Hôm nay,  

Chuyện “xạo”, Chuyện “dối”’

03/07/200400:00:00(Xem: 98468)
Người viết: CHÂN DUNG
Bài số 577-1115 VB6020704

Tác giả Chân Dung họ Đỗ, 28 tuổi, cư trú tại Houston, Texas; hiện là nhân viên văn phòng Human Resources. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của cô là phiếm luận “Mỹ Quốc và ba chữ T” đã phổ biến từ năm trước. Lần này, kèm hai bài viết mới, tác giả cho biết “Viết lách là điều tôi rất rất yêu thích, nhưng cũng rất khó khăn vì ngoài việc làm full-time, còn phải lo cho gia đình và một bé gái đầu lòng được 5 tháng tuổi. Tôi hy vọng sau khi về hưu, tôi có thể viết rất nhiều và được, dù chỉ 1 lần, xuất bản một tập truyện.” Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
*

Có lẽ tựa đề ‘‘Chuyện ‘Xạo’’’ sẽ làm người đọc tò mò và chú ý hơn. Xin thưa với quý vị rằng đó không phải là mục đích của người viết. Tôi có thể dùng những từ ngữ bớt đường đột hơn như ‘‘Chuyện Không Thật’’, ‘‘Chuyện Không Có’’, nhưng ‘‘xạo’’ là một từ ngữ vừa chính xác vừa diễn tả được cái nhìn của tôi về con người và đời sống thời nay. Trong bài viết này, người viết xin được đề cập đến một số vấn đề chung quanh cả hai ‘‘xạo’’ và ‘‘dối’’.
Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần trong đời nói xạo hoặc nói dối. Nhìn tổng quát thì ‘‘xạo’’ và ‘‘dối’’ giống nhau ở điểm là cả hai đều không diễn tả đúng sự thật. Cách nhìn của tôi về ‘‘xạo’’ là một người nói xạo thường chỉ vì vui miệng, vì muốn làm vui lòng người khác, hay chỉ vì muốn ‘‘nói cho qua’’, trong khi người nói dối phải thật sự nghĩ tới chuyện họ muốn nói dối và tìm lời sao cho ‘‘lọt lỗ tai’’. Người nói dối thường là vì họ muốn bào chữa cho việc làm (sai trái) của mình. Mục đích của người nói dối là làm sao thuyết phục được người nghe tin lời họ, trong khi người nói xạo không nhất thiết có nhu cầu này.
Ở Việt Nam, bố mẹ tôi luôn dạy con cái không bao giờ được nói dối. (Qua Mỹ, tôi học thêm được một điều là ‘‘Không bao giờ nên dùng chữ không bao giờ!’’, hay ‘‘Never say Never!’’) Bố tôi năm nay đã ngoài 60, và tôi không nhớ được một lần nào ông nói dối. Ông thường hay cau mày khi con cái hay dâu rể có ý định nói dối một điều gì đó, dù là việc nhỏ đến đâu. Việc càng lớn thì ông càng ghét nói dối. Mấy lần ông lái xe ngoài đường bị người ta ‘‘ủi’’ từ đằng sau, ông bị đau lưng và cổ tay nhưng nhất quyết không khai bệnh nặng thêm để được bồi thường tiền sức khỏe như nhiều người thường làm. Bao nhiêu người dụ gắn satellite lậu để khỏi phải trả tiền cable hàng tháng, ông lắc đầu nguầy nguậy. Chính tôi cũng không thích nói dối nên thường hay bị chồng tôi và bạn bè cho rằng quá thật thà (khờ khạo), ngay cả trong những trường hợp không nên thật thà. Tôi thích được sống thật thà với người khác và đòi hỏi người khác thật thà với tôi. Nhưng như chồng tôi thường nói, ‘‘không phải ai cũng như em’’. Sự thật thà của tôi đã rất nhiều lần được đền trả bằng sự thất vọng và chán chường người khác đem lại cho tôi, vì trên đời này chẳng còn nhiều những người thật thà.
Con nít đứa nào cũng tưởng rằng nếu người lớn đã dạy chúng không nói dối thì họ cũng chẳng nói dối. Và như tôi, chúng cũng tưởng rằng neu đã không được phép nói dối thì trong bất cứ trường hợp nào cũng phải nói thật. Đến khi trưởng thành thì chúng mới hiểu rằng người lớn cũng nói dối và nói dối là ‘‘a way of life’’. Lấy thí dụ những người đi tìm việc làm. Với tình hình kinh tế khó khăn trong hai, ba năm qua, những người này nhiều lúc phải ‘‘thay đổi’’ sự thật với hy vọng các công ty sẽ nhìn họ một cách đặc biệt hơn hàng tá người tìm việc làm khác. Chẳng hạn họ chỉ có 3 năm kinh nghiệm nhưng đành phải nâng lên 4 hoặc 5 (bằng cách dùng tên những công ty đã đóng cửa). Hay trong lúc phỏng vấn, họ phải ‘‘sell’’ (‘‘bán’’) khả năng của họ cao hơn sự thật nếu không muốn ông chủ coi họ chỉ là một người bình thường. Con người nói dối để mong được lợi lộc, thăng tiến. Có một số nhà hàng Việt Nam hay bán thức ăn đã để cả tuần, nhưng cứ khăng khăng là ‘‘mới nấu sáng nay’’, hay ‘‘ngày nào nấu đồ ngày đó’’. Hay nhiều khi người ta nói dối để chạy tội, để khỏi bị trừng phạt, như vụ ông O.J. Simpson giết vợ và người tình của vợ nhưng lại được thoát tội vì luật sư của ông nói dối quá hay. Và nhiều khi người ta nói dối vì sợ người đối diện không thích nghe sự thật.
Trong thời gian sinh sống ở Mỹ, tôi học được cái gọi là ‘‘sự nói dối trắng’’ (không phải trắng trợn!), hay ‘‘white lie’’. Theo người Mỹ, ‘‘white lie’’ là một sự nói dối không có tính cách muốn hại ai. Tôi gọi ‘‘white lie’’ là nói ‘‘xạo’’. (Tôi thường thắc mắc là nếu có sự nói dối màu trắng thì có sự nói dối màu gì khác hay không" ‘‘Black lie’’ " Hay ‘‘yellow lie’’ ") Một ví dụ dễ thấy nhất của ‘‘white lie’’ mà đa số chúng ta ai cũng đã ít nhất một lần dùng là viện cớ mình bận việc gì đó. ‘‘Tôi không đến nhà anh được vì phải bay qua Dallas chiều nay’’, trong khi sự thật là ‘‘Tôi chẳng có hứng thú gì đến nhà anh vì tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói’’.


