (Cái khung bằng kim loại hình chữ U có gắn bánh xe giúp bịnh nhân vừa đẩy vừa bước) đi tới phòng vệ sinh được thì đem anh về. Anh làm thinh.

Từ khi bịnh nặng, chỉ trong vòng ba tháng, anh sụt mấy chục pounds. 

Có phải vì muốn sụt cân mà anh đã nhịn ăn, để được về?

Tuần sau.

Một buổi sáng, thấy anh có vẻ hơi giận. Tôi nói vậy tôi giúp anh, nếu ngồi được thì xin về liền. Anh đưa tay tôi kéo, nhưng không tài nào kéo anh ngồi lên được. Ủa, sao kỳ vậy? Ở đây hơn hai tháng rồi, sao không khá hơn?

Anh buồn lắm, nói xin lỗi tôi. 

Tội nghiệp quá. Lúc nào cũng lịch sự! 

7 giờ sáng hôm sau, người của công ty cái áo "live vest" gọi cho hay anh đã bị cái áo kích động để cứu cấp trái tim. Hai mẹ con chạy vô HCC/NH, hối thúc gọi 911 để đem anh vô nhà thương lớn khác, chuyên trị tim. 

Tại sao nhân viên ở HCC/NH đã hay anh bị như vậy mà không đưa anh vô nhà thương liền mà phải đợi tới lúc chúng tôi vô hối thúc?

Lần này, sau khi khám xong bác sĩ cho hay trái tim anh đã hoạt động được gần 30%, nghĩa là tới 30% thì anh không cần phải bận áo life vest nữa.  Mẹ con tôi đã mừng quá mừng.

Nhưng, đêm đó cỡ 9 giờ hơn, anh gọi điện thoại cho tôi. Anh nói, giọng rất mệt, gần như thì thào:

- Anh nhớ mình quá. Anh thương mình lắm. Anh muốn về nhà ở gần mình.

Trời ơi, tự dưng tôi bực. Nghĩ là chắc anh cũng giống như mấy lần nằm nhà thương trước kia, cứ “anh nhớ em anh muốn về nhà”. Tôi rầy anh, hơi xẵng giọng:

- Mình đang mệt hả? Nhà thương này giỏi số một về bịnh tim. Khuya rồi, ráng ngủ để sáng mai bác sĩ chữa trị cho anh. 

Rồi muốn gợi lòng thương vợ để anh nghe lời mà ráng ngủ cho lại sức, tôi nói, giọng mạnh hơn:

- Anh ngủ đi để cho em ngủ vì em cũng mệt lắm rồi. Muốn về nhà thì ngày mai tính. Cho em nói chuyện với y tá đi.

Vậy là anh giao điện thoại cho y tá. Tôi hỏi bịnh tình anh ra sao, cổ nói thấy cũng như hồi chiều. Y hỏi có muốn nói chuyện thêm với chồng nữa không, an tâm, tôi nói không, khỏi.

Trời ơi. Đâu biết đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với nhau.

Vì, sáng sớm hôm sau nhà thương gọi cho hay anh mới vừa bị "sepsis shock" (Bị vi trùng tấn công vô nội tạng nhứt là những nơi đang yếu). 

Chúng tôi chạy vô nhà thương thì thấy cả nhóm bác sĩ y tá vẫn còn đang cứu cấp cho anh. Họ còn biểu chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần vì khó ai qua khỏi khi bị sepsis shock như vầy.

Trời ơi!

Trong phòng ICU, họ cho hay anh đã bị nhiễm trùng rất nặng, nhứt là vi trùng "E. coli" và không hiểu tại sao lại bị vi trùng này xâm nhập.

Chiều đó bác sĩ cho biết phải gắn máy trợ thở cho anh. 

Anh vật vã với cơn sốt cả đêm ngày.

Từ đó anh không còn mở mắt nữa, nhưng, khi tôi gọi tên, anh còn có thể xoay đầu qua. Tôi nắm bàn tay anh, anh cố kéo lên đẩy cái ống thở.

