Hôm nay,  

Lễ Mặc Áo Trắng

26/09/202307:26:00(Xem: 2932)

Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.


Đầu tháng 8 năm nay khí hậu vùng Hoa thinh Đốn tương đối tốt so với Texas hay Florida. Mấy người bạn cư ngụ các vùng kể trên than trời nóng quá nhất là vào buổi trưa. Tuy thế Vân cũng từ chối đi chơi xa hay họp mặt với nhóm bạn già. Chẳng là Vân có hai người cháu, người gọi là cô, người gọi là dì có con được nhận vào trường Y. Bố mẹ các cháu mừng lắm vì ngày nay  số sinh viên được nhận vào Y khoa rất ít  so với thời Bố Mẹ các cháu mấy chục năm về trước. Hai gia đình mời Vân dự lễ "Khoác áo trắng" (White Coat Ceremony) để chúc các cháu may mắn, thành công trên đường học vấn. Nghe đâu việc học còn dài, 6 hay 7 năm nữa mới hoàn tất, nếu suông sẽ, không gặp trở ngại.

Hai cháu học 2 trường khác nhau, một cháu học trường Y Pritzker, Chicago, một cháu học Đại học Virginia. Hai buổi lễ cách nhau 1 tuần nên Vân có  thể tham dự cả hai. Vân xin ghi lại hai nơi để quý ông bà ở nhà có khái niệm, hình dung tổng quát buổi lễ.
 
Đại Học Chicago:

le mac ao trang 1
                                
                                                
Cách nhà ở Fairfax, Virginia 1g30 nếu đi phi cơ. Vân không biết nếu lái xe thì mất bao lâu tuy nhiên phải ra phi trường sắp hàng cũng lâu, gần cả tiếng. Ngày nay phi trường đông khách,  không vắng vẻ thưa thớt như mấy năm trước. Lúc kiểm soát an ninh chờ đợi  cũng lâu  nhưng khi máy bay cất cánh thời gian qua nhanh, đọc chưa xong quyển sách đã đến nơi. 

Thành Phố Chicago:

le mac ao trang 2
Vân mới đến Chicago lần đầu.Lúc  đi học ở quê nhà qua sách vở được biết Chicago mùa Đông thường dưới âm độ, còn có tên gọi là" Thành Phố Gió (Windy city), đông dân thứ ba Hoa kỳ, sau Nữu Ước, Los Angeles. Chủ nhật là ngày lễ Mặc Áo Trắng cho các Tân Sinh Viên Y khoa nhưng thứ sáu cả nhà đã đến Chicago. Các anh em và bà con cô cháu dâu khoảng 10 người từ Cali, Florida cũng bay đến Chicago từ thứ sáu vì lúc này máy bay hay thay đổi giờ giấc thình lình, có khi chậm 5, 3 tiếng, có khi dời chuyến bay lại ngày hôm sau. Hành khách  phải ngồi chờ lây lất ở phi trường hay ra ngoài mướn khách sạn ở tạm. Nghe như phi lý mà có thật. Nhờ đến sớm nên cả nhóm có thì giờ đi thăm loanh quanh thành phố.

Khách sạn ở nằm trong thị trấn nên chung quanh thấy toàn cao ốc, cao nghệu, nhìn mõi mắt, không biết mấy chục tầng san sát nhau. Nghe nói Chicago có Willis Tow­­­­­­­er cao 108 tầng nhưng Vân không có dip đi ngang qua. Đường phố chi chít ngang dọc. Ngân hàng, tiệm buôn, nhà hàng ăn uống  nằm dọc theo các con đường. Cây cảnh xinh đẹp, cỏ hoa xanh tươi hấp dẫn du khách. Gần khách sạn có con sông. Bờ sông đường tráng nhựa, vỉa hè nhỏ đầy  khách bộ hành (River walk?). Dưới nước có du thuyền nhỏ xinh xắn chở đầy du khách, chiếc qua chiếc lại vui mắt. Ngoài đường lớn có những chiếc bus to chở du khách đi xem thắng cảnh thành phố (hop on, hop off bus).

