Hôm nay,  

phước phần…

02/09/202413:40:00(Xem: 1496)
TG Phan trao giải Chung kết VVNM cho TG Vĩnh Chánh năm 2021
TG Phan (thứ ba từ phải) trao giải Chung Kết VVNM 2021 cho tác giả Vĩnh Chánh

 

Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây là một bài viết tác giả mới gửi đến Việt Báo Viết Về Nước Mỹ nhân ngày lễ Lao Động 2024.
 
“…Người xưa nói ngắn gọn mà ý nghĩa sâu xa, “có phước có phần”? Đứa bé đi chơi về, trao cho bà ngoại miếng bánh, viên kẹo nó đã để dành cho bà ngoại chứ không phải nó không muốn ăn. Một việc nhỏ trong mắt người lớn nhưng là việc lớn đối với trẻ nhỏ luôn thích ăn bánh kẹo. Nếu cha hay mẹ nó mua cho bà ngoại cả hộp bánh, cả túi kẹo bà ngoại thích ăn là chuyện bình thường thì cái bánh, viên kẹo đứa cháu thương, nghĩ đến bà nên đem về là phước phần của bà ngoại. Nếu cho bà ngoại miếng ngọc bằng cái bánh, hay thỏi vàng bằng viên kẹo thì bà ngoại vẫn chọn cái bánh, viên kẹo của cháu bà. Ông bà mình nói là bà ngoại có phước có phần. Phước là có đứa cháu ngoại thảo ăn, thương bà. Phước cũng là “không” có đứa cháu, cha mẹ đã nói là mua cho bà ngoại, nhưng ngồi trong xe nó cứ cố tháo gỡ bao bì cho đã nư…”
   …
 
Tôi xa quê đã lâu, không ngờ lại được nghe từ “đã nư” mà khi nhỏ bà vú thường nói với tôi vậy. “Cái thằng không sợ đòn, sao cái nư lớn vậy con?” Cái nư của đứa bé moi móc túi kẹo, hộp bánh mua cho bà ngoại không có nghĩa là nó còn đói, còn thèm; cái nư không đồng nghĩa với ăn cho bõ ghét vì nó không thích, không thương bà ngoại. Tôi hiểu bà vú nhà tôi nói cái nư của tôi lớn lắm nghĩa là biết trước sẽ bị đòn nhưng vẫn làm việc bà vú đã khuyên đừng làm. Cái nư của tôi khi nhỏ và đứa bé moi móc quà của bà ngoại chỉ đơn giản là thoả mãn tò mò.
 
Một lần còn nhớ, quà tết của cha tôi từ đâu có, ai cho cha thì tôi không biết. Tôi chỉ nhìn thấy trong tủ thờ có cái hộp gỗ tuyệt đẹp, Trên đó người ta trang trí rất đẹp nhưng toàn tiếng Anh tiếp Pháp gì đó nên tôi không hiểu, càng không hiểu là bánh kẹo gì bên trong mà đưa lên mũi ngửi thì mùi thơm lạ lắm! Bà vú đã nói mấy lần là cất vô tủ đi, con mà mở ra là chết đòn đó! Nhưng cuối cùng tôi cũng xé giấy kiếng bên ngoài hộp, cái tem họ dán không cho mở vì mở ra là rách tem. Nhưng sau khi mở giấy kiếng bên ngoài hộp thì mùi thơm càng nồng đến không chịu nổi nữa nên tôi mở luôn ra cho mãn nhãn, làm rách con tem giấy, cùng lắm là bị đòn. Khi thỏa mãn được sự tò mò không phải là bánh hay kẹo gì cả, chỉ là những điếu thuốc xì gà được xếp đều đặn trong hộp. Tôi chỉ còn chờ hậu quả đến với mình khi cha về. Nhưng chuyện dữ hoá lành khi cha tôi về, ông cười tôi lầm tưởng mùi thơm của xì gà với chocolate.
 
Cái nư nói lên cá tính một người, không hàm chứa ý nghĩa đúng hay sai, tốt hay xấu vì còn tùy việc, tùy chuyện; hậu quả lớn hay nhỏ của cái nư cũng tùy việc, tùy chuyện. Cái nư nghĩ cho cùng phải đi kèm với may mắn thì mới có chuyện dữ hoá lành chứ người thường không may mắn mà cái nư lại lớn thì yểu mệnh.
 