Trong họng anh khò khè cố nói mà nói gì được vì đã bị cái ống thở chận lại rồi. Tôi hiểu anh muốn kêu tôi cho rút ống ra. Trước kia hai vợ chồng thường nói không bao giờ muốn sống bằng máy trợ thở hay phải sống như người thực vật. 

Bác sĩ đang cố cứu anh, làm sao mà tôi kêu rút ống ra cho được?

Ngày hôm sau anh bị "stroke", cánh tay bên mặt không cử động được và không còn phản ứng khi tôi kêu tên anh nữa.  

Hai hôm sau bác sĩ nói gia đình hãy quyết định mấy giờ để rút ống thở ra vì nội tạng của anh đã từ từ mất hết khả năng hoạt động, nếu sống qua cơn này thì cũng là người thực vật.

Chỉ có một phép lạ xảy ra mới cứu được anh thôi. 

Nhưng sao bàn tay trái vẫn còn cố đưa lên đẩy cái ống trợ thở ra? Đó là bản năng tự nhiên hay anh còn có chút nào biết suy nghĩ? Bàn tay trái vẫn cố đẩy như vậy cho tới giờ phút sau cùng, có mặt vợ, chị, em vợ, con, cháu, y tá rút ống trợ thở, rồi sau đó rút ống trợ thức ăn ra. 

Từ đó bàn tay nằm yên. 

Bác sĩ nói anh có thể ra đi sau vài giờ, vài ngày, vài tháng hay thậm chí, vài năm.

Tôi nói muốn đem anh về nhà.

Quá trễ rồi. 

Năm tiếng đồng hồ sau, anh thở ra nhẹ nhàng.

Rồi ngưng.

Anh đã buông bỏ cuộc đời này, ngay chiều tối Lễ Giáng Sinh, 24 tháng 12, một tháng trước khi bước tới tuổi 75.

***

Nếu từ mấy năm trước, dầu cho anh có cứng đầu không chịu, tôi cũng phải tìm bác sĩ chuyên trị bịnh tim, bắt buộc anh đi tái khám và theo dõi thì trái tim có bị nghẹt, nặng như bây giờ?

Nếu ngay từ cuối tháng 9 tôi đem anh vô nhà thương chuyên trị bịnh tim này, tuy xa hơn nhưng có hy vọng nhiều hơn. Họ cũng có trung tâm phục hồi ngay tại chỗ, anh được theo dõi và chữa bịnh sớm hơn.

Nay anh đi rồi, người thân bạn bè an ủi: -Ai cũng phải chết. Đi sớm cho khỏe, hết đau đớn.

Anh hết đau đớn nhưng tôi đau lòng. Con cháu, người thân, quen, đau buồn biết bao.

Nhà nuôi con chim Africa Gray biết bắt chước giọng người này người kia, mà anh thường nói “Nó có thể còn sống sau khi mình đã chết”. Có khi thấy tôi đi ngang, nó kêu, “Xuânnnn…” bằng giọng nói của anh làm tôi giựt mình. 

Không biết nó có hay, có biết, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Buổi tối cuối cùng còn có thể nói được, có lẽ biết trong người bịnh quá nặng, có lẽ anh nhớ thương tôi, muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn mà tôi đã nhẫn tâm gạt ngang, bắt anh phải ngủ đi.  Chắc anh buồn giận tôi lắm. Mà nhà thương đã từng dặn là đừng làm anh căng thẳng hay giận hờn.

Bịnh tim mà.

***

Tất cả mọi vật của anh, xung quanh anh, vẫn còn. Thấy bất cứ thứ gì cũng nhìn thấy anh. 

Cái cân đo lường khi nấu nướng. Những thực đơn cữ kiêng. Cái ghế mới tinh có thể giúp người đang ngồi, từ từ đứng lên. Cái bồn cầu loại cao, anh chưa từng được ngồi thử. 

Bây giờ nhớ lại, tôi tức. 

Phải chi tôi đã đem anh về nhà, một người lo cho một người hơn là một nhân viên phụ tá mà phải lo cho 7, 8 bịnh nhân. 