Thiên hạ đi lại trên vỉa hè đông như ngày hội  giống Hong kong hay Nữu Ước. Hóa ra vào thời gian ấy Chicago có buổi hòa nhạc nên thiên hạ khắp nơi về tham dự. Theo lời anh cô cháu dâu kể lại, khách sạn Hilton East và West có 2032 phòng đã đầy khách  và nhà xe cũng hết chỗ. 
 
Khu Phố Viêt Nam:

Chiều thứ sáu cả nhóm đi ăn ở khu  phố Việt Nam. Xe chạy ngang  qua các ngôi nhà riêng, các biệt thự xinh xắn đến khu phố buôn bán sầm uất. Nhiều người Việt Nam đi lại, vui vẻ  chuyện trò tiếng Việt. Các bảng hiệu toàn tiếng Việt như: Bún Riêu, Phở... Đến góc phố khác  thấy bảng hiệu thật to ghi: NHÀ THUỐC TÂY..., PHÒNG MẠCH BÁC SĨ..., không có chữ Anh nào trên bảng hiệu. Tôi nghĩ có lẻ quý chủ nhân các tiêm này  chỉ hoan nghênh khách Việt Nam, chê thân chủ người bản xứ?. Chúng tôi vào tiệm Bún Riêu. Khách khá đông, phải đứng chờ. Hầu bàn ăn mặc sạch sẻ, tươi cười, bận tíu tít. Tuy là tiệm Bún Riêu nhưng có bán các thức ăn khác: bánh xèo, phở áp chảo, mì xào đồ biển... Món nào cũng đầy đặn, có lẻ 2 phụ nữ mới tiêu thụ hết 1 phần ăn. Cũng có vài bàn người da trắng.

PHỐ TÀU:

le mac ao trang 3
Hôm sau  chúng tôi viếng phố Tàu, ở  xa khách sạn và to hơn khu phố Việt Nam. Theo tôi nơi này giống như phố Tàu ở Nữu Ước nhưng nhỏ hơn. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tàu nhưng khi giao thiệp buôn bán thì nói tiếng Anh. Tôi nhớ lại  cũng  như người Việt mình, gặp nhau thì trò chuyện toàn bằng tiếng Việt. Cả khu phố nhà hàng, tiệm buôn  đều rất rộng, dưới tầng trệt và trên lầu.  Họ bán quần áo, tơ lụa, chén dĩa đủ loại như một siêu thị Mỹ. Bảng hiệu có tiếng Tàu và tiếng Anh.  Vào chợ Tàu mua thức gì cũng có. Có phòng giải trí cho người lớn và trẻ con. Nhà hàng ăn rộng rãi, khách Á Châu, da trắng, Ấn độ ...             
                                                          
 
MICHIGAN Lake:         
                                                  
Chúng tôi đến thương xá...  gần Michigan Lake. Nơi đây bán quần áo, quà lưu niệm, nhiều lắm, thức ăn các quốc gia khác nhau:Ý, Ấn, Mỹ...Gần thương  xá có khu giải trí, người đi lại như ngày hội. Cái Ferris Wheel thật to quay chậm chậm, ngồi ở băng gỗ nơi bờ hồ nhìn lên thấy rõ lắm. Dưới hồ những chiếc du thuyền nhỏ chở đầy người viếng cảnh. Trạm bán vé du thuyền nằm bên lề đường. Những chiếc băng gỗ đặt rãi rác trên bờ hồ. Từng đàn chim bay lên, đáp xuống tìm mồi. Cảnh bên bờ hồ nhộn nhịp, rất vui và đẹp...
                                                                                                                                                                                                                                                                                      le mac ao trang 4    
LỄ MĂC ÁO TRẮNG Ở ĐẠI HỌC PRITZKER, Chicago:

