Hôm nay,  

Xuân May, Phật Độ

16/02/202216:17:00(Xem: 2735)

VVNM 02162022 bai Trieu Phong

                     

 

Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. 

*

Chúng tôi chuyển về tiểu bang Ohio sinh sống tính tới nay cũng đã được gần mười hai năm và cứ mỗi độ Tết đến thì lại thường rơi vào tháng hai dương lịch tức tháng có nhiều bão tuyết nhất của mùa đông nên Người Việt nơi đây luôn đón xuân trong co ro băng giá!

 

Năm nay, Mùng Một Tết Nhâm Dần 2022 nhằm vào ngày Thứ Ba, 01 tháng 02, do đó chuyện đi lễ chùa đầu năm của gia đình tôi đành phải dời lại đến chủ nhật cuối tuần tức Mùng Sáu âm lịch vì công ăn việc làm của hai vợ chồng và việc học của thằng con trai bởi chẳng còn cách nào khác hơn.

 

Ngay từ sáng chủ nhật khi mặt trời còn ngái ngủ trong mùa đông lạnh lẽo, ánh dương quang chỉ chớm le lói nơi chân trời thì chúng tôi đã lục tục thức dậy, chuẩn bị áo quần tươm tất để lo đến Chùa Phật Bảo ở dưới “downtown” của thành phố Cincinnati cách nhà tôi khoảng bốn mươi lăm phút lái xe. Tôi muốn đi sớm bởi đường sá trơn trượt do cả Miền Đông và Trung Tây của nước Mỹ mới hứng chịu cơn bão tuyết dữ dội trong hai ngày thứ năm và thứ sáu vừa qua. Chỗ tôi ở hôm đó tuyết rơi dày tới 8-10 inches thậm chí có nơi còn lên đến cả 14, 15 inches, phủ trắng vạn vật khiến cho đời sống của người dân gặp nhiều khó khăn vì mất điện, sinh hoạt bị trì trệ, toàn bộ trường học công sở phải đóng cửa mấy hôm liền và chính phủ tiểu bang đã khuyến cáo dân chúng không nên ra ngoài nếu không có chuyện khẩn cấp!

 

Gần 11 giờ trưa, tôi ra khỏi “exit” ở Austin Landing, nhập vào I-75 S theo đoàn xe hướng về Cincinnati trong nắng mai lúc này đã lên cao, cảnh vật chói chang do sự phản quang của những đống tuyết to lớn hai bên lề đường. Trên ghế “passenger,” vợ tôi đang vui vẻ được đi chùa đầu năm trong thảnh thơi thư thả bù lại các tất bật lo toan trong tuần bận bịu, phía sau thằng con ngồi nghe nhạc qua “headphone.” Tôi thì thả hồn theo những đám mây trắng trôi lơ lửng trên nền trời xanh trong vắt.

 

Tôi thích tốc độ nên thường chạy khoảng tám mươi dặm do đó luôn lấy “carpool lane” khi có vợ con đi cùng. Tuy nhiên hôm nay sợ đường sá ẩm ướt, có “black ice” vì thế tôi chạy “lane” trong cùng với tốc độ khoảng chừng sáu mươi hai đến sáu mươi lăm “miles” thôi. Sau nửa giờ, lúc xe đang chạy bon bon, ngon trớn và sắp tới Exit 19 thì một chiếc xe tải mười tám bánh, từ phía dưới của làn đường bên cạnh, bất ngờ phóng lên với tốc độ khá cao. Khi chiếc xe “truck” này vượt qua mặt chúng tôi vài mét thì bất ngờ tôi thấy nguyên một mảng trắng từ trên nóc xe tải bật lên rồi bay thẳng xuống trước mặt tôi.

 

Tôi định đạp ga cho xe vọt lên để tránh mãng tuyết bởi tôi chạy cách xe trước một khoảng khá xa nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua và tôi chưa kịp thực hiện thì đã nghe:

 

-        Ầm!

