Hôm nay,  

Hoa Anh Đào và Con COVID-19

06/04/202010:48:00(Xem: 5683)
Hoa-Anh-Dao

Chính Vũ

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***


Cuối tháng 3 hàng năm, khi những đợt tuyết cuối cùng đã dần dần hết trên khắp nước Mỹ, những tia nắng mới vàng ong, trải nhẹ trên cành cây ngọn cỏ, và khí hậu ấm dần lên, cũng là lúc các loài hoa thi nhau đua nở trên toàn cõi Hoa Kỳ, trong đó nổi bật lên sắc trắng hồng lãng mạn của loài hoa anh đào, đặc biệt là ở thủ đô Washington DC. Nhắc đến hoa đào, mọi người lại nghĩ đến tình hữu nghị lâu dài của hai nước Hoa Kỳ và Nhật Bản, kỷ niệm những cây hoa anh đào, vốn là quốc hoa của dân tộc Phù Tang, được mang sang tặng cho nước Mỹ vào năm 1912, do Thị trưởng Tokyo là Yukio Ozaki tặng cho nhân dân thủ đô Washington DC, đến nay còn khoảng hơn 3700 cây hoa anh đào với 17 loài hoa khác nhau, được trồng xung quanh Tidal Basin, bên bờ sông Potomac và quanh tượng đài kỷ niệm Washington, biểu tượng của cây “bút chì màu trắng” không lồ, vươn lên trên bầu trời trong xanh của thủ đô nước Mỹ!

Những ngày đẹp nhất của mùa hoa anh đào nở được nhân dân Mỹ tự hào gọi là Peak Blossom Date, lúc mà anh đào đã rộ nở khoảng chừng 70, 80% các cây hoa, và được tổ chức thành ngày lễ hội hoa anh đào, thường là cuối tháng 3 cho đến giữa tháng 4, với nhiều hoạt động văn hóa phong phú và hàng triệu người dân cùng du khách khắp nơi trên thế giới, lũ lượt kéo về để nhìn ngắm hoa anh đào và đi dưới những tàng hoa trắng, hồng như những chiếc ô che khổng lồ, làm say đắm và ngây ngất tâm hồn những người đến tham gia lễ hội.

Đối với người Mỹ gốc Châu Á, đặc biệt là với người Nhật Bản, hoa anh đào còn tượng trưng cho sự may mắn, thịnh vượng và phát triển. Những cánh hoa anh đào, phần lớn là giống Yoshino, những đóa hoa năm cánh, mỏng manh, nhưng có sức thu hút và quyến rũ mọi người yêu hoa, tìm đến thưởng thức và ngắm cảnh trong suốt ba, bốn tuần lễ của tháng, đã mang đến cho Washington DC những món lợi về kinh tế khổng lồ hàng trăm triệu USD mỗi năm.

Thông thường trong lễ hội còn có rất nhiều hoạt động vô cùng thú vị khác như lễ hội diều, Sakura Matsuri Street Festival Nhật Bản, cuộc diễu hành Lễ hội Hoa anh đào Quốc gia, bắn pháo hoa, triển lãm đặc biệt theo chủ đề hoa anh đào, hòa nhạc,… Đây là những hoạt động vô cùng ý nghĩa, thu hút được đông đảo khách du lịch. Bên cạnh việc tham gia lễ hội, khách du lịch cũng có thể tham quan những địa điểm hấp dẫn khác như Điện Capitol, Dinh Độc Lập, Nhà tưởng niệm Lincoln, Không gian Hoa Kỳ, Nhà Trắng…

Cũng xuất phát từ... Châu Á, thành phố Vũ Hán, nước Trung Quốc vào cuối năm 2019, đầu năm 2020, với tên gọi là Virus Vũ Hán, rồi Virus Carona, Covid-19 (nhắm che giấu gốc gác, thân phận?), con Virus Vũ Hán đã làm điên đảo nhân dân Vũ Hán và cả nước Trung Quốc trong những ngày tết cổ truyền và mùa xuân 2020 với trên 80 ngàn ca nhiễm bệnh, và hơn 3 ngàn người tử vong mà dư luận thế giới cho rằng Trung Quốc cũng đã “giấu diếm” bớt số liệu bởi những căn cứ  “khó chối cãi” như hàng chục triệu thuê bao di động đã “bốc hơi” không rõ lý do, hay hàng ngàn “lò” đốt xác với công suất hơn “ngàn người” mỗi ngày, làm điên đầu giới chức lãnh đạo và kiệt quệ nền kinh tế của nước này chỉ sau gần ba tháng “đại dịch.”

