Hôm nay,  

Căn Vacation Room For Rent Ở Little Saigon

19/04/202313:03:00(Xem: 3485)

for rent

Tác giả đã về hưu một nửa. Làm việc cho hãng làm máy bay. Hiện sinh sống tại Huntington Beach. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Ngôi Nhà Mới tại Quận Cam”, đã được phổ biến từ tháng Ba 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông về chuyện rent phòng ở Little Sài Gòn.


*

 

Tôi có người bạn ở phương xa sắp đến thăm Little Saigon. Anh cứ nằng nặc đòi mướn căn vacation room phải ở ngay trong vùng Little Saigon nại lý do là tiện đường đi bộ ra khu trung tâm. Sau khi lật trang rao vặt trên báo Người Việt ra tôi đã tìm được hai chỗ có căn vacation room cho mướn theo ngày.

Cả hai địa điểm rất lý tưởng vì ở gần thương xá Phước Lộc Thọ, đầy đủ tiện nghi, có wifi, và giá cả nhẹ nhàng từ $40.00 đến $70.00 một tối. Thế là tôi liên lạc với họ để đến mướn phòng cho anh.

Tôi bấm điện thoại gọi đến chỗ thứ nhất. Đầu đằng kia là một phụ nữ có giọng hơi lơ lớ trả lời.

Tôi hỏi.

- Do you have a vacation room for rent?

- Vietnamese hả?

- Oh….. chào chị. Tôi thấy chị quảng cáo trên báo Người Việt có căn vacation room for rent?
Nghe tôi hỏi thế phía bên kia ngưng lại một lát rồi hỏi.

- Ông ở mấy người?

- Vâng. Một người.

- Ông ở đâu tới?

- Tôi ở ngoài tiểu bang thưa chị.

- Ông bao nhiêu tuổi?

Đi mướn phòng tự dưng bị hỏi tuổi tôi nghe hơi bực. Đáp ngắn gọn.

- Tuổi tác thì có liên quan gì đến mướn phòng?

Bị tôi hỏi vặn người đàn bà khựng lại chút rồi trả lời.

- Phải biết thì tôi mới cho mướn được. Rồi bà lại hỏi. Hiện ông đang ở đâu?

Tôi đáp.

- Tôi đang ở Phước Lộc Thọ nè chị.

Người đàn bà nói như gắt.

- Ủa sao nãy nói ở tiểu bang khác.

Tôi bực mình đáp.

- Tôi không có mặt ở vùng địa phương này thì sao mướn phòng của chị được?

Người đàn bà bỗng dịu giọng.

- Tại muốn hỏi cho biết. Tôi text cho anh địa chỉ để anh đến xem phòng nhé.

Tôi đáp gọn

- Thôi tôi cám ơn. Chị cho mướn phòng mà lằng nhằng quá. Tôi không mướn.

Tôi cúp điện thoại và liền gọi đến cái quảng cáo thứ hai.


Cũng lại là giọng phụ nữ nhưng giọng của chị này véo von như chim. Chị hỏi tôi.

- Thế em ở mấy người?

Bỗng dưng bị xuống vai em cái rột mà tôi cũng không biết người bên kia già trẻ ra sao. Tôi bấm bụng trả lời.

- Một người.

- Em mướn bao lâu?

- Khoảng hai hoặc ba ngày.

- Được. Được chị có phòng cho em ngay. Phòng rất đẹp. Em ráng chờ chị nửa tiếng nữa rồi chị gọi lại cho nhé.

- Thế không xem phòng được hả?

 Người phụ nữ đáp.

- Để chị cho người dọn dẹp đã. Dọn sạch xong chị sẽ nhắn tin em ngay. Số phôn này hả?

Tôi cảm thấy mất hứng thú nên đáp gọn.

- OK chị.


Tôi tắt điện thoại và lại cắm cúi tìm trong mục quảng cáo xem có chỗ nào cho mướn vacation room nữa hay không. Càng đọc tôi lại chỉ càng thấy phòng cho share, nhà cho mướn, và vacation house cho mướn chứ không thấy có vacation room nào cho mướn nữa. Tôi đang tính nhắn tin cho người bạn bảo thôi mướn khách sạn đi chứ không có vacation room, thì trông thấy có hàng tin nhắn từ người đàn bà hồi nãy gởi đến kèm theo cái địa chỉ. Tôi phúc đáp là sẽ đến trong vòng hai mươi phút.