Nhưng cái nư đã vận vào người thì suốt đời người ấy vui buồn sướng khổ với cái nư của bản thân. Cái nư có thay đổi được không mà người lớn nói chuyện với kẻ nhỏ thường khuyên, “bớt cái nư của mày lại đi”, như vậy nhìn chung cái nư là không tốt. Nhưng ở hoàn cảnh, sự việc khác thì người đời lại nói, “cái nư của nó mới làm nổi chứ bình thường ai làm…?” Vậy cái nư là lòng can đảm của thằng nhỏ không biết sợ, cái nư kiên nhẫn chờ, rình cho tới bắt cho được con rắn hổ bằng cùm tay, đã làm nhiều người sợ, cái nư của thằng nhỏ đạp xe đạp chưa rành mà dám lội qua sông… Tóm lại cái nư là tốt hay xấu, ai là người sáng tạo ra từ “cái nư” để đời sau không hiểu? Thôi thì tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, dù yêu không có nghĩa là hiểu tiếng nước tôi với dải đất hình chữ S dài thòn từ bắc vô nam, qua mỗi vùng miền lại có thổ ngữ, tiếng địa phương nhiều như đặc sản ba ngàn ba trăm cây số bờ biển…
 
Nơi tuyệt tình cốc của tôi trong hãng, Tôi đang suy nghĩ về chia sẻ của người đồng nghiệp về phước phần của đời người. Lâu lắm rồi mới nghe lại từ “cái nư” làm suy nghĩ vu vơ, hoài niệm lãng đãng. Ai cũng nói chỗ tôi làm là nơi âm thịnh dương suy, âm u chướng khí, phong thủy không tốt, nhưng thỉnh thoảng lại có con nai vàng ngơ ngắc đến tìm tôi, “có gì cho em làm không?” Sư cô ở chùa quê tôi đã lâu lắm rồi không gặp lại thì sáng nay sư cô hóa thân về thăm tôi, sư đến trừ ma giải hạn, nói chuyện y chang sư cô ngoài chùa sư nữ hồi tôi còn nhỏ ưa đạp xe chở mẹ đi chùa, hẹn giờ đến rước nhưng không có tiền đi chơi thì chơi với mấy sư muội ngoài chùa, đầu tụi nó trọc như trái dừa khô, tôi phá như quỳ thì tụi nó phá cũng không vừa. Tôi nghe đồng nghiệp của tôi giảng tiếp kinh trưa về phần phước…
 
“Nói tới phước, bà ngoại có phước mới có đứa cháu ngoại thảo ăn, thương bà, nên bà có phần. Phần nhỏ như cái bánh, viên kẹo nhưng mang lòng thương yêu bà của đứa cháu. Ngược lại có những phần to lớn hơn nhiều nhưng “bạc phước” mới có như bà ngoại có thằng cháu làm bác sĩ, ngoại cần vài trăm, nó cho ngoại dễ như ăn bánh, nhưng nó vừa đi tù vì gian lận bảo hiểm. Bà ngoại bạc phước mới có đứa cháu cho bà vài trăm, mua được cả thúng bánh, rổ kẹo nhưng ăn đắng nghét, thậm chí nuốt không nổi…”
   …
 
Tôi thích nghe phụ nữ nói chuyện đạo đời hơn nam giới vì họ thật thà hơn, nghĩ sao nói vậy nên dễ đi vào lòng người nhẹ dạ cả tin như tôi vậy. Phần cô ấy chắc có điềm rồi hay sao mà hôm nay tử tế quá sinh nghi, nói như ma nhập…, “Phước phần trong cuộc đời mỗi người mỗi khác nhưng đều do tích mà có, không tự nhiên có, có rồi xài mà không bồi thì núi cũng lở, sông cũng cạn. Đừng thấy chuyện dư hơi mà cười nhạo người khác thấy con chim non vạ gió rơi khỏi tổ, người thấy tìm cách bảo vệ chim non khỏi miệng lưỡi con mèo, cho nó nước uống và để nơi dễ thấy cho mẹ nó khi trở về tổ không thấy con thì đi tìm, đưa nó về tổ lại. Việc tào lao với người nghĩ là tào lao nhưng không biết chính mình là tào lao. Hành vi tưởng là tào lao đó lại tích phước cho người ra ơn cứu mạng, sớm muộn sẽ có phần. Ai biết được bất trắc ngày mai, thậm chí là chiều nay tai nạn thấy chết chín phần nhưng một phần thoát nạn lại hiển linh nhờ ra ơn cứu mạng con chim đã quên rồi…”
   …
 
