Hôm nay,  

Mùa Bán Bông

15/10/202404:00:00(Xem: 1463)
Những chậu hoa Daylilies sẵn sàng cho khách mua
Những chậu hoa Daylilies sẵn sàng cho người mua (hình do TG cung cấp)

Tác giả Võ Phú tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Hoa Kỳ, 1994; tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Tác giả hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Bài viết dưới đây kể lại niềm vui nho nhỏ của tác giả trong việc trồng hoa và bán hoa cho những người có tình yêu cây cỏ.
 
Sáng nay trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại reng. Tôi mở điện thoại ra coi, trên màn hình là một người phụ nữ ngoài năm mươi, đưa mắt nhìn qua máy security camera, bà ta vẫy tay chào. Tôi vội chạy xuống nhà dưới, mở cửa:
 
- Chào buổi sáng. Tôi có thể giúp gì cho bà?
 
Người phụ nữ nhìn tôi, ái ngại rồi giải thích sự có mặt của mình.
 
- Xin lỗi cậu. Tôi là Jane. Năm ngoái tôi có mua bông của cậu bán, những người hàng xóm đi qua đều khen hoa đẹp, nên năm nay tôi trở lại xem coi cậu có còn bán không. Vì không tìm ra cách thức liên lạc, nên tôi mới đánh liều tới hỏi cậu. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào cuối tuần...
 
- À... Ồ... Không sao. Không phiền. Tôi vẫn còn bán. Nhưng bây giờ mới vào mùa, nên không có nhiều loại bông. Mà bà muốn mua loại nào?
 
- Tôi muốn Daylilies, màu đỏ và vàng của cậu. Không biết cậu có còn bán không?
 
- Vâng. Những loại lily đó cũng vừa mới lên sau mùa đông. Nhưng tôi không biết chúng màu gì cho tới khi chúng trổ bông.
 
- Ồ không sao. Màu không quan trọng lắm. Miễn sao là bông của cậu bán, tôi đều thích vì chúng rất dễ trồng.
 
- Vâng, cám ơn bà. Xin bà đi theo tôi.
 
Người phụ nữ có khuôn mặt tròn, phúc hậu. Bà có mái tóc hoe vàng dài chấm vai, đi theo tôi ra sau vườn. Tôi nói với bà:
 
- Vì mới vào mùa Xuân, nên tôi chưa chuẩn bị vô chậu để bán. Tôi chỉ còn có bấy nhiêu đây thôi. Chỉ còn mười chậu.
 
- Tôi muốn mua hết. Cậu bán cho tôi nhé?
 
- Ồ bà không cầu phải mua nhiều vậy đâu. Chỉ cần vài ba chậu chúng sẽ nhảy nhiều cây con trong vài năm.
 
- Không sao. Tôi ở Powhattan, nên đất rộng hơn ba mẩu. Vả lại tôi mua về còn tặng cho hàng xóm nữa. Cậu bán hết cho tôi đi.
 
- Vâng. Thưa bà. Tôi vẫn bán với giá cũ, năm đô một chậu. Nếu bà mua hết, tôi tính bốn mươi đô.
 
- Cám ơn cậu thật nhiều.
 
Tôi giúp người phụ nữ chất những chậu hoa ly lên xe rùa wheelbarrow và đẩy ra trước sân cho bà. Tôi giúp bà để chúng lên xe. Trong khi tôi chất hoa lên xe, bà ta lấy tiền trả cho tôi. Bà đưa tôi 50 đô la. Tôi trả lại cho bà 10 đô, nói:
 
- Tôi chỉ lấy 40 đô thôi.
 
- Không sao, cậu cứ giữ lấy. Cậu trồng cũng vất vả và 5 đô cho một chậu hoa là quá rẻ so với ngoài chợ Lowes hay Home Depot rồi. Cám ơn cậu nhiều lắm. À, tôi có này cho cậu xem.
 
Bà vào xe lấy điện thoại ra, mở cho tôi coi những bụi hoa ly nhà bà. Bà nói:
 
- Cậu xem, chúng đẹp quá phải không? Ai đi ngang qua nhà tôi cũng khen hoa đẹp. Cám ơn cậu nhiều.
 
- Vâng. Cám ơn bà đã yêu thích chúng. Chúc bà một ngày vui vẻ để trồng hoa.
 