Đem anh về rồi dùng lời ngọt dịu, khuyên anh, ráng ăn uống, chắc anh vẫn còn sức chống chọi, không bị nhiễm trùng như vậy. 

Bây giờ, muốn rót cho anh ly nước, tách cà phê, muốn nấu cho anh tô bún bò xào với nhiều củ hành và nước mắm chính tay tôi pha, muốn nói vài lời thương yêu, cũng không được nữa rồi.

Anh đã về nhà, trên bàn thờ, đợi tôi cho tới ngày tro cốt của mình gặp lại nhau trong làn nước biển hẹn hò.

Rồi ta sẽ “Side by Side Forever” - Bên nhau mãi mãi.

Giờ đây, tôi phải cố mà sống một mình, như vầy, trong ân hận, trong tiếc thương, trong nước mắt.

Cho tới hết quãng đời còn lại.

Tôi bây giờ đứng thu thân
Sống cam phận nhỏ chia phần an vui”.
(Thơ Nhã Ca)

Cam phận nhỏ thì có, an thì cũng an, nhưng vui thì anh đâu còn nữa để tôi có thể chia phần với anh. 
Mình ơi!…./.
 
 Trương Ngọc Bảo Xuân
 

Ý kiến bạn đọc
10/08/202401:43:52
Khách
Trong cái thế giới văn làm dáng ngoách mặt lên trời này, văn cảm xúc như này, hiếm vô cùng. Thông cảm buồn của Em và khen một tiếng ... hay.
31/07/202316:02:46
Khách
Cám ơn nate [nathaniel, nathan] một trong số những độc giả trung thành với Việt Báo và thường hay để lại lời bình cho những bài VVNM.
Tui sẽ luôn nhớ lời trích của nate:
" thì đây mới là tuyệt đỉnh của hạnh phúc trong đời người ngắn ngủi [sống gửi thác về] này.
Cám ơn lời khuyên và dẫn giải của nate, rất nhiều.
31/07/202315:57:59
Khách
Pha Lê ơi lúc này thường xuyên tui bận cái áo lạnh màu xám có 2 chữ BX trên ngực áo và nhớ tới Pha Lê.
Đâu biết Pha Lê cũng đã trải qua thời gian buồn khổ và bó tay, khi nhìn Cha chồng từ từ rời bỏ mình. Vĩnh viễn. Đau đớn lắm em há.
Cám ơn em luôn nghĩ về chị và mong ngày gặp lại em nha.
31/07/202315:51:18
Khách
Trúc Ly ơi đọc lời khuyên của Trúc Ly làm cô muốn khóc luôn. Đúng rồi, ngọn nến chỉ cháy được tới đó là bị gió thổi tắt rồi. Cám ơn sự ủng hộ nhiệt thành của Trúc Ly với VVNM. Cô sẽ luôn nhớ câu nói này của Trúc Ly "cuộc đời mỗi người như 1 ngọn nến. Nến của David đã tới lúc tắt rồi, nỗi buồn thương nhớ cũng sẽ nguôi ngoai. Cám ơn Trúc Ly nhiều.
31/07/202315:45:02
Khách
Phương Ngôn ơi tui vẫn nhớ ngày trao giải cho Phương Ngôn, gần chục năm trước. Thời gian qua mau, có lẽ ngày nào đó tui sẽ thấy bớt lạnh một bên người như bây giờ.
Cám ơn lời khuyên, chia buồn của Phương Ngôn. Mong gặp lại để trao giải cho Phương Ngôn, lần nữa nha.
31/07/202315:36:07
Khách
Cám ơn lời khuyên của Kim Dung nha. Tui chưa khóc tới nỗi đó đâu Kim Dung ơi. Nước mắt chỉ chực sẵn để mà ứa ra chớ chưa hẵn là khóc, mới đau. Chắc phải lâu lắm mới có thể nguôi ngoay. Bây giờ tui vẫn sinh hoạt bình thường, bằng cái xác! Vì còn con cháu, người thân xung quanh, phải cố gượng mà sống tiếp Kim Dung ơi.
31/07/202315:20:54
Khách
Cám ơn Trần Đình Đức đã đọc bài và lời chia buồn cùng lời khuyên làm tôi ấm lòng lắm.
Lâu qua hổng thấy bài của Đình Đức.
19/07/202311:54:18
Khách
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Đã vậy cuộc "hữu duyên" [khác chủng tộc] này lại đạt kỷ lục tới hơn nửa thế kỷ thì phải nói là "hữu duyên kỳ ngộ" và không phải dễ gì tìm thấy được trong thiên hạ tự cổ chí kim.