Một ví dụ khác là gọi vào sở báo bệnh trong khi đang mắc bệnh làm biếng. Sự nói dối đó không trực tiếp hại ai, nhưng nó cũng mang lại những hậu quả đáng kể. Như ví dụ thứ nhất ở trên, cô gái kia viện cớ...xạo là phải bay qua Dallas. Chiều hôm đó cô ta ngẫu hứng đi shopping. Không may cho cô ta là trong lúc đang tung tăng dạo trong mall thì lại chạm mặt với anh chàng này. Người viết không thể nào diển tả hết được sự sượng sùng của cô gái kia. Hậu quả thứ hai của ‘‘white lie’’ là quên đi câu chuyện mình xạo. Có một số người nói xạo nhiều quá, họ không thể nào nhớ hết những chuyện xạo của mình. Chẳng hạn như câu chuyện một Việt Kiều về quê nhà hay ‘‘nẫu’’ về việc làm của mình ở xứ người. Đi với A thì nói mình là kỹ sư computer. Đi với người B thì nói mình là nha sĩ. Đi với C thì khoe mình là chủ tiệm. Đến một lúc nào đó thì nhầm lẫn và lộ chân tướng khi không thể nào nhớ nỗi đã nói mình làm nghề gì với người nào.
Để không đi lan man qua những vấn đề khác, người viết xin được trở lại với đề tài nói ‘‘xạo’’. Trong giao tiếp với những người xung quanh, dù là bạn chung sở, người trong gia đình, bà con, bè bạn, người ngoài đường, chúng ta luôn bị đặt ở một tình thế ‘‘Nên nói thật hay nói xạo"’’ Người bản xứ tin rằng nếu lời nói dối không hại ai (white lie) thì không nhất thiết phải nói sự thật, nhất là nếu sự thật làm người nghe không vui. Ví dụ hôm nay cô bạn làm chung sở hớn hở trong mái tóc mới nhuộm màu và hỏi ta ‘‘What do you think about the color"’’ (‘‘Bạn nghĩ sao về màu này"’’). Dù ta có thấy cái màu đó sao nó đỏ quá hay già quá hay xấu hơn màu tóc trước, ta cũng phải làm ra vẻ chiêm ngưỡng nhìn tới nhìn lui và khen những câu như ‘‘Oh, you look much younger!’’ (‘‘Cô nhìn trẻ hơn nhiều!’’), hay ‘‘Wow, I love that color on you!’’ (‘‘Tôi thích cái màu đó trên tóc cô ghê!’’), hoặc ít ra cũng là ‘‘Hey, you look different!’’ (‘‘Cô nhìn thật khác trước!’’). Khen một người là họ nhìn khác trước (có thể là đẹp hơn, nhưng cũng có thể là xấu hơn), không ai bắt bẻ ta được! Nhiều người trong chúng ta rất thường hay gặp tình trạng này ở nơi làm việc là thường phải nói điều trái ngược với suy nghĩ/cảm giác của mình khi có liên quan đến xếp (boss) hay nhân viên làm chung (co-worker). Ngay cả khi chúng ta không còn làm ở hãng đó, trong lúc được phỏng vấn việc làm mới mà họ có hỏi ta nghĩ gì về ông xếp cũ (thường hỏi), chúng ta cũng không thể nói ‘‘-i giời, ông ấy hay đi làm trễ, lại làm biếng, suốt ngày chỉ biết nịnh mấy ông xếp lớn để không bị bay khỏi ghế...’’ mà chúng ta phải nuốt cái tức xuống cái ực, lấy hơi bịa đại một vài điều tốt về ông boss cũ.
Nói đến nói dối, người viết chỉ xin đề cập đến ba vấn nạn lớn của xã hội phát xuất từ sự lừa lọc, dối trá: con nít nói dối để làm chuyện phạm pháp; nói dối để lãnh trợ cấp xã hội; và những người ngoại tình nói dối. Qua 3 ví dụ này thì các bạn cũng có thể thấy rằng, như đã giải thích ở đầu bài, người nói dối thường là có mục đích và là những mục đích không tốt.
Thiên hạ có câu ‘‘Nếu không muốn ai biết thì đừng làm’’. Người Mỹ lại nói ‘‘Any wrongdoing will catch up with you later!’’ (tạm dịch là ‘‘Dù có chạy trốn đến đâu, tất cả những gì bạn làm sai đều sẽ bắt kịp với bạn’’). Tôi có người bạn thân có lần tâm sự rằng qua 2 lần chứng kiến mẹ chồng nói dối ngay trước mặt cô ta, thậm chí còn ‘‘xúi’’ cả nhà nói dối chung với bà nên sau này cô ta cảm thấy khó kính nể và gần gũi với mẹ chồng. Bạn tôi cho rằng mẹ chồng nếu đã không muốn nói sự thật thì thà đừng nói gì. Tôi đồng ý, vì thiết nghĩ rằng nếu bạn tôi đã tận mắt chứng kiến mẹ chồng 2 lần nói dối thì sau này làm sao biết được khi nào bà nói thật khi nào không" Đã có biết bao nhiêu quan hệ bạn bè, hàng xóm, vợ chồng, họ hàng, bạn làm chung sở đã tan vỡ vì những lời nói, suy nghĩ, hay thái độ dối trá, không thật thà.
Để đúc kết, xin được nói lên quan niệm riêng của người viết: Với đà phát triển của xã hội và lối sống hiện nay của con người, tôi nghĩ rằng ngày càng khó tìm được nhiều người còn sống thật thà. Chính vì vậy mà con người càng trở nên nghi ngờ những gì họ nghe và thấy, thậm chí không tin lẫn nhau. Đó là nguyên nhân tại sao dân Mỹ cảm thấy khó tin các nhà chính trị gia, thậm chí cả vị tổng thống của mình vì những vị này ‘‘bóp méo’’ sự thật rất tài tình. Đó cũng là nguyên nhân tại sao cộng đồng người Việt hải ngoại rất ngại đóng góp tài chánh cho những tổ chức ủy ban đứng ra lạc quyên cho mục đích này, mục đích kia.
Còn biết bao nhiêu hậu quả khác được tạo nên bởi con người không thể sống thật thà với nhau. Đối với tôi, sống mà không được nói và nghe sự thật thì cũng giống như mỗi hơi thở hít vào chỉ có 30 phần trăm là Oxygen và 70 phần trăm kia là khí độc hại. Làm ta thấy ngột ngạt! Căng thẳng! Điên đầu!

