Hôm nay,  

Bạn Của Bạn

12/12/202211:33:00(Xem: 4606)


 

Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch Hổ Huế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống.


*

 

Bạn tôi mời tôi đến nhà nó ăn tiệc. Tôi đến hơi trễ nên mọi chỗ ngồi đều đã có người, chỉ còn hai ghế trống ở hai bên một khứa già nên tôi đến ngồi cạnh khứa. Chắc các bạn thắc mắc, tại sao tôi lại có ác cảm gọi lão ta bằng khứa. Các bạn cứ đọc hết đi rồi sẽ hiểu vì sao.

 

Tôi vừa ngồi xuống, khứa liến thoắng nói:

 

- Chào chú. Tôi tên Đô, sống ở ngoại ô, thành phố Garden Grove.

 

Tôi hơi bực vì khứa ta trông ngang tuổi mà lại gọi tôi bằng chú, nhưng tôi dằn lòng, giới thiệu tên với khứa. Khứa nhìn vào mắt tôi dò xét, xem tôi phản ứng với câu chào hỏi của khứa vừa rồi ra sao. Tôi đoán chắc, khứa luôn dùng câu này để chào hỏi những người mới gặp mặt lần đầu.

 

Khứa đưa mặt tới sát mặt tôi, nói lung tung đủ thứ chuyện, hết chuyện gia đình rồi đến công việc. Đối lại, tôi chỉ ầm ừ cho qua hoặc cười trừ. Bây giờ tôi mới biết, tại sao không ai dám ngồi gần khứa trong bàn tiệc. Khứa nói như nhổ toẹt tất cả những gì có trong đầu khứa vào mặt tôi. Khứa càng nói càng hăng máu, nói đến văng cả nước miếng vào mặt, vào tay tôi. Tôi dám chắc, ít nhất cũng có cả trăm hạt bọt nước miếng từ miệng khứa bắn vào đĩa thức ăn của tôi. Tôi không dám ăn gì, chỉ khư khư cầm chai bia xa ra khỏi miệng khứa.

 

Thấy tôi ngồi im không ăn, khứa lăng xăng gắp thức ăn bằng chính đôi đũa đang ăn của khứa, bỏ vào đĩa cho tôi. Khứa nói:

 

- Ăn đi chú. Chú chắc bảy mươi bó rồi há?

 

Tôi hít một hơi thật sâu để tĩnh lại cơn tức, rồi đáp:

 

- Tôi trẻ hơn số tuổi đó nhiều.

 

- Trẻ hơn là bao nhiêu, chú nói thật đi, nhìn mặt chú già hơn bảy mươi đó.

 

Tôi quay mặt nhìn chỗ khác không thèm cãi lại. Tôi giận hết sức, quên luôn cả tấm lòng trắc ẩn, quảng đại của mình, tôi chửi thầm, “Mẹ kiếp, xui tận mạng. Sao ngồi gần phải cái chủng loại ruột ngựa phổi bò, hời hợt, vô duyên bản năng, tào lao, nhảm nhí, bệnh thần kinh nói bất kể trời đất, nói thiên thu bất tận, nói như chưa từng được nói bao giờ vậy nè trời”.

 

Một cô từ trong bếp bước ra, ngồi vào chiếc ghế trống còn lại cạnh khứa, có lẽ là vợ của khứa ta. Thấy tôi không muốn nói chuyện, khứa quay qua nói chuyện với những người khác. Khứa nói luôn miệng, không ngừng, liến thoắng kể thao thao bất tuyệt hết chuyện này qua chuyện khác. Thấy mọi người có vẻ không mặn mà lắm với những chuyện của khứa kể, khứa đứng dậy bắt đầu lảm nhảm pha trò, cứ như trong bàn tiệc không ai biết nói chuyện hay như khứa vậy. Vợ khứa vội nắm lấy thắt lưng quần của khứa, kéo khứa ngồi xuống. Ngồi xuống được một lát, khứa chồm người tới trước, nói với cặp vợ chồng ngồi đối diện bên kia bàn:

 

- Chị này là mẹ của anh hả?

 

Chị vợ tái mặt, cúi gầm mặt. Còn anh chồng mặt bừng đỏ rần lên, nói:

 

- Đây là vợ tôi.

 

- Thế à. Tại mặt chị nhà già quá nên…

 

Vợ khứa xấu hổ vội nói chữa:

 

- Chồng tôi nói đùa đấy.

 

Vợ khứa liên tục bấu năm ngón tay vào đùi khứa dưới gầm bàn. Khứa hất tay vợ ra, nói tiếp:

 

- Chị nuôi anh sao mà trông anh trẻ nhìn như hai mẹ con thế.

