Hôm nay,  

Hoa Xuyến Chi (Daisy)

14/02/202210:19:00(Xem: 4130)

 Daisy

Tác giả lần đầu tiên tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình Người Hoa Nở.”   Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.

 

*

 

Sáng nay đang ngồi nhâm nhi ly cà phê nghe nhạc, phone bạn gọi khoe có loài hoa tên Xuyến Chi và nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, sau đó tôi mở máy google gõ “Hoa Xuyến Chi” tìm hiểu về loài hoa này, được biết tên tiếng Anh của nó là Daisy.

 

Đọc những câu chuyện trình bày thì loài hoa có ý nghĩa “bên nhau mãi mãi”. Theo thần thoại La Mã, “bông hoa nhỏ bé này có nguồn gốc từ Belides một trong các nữ thần chăm sóc những khu rừng. Một hôm khi Belides đang nhảy múa với người yêu là Ephigeus, cô đã lọt vào mắt xanh của Vertumnus (vị thần cai quản các vườn cây). Để bảo vệ cô khỏi sự săn đuổi này, Flora, nữ chúa các loài hoa, đã biến cô thành một đóa hoa Cúc trắng.

 

Thêm câu chuyện khác… cô con gái có giọng hát du dương nhưng không xinh đẹp, nên nàng khó níu kéo được người lữ khách đã say mê giọng hát, sự níu kéo trong vô vọng. Nàng thèm được quan tâm và vẫn mong chờ, hy vọng có bước chân ai đến kéo nàng ra khỏi sự cô độc. Chính sự cô đơn đã giết chết tâm hồn và thể xác của nàng, nàng như một đóa hoa khô héo xấu xí chết đi, và trở thành loài hoa không hương sắc. Loài hoa này rất dễ mọc lan, thường vướng gót chân hay trên quần áo người khách bước qua, như là sự níu kéo khát khao tìm hạnh phúc. Tôi còn được biết loài hoa này có tác dụng chữa nhiều bệnh trong y học, ngoài vẻ đẹp và những giá trị ý nghĩa mà hoa Xuyến Chi mang lại, đây là loại hoa có thể được xử dụng để làm thuốc, phục vụ mục đích chữa bệnh. Theo như Đông Y, hoa Xuyến Chi có tánh mát, vị đắng nhẹ, do đó hoa được xử dụng để điều trị các chứng bệnh như:

- Chữa viêm họng, đau nhức răng, viêm lợi, nhiệt miệng 

- Kháng khuẩn cao, chống lại sự oxy hoá của cơ thể 

- Chữa các bệnh về da như viêm da dị ứng, lở loét, mề đay mẩn ngứa ...

- Đánh tan vết máu bầm do chấn thương gây nên 

- Sát khuẩn giải độc cho gan, thận và cơ thể...

- Điều trị đau nhức xương do thoái hoá hoặc do tai nạn” 

 

Dù loài hoa có nhiều truyền thuyết thơ mộng thi văn, thì ngoài đời vẫn có câu chuyện tình yêu thật của đôi vợ chồng mang tên loài hoa ấy... Bỗng nhiên vùng ký ức ùa đến, thời gian đã hơn 45 năm mà ngỡ như mới đâu đây...

 

Phương Chi bạn tôi học chung trường Thành Nội, ông xã PC tên là Xuyến bạn Lộc (chồng tôi) học Quốc Học và chung Sư phạm đại học. Qua Mỹ vẫn thường liên lạc. Còn nhớ cách đây hơn 20 năm, nhóm bạn gồm chồng tôi ở Fremont, anh Xuyến từ San Diego, anh Phúc từ Oakland thường hẹn tập trung nhà anh Hải sống một mình ở Oakland, muốn sống cảm giác độc thân mấy ngày. Họ đi dự hội Quốc Học Đồng Khánh, hội Huế tại thành phố San Jose, và ưa ở nhà cùng nấu ăn ngồi nhắc kỷ niệm xưa. Sau này anh Hải bệnh qua đời, anh Xuyến thỉnh thoảng lên thăm con gái trên San Francisco đi xe Bart về nhà tôi ở lại, hình ảnh cảm động nhất là cầm theo chén chè môn cho Lộc do tự tay anh Xuyến nấu. Tình bạn của họ rất thân thiết, hay gọi phone nhắc thời đi học, có khi hứng chí kể chuyện tình từng chi tiết một.

