Tác giả Nguyễn Duy-An, cư dân Virginia, hiện là Vice President, phụ trách Information Technology của National Geographic. Lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ, ông gửi một tự truyện và một truyện tình, đều bắt đầu từ Bình Giả, một địa danh quen thuộc của Việt Nam thời chiến. Hiện nay, trong số 10 bài có nhiều người đọc nhất, riêng Nguyễn Duy An đã chiếm tới 3 bài, với tổng số gần 12,000 lượt người đọc. Sau đây là bài viết thứ sáu của ông, thêm một... chuyện tình.
Suốt mấy tháng nay, cuộc sống của tôi bị đảo lộn từ trên xuống dưới. Tất cả đã bắt đầu từ khi chú Trường quyết định dời cư tới Virginia, và tôi phải vâng lời cha mẹ qua một lá thư gởi từ Việt Nam: Dọn đến ở chung với chú và ba em Trang - Yến - Oanh “cho có chú có cháu, có anh có em nơi xứ lạ quê người”!
Chú tôi mới qua Mỹ được hơn một năm nay theo diện H.O. và định cư tại tiểu bang Minnesota “lạnh nhức xương buốt thịt” theo kiểu nói của chú mỗi khi tôi gọi điện thoại hỏi thăm. Chú tôi đã phải sống cảnh gà trống nuôi con từ khi mự Hoa bỏ mình trong một tai nạn giao thông ở Ba-Rịa hồi tôi mới sang Mỹ được vài năm. Khi nghe tin chú và ba đứa em họ sắp sửa được qua Mỹ, tôi cũng muốn làm giấy bảo lãnh cho gia đình chú. Khổ một nỗi, tôi vẫn còn đi học và chỉ đến tiệm một người bạn làm “Nails” cuối tuần, vào những buổi chiều không có lớp, để lĩnh tiền mặt sống qua ngày nên không đủ tiêu chuẩn làm giấy tờ. Thêm vào đó, chú tôi cũng nghe một vài người bạn sang trước “cố vấn” là nên đi theo “diện chùa” để dễ xin tiền trợ cấp trong những ngày đầu ở Mỹ. Đó là lý do tại sao gia đình chú tôi đã “bị đày” lên vùng băng giá Minnesota.
Gia đình chú tôi tới Mỹ vào mùa hè nên khí hậu cũng không đến nỗi nào. Mấy tuần sau, tôi lái xe lên thăm chú và các em. Tôi không ngờ chú tôi bây giờ già quá! Mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ của chú chỉ còn lơ thơ mấy sợi, và gương mặt rất “điển trai” bây giờ trông thê thảm quá sức tưởng tượng của tôi. Chú tôi mới ngoài 50 mà trông cứ như một cụ già hom hem gần đất xa trời. Trái ngược với “ông chú già” của tôi, ba cô em họ bây giờ lớn và xinh hơn tôi tưởng. “Bé Trang” sắp tròn 21 tuổi (suýt tý nữa đã không được đi Mỹ vì quá tuổi); còn hai đứa sinh đôi vừa tròn 17 thì chưa gặp tôi cũng đoán là đẹp rồi (gái mười bảy mà lỵ); có điều tôi không tài nào phân biệt được đứa nào là Yến, đứa nào là Oanh. Bữa cơm đoàn tụ kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ vì chú vừa ăn vừa kể cho tôi nghe chuyện quê nhà trong những năm gần đây. Gần 2 năm ở đảo và hơn 5 năm ở Mỹ đã làm tôi quên đi khá nhiều.
Cuối bữa ăn, thấy chú vui vui và cũng đã ngà ngà sau mấy loong bia, tôi bạo dạn hỏi chú:
- Mự mất cũng lâu rồi, răng chú không kiếm một o trước khi đi Mỹ cho đỡ cô đơn lạnh lẽo suốt mùa đông dài ở bên ni"
- Mi chỉ ăn nói lăng nhăng. Chú già cả, hết “xí quách” rồi!