 

Vợ khứa chịu hết nổi, chẳng nể mặt chồng, nói:

 

- Anh bớt vô duyên, bớt nói đi được không.

 

Thấy không còn ai để nói chuyện, khứa lại quay sang tôi. Tôi sợ lắm nên vội đứng dậy, đi nhà vệ sinh. Khứa cũng đứng dậy đi theo tôi. Tôi hoảng quá đi nhanh hơn thì khứa cũng đi nhanh theo. Để chắc rằng, khứa điên này không phải là đi theo mình, tôi tăng tốc đi như chạy. Lập tức khứa tăng tốc, chạy qua mặt tôi, vào phòng vệ sinh trước. Khứa không đóng cửa phòng vệ sinh, khứa nói:

 

- Vào đi, đàn ông không mà. Giọng khứa khản đi, có lẽ vì nói nhiều quá rồi.

 

Tôi quay người 180 độ, đi trở về bàn và kéo ghế tới chỗ khác ngồi. Tôi sợ, nếu ngồi gần khứa

 thêm nữa thì tôi sẽ không kiểm soát được mình. Chủ nhà, bạn tôi, đến cười hỏi:

 

- Sao lại đổi chỗ ngồi thế?

 

- Thằng bạn ruột để ngoài da của mày làm tao bầm gan tím ruột, chẳng ăn nhậu gì được.

 

- Tuy nó ăn nói như gà mổ thốc, nhưng nó sống rất có tình.

 

Các bạn cũng biết, tôi hay kể chuyện đời thường của tôi, những chuyện tôi gặp, chứ không có ý nói đến những người tốt bụng, bộc trực, thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, hoặc chê những người không có khả năng nhận ra là mình đang có lời nói, hành động khiếm nhã với những người chung quanh.

 

***

 

Mấy hôm nay, tôi buồn quá. Chẳng ai lại nói không buồn khi bị người khác la mắng, chê trách mình, nếu nói không buồn chút nào thì có thể bạn là thánh nhân rồi cũng nên.

 

Chuyện buồn của tôi là có một bác, không biết họ hàng hay quen biết như thế nào, gọi điện thoại trách mắng tôi đủ điều. Tôi thường không nói chuyện điện thoại vì nói một hai câu, tôi không biết nói gì nữa. Tóm lại là tôi “tám” không được dai và dài. Đã ngại nói chuyện, lại gặp số lạ nên tôi không bắt máy. Số phone lạ gọi hai ba lần, sợ có chuyện khẩn cấp gì nên tôi bắt máy.

 

Tôi vừa bắt phone, bác ấy mắng xối xả:

 

- Tại sao không nghe điện thoại liền? Mày lên facebook viết vớ vẩn linh tinh gì thế? Ai bảo mày viết chuyện đấy ra hả? Khôn thì dẹp ngay đi. Hiểu không?

 

Tôi hoảng hồn, không biết mình đang nói chuyện với ai. Tôi ngập ngừng thưa:

 

- Dạ, em nhiều chuyện quá nên không biết chuyện mô làm bác giận rứa hỉ.

 

Bác ấy nói to:

 

- Mày nói qua giọng Nam đi, giọng trọ trẹ của mày khó nghe quá. Hiểu không?

 

Chắc bác ấy giận luôn cả giọng nói của mình. Tôi thưa:

 

- Dạ em không biết nói giọng Nam.

 

- Thế thì nói giọng Bắc.

 

- Giọng Bắc em cũng không nói được mô. Bọ mạ em cả hai đều là người Trung.

 

- Thế thì mày nói chậm lại. Hiểu không?

 

Hơ! Bác ấy làm như tôi đang nói tiếng Anh, tiếng Mỹ không bằng. Có rất nhiều người Miền Trung nói được giọng cả ba miền. Khi nói với người miền nào, họ đổi qua giọng miền đó cho dễ nghe. Tôi không có tài đó bạn à.

 

Trở lại chuyện bác ấy. Tôi nói chậm rãi:

 

- Bác nói em viết linh tinh là răng, em không hiểu tề.

 

- Hừ, tao cứ tưởng mày viết gì hay ho lắm, mất thì giờ đọc. Mày viết thế để làm gì hả?

 

- Dạ em có biết mô. Tôi không biết tôi viết để làm gì thật, chắc rảnh rỗi sinh nông nổi.

 

Bác ấy hỏi tiếp:

 

- Ai cho phép mày lấy chuyện đời tao viết lên facebook hả?

 

Tôi ngạc nhiên:

 

- Em có biết đời bác ra răng mô mà viết. Em chỉ viết chuyện đời Lựu của em không mà bác.

