Hôm nay,  

Đi Xem Hoa Đào ở Hoa Thịnh Đốn

04/04/202216:01:00(Xem: 2623)

 

 

vvnm 04042022 Ngoc Hanh_Đi Xem Hoa Đào HOa Thịnh Đốn
Hình do tác giả chụp 

 

Ngọc Hạnh - Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.

 

*

 

Hôm nay trời trong, nắng vàng rực rỡ nhưng lạnh. Hàn thử biểu cho thấy buổi sáng 47độ và trưa được 54 độ F. Vào buổi chiều 16 giờ khí tượng cho biết sẽ có mưa. Từ hôm qua các con đã khuyến khích tôi đi xem hoa đào vì sợ sau cơn mưa, phần lớn hoa sẽ rơi rụng, tơi tả không còn đẹp nữa. Qua video người bạn gửi cho xem thấy hoa đào ở Tidal Basin thủ đô Hoa Thinh Đốn đã nở rộ.

 

Đại Cương:

 

Có thể các tiểu bang Hoa Kỳ cũng có hoa đào nhưng theo tôi có lẽ hoa đào vùng Hoa Thinh Đốn nhất là ở bờ hồ Tidal Basin thủ đô Hoa kỳ, nhiều hơn cả. Tôi nói thế vì hàng năm cả triệu du khách viếng thủ đô vào mùa Xuân xem hoa đào khoe vẻ đẹp.Tôi xin sơ lươc để quý độc giả ở xa có chút khái niêm về hoa đào ở Washington DC. Cách đây hơn 100 năm váo tháng 3 năm 1912, Thủ đô Hoa kỳ được thành phố Kyoto Nhật bản tặng hơn 3000 cây hoa đào để tăng thêm tình hữu nghi 2 quốc gia. Các cây đào ấy trồng phần lớn được trồng chung quanh bờ hồ Tidal Basin, ở “cây Bút Chì” theo cách gọi dân gian hay ”Tháp Bút” theo các nhà báo khi nói đến Washington Monument. Ngoài ra hoa đào còn được trồng các vùng lân cân, các công viên gần gần thủ đô.

 

 

Thường đào ra hoa vào khoảng 20 tháng 3 đến tuần lễ đầu tháng 4 tùy thời tiết.Thời gian này thủ đô có lễ Hội Hoa Đào ( National Cherry Blossom Festival ) gồm nhiều trò vui: trình diễn âm nhạc, các sản phẩm mỹ thuật, các vũ điệu, ẩm thưc, chọn hoa hậu kimono… và xe hoa diễn hành trên đường phố, thu hút đông đảo khán giả. Có các đòan thể, các quốc gia bạn, các trường Trung Học tham dư (trình diễn âm nhạc). Về ẩm thưc cũng đa dạng với thức ăn nhiều quốc gia: Đại Hàn, Nhật, Ấn, Phi, Ý Mễ… Lễ hội thả diều, pháo bông cũng tổ chức trong thời gian này. Du khách ở xa muốn xem hoa đào phải đặt khách san trước và nên chọn các nơi trong thủ đô để có thể đi bộ thăm viếng hoa đào và các kiến trúc nổi tiếng khác như tòa nhà Quốc Hội, viện bảo tàng Smithonian, Tòa Bạch Ốc (White House)... Cũng nên xem 8 đài Tưởng Niệm khi viếng thủ đô Hoa kỳ:

 

1. Franklin Delano Roosevelt

2. Korea War Veterans Memorial

3. Thomas Jefferson Memorial

4. Vietnam Veterans Memorial

5. Martin Luther King Jr Memorial

6. National World War II Memorial

7. Washington Monument

8. Lincoln Memorial

 

Trước khi có dịch cúm Covid, lễ hội Hoa Đào thủ đô thật tưng bừng trang trọng với nhiều trò chơi vui lạ: xe hoa, trình diễn y phục các nước, đi đạp 1 bánh xe, đi cà khêu, thả bong bóng thật to có hình người, cỡi ngựa, các ban nhạc vừa đi thổi kèn, nhạc cụ sáng trưng, đồng phục xanh, đỏ hay tím tùy trường học hay đoàn thể Các thiếu nữ xinh đẹp vừa đi vừa trình bày các vũ điệu... và trên hồ hàng trăm chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặc nước. Sân cỏ nơi Tháp Bút thiên hạ tụ tập đông đúc xem hàng trăm con diều màu sắc bay lượn nhiều hơn với số diều ngày hôm qua mấy lần.

