Hôm nay,  

Xuân May, Phật Độ

16/02/202216:17:00(Xem: 2734)

VVNM 02162022 bai Trieu Phong

                     

 

Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. 

*

Chúng tôi chuyển về tiểu bang Ohio sinh sống tính tới nay cũng đã được gần mười hai năm và cứ mỗi độ Tết đến thì lại thường rơi vào tháng hai dương lịch tức tháng có nhiều bão tuyết nhất của mùa đông nên Người Việt nơi đây luôn đón xuân trong co ro băng giá!

 

Năm nay, Mùng Một Tết Nhâm Dần 2022 nhằm vào ngày Thứ Ba, 01 tháng 02, do đó chuyện đi lễ chùa đầu năm của gia đình tôi đành phải dời lại đến chủ nhật cuối tuần tức Mùng Sáu âm lịch vì công ăn việc làm của hai vợ chồng và việc học của thằng con trai bởi chẳng còn cách nào khác hơn.

 

Ngay từ sáng chủ nhật khi mặt trời còn ngái ngủ trong mùa đông lạnh lẽo, ánh dương quang chỉ chớm le lói nơi chân trời thì chúng tôi đã lục tục thức dậy, chuẩn bị áo quần tươm tất để lo đến Chùa Phật Bảo ở dưới “downtown” của thành phố Cincinnati cách nhà tôi khoảng bốn mươi lăm phút lái xe. Tôi muốn đi sớm bởi đường sá trơn trượt do cả Miền Đông và Trung Tây của nước Mỹ mới hứng chịu cơn bão tuyết dữ dội trong hai ngày thứ năm và thứ sáu vừa qua. Chỗ tôi ở hôm đó tuyết rơi dày tới 8-10 inches thậm chí có nơi còn lên đến cả 14, 15 inches, phủ trắng vạn vật khiến cho đời sống của người dân gặp nhiều khó khăn vì mất điện, sinh hoạt bị trì trệ, toàn bộ trường học công sở phải đóng cửa mấy hôm liền và chính phủ tiểu bang đã khuyến cáo dân chúng không nên ra ngoài nếu không có chuyện khẩn cấp!

 

Gần 11 giờ trưa, tôi ra khỏi “exit” ở Austin Landing, nhập vào I-75 S theo đoàn xe hướng về Cincinnati trong nắng mai lúc này đã lên cao, cảnh vật chói chang do sự phản quang của những đống tuyết to lớn hai bên lề đường. Trên ghế “passenger,” vợ tôi đang vui vẻ được đi chùa đầu năm trong thảnh thơi thư thả bù lại các tất bật lo toan trong tuần bận bịu, phía sau thằng con ngồi nghe nhạc qua “headphone.” Tôi thì thả hồn theo những đám mây trắng trôi lơ lửng trên nền trời xanh trong vắt.

 

Tôi thích tốc độ nên thường chạy khoảng tám mươi dặm do đó luôn lấy “carpool lane” khi có vợ con đi cùng. Tuy nhiên hôm nay sợ đường sá ẩm ướt, có “black ice” vì thế tôi chạy “lane” trong cùng với tốc độ khoảng chừng sáu mươi hai đến sáu mươi lăm “miles” thôi. Sau nửa giờ, lúc xe đang chạy bon bon, ngon trớn và sắp tới Exit 19 thì một chiếc xe tải mười tám bánh, từ phía dưới của làn đường bên cạnh, bất ngờ phóng lên với tốc độ khá cao. Khi chiếc xe “truck” này vượt qua mặt chúng tôi vài mét thì bất ngờ tôi thấy nguyên một mảng trắng từ trên nóc xe tải bật lên rồi bay thẳng xuống trước mặt tôi.

 

Tôi định đạp ga cho xe vọt lên để tránh mãng tuyết bởi tôi chạy cách xe trước một khoảng khá xa nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua và tôi chưa kịp thực hiện thì đã nghe:

 

-        Ầm!

 

Trời ơi anh làm gì vậy?

 

Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc:

 

-           Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!  

 

Tôi không thấy gì bên ngoài nhưng biết là mình đang ở đường trong cùng nên vội vã lủi xe vào lề và cố gắng cho xe trườn lên đống tuyết cao để đuôi xe càng sát vào bên trong chừng nào thì càng tốt chừng nấy rồi bật đèn “signal” ngay!

