Hôm nay,  

Đàn ông không nhiều chuyện

03/11/202300:00:00(Xem: 4770)

phuoc-an-thy tại giải thưởng VVNM

Tác giả Phước An Thy nhận giải thưởng VVNM.

 
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. 

*
 
Đang ngồi bàn ăn uống với mấy thằng bạn, tôi đứng lên đi nhà vệ sinh. Tôi vừa vào nhà vệ sinh nam thì ngẫu nhiên các bà kéo nhau đến trước cửa nhà vệ sinh nữ “họp chợ” tán gẫu. Tôi không thể tin vào tai mình được khi tình cờ nghe các bà vợ xúm lại than thở với nhau chuyện vô tâm của mấy ông chồng.

Tôi có một nhóm bạn, phần lớn là những cặp vợ chồng. Chúng tôi hay đi chơi dã ngoại, dự tiệc chung với nhau và thường ngồi tách riêng ra hai nhóm nam nữ.

Đàn ông chúng tôi không rủ nhau đi nhà vệ sinh nên tôi cứ thắc mắc, tại sao trong buổi tiệc các bà vợ thường rủ nhau đi nhà vệ sinh cùng một lúc. Giờ tôi mới biết các bà đi nhà vệ sinh là một công hai chuyện, trước giải quyết nhu cầu của cơ thể và sau để tâm sự với nhau.

Ngồi trong nhà vệ sinh, tôi vừa nghe các bà nói chuyện vừa thấp thỏm lo lắng, sợ bị phát hiện. Sau khi nói chuyện thời trang, làm đẹp, giá cả shopping, các bà vợ chuyển qua đề tài chồng con. Mấy bà vợ nói nhiều chuyện lắm, nhưng tôi chỉ xin kể một số chuyện tôi còn nhớ thôi.

Tôi được cái là nghe sao kể lại vậy, không thêm mắm thêm muối. Sẽ mang “nghiệp quật” lớn lắm, nếu thêu dệt không nói có cho chuyện các bà hài tội chồng rất “linh thiêng” này.

Một cô vợ than:

- Mấy ổng tán dóc tào lao với nhau hàng giờ thì được, nhưng nói vài lời ngọt ngào, yêu thương vợ thì khó. Làm như trong đầu mấy ổng không có những từ thương yêu vậy.

Cô khác nói:

- Đôi khi chỉ cần chồng quan tâm và coi trọng thì đã mang lại thật nhiều hạnh phúc cho vợ rồi hen.

Một chị nói:

- Chồng tao bảo tao tàn nhẫn và chẳng để ý gì đến tâm hồn lão ta vì tao hay la mắng làm lão bị tổn thương.

Một cổ nói:

- Nếu em tranh luận với anh ấy, ảnh nói em muốn thông minh hơn chồng, còn im lặng thì ảnh nói em kiêu ngạo và khinh thường anh ấy. Bây giờ, suốt ngày em cứ mở nhạc cho ảnh nghe bài hát, “Anh muốn em sống sao”.

Bà khác nói:

- Còn chồng chị thì hiền khô, chị nóng lên là hắn ta im re hà. Chỉ có ngày nào hắn lãnh check lương về, trước khi đưa check tiền cho chị, mặt hắn cứ câng câng lên thấy ghét. Hắn hạch sách bắt bẻ đủ điều, nào là cơm sao trắng, nước mắm sao mặn... Nhưng thôi, tháng có hai ngày lãnh lương hà, cho hắn vênh váo, làm dóc làm tướng chút xíu.

Một giọng khác vang lên:

- Đi làm về kể những vất vả khó khăn cho chồng nghe, anh ta vô tâm nói, phụ nữ là chúa nhiều chuyện. Tao trách móc, anh ta nói, tao muốn làm bảo mẫu.

Một giọng nữ trẻ:

- Tớ ăn mặc hở có chút xíu à, lão ấy bảo tớ muốn khiêu gợi đàn ông khác. Tớ mặc kín đáo, lão ta chê, giống bà Sơ bà Vãi. Khổ thân không cơ chứ.

