Bài số 4174-14-29584vb2033114
Tác giả tên thật Trần Phương Ngôn, là một thuyền nhân sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm và chỉ mới định cư tại Hoa Kỳ từ 2004. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South Carolina và cũng đang theo học tại Trident Technical College. Triều Phong từng góp nhiều bài viết đặc biệt. Bài mới của ông là một tự sự về Tháng Tư Đen đang trở lại.
***
Hằng năm cứ gần đến tháng Tư là người tôi lại bức bối bần thần, buồn bực vô duyên cớ. Tôi dễ cau có, gắt gỏng với bất cứ chuyện gì, với bất cứ ai. Nhiều người trách móc, bảo tôi là kẻ khó chịu. Tôi im lặng chấp nhận, không giải thích, nhưng tận trong thâm tâm tôi thì tôi biết nguyên nhân là do bởi biến cố 30 tháng 04 năm nào mà thôi.
Ngày đó, tôi chỉ mới là một thiếu niên chứ chẳng phải là ông, là bà hay có danh phận gì cả, nhưng chả hiểu làm sao mà các hình ảnh thua trận đớn đau, những chính sách cai trị mị dân, tàn bạo, vô nhân tính của các tháng ngày khổ cực sau đó dưới chế độ cộng sản, những đêm họp tổ dân phố ngồi gục đầu để đám cán bộ lơ láo của phường khóm lên lớp nói hươu nói vượn, chửi bới tàn tệ mà mình phải lắng nghe ấy cứ ám ảnh, đeo bám lây tôi đến tận bây giờ.
Nhớ lần tên cán bộ Thành Đoàn Thành Phố Hồ Chí Minh tới trường Lasan Taberd sỉ vả một trận dữ dội vì cuối năm đó không biết học sinh nào đã dám ném quả lựu đạn khói lên trên sân danh dự trong giờ ra chơi làm náo loạn cả trường. Lúc đó hắn đã phùng mang trợn má vỗ bàn hét vào cái micro tội nghiệp như sau “các anh còn may mắn lắm mới được học ở đây bởi lẽ ra chúng tôi đã tịch thu trường này lâu lắm rồi vì trường này chuyên đào tào ra cái bọn phản động không thôi. Thằng Thiệu, thằng Diệm đều học ở đây…”
Khi nhắc đến tên hai ông tổng thống của Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa thì gịong hắn lại vút lên cao, nghe the thé đến rợn người. Cả hội trường im thin thít. Thầy trò tiu nghỉu như mèo mắc mưa. Phần các cô giáo thì mặt mày tái mét, cắt cũng không còn gịot máu. Trông thật tội nghiệp, đúng là “mũi dại lái chịu đòn” chẳng sai! Lúc ấy tôi nghĩ thầm trong bụng là ý hắn muốn nói ông Thiệu, ông Diệm cũng đều học trường dòng Lasan vì ai cũng biết hai ông là cựu học sinh Lasan Pellerin ngoài Huế! Thời gian lặng lẽ trôi theo tháng ngày, tuy làm ra vẻ khoan dung độ lương nhưng năm sau chúng cũng tịch thu trường và đuổi bọn tôi ra lấy trường làm trường Trung Học Sư Pham rồi hiện giờ là Trung Học Phổ Thông Trần Đại Nghĩa.
Chiều nay đi làm về, thay quần áo xong xuôi tôi lững thững bước ra phòng khách. Nhìn thấy cuốn Vietnam War mà thằng con tôi mới mượn trong thư viện của trường đang để nằm trên bàn tôi vội với lấy cầm lên xem. Tôi cảm thấy vui vì bây giờ nó bắt đầu biết tìm hiểu về quê hương Việt Nam của nó rồi!
