Hôm nay,  

Halloween 2023

20/10/202300:00:00(Xem: 3720)

THÁNG 10- 1970 DAVID&XUAN
Vợ chồng tôi trên chiếc Yamaha Dame Tháng 10 năm 1970. 

Một buổi tối, mùa Lễ Halloween.

Tôi vặn ti-vi lên, kiếm phim để coi. Đài nào cũng Halloween này Halloween nọ, kẹo bánh đầy tiệm, quần ma áo quỷ, chán quá. Đổi qua đài Netflix, thấy bộ phim dài, The Defeated, phim về thời hậu chiến Thế Giới Thứ Hai, mở ra coi thử.

Ráng coi tới tập 2 thì phim vẫn còn quanh quẩn trong một xã hội đổ nát sau chiến tranh, với những ngôi nhà thấp, những tầng lầu cao, cả thị trấn lỗ chỗ dấu đạn, với những thân phận con người vẫn phải tiếp tục sống lẩn quẩn tìm tòi bươi móc trong đống tro tàn, sao mà giống Việt Nam quá. Từ xưa tới nay, thuở khai thiên lập địa, con người xâu xé lẫn nhau, giành đất sống. Rồi chiến tranh. Đệ Nhứt Thế Chiến, Đệ Nhị Thế Chiến, nồi da xáo thịt Việt Nam, chiến tranh bên nước Ukraine và mới đây, lò lửa Trung Đông vừa bộc phát ở Do Thái bởi Hamas (Palestine), chưa gì dân cả hai bên đã chết và bị thương cả chục ngàn người, Dãy Đất Gaza thành bình địa.

Trận chiến nào cũng đã và sẽ kết thúc trong mất mát và đau thương.

Thấy nặng đầu quá, tôi bần thần, tìm phim khác. Đây rồi, bộ phim S.W.A.T. (Lực Lượng Cảnh Sát Đặc Nhiệm) Nhớ lại, chồng tôi cũng đã coi bộ phim này. Phim tiếp tục chiếu hằng năm. Tuy là phim dài nhưng mỗi tập là một chuyện đời, coi không thấy chán. Coi để biết những gì xảy ra hàng ngày, họ sống và làm việc ra sao.

Vậy là tôi bắt đầu theo dõi bộ phim từ chuyện này qua chuyện khác.

Tới lúc thấy tôi đang ngồi trong xe cảnh sát này, vừa tới đầu một con đường vắng của thành phố thì tôi xuống xe, đứng bỡ ngỡ. Trời đang sáng bỗng tối sầm. Lạnh. Trời chuyển mưa rồi chắc. Tự dưng từ đâu tới, xịch một bên chân có chiếc xe Yamaha Dame màu xanh, chồng tôi vừa ngừng lại, kêu tôi lên xe mau.

Tôi leo lên xe, cũng ngồi một bên, ôm eo ếch chàng, như ngày xưa ở Sài Gòn. Tháng 10 năm 1970, anh đã chở em bằng xe này đi thăm mả Ba trước khi đi Mỹ, có chụp tấm hình duy nhứt em còn giữ. Hai đứa còn trẻ măng, mới 22 tuổi mà.

Xe chạy cái vèo thẳng con đường trước mặt. Chỗ này là đâu mà sao tối om. À thì ra không có đèn đường.

Chạy một đổi, gió ù ù thổi qua mặt. Trời tối thui mà sao chồng tôi hay quá, lái vù vù. Rồi ngừng lại cái rụp, trước một quán ăn.

Bước vô cửa. Quán im lặng. Bàn ghế toàn bằng gỗ thô. Không có đèn. Hai đứa ngồi xuống. Người bồi bàn từ đâu bỗng xuất hiện. Người này sao giống giống như nhân vật trong mấy phim kiếm hiệp Tàu quá. Cái khăn nhỏ vắt vai, y bưng ra mấy dĩa đồ ăn mà khổng cần lời qua tiếng lại. Ngộ quá. Lạ quá. Chén dĩa gì cũng bằng vỏ sò vỏ hến. Rút đôi đũa tre ra khỏi ống, cứ vậy mà gắp.