 

Nói thì chậm nhưng diễn tiến sự việc xảy ra lúc ấy chỉ như một “nốt nhạc.” Lạ một điều là cả ba người chúng tôi không ai bị thương tích và tôi vẫn chưa hiểu tại sao trên “freeway” đông đúc xe cộ như thế này mà xe tôi không bị các xe ở phía dưới tung vào? Sau khi trấn tỉnh tinh thần chúng tôi vội ra khỏi xe. Trời lạnh cắt da làm tôi tỉnh hẳn và lật đật gọi 911, một lúc sau một viên cảnh sát trẻ, người Mỹ trắng rất đẹp trai đến làm “report,” kêu House’s Towing, LLC. tới giúp chúng tôi kéo xe vào “exit” gần đó cho bảo đảm an toàn đoạn đưa xe về “shop” sửa xe của họ. Gia đình tôi thì được người em cột chèo lên đón về.

 

Một điều khác là dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần nên số lượng xe cộ ít hơn chứ giá mà việc này xảy ra vào các ngày thường thì chắc chắn là tai nạn không thể nào tránh khỏi và tôi chẳng biết số phận của gia đình tôi sẽ ra sao?

 

Khi cả ba bước vào nhà tôi nghĩ thầm “mới vài tiếng đồng hồ trước đây chúng tôi lái xe ra đi với một tâm trạng phấn khởi, giờ thì lếch thếch trở về mà chẳng còn xe cộ chi cả. Thế mới biết rằng cuộc đời này như huyễn mộng, và tôi cảm nhận sâu sắc thêm bài học từng được nghe nhắc nhở rằng vật chất ngoại thân! Đúng là của cải chỉ thoáng cái thì tan biến ngay. Quan trọng hơn cả là tính mạng con người! Vì mạng sống con người mới là cái quý giá nhất bởi còn người là còn tất cả! Mà muốn được vậy thì chỉ trông cậy vào nhân đức, phước báu, sự ăn ở, đối nhân xử thế của mỗi con người chúng ta với người xung quanh, với cuộc đời này. Bởi qua các thiên tai hay tai nạn thì thường có nhiều điều kỳ diệu xảy ra mà người phàm chúng ta không thể dùng lý lẽ bình thường để lý giải được. Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi.  Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm. Vợ chồng con cái chúng tôi chẳng biết nói sao hơn là thành tâm đảnh lễ Chư Vị Bồ Tát đã phù hộ cho gia đạo tôi được vô lượng bình an, thoát khỏi tai ương trong một sát na!”

 

Và từ đây tôi cũng ngộ ra rằng để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn mà thôi!

 

Triều Phong (TPN)
Dayton, đêm Mùng Sáu Tháng Giêng (AL) năm Nhâm Dần 2022

 

Ý kiến bạn đọc
06/03/202212:53:25
Khách
Dạ, cám ơn chị Quế Hương nhiều.
Triều Phong
03/03/202214:08:39
Khách
Chúc mừng ông và gia đình tai qua nạn khỏi!
Quế Hương
18/02/202220:36:32
Khách
Chào anh Andy,
Cám ơn ý kiến của anh nhiều.
Triều Phong
18/02/202204:25:12
Khách
>Đời tôi trải qua nhiều lần vượt biên bị cộng sản rượt đuổi, bắn giết, bị hành hạ, bỏ đói trong trại lao động cưỡng bức nhưng điều qua khỏi. Rồi khi lênh đênh trên biển mấy mươi ngày đêm, đối diện Thần Chết, đói khát vật vờ nhưng cuối cùng cũng được đấng siêu hình, ơn trên cứu độ. Lần này lại may mắn được Trời Phật gia hộ qua vận hạn đầu năm.

