Hôm nay,  

Duyên Nợ

17/11/202300:00:00(Xem: 7158)
blank

Hình chụp hai vợ chồng trên chiếc du thuyền tại Hawaii vào tháng 4 năm 2009


Trần Đình Đức - Tác giả vượt biển đến đảo Galang vào cuối tháng 12 năm 1983 và định cư tại Hoa Kỳ đầu  tháng 1 năm 1985, hiện là một Design Engineer tại thành phố San Jose.  Bài viết “Duyên Nợ” là phần tiếp theo của bài "Lá Thư Gởi Mẹ - Mười Hai Năm Sau " mà Việt Báo đã đăng cách nay hơn 10 năm về trước.


***

Trước khi lập gia đình, tôi thường hay nghe người đời ba điều bốn chuyện về chuyện vợ chồng. Nào là cuộc hôn nhân giữa hai người là duyên số do ông trời đã sắp đặt từ kiếp trước, vì vậy ở kiếp này phải có duyên nợ với nhau thì họ mới gặp lại và lấy nhau. Thế gian còn nói là duyên phận của một người tốt hay xấu còn tùy thuộc vào kiếp trước người đó có gieo nhân lành hoặc tạo nghiệp dữ hay không nữa. Do đó ở kiếp này người ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc vì gặp được người vừa ý hay phải chịu đựng sự đau khổ vì bị lận đận về tình duyên.

 

Còn nếu như duyên phận của người đó xấu hơn nữa thì cuộc hôn nhân của họ sẽ gặp trắc trở và đỗ vỡ khiến cho cả hai phải chia tay và đường ai nấy đi! Nếu nói như vậy thì duyên phận của một người sẽ tùy thuộc vào nhân quả của kiếp trước người đó thì tôi không tin!

 

Tôi không tin vì tôi nghĩ rằng việc hôn nhân phải là do chính mình tự chọn chứ không ai có thể lựa dùm cho mình được. Nếu mình thật sự yêu thích một người nào đó, thì mình phải tìm hiểu cho thật kỹ càng về người ấy để xem người đó có hạp với mình hay không? Nếu cả hai người đều cảm thấy thương nhau và không thể sống rời xa nhau thì tiến tới với nhau thôi chứ ai mà có thể sắp đặt trước cho mình.

 

Chính vì thế tôi hoàn toàn không tin tưởng vào duyên số là chuyện có thật! Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nếu chẳng may mình chọn lầm người phối ngẫu là do lỗi ở mình chứ không phải do ông trời nào sắp đặt cả! Nhưng cho tới khi tôi lấy vợ được một thời gian thì tôi mới hiểu ra được rằng, phải có duyên nợ với nhau thì hai người mới trở thành vợ chồng. 

 

***

 

Phận người con gái không biết bến nào trong hay bến nào đục để neo đậu con thuyền của mình giống như nhạc phẩm Duyên Phận mà Ca Sĩ Như Quỳnh thường hát. Còn tôi thì không biết duyên phận của mình tốt hay xấu như thế nào vì mãi cho đến khi tôi đã bốn mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa tìm ra được một nửa hay bến đậu của mình.

 

Số tôi lận đận về tình duyên, gia đạo nên sau khi đã trải qua tám mối tình rồi đến lần thứ chín tôi mới thành duyên với bà xã của mình bây giờ. Người con gái đầu tiên mà tôi quenbiết từ khi tôi đặt chân lên nước Mỹ là cô cháu gái của một nhà văn nổi tiếng ở hải ngoại tại thành phố San Jose thuộc miền Bắc California. Tôi nhận được lá thư của cô viết cho tôi vào tháng 3 năm 1985 sau khi gia đình cô ấy định cư theo diện HO ở Nam Cali. Tôi thường hay gọi cho cô vào mỗi cuối tuần để hàn huyên và tâm sự với nhau. Tôi cùng hai người bạn thân ở Garden Grove ghé thăm gia đình cô một lần vào cuối mùa hè năm 1985.

 

Bốn năm sau chúng tôi tình cờ gặp lại nhau tại San Jose thì cô trách tôi tại sao dọn nhà lại không thông báo cho cô biết. Tôi đành phải cười trừ chứ biết nói làm sao bây giờ? Lúc đótôi mới qua Mỹ với hai bàn tay trắng nên chưa có sự nghiệp, với lại hai người ở xa nhau quá vì tôi thì ở Bắc Cali, cô ấy lại ở Nam Cali nên tôi tạm gác lại chuyện trai gái qua một bên mà chú tâm vào việc tạo dựng sự nghiệp của mình. Mặc dầu chúng tôi có cảm tình với nhau nhưng chưa sâu đậm. Hai gia đình đã quen biết ở Việt Nam trước khi gia đình cô ấy đi Mỹ nhưng chắc là không có duyên nợ nên chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.