Một bà vừa cười vừa nói đùa:

- Sao loài vật con đực lại dễ thương hơn giống đực loài người nhể.

Giọng cô khác:

- Ông xã em đi làm về, hết bật TV xem lại ôm máy tính, chẳng bao giờ biết lau chùi cái toilet. Liên hợp quốc có ngày lễ toilet thế giới, còn ông xã em chẳng có ngày nào.

Một bà chị bày vẽ:

- Em cứ khen chồng đẹp trai, phong độ, tài ba, cao thượng, hào hùng thì sai lau chùi hay làm việc gì ổng cũng làm.

Cô vợ khác:

- Tớ nói thì anh xã tớ có nghe đâu. Anh xã tớ lái xe, tớ nói anh chạy lạc đường rồi thì anh xã quát, im lặng cho người ta lái. Anh xã tớ ráng chạy tìm đường cả tiếng đồng hồ mới chịu là mình lạc đường. Một chị nói:

- Đời chị như câu ca dao, có con phải khổ vì con, có chồng phải gánh giang sơn nhà chồng. Buồn.
Chị khác tiếp lời:

- Cả cuộc đời mình chỉ là yêu thương và hy sinh cho chồng con mà có ai biết đến đâu. Chẳng bao giờ chồng nói một câu nhẹ nhàng, dịu dàng cho mình vui. Có lần mình nhờ chồng tìm giùm mắt kính đọc sách của mình. Chồng lục tung trong nhà ngoài xe, tìm kiếm một hồi lâu rồi vào nói một câu cộc lốc phũ phàng, “Kính bà gắn trên đầu mà bắt tôi đi tìm nãy giờ”.

Tôi không phải thể loại người buôn chuyện, ăn không ngồi rồi săm soi chuyện nhà người khác, nhưng quả thật tôi không thể chịu đựng được khi vô tình nghe mấy bà vợ của bạn than phiền chồng như vậy, nên các bà vừa đi tôi liền chạy về bàn kể hết cho mấy thằng bạn nghe.

Nghe tôi kể xong, cả đám bạn ngồi im chả nói gì. Bỗng một thằng phá lên cười sằng sặc:

- Vợ ai chứ vợ tao không đời nào than phiền tao chút nào. Mày đừng bịa chuyện làm ảnh hưởng đến danh dự của tao.

Biết là nó gắng gượng cười, nhưng tôi vẫn bực mình đáp:

- Tao không có đức tính ngồi lê đôi mách. Mày cũng có danh dự à?

Một gã chuyên gia nói tướng, than thở:

- Có lần tao thả nhẹ một câu để nhắc khéo vợ thì bị bả mắng xối xả. Bả nói, thay vì ngồi không so sánh tôi với vợ người khác thì ông tìm việc làm, kiếm thêm tiền, có phải tốt hơn không.

Gã khác lắc đầu nói:

- Chắc mày hết muốn sống mới đi so sánh vợ mình với vợ người.

Một khứa kể:

- Tao nói với vợ, em làm ơn bớt đay nghiến nghiệt ngã với anh được không? Vợ tao nhếch mép cười, khinh khỉnh không thèm trả lời, coi tao như con không bằng.

Một thằng ông có tật nói ấp úng, nhưng nói xấu vợ thì nó nói rất suôn sẻ:

- Người khôn ăn nửa bụng, uống rượu nửa chai. Người chồng đẳng cấp là chửi nửa câu để vợ khờ tưởng đâu mình khen nó.

Lão khác vội góp chuyện:

- Tao không quan tâm những gì người khác nói, nhưng vợ tao nói câu nào làm tao cảm xúc câu đó. Gây gổ nhau, đấu võ mồm, tao mắng chục câu mà mặt nàng không đổi sắc, vẫn tỉnh queo, còn nàng chửi lại một câu thì shock đến tận óc mày à.

