Hôm nay,  

Nữ Hoàng Liều

15/09/201700:00:00(Xem: 15369)
Nữ Hoàng Liều
Tác giả: Đoàn Thị
Bài số 5217-19-31060-vb5091417

Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.


***
 

Sàigòn bị đổi tên, bố mẹ tôi bị "mất dạy”, thầy cô giáo ra chợ trời kiếm sống. Bố thu mua radio, bàn ủi, quạt máy…, mẹ vào nhà người ta mua quần áo, giặt sạch, sửa vá, cắt may thành áo con nít bán.

Vài năm chạy chợ trời, thầy cô nâng cao tay nghề chuyển sang mua mão thùng quà Mỹ phân loại thuốc tây, vải, son phấn, bánh kẹo… bán lẻ.

Thêm vài năm bị công an rượt đuổi ngoài chợ trời, thầy cô chuyển hướng thu mua thuốc tây phân phối cho bạn hàng mang về tỉnh bán.

Mười năm mưa gío chợ trời giọt ngắn giọt dài thủi thân dân "Thua Cuộc” khi bị công an hốt về phường mắng nhiếc, thầy cô quyết đổi đời, không thèm làm mồi cho vixi cướp bóc, hùn vốn với bác Gia mở tiệm thuốc tây, đóng hụi chết cho cán cuốc để được yên thân buôn bán.

Năm 92 bác Gia đi Mỹ theo diện HO, bố mẹ không đủ tiền mua lại phần hùn của bác nên đành giải nghệ, sang nhượng tiệm thuốc tây cho người khác.

Bố trở về nghề đồ điện ra chợ Tân Định mở sạp hẳn hoi, mẹ chán cảnh chợ trời ở nhà lo cơm nước.

Đầu thập niên chín mươi Sàigòn "mở cửa", ngoại quốc đổ vào VN kinh doanh, Hồng Kông, Đài Loan, Singapour, Nhật, Pháp, Mỹ …đặt bản doanh trong cao ốc trên đường Tự Do, tên Tự Do bị vixi đổi thành Đồng Khởi nên Sàigòn dạo đó có câu vè "Đồng khởi lên rồi mất Tự do".

Dì Út làm việc cho hãng Đài Loan trong cao ốc này, nghe tin hãng thuốc lá Pháp Seita cần thư ký, dì bảo mẹ đến xin việc.

Nhờ có vốn tiếng Pháp nên mẹ được ông Giám Đốc nhận ngay, với chức danh thư ký của giám đốc nhưng kiêm luôn vai kế toán, trưởng phòng nhân sự, quảng cáo thương mại…

Mẹ tuyển sinh viên mang thuốc lá mẫu đi chào hàng, chọn thủ kho và nhân viên bốc vác, những công việc mẹ chưa từng làm nhưng phải liều mạng nhận việc để kiếm sống.

Gíam đốc Tây nhận mẹ vào hãng vì mẹ rành tiếng Pháp, về chuyên môn làm tới đâu học tới đó, khi nào bí GĐ trực tiếp giải quyết.

Mỗi tuần ông Tây ra cảng Sàigòn nhận thuốc lá nhập kho và đi thu tiền các đại lý về giao cả bao bố tiền cho mẹ đếm rồi nộp ngân hàng.

Tuy làm việc vất vả nhưng mẹ vui, vì xếp Tây coi mẹ như người nhà, tin tưởng mẹ tuyệt đối, có lần tiền nhiều quá mẹ đếm không xuể bắt ông đếm phụ, ông từ chối vì hôm đó có hẹn với cô bồ trẻ.

Ông vã lã:

- Bà ráng giúp tôi đi, ngày mai bà nghỉ bù, tôi không thể lỡ hẹn chiều nay.

Mẹ bực mình nhưng không nỡ làm khó gã Tây tuổi đáng em út mình, nhưng hù cho ông rét:

- Được rồi, tôi đếm tiền rồi để lại văn phòng, sáng mai ông mang ra ngân hàng mà nộp.