 

Năm 1990, khi hay tin Má tôi muốn kiếm vợ cho con ở Mỹ thì có người trong nhóm tập thể dục ở vườn Tao Đàn gần nhà Má tôi muốn giới thiệu người cháu gái của bà mới tốt nghiệp xong trung học cho Má của tôi. Má tôi cho địa chỉ nhà và số điện thoại nơi sở làm của cô ấy để tôi trao đổi thư từ và nói chuyện với nhau. Sau đó thì tôi có thư từ qua lại và trò chuyện với cô ấy một thời gian. Nhưng cuối cùng thì tôi đổi ý vì không muốn cưới vợ ở Việt Nam nên sau đó tôi không còn liên lạc với cô ấy nữa. Mãi tới cuối năm 1997 khi tôi về Việt Nam thăm Má của tôi thì tôi mới gặp mặt cô ấy. Sau khi tôi cùng cô ấy đi ăn và nghe nhạc tại một phòng trà ở Quận I, lúc đó cô mới nói với tôi rằng cô sẽ lên xe hoa trong vòng hai tuần lễ nữa. Nghe cô ấy nói mà trong lòng tôi dấy lên một nỗi buồn khó tả.

Tôi nghĩ là mình đã yêu cô ấy nên mới nói với cô rằng tôi muốn làm đám cưới với cô. Mẹ của cô thì bằng lòng nhưng Ba cô ấy nói là đã hết cách rồi vì hai bên đã sắp đặt ngày cưới cũng như thiệp mời đã in và gởi đi hết rồi! Nếu hủy hôn thì Ba cô ấy khó mà ăn nói với sui gia. Nghe Ba cô ấy nói như vậy thì trong lòng tôi rất buồn vì mình là người đến trước mà bây giờ lại trở thành kẻ đến sau. Nhưng tôi biết đó là do lỗi tại mình chứ không thể trách ai được. Tôi không muốn ở lại để dự đám cưới của cô nên sau khi mua quà cưới để tặng cô ấy thì tuần lễ sau tôi lên đường trở về Mỹ. Thời gian đầu sau khi về lại Mỹ tôi cảm thấy buồn bã và chán chường không muốn làm gi hết. Lúc đó trong lòng tôi vẫn còn nhớ nhung đến cô, người mà mình đã từng viết thư và nói chuyện điện thoại rất thân thiết vào bảy năm về trước.

Cô này là người mà tôi thương nhứt sau vợ của tôi vì tôi thích cách nói chuyện dễ thương và tính tình cởi mở cùng giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy. Má tôi cũng buồn và tiếc vì muốn cô ấy làm dâu mà không được như ý. Vì việc này mà làm cho ngoại của cô ấy không thèm nói chuyện với Má tôi nữa. Má tôi đã trả lời với ngoại của cô ấy là ăn thua do ở thằng Đức nó có thích hay không chứ Má tôi không thể ép uổng hay bắt tôi cưới vợ theo ý của Má tôi được. Nhưng có lẽ vì tôi và cô ấy có duyên mà không có nợ cho nên hai người không thể đến với nhau được mặc dầu hai đứa chúng tôi thương nhau.

 

Vào một ngày cuối năm 1996, khi đi dự đám cưới của người bạn thân ở Garden Grove thì tình cờ tôi gặp và cảm mến em gái của một người bạn thân khác. Trước khi cô ấy rời khỏi đám cưới để bay về Denver vào ngày hôm sau thì tôi kịp xin được số điện thoại của cô để liên lạc. Tôi thường gọi điện thoại cho cô ấy nhiều lần để tìm hiểu nhưng chưa có dịp gặp mặt lại lần thứ hai. Có lẽ vì ở xa nhau quá nên tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ dừng lại ở đó không thể tiến xa hơn được nữa. Sau khi tôi lấy vợ thì tôi nghe anh của cô ấy nói là cô đã lấy chồng và có con.

Trước khi về Việt Nam lần thứ hai vào năm 1998, tôi đã chia tay với một cô bạn gái vì không hạp với nhau. Tôi tiếp tục tìm hiểu và quen thêm vài cô bạn gái nữa nhưng kết quả là lại đường ai nấy đi trước khi tôi tiến tới hôn nhân với bà xã của mình. Để tôi kể cho Quý vị nghe về sự gặp gỡ hy hữu và lý thú của tôi và bà xã của mình để cho Quý vị suy nghĩ xem có phải là do ông trời đã sắp đặt sẵn duyên số của chúng tôi hay không?