Được tổ chức ở nhà thờ rất rộng trong khuôn viên Đại học. Các sinh viên đến trường trước gia đình và giờ hành lễ cả tiếng. Nhà trường không giới hạn người tham dự nên có khoảng 90 sinh viên nhưng  thân hữu và phụ huynh rất đông, đầy kín nhà thờ. Giáo sư và sinh viên ngồi các hàng ghế đầu. Trước tiên là chào cờ, quốc ca, kế đến ông Viện trưởng ban huấn từ...Thiên hạ vỗ tay vang dội. Xong các sinh viên lần lượt được gọi tên theo thứ tự A,B, C lên sân khấu để được vị giáo sư  khoác áo choàng trắng, tặng ống nghe(stethoscope) bắt tay chúc lành và chụp ảnh. Đi lên sân khấu một đường, trở về theo một lối khác, trật tự, trang trọng.Các tân sinh viên gồm nhiều quốc tịch: da trắng, da đen, Đại Hàn, Nhật Bổn, Ấn Độ, Trung Hoa, Viêt Nam. Có người nhìn giống như Việt Nam nhưng hỏi ra mới biết là ngừời Tàu hay Đại Hàn. Nữ sinh viên cũng nhiều có lẻ đến 1/5. Kẻ cao người thấp, to lớn hay gầy gầy khác nhau nhưng áo khoác ai cũng vừa vặn , không rộng hay hẹp, rất đẹp.

Khi buổi lễ hoàn tất mọi người được mời sang ngôi nhà rộng gần nhà thờ có bày thức ăn, nước uống sẵn sàng và rất nhiều: rượu nhẹ, nước trái cây, nước lạnh, tôm, thit gà, bò, heo, rau, trái cây ê hề. Bàn  ghế cũng nhiều nhưng khách đông hơn nên có người phải đứng. Các nam nữ nhân viên bưng khay nước và thức ăn mời từng bàn như tiệc ở nhà hàng. Tất cả đều miễn phí. Vân nghĩ trường này có vẻ nhà giàu . Về nhà mở google ra xem mới biết trường thành lập năm 1890 do ông Tỷ phú dầu lửa John D Rockefeller tài trợ  và vị mạnh thường quân khác hiến đất (210 mẩu Anh?). Được biết hơn 6000 đơn xin nhưng chỉ có 89 người đươc nhận. Vân có bài thơ con cóc mừng cháu Chris:
 
          Mừng cháu Chris Được Nhận Vào Trường Y
 
          Nắng Hè tỏa rộng khắp không gian
          Được học trường Y chẳng dễ dàng
          Sĩ tử sáu ngàn nhận chín mươi
          Mừng cháu bước đầu vui mẹ cha 
          Trở thành Bác sĩ đường còn xa
          Chuyên cần học tập tháng  ngày  qua
          Cơm cha áo mẹ công thầy dạy
          Chúc cháu thành công vui cả nhà
 
ĐAI HỌC Y KHOA VIRGINIA:

Cách nhà ở Faifax, Virginia khoảng hơn 3 tiếng lái xe nên sáng đi chiều về, khỏi thuê khách sạn. Bố cháu Daniel trước cũng học ở Đại hoc Virginia (UVA). Daniel đã học UVA 4 năm rồi, có bạn cùng phòng người Ấn Độ. Cả hai đều được UVA nhận vào Y khoa nên hai 2 người tiếp tục là bạn cùng phòng với nhau nữa.

Trường UVA giới hạn người tham dự lễ "Mặc Áo Trắng". Mỗi sinh viên chỉ có 4 vé mời. Daniel xin của người bạn gia đình ở xa không đi dự lễ được nên Vân và cô em gái mới có vé mời.

Khuôn viên trường rất rộng thấy như gần mà đi mãi mới đến. Nghi lễ  cũng giống nhau. Chào cờ  khai mạc, viên trưởng  chào mừng các Tân sinh viên Y khoa, ban  huấn từ...

Một  Bác sĩ trong ban giảng huấn khóac  áo trắng cho sinh viên, tặng 1 hộp đựng ống nghe, bắt tay và chụp ảnh kỹ niệm. Nếu ai là bác sĩ hay giảng viên của trưòng thì được mời lên sân khấu khoác áo trắng cho con mình...

Sau buổi lễ sinh viên và gia đinh, thân hữu ra sân cỏ trước  ngôi nhà hành lễ chụp ảnh kỹ niêm, chuyện trò trước khi chia tay.  Hai trường Đại Học Y khoa Chicago va UVA có chút khác nhau là trường Pritzker tặng cho sinh viên áo khoác trắng dài đến đầu gối có thêu tên trường. Sinh viên trường UVA  được tặng áo khoác ngắn nhưng có thêu tên trường và tên  sinh viên.