Biết bao nhiêu kẻ lâm vào cảnh "phòng không gối chiếc" mặc dù đã lập gia đình, hoặc "đốt đuốc" đi tìm người thương mà chưa gặp nên vẫn cô đơn và thầm nhủ "tôi sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu" - [Vũ trọng Phụng] để tự an ủi cho số phận [quá ư] hẩm hiu của bản thân.

Viết cách khác [và có lẽ không quá đáng], những người kém may mắn về tình duyên-gia đạo chỉ muốn "Đổi cả thiên thu tiếng người yêu cười [Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười - Trần trung Đạo]" thì đây mới là tuyệt đỉnh của hạnh phúc trong đời người ngắn ngủi [sống gửi thác về] này.
17/07/202301:26:01
Khách
Chị Bảo Xuân thương mến
Em được gặp và được nói chuyện với chị hai lần ( năm 2019 và 2021)
Chị Xuân , một người thật vui vẻ , nhớ lần đầu gặp chị , chị cười rất tươi , dặn dò em, một người vừa tập tễnh viết văn , là em cứ viết , viết riết rồi sẽ quen !
Có lẽ đây cũng là tâm ước của chị Xuân nên bài viết hôm nay chị viết thật nhẹ nhàng dung dị nhưng em và chắc chắn rất nhiều người đọc đã xúc động nghẹn ngào khi đọc từng giòng chữ chị trải lòng đau đớn trên trang báo .
Riêng em , em cũng đã trải qua những ngày tháng đau thương mất mát như chị khi em chăm sóc Bố Chồng em bị ung thư gan . Mãi mãi em sẽ không thể nào quên cảm giác đau đớn tận cùng khi bất lực nhìn người thân mình từ từ ra đi , em nghĩ chị Xuân chắccòn đau khổ hơn em gấp ngàn lần vì người đang rời bỏ chị là người đầu ấp tay gối với chị suốt 53 năm dài
Em xin thành kính chia buồn cùng chị Xuân và gia đình . Nguyện xin hương hồn Anh nhanh chóng về nơi an bình cực lạc.
Kình mong chị Xuân vơi bớt nỗi đau , giữ sức khỏe , mong Chỉ sẽ nhanh chóng tìm được ngày tháng yên hòa , Tâm luôn được bình an
Cuộc đời thật vô thường quá , chị Xuân ơi !
Rất thương mến
Em PL
16/07/202318:23:33
Khách
Cô ơi con thích mục vvnm, con đọc nó mỗi ngày từ khi là sách rồi trang web như này. Nên con nhớ những bài cô viết, nhớ thuở 2 người quen nhau, rồi qua Mỹ, "32 năm người mỹ và tôi" rồi chồng cô bị tai nạn xe cho đến lúc này. Con chia buồn với cô và gia đình. Mọi chuyện ko phải lỗi lầm của cô. Cô đã lo lắng và làm hết sức mình có thể rồi, nhưng số mệnh của David chỉ chừng đó thôi. Con đọc đâu đó nói cuộc đời mỗi người như 1 ngọn nến. Nến của David đã tới lúc tắt rồi, rồi nỗi buồn thương nhớ cũng sẽ nguôi ngoai. Con chúc cô luôn vui khỏe để bước tiếp trên journey của cuộc đời mình
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,287
Kể từ những năm tháng đầu tiên, khi Phật giáo truyền vào Việt Nam, các chùa đã tổ chức Lễ Vu Lan. Ngày nay, Lễ Vu Lan không còn đơn thuần chỉ có ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng ca ngợi lòng hiếu thảo đối với mẹ không thôi mà đã trở thành "lễ hội" mang tính cách nhân văn nói lên lòng hiếu kính của tất cả mọi người đối với cả mẹ lẫn cha hiện tiền, hay ông bà cha mẹ đã quá vãng nhiều đời nhiều kiếp. Lòng trân trọng hiếu kính mẹ cha, phụng thờ tổ tiên ông bà, chính là sợi dây liên kết giữa người còn kẻ mất, là truyền thống cao đẹp nêu cao tình người của dân tộc Việt.”