 

Bác ấy giận dữ:

 

- Giỡn mặt hả. Mày im đi, có một chuyện giống đời tao. Hiểu không?

 

Tôi đáp:

 

- Có thể là trùng hợp, thôi em xin lỗi bác hỉ.

 

Giọng bác ấy dịu xuống:

 

- Lần sau muốn viết chuyện đời tao thì phải xin phép, nhớ chưa.

 

Tôi hỏi:

 

- Dạ thưa bác tên chi?

 

Bác ấy quát:

 

- Hỏi bạn mày ấy, mà mày cũng không cần biết tao là ai, tên gì. Hiểu không?

 

Nói xong, bác ấy cúp phone cái rụp. Chuyện vậy có buồn không kia chứ!

 

Tôi có người bạn cũng có chuyện buồn hơi giống tôi. Bạn ấy làm thơ và viết báo, có nhiều bài đăng trên các báo địa phương. Vì ngày càng ít người mua sách báo, nên bạn ấy thử đưa những tác phẩm của mình lên các trang mạng. Bạn ấy than thở:

 

- Độc giả trên mạng khó tính quá. Viết chuyện buồn thì cho uỷ mị, viết vui thì bị chê là xàm xí.

 

Tôi nói:

 

- Họ khó tính rứa để mi cẩn thận hơn khi viết đó mà.

 

Bạn ấy than tiếp:

 

- Độc giả sách báo, đọc xong dù thích hay không, họ cũng không biết tác giả ở đâu mà phê bình. Độc giả trên mạng, đọc xong họ phản hồi hay bình luận ngay, thấy cũng phấn khởi, được động viên tinh thần, nhưng nhiều lúc sợ không dám viết gì luôn.

 

Tôi nói:

 

- Có thể họ bình luận theo cảm xúc vui hay buồn. Đang vui mà đọc bài thơ thất tình, chán đời của mi thì họ thấy không hay rồi. Hoặc độc giả vừa bị vợ la, đang bực bội, đọc phải bài viết hài hước thì cho là vô duyên tệ.

 

- Có khi hôm trước họ vào khen bài thơ, bài viết hay quá, hôm sau lại chê tầm phào. Chẳng biết đường nào mà lần.

 

- Độc giả trên mạng, có người đọc hàng tá sách, sự hiểu biết hơi nhiều nên thấy các bài đơn sơ thì chê chẳng cao siêu triết lý gì. Có người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đọc hết một cuốn sách, làm răng bình luận như một nhà phê bình văn học được. Dù mi viết cái chi cũng có người chê bai. Mi thử trích một đoạn văn thơ của các văn nhân, thi sĩ nổi tiếng đưa lên mạng mà không đề tên tác giả thì vẫn bị moi ra lỗi để chê.

 

Bạn ấy lại than thở:

 

- Biết vậy, nhưng tao vẫn buồn. Vợ tao nói, thà ông làm tài xế xe tải kiếm cơm còn hơn, chứ làm nhà thơ nhà báo lấy gì ăn. Vợ tao hiền từ khuyên, quay đầu là bờ nếu không thì ba đời nhà ông chẳng ngốc đầu lên được, biết không.

 

Tôi an ủi bạn:

 

- Vợ không bao giờ sai hỉ.

 

Trong đời làm gì có ai chưa từng bị chê trách trước mặt hoặc sau lưng, nếu không vậy thì làm sao gọi là thế gian. Dù buồn, đau khổ khi bị chỉ trích, trách mắng, nhưng cứ thân thiện, cởi mở, bạn sẽ được mọi người quí mến.


Lời triết lý vụn trên, không phải để khuyên các bạn đâu. Tôi viết lời đó để tự làm vơi đi nỗi buồn của tôi thôi. Chúc các bạn sức khoẻ, lạc quan yêu đời, hàng ngày tràn ngập những niềm vui và gặp nhiều may mắn.

 