 

Tôi và Phương Chi luôn gặp nhau những lần họp mặt trường Thành Nội. Từ ngày Covid _19 hoành hành, chúng tôi chỉ biết thỉnh thoảng “nấu cháo” qua phone hàng giờ. PC có nét đẹp đậm đà, mắt to đen láy, khuôn mặt hiền hậu dễ mến. Tôi ở gần trường nên thỉnh thoảng Chi cũng về nhà nghỉ trưa, tâm sự đôi điều trong thời gian chờ quay lại trường học lớp chiều.

 

Anh Xuyến và Phương Chi là láng giềng gần nhau, nhà anh mặt trước nằm trên đường Mai Thúc Loan, hướng về phố Phan bội Châu, nhà PC nằm mặt sau thuộc đường Đào Duy Từ nối nhau bằng cầu Đông Ba (Cầu Đen). Chi và anh Xuyến chơi với nhau từ lúc nhỏ những trò Ù Mọi, Đạp Mạng hay Đánh Kiện ..v..v... 

 

“Họ sống bình yên bước lặng thinh

Không nghe hoa bướm gọi bên mình

Hững hờ đi giữa hương yêu mến

Chân bước chưa khi rộn ái tình”     

                

Dần dà tuổi 18, 20, anh Xuyến trở thành chàng thanh niên bảnh trai, anh hơn Chi 3 tuổi, Chi trổ mã của người con gái dậy thì làm bao chàng trai ngẩn ngơ. 

 Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn

Tuổi hai mươi đến có ai ngờ!

Một hôm trận gió tình yêu lại

Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ (Huy Cận)

 

Mỗi chiều tan trường về, Phương Chi cùng các bạn đùa giỡn trên con đường Mai Thúc Loan, có những tàng cây rụng đỏ ối xác Phượng, hoà màu áo trắng ngây thơ dập dìu như đàn bướm lượn hồn nhiên trong sáng.  Chi đâu biết có“chân theo chân nhặt bóng nắng đường dài” đi sau lặng lẽ giữ khoảng cách vì sợ người quen bắt gặp. Hai nhà cùng có lầu, cửa sổ phòng anh Xuyến nhìn chéo cửa sổ phòng Phương Chi, dù khoảng cách rất xa, nhưng 2 chiếc bóng vẫn thường lấp ló nhìn nhau, chỉ cần cái vẫy tay cũng đủ trao giây phút bình yên cho nhau đêm đó đi vào giấc mộng đẹp.

           

Thích lén nhìn nàng giống nụ hoa

Hiền xinh thánh thiện biết bao là

Chiều buông nắng vợi nghe câu hát

Nguyệt tỏ đêm vời vọng tiếng ca

Mỗi sớm phơi thu chờ bạn hiện

Từng ngày gội hạ đợi người qua

Tình si ngất ngưởng cô hàng xóm

Luẩn quẩn ra vào khổ vậy ta    

 

(Cô Hàng Xóm – MTTN)

 

Có khi anh Xuyến canh giờ sáng sớm đứng cách xa nhà Chi, chờ nàng trên đường đi học trao lẹ thư. Lá thư nhét vội vào cặp sách, run rẩy giấu mùi hương yêu trong nắng ban mai rực tỏa, nhưng “Tôi muốn tắt nắng đi. Cho màu đừng nhạt mất. Tôi muốn buộc gió lại. Cho hương đừng bay đi” (Xuân Diệu). Vào lớp học, Chi nôn nao chỉ muốn có được lúc rảnh để đọc thư, giờ ra chơi lẹ làng ngồi góc riêng đảo mắt chớp nhoáng .

 

Sao đặc trời cao sáng suốt đêm

Sao đêm chung sáng chẳng chung miền

Trời còn có bữa sao quên mọc

Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em

 

Chỉ vài câu thơ của Nguyễn Bính, Chi không uống rượu đã như say, say men tình, say ý được lồng trong bốn câu thơ diễn tả dùm nỗi lòng. Chàng là vậy… thỉnh thoảng dùng nỏ bắn chim cuộn tờ giấy chép những câu thơ của Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Huy Cận ...v...v... bắn qua phòng Chi mỗi giấc hoàng hôn xuống. 