Mấy năm về trước khi con tôi được năm tuổi tôi đã bắt đầu nói cho nó nghe về nước Việt mến yêu, kể khái quát về chiến tranh Việt Nam, về cuộc đời thuyền nhân của tôi, về chuyện mẹ nó đi theo diện HR (The Humanitarian Resettlement) của ông ngoại nó, và đó là tất cả các lý do tại sao nó có mặt nơi đây nhằm muốn tránh cho nó khỏi rơi vào cái cảnh không biết gì cả về nguồn gốc của mình như một số trẻ em Việt Nam mà tôi đã gặp. Ngoài ra tôi còn tìm kiếm sách sử nào viết trung thực về chiến tranh Việt Nam cho nó đọc. Tôi đã hỏi thăm anh Nguyễn Đình Thắng, giám đốc cơ quan BPSOS (The Boat People SOS) và được anh hướng dẫn mua cuốn Việt Sử (Vietnamese History) bằng tranh của tác giả Trần Viêt Nam do nhà sách Việt Long xuất bản năm 2000 với song ngữ Việt-Anh viết từ thưở tạo thiên lập điạ giữa ông Lạc Long Quân lấy bà Âu Cơ sinh ra trăm cái trứng cho tới lúc vua Hùng dựng nước, đến khi miền Nam sụp đổ năm 1975 và sau này. Nhờ vậy mà hôm nay con tôi đã có được một hiểu biết căn bản về lịch sử Việt Nam khi vừa đúng chín tuổi!
Với riêng tôi, tôi nghĩ đó là bổn phận của mình và là một điều quan trọng mà con tôi không thể thiếu trên xứ người. Từ mong muốn ấy, tôi đặc biệt quan tâm tới những sách báo nào nói về chiến tranh Việt Nam. nên đêm nay tôi muốn xem coi quyển sách này nói gì vì tôi sợ nó được viết bởi những người phản chiến thì sự hiểu biết của con tôi sẽ bị lệch lạc đi do đó điều đầu tiên tôi muốn biết là tìm hiểu xem tác giả này là ai trước cái đã.
“Stuart Murray,” một cái tên nghe rất lạ! Ông là chủ bút, chính trị gia, sử gia, lãnh tụ của Đảng Bảo Thủ Tiến Bộ Manitoba, Gia Nã Đại. Tác giả của hơn bốn mươi quyển sách. Ngoài ra ông còn là một phóng viên, ký giả, nhưng được biết tới nhiều hơn như là một người chủ bút.
Vietnam War do nhà sách DK ở New York, Hoa Kỳ, xuất bản ngày 16 tháng 05 năm 2005 nhưng in tại Trung Quốc, tức là chỉ mới đây không lâu. Bỏ qua mấy phần giới thiệu về vũ khí, phương tiện, chiến cụ các loại của cả hai khối cộng sản lẫn tư bản dùng trên chiến trường Việt Nam tôi cũng mất hai tiếng đồng hồ để đọc những chương còn lại vì cuốn sách này chỉ viết một cách đơn giản những sự kiện chính cho học trò lớp ba. Tuy nhiên nó rất là quan trọng có ảnh hưởng sâu xa cho lớp tuổi này vì nó đặt nền móng cho nhận thức của chúng ngày sau. Bởi vậy nó rất hệ trọng không thể coi thường được!
Viết tại Miami Township-Ohio, một ngày cuối đông, 06 tháng 03 năm 2014
Triều Phong (TPN)
N.L.
Mến,
TP
Rất vui khi được biết tin Hảo. Chúc Hảo được nhiều an lành trong cuộc sống.
Thân,
TP
- Làm sao để các thế hệ mai sau của chúng ta sinh ra và lớn lên tại Mỹ không bị mất gốc.
- Phương cách tranh đấu mới để đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam của người bên trong lẫn ngoài nước.
Bài viết tuy ngắn nhưng rất hay, súc tích và đầy ý nghĩa. Cám ơn ông nhiều!
Đia chỉ nhà xuất bản Việt Long:P.O. Box 8743-Houston, TX 77006
E-mail: vietlong @usa.com
Tuy nhiên lâu quá rồi không biết địa chỉ và e-mail này có còn sử dụng được không? Anh/chị cũng có thể tìm đọc trên on line bằng cách vào Google đánh tên Việt Sử bằng tranh hay Vietlist.us là có toàn bộ quyển sách.
Chúc may mắn.