Lái xe theo chỉ dẫn của GPS thì chỉ mười phút sau tôi đã có mặt tại khu vực. Nhìn quanh quẩn tôi không thấy cái nhà với địa chỉ đã cho. Chạy quanh quẩn thêm vài phút nữa thì cái vị trí của địa chỉ trên bản đồ lại xa dần. Tôi quay ngược lại thì lại lái xe trở về chỗ cũ. Nhìn mãi tôi vẫn không thấy cái số nhà. Gọi điện cho họ thì người đàn bà đáp.

- Ở đây nhà nào cũng có số và đường cũng có tên chứ em. Nhà ở ngay gần góc đường đấy.

Nhìn quanh quấy tôi thấy có cái nhà màu trắng ngay góc đường. Tôi hỏi

- Có phải căn nhà màu trắng không?

Giọng người phụ nữ reo lên.

- Đúng rồi. Căn nhà màu trắng dài đó.


Tôi bước vào sân và đến cửa bấm chuông. Một người đàn bà Mỹ ra chào tôi. Sau khi hỏi bà ấy thì tôi biết mình đã lầm nhà. Gọi lại cho người cho mướn vacation room thì lại bị máng vốn, bà ấy nói.

- Thế em giỡn với chị đấy à? Chị đứng đây chờ mãi mà sao không tới.

Tôi bảo tôi đã đến căn nhà màu trắng nhưng không phải. Sau đó quay qua góc đường bên trái trông thấy một căn nhà xây hai từng rất lớn, tôi hỏi có phải căn ấy không thì người đàn bà bảo là căn nhà bên cạnh.

Lái xe vòng sang đường phía bên kia tôi đậu xe bên lề căn nhà nhỏ màu xám thì trông thấy một người đàn bà đang vẫy mình. Tôi đoán có lẽ là người cho mướn vacation room đứng chờ. Tôi lên tiếng.

- Căn nhà màu xám mà chị bảo là màu trắng làm sao tôi tìm ra?

Người đàn bà cười thân thiện.

- Chả là nhà mới sơn lại màu xám đó em, lúc trước nó màu trắng. Cái số nhà bị khuất trong lùm cây nên chắc em không thấy được chứ đứng ngay đây nhìn qua lùm cây là thấy rõ lắm. Thấy tôi trố mắt nhìn bà ấy. Bà ấy khen xe của tôi màu đẹp như đã quen nhau lâu lắm rồi.

Tôi nhìn thoáng căn nhà chẳng thấy có chỗ nào là phòng ốc được gọi là phòng ngủ ngoài trừ một dẫy phòng đã chắp nối vào căn nhà chính trông rất nhếch nhác. Mặt tôi lúc ấy trông chắc tức cười lắm hay sao mà người đàn bà cứ nhìn tôi cười tủm tỉm.

- Vào đây. Vừa nói chị vừa đẩy cái cổng sắt đã rỉ sét cho hé ra một chút để tôi bước vào.


Trong vuông sân xi măng bộn bề những vật dụng bị đẩy vào sát chân tường gạch là một dẫy những căn nhà trông tựa như những căn nhà kho chứa cào cuốc đằng sau vườn. Những căn nhà này đã được nối vào đầu hồi của căn nhà chính nên trông thấp lè tè. Cách cái khoảng nối ghép đó thì căn nhà được vươn lên cho đủ chiều cao để có một mặt tiền vừa vặn ráp cánh của ra vào và cửa sắt an toàn. Toàn đẫy nhà trông đã nhếch nhác thì từng căn nhà trông lại còn bệ rạc hơn với khung cửa sắt sét rỉ và mầu sơn bạc thếch. Hình như người đàn bà đã bảo căn nhà của bà màu trắng thì đúng vì trong mắt tôi thỉnh thoảng tôi còn chạm phải một chút lớp sơn trắng.