 

Khi viếng thủ đô du khách có thể mua tua thăm hoa đào và các nơi bằng xe bus, muốn xuống trạm nào cũng được (hop-on hop-off tour) bằng xe trolley, xe điện hay thuê xe đạp khoảng 2 tiếng, chạy lòng vòng chụp ảnh là hết giờ. Theo bách khoa toàn thư trước khi có dịch cúm Covid hàng năm có hơn 20 triệu du khách viếng thủ đô vào mùa Xuân khi hoa đào nở rộ. Nên đi sớm hay dùng xe công cộng như metro hoặc đi vào ngày thường vì những ngày cuối tuần sẽ bị kẹt xe. Theo người viết trừ quý vị giỏi vi tính nghiên cứu trước các nơi thăm viếng, còn lơ mơ thì nên theo tua có hướng dẫn viên chuyên nghiệp biết rõ lịch sử các kiến trúc, các công viên, công sở..., cuộc thăm viếng sẽ thú vị hơn. Còn không thành phố nào cũng có lâu đài, kiến trúc xinh đẹp, cây kiểng... giống giống như nhau mà thôi

 

XEM HOA ĐÀO:

 

Hầu như năm nào vào tháng 3 tôi cũng đến bờ hồ Basin Tidal thủ đô Hoa Kỳ xem hoa đào trắng và hồng nở rộ đầy cành, chẳng còn lá xanh rất đẹp. Tôi có trồng 2 cây đào nay được 30 tuổi cành lá xum xuê, mùa Xuân ra hoa nhưng đâu có đẹp như ở thủ đô, cây cảnh đươc chuyên viên canh nông chăm sóc, bón phân tỉa cành. Ngoài ra nhìn cánh hoa đào mong manh bay bay và rơi lả tả trên mặt hồ hay sân cỏ khi có cơn gió nhẹ cũng thich lắm.  Thiên hạ đông đảo kẻ qua người lại, trẻ con, người lớn, đủ sắc tộc. Có các nhiêp ảnh gia chuyên nghiệp với máy ảnh cồng kềnh quay phim chụp ảnh và những vị chụp ảnh tài tử với các cell phone nhỏ bé cầm tay. Người nào cũng có vẻ thich thú, nhìn ngắm tìm cảnh đẹp. Du khách có thể thuê thuyền nhỏ bơi trên hồ xem hoa chung quanh bờ hồ, nhìn những thiên nga, vịt trời tung tăng bơi lội.

 

Hai năm 2020 và 2021 do cô Vy xuất hiện, chánh phủ khuyến cáo dân chúng không nên đến những nơi đông người nên tôi cũng không xem hoa khu bờ hồ, chỉ chạy xe ngang cây ”Bút Chì”mà thôi. Vả lại du khách cũng vắng có lẽ ngại đi xa lúc dịch cúm đang hoành hành đó đây. Ngoài ra thời kỳ ấy các đường ra bờ hồ Tidal Basin, nơi có nhiều hoa đào bị chặn lại, công chúng không được vào xem hoa tự do như các năm trước.

Đến đây tôi xin cám ơn chi Hồng Ngọc, cựu gs Gia Long, ba năm liên tiếp vào mùa hoa đào là chị rủ mấy người em và tôi đi xem hoa đào. Thật ra chị Ngọc đưa chị em tôi đên bờ hồ thả mọi người xuống hẹn giờ trở lại, chị chạy xe vòng vòng vì không cách chi tìm được chỗ đậu xe.