- Thì ít ra chú cũng “cứu vớt được một linh hồn”.
- Có cứu được không hay là cả hai dắt nhau xuống “vũng lầy” chết chìm cả cụm với nhau thì khốn! Còn mi mần ăn ra răng mà cứ lang thang mãi rứa" Cũng gần ba mươi rồi đó.
- Lo chi chú, chờ sang năm ra trường rồi cháu về Việt Nam kiếm một o, chớ con gái bên ni làm cao lắm, không đứa nào ưng thằng cháu “khố rách áo ôm” của chú mô, rắc rối lắm!
Mấy đứa em đang lo dọn dẹp nhưng cũng không bỏ sót một câu nào. Một đứa, không biết là Yến hay Oanh chi đó lên tiếng:
- Rứa anh Thành có cần em làm mai cho một đứa bạn học ở Bình Giả không" Bảo đảm “công dung ngôn hạnh” đủ sức kềm hãm ông anh tuổi ngựa...
Đứa khác thêm vào:
- Trước khi đi hai bác cứ dặn đi, dặn lại là sang đây phải thúc dục anh cưới vợ... Cứ lang thang mãi như “ngựa không cương” rứa thì mần răng mà khá lên được. Đúng là tuổi ngọ có khác!
- Thì tại hai bác sinh tau vào năm ngựa chớ bộ tau chọn ngày sinh tháng đẻ cho mình được à"
Đúng là chị hai và cũng là “mẹ” trong nhà, Trang từ nãy giờ chỉ lo rửa chén, bây giờ mới “chững chạc” lên tiếng:
- Anh Thành hào hoa phong nhã lắm mà. Lúc trước ở Bình Giả đã làm nhiều o điêu đứng, ở đảo mấy năm chắc cũng không ít...
Tôi vội vàng cải chính:
- Không có mô nà. Tau rời Bình Giả khi mi còn mặc quần thủng đít chạy rông thì biết chi! Chỉ giỏi “ăn ốc nói mò” thôi. Mà bên ni cũng khó kiếm được ốc lắm. Xuống California hay Texas thì may ra.
- Em nghe người ta nói lại chớ bộ. Với lại anh nói cuối tuần đi “cầm tay người đẹp kiếm tiền” thì thiếu chi.
- Thôi... Thôi... Thôi! Mấy mệ nớ các vàng tau cũng nỏ dám mô. Toàn là Mỹ đen với Mễ, bà mô bà nấy nặng hơn tạ. Lỡ một cái là ông anh nhà bây bị đè bẹp lép, chết không kịp ngáp chớ ngồi đó mà ham.
- Rứa mấy o trong ca đoàn thì răng"
- Bây mới sang không biết chớ ca đoàn bên ni lạ lắm. Đa số là các mẹ sồn sồn thôi, con gái lo đi nhảy đầm mô cả... Có o mô đường được thì chỉ đủ cho các “sĩ” với “sư” chớ mần chi mà đến phiên mình.
- Thì anh cũng sắp ra trường kỹ sư rồi chi"
- “Sắp” thì ăn thua gì! Người ta ra trường cả chục năm trước, công việc ngon lành, nhà cao cửa rộng, xe mới cáo chỉ... Mà thôi, không nói chuyện tau nữa.
Tôi quay sang thấy ông chú đang thiu thiu ngủ gật, bèn nhỏ nhẹ:
- Chú vô ngủ đi cho khỏe, mai cháu chở chú và các em đi chơi lòng vòng cho biết.
- Ừ. Sang đây răng mà hay buồn ngủ quá sức. Tuần sau lại phải đi học ESL (English As Second Language) với con Trang rồi. Hai cha con học chung một lớp. Được cái trường cũng gần đây, đi bộ mươi phút là tới rồi. Còn Yến và Oanh thì đi học lại lớp 12, có xe bus chở đi, chở về ngay khu chung cư nên cũng tiện.
