Hôm nay,  

Một Ngày Đẹp Trong Nắng Thu

08/12/202300:00:00(Xem: 4199)

ngay dep nang thu
Hình do tác giả cung cấp.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải quán quân Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.

***
         
Sáng sớm hôm nay, tôi nhận message của OCTA (Orange County Transportation Authority) thông báo hôm nay nhân viên làm việc trong phần hành bảo trì các xe bus nói chung đình công. Hai tuần trước thì nhóm tài xế đình công mấy ngày, nhưng được giải quyết nhanh chóng. Lần này nhóm bảo trì đình công, chưa biết khi nào xong, nhưng phải thứ Hai tuần tới, tức một ngày trước ngày bầu cử, mới có thể giải quyết được.
         
Thế là vợ nhìn chồng khi đang đút cháu Bồ Câu ăn sáng, chồng nhìn vợ, cháu Bồ Câu ư e khen món ăn của mẹ.

Vợ lên tiếng trước “Anh nè, mấy khi Bồ Câu được khỏi đi học, thôi 3 đứa mình rủ nhau ra biển chơi”

Chồng trả lời ngay “Quá vui hè – Đúng đó. Làm cái gì khác thường cho Bồ Câu vui”.

“Mà em cũng vui nữa vì hơn tháng qua, bận gì không biết mà mình cũng không đi ra biển chơi, nên cũng nhơ nhớ”.

“Vậy thì chở thằng cháu ngoại đi học xong thì chúng mình sẽ sửa soạn đi ra biển. Không nên ra sớm vì trời còn khá lạnh, chờ mặt trời lên cao một chút”.
“Vậy sau 11 giờ sáng cho chắc ăn nghe anh. Mình đi lại Montage Beach nghe anh”.

“Đúng đó. Nhớ đừng sửa soạn thức ăn trước ở nhà cho mệt. Anh chỉ đem theo nước uống, đồ tráng miệng có sẵn, vài cái dĩa giấy… Trên đường ra biển, mình ghé chỗ nào cũng được mua thức ăn làm sẵn mang theo”.

“Anh nhớ mang theo tấm phủ trên cỏ để nằm chơi thoải mái sau khi mình ăn trưa. Em thích nằm nhìn trời…”

Trên đường, chúng tôi ghé một nhà hàng Nhật, mua một số suchi. Từ nhà đến Montage Beach chỉ khoảng 20 phút. Nên chưa đến 11:30 là chúng tôi đã có mặt trên con đường của Montage Beach, bên trái là biển, bên phải là Montage Laguna Beach Resort, 1 khách sạn 5 sao, sang trọng, rất mắc tiền với giá một đêm trên $1000.00. Vì nằm sau resort, nên ít người biết đến bãi biển này, có thể vì cứ nghĩ bãi biển private. Nhưng thật ra, ngoài khu tắm riêng của resort, con đường đi cùng những ghế đá, những trang trí mỹ thuật, những cây lớn nhỏ và hoa dọc theo con đường, các bãi cỏ… đều do nhân viên của khách sạn chăm sóc, nên luôn sạch sẽ và tươi tốt.

Qua cái nhìn bao quát, cảnh vật gần và xa, trên trời và dưới biển, các ghềnh đá, tất cả có vẻ mang một màu sắc khác với những lần trước khi chúng tôi đến đây. Không gian thật lặng yên. Không nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ, khiến du khách cũng khó mà nghe được tiếng sóng tự trong lòng mình – đến đây bỗng nhớ câu thơ: “Sao có tiếng sóng ở trong lòng/bóng chiều không thắm không vàng vọt/sao đầy hoàng hôn trong mắt trong - Khách dạo biển thưa thớt, đây đó; đa số là những người lớn tuổi, đi một mình (quá tiếc, tôi thầm nghĩ), hay dắt theo con chó, hoặc  đẩy chiếc stroller có con chó cưng, nhỏ, nằm bên trong. Khí trời mát với một chút se se lạnh theo sau làn gió nhẹ thổi từ biển vào. Màu nắng như lẫn chút ánh vàng chấm phá trên những gợn sóng cuống quýt theo nhau đưa nhẹ vào bờ. Nhìn xa chân trời rõ nét, mường tượng qua mấy chục chân trời như vậy sẽ thấy được quê hương mình. Lòng bỗng nghe tim đập trật môt nhịp.


Cũng là nắng, nhưng nắng nơi đây, gần giữa mùa Thu, không giống như cái nắng nhẹ, nhừa nhựa của đầu Xuân làm cho tinh thần phấn chấn và đầm ấm. Nắng hôm nay cũng không thể là cái nắng mạnh bạo, gay gắt của mùa Hè khiến ta thấy cần nhảy múa với thiên nhiên để chứng minh sức sống đang cao độ. Nắng tại đây thật dịu ngọt, mang theo chút mơ mộng, chút huyền ảo, với sương khuya nay như còn phủ nhẹ trên cỏ, và vài chút hương hoa nhẹ nhàng vướng vít bay theo gió để đi thật xa, và thật xa, cho lòng ta thêm chút thương nhớ bâng khuâng.

Trên hướng đi đến bãi cỏ chính cuối con đường, chúng tôi dừng lại vài nơi chụp hình, gởi cho các con ở xa, như một chia sẻ một ngày hạnh phúc của cha mẹ. Nhưng làm sao diễn tả cho các con biết để cùng cảm nhận thêm cái hạnh phúc khi được hít thở cả trăm lít không khí trong lành, tận hưởng hàng chục gallons giọt nắng lung linh màu vàng, thưởng thức hàng trăm bông hoa khoe đủ màu sắc dọc theo bước chân. Và sự lặng yên của không gian và thời gian.  

Trên trời là một màu xanh biếc, cao vời vợi, lác đác vài sợi mây. Nếu không có 7-8 con chim biển ung dung bay lượn qua về thì e mình cũng chẳng để ý nhìn thấy bóng mặt trời thỉnh thoảng xuyên nhanh qua cánh chim. Mà sao lần này thấy chim trời bay lượn mà lòng không chút mơ ước, đua đòi muốn bay nhảy như chúng. Phải chăng mình bắt đầu bước sang một giai đoạn không còn ham muốn bay nhảy xa xăm.

Khi chúng tôi bắt đầu soạn thức ăn đem theo cho buổi picnic, khách chơi biển lục tục xuất hiện nhiều dần. Những toán thanh niên thanh nữ vui tươi trong bộ đồ ngắn, có mấy mạng chịu lạnh nhảy xuống nước, có toán khác chơi volley trên bờ. Khi chúng tôi ăn trưa xong, nhiều người khác cũng soạn thức ăn trên nhiều bàn lân cận. Tôi trải tấm poster trên bãi cỏ, dưới tàng cây Palm: có thêm 3 cái gối, vợ chồng cùng nằm sát bên nhau, cùng nhìn lên trời xanh. Cầm tay nhau, cảm thấy thật bình an. Cháu Bồ Câu nhất định không chịu nằm, nên cho ngồi trên xe lăn, canh chừng giấc ngủ cho cha mẹ.

Trên đường rời bãi cỏ ra về, chúng tôi đi ngang qua một nhóm 5 người người phụ nữ người Việt, áo quần hàng hiệu rất thanh lịch, đang mạnh bạo tranh nhau nói chuyện bằng tiếng Bắc, nghe khá là chát chúa, khiến tôi liên tưởng họ là những bồ nhí của các quan lớn hay đại gia bên kia được gởi sang đây nằm vùng hay du hí.   
 
Khi lái xe về lại nhà, tôi vẫn không thấy một lá vàng nào trên các cây dọc ven đường. Mùa Thu tại Nam Cali này vẫn chưa thật sự đến.

Chiều ngày 16, tháng 11, 2023
Vĩnh Chánh
 

Ý kiến bạn đọc
21/12/202317:21:14
Khách
Nguyen Tran 🤣🤣🤣
👍👍👍
11/12/202307:54:40
Khách
"...nói chuyện bằng tiếng Bắc, nghe khá là chát chúa, khiến tôi liên tưởng họ là những bồ nhí của các quan lớn hay đại gia bên kia được gởi sang đây nằm vùng hay du hí "- Trích.

Tuy là người gốc Hà nội di cư vào Nam năm 1954, nhưng tôi rất ghét giọng nói của người Bắc hiện nay, và ngay cả khi họ nói những câu chào đơn giản như " xin gởi lời chào trân trọng nhất..." hoặc " thân thương" cũng đủ thấy ghét rồi. Chưa nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng giọng nói và ngôn từ của họ đủ khiến tôi cảm thấy như họ không phải là người cùng máu đỏ, da vàng Việt nam như mình.