 

Trời ơi anh làm gì vậy?

 

Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc:

 

-           Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!  

 

Tôi không thấy gì bên ngoài nhưng biết là mình đang ở đường trong cùng nên vội vã lủi xe vào lề và cố gắng cho xe trườn lên đống tuyết cao để đuôi xe càng sát vào bên trong chừng nào thì càng tốt chừng nấy rồi bật đèn “signal” ngay!

 

Nói thì chậm nhưng diễn tiến sự việc xảy ra lúc ấy chỉ như một “nốt nhạc.” Lạ một điều là cả ba người chúng tôi không ai bị thương tích và tôi vẫn chưa hiểu tại sao trên “freeway” đông đúc xe cộ như thế này mà xe tôi không bị các xe ở phía dưới tung vào? Sau khi trấn tỉnh tinh thần chúng tôi vội ra khỏi xe. Trời lạnh cắt da làm tôi tỉnh hẳn và lật đật gọi 911, một lúc sau một viên cảnh sát trẻ, người Mỹ trắng rất đẹp trai đến làm “report,” kêu House’s Towing, LLC. tới giúp chúng tôi kéo xe vào “exit” gần đó cho bảo đảm an toàn đoạn đưa xe về “shop” sửa xe của họ. Gia đình tôi thì được người em cột chèo lên đón về.

 

Một điều khác là dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần nên số lượng xe cộ ít hơn chứ giá mà việc này xảy ra vào các ngày thường thì chắc chắn là tai nạn không thể nào tránh khỏi và tôi chẳng biết số phận của gia đình tôi sẽ ra sao?

 

Khi cả ba bước vào nhà tôi nghĩ thầm “mới vài tiếng đồng hồ trước đây chúng tôi lái xe ra đi với một tâm trạng phấn khởi, giờ thì lếch thếch trở về mà chẳng còn xe cộ chi cả. Thế mới biết rằng cuộc đời này như huyễn mộng, và tôi cảm nhận sâu sắc thêm bài học từng được nghe nhắc nhở rằng vật chất ngoại thân! Đúng là của cải chỉ thoáng cái thì tan biến ngay. Quan trọng hơn cả là tính mạng con người! Vì mạng sống con người mới là cái quý giá nhất bởi còn người là còn tất cả! Mà muốn được vậy thì chỉ trông cậy vào nhân đức, phước báu, sự ăn ở, đối nhân xử thế của mỗi con người chúng ta với người xung quanh, với cuộc đời này. Bởi qua các thiên tai hay tai nạn thì thường có nhiều điều kỳ diệu xảy ra mà người phàm chúng ta không thể dùng lý lẽ bình thường để lý giải được. Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi.  Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm. Vợ chồng con cái chúng tôi chẳng biết nói sao hơn là thành tâm đảnh lễ Chư Vị Bồ Tát đã phù hộ cho gia đạo tôi được vô lượng bình an, thoát khỏi tai ương trong một sát na!”

 

Và từ đây tôi cũng ngộ ra rằng để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn mà thôi!

 

Triều Phong (TPN)
Dayton, đêm Mùng Sáu Tháng Giêng (AL) năm Nhâm Dần 2022

 

Ý kiến bạn đọc
06/03/202212:53:25
Khách
Dạ, cám ơn chị Quế Hương nhiều.
Triều Phong
03/03/202214:08:39
Khách
Chúc mừng ông và gia đình tai qua nạn khỏi!
Quế Hương
18/02/202220:36:32
Khách
Chào anh Andy,
Cám ơn ý kiến của anh nhiều.
Triều Phong
18/02/202204:25:12
Khách
>Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi. Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm.