Lúc còn độc thân tôi hay vào VietFun để tìm bạn bốn phương. Tôi cũng quen được vài cô trên VietFun nhưng sau khi viết thư trao đổi và nói chuyện trên điện thoại thì thấy chúng tôi không hợp với nhau nên tôi không còn liên lạc nửa. Có cô còn gởi thiệp mời để mời tôi sang dự lễ ra trường của cô ấy ở miền Đông của Hoa Kỳ. Nhưng vì bận đi làm nên tôi từ chối không thể đi dự được. Sau đó thì chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa vì tôi thấy mình không có nhân duyên với cô ấy.

Tình cờ tôi làm quen được với chị của bà xã tôi trên VietFun. Chị ấy muốn làm mai cô em gái của mình cho tôi. Tôi cảm thấy thích bà xã tương lai của mình ngay sau khi trò chuyện với nàng trên điện thoại lần đầu tiên. Tôi thích nàng vì giọng nói thánh thót và hiền lành kèm theo những nụ cười thật giòn giã đã làm cho con tim của tôi rung động! Tôi vui mừng vì tôi có linh cảm đây mới đích thực là một nửa của mình, là mẫu người vợ lý tưởng mà mình muốn tìm kiếm bấy lâu nay. Có thể nói là tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay tim sau khi nói chuyện với nàng!

Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau khi nàng đón tôi từ phi trường John Wayne về đến nhà ở Garden Grove để ra mắt với gia đình. Sau khi đi ăn hai đứa chúng tôi đi chơi cả ngày tại Six Flags Magic Mountain ở thành phố Valencia thuộc quận Los Angeles và Disneyland ở thành phố Anaheim. Tôi ở chơi thêm một ngày nữa để cùng nhau đi dạo biển Huntington Beach với người yêu trước khi tạm biệt để bay về lại San Jose đi làm. Mặc dầu thời gian gặp nhau chỉ ngắn ngủi có hai ngày nhưng cũng đủ để chúng tôi có những kỷ niệm tuyệt vời bên nhau.

Vì bị Má tôi thúc giục phải cưới vợ gấp để Má tôi còn đi dự nhân dịp Má tôi từ Việt Nam qua Mỹ du lịch vào năm 2000, cho nên tôi đã làm cho Má tôi được mãn nguyện. Tôi đã sắp xếp ngày giờ để Má tôi đi hỏi vợ cho tôi. Sau khi tôi rước nàng từ Nam Cali về dinh ở Bắc Cali thì lúc đó Má tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì bà đã làm tròn bổn phận là cưới vợ cho thằng con trai út còn ham chơi hơn là lấy vợ.

 

Cuối cùng rồi thì thằng con trai của bà cũng chịu lấy vợ làm cho bà vui lòng vào những ngày tháng cuối đời sau khi Ba tôi mất! Vào ngày đám cưới của tôi, không chỉ riêng vợ chồng chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vì vui sướng mà tôi cũng biết trong lòng Má tôi cũng vui mừng không kém.

Lần qua Mỹ này của Má tôi đã khiến cho Má tôi hài lòng vì đã hoàn thành tốt đẹp cả hai tâm nguyện của mình. Tâm nguyên thứ nhất là cưới vợ cho thằng con trai út đã thành tựu một cách mỹ mãn. Tâm nguyên thứ hai của Má tôi là gặp được ân nhân cũng là người anh ruột của mình tại viện dưỡng lão ở Canada đã được Má tôi thỏa mãn trước đám cưới của tôi rồi. Tôi đã cùng Má tôi bay từ Mỹ qua Canada để thăm hai Bác và Dì Dượng nhưng chủ yếu là để thăm Bác Ba trai của tôi. Vừa gặp mặt Bác Ba, Má tôi đã vội vã ôm hôn Bác vào lòng mà lã chã hai hàng lệ rơi khiến cho tôi xúc động phải khóc theo vì tôi không cầm được nước mắt khi nhìn thấy cảnh này. Bác tôi bị đột quỵ nên Bác không biết là Má tôi đã lặn lội bay từ Việt Nam sang đây chỉ để được gặp mặt Bác. Tôi rất xúc động khi nhìn thấy tình cảm dạt dào của Mẹ tôi dành cho người anh ruột của mình. Tình cảm của hai anh em thật là cao quý và rất đáng trân trọng.

Nhiều người bạn trẻ trên Facebook sau khi đọc được chuyện lấy vợ của tôi thì họ hoài nghi chuyện tôi bị tiếng sét ái tình, vì họ không tin chúng tôi gặp mặt có một lần là lấy nhau. Nhưng sau đó thì họ mới hiểu ra được tiếng sét ái tình là chuyện có thật trên đời 100%.