Nhìn xung quanh, thấy bàn có người bàn không. Có bàn 1 người, có bàn 2 người. À, mà sao tôi thấy Ba Má tôi cũng đang ngồi ăn kìa.

Ai nấy đều âm thầm lặng lẽ.

Cảnh vật một màu ảm đạm. Bộ vó con người cũng một màu u tối.   

Mà sao lòng thấy vui quá. Tôi ngó chồng tôi.

Ăn xong rồi, ra đường. Chồng tôi rồ máy xe rồi chạy tiếp. Ba Má tôi cũng leo lên chiếc xe scooter. Hồi đó Ba thường cho thêm mấy đứa em theo, lần này thấy Ba chỉ chở Má thôi. Chạy ngược hướng.

Con đường hun hút sâu thăm thẳm. Dài và tối. Hai bên đường cây cao chụm đầu vào nhau, như cái vòm bằng cây bằng lá. Không thấy bầu trời. Không một bóng xe, bóng người.

Chồng tôi hơi quay đầu lại, bàn tay đặt lên đùi tôi, tính nói gì đó. Tôi chồm lên vai anh để lóng nghe.

- Bữa trước anh ghé qua Trang Bảo Tự. Anh gặp nhiều bà con lắm, những người anh đã thấy từ lúc anh mới mất cha, năm anh 9 tuổi. Anh gặp lại ông Dượng. Đây là người mà anh nhớ nhiều nhứt vì khi Ba anh mất không lâu, anh đã sinh sự khó dạy, nhứt là lúc bãi trường, khiến Má anh phải kêu lên: -Ai tới mà lãnh thằng nhỏ này đi cho rồi.

Thế là ông Dượng đã tới để “lãnh thằng nhỏ này đi”

Cả mùa hè đó anh ở nhà ông. Ông đã dạy anh cách vắt sữa bò, sữa dê, cho anh uống thứ sữa còn ấm, anh nhờn nhợn muốn ói. Từ đó về sau anh chỉ uống sữa thật lạnh, phải để thêm 2, 3 cục nước đá, mới chịu. Anh gặp người Cô, bà hỏi anh thèm món gì để bà nấu. Anh nói muốn ăn món thịt heo nướng với cà rốt khoai tây. A…aa, đây là món anh thường nói anh thèm mà tôi chưa kịp nấu đó mà.

Tôi nói:

- Ủa, anh là người theo đạo Công giáo mà sao lại vô Trang Bảo Tự, nghe tên giống giống như một cái đền hay chùa vậy mình?

-Má anh theo đạo còn anh khi trưởng thành rồi thì không theo đạo nào hết, hổng nhớ sao?

Rồi im lặng.    

Chạy lên núi, một bên là rừng cây âm u, một bên là biển sóng dạt dào xô lên bãi cát xám. A… con đường ngoằn ngoèo nguy hiểm này đi tới Coos Bay. Đây là nơi sinh trưởng của anh, một thị trấn của tiểu bang Oregon.

Cha… aa, anh đưa tôi về quê. Chạy xa dữ thần há.

Xuống biển dạo chơi ta.

Anh rẽ qua con đường xuống biển.

Tôi nhớ nơi này đã có đi qua rồi.

Hồi mới qua Mỹ, cuối năm 1970, có lần nửa đêm tôi khóc vì nhớ nhà quá. Chồng tôi đã bồng đứa con nhỏ qua phòng Bà Nội gởi, rồi chở tôi ra biển. Biển bây giờ, có khác gì với biển năm đó đâu, dầu đã hơn 50 năm rồi. Vắng vẻ lắm.

Nhớ lúc trước, khi tôi rủ “Mình ra biển đi bộ trên cát chơi đi anh” thì anh cằn nhằn “Ra đó cát không chớ có gì? Cát dính lên giày, quần áo, rít rát khó chịu lắm”

Tôi giận, ông này không có một chút tình tứ lãng mạn nào hết. Thấy ghét. Tui đi mình ên.

