Hôm nay,  

Một Cơn Ác Mộng

31/07/201900:00:00(Xem: 9717)
Tác giả: Nguyễn Tài Ngọc
Bài số: 5750-20-31557-vb4073119

Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và  tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài viết mới.

***

Khoảng bốn tháng nay, trên đầu tôi có một cái mụt ngày càng to dần. Nó to rất chậm, bây giờ chỉ bằng vào khoảng bốn hạt cơm đã nở.

Tôi không thấy có sự gì khác biệt trong cơ thể, không cảm thấy có sức nặng nghìn cân của năm hũ nước mắm Phan Thiết đội trên đầu, không cảm  thấy có cây đa mọc rễ khắp nơi, không đau nhức cần uống thuốc "Búa bổ đầu người", không dấu hiệu khác lạ đổi giống, thành thử tôi bình chân như vại không để ý đến nó. Tuần tới này tôi có hẹn khám nghiệm sức khỏe tổng quát hàng năm nên tôi định bụng lúc bấy giờ hỏi bác sĩ cũng không muộn.

Ngoài mặt nói là không lo nhưng bên trong đầu óc chắc suy nghĩ lo ngại giấu không đánh tín hiệu cho tôi biết nên đêm hôm kia tôi nằm mơ một cơn ác mộng. Nói về độ khốc liệt của những giấc mơ thì chưa bao giờ tôi mơ một giấc mơ kinh khủng như thế này. Khi tỉnh giấc tôi đờ đẫn cả người như Điệp bị sững sờ khi Lan gióng tiếng chuông chùa quyết định đoạn tuyệt một cuộc tình.

Trong cơn mơ, cái mụt của tôi to đến lúc phải vào nhà thương mổ. Bác sĩ giải phẫu cho tôi có lẽ tốt nghiệp ở nhà thương Hà Lội nên cắt chỏm đầu tôi lìa hẳn ra khỏi đầu như chặt dừa rồi may nó lại một vòng. Trong mơ, tôi chắc là Siêu nhân Superman nên không bị đau đớn gì cả. Tôi còn nghĩ thầm là quái lạ, đầu bị cắt lìa cái chỏm ghê rợn như thế mà tại sao tôi lại không bị đau một tí nào như lúc mổ vai?

Vợ tôi nghỉ làm mấy ngày, ở nhà thương thường trực chăm sóc cho tôi (tôi minh xác rõ ràng trong cơn mơ là vợ tôi chứ không phải em nhí nào khác). Có lẽ là tôi nằm trong tình trạng hôn mê nên trong cơn mơ, tôi chỉ nghe vợ tôi nói mà tôi không cách nào nói chuyện với nàng.

Một hôm vợ tôi khóc lóc, nói tuy rằng quá nguy hiểm cho tôi nhưng nàng mừng vì cuộc giải phẫu diễn ra tốt đẹp. Theo lời bác sĩ, nếu chỏm đầu bị cắt của tôi không sưng thì tôi sẽ bình phục, vài tuần nữa được về nhà dưỡng bệnh cho khỏi hẳn.

Bỗng nhiên trong khi nói chuyện, gương mặt vợ tôi hoảng hốt, thét to: "Anh Ngọc! Anh Ngọc!" Tôi không biết chuyện gì xẩy ra thì nàng kinh hãi khủng khiếp, thét tiếp: "Đầu anh càng ngày càng phồng to lên không ngừng! Thế nào nó cũng nổ!"

Hóa ra vợ tôi đang chứng kiến một sự kinh dị, và tuy không có gương trước mặt để nhìn, tôi thấy rõ chỏm đầu của tôi như bong bóng đang được bơm, mỗi lúc mỗi phồng lên to. Chỉ vài phút sau là tôi nghe vợ tôi khóc lóc thảm thiết, ôm chầm lấy tôi, rên rỉ: "Sao anh lại bỏ em?"

Tôi đang nằm thì bỗng dưng bay cao lên như bong bóng. Trong khi nói trấn an, tôi cố với tay níu  lấy vợ tôi nhưng không tài nào nắm được nàng, và tôi có cảm tưởng là nàng không nghe được những gì tôi nói. Càng ngày tôi càng bay lên cao hơn và bóng dáng vợ tôi càng nhỏ dần.

Tôi nhận thức ngay là tôi vừa mới chết, xa lìa vợ tôi vĩnh viễn.