Khác với sự “may mắn, phát triển và thịnh vượng” của mùa hoa anh đào, con Virus Covid-19 mang lại bệnh tật, “viêm phổi Vũ Hán” và đau khổ cho con người chẳng may... chạm phải, không những chỉ một người mà nó còn nhanh chóng lây lan đến người thân, bạn bè, những người vô tình tiếp xúc. Vũ Hán trở thành tâm dịch, hàng vạn gia đình lâm vào cảnh bi thảm, chết chóc, xa lìa người thân. Từ Vũ Hán, con Virus lây lan và phát tán ra khắp Trung Quốc rồi đến các nước trên thế giới, dù cách xa hàng ngàn cây số đường chim bay và những đại dương rộng lớn... Cụ thể tính đến nay đã có gần 120 quốc gia và vùng lãnh thổ đã bị con Virus Vũ Hán tấn công, mà nước Mỹ, một đất nước giàu mạnh, có đầy đủ các phương tiện và nên y tế hiện đại vẫn có con số lây nhiễm cao kỷ lục là hơn 100 ngàn người và hơn 1500 người tử vong. Nước Ý, một đất nước hiền hòa, thanh bình đã có số người tử vong vượt hơn nước “chủ nhà” là trên 3000 người, rồi đến Tây Ban Nha, Iran... Anh, Pháp, Đức, Nhật v.v... đều chìm trong đại họa của Virus Vũ Hán. Mùa xuân 2020 của toàn thế giới và nhân loại đã kém vui, mọi hoạt động kinh tế, văn hóa đều bị ngưng trệ. Cuộc đua xe thể thức F1 lần đầu tiên tổ chức tại Hà Nội, Việt Nam đã bị hủy bỏ, tiếp theo là Thế vận hội 2020, tổ chức tại Nhật Bản cũng đã bị dời lại sang năm sau. Nhà thờ, chùa chiền bị đóng cửa, các lễ hội khắp nơi trên thế giới cũng bị hạn chế hoặc hủy bỏ. Loài người đang lo sợ, ra sức phòng chống sự lây lan khủng khiếp, không chừa một ai của con Virus... thế kỷ, bác sĩ, những tài danh của thế giới, lực sĩ... cho đến Bộ trưởng Bộ Y tế Anh quốc, Thủ tướng, Thái tử Hoàng gia nước Anh đều bị dương tính với Virus Covid-19. Đau đớn nhất là những bác sĩ, y tá, những người trực tiếp chống sự lây nhiễm của virus, mang lại sức khỏe và niềm tin cho mọi người lại bị “dính chưởng” của con virus quái ác như các bác sĩ bệnh viện ở Vũ Hán, New York, Boston, rồi bệnh viện Bạch Mai ở Việt Nam V.v... Thật là đáng sợ.

Lễ hội hoa anh đào vào cuối tháng 3 ở Washington DC cũng không ngoại lệ. Hoa vẫn hồn nhiên nở, rợp trời với màu hồng phấn trang nhã mà lãng mạn, hay màu trắng trinh nguyên, tưởng như xa cách và vô nhiễm trước những con virus hung thần, ác quỹ, song cũng bị ảnh hưởng, vì con người đang lo sợ, ngán ngại con virus Vũ Hán mà tránh đi ra ngoài hay tụ tập đông người. Lễ hội bị đình hoãn hay hủy bỏ, dường như chẳng làm nhiều người lo lắng bằng... đại dịch đang từng giờ, từng ngày, ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người, và đe dọa cướp đi sinh mạng của rất nhiều người? Khiến người người thêm lo ngại, cùng với con virus, bản năng sinh tồn, ham sống, sợ chết đã biến con người có lúc trở thành... kém văn minh hay ích kỷ? Người da trắng bắt đầu kỳ thị... lây đến những người Châu Á, có vóc dáng hao hao người Trung Quốc, hay như người ta xúm xít chen lấn, đổ xô nhau đi mua lương thực, thực phẩm, vơ vét đến chai nước sát khuẩn, cuộn giấy vệ sinh để “phòng thủ” riêng cho cá nhân và gia đình mình, trong khi chính phủ các nước không ngừng kêu gọi người dân không nên quá hoảng sợ, rồi gây nên những hoảng loạn cho xã hội, hay ban hành các luật lệ cấm đoán mọi sự “đầu cơ, tích trữ” như trong thời bom đạn, chiến tranh.