Một đấng, giọng chua ngoa hơn cả mẹ chồng:

- Vợ tớ cái gì cũng tốt, chỉ có cái là nông nổi và không nghĩ tới hậu quả. Nàng ấy thích bàn tán chuyện thiên hạ, thậm chí chuyện nhà mình cũng tâm sự với người khác. Cô nàng không giữ được bí mật, tớ nói hay làm gì sai, nàng để ý góp nhặt, rồi đem kể hết cho nhà nàng nghe. Tức không?

Một thằng làm ra vẻ quan trọng, nói rất hăng:

- Bọn mình đàn ông phái mạnh, tầm nhìn cao rộng, phải đảm đương những việc to lớn, còn chuyện nhỏ nhặt dành cho phụ nữ.

Thằng khác liền đáp lại:

- Ừ, trước đây cũng vì suy nghĩ như vậy mà vợ chồng tao xảy ra bao chuyện hiểu lầm. Hàng ngày, chỉ nội cãi cọ nhau chuyện nào lớn chuyện nào nhỏ cũng đủ làm gia đình xào xáo rồi. Để cơm lành canh ngọt, tao cứ nấu ăn, rửa chén bát, lau nhà cho yên chuyện mày ơi.

Một bạn tài lanh, dạy khôn:

- Vợ giận chồng bớt lời, chẳng đời nào đói.

Các bạn nghe tiếp lời mấy ông bạn của tôi nhé:

- Vợ tao tài lắm, cô nàng có thể làm nhiều việc cùng một lúc. Trong khi đang làm bếp nấu nướng, mắt nàng vừa xem TV, tai nghe radio, miệng nói điện thoại kẹp nơi cổ, còn tay thì lia lịa lật sách báo xem các món hàng giảm giá. Kết quả thức ăn ngon hay dở là do hên xui.

- Vợ tao ghen kinh lắm, cấm tao không được mang điện thoại vào nhà vệ sinh, sợ tao trốn trong đó chát với cô nào.

- Vợ tớ nói, tớ sẽ không hiện hữu nếu không làm ra tiền. Tớ tự ái lắm, nhưng đành cắn răng, nín thở qua sông.

- Đi làm về, tao dịu dàng hỏi vợ, thức ăn đâu em? Vợ lạnh lùng nhìn mặt tao, tay chỉ vào tủ lạnh nói, trong đó chứ đâu, muốn đút tận miệng à.

- Nhiều lần mình suy nghĩ nát óc vẫn không biết mình đã làm gì mà vợ giận hờn không nói, không ngủ chung giường đến mấy ngày.
Thằng ông bị tật ấp úng phán:

- Phụ nữ lúc nào cũng là con gái, không có cái gọi là đàn bà. Bất kể tuổi tác, vợ không bao giờ già, không bao giờ xấu nghe các cậu. Một lần tớ vô tình nói chạm đến số tuổi hơi nhiều và sự không còn trẻ của vợ thì tớ bị bỏ đói, phải ăn mì gói suốt tuần đấy.

Một lão bạn già, giọng buồn buồn tâm sự:

- Đôi khi tao cần một ngày đặc biệt để tìm lại cảm giác của thời mới yêu nhau, muốn hâm nóng tình yêu sau những ngày đợi chờ. Tao nói với vợ, em ơi ra sân ngồi ngắm nụ hoa mới nở với anh. Vợ liền đáp vào mặt tao, ông điên à hay quên uống thuốc.

Một đứa cười khùng khục trong họng:

- Già còn bày đặt chơi trò lãng mạn.

Lão ấy rưng rưng tâm sự tiếp:

- Nghe vợ nói vậy, kỳ lạ thay, niềm hứng thú của tao tụt xuống như diều đứt dây, lòng tự hào của đàn ông tự dưng biến mất. Thế rồi tao lo lắng, tao nghi ngờ và phân vân tự hỏi, mình có điên không ta?