Có người sau khi đọc được bài viết về chuyện lấy vợ của tôi trên Facebook thì nói rằng người con trai của bà nếu được giống như tôi thì hay biết mấy. Bà ấy than rằng con trai của bà không chịu nghe theo lời bà để làm quen với con gái của người bạn thân mà chỉ thích quen với những bạn gái người Mỹ hay Mễ trên internet mà thôi. Vì không chịu nổi lời đốc thúc của bà ấy và người dì nói ra rã từ ngày này qua ngày khác nên người con trai của bà đã dọn sang tiểu bang khác để sống theo sở thích riêng của mình. Đã vậy nó còn nói con gái Việt Nam “no fun” làm bà tức chết đi được nhưng cũng không biết làm gì để con trai chịu nghe theo lời của mình nên bà mới tìm cách vấn kế với tôi. Tôi không biết phải trả lời với bà như thế nào để làm cho bà ấy vui lòng mà chỉ biết tìm cách an ủi bà mà thôi.

Con cái bây giờ nhất là được sinh ra ở Mỹ thì hầu hết đã không còn nghe theo lời của cha mẹ để lập gia đình theo phong tục xưa như lúc còn ở Việt Nam mà thường tự chọn người vợ thích hợp với mình hơn. Do nhiều bậc cha mẹ không hiểu được con cái trong xã hội ngày nay trong việc chọn người phối ngẫu nên đâm ra hờn giận và buồn tủi. Họ cảm thấy buồn vì bọn trẻ bây giờ không còn cần tới sự giới thiệu hay làm mai của cha mẹ trong việc hôn nhân nữa!

Tôi may mắn được mời đi dự rất nhiều đám cưới của nhiều sắc dân khác nhau ở Hoa Kỳ như Việt Nam, Mỹ, Ấn Độ, Trung Hoa và Cambodia. Phong tục cưới hỏi của mỗi nước đều khác nhau nhưng đặc biệt là nghi thức hôn lễ của người Cambodia được tổ chức từ sáng đến tối và kéo dài tới hai ngày mới chấm dứt. Trong đám cưới của người Việt Nam mình thì người ta thường hay chúc đôi uyên ương "trăm năm hạnh phúc", "bách niên hảo hợp", "bách niên giai lão" v. v… Nhưng tôi thấy không ít có những cuộc hôn nhân không được "loan phụng hòa hợp" hay "sắt cầm hảo hợp" như ý muốn của cô dâu và chú rể vì họ không hợp với nhau khiến cho đường nhân duyên của hai vợ chồng không may bị trắc trở.

 

Tôi biết nhiều cặp vợ chồng đã tìm hiểu và quen nhau một thời gian dài tới sáu hay bảy năm trước khi đi đến hôn nhân nhưng cuối cùng thì họ cũng đành phải chia tay và đường ai nấy đi như thường. Chẳng hạn như tôi biết một cặp vợ chồng trẻ quen nhau đã bốn năm rồi và hẹn với nhau sẽ làm đám cưới sau khi cả hai ra trường. Họ làm đám cưới trước ngày thành hôn của tôi một tuần nhưng lại chia tay nhau ba tháng sau đó! Vì còn trẻ nên một trong hai người coi cái tôi của mình quá lớn nên không thể nào chấp nhận sự khác biệt với người kia được. Do đó dẫu cho hai người đã từng yêu nhau một thời gian dài nhưng chưa chắc họ đã hiểu nhau hết nên cuối cùng đành phải nói lời chia tay. Họ chia tay nhau vì cả hai người cảm thấy không thể hòa hợp trong cuộc sống lứa đôi sau khi sống chung với nhau một thời gian ngắn ngủi!

Cô cháu gái của tôi làm đám cưới với người bạn trai từ thời còn học trung học. Sau khi ratrường thì hai người mua nhà với sự giúp đỡ của cha mẹ để xây dựng tổ ấm của mình. Nhưng sau khi làm đám cưới xong thì hai vợ chồng chỉ sống chung với nhau chưa đầy một năm là đã ra tòa ly dị. Tính tình của hai đứa không hạp và khắc khẩu với nhau nên chồng của nó đã xây dựng một tổ ấm khác mà bỏ đi người vợ mới cưới của mình.