Các nơi, điểm đến của khu vui chơi, giải trí, khu danh lam, thắng cảnh, du lịch bỗng vắng như... chùa Bà Đanh. Khải Hoàn Môn, tháp Eiffel, quãng trường nước Ý, đường phố New York... cũng dần vắng người tụ tập hay qua lại. Lệnh cấm và phong tỏa người nước ngoài nhập cảnh càng khiến khách du lịch không dám bước chân đi đâu, chỉ còn những người dân tại chỗ, người bản xứ vì công việc gì đó, cần phải ra đường, nhưng cũng không tụ tập quá ba bốn người và phải giữ “khoảng cách xã hội”, cách nhau đến... 2 mét để phòng chống lây nhiễm!

Hoa anh đào đã đến thời khắc rộ nở, những bông hoa trắng, hồng, khoe sắc trên bầu trời xanh thẳm của xứ sở tự do Hoa Kỳ, nắng ấm và mùi hương dịu nhẹ, phảng phất trong gió, tại công viên National Mall vẫn có những người yêu hoa, cùng gia đình và bạn bè đến ngắm. Dọc theo Tidal Basin, cạnh dòng sông Potomac, nước xanh biếc, Hoa anh đào mọc thành tầng, khoe sắc thắm. Một vài gia đình người Mỹ đang loay hoay tìm vị trí chụp hình. Khung cảnh vẫn sinh động, giàu chất thơ, đặc biệt là... êm đềm đến nao lòng. Khung cảnh vắng lặng, yên bình. Tâm hồn con người bỗng thấy nhẹ nhàng, như trút bỏ mọi lo toan, sợ hãi bởi những con virus Vũ Hán tưởng chừng như luôn... lơ lững, ám ảnh trước mắt và cả trong giấc mơ?

Những con virus gớm ghiếc và quái ác, nhất định không sớm thì muộn cũng sẽ bị tiêu diệt. Hoa anh đào mỗi năm, đến hẹn sẽ trở về và chắc chắn lễ hội hoa anh đào sẽ lại được tổ chức tưng bừng và mọi người sẽ đến tụ tập, thưởng ngoạn hoa đông đảo và tấp nập hơn, vì cuộc sống luôn cần phải có... hoa. Con virus Vũ Hán, hay gọi như Tổng Thống Donal Trump là “Virus China”, đã xuất hiện làm lỡ hẹn hoa với người yêu hoa, nhưng chắc chắn năm sau sẽ còn hạnh ngộ, mong chờ một mùa hoa thật lãng mạn và quyến rũ ở năm sau...

 

CHÍNH VŨ

 

 

 







Ý kiến bạn đọc
11/04/202018:23:39
Khách
Còn cảnh nào đau lòng và ghê rợn hơn nhất là nó lại xảy ra ở một nước mà chúng ta luôn tự hào là lớn nhất, mạnh nhất, giàu nhất và tân tiến nhất. Hay đây chỉ là những tin giả mà nhiều người Vietnam đang loan truyền trên những cái gọi là "truyền thông" You Tubes !!!!

https://www.theguardian.com/global/video/2020/apr/10/aerial-video-shows-mass-grave-on-new-york-citys-hart-island-amid-coronavirus-surge-video
Rồi chuyện có tiểu bang những vị dân cử đối lập, viện dẫn quyền tự do tôn giáo, bãi bỏ luật cách ly giới hạn được ban hành bởi governor:
2) Republican lawmakers revoked governor's Emergency measures on social distancing, citing religious freedom, wanting churches have the freedom to hold Easter services regardless of the number !!!!!!!!!!!!!!.
https://www.kansas.com/news/politics-government/article241861126.html
Thật khó hiểu!
07/04/202016:44:35
Khách
Số ca coronavirus : Mỹ 367776; Spain 140511; Italy 132547

Ngày 25/2, khi đó đang có 53 người bị nhiễm coronavirus, TT Trump tuyên bố tình trạng vi rút này được chế ngự rất tốt ở Mỹ. Và rằng nguy cơ về coronavirus chỉ là tin cuội do phe Dân Chủ và bọn truyền thông tung tin để phá Trump.

Ngày 12/3: Trump tuyên bố rằng coronavirus không nguy hiểm hơn vi khuẩn cúm thông thường, và nó có thể sẽ biến mất nhanh chóng và không có tác động đáng kể gì đến cuộc sống của người Mỹ.

Trong tháng Hai và tháng Ba, trong khi các tiểu bang đang bấn xúc xích lo tìm khẩu trang và máy hô hấp thì các công ty ở Mỹ cho xuất cảng hàng triệu triệu đồng những dụng cụ bảo vệ cá nhân cho Trung cộng :
https://www.usatoday.com/story/news/world/2020/04/07/coronavirus-world-power-pleads-aid-death-toll/5113538002/

Cho đến ngày 5 tháng Tư, vẫn còn có 8 tiểu bang- mà các thống đốc là Đảng Cộng hòa - vẫn chưa chịu phát lệnh stay-at-home: Arkansas, Iowa, Nebraska, North Dakota, South Carolina, South Dakota, Utah và Wyoming :

Arkansas 853 ca vi rút; Iowa 868; Nebraska 367; N. Dakota 207; S. Carolina 2049; S Dakota 240; Utah 1605; Wyoming 200.

Tiểu bang Georgia , mặc dù có tới 6300 người bị nhiễm coronavirus, thế nhưng thống đốc Cộng Hòa Brian Kemp vẫn ra lệnh cho những bãi biển được mở cửa lại- mặc dù các chính quyền địa phương phản đối.

Cho đến nay, 16 tiều bang vẫn cho phép các nhà thờ được mở cửa cử hành lễ. Thống đốc Cộng Hòa Florida tuyên bố " Tôi không nghĩ rằng chính quyển có quyển đóng cửa nhà thờ, và tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy ".

Ở tiểu bang Wisconsin- có 2267 ca vi rút, quốc hội- đảng Cộng Hòa chiếm đa số- vẫn buộc đảng Dân chủ phải tỗ chức bẩu cử (để chọn giữa Joe Biden and Bernie Sanders ) vào ngày hôm nay 7 tháng Tư.
07/04/202015:34:01
Khách
>Thế giới trách Tàu cộng vì phát tán virus một nhưng nên trách CS Vẹm mười vì có cách chữa mà cứ giấu.

May be.
May be UK needs to send Jame Bond 007 to Viet Nam to get the technical know how.
HÀ NỘIÔng Phạm Xuân Kỷ bị nhiễm nCoV ở Mỹ, được yêu cầu tự cách ly tại nhà nên lo lắng, quyết định về Việt Nam điều trị và khỏi bệnh ngày 7/4.

Việt Nam tặng 550.000 khẩu trang vải kháng khuẩn tự sản xuất cho 5 nước châu Âu trong bối cảnh khu vực này là "điểm nóng" Covid-19 của thế giới.
Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng chiều nay trao tượng trưng số hàng gồm 550.000 khẩu trang vải kháng khuẩn chống giọt bắn do Việt Nam sản xuất tặng Pháp, Đức, Italy, Tây Ban Nha và Anh,
07/04/202002:29:03
Khách
4/4/2020- Tiểu bang Georgia mặc dù có tới 6300 người bị nhiễm coronavirus và 208 người chết , tuy nhiên, Thống đốc Brian Kemp- đảng Cộng Hòa- vừa ra lệnh cho những bãi biển vốn được quần chúng ưa thích được mở cửa lại- cho dù các chính quyển địa phương ở những nơi này đã chỉ thị cho dân chúng phải shelter-in-place vì coronavirus-, miễn là giữ khoảng cách 6 feet giữa các cá nhân.
06/04/202019:37:10
Khách
Trong việc chống dịch cúm Tàu này, đáng trách nhất là CS Việt Nam. Biết cách chữa trị bệnh để không có ai chết mà không cho thế giới biết cách chữa. Lo giấu riêng xài một mình. Thật là quá ích kỷ và tồi tệ.
Trong một lần đài RFI của Pháp phỏng vấn ông bác sĩ CS trưởng một bệnh viện ở Hà Nội về cách dùng thuốc chống sốt rét. Ông ba hoa chích chè không nên dùng vì nguy hiểm, nhưng cũng không nói cách VN chữa bệnh cúm ra sao.
Thế giới trách Tàu cộng vì phát tán virus một nhưng nên trách CS Vẹm mười vì có cách chữa mà cứ giấu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,682,316
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Lời tòa soạn: Độc giả theo dõi Viết Về Nước Mỹ hẳn quen thuộc với ngòi bút Nguyễn Trung Tây. Tác giả là một linh mục dòng Ngôi Lời, và là người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010, khi ấy Tác Giả đang làm việc với thổ dân các thôn làng hẻo lánh vùng sa mạc miền Trung Úc Châu, không kịp về lãnh giải. Cụ bà Hà Thị Phức, năm ấy 86 tuổi, là nhân vật chính bài “Mẹ, Mẹ Tôi” của tác giả từ San Jose đã bay về nhận giải thay người con linh mục viết văn. Hôm nay, nhận tin Bà Cố đã được Chúa gọi về, Việt Báo và toàn ban tuyển chọn Viết Về Nước Mỹ xin thành kính phân ưu cùng tác giả Nguyễn Trung Tây và cùng dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Bà Cố Maria Hà Thị Phức sớm an hưởng nhan thánh Chúa. Xin đăng lại bài “Mẹ, Mẹ Tôi” để tưởng nhớ.
Lịch sử nhân loại đã từng diễn ra bao nhiêu trận chiến kinh hoàng, xương chất thành núi máu chảy thành sông vì chuyện màu cờ sắc áo. Với người Việt nam thì ai quên được bức ảnh những người lính Thuỷ quân lục chiến của quân đội Việt nam Cộng hoà cắm cờ quốc gia sau khi tái chiếm Cổ thành ở Quảng trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972. Có thể đó là tấm ảnh đã làm thay đổi cậu bé tôi vì chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần ở sân trường học, cậu bé tôi chỉ chăm lo cho bộ đồng phục của mình thẳng thớm, cột dây giày đã đúng cách chưa để không bị phạt
Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn những cành trơ trụi, khẳng khiu. Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Sau hơn hai năm sống lây lất ở trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp,) cuối cùng tôi được thằng Thanh sống chung trong nhà giới thiệu vô IOM (The International Organization for Migration) làm thế chỗ nó khi nó lên đường đi định cư vào giữa năm 1991. Cơ quan này là một trong các cơ quan đầu não rất quan trọng, chỉ sau Cao Ủy Tí Nạn (UNHCR-The United Nation High Commissioner for Refugees) và Văn Phòng Ban Quản Đốc Trại (OIC- Office In Command) mà thôi. IOM có nhiệm vụ đón người tới, đưa người lên đường định cư hay hồi hương, chăm sóc sức khỏe, lo lắng đời sống cũng như quản lý dân số trong trại do đó vô cùng bận rộn với rất nhiều công việc.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Gia đình cô Loan qua Mỹ năm 1995 theo diện HO. Cô có 3 người con, Tuấn (trai đầu) có gia đình ở Sacramento lái xe về nhà cô khoảng 2 tiếng đồng hồ, Kiệt (con nhì) và gái út là Thanh Phương làm việc bên Washington D.C và Texas. Cô chú đến tuổi nghỉ hưu nên cũng tìm niềm vui tuổi già. Cô Loan thích đọc sách và đi Chùa, còn chú Phi ưa gặp bạn bè uống cà phê tán dóc và tham gia sinh hoạt bạn “tù cải tạo”, bạn chung đơn vị lính, bạn trường học cũ và khoá Thủ Đức. Từ khi bị bệnh dịch Covid_19, cô chú chỉ biết bó gối xem tivi, xem phim và ra vô khu vườn tỉa hoa nhổ cỏ. Thỉnh thoảng Tuấn cũng lái xe lên thăm ba mẹ.
Chúng ta đang sống trong một đất nước an bình, thịnh vượng, và no ấm nên ít ai phải bận tâm với cái đói; chúng ta chỉ lo hôm nay phải đổi món ăn gì cho ngon miệng mà không ngán. Vậy mà ngay trên đất Mỹ này, nơi mà thực phẩm, thức ăn đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa và rẻ nhất thế giới, tôi vẫn còn giữ cái tật không cần thiết là tích trữ thực phẩm, đồ ăn khô phòng khi đói, bảo đảm giữ được phẩm chất 10 năm, và vài thùng nước 20-gallon màu xanh.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.