Lão bạn già ấy nói, làm tôi giật mình, vội liếc nhìn mặt từng người bạn. Nghe ông bà xưa nói, mặt người điên thì lơ láo như khách lỡ đò, còn tướng đàn ông nhiều chuyện thì tai nhọn như dơi, môi mỏng như giấy, mắt lồi như ếch. Tôi quan sát kỹ lưỡng mặt mấy thằng bạn, đâu thấy đứa nào có những đặc điểm giống như trên mà sao khùng và nhiều chuyện dữ vậy trời.

Thật tình tôi thấy mấy bà vợ than trách chồng rất ý nhị, còn các ông bạn tôi nói nghe cứ như lời thị phi.

Để giữ sự bí mật, an toàn tính mạng và tránh những điều tồi tệ xảy ra cho các ông chồng nên tôi không dùng tên mà chỉ viết ông, lão, đấng, gã, khứa, đứa, thằng... Sợ lỡ có chị em nào đọc được thì chúng tôi có nước nhịn đói và ra nhà để xe mà ngủ thôi.

Mấy tuần trước, thấy cặp vợ chồng kia cãi nhau hoài, không ai chịu thua rồi lôi nhau ra toà ly dị, nay nghe tin vợ chồng bạn tôi đang giận nhau, tôi vội chạy đến tìm cách khuyên lơn bạn. Sau khi ngồi tán gẫu với nó một hồi, tôi nói:

- Tao không phải là loại người nhiều chuyện đâu, nhưng nghe nói vợ chồng mày cãi nhau ầm ĩ hả?

Bạn tôi im lặng một đỗi lâu rồi mới nói:

- Tao không phải loại vạch áo cho người xem lưng, nhưng thấy bế tắc nên tao kể cho mày nghe.

- Ừ, chuyện buồn giận để bụng lâu quá dễ bị ức chế, có hại cho sức khoẻ đó. Vợ chồng giận nhau là điều không thể tránh khỏi, muốn hạnh phúc chỉ cần hai người bớt lời, nhường nhịn nhau là được.

- Tao kể, nhưng không cần mày khuyên răn. Okay?

Tôi uh-huh gật đầu. Nó kể:

- Vợ tao kỳ này ảo tung cả chảo, cứ chụp hình rồi đưa lên Facebook khoe. Tao nói đến thì vợ tao chuyện bé xé ra to, làm cho vợ chồng gây lộn.

- Việc đăng hình ảnh lên Facebook cũng bình thường, có gì mà gây.

- Không bình thường ở chỗ, vợ tao bỏ ra hàng giờ dùng app photoshop mỗi tấm hình rồi mới đưa lên Facebook. Tao nói với vợ, “Hình béo thì cứ đưa lên béo vậy đi, hơi đâu mất thời gian tẩy xóa thêm bớt, bóp eo kéo chân, để thời gian lo việc nhà có tốt hơn không”. Tao chỉ nói có vậy mà nàng la toáng lên, rồi giận ngút trời cả tháng nay. Vợ tao có thói quen, hễ mỗi lần cãi nhau là ngủ riêng. Để trừng phạt tao, nàng chơi trò chiến tranh lạnh, im lặng không nói chuyện.

Tôi nói:

- Chiến tranh lạnh đỡ hơn chiến tranh khói lửa. Rồi mày làm gì?
- Tao đâu phải dạng vừa, ngủ riêng thì ngủ riêng, không nói thì thôi, sợ gì.
- Nhà mày ai làm chủ gia đình.
- Vợ tao.
- Vậy là mày sai rồi, ai lại nói với người đầu gối tay ấp chủ nhà như vậy, chẳng khiêm tốn chút nào. Mày chưa nhận thức được chủ gia đình là gì rồi. Vợ mày hiền đó, gặp con khác nó tát cho lật mặt.
- Cả tháng nay tao cũng thấy ân hận, day dứt, nhưng có chết tao cũng không xin lỗi trước.
- Vợ làm đẹp là đẹp cho chồng chứ cho ai. Đáng ra gặp vợ photoshop ảnh như vậy thì mày phải bấm like, “Ảnh đẹp quá! Béo mà khéo tay”. Còn khi vợ giận la mắng thì comment, “Tuyệt vời quá! Béo lại khéo nói”.