Tôi đứng lặng phóng tầm mắt nhìn tổng quát khu vực. Ra vẻ hiểu là tôi đang nghĩ gì người đàn bà lấy chìa khoá ra và tra vào mở cánh cửa sắt và cánh cửa phòng. Chị lịch sự đứng qua một bên và mời tôi vào.

Bước vào phòng trọ tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy căn phòng giống như một cái hộp cũ với những miếng ván chắp vá lên tường với mầu sơn hoen ố bạc màu. Cố lắm tôi cũng không biết rõ màu sơn là màu gì. Ngay cánh cửa ra vào kê một cái giường queen size trông cũng đã cũ. Cạnh đấy là một cái bàn mà tôi đoán chắc nó đã được mua ở yard sale về. Cuối giường là một cái tủ đựng quần áo không có cửa đóng và cạnh đấy là một cái kệ để đèn. Toàn bộ căn vacation room chỉ có thế ngoài miếng drap giường, khăn trải bàn, và màn cửa cùng được may bằng miếng vải rực sắc màu hoa Hướng Dương. Thêm vào đó căn phòng không có cửa sổ. Bên hông tường chỗ kê cái giường, người ta làm một khung cửa sổ giả, và lấy một miếng vải tiệp mầu với cái drap giường treo lên. Tôi giương mắt nhìn lên cửa sổ và có thể đoán mành cửa đã được biến cải từ cái drap trải giường.

Tôi bước vài bước sâu vào trong phòng là đụng ngay cái phòng vệ sinh được xây dựng trên một cái nền lót gạch gồ ghề và trông rất kệch cởm. Phòng vệ sinh bé xíu và cáu bẩn. Tôi chỉ nhìn thoáng vào chứ không đủ can đảm nhìn lâu thêm.


Tôi hỏi

- Cái nhà vệ sinh này cho riêng phòng này hả chị? Vì lúc ấy tôi nhận ra trước cửa nhà vệ sinh là một hành lang nhỏ có lối thông ra phía khác.

Người đàn bà đáp.

- Thì em cũng chỉ cần chỗ để tắm rửa thôi mà.  Ở đây trông đơn giản thế nhưng chị cho em mướn rẻ. Nói xong bà buông thõng. Gớm. Ra ngoài mướn đắt lắm.

Tôi ngần ngừ hỏi.

- Hình như cái nhà vệ sinh này dùng cho cả cái phòng bên cạnh phải không? Bên đó có ai ở không?

Nghe tôi hỏi thế người đàn bà lúc này mới đáp.

- Nhà vệ sinh dùng cho cả hai phòng, nhưng phòng bên đó người ta đã dọn đi rồi. Tối nay chỉ có một mình em.


Tôi mỉm cười bước ra cửa sau khi ngoái đầu nhìn lại căn vacation room lần cuối.

Thấy tôi im lặng bước ra người đàn bà vỗ nhẹ vào vai tôi, hỏi như nài nỉ.

- Em cứ ở đi. Rẻ lắm. Rồi bà nhìn tôi e dè nói nhẹ. Buổi tối có dẫn bạn gái về cũng được. Chị cũng cho mà. Em chỉ có một mình. Em đi cả ngày chỉ cần tối có chỗ ngủ thôi đúng không?


Tôi không đáp. Tự hỏi ngày xưa lúc chân ướt chân ráo đặt chân đến Mỹ không có một xu trong túi mà cũng chưa phải ở qua đêm trong căn phòng như thế này, thì giờ làm sao có can đảm mướn dùm người bạn căn phòng này. Nghĩ thế tôi trả lời chị.

- Cám ơn chị đã đưa tôi đi xem phòng. Tôi sẽ mướn khách sạn.

- Này. Người đàn bà lại năn nỉ. Sao lại thế chứ? Em muốn phòng đẹp hơn à? Chị sẽ có phòng đẹp cho em.

Tôi nhìn người đàn bà, nhìn dẫy phòng trọ loang lỗ, nhìn các khung cửa an toàn đã rỉ sét, và nhìn vuông sân bề bộn đồ phế thải. Tôi dứt khoát thối thác.

- Dạ không. Cám ơn chị.