Ông nài nỉ:

- Đếm xong bà mang qua ngân hàng nộp ngay giúp tôi, để tiền trong văn phòng qua đêm rủi có chuyện gì tôi cụt vốn mất.

Nói xong ông chuồn nhanh sợ mẹ đổi ý, sau năm năm làm ăn khấm khá, Seita tuột dốc đóng cửa, mẹ thất nghiệp đành trở về nghiệp nội trợ.

Tôi đang học năm thứ nhất đại học Kinh tế, cô bạn thân rủ tôi ghi tên đi du học Mỹ, mẹ chạy mượn tiền khắp nơi trang trải chi phí thủ tục hành chánh và đóng tiền trường bên Mỹ cho tôi đi học.

Ngày tôi lên đường mẹ vét sạch tiền nhà đưa tôi tám ngàn đô la dằn bóp rồi nhảy ra sạp radio, quạt máy…ngoài chợ Tân Định phụ bố.

Sau đó dì Út báo Công ty vàng bạc đá quý C.B đang tuyển thư ký GĐ, mẹ đâm đơn xin việc, qua phỏng vấn GĐ đòi hỏi thư ký phải thông thạo tiếng Anh Pháp, tuy là hãng Tây nhưng vì cung cấp nữ trang cho Hồng Kông, Úc, Thái Lan…nên phải nói tiếng Anh như tiếng Tây.

Mẹ nhận việc mà run vì tiếng Anh mẹ trả lại "Hội Việt Mỹ” hết phân nửa, nhưng phải liều mạng vì mức lương gần một ngàn đô la một tháng, cộng với tiền buôn bán chợ trời của bố, mẹ có thể tiếp tế cho tôi năm đầu tiên.

Ban ngày làm thư ký song ngữ, chiều tan sở mẹ cắp sách đến lớp Anh văn cấp tốc để có thể soạn thư từ, hợp đồng cho Giám Đốc và làm việc với khách Thái Lan, Úc… qua điện thoại.

May mà tiếng Anh có một số chữ giống tiếng Pháp nên mẹ soạn văn thư, đơn đặt hàng, hóa đơn… không khó, chỉ khi làm việc qua điện thoại với khách Hồng Kông, Singapour… xì thẩu nói tiếng Anh với giọng xì dầu nước tương làm mẹ "rối bời tâm can".

Nghe mẹ than đôi khi líu lưỡi khi trao đổi với khách bằng điện thoại, dì Út thở dài:

- Chị liều thật, may là công ty bán nữ trang chứ nếu chị làm cho hãng bào chế dược phẩm chắc chết thiên hạ.

Trời thương mẹ làm việc ở đây hơn mười năm cho đến lúc bố mẹ đi Mỹ đoàn tụ với gia đình chúng tôi, hãng trả tiền hưu và thâm niên hơn mười ngàn đô la.

Vào tuổi 59 một lần nữa mẹ lập nghiệp trên đất khách, dằn bóp thẻ xanh, học ESL, học lái xe, học Nail vì nghề này không kén thợ trẻ đẹp, thu nhập khá nhưng phải kiên nhẫn tận tụy với khách và hòa nhã với đồng nghiệp.


Biết phận trâu chậm, mẹ xách túi lên Ohio tiểu bang lạnh xa nơi phồn hoa đô hội Little Sàigòn, xin một chân "đắp bột" trong tiệm Nail lớn của cô Tư em của bố.

Tuy mẹ là chị dâu của bà chủ, nhưng là ma mới, tay nghề yếu nên mẹ cố chăm chỉ làm việc, chịu đựng  những cặp mắt cú vọ, những câu móc méo của đám ma cũ đa số đáng tuổi con cháu.