 

Hôm nay tôi và các con rời nhà lúc 9 giờ nghĩ là sẽ có mặt thủ đô trước 10 giờ, đi sớm để khỏi bị kẹt xe nhưng không ngờ chúng tôi sai. Xe dồn cục nhích nhích từng chút trên con đường vào thủ đô. Đi Metro nhanh hơn, không bị kẹt xe nhưng phải đi bộ nhiều. Trên các lề đường người lớn, trẻ em đông quá, không biết họ đến từ lúc nào. Tất cả mặc áo ấm nhưng chỉ số ít mang khẩu trang. Các nơi đậu xe đầy kín, không còn chỗ trống. Những con đường gần bờ hồ tuy có đèn đường nhưng vẫn có cảnh sát đứng chỉ đường, cấm quẹo phải, trái. Có đường môt dãy dài toàn xe tour to từ các nơi khác đến, có đường toàn xe bán thức ăn:kem, hotdog, nước giải khát… hay quà lưu niêm, không biết họ đến từ bao giờ và đã có khách đứng mua. Trong sân cỏ có rất nhiều lều vải to, rộng, cái trắng, cái xanh, đỏ… khách ra vào cũng đông lắm. Tôi nghĩ sau mùa hoa đào sân cỏ chắc tiêu tùng với bao bước chân qua lại. Có lẽ những lều là của các hội đoàn, các dân tộc tham dự lễ hội Hoa Đào? Nơi đây cũng có vài cây đào lẻ loi đang ra hoa rất đẹp. Dần dà xe chúng tôi cũng nhích tới ”cây bút chì” (Washington Monument), biểu tượng thủ đô, cao nhất trong các kiến trúc thủ đô: 169 mét. Môt dọc xe trên đường nối đuôi nhau, ngồi trên xe, nhìn ngắm thiên hạ đi bộ qua lại đông đảo trên lề đường, chụp ảnh. Muốn đi tới cũng không được mà quay trở lại cũng không xong. Đành phải nhìn hoa đào và cảnh vật chung quanh qua kính xe. Những cây hoa đào quanh “cây bút chì” không nhiều như bờ hồ nhưng cũng đầy hoa đẹp.Thiên hạ đông lắm, người lớn, trẻ em dù trời lạnh. Các cô câu trẻ em mặc áo ấm đủ màu sắc thật vui mắt, Các vi du khách lớn tuổi, các phụ nữ Ấn độ trong quốc phục nhiều màu nhiều lớp, phụ nữ Trung Đông với khăn choàng đầu che mặt chỉ chừa đôi mắt cũng có nơi đây…

 

 THẢ DIỀU :(Kite Flying)

 

 

Trên sân cỏ xanh nơi Cây Bút Chì thiên hạ xúm xít xem hàng trăm con diều giấy to, bé, nhiều màu sắc uốn lượn trên không. Có diều bay cao gần đến đỉnh ”cây bút chì”. Nó phải to lắm nên bay cao như thế nhưng vẫn nhìn thấy. Có con có hình giống con chim đại bàng xòe đôi cánh rộng cái đuôi dài có lẽ đến 5 mét hơn. Trẻ con, người lớn say mê theo dõi những con diều bay lượn trên không trung. Lễ hội thả diều’ ( Kite Festival) hàng năm ở thủ đô, thú vui của nhiều người nhưng từ 2 năm nay khi có dich cúm, người ta không tổ chức nữa. Thấy diều bay lượn vui mắt tôi lại nhớ thôn quê Việt Nam với những cánh diều thô sơ của trẻ em thời bình và bâng khuâng thầm nghĩ chẳng biết đời sống dân quê Viêt Nam ra sao nhất là từ khi có dịch cúm.

Tóm lại ngày hôm qua mang tiếng là xem hoa đào nhưng tôi chỉ ngồi trên xe và chưa bước bước chân xuống

đường suốt mấy tiếng ở thủ đô Hoa Kỳ. Hình ảnh cũng chụp từ trên xe.

 

 

Tuy nhiên tôi cũng mừng vì sự đông đúc, nhộn nhịp vào mùa Hoa Đào ở thủ đô cho biết vùng Hoa Thinh Đốn đã hồi sinh sau 2 năm buồn thiu gần như tê liêt vì dịch cúm. Hơn 2 năm nay đường phố vắng vẻ, nhiều cửa hàng đóng cửa vì vắng khách, môt số lớn công chức và học sinh phải làm việc và học online, không đến trường sở. Dân chúng không tụ họp đông người dù có việc vui buồn tang ma, cưới gả theo lời khuyên chính quyền phòng ngừa sự lây lan dich cúm Covid.