Bạn tôi giọng mơ màng:

- Tao ước gì được trở lại giãn cách xã hội thời Covid, không phải ra ngoài, vợ chồng suốt ngày hạnh phúc bên nhau.

- Để tao kể cho mày nghe một câu chuyện. Có hai vợ chồng kia giận nhau vì những chuyện lặt vặt. Ban ngày, hai người không thèm nói với nhau câu nào, ban đêm phòng ai nấy ngủ. Sau một tháng, cả hai vợ chồng đều muốn làm hoà, nhưng vì tự ái nên không ai chịu lên tiếng xin lỗi trước. Cuối cùng, cô vợ chịu không nổi nên nói với chồng, “Em xin lỗi, anh tha thứ cho em nghe”. Anh chồng mừng quá, vội nói, “Anh tha thứ cho em tất cả”. Cô vợ hỏi, “Anh tha cả chuyện đêm qua em ngủ nhà ông hàng xóm hả anh?” Anh chồng thét lên một tiếng “Hả”, rồi ngã lăn xuống đất bất tỉnh.
Kể xong, tôi gắng gượng nở nụ cười:
- Để vợ mày vui vẻ trở lại, mày có thể kể cho vợ nghe chuyện này, chỉ cần đổi nhân vật anh thành em và em thành anh. Chúc may mắn.

Tôi đứng dậy đi về, để mặc nó ngồi trầm tư mặc tưởng.

Khi nghe tin vợ chồng bạn đã hoà thuận, tôi mừng lắm, nhưng không được lâu. Bạn tôi gọi tôi ra quán, nó tâm sự:

- Tao đang giận vợ. Vợ tao kỳ này ít cung kính với tao quá.

Tôi hỏi:

- Chuyện gì nữa đây?

- Đang ăn cơm, vợ tao nhăn mặt nói, “Anh giữ lịch sự tối thiểu chút được không”. Thấy tao nhướng mày kinh ngạc, vợ hỏi, “Anh làm gì mà vừa ăn vừa nói, muốn văng cơm vô mặt tui vậy”? Tao im re không trả lời.
Trời thường tác thành vợ chồng thật hợp lý. Kẻ chậm chạp lấy được người lanh lẹ, người muốn chỉ huy gặp người hay lam hay làm, kẻ khù khờ gặp được người khôn ngoan. Bạn tôi nói nhiều, may mắn lấy được cô vợ ít nói. Nó hay than thở với tôi, tao ra ngoài nói lỡ lời, mọi người chỉ im lặng mỉm cười, còn ở nhà nói hớ một tí thì vợ chỉnh sửa ngay. Vợ chỉnh sửa hoài nên tao bị ám ảnh chuyện mình nói nhiều và bị hố.

Thằng bạn thổ lộ tiếp:

- Hôm qua, tao quyết định không nói nữa. Tao cắn chặt răng, không nói nguyên ngày. Thế rồi vì nghiến răng mạnh quá, tinh thần căng thẳng và nỗi ám ảnh nói nhiều bị vợ la vần vũ trong đầu, khiến cơ hàm tao co cứng không há mồm ra được.

Tôi thốt lên “Ối trời ơi” để nó có hứng kể tiếp. Nó kể:

- Nhìn thấy thức ăn bánh trái ê hề mà không ăn được, tao nổi điên lên. Tao lấy một trái táo đập vào mồm, chà qua chà lại lên hai hàm răng, nhưng chẳng ăn được chút nào. Sự khổ sở vì không ăn được, không khổ bằng việc không được nói. Muốn nói gì thì chỉ phát ra những tiếng ú ớ trong cổ họng.