Ngày xưa khi còn bé tôi rất sợ chết vì một câu chuyện bố tôi kể. Ông dặn tôi là sống đời hiền hòa, không ác đức,  không ăn gian nói dối. Ông nói là sau khi chết, mọi người đều phải đi bộ trên một cầu vòng rất to, bên dưới là nước sông với ác quỷ và cá sấu. Cầu chẳng những không thẳng, mà vòng to như cầu vồng sau cơn mưa. Trên cầu rất trơn trợt vì được trải bằng xà-phòng. Mọi người phải xếp hàng đi qua bên kia cầu. Ai trên trần gian sống ác đức gian dối thì sẽ bị ngã xuống sông rồi ác quỷ và cá sấu ăn thịt, chỉ có người hiền lành mới sang được phía bên kia.

Bắc Kỳ nói phét thì nhất định là số Một. Đến mãi năm, sáu năm sau tôi vẫn tin lời của Bố tôi là thật, không dám ăn gian nói dối vì sợ khi chết sẽ bị ngã xuống cầu ác quỷ ăn thịt. Chết với tôi khi còn trẻ là một viễn tượng kinh hoàng vì tôi không biết đi trên cầu có bị ngã xuống cầu vòng hay không.

Nhưng khi đã già dặn, khoảng chừng mười năm trở lại đây, sau khi đọc hết tất cả sách vở của ông Đạo Dừa viết về nguyên thủy của vũ trụ, của con người, tôi không còn sợ chết nữa.

Tôi nhận thức cuộc đời không có Giáo chủ Muhammad, không có Đức Chúa Trời, không có Phật Thích Ca, không Chiêm Tinh Gia Huyền bí Huỳnh Liên, không thế giới bên kia. Loài người chỉ là hạt cát so với vũ trụ, khi mất đi sẽ bị đào thải như xe hơi nhà lầu, như muông thú, như cua cá, như bánh chưng bánh dầy, như bánh mì xíu mại. Sẽ không có cầu vòng trải xà-phòng, không có địa ngục lửa cháy đời đời, không có tòa án nhân dân kết án giam vào địa ngục mấy tên gian ác lừa đảo, cường hào ác bá, cướp bóc giết người trên trần gian. Cuộc sống trên trái đất chỉ là thời gian con người được thụ hưởng tạm thời, và khi chết đi, mọi người sẽ trở thành tro bụi. Sẽ không có một cơ hội thứ hai với đời sống mới.

Tuy nói không sợ chết thật là "xôm tụ", nhưng trong giấc mơ khi càng ngày càng bay xa vợ, tôi hoảng hốt bật khóc. Tôi khóc vì biết giờ chấm dứt trên dương thế của tôi đã đến. Tôi khóc vì biết sẽ không bao giờ gặp lại vợ con, anh chị em, bạn bè, người thân quen thuộc. Tôi khóc vì biết sẽ không còn được chơi với bốn cháu ngoại, đặc biệt là hai cô sáng sớm weekend vào phòng vòi ông bà bật TV cho xem. Tôi khóc vì không còn thú tiêu khiển hàng ngày lau hồ bơi, cắt cỏ; và nhất là tôi khóc vì mới mua tám món đồ ở Costco mới toanh chưa dịp dùng đến.

Nỗi bực dọc nhất trong khi tôi bay càng ngày càng xa là cho dù nàng có gào thét, cho dù tôi cố gắng nói vĩnh biệt, chúng tôi không thể nào liên lạc được với nhau. Bao nhiêu năm vợ chồng liên hệ bỗng nhiên bị cắt nửa chừng như cúp điện, như đèn đứt bóng. Đèn tắt bất thình lình vĩnh viễn không khôi phục, không một ánh sáng, để lại một không gian tối mực như tờ.


Sự hoảng hốt vì chết thình lình xa vợ thân yêu không lời trăn trối thật sự rất ngắn vì  tôi chợt bừng tỉnh. Trông lên trần nhà tối om nhưng có ánh đèn đỏ chỉ giờ 5:18 sáng, tôi nhận thức ngay là tôi vẫn còn sống. Không bút mực nào tả nỗi vui mừng khôn siết của tôi khi biết mình vừa trải qua một cơn ác mộng,

Vợ tôi nằm bên cạnh, trở mình hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”. Tôi thở dài nhẹ nhõm. Chúng tôi vẫn còn nói chuyện được với nhau, không như trong cơn ác mộng, không cách nào người chết nói chuyện với người sống. Ấy thế mà tôi biết là rất nhiều người tin là khi người thân ra đi, họ để lại những dấu hiệu liên lạc với người sống. Điều này đúng hay sai?

Trong sự tìm hiểu về Liên Lạc sau khi Chết (After Death Communications, ADC) vào năm 2011, Bác sĩ Streit-Horn khám phá là mọi người từ tất cả các chủng tộc, tôn giáo khác nhau, giầu hay nghèo, học thức nhiều hay ít, ai cũng cảm thấy sự hiện diện của người thân sau khi chết. Vợ/chồng nghĩ người chết liên lạc với mình nhiều hơn là người thường, và phụ nữ tin như thế nhiều hơn là đàn ông.

Một thống kê cho thấy là 20% người Mỹ tin là người mới chết có liên lạc với mình. Lý do người ta tin có sự hiện diện của người mới mất vì tình cảm gắn bó, liên hệ thân mật với nhau trong bao nhiêu năm trên dương thế khiến tâm não không chấp nhận mọi liên lạc bỗng dưng bị cắt đứt thẳng thừng.

Từ xa xưa nhân loại đã cố gắng tìm cách liên lạc với người chết. Ở Anh Quốc vào thế kỷ thứ 19, các phụ nữ trưởng giả đã lập ra nhưng buổi cầu cơ sau khi họp nhau ăn bánh uống trà. Cuối thế kỷ thứ 19 nước Mỹ tràn ngập những nhà siêu linh học (pyschics) lừa gạt người khác là mình có thể liên lạc với người trong gia đình họ vừa mới chết. Sự lừa gạt này chấm dứt một phần nào khi nhà ảo thuật đại tài Houdini chứng tỏ cho thiên hạ biết là những người này chỉ dùng xảo thuật để lừa thiên hạ.

Khác với Việt Nam có nhiều con ma dữ tợn ai cũng "teo" như con ma vú dài, con ma nhà họ Hứa, ở Mỹ có nhiều cá nhân, hội đoàn hăng hái tìm ma, ngay cả TV cũng có show “Ghosts hunters – Săn ma” để xem ma có hiện hữu hay không. Tìm ma rất khó vì không một ai có bằng chứng hẳn hòi mà chỉ “cảm thấy” có ma, thí dụ như nghe cửa đóng, đèn điện chớp tắt, hơi lạnh thổi buốt da… Chưa ai thực sự đối diện hay liên lạc với ma (nhà ảo thuật đại tài Houdini hứa là sau khi chết sẽ trở về liên lạc nhưng vợ ông đợi chờ trong vô vọng), và ngay cả khi họ quả quyết là thấy bóng ma lảng vảng thì khi người ta đem máy chụp hình đến để "bắt" ma thì chẳng bao giờ nó xuất hiện để máy chụp hình ghi lại. Chưa một người nào thành công chụp hình ma.

Show TV “Ghosts hunters – Săn ma” với bao nhiêu là máy quay phim chụp hình, máy móc phát minh có thể phát hiện "năng lượng" người chết phát ra, cũng chẳng tìm được một con ma nào. Có lẽ nếu họ phát minh ra máy phát hiện mùi hôi nách thì sẽ có nhiều cơ hội tìm ma hơn.

Một người tin Chúa theo đạo Công Giáo, Tin Lành hay Do Thái Giáo nhất định không thể nào tin có ma vì trong Kinh Thánh nói rõ ràng không có ma quỷ: người chết sẽ nằm yên dưới mấy thước đất cho đến khi Chúa trở lại. Kinh Thánh sách Truyền đạo (Ecclesiates) 9:5-6 viết: "Kẻ sống biết mình sẽ chết, nhưng kẻ chết không biết gì. Kẻ chết không còn phần thưởng gì nữa, ngay cả tên họ cũng vào quên lãng. ..Sự yêu thương, ghét bực, ganh tị của họ, tất cả đều mất hết. Họ không còn là một phần tử hoạt động trong thế gian dưới ánh mặt trời" ("For the living know that they will die, but the dead know nothing; they have no further reward,   and even their name is forgotten. Their love, their hate, and their jealousy have long since vanished; never again will they have a part in anything that happens under the sun").

Không có ma quái nên Kinh Thánh cũng nói rất rõ đừng nghe những người lên đồng hay thầy bói. Sách Lê-vi Ký (Leviticus) 19:31 viết: "Các ngươi chớ cầu đồng cốt hay thầy bói; đừng hỏi họ, bởi vì họ mà các ngươi sẽ bị ô uế: Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi" ("Give no regard to mediums and familiar spirits; do not seek after them, to be defiled by them: I am the LORD your God").

Khoa học đến nay không bắt được ma nên chuyện người chết hiện về chắc chắn không có thật. Ở Mỹ có vài trường hợp người trong nhà nói nhà bị ma ám nhưng khi người ta đến điều tra thì  phát giác bên trong tường bị mốc (mold) hoặc hơi gas trong nhà bị xì (nhà ở Mỹ tường rỗng, bên trong là ống nước, ống gas nên khi nước bị rò nổi mốc hay gas nếu bị xì thật ít thì khó phát hiện ngay được). Người trong nhà hít thở mốc hoặc hơi gas tạo ảnh hưởng thần kinh rối loạn.

Khoa học giải thích người ta tin sự hiện diện của hồn ma là vì họ vừa thình lình qua một cơn “sốc” vì người thân mất nên trí óc trở nên tưởng tượng. Một giải thích khác nữa là khi thân nhân chết, người ta thường bị mất ngủ vì lo lắng cho người bệnh trước đó, tạo ra điều kiện "ngủ khi tỉnh". Dù rằng trạng thái này rất ngắn trong tích tắc, nhưng nó tạo ra ảo giác là liên lạc với người chết.

Có một giải thích nữa người ta nghĩ có ma vì họ bị ảo giác, ảnh hưởng của electromagnetic field (tôi chẳng biết dịch là gì, "từ trường điện"? như những nhà ở gần dây điện cao thế) hay những siêu âm rất nhỏ infrasound người không nghe nhưng thú vật nghe được.

Electromagnetic field, infrasound là những thứ con người không thấy được, nhưng cái mụt trên đầu tôi chắc chắn không phải là kết quả của trí tưởng tượng. Nhất định là tuần tới tôi phải nói cho bác sĩ biết kẻo không nếu tôi chết vì nó thì vợ tôi phải tổ chức một buổi cầu cơ triệu hồn tôi về để hỏi nàng phải làm gì với tám bộ dồ mới toanh tôi mua ở Costco nhưng chưa có cơ hội dùng đến.

April 2019

Nguyễn Tài Ngọc
http://saigonocean.com/index.php/en/

Ý kiến bạn đọc
01/08/201900:05:41
Khách
Chào Ông Nguyễn Tài Ngọc
Khi nói chuyện về ma với các bạn của tôi .Tôi hay tiếu lâm nói rằng có một con ma ở bên cạnh các bạn mà các bạn không biết .Con ma này ám các bạn suốt cả đời :Đó là con ma phăm(tiếng Pháp Ma femme).Thấy vậy ai cũng bật cười.
Thăm Ông thân tâm thường an lạc.Trân Trọng
31/07/201917:31:39
Khách
Anh Tài Ngọc nói bên đạo Thiên chúa khogn tin có ma,sao có nhiều ông linh mục biết cách trị ma quỷ theo ám các tín đồ công giáo đó. Điện ảnh Mỹ cũng có nhiều phim ma quỷ theo ám ảnh người sống trong những ngôi nhà hoang để trả thù họ đã giết ( ám sát, hay tung xe bỏ chạy....) chúng hồi trước.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,075,841
Khi nói về biên giới, ai cũng nghĩ đến lằn ranh chia đôi giữa nước này với nước kia, mà ít ai nghĩ đến cái biên giới giữa cái sống và cái chết
Hàng năm, tuy không hẹn trước nhưng vợ chồng tôi cứ nhắm chừng con heo đất hơi nặng là lật đật đập ra mua vé lơn tơn về Việt Nam
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.
Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi.
Năm đó, tôi theo bạn dự lễ ở nhà thờ, tình cờ ngồi bên cạnh một ông cụ trông ốm yếu, ho hen.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada. "Huế -Dallas" là bài viết đầu tiên kể về người chị và những kỷ niệm thời mới lớn của hai chị em tại Huế đã được phổ biến từ tháng Sáu 2019. Bài thứ hai, mới nhất, là một truyện tình khác thường, dữ dội như lời ca Phạm Duy, “Yêu người xong chết được ngày mai.” Nhân vật chính, một người nữ gốc Việt sinh tại Hoa Kỳ, và một chàng Argentina. Họ gặp nhau trong lễ hội hóa trang tại Venice. Chuyện được nàng và chàng trực tiếp kể bằng lời tự sự, cho thấy cách viết độc đáo của tác giả. Mong bà tiếp tục.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.