 

Ở tuổi này cha mẹ đôi bên rất nghiêm khắc, kiểm soát con cái kỹ càng trong việc học hành. Cha mẹ Phương Chi thấy con mới lớn mặt mày ngơ ngẩn, đôi khi bắt gặp Chi đứng thập thò trên lầu hướng dõi mắt qua nhà Xuyến, nên kềm kẹp đón đưa canh chừng thêm. Người lớn muốn chuyển trường đưa Phương Chi vào Nha Trang học ở nhà ông anh. Chi đã biết nếm mùi vị của chia ly, khóc thầm ướt tràn gối, ngày Chi đi cả hai đều buồn tê tái vì chẳng liên lạc được nhau. Tình yêu nam nữ tự nhiên nó đến không ai ngăn chận nỗi, nó làm con người ta mất ăn mất ngủ, đau khổ lẫn sung sướng, nụ cười và nước mắt.

 

Bạn bè đặt biệt hiệu “hoa khôi” cho Phương Chi, thường nói “tụi tao phái nữ cũng còn muốn ngắm mi nữa là”, Chi hay có tính mắc cỡ chỉ biết cười nhẹ. Về phía anh Xuyến cũng rất đẹp trai được đặt là “Alain Delon Huế”, nhìn cả cặp đẹp đôi vô cùng. Điều lạ là Chi có rất nhiều người theo đuổi và ngược lại anh Xuyến cũng vậy, nhưng con tim họ chỉ gởi gấm cho nhau. Người đi kẻ ở khiến anh Xuyến mang tâm trạng như Hàn mặc Tử.

 

         Người đi một nửa hồn tôi mất

        Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ 

 

Từng ngày vẫn trôi qua trong âm thầm nhớ thương với màu thu buồn, nắng hạ phai. Có những khi nhìn mưa rơi, anh Xuyến chỉ biết gởi lời ca trong tiếng đàn, mắt lạc thần hướng qua phòng nhà Chi, tiếng hát lơ lửng trầm buồn xa vắng.

 

Gởi gió cho mây ngàn bay

 Gởi phím tơ đồng tìm duyên

Gởi thêm lá thư màu xanh ái ân

Về đôi mắt như hồ thu ... (Đoàn Chuẩn Từ Linh)

 

Tuy hai phương trời... nơi hai đầu nỗi nhớ, nhưng hình như họ có sự giao cảm. Về phần Chi, khi những chiều nhìn nắng Hạ chơi vơi trên biển vắng, dạo bước dưới hàng dừa hoặc ngồi nhìn xa những chiếc thuyền trôi dạt, Chi mang trời Huế vào trong tâm hồn, gởi gấm nỗi thương yêu về ngôi trường, bạn bè, các con đường. Nhớ biết bao những buổi hoàng hôn thập thò bên khung cửa sổ tìm kiếm nhau, và bao đêm nằm gối Nguyệt nghe tiếng kèn hoặc tiếng đàn vọng qua nhắn nhủ thông điệp của tình yêu... Vậy đó… họ mang hình bóng cũng như nắm giữ trái tim của nhau để cùng mơ cùng chờ đợi...

 

Năm 75 vận nước nổi trôi, Phương Chi trở lại Huế học sư phạm cấp tốc, anh Xuyến đã ra trường. Hai gia đình tổ chức đám cưới đơn giản cho anh Xuyến và Chi kết duyên của mối tình đẹp. Cả hai chịu đựng đạp xe mấy cây số về miền quê hẻo lánh dạy học, sau đó gia đình tìm đường vượt biên trót lọt, lúc này Phương Chi đã sinh được cháu gái đầu.

 

Cuộc sống bắt đầu lại trên xứ người, anh Xuyến kinh doanh tiệm furniture, Phương Chi chăm sóc nuôi con, thăng trầm đủ chuyện, nhưng họ cố gắng chống chèo rồi cũng ổn định. Các con lớn dần học rất giỏi, lanh lẹ chịu khó vừa học vừa làm đủ thứ nghề...dạy kèm, làm tiệm McDonald's, lái xe đưa rước người khám bệnh v..v… cho đến khi các cháu vào ngành chính, Xuyến Chi đài thọ phần nào tài chánh muốn các cháu dồn tâm trí học hành, đồng thời các cháu cũng loan thêm tiền trường và ăn học thành tài từ nha sĩ, dược sĩ, ngành giáo dục. Anh Xuyến cũng mệt mõi sang các tiệm rồi làm hãng điện tử, Chi làm nơi trường học cho đến ngày nghỉ hưu. Hiện nay Xuyến Chi đã làm ông bà nội ngoại. Cả hai cùng hát hay, nên có nhiều nơi mời góp mặt văn nghệ trong những sinh hoạt hữu ích của cộng đồng.