- Rồi mày có đi bác sĩ không?

- Không. Tao lo sợ quá nên cầu Trời khẩn Phật. Trời Phật làm phép lạ ngay, tao liền tỉnh giấc, thì ra tao ngủ mơ. Thức dậy, mừng quá, tao vừa ăn vừa nói liên tục như đã nhịn cả tháng nên vợ tao mới nói, anh giữ lịch sự tối thiểu chút đi là thế.

Hơi thất vọng vì chuyện chỉ là giấc mơ, tôi hỏi:

- Có vậy thôi mà giận cái gì?

- Tao đã nhịn, ngồi im re, nhưng vợ vẫn chỉnh sửa tao như dạy con trẻ. Vợ tao dạy, “Vừa ăn vừa nói là mất lịch sự”. Tao cãi lại, có hai vợ chồng chứ có ai đâu mà mất lịch sự. Vợ cao giọng, “Không ai muốn, kể cả tui, nhìn thấy miệng anh nhồm nhoàm ăn như bò ngốn cỏ. Lại còn phùng má trợn mắt, nói thao thao như đang mớ ngủ”.

- Mày nhịn tiếp à?

- Ừ, tao muốn hoà bình nên gắp thức ăn bỏ vào chén vợ, nhưng vợ cất chén, không cho tao thể hiện lịch sự. Vợ tao dạy tiếp, “ Ăn thì bớt bát, nói thì bớt lời. Nhai thì nên nhỏ nhẹ, nghiền kỹ thức ăn trong miệng trước khi nuốt kẻo sặc nghẹn, hóc xương. Vừa ăn vừa nói có hại cho sức khỏe và đường tiêu hóa”.

Tôi cười không thành tiếng. Thấy tôi cười, nó ấm ức nói:

- Chuyện chẳng có gì mà vợ tao cằn nhằn hết cả buổi. Nhục vì bị vợ dạy như dạy con, nhưng tao dằn lòng bỏ đi và gọi mày ra tâm sự cho vơi bớt. Tao tiếc nhớ cái thuở mới gặp nàng, nàng hiền lành nói với tao, “Thấy anh có tài ăn nói nên yêu”.

Tôi cù cưa an ủi:

- Nhớ làm chi cái thuở ban đầu ấy cho thêm cay đắng. Từ nay mày đừng vừa ăn vừa nói xô bồ là được rồi.

Các bạn cũng biết, tôi không phải là ông Tám hay bà Tám, nhưng vì tôi hiểu nỗi niềm u uẩn trong lòng bạn nên kể ra đây, mong rằng vợ nó biết được mà thông cảm cho nó.

Đức Phật từng nói “Đời là bể khổ”. Lúc còn là tình nhân thì đàn ông là người khổ, thành vợ chồng, đàn ông cũng là người khổ! Biết thế, nhưng Kinh Thánh ghi, “Đàn ông ở một mình không tốt”.
 
Phước An Thy
 

Ý kiến bạn đọc
07/11/202300:55:17
Khách
Bài kể chuyện hay và nhộn quá !

Trước đám cưới :

Nam:

“Nếu đời không có đàn bà
Đàn ông cô độc có mà chết toi”

“Phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng
Lòng đang giá băng, bỗng ngập tràn bao tia nắng "

"Phụ nữ như mặt hồ không gợn sóng, nhưng nhiều kẻ chết đuối vì họ "

Nữ:

“Đàn ông như chất cà phê
Hương thơm quyến rũ làm mê đàn bà"

"Bà già đã tám mươi tư
Ngồi bên cửa sổ biên thư lấy chồng "

"Lòng cả tin của người phụ nữ vốn là mầm mống gây nên điều bất hạnh sau này "

Sau đám cưới:

" Từ ngày cưới em về
Nhà mình đầy tiếng chửi thề "

"Tình chỉ đẹp khi còn dang dở,
đời hết vui khi đã vẹn câu thề "

"Họ nằm trong mơ với những ngày chưa cưới, nhưng khi cưới rồi thì họ tỉnh giấc. Khi yêu đầy mơ mộng, thức tỉnh khi đã lấy nhau ".