Nam mô A Di Đà Phật, hôm nay làm trối chết để về nghỉ lễ Lao động, cuối tháng công việc nhiều nên sếp cho người đến giúp tôi, nhờ vậy được nghe bài thuyết pháp về phước phần của cô em mới may áo xám. Khiến tôi nhớ linh xưa, sư muội thừa lệnh sư cô trụ trì chùa sư nữ đến nhà mời mẹ tôi ra chùa có việc. Trời nắng đến có tóc trên đầu còn muốn cháy nói chi sư muội trọc đầu, lại đi bộ ban trưa. Tôi lấy xe đạp đưa sư muội về chùa, tiện thể dẫn sư muội vô quán uống ly nước chanh thôi mà mẹ tôi chửi tới muốn trọc đầu, đi tu quách cho rồi. Sư muội hôm nay hiện thân hết giảng thì hỏi tôi có hiểu không về phước phần? Biết nói sao bây giờ? Định nói là tôi hay xem YouTube, rất quen câu: Like, Share, and Subscribe… nên thương người mới nghe thuyết pháp thường giàu lòng chia sẻ, đừng nghĩ là câu “view”, có tội với chư Phật. Nhưng rõ ràng là cô ấy đã cảm hóa được tôi không nói lời khó nghe với ít nhất là cô ấy nên tôi trả lời,
 
“Anh hiểu rồi, cảm ơn em khai trí, vì nào giờ anh hiểu chưa đúng về phước phần như em vừa nói. Nên anh cứ làm cho mình thấy ghét để không ai muốn làm chung với anh. Em không nghe mọi người nói anh là ông già câm điếc hay sao? Ông già sống và làm việc với hồn ma bóng quế ở cuối hãng riết rồi quên hết tiếng người. Cuối cùng là anh được tự tại trong tịnh thất này, mỗi ngày ngồi diện bích với dế, làm công việc được cho thêm lương cũng không ai thèm. Anh hài lòng với phước là được làm việc một mình, anh vui với phần là không bị ai quấy rầy, ngày tháng anh lãnh hội được sự cô đơn là môi trường tâm linh có thể giao thoa với vô tận trong đá vô ngôn.
 
Trong trời đất bao la, vô tận, vũ trụ hạn hữu ở giới hạn con người chưa biết, nhưng vô tận của lòng người là bí mật của vũ trụ vô biên; nơi đến cuối cùng của đời người là nơi mình sinh ra, vô thủy vô chung, nên trong đời người chỉ có sự im lặng là tử tế, sự cô đơn là vi diệu. Tại sao người Việt bất đắc dĩ phải sống bên ngoài lãnh thổ như chúng ta, họ hội tụ về quận Cam-Cali, Houston-Texas để có đồng hương. Nhìn qua tính chất cộng đồng như bản năng, nhưng nhìn lại tính bầy đàn cũng hạn chế sự độc lập của tư tưởng, tâm linh… Hãy thử sống cô độc thì sẽ hiểu được kẻ thù đích thực của bản thân là chính mình. Tính bầy đàn làm cho mình không chịu thua ai kém ai nên khổ. Tính độc lập, sự cô độc làm cho mình không có nhu cầu phải hơn ai, là bước đầu của thoát khổ…”
 
“Thôi đi anh khùng, em không khùng như anh đâu! Người lẽ ra không ai ghét bỏ mà tự ghét bỏ mình nên làm việc một mình, riêng một góc trời mà dế với gián cũng không thèm tới chỗ anh. Anh suy nghĩ tích cực hơn chút được không?”
   …
 
Hết việc, xong ngày cuối tháng luôn bận rộn để hoàn thành kế hoạch tháng của ban lãnh đạo. Ban lãnh đạo sống theo kế hoạch tháng của chủ hãng, những người làm công sống theo làm lành với sếp thì được giữ lại hãng làm thêm giờ. Những người không được lòng sếp nên ra về đúng giờ, không phải làm trễ, không phải dậy sớm đi làm thứ Bảy… cũng chẳng có ai chết đói. Có câu nói mới nghe dễ tưởng là ngụy biện, nhưng nghĩ lại lập luận của câu, “trong mắt người điên là cả một thế giới điên loạn”, thật gần với con người vất vả từ sinh ra tới chết đi chẳng bao giờ có thời gian để biết mình là ai? Tại sao làm thế…?
 