 

Tôi rất ngưỡng mộ tánh tình bạn mình. Chi có lối sống giản dị, tâm hiền hoà rất nhiều cảm xúc thương người. Chính bạn trong lần về thăm cha mẹ già đã đi tìm hội khuyết tật, nhìn người mù cầm dao chẻ tăm, bạn đứng khóc ròng, lòng nặng trĩu. Trở lại Mỹ bạn trăn trở nỗi buồn chia sẻ cùng tôi, nên từ đó tôi và bạn bè có duyên trợ giúp hội người mù bao nhiêu năm qua. Trong group trường học cũ hai bà hiệu trưởng Thanh Tâm, Tiểu Bích của Nữ Đồng Khánh và Nữ Thành Nội phối hợp quyên góp cho Thương phế Binh, Phương Chi luôn hưởng ứng nhiệt tình.

 

Tôi suy nghĩ về loài hoa Xuyến Chi chuyện tình không may mắn và buồn thảm, còn chuyện tình của bạn tôi thì quá đẹp, quá trọn vẹn cũng như hữu sắc hữu hương, tuy đã đi qua những cảm giác của tình yêu thiêng liêng mà loài người mong nếm trải như tục ngữ Pháp có nói “đời không tình yêu như trời không có nắng,” hay “sống không tình yêu là chết mà biết thở”, hoặc “tình yêu là cái chi chi mà ngàn năm trước ngàn năm sau nhân loại vẫn khổ đau vì nó”. 

 

Sáng nay cũng như mọi hôm, tuy trời lạnh nhưng vẫn có nắng hồng tươi sáng. Tôi ra công viên dạo bộ thay vì mỗi khi chỉ đi sau vườn. Cây đã trụi lá nhìn trơ cành gầy guộc, gió thổi lá khô bay tấp từng đống. Tôi chú ý vạt hoa lưa thưa màu vàng chen giữa đám cỏ hoang, đảo mắt tìm kiếm xem có hoa Xuyến Chi nhưng không thấy... loài hoa cô độc lẻ loi đáng thương. Bỗng dưng tôi bắt đầu để ý loại hoa này. Tôi sẽ đến Home Depot lùng mua về trồng như sự quan tâm chân thành về... nỗi cô đơn 

 