Sao lần này chính anh tự động rủ tui? Hối hận rồi chắc? Tại sao hồi đó không chìu vợ một chút? Ối. Nghĩ chi cho xa. Chẳng phải người ta thường nói khi lớn tuổi con người sẽ thay đổi kia mà. Ừ. Rủ thì đi.

Hai đứa lết thếch trên cát ướt. Vừa ướt vừa tối. Trời không trăng không sao. Tối  hù. Nước biển cũng tối.

Đi một đỗi, dưới chân lộm cộm, tôi xề xuống moi mấy con ốc con sò lên phủi phủi cát rồi bỏ vô túi. Cứ đứng lên thụt xuống lúi húi, mà đầy nhóc, trì hai bên quần. 

Một luồng gió lạnh buốt thổi qua. Xa xa ngoài khơi tôi thấy một chiếc xuồng nhỏ đang tròng trành nhấp nhô. Tôi nhớ mấy câu ca dao:

“Tròng trành như nón không quai.
Như thuyền không lái như ai không chồng”

 Ủa? không có ai mà sao thuyền tròng trành tròng trành nhấp nhô nhấp nhô?

Cả một bãi cát dài mút minh mông, âm u, chỉ có mình hai đứa tôi thôi.

Tới lui trên bãi một hồi chồng tôi nói thôi mình về. Anh đi trước, leo lên cái đồi cát một cách dễ dàng. Còn tôi, sao leo hoài mà không thể tiến được bước nào. Ráng ỳ ạch leo lên rồi tuột xuống. Anh đứng trên cao. Ngó xuống. Làm thinh. Tôi có hơi giận. Thầm trách trong bụng, sao không kéo tay tui lên.

Lần nữa, mím môi tôi cố leo lên, té chúi nhủi xuống cát, nghe cái ẦM!.
 
RẦM!

Tôi bừng con mắt. Sáng trưng. Ngó thẳng vô màn hình ti-vi.

Chiếc xe cảnh sát bị một chiếc khác đụng thẳng vô đầu cái RẦM. Mấy miếng sườn xe bay lên trời, văng tung tóe. Hai cảnh sát trong xe gục gặc, sàng qua sàng lại, hất cái đầu vô cửa làm bể kiếng, rớt lã chã một đống xuống sàn xe như xâu chuỗi hột đứt dây.

Chồng tôi, Ba Má tôi biến mất.

Chỉ có tôi đang nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế lười (lazy chair) trước ti-vi đang mở lớn, chiếu cuốn phim S.W.A.T. Quạt máy quay vù vù. Tại vậy mà tôi lạnh quá.

Trách hai người tài xế đụng nhau làm chi. Tôi còn chuyện muốn hỏi anh  mà.
Ba tôi chết đã lâu. Hơn nửa thế kỷ rồi.
Má tôi cũng mới mất đầu năm nay.
Và chồng tôi, vừa qua đời cuối năm ngoái.
Âm dương cách trở rồi.
 
Bây giờ gần Lễ Cô Hồn mà người Mỹ gọi là Halloween, tôi thấy người đã khuất.

Là sao?

Chắc là hàng ngày, mở ti-vi đài nào cũng tràn ngập quảng cáo những chuyện ma kêu quỷ khóc cho nên tâm trí tôi cũng bị ám ảnh? Nhưng vậy cũng tốt.
Rồi bỗng dưng tôi hiểu ra. Tại sao tôi không leo lên nổi cái đồi? A, phải rồi, vì hai cái túi nặng quá. Nó nặng vì lòng còn tham lam của tôi, đã chứa đống vỏ ốc vỏ sò, của chung lấy làm của riêng, trì xuống, kéo tôi xuống.

Còn anh đã buông bỏ, hết nợ trần gian, nhẹ nhõm. Chừng nào dứt nợ hồng trần, tôi mới theo kịp anh.