Người hại không chết, Trời hại mới chết (không đũ phước báu, không có ai chống lưng, ...). Ai là người chống lưng: Thượng Đế Tòan Năng Tối Cao, các vị Phật giáo chủ trong Tam Giới, ngòai Tam Giới, các vị Minh Sư quá khứ như Phật Thích Ca, Chúa Jesus, Thánh Muhammad: The Messenger of God, ...., các vị Bồ Tát, Thiên Đế, Thiên Thần hộ mạng, ... Chuyện nhỏ thì nên nhờ các vị Thần (ông Địa) như mất chìa khóa kiếm không ra, ... Nhưng có điều kiện là phước báu càng nhiều thì càng hiệu quả. Theo lý thuyết có 2 lọai phước báu. Phước báu ngòai Tam giói chỉ qua Thiền Định trực tiếp nói chuyện với Thượng Đế Tối Cao, phước báu càng nhiều thì Thiên Thần hộ mạng càng nhiều (theo tôi biết có người có đến 25 vị Thiên Thần lúc nào củng đi theo, nhưng củng có thể có người có số lượng Thiên Thần đi theo còn nhiều hơn nữa nhưng không biết). Phước báu trong Tam giới gọi là phước báu nhân thiên, --"để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 496,513
Sang Mỹ, Mị thấy các chùa chiền, Thiền viện như những trung tâm sinh hoạt cộng đồng của người Việt. Mỗi cuối tuần các đồng hương có thể tụ về chùa để tu tập, để trò chuyện bằng tiếng Việt, để chia sẻ, để cảm nhận được không khí cộng đồng Việt. Ngày Tết cổ truyền, bà con đồng hương Phật tử xa quê lại có dịp vãn cảnh chùa với những trang trí quen thuộc ngày Tết, có hoa mai, hoa đào. Nhiều chùa chiền và thiền viện còn công phu trang trí cảnh sắc làng quê Việt Nam, để những người con xa xứ tìm chút hương vị quê hương, giúp cho Phật tử thuần thành hay “Phật tử ngang hông” như Mị cảm nhận được thiện ý chan hòa, hoan hỷ. Mái chùa như là nơi chở che hồn Việt. Dù đi chùa để tu học Phật pháp, hay để nương tựa tâm hồn trong những ngày đau khổ chông chênh, hay chỉ đơn giản là ham vui và bớt sân si như Mị thì Mị tin rằng mỗi người khi trở về đều đem theo mình chút niềm vui an lạc trong giai đoạn nhiều bất ổn trên cả thế giới như hiện nay. Mị thấy mình được sống trong môi trường an toàn và tự do...
Một trong những người bạn nối khố của tôi vốn là nhà báo. Sau Giáng Sinh 2021, anh gọi cho tôi nói tôi còn nợ anh ấy bài viết cho số báo Xuân Nhâm Dần của anh sắp trình làng. Tôi cố tảng lờ, “Nợ gì nhỉ?” Bạn liền quát vào máy, “Tôi xin ông. Ông cứ cái tật đánh trống lãng với tôi đấy hả?” Tôi xởi lởi hỏi viết gì bây giờ, bạn liền ra lệnh, “Mùa Xuân, viết về tuổi già chứ còn gì nữa.” Tôi sực nhớ mình có hứa với bạn, nên phải trả cho xong món nợ cuối năm. Lục mãi trong trí nhớ của mình nay đang xuống cấp, tôi bèn chọn ngay việc tản mạn tuổi già của chính mình và của bạn bè đang lưu lạc ở Mỹ, nơi xứ lạ quê người.