- Vâng, cám ơn cậu. Chào cậu nhé.
Bà khách đi rồi, tôi trở vào nhà tủm tỉm cười. Vợ tôi đang làm thức ăn sáng ở nhà bếp. Thấy tôi, nàng hỏi:
 
- Ai mà sớm vậy anh?
 
- À, có bà Mỹ tới mua bông.
 
- Sớm vậy hả? Mà có gì vui mà anh tủm tỉm cười vậy? Bà hay là cô nào đẹp nên cười?
 
- Mệt em quá. Cô nào mà lại đi mua hoa cuối tuần. Chỉ có những người già thôi.
 
- Vậy anh cũng thấy mình già rồi sao?
 
- Ha... Ha... Lại nữa! Bà ta mua hết 10 chậu bông còn lại năm ngoái, nên thấy vui vui thôi.
 
- Anh ăn sáng nha?
 
- Ờ... Em đang làm món gì vậy?
 
- Em đang tráng bánh ướt. Hôm nay em cho anh ăn bánh ướt chấm mắm cái nha.
 
- Ồ ngon vậy. Lâu rồi em mới làm lại món này.
 
- Thôi anh rửa tay rồi ăn chung với em.
 
- Hai con dậy chưa em?
 
- Sức mấy, cuối tuần mà. Mình ăn trước đi, tí chúng ăn sau. Em đói bụng rồi.
 
Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn bánh ướt chấm mắm nêm. Một món ăn dân dã, nhưng đậm đà. Ăn xong, nàng nói:
 
- Hôm nay thời tiết báo lạnh và có mưa, anh đừng ra ngoài nữa. Ở trong nhà giùm em.
 
- Ở trong nhà làm gì giờ.
 
- Thì dọn dẹp nhà cửa, hay viết văn làm thơ gì cũng được miễn sao đừng ra ngoài là okay.
- Ờ... Vậy anh vô phòng làm thơ.
 
- Biết ngay mà.
 
Nói rồi tôi bỏ vô phòng. Vừa ngồi xuống bàn máy vi tính, những câu lục bát tuôn ra.
 
Vườn nhà trồng rất nhiều bông
Đầu Xuân chiết bớt bỏ công kiếm tiền
Khách mua bông đến rất hiền
Yêu thương hoa cỏ mọi miền trước, sau
 
Nhiều người cảm thấy mến nhau
Nán thêm vài phút đôi câu chuyện trò
Về nhà đem chậu đến cho
Thêm vài câu chuyện líu lo đỡ buồn
 
Sáng nay vừa nghe tiếng chuông
Có một vị khách với khuôn mặt tròn
Rổn rang giọng nói rất giòn
Mỉm cười rồi hỏi có còn bán bông
 
Năm trước mua lấy về trồng
Nhiều người hàng xóm hết lòng khen luôn
Bởi thế trở lại tìm nguồn
Mua thêm vài chậu tặng luôn làm quà ...
(Cuối Tuần Bán Bông).
 
Chuyện tôi bán bông đến rất tình cờ. Số là cách đây vài năm, khi dịch cúm Covid tràn lan, chánh phủ đóng cửa. Ở trong nhà hoài cũng chán, nên tôi đã sửa soạn lại vườn hoa trước nhà. Từ lúc chúng tôi mua căn nhà này đến giờ, tôi trồng rất nhiều hoa, nhất là hoa Hiên hay còn gọi là hoa Kim Châm. Hoa Hiên là một loài hoa Daylily với đủ màu sắc và rất dễ trồng. Mỗi năm chúng đều nhảy cây con, nên tôi chiết cây con ra trồng thêm trong vườn. Tôi trồng rất nhiều hoa như hoa loa kèn, hoa cúc đen, hoa tulip, hoa thủy tiên và nhiều loài hoa lily đủ màu sắc từ trước ra sau. Thảm cỏ xanh trước nhà lâu dần cũng thay thế bằng những khóm hoa đầy màu sắc mỗi mùa Xuân, Hạ, Thu đến.
 
Trong các loài hoa trong vườn, tôi trồng nhiều nhất là hoa Daylilies vì loài này rất dễ trồng. Chúng không cần chăm sóc tưới nước hay bón phân như những loài hoa khác. Cứ cách vài năm, những bụi Daylilies cần được tách ra để có không gian sinh sôi nảy nở. Bởi vậy, mỗi lần chiết cây con, tôi đều tìm vùng đất mới cho chúng. Lâu dần vườn trước và sau đều không còn đất để trồng. Nhổ bỏ thì tiếc, nên tôi đã bỏ vào chậu và để lên trên chợ Facebook để bán. Khách hàng tới mua bông hầu hết những người yêu thiên nhiên hoặc những người về hưu. Khi mua họ thường trò chuyện, chia sẻ về sự yêu thích hoa cỏ, hoặc kể chuyện đời tư cho tôi nghe. Có người mua về, sau khi trồng, họ trở lại tặng cho tôi những chiếc chậu nhựa để dùng lại thay vì bỏ vào thùng rác.
 
Mỗi lần khách đến, họ đều ngắm nghía vườn hoa trước sân nhà tôi và khen. Có rất nhiều người xin phép chụp hình để khoe với bạn bè.
 
Thời gian cách ly vì dịch Covid, tránh tiếp cận, chúng tôi bán bông bằng cách trả tiền qua điện thoại. Tôi sẽ để những chậu hoa trước nhà, khách tới mua sẽ tự lấy và trả tiền qua Cash App, Zelle, Paypal, hay Venmo nên rất thuận tiện.
 
Từ đó đến nay, mỗi khi mùa Xuân đến tôi đều chiết hoa ly và nhiều loài hoa khác trong vườn để bán cho người yêu thích trồng hoa. Một việc làm vừa hoạt động tay chân vừa đem lại niềm vui, tiền bạc để giúp chúng tôi mua thêm phân bón và nhiều loại hoa đẹp cho vườn nhà thêm xinh tươi.
 