Phước An Thy

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 495,825
Nhập ngũ vào Thủ Đức sau biến cố Mậu Thân 1968 khi đang theo học năm thứ hai Cao Học Sử Địa tại Văn Khoa Saigon, anh được chọn vào Không Quân, và có lẽ do bản chất yêu thích văn nghệ với sở trường ca hát và đờn địch, anh vào làm việc trong ban Tâm Lý Chiến của Sư Đoàn 3 Không Quân tại Biên Hòa, đi từ cấp bậc Chuẩn Úy cho đến Đại Úy. Đầu năm 1975, anh lấy vợ, một nữ quân nhân phục vụ trong phòng Xã Hội cũng tại sư đoàn 3 Không Quân. Vợ chồng anh ở trong trại sĩ quan của đơn vị cho đến ngày mất nước. Khi anh vào tù, chị trở về quê sống với cha mẹ chị gần Cần Thơ.
Phải nhìn nhận rằng Lão là con người hiền lành, rất hiền lành! Nói theo kiểu người mình hay nói là hiền như cục đất! Lão hiền từ trong nhà ra tới ngoài đường. Chưa bao giờ lão lớn tiếng, hay nói những lời nóng nảy, cộc cằn với bất cứ ai! Cái tâm lão cũng vô cùng là hiền, hiền cả với cây cỏ, với thú vật! Lân la ngoài vườn nhiều khi thấy ớt con hoặc é quế mọc nhiều quá, mụ vợ nhổ quăng bớt. Nếu thấy được lão nhặt chúng đem đi chỗ khác trồng! Mụ kền rền, lão bảo: “Chúng nó cũng muốn sống mà!” Bất cứ con bọ nào bất chợt lọt vào trong nhà là lão túm lấy mở cửa quăng ra ngoài, vừa quăng lão vừa nói: - Đi về nhà mày đi, ở đây lâu là có cơ hội xuống ống cống đấy! Ý lão ám chỉ mụ! Mụ ghét nhất bất cứ con gì chui vào nhà, trông thấy là mụ quăng ngay vào bồn cầu, giật nước mất tích luôn!
Hôm nay trời trong, nắng vàng rực rỡ nhưng lạnh. Hàn thử biểu cho thấy buổi sáng 47độ và trưa được 54 độ F. Vào buổi chiều 16 giờ khí tượng cho biết sẽ có mưa. Từ hôm qua các con đã khuyến khích tôi đi xem hoa đào vì sợ sau cơn mưa, phần lớn hoa sẽ rơi rụng, tơi tả không còn đẹp nữa. Qua video người bạn gửi cho xem thấy hoa đào ở Tidal Basin thủ đô Hoa Thinh Đốn đã nở rộ.
Với Hai Búng thì có nhiều chuyện để nói. Tên trên giấy tờ là Phạm Bình Nhâm, nhưng từ khi vào quân đội, ban bè cùng khóa đặt cho hắn cái tên mới là Búng - Hai Búng. Sở dĩ hắn mang cái biệt danh (nickname) này vì nhà hắn gần chợ Búng mà khi nhắc đến chợ Búng, hắn say sưa nói miết - quên thôi! Hắn tả cảnh, tả tình về quê hương của hắn với những vườn cây ăn trái ở Lái Thiêu, An Sơn, Bình Nhâm (nơi sinh quán của hắn) hấp dẫn đến mức mà người nghe thấy mát rượi với những cây chôm chôm, măng cụt, sầu riêng... ngát hương vườn lài, thơm phức mùi sầu riêng và ngọt lịm mùi lò đường, ruộng mía ven sông …Và bao gìờ kết thúc câu chuyện cũng là lời mời rất chân tình: “Khi nào đi qua Chợ Búng, nhớ ghé nhà tao, tao sẽ đưa tụi mày đi ăn bánh bèo bì Mỹ Liên, hay Ngọc Hương, hai tiệm bánh bèo bì nổi tiếng không những ở chợ Búng mà khắp nước đấy. Rồi về nhà tao, mẹ tao sẽ đãi một bữa cháo vịt – thịt vịt bầu mà chấm nuớc mắm gừng do mẹ tao pha chế thì hết sẩy – Tụi mày sẽ nhớ đời …”
Hồi tôi ở trại tỵ nạn, trầy trật bốn năm trời mới vượt qua cuộc thanh lọc đáng ghét, và khi gặp phái đoàn Mỹ phỏng vấn thì bị từ chối, mặc dù tôi có đầy đủ gia đình ở bển. Còn chồng tôi, cả giòng họ rủ nhau đi vượt biên rất sớm, năm 1977 khi cả miền Nam đang vào cơn tàn tạ dưới bàn tay của “bên thắng cuộc”. Trong khi ở trại Mã Lai chờ phái đoàn Mỹ, thì phái đoàn Canada lơn tơn xuất hiện, gia đình chồng tôi nôn nóng thoát khỏi cuộc sống tù túng ở trại nên nhắm mắt đưa chân qua Canada định cư luôn một lèo. Sau đó, chồng tôi đi học, vào cấp ba rồi Đại Học, quyết chí thực hiện giấc mơ Mỹ Quốc năm xưa, bèn nộp vào trường Đại Học tại New York. Khi nộp đơn thì hào hứng, đến khi được nhận thì bị bà má chồng “bàn ra”, vì sợ tốn kém với số “student loan” quá lớn, chồng tôi cũng bị nản chí, không qua đó học nữa.