 
Nhưng, cho dù thấy rõ ràng tấm hình anh kế bên hũ tro cốt trên bàn thờ,  sao mà lạ, nhiều lúc tôi có cảm giác anh đang đi chơi xa thăm bà con đâu trên Oregon, nay mai sẽ về. Anh sẽ lê tấm thân mệt mỏi vô nhà và nhõng nhẽo:

-Anh nhớ mình lắm. Mệt quá. Anh chạy một mạch về, chỉ ghé đổ xăng. Đói bụng rồi. À, hôm nay em nấu món thịt heo nướng nhớ để nhiều cà rốt củ hành khoai tây nha.

Có khi tôi đang ngoài sân, cảm tưởng như anh đang ngồi ngủ gục trên cái ghế trong nhà, an tâm ngủ vì biết có tôi lẩn quẩn.  

Có khi tôi đang trong nhà cảm thấy như anh đang đợi tôi ở đầu đường.
 
Linh hồn sợ ánh sáng. Mỗi đêm tôi tắt hết đèn, mình ơi, có linh thiêng, hãy nương theo bóng tối mà về.

Nhưng, ban ngày thì anh ở đâu?

Có nhà thì về nhà, đừng lang thang đâu hết.

Cái ghế “lười” này là ghế anh đã ngồi, ăn, ngủ luôn vì ngồi ghế anh mới thở thoải mái được. Từ khi vắng anh, tôi cũng đã ngồi, ăn, ngủ trên cái ghế này, để tưởng như còn trong vòng tay ấm áp che chở của anh, hơn 53 năm chớ ít sao.   

Tôi mong mỗi ngày đều là lễ Halloween để tôi có cơ hội gặp lại Ba Má và chồng tôi.

Lần sau nhứt định phải yêu cầu anh chở tôi tới Trang Bảo Tự, chắc chắn tôi sẽ gặp lại tất cả Cô Chú Dượng Dì.

Và hơn hết, được ngồi sau lưng ôm eo ếch anh, sống lại thời còn nương tựa bên nhau. Nhìn thấy nhau. Nói chuyện với nhau. Tuy hai mà một.
Mình ơi./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân
Tháng 10 Năm 2023
 