Ngày nào chả có vụ giành giật khách, tụi nhỏ chửi bới nhau tung toé thô lỗ, cảnh này làm mẹ nhớ thuở bán chợ trời sau năm 75 khi bị công an rượt đuổi, trấn lột sạch túi, chị em bạn hàng vừa chửi vừa khóc chứ không ồn ào như mấy nhóc này.

Một hôm có bà Mỹ trọng tuổi bước vào tiệm, bà là khách quen nhưng thợ không thích làm cho bà vì bà có tật chuyện huyên thuyên làm họ mất thời giờ và mất khách, nên họ giao bà cho mẹ.

Sau vài câu trao đổi sơ giao, bà Mỹ mở đài phát thanh kể "chuyện đời tui", bà người Pháp lấy chồng Mỹ thế kỷ trước, cháu nội ngoại có đủ nhưng bà rất cô đơn vì chồng bà đã mất năm ngoái.

Bà than:

- Tôi vừa về Pháp thăm gia đình, cha mẹ tôi đã qua đời, anh chị còn vài người, trở qua đây tôi nhớ nhà quá, thèm được nói tiếng Pháp mà có ai cho mình nói đâu.

Mẹ cười ưng ý, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, từ lúc sang đây mẹ vật lộn với tiếng Mỹ hơi khác tiếng Anh học bên nhà, cũng nhớ tiếng Pháp như bà.

Mẹ hỏi bà:

- Bà nghĩ sao nếu tôi nói tiếng Tây với bà?

Bà trố mắt:

- Bà không đùa chứ?

Từ đó hai kẻ nghiện nghập tiếng Tây trao đổi "nhật ký đời tui", đám ma cũ trút gánh nặng lên vai mẹ nên bớt gấu ó xiên xỏ như lúc đầu, mẹ có bà khách ruột để ôn lại Pháp văn dù không thông dụng trên đất Mỹ.

Hồi học lớp ESL, mẹ lấy thêm lớp tiếng Pháp với cô giáo Mỹ, thầy trò trong giờ giải lao xi xô xí xào tiếng Tây, cô giáo phát âm giọng Mỹ lơ lớ, mẹ giọng "Tây lai", câu nào hai bên chưa nghe rõ, đồng thanh "N’est ce pas?” (có đúng thế không?), vậy là cả hai cùng cười.

Có lần mẹ nghỉ bệnh vì bị sốt nặng, bà đầm phải đưa chân tay cho một cô trẻ chăm sóc, theo thói quen bà lại kể lang mang chuyện đời bà, cô nhỏ không rành tiếng Anh nên cứ "yes » lia lịa cho qua chuyện nên mới sinh chuyện.

Kể đến đoạn đêm đầu tiên chồng bà mất, bà than thở:

- Đêm đó tôi không tài nào chợp mắt, tôi buồn đến muốn chết theo ông ấy ngay lúc đó.

Bà bỏ lửng câu nói như người mất hồn, cô nhỏ lịch sự đáp ngay:

- Yes.

Tiếng "yes” làm bà hoảng hồn, bà nhìn cô trân trân hỏi:

- Cô nói sao?

Đám ma cũ có đứa lên tiếng tránh cô nhỏ kia:

- Má ơi, chồng bả chết má không an ủi mà còn xúi bả chết theo là sao?

Cô nhỏ thất kinh hồn vía bèn xin lỗi bà và lánh xa bà từ đó.

Ngày mẹ đi làm trở lại, đám nhóc "sang tay" ngay cụ khách quí cho mẹ "làm của", dĩ nhiên bà cụ cũng chỉ đến tiệm khi đã lấy hẹn với mẹ.

Năm năm hành nghề Nail, tay nghề của mẹ khá hơn lúc đầu nhưng không thể bảnh như đám nhóc nhanh nhẹn khéo tay nên lương của mẹ thuộc loại xếp hạng bét, vậy mà mẹ cũng gom được vài chục ngàn sau khi giải nghệ.

Giã từ Ohio bố mẹ về Las Vegas "lập nghiệp hưu trí" vì cả hai đã trên sáu mươi lăm tuổi, tôi chở mẹ đi tìm một căn nhà nhỏ để bố mẹ an hưởng tuổi già.