 

Nhìn thiên hạ xem hoa đào đông đảo tôi nghĩ đến đất nước nhỏ bé có thành phố cổ kính xinh đẹp Ukraine đang bị người “khổng lồ Nga sô” xâm lăng, dinh thự tiêu tan, người chết, nhà cháy. Thường dân phải di tản đến nước khác xa rời quê hương như một số đồng bào tôi cách đây gần 1/2 thế kỷ.  Tôi ao ước, cầu mong thế giới bình an, không chiến tranh, hết dịch cúm, mọi người an lành, khỏe mạnh, ai ai cũng no ấm, vui tươi, luôn có mùa Xuân trong lòng.

 

*

Chiến Tranh Tàn Ác

 

Ukraine xinh đẹp bị tai ương

Đạn lạc bom rơi thật thảm thương

Người trẻ kẻ gìà đều sợ hãi

Cùng nhau di tản rời quê hương

 

Kẻ ác giết người chẳng xót thương

Máu đổ xương rơi khắp phố phường

Thành phố tan hoang vì giặc dữ

Xâm lăng chiếm đất muốn làm vương

 

Tháng 3/2022

Ngọc Hạnh

 

 

Xem Hoa Đào Thủ Đô

 

Hoa đào nở rộ lúc xuân sang

Thiên hạ ngắm hoa bước rộn ràng

Nam nữ trẻ già đầy sức sống

Dự hội hoa đào ca hát vang

 

Thủ đô rực rỡ và bình an

Thiên nhiên tươi đẹp trong ngày quang

Cầu mong độc giả được như ý

An lạc thân tâm hưởng phứơc nhàn

 