Chú tôi vào phòng ngủ. Tôi rủ ba đứa em họ:
- Anh em ta đi một vòng cho biết thành phố về đêm hầy"
Yến và Oanh chưa kịp lên tiếng, “chị hai Trang” đã bàn rùn:
- Thôi, ở nhà nói chuyện đi anh Thành. Anh lái xe cả ngày lên đây cũng mệt rồi, chơi một tý rồi đi ngủ cho khỏe.
- Tau thức đêm quen rồi. Nhưng bữa nay ở nhà chơi cũng được. Tau còn ở đây cả tuần, lo chi. Mà mấy đứa bây có anh mô đến làm quen chưa"
- Nhà em mới chân ướt chân ráo sang đây mà anh cứ ngạo chi rứa" Với lại phải lo học tiếng Anh rồi kiếm cái nghề chi mà sống đã chớ.
- Bây giờ thì nói ngon lắm.
- Trên ni ít người Việt, buồn lắm. Nhưng cha nói phải ở đây ít là môt năm cho Yến và Oanh học hết trung học đã. Cũng có người rủ cha dọn xuống California hay Texas, nhưng cha nói ở mấy chỗ nớ xô bồ lắm, phải không anh"
- Cũng tuỳ. Nhưng ở trên ni thì buồn thật, và chắc là lạnh lắm. Mấy tháng nữa tới mùa đông rồi “biết người, biết ta”.
- Mình sang trễ, khổ thật đó anh Thành hầy!
- Hồi người ta mới qua cũng rứa chứ có hơn chi mình! “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”! Từ từ rồi quen đi.
Mấy anh em tôi thức nói chuyện tới gần sáng. Chuyện buồn, chuyện vui đủ cả. Tôi ở chơi với chú và các em một tuần rồi lái xe về Virginia chuẩn bị đi học lại.
*
Ngày tôi ra trường, chú tôi xuống để mừng và thăm thưng xem có thể dọn về ở vùng này được không vì cả bốn cha con đã ê chề với mùa đông buốt giá ở Minesota. Mùa học cuối cùng ở đại học, tôi chỉ còn 2 lớp nên rất thong thả. Tôi ráo riết kiếm việc và cũng tăng thêm giờ làm ở tiệm “Nails”; và cũng vì thế, tôi khám phá ra mình bị dị ứng với các chất hóa học dùng trong tiệm nên đành phải nghỉ làm “Nails”. Cùng lúc đó, Hoàng, một anh bạn gốc người Bình Giả cũng ở trong vùng, rủ tôi đi thầu cắt cỏ và chăm sóc cây cảnh cho những nhà giàu có và các dinh thự chung quanh miền bắc Virginia. Công việc tuy vất vả, nhưng nhờ làm ngoài trời suốt ngày nên tôi cảm thấy khỏe hẳn ra.
Lúc ra phi trường đón chú, cả hai đều sững sờ nhìn nhau rồi bật cười ròn rã. Chú tôi sau một năm giam mình trong nhà vì trời lạnh, và chắc là hợp với thức ăn của Mỹ nên mập và trắng trẻo hẳn ra. Phần tôi, bây giờ gầy hơn năm ngoái, da lại ngăm ngăm đen vì mấy tháng giang nắng trồng cây và cắt cỏ. Chú tôi đi theo cắt cỏ một ngày đã quyết định sẽ dọn xuống ở vùng này để làm nghề cắt cỏ, vì công việc tuy mệt hơn đi quét nhà trường, nhưng tiền bạc cũng khá hơn, và nhất là ông đã quá sợ những trận bão tuyết và cái “lạnh nhức xương buốt thịt” ở Minesota.
Hai chú cháu tôi chạy ráo riết kiếm nhà thuê và cậy nhờ vợ chồng người bạn chủ tiệm “Nails” cho Trang về học việc; còn chú tôi và Yến - Oanh chờ tới hết năm học sẽ dọn xuống vào tháng Bảy năm đó.