Vào đầu năm 1988, tôi đi dự tiệc cưới của một anh bạn trẻ làm cùng hãng tại thung lũng hoa vàng. Anh ta làm đám cưới với một cô gái xinh xắn và hát rất hay trong một ban nhạc. Cả hai làm quen với nhau khi anh ta đánh đàn guitar cho cô gái hát trong một đám cưới. Thật chẳng may cho người chồng vì chỉ mới ăn ở với nhau được có năm tháng thì người vợ đã đòi ly dị với lý do là người chồng không làm ra đủ tiền để lo cho gia đình.

Ngược lại thì tôi rất vui mừng khi tình cờ gặp lại những cặp vợ chồng trẻ khác mà tôi đã từng quen biết. Họ rất hãnh diện và vui sướng khi khoe với tôi đứa con đầu lòng mà hai vợ chồng có được sau một năm làm đám cưới với nhau.

Lúc mới qua Mỹ tôi quen với Phúc và chơi rất thân cho đến khi em ấy lấy vợ. Sau khi lấy vợ được một năm thì Phúc cùng với vợ rời khỏi Cali để sang miền Đông mở tiệm Nail sinh sống vào năm 1992. Chính vợ của Phúc nói với tôi rằng cô ấy đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay tim từ lúc cả hai gặp gỡ nhau lần đầu khi Phúc lái xe từ San Jose xuống San Diego chơi. Kể từ giây phút đó thì tôi thấy hai người lúc nào cũng quấn quýt bên nhau vì họ cảm thấy không thể rời xa nhau được nữa. Cô ấy còn bật mí với tôi rằng nếu tôi có tìm người yêu thì ngay trong giây phút đầu tiên mà hai người gặp gỡ rất là quan trọng vì lúc đó con tim của mình sẽ nói cho mình biết là có rung động vì người đó hay không? Hiện nay họ rất thành công trong sự nghiệp và có một cuộc sống viên mãn bên đàn con thân yêu của mình. Sau này Phúc có gọi điện thoại lại cho tôi để hỏi thăm và kể chuyện gia đình cũng như ôn lại chuyện cũ.

Má tôi hay kể lại rằng được làm mai với Ba của các con bởi người thân trong gia đình. Ba Má đã ăn ở với nhau cho tới ngày hôm nay mặc dù có rất nhiều thăng trầm xảy ra trong cuộc sống lứa đôi. Nhiều gia đình mà tôi quen biết đã nói với tôi rằng họ sống với nhau chỉ vì bổn phận đối với con cái hơn là tình nghĩa vợ chồng!

 

Tôi đã từng chứng kiến những cảnh vui vẻ và đầm ấm của nhiều cặp vợ chồng mà tôi quen biết đã lâu. Có cặp vợ chồng nọ đã mời tôi đến ăn mừng nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm sống chung của họ tại một nhà hàng sang trọng tại San Jose. Họ kể với tôi rằng họ chỉ gặp mặt nhau có vài lần để tìm hiểu trước khi làm đám cưới mà thôi vì chuyện hôn sự của họ đã được sắp đặt bởi hai gia đình.

Do đó theo tôi nghĩ đã là vợ chồng thì chắc họ có duyên nợ với nhau từ kiếp trước chứ không phải tự nhiên mà gặp và sống với nhau cả đời. Duyên phận của họ đã được định sẵn từ trước nên không thể nào tránh khỏi. Tôi có nhiều người quen cố gắng làm mai cho tôi nhiều đám nhưng vì tôi không ưng ý nên duyên không thành khiến cho họ thất vọng. Dẫu cho tôi có cơ duyên gặp gỡ được nhiều bạn gái trong cuộc đời nhưng “nợ” hay “vợ” thì chỉ được phép có một mà thôi! Vì vậy lúc nào tôi cũng chung thủy với vợ của mình.

Sau khi tôi lấy vợ được một thời gian, bổng một hôm có cô bạn gái cũ mà tôi đã chia tay gọi lại nên vợ tôi mới nói tôi có số đào hoa nên nhiều cô còn nhớ đến tôi. Bà xã tôi cũng ghen tuông như những người phụ nữ khác nên sau khi lấy vợ tôi không còn dám léng phéng với ai nữa.

 

***

Mặc dầu cuộc đời tình ái của tôi có nhiều trắc trở, gập ghềnh và trải qua nhiều giai đoạn với đầy cam go và thử thách nhưng cuối cùng thì tôi cũng có được một kết quả mỹ mãn và như ý. Âu đó chẳng qua là do duyên số và duyên phận của mỗi người mà thôi! Vì theo tôi nghĩ là giày dép còn có số huống chi con người.