Minh Thúy Thành Nội

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 495,825
Chị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họa theo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn. Suốt hai tuần lễ qua chị lấy vacation về phố Bolsa California thăm người nhà, ăn uống thịt thà, tôm cá mỡ màng nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợ mua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân. Sau chuyến đi chơi Cali chị đã tăng 2 pounds.Về nhà chị thực hiện như bạn chỉ, xẻ cà ra, ngâm nước muối cho ra bớt chất độc hại thâm đen. Trong khi chờ đợi cà còn ngâm trong chậu, chị Bông pha sẵn một bát nước mắm tỏi ớt đậm đà. Món này chỉ ăn với cơm trắng cũng đủ ngon nhớ đời.
Gần hai năm tôi bị ép buộc phải nghỉ dưỡng sức vì dịch Covid tung hoành trên toàn thế giới, và vì hãng đang làm đóng cửa để chuyển qua tiểu bang khác, trong khi tiền thất nghiệp chỉ lãnh được có $447 một tuần. Căn nhà đang ở dù đã trả xong, tiền bills hàng tháng không đáng kể, nếu xài tằn tiện thì với công việc đang làm thêm, may đồ cho lính được trả tiền theo sản phẩm cũng đủ sống lây lất qua ngày, nhưng muốn chi tiêu việc gì to to, hoặc giúp đỡ chỗ nào thì phải tính toán một chút, nên tôi quyết định tìm công việc ở hãng xưởng để làm.
Rặng Smoky Mountain tọa lạc trên hai tiểu bang: North Carolina và Tennessee. Vốn được công nhận là công viên quốc gia đầu tiên của nước Mỹ (1940), tiếp đến năm 1983 được Unesco công nhận là di sản của nhân loại… núi rừng trùng điệp và hùng vĩ, có nhiều chặng sương khói phủ mờ, mây trắng quyện lấy lững lờ chẳng tan. Có lẽ người xưa nhìn thấy cảnh tượng này mà gọi tên là Smoky chăng? Hoặc giả những trận cháy rừng, khói bốc cao mà gọi là Smoky? Cũng có giả thuyết cho rằng: Người Mỹ bản địa (Indian) xa xưa, thường đốt khói thơm trong những nghi lễ hiến tế ở những địa điểm linh thiêng trên dãy núi này, vì thế mà được gọi là Smoky.
Tôi có 3 anh em và là những trẻ sớm mồ côi cha. Ba tôi mất lúc cô em út của chúng tôi được 6 tháng. Khi em đang còn ở Tiểu học thì người Mẹ hiền hậu, dịu dàng của chúng tôi lại ra đi. Vậy là chúng tôi mồ côi cả Cha và Mẹ từ thơ ấu nhưng anh em tôi may mắn đươc hai bên ông bà Nội, Ngoại thương yêu, chăm sóc. Anh Cả tôi được cưng nhất nhà vì anh là cháu đích tôn lại ngoan ngoãn, chăm học. Anh được ông Nội gởi về thủ đô học trước tiên, rồi lần lượt mới tới các em.
Thế là hết Tết. Mọi sinh hoạt trở lại bình thường. Trẻ con đi học người lớn đi làm, chúng không còn phải chạy hỏi lung tung, mua cho được những thứ mẹ già muốn cho ngày Tết Việt Nam. Chẳng biết vài chục năm nữa, cháu chắt toàn mắt xanh, tóc vàng kiếm đâu ra giò thủ, nem chua để cúng các cụ.
Cứ tưởng chuyện lừa đảo chỉ thường xảy ra ở các nước chậm phát triển, nhưng xét cho cùng và theo kinh nghiệm bản thân, chuyện lừa đảo còn khiếp đảm hơn ở Mỹ. Lừa đảo kiểu mánh mung là chuyện nhỏ; lừa đảo qua khoa học, kỹ thuật thì rất khó mà tránh. Chắc chắn những ai đã từng ở Mỹ một thời gian ngắn cũng đã chiêm nghiệm rất nhiều cách người lừa đảo người từng giờ, từng ngày. Tôi không dám lạm bàn vô vàn trường hợp của người khác; trong phạm vi bài nầy tôi chỉ muốn chia sẻ với quý vị kinh nghiệm bản thân. Có ngu ngơ, có cả tin, có tính toán… sai lầm, và phần nhiều là do người ta khai thác lòng tham ẩn giấu trong tôi.
Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc: - Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!
Cơn mưa nửa đêm làm tôi tỉnh giấc. Không gian thật im ắng. Mới hai giờ sáng. Nhìn lên màn hình camera phòng mẹ, trong cái ánh sáng mờ mờ, dáng mẹ nằm co ro, không nhúc nhích động đậy cũng chẳng nghe tiếng húng hắng ho hay tiếng trở mình như mọi đêm. Với một linh cảm không tốt, tôi choàng dậy rón rén xuống cầu thang, bước nhanh vào phòng mẹ. Dưới lớp chăn dày, mẹ nằm co quắp, khổ sở đến tội nghiệp. Đã bị nhắc nhở nhiều lần nhưng cái tật ngủ trùm mặt trùm đầu kín mít vẫn không chịu bỏ. Vừa ngộp thở vừa xấu xí. Kéo nhẹ tấm chăn che, cúi thật sát mới nghe tiếng thở yếu ớt của mẹ, lúc đó tôi mới thật hoàn hồn. Cám ơn Trời Phật, mẹ vẫn còn đó với chúng tôi.
Tâm vẫn còn trẻ, khi vào xin việc khoảng 30 trở lại và có trên 5 năm kinh nghiệm trong nghề. Phỏng vấn interview kiến thức khá vững, không đòi hỏi lương quá cao, là người lý tưởng với công việc tôi đang cần, mặc dù khi đó một nhân viên khác trong hãng cho biết Tâm ở một hãng khác mấy năm trước làm việc bê bối và từng bị đuổi. Nhưng tôi đang cần người, vả lại nghĩ rằng Tâm có bê bối mấy năm trước, bây giờ biết đâu đã thay đổi? Cho Tâm một cơ hội thử xem.
Ngày ban tổ chức làm lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ, tôi và ông xã xem qua hình ảnh, và vài ngày sau được xem cả chương trình qua đài SBTN mà một thân hữu gửi link. Buổi lễ trang trọng, ấm cúng, phần ca nhạc là những nhạc phẩm giá trị được trình bày qua những tiếng hát có nội lực. Tôi được thấy những khuôn mặt xưa nay chỉ biết tên qua các bài dự thi, được biết thêm nhiều điều rất thú vị. Thấy tôi ngẩn ngơ tiếc nuối, ông xã tôi lại… khơi mào: - Lần trước em gửi chục bài, vậy lần này còn …ý tưởng gì để dự thi nữa không? Tôi ỡm ờ: - Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!
Nhạc sĩ Cung Tiến