Bạn bè thấy tôi thuê nhà mới, đi đâu cũng có Trang ngồi bên cạnh, cứ tưởng tôi mới về Việt Nam cưới vợ đem sang nên gặp đâu cũng chọc “tiểu đăng khoa” rồi “đại đăng khoa”. Tôi giải thích thế nào cũng chẳng ai tin, kể cả mấy đứa trong ca đoàn. Tôi đành lờ luôn, ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Tôi vẫn ráo riết kiếm việc làm với mảnh bằng Kỹ Sư Điện còn nóng hổi, nhưng cũng chẳng được việc gì. Trái lại, công việc cắt cỏ của chúng tôi càng ngày càng phát triển, phải thuê thêm vài người làm phụ, và làm cả Thứ Bảy cũng không hết việc.
Sau khi chú tôi dọn xuống Virginia, bạn bè mới tin Trang là em họ của tôi. Mỗi tuần hai tối đi tập hát với ba đứa em họ cũng tương đối xinh nên tôi đâm ra có giá. Những anh chàng độc thân trước đây coi tôi không ra gì, bây giờ cứ năn nỉ mời tôi đi uống cà phê, đi tầu ra biển câu cá, đi Atlantic City đánh bài cũng như hứa sẽ giúp tôi tìm việc nữa... Và cuộc đời của tôi bắt đầu bị xáo trộn từ đó!
Một buổi chiều Thứ Bảy, tôi rủ Hoàng ra khu thương xá Eden để gởi tiền về giúp gia đình và uống cà phê nghe nhạc cho thanh thản đầu óc sau một tuần cắt cỏ mệt nhọc. Tôi cũng muốn lợi dụng dịp này để xúi Hoàng tấn công nhỏ Trang vì thấy chú tôi cũng quý hắn; và nhất là nếu Hoàng không “nhanh tay lẹ chân” thì mất ngay vì đang có nhiều chàng đang “rấp ranh bắn sẻ”. Tôi biết hắn mê nhỏ Trang ngay từ hôm đầu gặp mặt, nhưng tôi nói bao nhiêu lần hắn cũng cứ ì ra đó vì mặc cảm! Vừa ra khỏi văn phòng dịch vụ chuyển tiền, Hoàng đã đòi về:
- Về thôi Thành. Ngoài này xô bồ quá, mình không thích.
- Thì làm một ly cà-phê, nghe vài bản nhạc sống cho “thư giãn” một tý rồi về. Vả lại mình muốn bàn với cậu một tý công chuyện.
- Về nhà bàn cũng được. Cà-phê thì em mày pha còn ngon hơn ngoài tiệm.
Chú Trường và tôi ngồi sau vườn uống bia, đốt lò chuẩn bị nướng thịt. Đã gần tới giờ rồi nhưng chưa thấy Hoàng xuất hiện, mặc dầu hôm trước hắn đã hứa là sẽ đến sớm giúp tôi. Thấy lò đã nóng, tôi lò dò vô cửa sau để vào nhà bếp. Chưa kịp mở cửa lưới để vào, tôi nghe giọng Trang nhỏ nhẹ từ trong bếp vọng ra:
- Anh ra vườn chơi với anh Thành đi rồi em mang thịt ra sau. Anh Thành đã nghi chuyện tụi mình rồi đó. Anh ấy cứ sợ em chọn người khác!
- Anh vui lắm. Anh cám ơn Trang đã chọn anh. Anh thật không là gì so với cả tá kỹ sư, bác sĩ đang theo đuổi em.
- Nếu không phải là anh thì em biết chọn ai bây giờ" Những người kia hầu hết chỉ có cái mã bên ngoài thôi anh ạ. Em quý anh vì tư cách, vì sự thành thật, và cái vẻ cù lần của anh nữa.
Tôi bật cười thật to khi nghe câu nói “tỏ tình” của Trang. Biết việc “nghe lén” của mình đã đã bị lộ tẩy, tôi đành mở cửa bước vào... Hai đứa trợn mắt nhìn tôi chòng chọc, chắc là “rầy” lắm vì mặt đứa nào cũng đỏ rực như mặt trời mới mọc!
Nguyễn Duy-An