Việc hôn nhân là việc hệ trọng cho cả cuộc đời của mình do đó chúng ta phải suy nghĩ cho thật chín chắn trước khi quyết định để khỏi phải hối hận về sau. Nói đến chuyện tình duyên thì không ai biết trước được và rất khó nói vì nó còn tùy thuộc vào nhân duyên của mỗi người nửa. Tùy theo lý trí và con tim cũng như hoàn cảnh của từng người, mọi người đều có thể tìm ra được đối tượng mà mình yêu thích để cùng đồng hành với nhau suốt cả cuộc đời.

Tôi lấy vợ gấp chủ yếu là để chìu theo ý muốn của Mẹ tôi mà thôi. Nếu tôi có thể làm được điều gì khiến cho Mẹ tôi cảm thấy vui và hài lòng thì đó cũng là một cách để trả hiếu cho Mẹ của mình. Vì vậy, nhân tiện nơi đây con muốn nói lời tạ ơn Mẹ, người đã cưu mang và nuôi dưỡng con bấy lâu nay cho tới ngày khôn lớn. Do đó lúc nào con cũng nhớ đến sự hy sinh cao cả và vô bờ bến của một người Mẹ lúc nào cũng hết lòng lo lắng và yêu thương đứa con của mình.

Nhân ngày đám cưới của tôi vào ngày 15 tháng 7 năm 2000, Bác Sĩ Đặng Phương Trạch đã tặng bài thơ mừng ngày thành hôn có ghép tên chúng tôi như sau:

Duyên phận đẹp đôi nhờ phước Đức

Tình yêu vừa gặp chẳng phân Vân

Từ nay chung hướng, đời chung mộng,

Hạnh phúc trăm năm vẫn tuyệt trần...

 

Cuộc hôn nhân của chúng tôi đúng là thiên duyên tiền định vì ông Tơ bà Nguyệt đã se duyên và cột chặt hai vợ chồng chúng tôi lại với nhau bằng sợi chỉ tơ hồng. Mặc dầu chỉ gặp mặt nhau có một lần nhưng nhờ phước đức của Mẹ tôi nên cả hai chúng tôi mới có được một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn trong suốt 23 năm qua. Cho tới bây giờ, hai vợ chồng chúng tôi lúc nào cũng mặn nồng như thuở ban đầu lúc mới quen nhau.

Giọng nói thánh thót cùng với nụ cười giòn giả và tánh tính hiền hậu của bà xã đã làm cho tôi mê mẩn suốt cả cuộc đời. Mỗi độ Xuân về, tôi lại hát bài "Yêu Em Dài Lâu" do Nhạc Sĩ Đức Huy sáng tác để tặng cho người vợ yêu dấu của mình nhân dịp họp mặt và hát Karaoke với gia đình bà xã tôi tại thành phố Garden Grove.