Người hại không chết, Trời hại mới chết (không đũ phước báu, không có ai chống lưng, ...). Ai là người chống lưng: Thượng Đế Tòan Năng Tối Cao, các vị Phật giáo chủ trong Tam Giới, ngòai Tam Giới, các vị Minh Sư quá khứ như Phật Thích Ca, Chúa Jesus, Thánh Muhammad: The Messenger of God, ...., các vị Bồ Tát, Thiên Đế, Thiên Thần hộ mạng, ... Chuyện nhỏ thì nên nhờ các vị Thần (ông Địa) như mất chìa khóa kiếm không ra, ... Nhưng có điều kiện là phước báu càng nhiều thì càng hiệu quả. Theo lý thuyết có 2 lọai phước báu. Phước báu ngòai Tam giói chỉ qua Thiền Định trực tiếp nói chuyện với Thượng Đế Tối Cao, phước báu càng nhiều thì Thiên Thần hộ mạng càng nhiều (theo tôi biết có người có đến 25 vị Thiên Thần lúc nào củng đi theo, nhưng củng có thể có người có số lượng Thiên Thần đi theo còn nhiều hơn nữa nhưng không biết). Phước báu trong Tam giới gọi là phước báu nhân thiên, --"để có những phúc đức kia thì chúng ta phải tạo các hạnh lành, hạnh thiện, ra công tu hành vì chỉ có công tu mới tạo cho chúng ta một lực tu to tát vượt qua tai ương kiếp nạn"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 495,825
Chị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họa theo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn. Suốt hai tuần lễ qua chị lấy vacation về phố Bolsa California thăm người nhà, ăn uống thịt thà, tôm cá mỡ màng nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợ mua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân. Sau chuyến đi chơi Cali chị đã tăng 2 pounds.Về nhà chị thực hiện như bạn chỉ, xẻ cà ra, ngâm nước muối cho ra bớt chất độc hại thâm đen. Trong khi chờ đợi cà còn ngâm trong chậu, chị Bông pha sẵn một bát nước mắm tỏi ớt đậm đà. Món này chỉ ăn với cơm trắng cũng đủ ngon nhớ đời.
Gần hai năm tôi bị ép buộc phải nghỉ dưỡng sức vì dịch Covid tung hoành trên toàn thế giới, và vì hãng đang làm đóng cửa để chuyển qua tiểu bang khác, trong khi tiền thất nghiệp chỉ lãnh được có $447 một tuần. Căn nhà đang ở dù đã trả xong, tiền bills hàng tháng không đáng kể, nếu xài tằn tiện thì với công việc đang làm thêm, may đồ cho lính được trả tiền theo sản phẩm cũng đủ sống lây lất qua ngày, nhưng muốn chi tiêu việc gì to to, hoặc giúp đỡ chỗ nào thì phải tính toán một chút, nên tôi quyết định tìm công việc ở hãng xưởng để làm.
Rặng Smoky Mountain tọa lạc trên hai tiểu bang: North Carolina và Tennessee. Vốn được công nhận là công viên quốc gia đầu tiên của nước Mỹ (1940), tiếp đến năm 1983 được Unesco công nhận là di sản của nhân loại… núi rừng trùng điệp và hùng vĩ, có nhiều chặng sương khói phủ mờ, mây trắng quyện lấy lững lờ chẳng tan. Có lẽ người xưa nhìn thấy cảnh tượng này mà gọi tên là Smoky chăng? Hoặc giả những trận cháy rừng, khói bốc cao mà gọi là Smoky? Cũng có giả thuyết cho rằng: Người Mỹ bản địa (Indian) xa xưa, thường đốt khói thơm trong những nghi lễ hiến tế ở những địa điểm linh thiêng trên dãy núi này, vì thế mà được gọi là Smoky.
Tôi có 3 anh em và là những trẻ sớm mồ côi cha. Ba tôi mất lúc cô em út của chúng tôi được 6 tháng. Khi em đang còn ở Tiểu học thì người Mẹ hiền hậu, dịu dàng của chúng tôi lại ra đi. Vậy là chúng tôi mồ côi cả Cha và Mẹ từ thơ ấu nhưng anh em tôi may mắn đươc hai bên ông bà Nội, Ngoại thương yêu, chăm sóc. Anh Cả tôi được cưng nhất nhà vì anh là cháu đích tôn lại ngoan ngoãn, chăm học. Anh được ông Nội gởi về thủ đô học trước tiên, rồi lần lượt mới tới các em.