Trường Chicago có tiệc sau buổi lễ. Trường UVA sinh viên , gia đinh,  thân hữu cùng nhau ra sân cỏ trước tòa nhà chuyên trò, chụp ảnh kỹ niệm trước khi chia tay.

Hôm ấy gia đình Daniel và Vân ra phố ăn tối trước khi trở về nhà. Vân không có tiền thưởng cháu nên tặng Daniel một bài thơ. Không biết cháu có hiểu ý nghĩa bài thơ không nhưng cũng cảm động và cám ơn Vân lắm:
   
  Chúc Mừng Daniel Vào Trường Thuốc
 
      Mây trắng trời xanh chim hót vang
      Được nhận trường Y thật quá sang
      Trương tốt, thầy hay, Daniel giỏi
      Ông Bà có cháu thật là ngoan
      Hoc thành Bác sĩ cực vô vàn
      Thức khuya dậy sớm chẳng từ nan
      Thành công tốt nghiêp xin cầu chúc
      Chữa bênh cứu người, tấm lòng vàng
       
Vân rất vui thấy hai cháu được nhận vào trường Y nhưng đường học còn dài, chương trinh học khó và rất tốn kém so với các ngành nghề khác. Cầu mong ơn trên ban phước lành cho hai cháu và các Tân sinh viên Y khoa vượt qua khó khăn, đạt mộng ước, học được những tiến bộ, hay, lạ của nước văn minh Hoa kỳ, hầu giúp những người ốm đau bệnh tật.  Vân cũng cầu chúc người Việt quê nhà  và hải ngoại được bình an khỏe mạnh,may mắn hạnh phúc,hoc sinh và sinh viên có thầy hay trò giỏi. Bên ngoài chim hót liu lo,nắng hè phủ lên các khóm rau, bụi hoa, cành cây, sân cỏ...
 