San Jose, Ngày 3 tháng 11 năm 2023

Trần Đình Đức

Ý kiến bạn đọc
14/01/202403:17:26
Khách
Xin mời Quý Vị lắng nghe bài viết này qua giọng đọc của cô Linda trên YouTube theo cái link sau đây:
https://www.youtube.com/watch?v=nhsaHknBAlw
02/12/202310:14:33
Khách
Tại sao có nhiều người (chứ không phải chỉ có Trần Đình Đức); đã có suy nghĩ ấu trĩ, sai lầm khi cho rắng số phận của con người giống với số của giày, dép.
21/11/202306:47:30
Khách
Tổng thống Pháp - đắc cử hai nhiệm kỳ - hiện thời là Emmanuel Macron 45 tuổi, phu nhân là bà Brigitte Macron 70 tuổi .
Bà Brigitte và ông Emmanuel gặp nhau khi bà dạy kịch tại trường Providence ở Amiens. Con gái bà là bạn cùng lớp với Emmanuel. Khi mối tình giữa cô giáo 40 tuổi và học sinh 15 tuổi bị bố mẹ khám phá, Emmanuel bị gửi đến một trường nội trú ở Paris để hoàn thành nốt chương trình học. Tuy nhiên, điều đó không ngăn được Emmanuel tiếp tục quan hệ với Brigitte.
Năm 2007, Emmanuel kết hôn với Brigitte, chỉ ít lâu sau khi bà chia tay người chồng đầu. Lúc đó, Emmanuel 29 tuổi, trong khi Brigitte 54 tuổi, và các người con với người chồng trước đã lớn .
Emmanuel đắc cử tổng thống Pháp ở tuổi 39 - trở thành tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước này. Năm 2022, ông Emmanuel tái đắc cử tổng thống nhiệm kỳ hai.
17/11/202309:30:46
Khách
Kỳ này không hiểu tại sao Việt Báo lại đăng bài mà bị nhiều lỗi không giống như bài viết của tôi gởi đến. Việt Báo format lại bài viết cũng không đúng làm chử này nối với chử kia cũng như khoảng cách các chử lại cách xa nhau nhiều quá. Có vài đoạn văn của tôi lại bị mất chữ nữa. Hình ở cuối bài lấy ra rồi nhưng chú thích của hình vẫn giữ nguyên không lấy ra trước khi đăng. Mong Việt Báo sửa lại những điều đó cho đúng với bài viết của tôi.
Sau khi đọc xong bài viết ở trên, xin mời Quý vị xem thêm cuốn phim và đọc lại bài viết original theo cái link dưới đây: https://www.facebook.com/NHAYDUDAVID/videos/312839141676615
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 466,108
31/12/202308:17:00
Tối hôm qua, khi đang ngồi bình yên tịnh tâm thì KV nghe tiếng đùng đùng đùng kéo dài liên tục phía dưới lầu, làm thất kinh hết cả hồn vía. Chẳng lẽ năng lượng xuống mạnh quá, tạo ra lực xoắn ốc như trong phim Mai-Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống hồi bé được coi, làm những thứ xung quanh bị cuốn hút bay theo, tạo nên tiếng động? KV ráng bình tỉnh hít thở, vuốt mắt, ra khỏi tình trạng bình yên và từ từ bò… xuống nhà để mau kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra. Đi cùng khắp tìm nguồn gốc của tiếng động kinh khủng lúc nãy, từ ngoài cửa vô bếp, qua tất cả các phòng - không thấy dấu vết gì là bất thường. Lạ thật! Mình ngồi bình yên và rất tỉnh chứ đâu có ngủ gục và nằm mơ! Tiếng động rõ ràng như cái gì đó sụp xuống kia mà?!
29/12/202300:00:00
Lão Tư Lì năm nay bước vào tuổi tám mươi. Đời lão lắm gian truân, nhưng cũng có nhiều may mắn. Sau ngày 30-4-1975, đời lão đã “tàn trong ngõ hẹp” - tưởng rằng lão đã bỏ thây trên núi rừng Việt Bắc trong những ngày bị lưu đày trong các trại “tập trung cải tạo” của cộng sản. Nhưng lão đã trở về sau bảy năm lao lý. Lão trở về với tấm thân gầy guộc, ngoài vợ và hai đứa con thơ, lão chẳng còn gì! Nhưng lão phải sống để đền đáp cái ân tình của người vợ thủy chung đã đợi chờ cho đến ngày lão ra tù, để cùng nàng nuôi dạy hai đứa con thơ. Lão đã trải qua những ngày cơ cực, bươn chải kiếm sống, nuôi con như những ngưởi cùng khổ nhất trong xã hội lúc bấy giờ.
25/12/202300:00:00
Đang gói các món quà và viết card chúc Giáng sinh, năm mới. Chồng tôi bước xuống chợt nhắc: - Nấu bún bò cho Boss Kyle nữa. - Dĩ nhiên mà, đang tính ngày mai đi chợ mua các thứ nấu đây.
24/12/202313:31:00
Janet, con bé xinh như thiên thần nhỏ. Lúc nào nhìn thấy nụ cười trên môi của nó, ông cũng liên tưởng đến đóa Hướng dương dưới ánh mặt trời. Ông công kênh nó trên vai. Bàn tay thô ráp của ông nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu. Ông ca vang bài Cây Thùy dương và nó bị bô hát theo. Chao ơi, cái giọng ngọng nghịu đớt đất ấy nghe cưng làm sao đâu. — Thế ông có muốn nhắn gì với cô ấy không?
23/12/202320:06:00
Giáng sinh này của họ, hai người đàn ông đưa nhau về vùng biển ấm nào đó trên địa cầu để hưởng tuần trăng mật khi người vai chồng đã qua thời kỳ phong độ nhất của một gã đẹp trai, người vai vợ đã bạc đầu, lù mù cái kính lão dắt chó đi ngoài, xăm xoi hàng xóm xem có cần gọi cảnh sát hay không? Hạnh phúc trong lòng người nhưng con người cứ đi tìm hạnh phúc nên khổ đau tiếp diễn không hồi kết.
22/12/202300:00:00
Tôi nắn nót từng nét chữ vụng về trên chiếc Christmas card chúc mẹ thật nhiều sức khỏe, thật nhiều niềm vui bên những người bạn thân yêu của mẹ trong ngày Giáng Sinh; cẩn thận xếp tấm card với tất cả lòng yêu thương gởi gấm đến mẹ, bỏ vào bao thơ, dán lại, gởi bưu điện ngay chứ không thì sẽ không kịp ngày, Giáng Sinh chỉ còn vỏn vẹn mười ngày nữa thôi. Năm nay tôi lại không có mặt bên mẹ, chắc mẹ sẽ buồn và thất vọng lắm, nhưng tôi không thể nào làm khác hơn! Từ khi mới sinh, tôi vẫn quen với tấm hình duy nhất của người đàn ông trên bàn thờ mặc bộ đồ lính VNCH rất oai hùng, với một bông mai bạc gắn trên vai áo. Lớn một chút, tôi mới hiểu đó là bố tôi đã từng đi lính VNCH để bảo vệ tổ quốc, sau đó khi miền Nam bị cưỡng chiếm, bố bị đi “học tập cải tạo” 6 năm; khi được thả về, bố vượt biên đến bốn năm lần mới qua được Pulau Bidong; gặp mẹ trên đảo, hai người yêu nhau, rồi sang Mỹ làm đám cưới, khi bố đã hơn 40 tuổi.
22/12/202300:00:00
Người Mỹ có bài nhạc với tựa đề “It’s the most wonderful time of the year”, tạm dịch là “Thời gian tuyệt vời nhất trong năm”, để nói về lễ Giáng sinh. Không chỉ riêng gì nước Mỹ hay các nước phương Tây mới công nhận mùa lễ Giáng sinh là thời điểm tuyệt vời nhất của một năm mà các nước ở châu Á như Việt Nam cũng xem lễ Giáng sinh là một trong những ngày hội lớn nhất trong một năm. Ở các nước phương Tây, người ta, nhất là trẻ em, háo hức chờ lễ Giáng sinh vì đây là dịp để tặng quà cho nhau. Ở Việt Nam sau 1975, trong thời bao cấp, vì nghèo đói, người ta không tặng quà cho nhau nhưng không vì thế mà lễ Giáng sinh mất đi sự kỳ diệu.
19/12/202311:18:10
Mùa Đông đang đến sau vài cơn mưa nhỏ, những hàng cây vàng lá hai bên đường bắt đầu trơ trụi. Thảm cỏ xanh nhà hàng xóm đã không còn xanh tươi, lác đác có những chiếc lá vàng cuối cùng từ cây phong trồng phía trước bay bay theo gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân nhà.
19/12/202311:16:11
Những ưu tư, những uẩn khúc chất chứa trong lòng, không biết chia sẻ với ai, nhờ diễn đàn Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo mình đưa tâm tình lên trang mạng, cho nhẹ bớt trong lòng, chưa khi nào mơ tới chuyện giải thưởng. Rồi nhận được Email báo tin của chị Hằng, kèm theo giấy mời tham dự buổi lễ phát thưởng viết về nước Mỹ năm 2023 tại Nam Cali, tôi run lên, một cảm giác không tả được, tắt computer đứng dậy, đi một vòng ra sân hít thở, để cho tinh thần tỉnh táo, vô lại, mở máy, lên mạng, đọc đi, đọc lại trang thư mà chị Hằng gửi, lúc này nhịp đập tim ổn định, tôi gọi ông xã nhà tôi vô đọc Email. Ông cũng sửng sốt nói: – Ui chao! Có thiệt gửi cho bà không?
18/12/202313:24:00
Tháng Mười Hai lại đến, năm nay tuyết đổ thưa thớt vài trận, không như bên Wichita Kansas bà chị của Thảo nói rằng tuyết đã ngập đầy đường. Sáng nay Thảo đi bộ ra thùng thư đầu xóm, đi ngang qua nhà John đã thấy cây Giáng Sinh thật cao ngay cửa sổ, đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy, đúng lúc John mở cửa để đi ra check thư. Thảo vui vẻ: – Trời, nhà tôi quá bận rộn đủ thứ chuyện, chưa kịp dựng cây Giáng Sinh mà bên nhà anh đã có vẻ sẵn sàng mọi thứ rồi nhỉ, cây Giáng Sinh đẹp quá. John thật thà: – Chị biết rồi đấy, chúng tôi Đạo Hồi, chỉ có lễ Ramadan, đâu có thờ Chúa, cũng chẳng mừng Lễ Noel, nhưng tuần rồi chúng tôi đưa Jimmy đi shopping, cháu thích cây Giáng Sinh và Hang Đá trưng bày ở tiệm shopping, thế là cháu đòi mua về, chúng tôi cũng chiều cho cháu vui. – Ôi, dễ thương làm sao. Mà trời còn sáng mà anh đã để đèn nhấp nháy rồi, tốn điện lắm á. – Cũng vì Jimmy chị ơi! Cháu say mê ngắm cây Giáng Sinh, mà phải có đèn mới chịu. Lúc đầu chúng tôi chưa biết ý ch