Thế là hết Tết. Mọi sinh hoạt trở lại bình thường. Trẻ con đi học người lớn đi làm, chúng không còn phải chạy hỏi lung tung, mua cho được những thứ mẹ già muốn cho ngày Tết Việt Nam. Chẳng biết vài chục năm nữa, cháu chắt toàn mắt xanh, tóc vàng kiếm đâu ra giò thủ, nem chua để cúng các cụ.
Cứ tưởng chuyện lừa đảo chỉ thường xảy ra ở các nước chậm phát triển, nhưng xét cho cùng và theo kinh nghiệm bản thân, chuyện lừa đảo còn khiếp đảm hơn ở Mỹ. Lừa đảo kiểu mánh mung là chuyện nhỏ; lừa đảo qua khoa học, kỹ thuật thì rất khó mà tránh. Chắc chắn những ai đã từng ở Mỹ một thời gian ngắn cũng đã chiêm nghiệm rất nhiều cách người lừa đảo người từng giờ, từng ngày. Tôi không dám lạm bàn vô vàn trường hợp của người khác; trong phạm vi bài nầy tôi chỉ muốn chia sẻ với quý vị kinh nghiệm bản thân. Có ngu ngơ, có cả tin, có tính toán… sai lầm, và phần nhiều là do người ta khai thác lòng tham ẩn giấu trong tôi.
Theo thần thoại La Mã, “bông hoa nhỏ bé này có nguồn gốc từ Belides một trong các nữ thần chăm sóc những khu rừng. Một hôm khi Belides đang nhảy múa với người yêu là Ephigeus, cô đã lọt vào mắt xanh của Vertumnus (vị thần cai quản các vườn cây). Để bảo vệ cô khỏi sự săn đuổi này, Flora, nữ chúa các loài hoa, đã biến cô thành một đóa hoa Cúc trắng.
Cơn mưa nửa đêm làm tôi tỉnh giấc. Không gian thật im ắng. Mới hai giờ sáng. Nhìn lên màn hình camera phòng mẹ, trong cái ánh sáng mờ mờ, dáng mẹ nằm co ro, không nhúc nhích động đậy cũng chẳng nghe tiếng húng hắng ho hay tiếng trở mình như mọi đêm. Với một linh cảm không tốt, tôi choàng dậy rón rén xuống cầu thang, bước nhanh vào phòng mẹ. Dưới lớp chăn dày, mẹ nằm co quắp, khổ sở đến tội nghiệp. Đã bị nhắc nhở nhiều lần nhưng cái tật ngủ trùm mặt trùm đầu kín mít vẫn không chịu bỏ. Vừa ngộp thở vừa xấu xí. Kéo nhẹ tấm chăn che, cúi thật sát mới nghe tiếng thở yếu ớt của mẹ, lúc đó tôi mới thật hoàn hồn. Cám ơn Trời Phật, mẹ vẫn còn đó với chúng tôi.
Tâm vẫn còn trẻ, khi vào xin việc khoảng 30 trở lại và có trên 5 năm kinh nghiệm trong nghề. Phỏng vấn interview kiến thức khá vững, không đòi hỏi lương quá cao, là người lý tưởng với công việc tôi đang cần, mặc dù khi đó một nhân viên khác trong hãng cho biết Tâm ở một hãng khác mấy năm trước làm việc bê bối và từng bị đuổi. Nhưng tôi đang cần người, vả lại nghĩ rằng Tâm có bê bối mấy năm trước, bây giờ biết đâu đã thay đổi? Cho Tâm một cơ hội thử xem.
Ngày ban tổ chức làm lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ, tôi và ông xã xem qua hình ảnh, và vài ngày sau được xem cả chương trình qua đài SBTN mà một thân hữu gửi link. Buổi lễ trang trọng, ấm cúng, phần ca nhạc là những nhạc phẩm giá trị được trình bày qua những tiếng hát có nội lực. Tôi được thấy những khuôn mặt xưa nay chỉ biết tên qua các bài dự thi, được biết thêm nhiều điều rất thú vị. Thấy tôi ngẩn ngơ tiếc nuối, ông xã tôi lại… khơi mào: - Lần trước em gửi chục bài, vậy lần này còn …ý tưởng gì để dự thi nữa không? Tôi ỡm ờ: - Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!
Nhạc sĩ Cung Tiến