Võ Phú

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 411,250
Chiếc Mercedes đen bóng loáng chạy vào khu nhà sang trọng, dừng lại trước cánh cổng sắt khép kín, người đàn ông trạc 35 tuổi cho cửa kính xuống, thò tay ra ngoài và bấm mật mã vào cổng với một vẻ quen thuộc. Cánh cổng sắt từ từ chạy sang một bên, anh ta sang số và chiếc xe lăn bánh về phía trước, chạy qua một vài ngõ quanh co, hai bên đường rợp bóng những hàng cây xanh mát rượi. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà xinh xắn với khu vườn nhỏ ngập tràn sắc hoa và cây cảnh được cắt tỉa kỹ càng. Cánh cửa nhà để xe từ từ cuốn lên, người đàn ông điều khiển xe rất khéo léo vào bên trong và cánh cửa lại từ từ khép xuống.
Toản và tôi là bạn tri kỷ từ khi còn ở mái trường trung học, đại học. Sau này vì cuộc sống, vì công việc nên không còn gặp nhau. Toản theo ngành giáo dục, còn tôi theo đời binh nghiệp. Toản là một giáo sư, tôi trở thành một pháo thủ trên miền Tây nguyên. Toản đi vươt biên. Tôi vào tù cải tạo. Sáu năm sau ra tù, tôi cũng vượt trùng dương. Trời phù hộ, chúng tôi tình cờ lại gặp nhau trên đất Mỹ, Toản giới thiệu tôi làm việc chung một chỗ với hắn. Bây giờ, trời xui đất khiến, tôi lại phải đối diện với một tấm hình mà mình đã chụp cách nay 20 năm trong cuộc di tản đầy máu và nước mắt.
Tôi gặp Thu Chan như định mệnh. Nhưng chuyện đó kể sau. Giờ, tôi kể bạn nghe lần gặp định mệnh của Thu Chan mà tôi chứng kiến với một người được cả nước yêu mến trải bao thế hệ Việt bất kể chế độ nào.
Lúc nàng chuẩn bị sanh đứa con thứ hai cũng là lúc vợ chồng nàng bảo lãnh bà má chồng qua đoàn tụ. Bà vốn là dân Nam kỳ thứ thiệt, quê ngoài miệt vườn Mỹ Tho, bao nhiêu năm được nuôi nấng bởi phù sa trù phú nên tâm hồn bà mang nặng hương sắc sông nước miền Tây. Đầu tiên là chuyện ăn nói, bà có giọng nói sang sảng, to như trống làng ngày hội. Có lần nàng đang ở trong phòng ngủ, nghe bà đang to tiếng với chồng nàng ở dưới nhà bếp. Nàng lo sợ không biết có chuyện gì xảy ra khiến bà phải lên tiếng la mắng, bèn ra cửa lắng nghe, mới biết bà đang nói chuyện rất...bình thường và vui vẻ.
Lại bước qua năm mới, mỗi năm đầu xuân, hội Huế thường tổ chức “Ngày Hội Ngộ Mừng Tân Niên”. Năm nay với chủ đề “Xuân Và Tuổi Trẻ”, có lẽ ban tổ chức muốn gieo thông điệp yêu thương đến thế hệ con cháu, với niềm hy vọng tuổi trẻ sẽ nối tiếp cha ông hoạt động và giữ gìn một góc Huế trên xứ người tại vùng Bắc Cali.
Quỳnh nhìn Phong, thoáng nhớ lại những lời chàng ta kể lại sự say mê săn hoa lan của hai cha con khi anh theo cha vào rừng tìm những cụm hoa lan mọc trên những cành cây trong vùng ẩm thấp trên sườn đồi của vùng cao nguyên Ban Mê Thuột. Lúc đó, Phong còn nhỏ và rừng núi cao nguyên còn đầy thiên nhiên hoang dã nên những ngày vào rừng tìm hoa lan thật là thú vị. Vui nhất là có một lần, anh chàng kể lại, sau khi trèo lên cây, bóc được nguyên cả gốc cụm hoa Thuỷ tiên vàng rực nhưng không may có một cành khô gẫy đụng mạnh vào tổ ong gần đó làm cả đàn ong túa ra tấn công kẻ phá hoại làm hai cha con chạy bán sống bán chết mới đến được nhà người Thượng ở cuối thung lũng để xin… tị nạn!!! Điều kỳ lạ là ong không đốt mấy người ở quanh đó mà chỉ tìm hai cha con người phá tổ ong đốt để trả thù mà thôi.
…Tháng Năm, trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Tháng Năm lưu lạc làm sao quên tháng năm quê nhà. Đã bao giờ chúng ta trở về hàn huyên cùng sỏi đá, bưng tô canh bún, bún riêu một trưa hè để quên đi quãng đời phiêu bạt. Quê không đuổi ai đi, kẻ ở vẫn chờ người về, nhưng khoảng cách không thước đo trong lòng người là tâm lý Pavlov. Con chó nghe tiếng chuông leng keng biết sắp được ăn, người ta nghe tiếng AK 47 là biết Việt cộng về, mau chạy cho xa…
Người Mỹ có câu “Customer is king” (tạm dịch “Khách hàng là vua”) trong khi Việt Nam có câu “Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” để nói lên sự quan trọng của dịch vụ khách hàng. Nếu cơ sở thương mại nào có dịch vụ khách hàng tốt thì cơ hội khách hàng trở lại trong tương lai sẽ cao hơn. Người Mỹ có thói quen cho tiền tip cho người phục vụ mình như người hầu bàn hoặc tài xế xe taxi hay nhân viên dọn phòng khách sạn. Phục vụ càng tốt thì tiền tip càng cao. Tuy người Việt Nam đã ở Mỹ gần nửa thế kỷ nhưng hình như chúng ta chưa ý thức được sự quan trọng của dịch vụ khách hàng.
Ngay khi vào thăm vợ, cô Bình cũng đi với ông vào thăm bà. Bà vẫn nằm yên trên giường với những sợi dây cắm chằng chịt, khuôn mặt thật thanh thản, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi vẫn đượm hồng, cô Bình tự động ngồi bên xoa nắn chân tay cho bà, còn mang theo bộ đồ làm móng vào, làm cho bà tươi đẹp hơn, điều này làm ông thật cảm động, trái tim xao xuyến, ông thầm cảm ơn cô đã tận tình chu đáo với vợ chồng ông quá.
Hôm ấy, một buổi chiều cuối thu, trời trong và se lạnh. Một ông già râu tóc bạc phơ, ước chừng vào tuổi tám mươi, ngồi đăm chiêu trên ghế đá công viên, gần Viện dưỡng lão Mission De La Casa ở thành phố San José - lặng lẽ nhìn lá vàng rơi… Bỗng từ xa, một thằng bé khoảng chín, mười tuổi chạy đến nắm tay ông, hỏi: - Ông ngoại ơi! Sao ông ngồi đây một mình, có vẻ buồn thế? - Ờ! Ông chỉ có một mình.
Nhạc sĩ Cung Tiến