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ.
Ba tôi qua đời năm Mậu Thân 1968, còn trẻ lắm, em Út thứ 9 trong nhà nói: “em không nhớ mặt Ba”, tội nghiệp, lúc đó nó mới có ba tuổi; Má tôi vừa bỏ chúng tôi đầu xuân năm 2023, thượng thọ gần bách tuế. Từ thuở nhỏ, chúng tôi lớn lên không có Ông Bà cả hai bên Nội, Ngoại. Ông Bà Ngoại với con cái sống cuộc đời thương hồ, trôi nổi nước lớn nước ròng, buôn bán theo mùa ở Châu Đốc. Rồi Ông Bà lần lượt qua đời khi tuổi không thọ lắm. Má tôi có chồng, thì Má chồng đã mất, Ba chồng bồng ẳm hai cháu Nội mới chập chửng biết đi được vài lần thì gia đình tôi dọn nhà lên Sài Gòn. Rồi ông Nội qua đời. Nghe Ba và Cô Hai kể, Ông Nội nằm đọc báo ngủ trưa, ngủ luôn giấc ngàn thu, rời hơi thở nhẹ tênh, nhà quê gọi là đứt mạch máu. Năm đó, Ông vừa qua tuổi 50. Má kể, tôi cũng được Ông Nội bồng vài lần lúc mấy tháng,
Hằng ngày, một mình, tôi vẫn tiếp tục lặng ngắm bức tranh thêu hai con hạc trắng như ngày nào khi hai chúng tôi bên nhau. Con chim trống luôn luôn là hình ảnh oai phong - khỏe mạnh của chồng tôi những ngày đầu chúng tôi quen nhau cách đây hơn 50 năm. Thương làm sao, lúc về già, chồng tôi y như con hạc trống già vẫn ráng vươn cao cổ che chở con chim mái ướt sũng đứng nép mình cạnh bên. Thương, nhớ… những ngày hạnh phúc có nhau nhưng tôi không bị dày vò , xót xa vì tôi đã sống trọn vẹn và làm đầy đủ bổn phận của một người vợ, người mẹ …Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật nghiệt ngã, đời người rồi ai cũng phải đi tới các trải nghiệm đó. Chấp nhận và có chuẩn bị chu đáo vẫn hơn là né tránh!?
Tôi đã hứa với Văn, ngày thứ sáu và thứ bảy của tuần lễ nghỉ phép, tôi sẽ đến nhà làm giúp cho Văn cái giàn mướp. Sau khi mở cửa cho tôi vào nhà, Văn pha cho tôi ly cà phê rồi đến ngồi trên cái ghế xoay đối diện với máy điện toán, tiếp tục đọc trang mạng. Văn thường nói với bạn bè: Đọc và viết là một phương cách giúp cho não bộ hoạt động và thư giãn tâm trí, một món ăn tinh thần tốt lành, không tốn kém. Đọc xong bản tin đặc biệt và bài bình luận thời sự trên trang mạng, Văn đứng dậy, đi đến phòng ăn sửa soạn ăn sáng rồi cùng tôi làm cho xong cái giàn mướp thì điện thoại reo. Văn vừa nói câu hello thì đã nghe giọng nói lớn tiếng từ điện thoại.