May quá tôi hoàn toàn không có nhu cầu hoặc sở thích tới Việt nam, và cũng chẳng quen biết ai nói cái giọng miền Bắc này hoặc dùng ngôn từ Việt cộng cả , tỷ như tất bật, bức xúc, v.v...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,769
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây là bài bà mới viết về chuyến đi chơi Virginia Beach.
Tôi thật ngỡ ngàng khi anh đưa tôi đến chỗ cha anh đang làm việc, là một ga tàu điện trong downtown. Cha anh đang làm công việc ăn xin với cây gậy và cái nón rách. Một ông lão người Ấn độ lưng đã còng, râu tóc bạc phơ, ăn mặc cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Ông lão vui mừng về việc con trai ông đã mua cho ông một phần ăn trưa, là món ông ưa thích nhất nữa chứ.
Giữa cao điểm của “đại ôn dịch” Covid-19, tôi tình nguyện làm việc tạm thời, đáp lời kêu gọi các nhân viên hồi hưu chia sẻ gánh nặng quá tải của bệnh viện. Sau nhiều năm không hành nghề, bỡ ngỡ ban đầu cũng qua. Gặp nhiều đồng nghiệp mới, đa số còn rất trẻ. Trong đó, có một vị luôn luôn tìm cơ hội tiếp cận với tôi. Hơi lạ.Chúng tôi hàn huyên đủ chuyện, dịch bệnh, công việc mới cũ, gia cảnh ...Dần dần trở nên thân thiết.
Nhớ ngày xưa ...liên quan về chuyện buôn bán. Khi tuổi thiếu nữ mười tám trăng tròn, tụi tôi không có tiền, nhịn ăn sáng chắt chiu từng đồng vì mơ ước có chiếc áo dài màu đầu đời…
Người Việt nam tại các tiểu bang khác sau khi thăm California thường hay nói câu Cali đi dễ khó về. Sở dĩ được ca ngợi như thế là vì California cái gì cũng có. Khí hậu thì dễ chịu. Ai thích tắm biển thì chỉ cần lái xe trong vòng từ 5 phút đến 2 tiếng đồng hồ, tùy theo ở gần bờ biển hay trong thung lũng sa mạc. Ai thích đi trượt tuyết thì cũng chỉ cần lái xe trong vòng hai tiếng đồng hồ là lên tới núi. Vì điều kiện thời tiết dễ chịu cho nên rất nhiều người chọn California làm nơi lập nghiệp. Một cái California có mà hầu như không ai muốn, đó là động đất. Tuy vậy tôi có quen một vài người thích động đất. Khi còn ở Vietnam vào thập niên 1980 để chờ đi Mỹ, tôi hay nghe đài tiếng nói Hoa kỳ, VOA, hằng đêm. Năm 1987, khi VOA đưa tin động đất tại Whittier miền nam California, tôi cảm thấy lo lắng không biết người thân có bị hề hấn gì không. Tôi lo lắng cũng cả tháng cho đến khi nhận được thư của ba gửi về báo rằng mọi người bằng an vô sự.
Khi tôi kể câu chuyện này cho các chị trong một nhóm Văn Thơ, mọi người xúm lại đưa ra những giả thuyết khác nhau về sự “biến mất” của Don, thậm chí các chị còn rủ nhau “viết tiếp đoạn kết” cho câu chuyện “tình” vượt đại dương giữa tôi và Don.
Tuổi già được hiểu một cách đơn giản là tuổi về hưu, không còn làm việc nữa. Gần suốt đời theo đuổi công danh sự nghiệp, đấu tranh xây dựng xã hội, kế đến lập gia đình, lo cho con cái, giờ chúng đã trưởng thành và yên bề gia thất, nhiệm vụ xem như đã hoàn thành. Thời gian dành cho tuổi già, cho bản thân không được bao nhiêu. Vấn đề còn lại là sống thế nào cho có ‎‎ ý nghĩa và hạnh phúc trong những năm tháng cuối đời?
Một giọt nước mắt rỏ xuống làm nhòe một chữ trên trang thư. Tôi có lầm lỗi không, khi nói hết sự thực cho Amelia? Không, trước khi nói điều đó, tôi đã suy nghĩ 8 năm trời đằng –đẵng. Bây giờ tôi đang ngồi trên một ghế xếp bên cầu đọc thư con gái; nhưng suốt tám năm, tôi chỉ đứng bên cầu nhìn giòng nước chảy, một tiếng đồng hồ mỗi sáng chủ nhật.
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
Tác giả sinh năm 1929 tại Quảng Trị, Cựu Trung Tá QLVNCH, cựu tù cải tạo. Định cư tại Sacramento, Cali. Năm 1991; Hội trưởng sáng lập Hội Thơ Tài Tử Việt Nam Hải Ngoại từ 1994; Sách đã xuất bản: Truyện ký "Người Trai Thời Chiến"; tập thơ "Chuyện Ngày Xưa"; Từng nhận “Certificate of Recogni-tion do The Sacramento International Poetry Hall of Fame tại Đại Hội Thi Ca Quốc Tế Sacramento 2006; Tác giả hiện là cư dân thành phố Garland, Texas và là Hội Trưởng Hội Người Việt Cao Niên Dallas nhiệm kỳ 2016-2017.
Nhạc sĩ Cung Tiến