Thời gian gần đây, tôi đọc được bài ký sự sống động đã cho tôi một bài học trân quý về nền giáo dục của Hoa Kỳ từ tác giả Hạ Vũ, với câu chuyện “Tôi làm Cô giáo nhà trẻ Mỹ” trên mục VVNM trang Việt Báo. Tác giả kể chi tiết từng hoạt động và phương pháp chăm sóc trẻ nhỏ tại lớp học. Từ việc chuẩn bị môi trường sạch sẽ, an toàn và cách cho trẻ ăn uống, vệ sinh đến giấc ngủ trưa yên lành; ngay cả việc vệ sinh cho bé cũng phải hết sức kiên nhẫn và luôn dùng chữ “please” để khởi đầu và cho biết mình sắp làm gì đó cho trẻ, chữ “thank you” để cảm ơn trẻ đã cộng tác, dù việc đó là phục vụ cho chính các em.
Trong 53 năm, chúng tôi kề cận, nhường nhịn, yêu thương và chăm sóc nhau để cùng xây dựng cuộc sống riêng sau khi cả hai chúng tôi học xong đại học. Chúng tôi đã có một gia đình nhỏ an vui với hai con trai. Và từ khi chúng tôi đem hai cô con gái nhà người dưng, mang về làm hai con gái ruột nhà mình thì gia đình chúng tôi có thêm ba đứa cháu. Nay, các con đã thành nhân, các cháu thì đã có đứa chuẩn bị vào đại học. Hai con trai của chúng tôi đã có nghề nghiệp vững vàng, chúng đã có nhà riêng. Chúng tôi già dặn hơn cùng với sự trưởng thành của con cháu. Hai chúng tôi đã về hưu, vẫn cùng có nhau, tiếp tục nhường nhịn, chăm lo cho nhau trong những năm tháng cuối đời...
Dallas mới qua một đợt lạnh khủng hoảng sau lễ tình yêu, nghỉ học nghỉ làm tuyết đá đầy đường. Hy vọng là đợt lạnh cuối mùa vì thời tiết Texas khó đoán bởi đôi khi sang tháng tư còn tuyết. Tội nghiệp những người thích trồng, họ thường gieo hạt giống trong garage từ cuối tháng hai để sang tháng ba là đậu bắp đã cao được gang tay, cà chua non nhìn mắc ham, những cây ớt xanh mát mắt... Đợi tháng ba cho ra vườn là sớm có ăn, nhưng đầu tháng tư trời lại đổ cho trận tuyết làm cây con chết ráo. Những người mê trồng tính khôn ăn sớm nên gieo hạt trong garage từ cuối tháng hai lại hoá ra ăn muộn vì phải gieo hạt lại lần nữa.
Các nhà khoa học có thể đưa ra tuổi thọ trung bình của một người, nhưng chưa có một thống kê nào cho biết mỗi người từ khi sinh ra cho đến khi nằm xuống đã ở được khoảng bao nhiêu căn nhà! Điều này có thể nói lên mỗi người có những nhu cầu “xê dịch” rất khác nhau. Sau hiệp định Genève 1954, cuộc sống của người Việt Quốc Gia chỉ trong phạm vi từ vĩ tuyến 17 cho đến Mũi Cà Mau. Nhưng kể từ năm 1975 cho đến nay thì “nhà Việt Nam” đã có mặt tại hơn 130 quốc gia trên thế giới. Mỗi một căn nhà của người Việt trên quê người gói ghém tất cả những thăng trầm của một đời lưu lạc nơi đất khách; là những vinh nhục, được mất, hy sinh, đánh đổi để tồn tại. Biết bao người bôn ba ra hải ngoại đang sống trong những căn nhà khang trang, đầy đủ tiện nghi; nhưng từ trong sâu thẳm họ vẫn không quên được căn nhà cũ của mình trên quê mẹ!
Chị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họa theo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn. Suốt hai tuần lễ qua chị lấy vacation về phố Bolsa California thăm người nhà, ăn uống thịt thà, tôm cá mỡ màng nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợ mua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân. Sau chuyến đi chơi Cali chị đã tăng 2 pounds.Về nhà chị thực hiện như bạn chỉ, xẻ cà ra, ngâm nước muối cho ra bớt chất độc hại thâm đen. Trong khi chờ đợi cà còn ngâm trong chậu, chị Bông pha sẵn một bát nước mắm tỏi ớt đậm đà. Món này chỉ ăn với cơm trắng cũng đủ ngon nhớ đời.
Nhạc sĩ Cung Tiến