Lời tác giả: Gặp Nina Hòa Bình trên trang mạng! Nina nhắc nhở nhè nhẹ, lâu quá, không thấy tác giả Nguyễn Trung Tây trên trang “Viết Về Nước Mỹ.” Khi đó mới chợt nhớ ra, từ hồi Covid ghé vào, tàn phá ngôi làng toàn cầu, tác giả hãi đoàn quân Covid quá! Bởi thế, quân ta trốn trong phòng, không xuất hiện. Thật ra, tháng 6 năm 2016, tác giả đã rời Úc Châu, tu học tại Philippines. Tháng 10, 2020, tác giả bay về lại San Jose, California, trốn Covid. Tháng 5, 2022 tác giả bay về Philippines, lãnh văn bằng Tiến Sĩ Truyền Giáo tại Divine Word Institute of Mission Studies, nối kết với University of Saint Tomas.
Buổi sáng vào hãng, sau khi chào hỏi và cụng ngực với những người làm chung. Mình bị tay đốc công gọi vào văn phòng giũa: ”Tại sao mầy không coi ngó tụi nó, tuần rồi mấy lô hàng bị sai, ông chủ đang giận dữ”. Mình tức chết đi được, phận sự của mình là cung cấp phụ tùng linh kiện, còn việc khâu kỹ thuật là của thằng James, sao việc gì nó cũng đổ hết cho mình? Mà đâu chỉ mỗi việc này, còn nhiều chuyện bị áp lực nặng khác nữa. Mình làm lâu năm, kinh nghiệm tốt, được khen “good job” vậy mà bị tay đốc công đì, đối xử bất công. Những người làm cùng việc ở các tổ khác đã tăng lương hai lần rồi mà mình thì không được, đã thế cứ nhè những việc khó thì giao cho mình. Mình xin đổi qua tổ khác nó cũng không cho chuyển… Giận lắm nhưng nhịn thì tức, nhiều lúc muốn chơi nó cho bỏ ghét!
Có người bảo rằng tiếng chuông điện thoại là “niềm vui của tuổi trẻ và nguồn an ủi cho tuổi già” Đối với bà Thoa, tiếng chuông điện thoại còn là tiếng gọi của tình yêu khi còn trẻ, là tiếng lòng thương mến khi làm mẹ, là tiếng gọi mong chờ và là liều thuốc an thần khi nằm trong viện dưỡng lão. Nhớ thuở xa xưa, lúc tuổi xuân thì, bà có nhan sắc lại con nhà danh giá, nhiều thanh niên con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai theo đuổi, nhưng không anh nào lọt vào vòng “chung kết”. Cuối cùng bà “phải lòng” anh phó quận vì tiếng chuông điện thoại.
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Cơn hồng thủy ngày ba mươi tháng tư năm một chín bảy lăm đã xô đẩy hàng triệu người Việt ra khỏi quê hương và trôi dạt khắp nơi trên thế giới mà đông nhất là ở Hoa Kỳ. Thời đó, hễ thấy ai đầu đen thì người ta chạy riết lại nhìn mặt xem có phải là người Việt không. Nếu phải thì người ta ôm chầm lấy nhau. Có người nước mắt ràn rụa, giọt ngắn giọt dài, vừa mừng vừa tủi vì “ tha hương ngộ cố tri” mà. Dần dà số người Việt định cư ở Mỹ ngày càng đông thì hình ảnh thân thương kia cũng phai nhạt dần khi người ta đã trở thành công dân Mỹ, hội nhập vào đời sống xã hội Mỹ, lúc nào cũng gấp gáp lo chuyện cơm áo, gạo tiền, không còn thì giờ để quan tâm, dòm ngó tới hàng xóm láng giềng, kể cả bà con thân thuộc, nhất là những người ở xa. Hình ảnh một người Mỹ ngồi trên xe bus đi đến chỗ làm, vừa uống tách cà phê, vừa đọc báo cho thấy là thì giờ ở Mỹ rất hiếm hoi và quý báu. Có ý kiến cho rằng người Mỹ rất lạnh lùng, đèn nhà ai nấy sáng. Điều này không đúng. Giá trị Mỹ nằm ngay ở chính tên gọi của nó
Nhạc sĩ Cung Tiến