Chân Dung

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,323,796
Khi nói về biên giới, ai cũng nghĩ đến lằn ranh chia đôi giữa nước này với nước kia, mà ít ai nghĩ đến cái biên giới giữa cái sống và cái chết
Hàng năm, tuy không hẹn trước nhưng vợ chồng tôi cứ nhắm chừng con heo đất hơi nặng là lật đật đập ra mua vé lơn tơn về Việt Nam
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.
Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi.
Năm đó, tôi theo bạn dự lễ ở nhà thờ, tình cờ ngồi bên cạnh một ông cụ trông ốm yếu, ho hen.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada. "Huế -Dallas" là bài viết đầu tiên kể về người chị và những kỷ niệm thời mới lớn của hai chị em tại Huế đã được phổ biến từ tháng Sáu 2019. Bài thứ hai, mới nhất, là một truyện tình khác thường, dữ dội như lời ca Phạm Duy, “Yêu người xong chết được ngày mai.” Nhân vật chính, một người nữ gốc Việt sinh tại Hoa Kỳ, và một chàng Argentina. Họ gặp nhau trong lễ hội hóa trang tại Venice. Chuyện được nàng và chàng trực tiếp kể bằng lời tự sự, cho thấy cách viết độc đáo của tác giả. Mong bà tiếp tục.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ.