Hôm nay,  

Những Đứa Trẻ Của Chiến Tranh

05/02/200100:00:00(Xem: 178575)
Bài tham dự số: 02-156-VB0204

“Tại sao người Mỹ bỏ miền nam Việt Nam"” Câu hỏi đó cứ tiếp tục quanh quẩn trong đầu óc tôi từ khi tôi có trí khôn và tập cách suy luận theo người lớn.
Ngày miền nam Việt Nam lọt vào tay cộng sản, tôi chưa đầy mười tuổi. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng tôi đang chạy chơi với nhỏ bạn bằng tuổi thì tôi bị gọi về. Ba tôi đang đứng lo âu giữa sân nhà, Mẹ tôi đứng cạnh ba tôi không kém phần lo âu, xa xa tôi nghe tiếng ì ầm như tiếng bom đạn. Thế là ngày hôm sau ba tôi khăn gói lên đường. Ông đi đâu" Tôi không biết, nhưng tôi không gặp ba tôi nữa.
Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, rồi tới... 13 năm trời không có ba bên cạnh. Tôi không còn nhớ chút gì về ba tôi cả, hoàn toàn không ngay cả giọng nói, đi đứng, thói quen của ba tôi. Tất cả chỉ còn là sự cố gắng hình dung của tôi qua lời kể của mẹ và qua những tấm hình mặc đồ tây của ba tôi (hình ba tôi mặc đồ lính đã bị mẹ tôi đốt hết vì sợ Việt Cộng). Tôi dần dần hiểu là ba tôi đi “học tập cải tạo ” trong ngục tù của bọn Cộng Sản. Tôi cũng không còn thì giờ để mà ngồi nhớ nhung ba tôi, vì tôi phải dằn vặt với cơn đói mỗi ngày. Có ngày mẹ tôi nói tôi chạy ra nhà bác đầu đường mượn ít gạo hay bobo về nấu (vì gia đình nhà bác ấy có con đi vượt biên thoát được qua Mỹ nên có trợ cấp từ Mỹ). Có ngày tôi đạp xe đạp ì ạch chở mẹ tôi qua cầu Phú Nhuận để mượn tiền cô tôi để mua khoai mì cho cả nhà ăn. Cứ thế tôi lớn lên trong nghèo đói và túng thiếu nhưng mẹ tôi dạy tôi không bao giờ làm điều sai trái. Ở trường học tôi học rất khá, nhưng thua kém bạn bè về đủ mọi thứ từ miếng ăn cho đến tấm áo mặc. Những đứa bạn tôi có anh chị ở nước ngoài gởi đồ về, tôi thấy thèm được như chúng. Từ đó tôi thường mặc cảm, rúc vào một xó cho đỡ tủi thân.
Mẹ tôi bán từ từ những món đồ trong nhà để nuôi chúng tôi, ngay cả tới những cánh cửa sổ trên tường cũng được đem bán để gia đình có thể sống qua ngày. Phần chịu cực, phần khổ ngoài đời, phần nuôi ba tôi đi học tập mười ba năm trong trại tù, ngày ba tôi ra khỏi tù là ngày mẹ tôi vĩnh viễn từ bỏ tôi để đi vào thế giới nơi con người không còn thù hằn, không còn chém giết nhau nữa.
Tôi khóc tưởng như hai mắt muốn mù vì từ ngày tôi có trí khôn, chỉ có mẹ tôi là người thương tôi, nuôi tôi và gần gũi tôi nhất. Tôi biết là mẹ tôi đã hy sinh cả cuộc đời của mẹ, ở vậy một thân một mình, giữ danh tiết mà nuôi chúng tôi khôn lớn, trở thành người tốt. Tôi thù hận chiến tranh, thù hận cộng sản đã lấy đi người Mẹ yêu quý của tôi. Rồi tôi lại tự hỏi tại sao người Mỹ bất thình lình bỏ miền nam Việt Nam để đẩy những gia đình như chúng tôi vào cơn khốn cùng này" Không ai có thể giải thích cho tôi thật sự được.
Rồi gia đình tôi may mắn được đi diện HO của ba tôi sang Mỹ. Vì tiếng Anh, tiếng u còn chưa thông lắm, tôi đi làm cho người Việt Nam. Tôi làm chung với Cindy một đứa con lai. Tóc Cindy đen, mũi tẹt, còn cặp mắt và nước da thì Cindy y như Mỹ trắng nên Cindy nhìn cũng rất xinh. Chỗ chúng tôi làm thường tiếp xúc với những khách hàng. Cindy cười giỡn, chọc ghẹo, lả lướt với mọi khách hàng nam nhi. Và nếu có anh nào “cần” thì Cindy cũng sẵn sàng, chỉ cần chàng cho nàng thật nhiều quà và tiền. Rồi dần dần Cindy có tiền, Cindy đi sửa sắc đẹp cho thật giống Mỹ (mặc dù Cindy nói tiếng Mỹ như Mỹ...tho) Cindy thường kể tôi nghe rằng mẹ Cindy có 2 đứa con: Cindy lai Mỹ trắng, còn em Cindy lai Ấn Độ. Từ đó tôi hiểu rằng mẹ Cindy làm nghề gì để sống qua ngày. Có phải chăng đây là những đứa trẻ của chiến tranh. Cũng chỉ vì chiến tranh và môi trường sống đã tạo cho Cindy cách sống giống mẹ của Cindy" Tôi không trách Cindy, mà chỉ thấy thương hại cho Cindy vô cùng, vì Cindy đã không may mắn có được người mẹ như tôi, để làm tấm gương sáng cho con cái noi theo.
Tôi vừa đi học, vừa đi làm. Sáu năm sau ngày tới Mỹ, tôi lấy được bằng Đại Học Mỹ. Tôi bắt đầu vào làm hãng Mỹ và làm bạn với một số người Mỹ. Một trong số những người bạn Mỹ của tôi, Angela mời tôi về tham dự tiệc sinh nhật của cô ta. Lúc tôi tới đã có rất đông người trong phòng khách nhỏ nhắn của nhà Angela. Angela giới thiệu tôi với người nhà của cô ta. Người làm tôi chú ý nhất là người anh của Angela, anh John.