Thôi để tôi tả một cuộc hèn hò trên sân khấu trường quay bạn muốn hẹn hò trong nước thì bạn đọc hải ngoại dễ hình dung hơn. Giữa sân khấu là một bức màn được buông xuốn để hai bên không thấy nhau. Bên nhà trai có người hướng dẫn chương trình là đàn ông, bên nhà gái là cô hướng dẫn duyên dáng. Thường thì bên cô gái được mời lên sân khấu trước, sau đó đến bên chàng trai. Cô gái giới thiệu về lý lịch trích ngang của bản thân, nói sơ lược về tình trường mà cô đã trải qua, thể hiện tài năng hay cũng có thể gọi là tài vặt như ca hát, nhảy múa để góp vui với chương trình. Điểm quan trọng nhất là cô nói thẳng ra ý muốn của cô với chàng trai bên kia bức màn về mẫu người đàn ông mà cô muốn hẹn hò.
Chẳng biết tại sao mà từ khi qua Mỹ cho tới nay tôi bị lời nguyền gì mà mỗi năm đều bị bệnh mất mấy ngày, nhẹ thì cảm, sổ mũi nóng sốt, nặng thì bỏ ăn một hai bữa. Còn không thì chạy xe bị người ta vượt đèn đỏ hít đít hoặc húc hông, có lẽ thấy tôi mỗi ngày mỗi hên nên vận bám vào người càng nặng. Năm ngoái trước đám cưới con trai là thằng Dũng thì Covid tới thăm và ở nhà chơi chung với tôi 50 ngày. Năm vừa rồi đám cưới thằng Duy sức khỏe chưa lấy lại được thì bị giời leo đau đến nỗi tôi không bước nổi. Vì cứ bị con bệnh đeo bám như vậy nên thằng Duy là con trai lớn đã thương mà trả hết nợ nhà cho để tôi yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Trước hết căn cứ vào số lượng người mang họ Nguyễn (họ phổ biến nhất của người Việt) ở trong vùng rồi suy luận ra, ta có thể phỏng đoán được số lượng người Việt. Theo tin từ trang Wikipedia tiếng Việt thì tôi được biết theo thống kê năm 2005 ở Việt Nam người họ Nguyễn chiếm 38% dân số. Dĩ nhiên con số 38% này không phải là con số tuyệt đối có thể đại diện cho bất cứ tập thể nào. Nghĩa là không phải ở bất cứ nhóm người nào người họ Nguyễn cũng chiếm tỷ lệ 38%. Do đó trong ước tính của mình tôi áp dụng con số khiêm nhường hơn một chút đó là chỉ khoảng 1/3 người Việt mang họ Nguyễn.
Sở dĩ gọi là "nghề" vì chuyện trong nhà tôi, ông anh rể là sĩ quan đi "cải tạo", thằng con của anh ấy, là cháu ruột tôi, vào lớp Một, nhà trường gửi về bản khai lý lịch, tên bố tên mẹ và nghề nghiệp. Chị tôi điền lý lịch cho thằng bé, mặc dù lúc ấy chị đang chạy chợ trời, nhưng theo “kinh nghiệm” mấy chị hàng xóm thì không nên khai chợ trời, sẽ bị đánh giá là …tiểu tư sản, con mình sẽ bị trù dập, cho nên dù chẳng hiểu thằng bé 6 tuổi còn thò lò mũi xanh sẽ bị trù dập kiểu gì, chị bèn ghi là “nội trợ” cho an toàn. Còn phần nghề nghiệp bố thì để trống vì không biết khai thế nào. Đến lớp, cô giáo liền điền vào khoảng trống nghề nghiệp của bố nó là... "học tập cải tạo"! Mà nghề này còn sinh ra nhiều nghề khác cho những người tù, nào là chăn lợn, nuôi gà, trồng rau, nấu cám, đốn củi trên rừng. Lần đó tôi theo chị lên trại Thành Ông Năm thăm nuôi anh rể, anh ấy tặng vợ con và các em những chiếc vòng đeo tay, chiếc lược được chạm trổ rất xinh xắn do chính tay anh làm, anh bảo đó là "nghề"