 

Lên xe rồi tôi vẫn còn ngoái đầu nhìn lại căn vacation room và phì cười. Chỗ này nhẩy dù qua đêm thì thật là lý tưởng. Nghĩ thế tôi gọi điện thoại cho người bạn đang chờ. Tôi nói:

- Không tìm được cái căn vacation room nào vừa ý ở Little Saigon này cả, ngoài trừ đã tìm được một chỗ nhẩy dù rất lý tưởng!

 

Dan Hoàng

Ý kiến bạn đọc
22/04/202307:28:31
Khách
"Tác giả đã về hưu một nửa. Làm việc cho hãng làm máy bay. Hiện sinh sống tại Huntington Beach."
"Tác giả đã về hưu một nửa" là gì?.
20/04/202308:44:48
Khách
Bài viết hay quá! Xin vui lòng viết tiếp.
20/04/202304:41:59
Khách
Hahahahaha 🤣🤣🤣
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 553,729
Cách đây mười ngày, trên một ngã tư đèn xanh vừa bật, nhưng một xe Lexus màu đen vẫn đứng yên, tiếng còi xe phía sau vang rền; cả một quãng đường đột nhiên bị tắc nghẽn; năm phút qua đi, nhiều tài xế sốt ruột mở cửa xe chạy đến chiếc Lexus, thấy một người đàn ông nằm gục trên tay lái. Người ta gọi 911 chở ông ta vào bệnh viện và kéo chiếc xe đi.
Dần dà hai người trở thành đôi bạn thân thiết. Thỉnh thoảng rủ nhau học bài chung với bạn khác ở tận ngã Nguyệt Biều, Thuận và Tú đạp xe lên con dốc gập ghềnh khó đi, nhiều đoạn phải xuống xe dẫn bộ. Con đường có những đoạn trông như khu rừng, cây lá um tùm, đôi bạn dừng chân ngồi nghỉ dưới bóng mát của buổi nắng hè, nhưng đến mùa thu lá đổi màu nhìn thật thơ mộng. Tú vốn có tâm hồn thơ thẩn, mơ mộng của tuổi thanh niên mới lớn, có thứ tình cảm mơ hồ lâng lâng cảm giác êm đềm mỗi lúc đi bên Thuận, nên đã đặt tên con đường là “Rừng Thu Thơ Mộng” gợi trao chút ý tình nhẹ nhàng và cũng để tạo kỷ niệm khi đi trên con đường này. Lúc ấy Thuận cũng mến bạn nhưng cả hai như “tình trong đã ngỏ mặt ngoài còn e.”
Tác giả lần đầ tham dự VVNM với bài Cay Nghiệt, hiện đang làm cố vấn đầù tư tài chính cho một ngân hàng tại Montreal Canada, 60 tuổis. Tác giả cho biết có dự định về hưu non để làm những việc mình từng đam mê như viết lách, đi du lịch, ca hát. Đây là bài mới nhất của tác giả kể lại một câu chuyện tình... cũ mà theo tác giả là chuyện có thật.
Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương…
Đang ngồi bàn ăn uống với mấy thằng bạn, tôi đứng lên đi nhà vệ sinh. Tôi vừa vào nhà vệ sinh nam thì ngẫu nhiên các bà kéo nhau đến trước cửa nhà vệ sinh nữ “họp chợ” tán gẫu. Tôi không thể tin vào tai mình được khi tình cờ nghe các bà vợ xúm lại than thở với nhau chuyện vô tâm của mấy ông chồng. Tôi có một nhóm bạn, phần lớn là những cặp vợ chồng. Chúng tôi hay đi chơi dã ngoại, dự tiệc chung với nhau và thường ngồi tách riêng ra hai nhóm nam nữ.