 
Phan

Ý kiến bạn đọc
25/10/202417:58:41
Khách
Cảm ơn tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 411,120
Đến Mỹ, chúng tôi ấn tượng với thiên nhiên hùng vĩ , hệ thống công viên quốc gia rộng khắp đất nước và khả năng tiếp cận cho các tầng lớp. Nhiều người nói, người Mỹ ít du lịch ra nước ngoài, kỳ thực có thể do họ sở hữu hệ thống các công viên quốc gia với các phương tiện đầy đủ. Hệ thống đường sá của Mỹ cũng khoa học, tiện nghi cho nhu cầu du lịch của đủ mọi lứa tuổi và sở thích. Người dân Mỹ do đó đã dành khá nhiều thời gian cho du lịch trong nước và họ tận hưởng những tiện nghi tiện ích trên khắp các nẻo đường đất nước này.
Trước đó, phim ngoại quốc về là người ta Phụ Đề Việt Ngữ, nhưng nhiều khi các vai trò nói mau quá, khán giả đọc chữ theo không kịp, vừa coi hình vừa đọc chữ thì bị thiếu sót, làm phim bớt hay, cho nên mấy hãng phim tạo ra một đột phá lớn là cho nhân vật chuyển qua nói tiếng Việt, bởi vì chính các phim Việt Nam cũng vậy, có khi tài tử minh tinh mặt đẹp diễn hay nhưng tiếng nói thì không thích hợp nên cần mượn tiếng nói của người khác. Nghề chuyển âm ra đời, rất được ưa chuộng.
Mùa hè năm 2023, tôi hộ tống gia đình người bạn thân đến thăm trường võ bị West Point (gọi tắt là West Point) vào ngày các tân sinh viên được chính thức nhận vào học sau khi hoàn thành 6 tuần lễ huấn luyện cơ bản. Trường này cách thành phố Nữu Ước khoảng 80 cây số về hướng bắc. Từ phi trường LaGuadia, chúng tôi thuê xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới trường. Ra khỏi phi trường, xe chúng tôi lao vào vùng ngoại ô, hai bên đường một màu xanh ngút ngàn. Chúng tôi lái xe men theo triền núi của cung đường dẫn đến chiếc cầu treo tuyệt đẹp: cầu treo Bear Mountain dài khoảng 6 kilômét bắc qua sông Hudson nổi tiếng. Cung đường trước khi đến chiếc cầu này rất đẹp, một bên ngó lên là vách núi, bên kia nhìn xuống là dòng sông Hudson uốn lượn hiền hòa ôm ấp một vùng thung lũng mênh mông. Vượt qua chiếc cầu treo Bear Moutain chúng tôi chạy về hướng thị trấn Highland Falls. Đây là một thị trấn nhỏ có khoảng 4 nghìn dân cư và cũng là thị trấn dẫn đến cổng chính vào khuôn viên trường.
Thế nào cũng có người thắc mắc khi đọc thấy cái tựa của bài viết này: Cao tuổi mà nói là chưa già thì chừng nào mới gọi là già? Một thắc mắc chánh đáng về vấn đề đặt ra tưởng chừng như nghịch lý. Mặc dầu không có chuẩn mực nào để làm thước đo cho biết tuổi như thế nào thì gọi là cao, như thế nào thì gọi là già. Các nhà khoa học có phân biệt giữa tuổi thật và tuổi sinh học. Thí dụ cùng là 40 tuổi theo ngày tháng năm sinh nhưng một người trông rất trẻ như mới 30 còn một người thì trông già như tuổi 60. Tuổi 30 hay 60 này chính là tuổi sinh học. Do hoàn cảnh sống, lối sống, kể cả yếu tố di truyền tác động vào, khiến cho một người có thể già đi hay trẻ ra so với tuổi thật của mình. Ngoài ra tâm lý là một yếu tố rất quan trọng dự phần vào việc hình thành cái tuổi sinh học của mỗi người. Một người cao tuổi nhưng tâm hồn họ thoải mái, trẻ trung, yêu đời thì họ vẫn trẻ như thường. Do đó khi nói tuổi cao chưa phải là già không phải là cách nói cho vui mà là nói theo khoa học, theo qui luật sinh