“Hôn nhân như một lớp sương mù. Ở trong đó ta không biết mình sẽ đâm vào cái gì, và cái gì sắp đâm vào mình ”.

v.v...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 553,729
Cách đây mười ngày, trên một ngã tư đèn xanh vừa bật, nhưng một xe Lexus màu đen vẫn đứng yên, tiếng còi xe phía sau vang rền; cả một quãng đường đột nhiên bị tắc nghẽn; năm phút qua đi, nhiều tài xế sốt ruột mở cửa xe chạy đến chiếc Lexus, thấy một người đàn ông nằm gục trên tay lái. Người ta gọi 911 chở ông ta vào bệnh viện và kéo chiếc xe đi.
Dần dà hai người trở thành đôi bạn thân thiết. Thỉnh thoảng rủ nhau học bài chung với bạn khác ở tận ngã Nguyệt Biều, Thuận và Tú đạp xe lên con dốc gập ghềnh khó đi, nhiều đoạn phải xuống xe dẫn bộ. Con đường có những đoạn trông như khu rừng, cây lá um tùm, đôi bạn dừng chân ngồi nghỉ dưới bóng mát của buổi nắng hè, nhưng đến mùa thu lá đổi màu nhìn thật thơ mộng. Tú vốn có tâm hồn thơ thẩn, mơ mộng của tuổi thanh niên mới lớn, có thứ tình cảm mơ hồ lâng lâng cảm giác êm đềm mỗi lúc đi bên Thuận, nên đã đặt tên con đường là “Rừng Thu Thơ Mộng” gợi trao chút ý tình nhẹ nhàng và cũng để tạo kỷ niệm khi đi trên con đường này. Lúc ấy Thuận cũng mến bạn nhưng cả hai như “tình trong đã ngỏ mặt ngoài còn e.”
Tác giả lần đầ tham dự VVNM với bài Cay Nghiệt, hiện đang làm cố vấn đầù tư tài chính cho một ngân hàng tại Montreal Canada, 60 tuổis. Tác giả cho biết có dự định về hưu non để làm những việc mình từng đam mê như viết lách, đi du lịch, ca hát. Đây là bài mới nhất của tác giả kể lại một câu chuyện tình... cũ mà theo tác giả là chuyện có thật.
Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương…
Tết trung thu còn gọi là tết trông trăng, tết thiếu nhi… đây là lễ hội có từ lâu đời ở Trung Hoa, Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc. Nguồn gốc chung xuất phát từ nền văn minh Trung Hoa, tuy nhiên khi truyền sang các nước khác thì đã biến hóa để phù hợp với tập tục văn hóa bản địa. Nếu như sự tích trăng trung thu của người Hoa thì là Hằng Nga, Nguyệt Lão, Thiềm Thừ, Ngọc Thố… trăng trung thu của Việt Nam chỉ còn chị Hằng và thêm vào đó là chú cuội, cây đa, con trâu điều này thể hiện sự khác biệt của tết trung thu Việt Nam và vừa cho thấy dấu ấn của nền văn minh nông nghiệp lúa nước của người Việt phương nam.
Chiều mùa Thu thật mau tối, ảm đạm dưới màn trời xám xịt. Tôi dừng xe đổ xăng, rồi bâng quơ nhìn qua bên kia đường là cửa hàng Marshalls. Tôi chợt nhớ ra trong xe có đôi bao tay tôi đã mua nhưng không vừa ý, cần trả lại tiệm. Ở xứ tự do nói chung và xứ Bắc Mỹ này nói riêng, sướng thật. Khi mua đồ về nhà, trong vòng 30 ngày có thể đem trả lại dù với bất cứ lý do gì miễn là còn tag, còn receipt rõ ràng. Nếu ở Việt Nam thì ... mơ đi nhé, mà nếu họ có đồng ý cho đổi trả thì cũng mặt mày sưng sỉa, nặng nhẹ mắng chó chửi mèo mới hả dạ, làm cho khách hàng cảm thấy mình là “ tội đồ” chớ không phải là “thượng đế”.
Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Đây là bài viết mới nhất.
Tôi vặn ti-vi lên, kiếm phim để coi. Đài nào cũng Halloween này Halloween nọ, kẹo bánh đầy tiệm, quần ma áo quỷ, chán quá. Đổi qua đài Netflix, thấy bộ phim dài, The Defeated, phim về thời hậu chiến Thế Giới Thứ Hai, mở ra coi thử. Ráng coi tới tập 2 thì phim vẫn còn quanh quẩn trong một xã hội đổ nát sau chiến tranh, với những ngôi nhà thấp, những tầng lầu cao, cả thị trấn lỗ chỗ dấu đạn, với những thân phận con người vẫn phải tiếp tục sống lẩn quẩn tìm tòi bươi móc trong đống tro tàn, sao mà giống Việt Nam quá. Từ xưa tới nay, thuở khai thiên lập địa, con người xâu xé lẫn nhau, giành đất sống. Rồi chiến tranh. Đệ Nhứt Thế Chiến, Đệ Nhị Thế Chiến, nồi da xáo thịt Việt Nam, chiến tranh bên nước Ukraine và mới đây, lò lửa Trung Đông vừa bộc phát ở Do Thái bởi Hamas (Palestine), chưa gì dân cả hai bên đã chết và bị thương cả chục ngàn người, Dãy Đất Gaza thành bình địa.
Năm 2017, khi tìm hiểu về căn bệnh ung thư tuyến tiền liệt và giúp tía Hai Lúa trong quá trình trị bệnh, KV có chia sẻ một số cách chữa trị Prostate cancer phổ biến ở Mỹ. Sau 44 lần xạ trị và tiêm hormone mỗi ba tháng, tía Hai Lúa có vẻ khỏe lại. Nhưng có lẽ tía đã không nên chủ quan và vội nghĩ mình đã thoát ung thư, bởi mầm ung thư có sẵn trong mỗi người; khi các duyên hội đủ, ung thư sẽ phát triển. Bốn năm sau, tháng 5/2021, khi đến lúc tía đi siêu âm và chụp Xray hàng năm để canh chừng dấu hiệu ung thư tái phát thì kết quả cho thấy vài bướu ung thư với kích cỡ khác nhau lại mọc lên ở vùng bụng dưới. Bác sĩ cấp kỳ lên kế hoạch trị bệnh cho tía. Lần này, họ không đề nghị xạ trị nữa mà mạnh dạn cho toa thuốc chemo viên: thuốc tốt nhất, mạnh nhất… và dĩ nhiên đắt tiền nhất, hơn $500/viên.Chỉ vài tuần sau khi tía Hai Lúa bắt đầu dùng thuốc chemo, mọi người trong nhà nhanh chóng nhận thấy tình trạng sức khỏe của tía xuống dốc trầm trọng.
Mẹ nhìn tôi với cặp mắt trách móc nhưng dịu lại ngay, vẫn không nói gì; bà cố gắng chịu đựng những lời nói cay đắng như xát muối vào tim của tôi vì bà muốn đền bù cho tôi đã phải cực khổ mang cái bào thai của những tên đầu trâu mặt ngựa mất nhân tính trên đảo khi tàu chúng tôi được tàu Thái Lan vớt và đưa vào một đảo của đất nước này. Tôi biết những lời nói của tôi thật hỗn hào, làm nhói lòng mẹ, nhưng tôi không thể kiềm chế mình được, không thể tự chủ được mỗi lần mẹ bảo tôi trông nó! Nó dễ thương thật nhưng nhìn thấy thằng bé, tôi không thể nào quên được quá khứ nhục nhã ấy.
Nhạc sĩ Cung Tiến