Virginia, 3/ 2022

Ngọc Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 496,419
Sang Mỹ, Mị thấy các chùa chiền, Thiền viện như những trung tâm sinh hoạt cộng đồng của người Việt. Mỗi cuối tuần các đồng hương có thể tụ về chùa để tu tập, để trò chuyện bằng tiếng Việt, để chia sẻ, để cảm nhận được không khí cộng đồng Việt. Ngày Tết cổ truyền, bà con đồng hương Phật tử xa quê lại có dịp vãn cảnh chùa với những trang trí quen thuộc ngày Tết, có hoa mai, hoa đào. Nhiều chùa chiền và thiền viện còn công phu trang trí cảnh sắc làng quê Việt Nam, để những người con xa xứ tìm chút hương vị quê hương, giúp cho Phật tử thuần thành hay “Phật tử ngang hông” như Mị cảm nhận được thiện ý chan hòa, hoan hỷ. Mái chùa như là nơi chở che hồn Việt. Dù đi chùa để tu học Phật pháp, hay để nương tựa tâm hồn trong những ngày đau khổ chông chênh, hay chỉ đơn giản là ham vui và bớt sân si như Mị thì Mị tin rằng mỗi người khi trở về đều đem theo mình chút niềm vui an lạc trong giai đoạn nhiều bất ổn trên cả thế giới như hiện nay. Mị thấy mình được sống trong môi trường an toàn và tự do...
Một trong những người bạn nối khố của tôi vốn là nhà báo. Sau Giáng Sinh 2021, anh gọi cho tôi nói tôi còn nợ anh ấy bài viết cho số báo Xuân Nhâm Dần của anh sắp trình làng. Tôi cố tảng lờ, “Nợ gì nhỉ?” Bạn liền quát vào máy, “Tôi xin ông. Ông cứ cái tật đánh trống lãng với tôi đấy hả?” Tôi xởi lởi hỏi viết gì bây giờ, bạn liền ra lệnh, “Mùa Xuân, viết về tuổi già chứ còn gì nữa.” Tôi sực nhớ mình có hứa với bạn, nên phải trả cho xong món nợ cuối năm. Lục mãi trong trí nhớ của mình nay đang xuống cấp, tôi bèn chọn ngay việc tản mạn tuổi già của chính mình và của bạn bè đang lưu lạc ở Mỹ, nơi xứ lạ quê người.
Thôi để tôi tả một cuộc hèn hò trên sân khấu trường quay bạn muốn hẹn hò trong nước thì bạn đọc hải ngoại dễ hình dung hơn. Giữa sân khấu là một bức màn được buông xuốn để hai bên không thấy nhau. Bên nhà trai có người hướng dẫn chương trình là đàn ông, bên nhà gái là cô hướng dẫn duyên dáng. Thường thì bên cô gái được mời lên sân khấu trước, sau đó đến bên chàng trai. Cô gái giới thiệu về lý lịch trích ngang của bản thân, nói sơ lược về tình trường mà cô đã trải qua, thể hiện tài năng hay cũng có thể gọi là tài vặt như ca hát, nhảy múa để góp vui với chương trình. Điểm quan trọng nhất là cô nói thẳng ra ý muốn của cô với chàng trai bên kia bức màn về mẫu người đàn ông mà cô muốn hẹn hò.
Chẳng biết tại sao mà từ khi qua Mỹ cho tới nay tôi bị lời nguyền gì mà mỗi năm đều bị bệnh mất mấy ngày, nhẹ thì cảm, sổ mũi nóng sốt, nặng thì bỏ ăn một hai bữa. Còn không thì chạy xe bị người ta vượt đèn đỏ hít đít hoặc húc hông, có lẽ thấy tôi mỗi ngày mỗi hên nên vận bám vào người càng nặng. Năm ngoái trước đám cưới con trai là thằng Dũng thì Covid tới thăm và ở nhà chơi chung với tôi 50 ngày. Năm vừa rồi đám cưới thằng Duy sức khỏe chưa lấy lại được thì bị giời leo đau đến nỗi tôi không bước nổi. Vì cứ bị con bệnh đeo bám như vậy nên thằng Duy là con trai lớn đã thương mà trả hết nợ nhà cho để tôi yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Trước hết căn cứ vào số lượng người mang họ Nguyễn (họ phổ biến nhất của người Việt) ở trong vùng rồi suy luận ra, ta có thể phỏng đoán được số lượng người Việt. Theo tin từ trang Wikipedia tiếng Việt thì tôi được biết theo thống kê năm 2005 ở Việt Nam người họ Nguyễn chiếm 38% dân số. Dĩ nhiên con số 38% này không phải là con số tuyệt đối có thể đại diện cho bất cứ tập thể nào. Nghĩa là không phải ở bất cứ nhóm người nào người họ Nguyễn cũng chiếm tỷ lệ 38%. Do đó trong ước tính của mình tôi áp dụng con số khiêm nhường hơn một chút đó là chỉ khoảng 1/3 người Việt mang họ Nguyễn.