Tôi là thổ địa thổ công gần hai mươi năm nay, vậy mà căn nhà nào tôi chấm mẹ cũng lắc đầu, mẹ đòi tiêu chuẩn "rẻ, bền, đẹp…"

Giời ạ, mấy lần mẹ liều lĩnh "hành nghề tay trái" không liên quan đến nghề giáo của mình, tuy vài lần "thoát nạn" trong tầm tay nhưng khá thành công, lần này thì tôi "chạy làng" mẹ luôn.

Thời buổi nhà ít người đông, cán cuốc theo chân xì thẩu đỏ mang cả tỷ đô la qua Mỹ "tỵ nạn thanh trừng nội bộ" giá nhà bị thổi lên tít mây xanh, mẹ có bao nhiêu tiền mà đòi hỏi như rứa.

Cuối cùng mẹ chọn căn nhà ba phòng ngủ có sân cho bố trồng rau muống, rau lang, rau quế, húng… gần bên Sở Cảnh Sát, giá vừa túi tiền tích lũy của mẹ nên không cần vay ngân hàng.

Sáng đi coi nhà, trưa ký giấy và đặt tiền cọc mua nhà, bố ngăn cản cách chi cũng không được, chiều tôi đi làm về nghe bố "báo cáo" tôi đầu hàng nữ hoàng liều thứ thiệt.

Vài tháng sau theo thông tin của giới địa ốc, căn nhà của mẹ tăng lên 30 ngàn đô la so với giá mua.

Mẹ tôi đó, liều lĩnh chạy chợ trời mặc cho công an rượt đuổi, liều mạng làm cho ngoại quốc mà vốn liếng chỉ có tiếng Tây nằm lòng chứ không có mảnh bằng kế toán, thương mại lận lưng.

Qua Mỹ mẹ làm liều gia nhập nghề Nail, một nghề cạnh tranh khốc liệt khi đồng tiền lên ngôi đế vương hạ đo ván đạo đức nhân cách, mẹ thản nhiên thử vận không bán rẻ tư cách nhà giáo của mình.

Mẹ tôi đó thân gầy nhỏ bé từng dương đông kích tây, chịu bao nhiêu dâu bể để lo toan cho chồng con, bây giờ kiêm thêm nghề đưa đón hai đứa con tôi đi học dù đã đến tuổi nghỉ ngơi.

Nữ hoàng liều của tôi từng làm liều nhiều chuyện ú tim, nhưng bây giờ bảo mẹ làm liều chạy thử trên Freeway chơi thì Nữ Hoàng tuyên bố "từ chức Liều" vì mẹ còn quá yêu con cháu, yêu đời, yêu xứ Mỹ dễ thương.

Đoàn Thị



Ý kiến bạn đọc
24/09/201703:42:14
Khách
Bạn Khách ơi, tôi không hề van xin bạn viết bài vì sợ bài bạn quá dở đâu mà biết chắc bài bạn viết mọi người đọc sẽ quá sợ đó. Xin copy lại những gì tôi viết nè:
“Câu chuyện bạn Khách viết thí dụ về ưu và khuyết điểm của xe hơi Mỹ và xe hơi Nhật không đáng vui hay đáng buồn mà nó là đáng sợ. Đọc mấy ngày rồi mà vẫn còn sợ không dám viết trả lời vì sợ bạn cương lên viết luôn 5 bài lạc đà mà không lạc đề thì không những tôi mà mọi độc giả sẽ sợ thấy…tía luôn”.
Việt Báo cũng gặp hên nên bạn không chịu viết luôn năm bài lìền như bạn hứa đó.
Bạn Nate sao tự nhiên đổi ý khuyên bạn Khách ngừng cho ý kiến lạc đề vậy? Tôi nghĩ bạn phải khuyên tiếp tục như bạn Khách đã viết "Stand up for what you believe is right, even you are standing alone”.
Bây giờ có lẽ bạn đã hiểu sự khác biệt giữa "legitimate concern" và “annoying” chứ gì? Xin gửi lại bạn ba chữ: bullying, intimidation và belittlement. Tôi vào nhà bạn rồi cho ý kiến nên treo cái tranh chỗ này để người dễ ngắm, di bộ bàn nghế qua chỗ kia cho rộng đường đi là “legitimate concern”. Nhưng cứ ngày ngày tới lải nhải đưa ý kiến đó là annoying. Thử mở toà báo đi rồi sẽ thấy. Có được một bài viết hay gửi tới mừng thấy tía ở đó mà đòi lạc đề với lạc đà.
22/09/201714:34:47
Khách
Dear Khach - We get it and really respect, admire your determination and effort for this endeavor.