Tết trung thu còn gọi là tết trông trăng, tết thiếu nhi… đây là lễ hội có từ lâu đời ở Trung Hoa, Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc. Nguồn gốc chung xuất phát từ nền văn minh Trung Hoa, tuy nhiên khi truyền sang các nước khác thì đã biến hóa để phù hợp với tập tục văn hóa bản địa. Nếu như sự tích trăng trung thu của người Hoa thì là Hằng Nga, Nguyệt Lão, Thiềm Thừ, Ngọc Thố… trăng trung thu của Việt Nam chỉ còn chị Hằng và thêm vào đó là chú cuội, cây đa, con trâu điều này thể hiện sự khác biệt của tết trung thu Việt Nam và vừa cho thấy dấu ấn của nền văn minh nông nghiệp lúa nước của người Việt phương nam.
Chiều mùa Thu thật mau tối, ảm đạm dưới màn trời xám xịt. Tôi dừng xe đổ xăng, rồi bâng quơ nhìn qua bên kia đường là cửa hàng Marshalls. Tôi chợt nhớ ra trong xe có đôi bao tay tôi đã mua nhưng không vừa ý, cần trả lại tiệm. Ở xứ tự do nói chung và xứ Bắc Mỹ này nói riêng, sướng thật. Khi mua đồ về nhà, trong vòng 30 ngày có thể đem trả lại dù với bất cứ lý do gì miễn là còn tag, còn receipt rõ ràng. Nếu ở Việt Nam thì ... mơ đi nhé, mà nếu họ có đồng ý cho đổi trả thì cũng mặt mày sưng sỉa, nặng nhẹ mắng chó chửi mèo mới hả dạ, làm cho khách hàng cảm thấy mình là “ tội đồ” chớ không phải là “thượng đế”.
Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Đây là bài viết mới nhất.
Tôi vặn ti-vi lên, kiếm phim để coi. Đài nào cũng Halloween này Halloween nọ, kẹo bánh đầy tiệm, quần ma áo quỷ, chán quá. Đổi qua đài Netflix, thấy bộ phim dài, The Defeated, phim về thời hậu chiến Thế Giới Thứ Hai, mở ra coi thử. Ráng coi tới tập 2 thì phim vẫn còn quanh quẩn trong một xã hội đổ nát sau chiến tranh, với những ngôi nhà thấp, những tầng lầu cao, cả thị trấn lỗ chỗ dấu đạn, với những thân phận con người vẫn phải tiếp tục sống lẩn quẩn tìm tòi bươi móc trong đống tro tàn, sao mà giống Việt Nam quá. Từ xưa tới nay, thuở khai thiên lập địa, con người xâu xé lẫn nhau, giành đất sống. Rồi chiến tranh. Đệ Nhứt Thế Chiến, Đệ Nhị Thế Chiến, nồi da xáo thịt Việt Nam, chiến tranh bên nước Ukraine và mới đây, lò lửa Trung Đông vừa bộc phát ở Do Thái bởi Hamas (Palestine), chưa gì dân cả hai bên đã chết và bị thương cả chục ngàn người, Dãy Đất Gaza thành bình địa.
Năm 2017, khi tìm hiểu về căn bệnh ung thư tuyến tiền liệt và giúp tía Hai Lúa trong quá trình trị bệnh, KV có chia sẻ một số cách chữa trị Prostate cancer phổ biến ở Mỹ. Sau 44 lần xạ trị và tiêm hormone mỗi ba tháng, tía Hai Lúa có vẻ khỏe lại. Nhưng có lẽ tía đã không nên chủ quan và vội nghĩ mình đã thoát ung thư, bởi mầm ung thư có sẵn trong mỗi người; khi các duyên hội đủ, ung thư sẽ phát triển. Bốn năm sau, tháng 5/2021, khi đến lúc tía đi siêu âm và chụp Xray hàng năm để canh chừng dấu hiệu ung thư tái phát thì kết quả cho thấy vài bướu ung thư với kích cỡ khác nhau lại mọc lên ở vùng bụng dưới. Bác sĩ cấp kỳ lên kế hoạch trị bệnh cho tía. Lần này, họ không đề nghị xạ trị nữa mà mạnh dạn cho toa thuốc chemo viên: thuốc tốt nhất, mạnh nhất… và dĩ nhiên đắt tiền nhất, hơn $500/viên.Chỉ vài tuần sau khi tía Hai Lúa bắt đầu dùng thuốc chemo, mọi người trong nhà nhanh chóng nhận thấy tình trạng sức khỏe của tía xuống dốc trầm trọng.
Nhạc sĩ Cung Tiến