Ai cũng có một thời thơ ấu và thanh xuân riêng của mình. Vậy mà ngày còn nhỏ tôi không bao giờ quan tâm đến tâm tư tình cảm và suy nghĩ riêng của má. Tôi cứ thấy má là của gia đình, là của chúng tôi. Tất cả suy nghĩ, việc làm của má đều dành cho chồng con, cho gia đình này. Tôi đã nhận những yêu thương, chăm sóc một chiều của má như một chuyện đương nhiên. Giờ ngồi nhớ lại hồi nhỏ chẳng bao giờ thấy má gặp lại các bạn học xưa để cười đùa rộn rã nhắc về tuổi thơ như thế hệ chúng tôi bây giờ. Chỉ lâu lâu dì Nghiêm là em ruột của má từ Sài Gòn về là 2 chị em ríu rít như chim và nói toàn tiếng lóng với nhau kiểu như mật mã nghe ngộ lắm. Má tôi và dì cứ cười nói rộn ràng còn chúng tôi thì ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chắc thuở còn con gái mấy dì và má nói chuyện với nhau kiểu này để giữ bí mật những chuyện riêng tư, qua mặt người lớn mà hẹn hò, nghịch ngợm đây. Ghê thật! Ai bảo thế hệ xưa hiền hơn bây giờ? Chỉ là họ giấu kỹ và không có mạng Internet hay Facebook để ai cũng biết như ngày nay thôi
Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt làm bầu không khí rung rinh, nhảy múa đến lóa mắt, đoàn tù nhân đi chân không, ở trần trùng trục, chỉ mặc độc nhất cái quần xà lỏn, vài người đầu đội các chiếc nón cũ kỹ, rách rưới mà họ lượm được đâu đó, đang mệt nhọc lê thân xác mỏi nhừ sau một ngày lao động vất vả trở về trên con đường đất đỏ nóng hừng hực khiến chân họ muốn bỏng, vai thì đỏ và rát bởi nắng cháy. Hai bên đường, rẫy được tù nhân khai khẩn rộng thênh thang, chạy ngút mắt đến tận bìa rừng chỉ chừa lại những gốc rạ khô cằn sau mùa gặt. Giữa cánh đồng một cây Cầy cháy sạm, còn trơ lại vài nhánh đen đúa, cháy dở, chơ vơ chĩa lên cao như cố chống giữ lấy bầu trời to lớn tạo cho khung cảnh một nỗi buồn thê lương như phận người tù ở trại Đồng Phú này!
Hôm nay xé tờ lịch qua tháng tư, tim tôi thấy bồi hồi, xáo trộn những suy nghĩ mông lung bên tách cà phê, ký ức trở về miên man biết bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu câu chuyện ngày ấy, rõ in trong đầu như mới vừa xảy ra đâu đây...
Sau nhà tôi là rừng, rừng ngày xưa không nhìn thấy gì ngoài màu lá xanh, những con chim sặc sỡ màu nhưng chúng chỉ cất tiếng hót lẻ loi một mình, không buồn cũng không vui. Những con thú hiền hoà như sóc với thỏ là những kẻ lãng du tử tế. Chúng thấy người không thích mắt khi nhìn chúng nữa thì sóc nhập thiền nơi những hốc cây, những hốc đá ven bờ suối là tịnh thất của thỏ. Trong khu rừng có con suối nhỏ, có đàn vịt trời khi lội khi baydưới chân đồi bluebonnet tượng trưng cho tiểu bang Texas. Mùa hoa rộ tháng tư thì cơ man là người đến chụp hình, xe đậu quanh đồi không đủ chỗ thì người ta lái xe vào xóm nhà đậu tạm. Tôi thích bị làm phiềm kiểu Mỹ vì chỉ có ở Mỹ khi người không quen biết bấm chuông nhà chỉ để xin phép cho họ đậu cái xe trước nhà mình một lát, họ lên đồi chụp vài tấn hình sẽ đi ngay. Tôi hình dung ra những bức ảnh gia đình, tình nhân, bạn hữu của những người tử tế đã làm nên phong cách Mỹ khác biệt.
Nhạc sĩ Cung Tiến