Ý kiến bạn đọc
05/01/202415:42:39
Khách
Cám ơn Nam Le, một độc giả lâu năm, luôn ủng hộ chúng tôi. Chúc Nam Le luôn hạnh phúc và mạnh giỏi.
05/01/202415:38:22
Khách
Cám ơn Diễm Vy đọc bài và khen nha.
05/01/202415:32:39
Khách
Ờ ờ, cô cũng tin như vậy .Cám ơn Khánh Vân nghen.
05/01/202415:27:43
Khách
Cám ơn Đoàn Thị. Chị cũng thấy em đã chảy nước mắt khi nhớ về Mẹ rồi. Em nói đúng, mình chưa chấp nhận được.
05/01/202415:20:44
Khách
Cám ơn Phao Ng đã đọc bài. Nói về chiến tranh thì đau lòng quá. Bao nhiêu đau thương cho hàng vạn người. Cầu mong mau chấm dức, chớ biết sao bây giờ?
05/01/202415:11:31
Khách
Cám ơn Liên nhiều nha.
05/01/202415:07:07
Khách
Dạ cám ơn anh Trần Đình Đức. Bởi vậy người ta hay nói "Người chết thì cũng chết rồi. Người sống thì vẫn phải sống" Có nhiều kỷ niệm thì mình càng khó quên. Nhưng tại sao phải quên?
24/11/202320:06:28
Khách
Cám ơn chị Trương Ngọc Bảo Xuân đã chia sẻ những kỹ niệm buồn vui . Chúc chị nhiều sức khỏe và sống vui cùng con cháu.
26/10/202315:02:05
Khách
Trich:
"lò lửa Trung Đông vừa bộc phát ở Do Thái bởi Hamas (Palestine), chưa gì dân cả hai bên đã chết và bị thương cả chục ngàn người, Dãy Đất Gaza thành bình địa."
Nhìn vào chiến sự Do Thái-Hamas với hàng ngàn phụ nữ trẻ em vô tội bị chết chỉ trong 2 tuần ngắn ngui mới thấy các chiến binh VNCH và Hoa Kỳ ngày xưa nhân đạo. Năm 1968 quân CS bất ngờ bỏ hưu chiến Mậu Thân vào Sài Gòn tìm quân cán chánh giết cả nhà cha mẹ con cái rồi tử thủ taị các cao ốc. Quân VNCH đánh chiếm từng nhà mà không thả bom san bằng các khu đông dân cư. Tại Huế, CS vào Hue bắt trói 5 ngàn nguời dẫn đi lên núi, bắt nguời đứng sau đập bể đầu nguời trước rồi chôn sống, một số VC tử thủ trong thành nội, nhưng quân VNCH và Hoa Kỳ không cúp điện nuớc thức ăn và dùng bom san bằng Huế như Do Thái làm tại Gaza ngày nay. Theo các hồi ký chiến truờng thì các sĩ quan VNCH như Phan Nhật Nam, Phạm Tín An Ninh, Trần Thy Vân, Thảo Nguyên, vv thông cảm hoàn cảnh một cổ hai tròng cuả nguời dân VN sống trong vùng xôi đậu, ban ngày quốc gia kiểm soát, ban đêm du kích về nên không cho phi pháo cày nát làng truớc khi tiến vào chỉ để phá hầm bí mật của VC. Cấp lãnh đạo Do Thái không có suy nghĩ hoàn cảnh kẹt của dân Palestine như các sĩ quan VNCH. Du khách báo chí đến thăm Hà Nội khoảng năm 1980 ngạc nhiên khi thấy thành phố Hà Nội còn nguyên vẹn không bị san bằng như Mariupol, hay Gaza hôm nay. Sau khi khủng bố Hamas tàn ác giết 1400 dân, Hoa kỳ cung cấp bom cho Do Thái chỉ trong 2 tuần đã giết hơn 4 ngàn dân trong đó có hơn 2 ngàn trẻ em, và con số sẽ tăng nhanh trong vài tuần sắp tới sau khi quốc hội Mỹ tăng viện trợ thêm bom đạn thả vào Gaza. Ngày xưa lính Mỹ đi tuần hay bị VC nấp trong làng bắn tiả và phục kích nên nổi điên vào làng Mỹ Lai tàn sát 300 nguời dân, rồi bị TV và báo chí lên án. Dân Mỹ biểu tình kêu gọi rút quân và xỉ vả lính Mỹ là "baby killer". Ngày nay sau khi 4000 dân Gaza bị giết thì dân Mỹ, TV và báo chí im lặng, quốc hội Mỹ hồ hởi viện trợ thêm bom đạn. Dù VNCH bị mất nuớc bị dân Mỹ và quốc hội Mỹ mạ lỵ phỉ báng, nhưng quân VNCH và đồng minh dù chiến đấu 20 năm vẫn nhân đạo hơn xa quân Do Thái ngày nay.
23/10/202320:11:56
Khách
Chị Xưng ơi đọc bài này mà chảy nước mắt, anh đi trước chị theo sau, chúng ta đang đi tới nơi phải đến cuối đời.
Gia tài của Anh là những kỷ niệm đẹp giúp chị vui sống tuy không có anh bên cạnh.
Chúc chị luôn vui khỏe.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,033
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Khó khăn lắm mới chạy được một suất “khảo sát thị trường ở Mỹ”. Phải vừa đấu đá, vừa lót tay, tốn biết bao nhiêu công sức. Vậy mà, cuối cùng Nghiệp vướng phải yêu cầu ác nghiệt của Lãnh Sự Quán Mỹ, là vấn đề thế chấp tài sản. Lý do LSQ yêu cầu cũng dễ hiểu thôi — để bảo đảm người đi sẽ phải quay về. Hắn bước vào nhà. Cửa đã mở sẵn, Hà, vợ hắn đang ngồi chờ trên ghế sô pha.
Nhạc sĩ Cung Tiến