 Virginia, tháng 8 năm 2023
    Ngọc Hạnh
 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,083
Sau vài lần vượt biên thất bại, ông anh thứ năm của tôi đến được Songkhla, Thailand. Trong lá thư gửi về, anh kể chuyến tàu của anh trải qua bao biến cố hãi hùng, cướp bóc, hải tặc, và cuối lá thư, anh nhấn mạnh, một câu mà viết cả chục lần: “Đàn bà con gái đừng bao giờ vượt biên”. Ý của anh là nhắn nhủ tôi đấy, vì chuyến đó tôi đòi đi theo nhưng ba tôi không cho vì lo cho tôi hiểm nguy nơi biển cả.
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 8 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn dương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Một ngày trước mùa lễ Giáng Sinh, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi. Trong đường dây điện thoại tôi nghe bà khóc. Vừa khóc bà vừa kể chuyện thằng Út bỏ học. Bà nói cả nhà chúng tôi ai cũng khuyên bảo to nhỏ với nó, nhưng nó không nghe. Nhà chỉ còn mình tôi là chưa khuyên răn nó. Mẹ tôi nói: "Con gần tuổi với nó nhất, biết đâu con khuyên răn được nó đi học trở lại." Tôi lặng người nghe mẹ kể mà không biết an ủi mẹ như thế nào. Tôi nói với mẹ cuối tuần này, anh Đức, một người bạn của tôi về thăm nhà tôi sẽ quá giang nhờ xe để thăm nhà và nói chuyện với Út để coi sao. Tôi nói bà hãy yên tâm. Tôi hy vọng rằng sẽ khuyên bảo được Út trở lại trường để học.
Mấy hôm nay trời vẫn có nắng tuy khí hậu rất lạnh. Tôi hồi hộp nhìn những bông mai vàng của Mỹ đang nở sớm, hoa hồng vẫn còn ra nhiều búp, hoa giấy mọc xum xoe tươi đỏ, hoa chuối may mắn còn một nụ đang nở. Tay run run nâng niu những đóa hoa thầm cám ơn chúng vẫn chưa tàn trong thời tiết giá đông.
Năm nào cũng thế, trước Tết tôi thường dạo vài vòng trên các con đường quanh phố Bolsa, khu thương mại của người Việt, để được hưởng sớm không khí Tết và để lòng thấy thêm yêu đời. Hình ảnh, cảnh vật Tết ngày xưa được tái hiện lại làm cho cảnh phố phường trở nên thật đặc biệt. Nhìn xem cảnh vật và mọi người chuẩn bị đón Tết, lòng tôi bỗng lâng lâng một cảm xúc rộn ràng xen lẫn với cảm giác vui sướng như khi còn ấu thơ được hưởng ba ngày Tết tại quê nhà.
Cách nay mấy tuần, tôi đến thăm một người bạn thân đang ở trong nhà dưỡng lão Elmwood House ở Quận Arlington. Cái khung cảnh ấy khiến tôi suy nghĩ về cuộc đời và thân phận tuổi già. Ra khỏi thang máy tầng lầu 2, trước mặt là một phòng rộng, bày biện mấy bộ salon, năm ba chiếc bàn vuông, bàn tròn sắp xếp gọn gàng; bên phải, bên trái là hai dãy hành lang dẫn vào các phòng ngủ – hun hút, im lìm. Năm bảy cụ quây quần trong phòng giải trí này chuyện trò, đánh cờ tướng, xoa mạt chược, chơi tứ sắc hay bài Tây. Bỗng tôi trông thấy ông Phan đang ngồi đánh cờ tướng với ông cụ cùng trạc tuổi ở chiếc bàn gần cửa. Một chút ngỡ ngàng, tôi tự hỏi: “chẳng lẽ ông ta cũng vào nhà dưỡng lão?” Hỏi thế, bởi vì ông Phan có đến bốn đứa con học hành thành đạt, đứa nào cũng có nhà cửa khang trang, tưởng chừng về già ông ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc sum vầy bên con cháu. Nhưng cuộc đời nào ai biết chắc tuơng lai?
Cái gì? Trại hè Niềm Tin 10 hả? Trời đất quỷ thần ơi, mới ngày nào còn là trại Niềm Tin 1 mà bây giờ đã trại Niềm Tin 10 rồi sao? Thời gian đi nhanh khủng khiếp. Tôi vẫn còn nhớ….
Tác giả là Registered Nurse cho Saint Joseph's Hospital, Phoenix, Arizona từ năm 1975. Hiện tại bà đã về hưu, vui thú điền viên. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà dự Viết Về Nước Mỹ năm 2015, là lời cầu nguyện của một bệnh nhân “Thượng Đế! Đừng Bắt Con Phải Chết”. Bài viết mới của tg về câu chuyện muôn thuở: "Tình".
Ông Ronnie năm mươi bảy tuổi, Mỹ đen nhưng nhỏ con cũng xêm xêm Steven, đã thế mắt lại hơi xếch, tóc nối và thắt thành cái bím dài giống hệt mấy anh thổ dân da đỏ, lại giống đuôi sam mấy anh ba Tàu. Ông Ronnie có trách nhiệm giao và nhận hàng đến đi, hổng biết sao ổng lại nhanh nhạy như những tay thám thính, hễ trong hãng có động tịnh gì là ổng biết sớm nhất, ai còn ai bị ra đi, ai lên hương, ai xuống chó, phúc lợi thế nào… Ổng biêt hết ráo và luôn mách cho Steven, dĩ nhiên là lúc nào cũng kèm theo câu căn vặn:” Im miệng đấy nhé! Tao chỉ cho mày biết thôi đấy!”
Lúc nhỏ tôi rất kỵ cái kiểu người ta hay nói “ngồi lê đôi mách”. Thường bạn bè đi đâu chơi chung, những khi đùa giỡn hay chuyện trò, tôi luôn bị rơi vào khoảng không, khó tiếp nhận niềm vui đang có mà tâm tư đi tìm điều gì xa vắng, rồi lại sống với hình ảnh khác bằng tưởng tượng, thêu dệt mây trời với hoa thơm cỏ lạ, dù bạn bè trước mắt rất dễ thương tốt bụng thường lo lắng khi thấy tôi không cười nói và buồn bã.
Nhạc sĩ Cung Tiến