Sở dĩ gọi là "nghề" vì chuyện trong nhà tôi, ông anh rể là sĩ quan đi "cải tạo", thằng con của anh ấy, là cháu ruột tôi, vào lớp Một, nhà trường gửi về bản khai lý lịch, tên bố tên mẹ và nghề nghiệp. Chị tôi điền lý lịch cho thằng bé, mặc dù lúc ấy chị đang chạy chợ trời, nhưng theo “kinh nghiệm” mấy chị hàng xóm thì không nên khai chợ trời, sẽ bị đánh giá là …tiểu tư sản, con mình sẽ bị trù dập, cho nên dù chẳng hiểu thằng bé 6 tuổi còn thò lò mũi xanh sẽ bị trù dập kiểu gì, chị bèn ghi là “nội trợ” cho an toàn. Còn phần nghề nghiệp bố thì để trống vì không biết khai thế nào. Đến lớp, cô giáo liền điền vào khoảng trống nghề nghiệp của bố nó là... "học tập cải tạo"! Mà nghề này còn sinh ra nhiều nghề khác cho những người tù, nào là chăn lợn, nuôi gà, trồng rau, nấu cám, đốn củi trên rừng. Lần đó tôi theo chị lên trại Thành Ông Năm thăm nuôi anh rể, anh ấy tặng vợ con và các em những chiếc vòng đeo tay, chiếc lược được chạm trổ rất xinh xắn do chính tay anh làm, anh bảo đó là "nghề"
Ai cũng có một thời thơ ấu và thanh xuân riêng của mình. Vậy mà ngày còn nhỏ tôi không bao giờ quan tâm đến tâm tư tình cảm và suy nghĩ riêng của má. Tôi cứ thấy má là của gia đình, là của chúng tôi. Tất cả suy nghĩ, việc làm của má đều dành cho chồng con, cho gia đình này. Tôi đã nhận những yêu thương, chăm sóc một chiều của má như một chuyện đương nhiên. Giờ ngồi nhớ lại hồi nhỏ chẳng bao giờ thấy má gặp lại các bạn học xưa để cười đùa rộn rã nhắc về tuổi thơ như thế hệ chúng tôi bây giờ. Chỉ lâu lâu dì Nghiêm là em ruột của má từ Sài Gòn về là 2 chị em ríu rít như chim và nói toàn tiếng lóng với nhau kiểu như mật mã nghe ngộ lắm. Má tôi và dì cứ cười nói rộn ràng còn chúng tôi thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chắc thuở còn con gái mấy dì và má nói chuyện với nhau kiểu này để giữ bí mật những chuyện riêng tư, qua mặt người lớn mà hẹn hò, nghịch ngợm đây. Ghê thật! Ai bảo thế hệ xưa hiền hơn bây giờ? Chỉ là họ giấu kỹ và không có mạng Internet hay Facebook để ai cũng biết như ngày nay thôi
Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt làm bầu không khí rung rinh, nhảy múa đến lóa mắt, đoàn tù nhân đi chân không, ở trần trùng trục, chỉ mặc độc nhất cái quần xà lỏn, vài người đầu đội các chiếc nón cũ kỹ, rách rưới mà họ lượm được đâu đó, đang mệt nhọc lê thân xác mỏi nhừ sau một ngày lao động vất vả trở về trên con đường đất đỏ nóng hừng hực khiến chân họ muốn bỏng, vai thì đỏ và rát bởi nắng cháy. Hai bên đường, rẫy được tù nhân khai khẩn rộng thênh thang, chạy ngút mắt đến tận bìa rừng chỉ chừa lại những gốc rạ khô cằn sau mùa gặt. Giữa cánh đồng một cây Cầy cháy sạm, còn trơ lại vài nhánh đen đúa, cháy dở, chơ vơ chĩa lên cao như cố chống giữ lấy bầu trời to lớn tạo cho khung cảnh một nỗi buồn thê lương như phận người tù ở trại Đồng Phú này!
Hôm nay xé tờ lịch qua tháng tư, tim tôi thấy bồi hồi, xáo trộn những suy nghĩ mông lung bên tách cà phê, ký ức trở về miên man biết bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu câu chuyện ngày ấy, rõ in trong đầu như mới vừa xảy ra đâu đây...
Sau nhà tôi là rừng, rừng ngày xưa không nhìn thấy gì ngoài màu lá xanh, những con chim sặc sỡ màu nhưng chúng chỉ cất tiếng hót lẻ loi một mình, không buồn cũng không vui. Những con thú hiền hoà như sóc với thỏ là những kẻ lãng du tử tế. Chúng thấy người không thích mắt khi nhìn chúng nữa thì sóc nhập thiền nơi những hốc cây, những hốc đá ven bờ suối là tịnh thất của thỏ. Trong khu rừng có con suối nhỏ, có đàn vịt trời khi lội khi baydưới chân đồi bluebonnet tượng trưng cho tiểu bang Texas. Mùa hoa rộ tháng tư thì cơ man là người đến chụp hình, xe đậu quanh đồi không đủ chỗ thì người ta lái xe vào xóm nhà đậu tạm. Tôi thích bị làm phiềm kiểu Mỹ vì chỉ có ở Mỹ khi người không quen biết bấm chuông nhà chỉ để xin phép cho họ đậu cái xe trước nhà mình một lát, họ lên đồi chụp vài tấn hình sẽ đi ngay. Tôi hình dung ra những bức ảnh gia đình, tình nhân, bạn hữu của những người tử tế đã làm nên phong cách Mỹ khác biệt.
Nhạc sĩ Cung Tiến