John mặc bộ đồ lính dù, đầu đội nón, bên hông có đeo khẩu súng làm tôi hơi sợ khi mới thấy anh ấy. Khi Angela giới thiệu tôi với John, anh nhoẻn một nụ cười làm tôi thấy đỡ sợ. Angela nói với tôi rằng anh John là lính Mỹ đã từng chiến đấu ở Việt Nam. Sau đó, tôi bận bịu nói chuyện với một số bạn khác và không để ý đến John nữa. Bất thình lình tôi nghe nhiều tiếng la hét dễ sợ ở góc phòng trong. Tôi cùng với mấy người bạn khác chạy ào vô trong để xem chuyện gì xảy ra. Một cảnh tượng thật khủng khiếp: John đang chĩa khẩu súng của anh về phía một người bạn trai của Angela. Angela không giám la lớn, chỉ nói mọi người giữ im lặng và lui ra ngoài bớt. Angela nói từng tiếng một nhỏ nhẹ với anh John:
“Anh John, bạn em chỉ muốn mời anh uống bia thôi, không phải là muốn làm hại gì anh cả. John, anh đang ở Mỹ, không phải là ở chiến trường Việt Nam. John, nhìn em đây. Em là em của anh, Angela nè. Bây giờ em sẽ đi thật chậm về phía anh và anh đưa em khẩu súng nghen. Hôm nay là sinh nhật của em. Những người này là bạn của em thôi...”
Vừa nói Angela vừa đi từ từ về phía John. John từ từ hồi tỉnh và nhận ra Angela và cuối cùng đưa cho Angela khẩu súng. Sau đó, Angela dìu anh vào phòng của anh ta và mọi người trở lại party.
Sau chuyện hôm đó tôi cứ thắc mắc hoài về John, người lính Mỹ đã từng chiến đấu ở Việt Nam. Rồi một hôm tôi ngồi nói chuyện với Angela trong một bữa ăn trưa ở sở làm. Angela kể tôi nghe về John. John tình nguyện tham gia quân đội Mỹ và sang Việt Nam chiến đấu vào khoảng năm 1969, lúc mà chiến trường Việt Nam đang sôi động. John bị cuộc chiến tranh đó làm anh trở nên “khá mất bình thường.” Mỗi lần anh nghe tiếng nút chai mở to, hay tiếng la hét dữ dội là anh lại “nổi khùng” rút súng ra như muốn bắn người ta. Angela kể rằng John trở về Mỹ vào đúng ngày 30-4-1975. Anh mang về một balô rất lớn sau lưng, về tới nhà anh lại đổ ra toàn rơm rạ và đất cát ở Việt Nam. Từ cuộc chiến tranh Việt Nam trở về lúc nào anh cũng như đề phòng mọi người có thể giết anh, và anh đem súng ra lau chùi mỗi ngày.
Tôi hỏi Angela về cuộc chiến tranh Việt Nam rằng tại sao Mỹ bỏ miền nam Việt Nam và để biết bao gia đình chịu cảnh tang thương và đói khổ. Angela lớn hơn tôi mười tuổi, nên có thể cô ta hiểu biết hơn tôi. Cô trả lời tôi rằng: “Cuộc chiến tranh ở Việt Nam quá kéo dài và khốc liệt Mỹ tốn quá nhiều tiền của, công sức và không ít những người lính Mỹ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh đó. Và đã tới cái lúc mà lính Mỹ không còn đủ thời gian để huấn luyện và đào tạo kỹ lưỡng trước khi đem được qua chiến trường Việt Nam. Ngay cả những thế hệ như anh của Angela còn quá trẻ để mà đối đầu với bọn Cộng Sản cũng phải đem qua Việt Nam chiến đấu. Vì vậy Mỹ phải bỏ miền nam Việt Nam.”
Không hiểu đó có phải là câu trả lời chính đáng cho câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu óc tôi hay không" Tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng đó là những suy nghĩ của người Mỹ nói chung và của người bạn Mỹ của tôi nói riêng về cuộc chiến tranh Việt Nam. Tôi không còn oán trách người Mỹ nữa vì tôi đã chính mắt thấy những cảnh đau khổ mà chính những gia đình Mỹ phải chịu đựng. Có phải là cuộc chiến tranh của họ đâu mà họ phải chịu cảnh ba họ chết, anh họ chết, gia đình lìa tan, hay có trở về cũng điên điên, khùng khùng như John" Có phải đất nước của họ đâu mà sao họ phải tốn quá nhiều tiền bạc, máu và nước mắt cho cuộc chiến tranh vô nghĩa này" Tôi chỉ còn thấy thương xót và muốn khóc thật nhiều cho đất nước Việt Nam của tôi. Một đất nước nhỏ bé nhưng cũng bị bọn Việt Cộng man rợ xâm chiếm, làm bao con người phải chết vì cái chủ nghĩa Cộng Sản phi lý, phi đạo đức đó. Để rồi dân tộc Việt Nam được gì.
Xin cám ơn những người lính Mỹ đã hy sinh cho đất nước Việt Nam của chúng tôi. Và xin cám ơn đất nước Mỹ đã cứu vớt và chấp nhận cho những người Việt tị nạn được hồi sinh sống và tạo lập sự nghiệp trên vùng đất tự do này.
Michelle Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,179,344
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.