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân và giải đặc biệt năm 2023. Sau đây là bài viết mới nhất về chuyện người già đãng trí.
Tôi vừa nhận được thư con gái báo cháu trai ngoại của tôi sẽ dự lễ tốt nghiệp đại học vào tháng sáu, mời mẹ và bố dượng về tiểu bang Cali dự lễ, con sẽ mua vé máy bay và bố mẹ sẽ về nhà con ở hai tuần chơi với cháu trước khi cháu tiếp tục đi học xa. Cầm trong tay tấm thiệp mời màu xanh lá cây nhạt, mắt tôi nhòa lệ nhìn hình cháu trai hai mươi bốn tuổi trong y phục sinh viên tốt nghiệp; sau thảm kịch trên biển năm 1975, tôi không bao giờ hình dung ra được tôi có được cái hạnh phúc như hôm nay. Ấn tượng của thảm kịch hằn sâu trong tâm khảm tôi, giống như vết bánh xe xích sắt lún trong mặt đất mềm.
Người Việt hải-ngoại hãnh-diện về “thủ-đô tỵ-nạn” Little Saigon. Sau 49 năm từ 1975 Miền Nam bị mất nước đến nay đã có 5.4 triệu Việt hải ngoại, trong đó 2.4 triệu ở Mỹ gồm 1.2 triệu ở California trong đó 300.000 quanh “thủ-phủ” Little Saigon gồm năm thành-phố Garden Grove, Stanton, Westminster, Fountain Valley, và Midway. Nghe Little Saigon là nghĩ ngay tới Bolsa Ave, một trong những đại lộ đông người Việt nhất Quận Cam, nhất là từ khúc đường Magnolia đến Brookhurst, và cũng lắm người Việt vô gia cư “homeless” nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO | * Khi đưa bố mẹ già đi bác sĩ, tôi thấy tờ giấy để ở kệ sách, ghi tiêu đề hay quá: How to be a parent to your parents. Tôi cầm tờ giấy đó, và cất ngay vào hồ sơ giấy tờ. Coi như của “gia bảo“. Chúng ta khi phàn nàn, than phiền, quở trách, bắt lỗi, mắng chửi…tóm lại khi chúng ta ở vị trí người buộc tội, phê phán, quy trách… chúng ta luôn luôn chủ quan, nghĩ rằng những gì mình than phiền là đúng, gây “trở ngại cho mình”. Có bao giờ bạn tự đặt mình vào vị trí của người khác. Chắc chẳng ai nghĩ đến điều đó. Chuẩn bị là vừa. Đó là sự thật không ai nghĩ đến, khi trí nhớ bắt đầu có chuyện: nhớ nhớ quên quên.
Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Ông bà có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông, ngày 18 -12-2012 đã kể chuyện tình 40 năm hạnh phúc của Ông Bà Sáu. Năm 2018 đánh dấu 45 kết hôn của ông bà Tuyết - Steve Brown. Đúng thời điểm đặc biệt này, ngày 2 tháng 5 năm 2018, Bà Sáu Tuyết thình lình qua đời vì cơn bệnh bất ngờ. Bài viết của ông Sáu tưởng niệm “Cuộc Đời Của Tuyết” đã được phổ biến ngày 27/07/2018. Sau đây, là bài viết mới nhất của Ông.
Trời bên ngoài đã chuyển thu hơi lạnh, Nguyên quấn chiếc khăn choàng cổ và đội mũ len ra khỏi nhà cùng với Jim. Nàng níu tay Jim tránh sự vấp ngã đi ra con suối Cherry Creek ngay dưới chân dãy núi Rocky. Qua màn mờ của con mắt, nàng vẫn cảm nhận được ánh nắng đang len lỏi qua hàng cây lá, trời trong xanh bao la xuống gần vây con suối. Dạo quanh những bước chậm rãi, Nguyên nhìn con vực và dòng suối đang chảy như nhìn xuống những thương đau của đời nàng...
Nhạc sĩ Cung Tiến