May we suggest that this concern be taken off line from now on by, perhaps, directlly writing to VB admin in order to avoid further commotion and to show respect to other readers who do not share or have passion about this issue.

Thank you for your consideration and truely appreciate your good intentions.

Best,

nathan
21/09/201723:33:50
Khách
nate,
since we are living in a democratic country, we have the right to voice our opinion. So, if VB is not following their own rules, I feel a need to speak up. So far, I feel like I am talking to a deaf ear, but that won't discourage me from speaking up.

How do we feel if the human right activiists in Vietnam decide to stay slient after the Communist government breaks their own laws?

Yes, I agree that we should enjoy the writings of VVNM. The reason I speak up because I love VVNM and wanted it to protect its value. Originally, when VVNM first came out in 2000, most of the writings back then were focusing on the lives of Vietnamese in the US. I think that was the reason why VVNM was embraced by everyone.

I understand that peole might run out of materials to write about America and maybe that is why there are "off topic" writing. Like I said before, if that's the case, the name VVNM should be changed to "Viet Bao Prize" (giải viết văn VB) or something like that.

I heard many times Vietnamese living in the US make fun of the terms being used in VN. If VB does not change the name and keeps publishing off topic writings on VVNM, the Communists in Vietnam will then also laugh at us. They could say that if we don't understand what VVNM means, what right do we have to criticize them?
21/09/201721:59:08
Khách
I am just wondering who we are and what rights we have to demand VIET BAO follow their own rules.

VIET BAO makes up the rules and they can enforce or bend them however they like. In the mean time, let's enjoy all the writings in the VVNM column while we can.
21/09/201719:53:57
Khách
Bài này tôi không cho là thuộc lọai lạc đề vì tác gỉa có viết về bà mẹ đi học ESL, làm nail tại Mỹ.
21/09/201719:34:11
Khách
Trước hết, tôi muốn làm rõ một chuyện là người blogger với bút hiệu "Khách - giám khảo tự phong" và tôi (người lấy bút hiệu là Khách) chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi không biết "Khách - giám khảo tự phong" là ai. Có điều, vị này có lẽ copy lời bình luận lạc đề của tôi trước đây cho nên làm cho mọi người hiểu lầm tôi và người ấy là một. Admin có thể check IP address của tôi và "Khách tự phong giám khảo" để xác nhận tôi và người đó không phải là một.

Bây giờ xin tiếp chuyện anh Lê Như Đức. Hôm nọ, sau khi thấy anh bị bí, không còn lý lẽ để tranh luận và bắt đầu cãi chầy cãi cối, lấy vú cả lấp miệng em, tôi đã xin phép không phí thời gian đôi co một cách vô bổ với anh nữa. Thay vào đó, tôi đã hứa là sẽ tiếp tục lên tiếng mỗi khi VVNM cho đăng các bài chẳng hề liên quan đến nước Mỹ. Tôi đã cố gắng làm điều đó khi thời gian cho phép. Tôi chẳng phải như anh nói là bỏ trốn do bị bà con đánh bỏ trốn. Có lẽ anh Đức lớn tuổi cho nên trí nhớ có vấn đề. Trong bài Thiên nga có đàn có đôi, đúng là số người thuộc phe lạc đề của anh là số đông, nhưng tôi không phải là người duy nhất thuộc phe lên tiếng vụ lạc đề. Thiểu số chưa chắc đã là sai. Biết anh Đức thích ngạn ngữ, xin tặng anh một câu mà tôi đã viết trước đây:"Stand up for what you believe is right, even you are standing alone" (Xin phép tạm dịch: Hãy đấu tranh cho những gì bạn nghĩ là đúng, dù bạn cô độc trong cuộc chiến đó).

Còn nếu nói chuyện đánh lộn trên VVNM thì tôi nghĩ anh bị bà Nguyễn và Người SG cho hai cú rất đau trong bài Thiên nga có đàn có đôi. Tôi còn nhớ anh cay cú bà Nguyễn nhiều lắm. Riêng tôi thì với bản tính kiên nhẫn và học đuợc cái cách tranh luận lý trí (debate with critical thinking) của nguời bản xứ cho nên chẳng cần gì phải hùng hổ, đao to búa lớn làm gì. Lý lẽ, bằng chứng (logic, facts) mới là vũ khí có tác dụng nhất khi tranh luận đòang hòang. Còn tấn công cá nhân (như anh gọi tôi là viết bài lạc đà hay là anh làm bộ van xin tôi đừng viết bài vì sợ bài tôi quá dở...) thì trong văn chương VN mình gọi là Chí Phèo.

Vậy nhé anh Đức, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Tôi chỉ muốn đọc VVNM trong an bình nhưng vì anh thích moi móc thì tôi lên tiếng. Anh cứ yên tâm, cứ khi nào có bài lạc đề, tôi lại lên tiếng (nếu thời gian cho phép) chỉ với mục đích dy nhất là xây dựng cho VVNM chứ không hề có ý định quậy phá như anh tưởng tượng ra đâu.
21/09/201711:10:30
Khách
Cảm ơn anh Như Đức nhiều nhé. Con người ở đời, ai mà không một lần tào lao hả anh, thôi thì mình cũng "nên" tào lao tí xíu cho nó FAIR, để cùng chia xẻ với thiên hạ anh ạ.

Chúc anh được một ngày tốt đẹp và thân tâm an tịnh.
21/09/201704:18:28
Khách
Bạn Nate,
Đây cũng không phải là "legitimate concern" như bạn nghĩ đâu. Đây là annoying. Tôi không bao giờ "respect" những kẻ lên đây quậy phá. Mấy tháng trước y lên đây viết rất nhiều lần vế vấn đề trật đề. Rất nhiều người lên tiếng phản đối. Bạn cũng viết cho ý kiến bằng tiếng Việt.
Tôi biết tiếng Anh bạn giỏi lắm nên lúc trước viết tiếng Việt rất nhiều trên diễn đàn này giờ đây chơi trội viết tiếng Anh không à. Làm ơn đừng có định nghĩa tào lao là "rules are created to be broken". Không có cái rule nào được làm ra để "to be broken" đâu. Vào Google đọc định nghĩa của rule nhé.
20/09/201722:53:50
Khách
To blogger LNĐ - Whoever that person is but s/he has a legitimate concern and deserves better. To render an opinion with bullying, intimidation or belittlement is counter productive to the question and a lack of respect to the person who raises the issue.

Thank you and have a great day.
19/09/201719:04:07
Khách
Thành thật cảm ơn bạn đọc đã để lại cảm tưởng thân thiện.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,316,584
Tác giả là cư dân miền Bắc California, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ, từng nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2018 năm thứ XIX.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2018 năm thứ XIX.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã dự Viết về nước Mỹ từ 2009. Ông cùng gia đình đến Mỹ từ 1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm
Tác giả đã nhận giải Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2014. Lớn lên tại VN khi cả nước đã thành xã hội chủ nghĩa
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa