Hôm nay,  

Lạc Quên Đường Về

26/02/202420:03:00(Xem: 2563)
Nhà thờ e_Phuoc An Thy
Hình tác giả gửi. 

 

Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân  và giải đặc biệt năm 2023. Sau đây là bài viết mới nhất của tác giả về trí nhớ người già.

 

*

 

Không biết tại sao khi nói tôi nói rất ngắn, nhưng viết thì lại dài dòng. Nếu bạn nào không có thời gian để đọc hết bài viết thì kéo xuống đọc đoạn cuối bài là được rồi. Đoạn cuối là lúc tôi gọi điện thoại và đầu dây bên kia trả lời:

- Văn phòng bác sĩ, cần giúp gì ạ?

- Tôi muốn gặp bác sĩ.

- Chú phải lấy một cuộc hẹn.

- Tôi không muốn lấy hẹn, tôi chỉ muốn nói chuyện với bác sĩ một chút thôi.

- Nhiều hay ít thì chú cũng phải lấy hẹn trước.

- Tôi đã nói là tôi không cần lấy hẹn, tôi cần gặp bác sĩ.


Đó là bắt đầu của đoạn cuối bài viết.

Còn đây là đoạn dài dòng. Có nhiều chuyện, nhiều việc tôi nhớ dai, chỉ có điều là tôi hay quên tên và đường về nhà. Dù tôi không mắc chứng suy giảm trí nhớ, bị bệnh lãng, vậy mà thỉnh thoảng cứ quên quên nhớ nhớ để rồi bị lạc đường. Mỗi lần định đi đâu, tôi đều xem bản đồ, viết ra giấy thật rõ ràng, chi tiết đến đường nào thì quẹo phải, đường nào rẽ trái và khi đi về thì làm ngược lại.

Chắc các bạn cũng đã có lần bị nhầm, lạc đường. Không biết các bạn thì sao, chứ tôi khi bị lạc đường, tôi không thấy mình quá bối rối, vẫn bình tĩnh và nghĩ, “Giá mà mình bị lạc vào thiên đường trần gian thì hay biết mấy”. Có lẽ tôi bình tĩnh như vậy vì bị lạc đường riết thành quen và vì bây giờ có sự trợ giúp từ Google Map hoặc Iphone để tìm đường, nơi mình cần đến.

Đó là khi còn tỉnh, chứ lúc uống bia rượu vào thì dù ít hay nhiều gì tôi cũng không còn biết phương hướng nào để về nên cần sự giúp đỡ của bạn bè. Có nhiều lần đến nhà bạn chơi, dù đã đến đó hàng chục lần, nhưng khi rượu vào, tôi lại hỏi bạn bè, đường nào về nhà tôi. Lần đầu tôi hỏi như thế, chúng bạn cười rộ lên vì tưởng tôi nói đùa. Lâu ngày, tôi hỏi hoài thì các bạn biết là tôi không nhớ đường về nhà thật. Bạn bè nói, đã uống rượu bia thì đi Uber về, chứ lái xe như vậy nguy hiểm lắm, nhưng tôi đâu có uống nhiều và vẫn rất tỉnh táo, chỉ là tôi không nhớ đường về. Những lần như vậy, khi thì bạn này lúc thì bạn khác lái xe chạy trước dẫn đường cho tôi lái xe theo sau về nhà.

Có lần, một người bạn rất tận tình, bạn ấy lái xe chạy chậm để tôi theo kịp, về đến trước cổng nhà tôi, bạn ấy dừng xe lại. Tôi dừng xe phía sau xe bạn ấy, chờ mấy phút mà bạn ấy chẳng chịu đi về nên tôi cứ đậu xe chờ. Cuối cùng bạn ấy quay kiếng xe xuống, chỉ tay vào nhà tôi, nói lớn:

- Nhà của anh đó, vào đi.

Thì ra bạn ấy sợ tôi không nhận ra nhà của mình nên chờ tôi lái xe vào sân, rồi bạn ấy mới lái xe về.

Có một tối kia, người có chút hơi men, dù không có bạn giúp, tôi cũng lái xe về đến nhà mình bình yên. Tôi bấm cái remode điều khiển từ xa mấy lần, nhưng vẫn “cổng đóng then cài”. Cổng hư rồi à? Ơ nhà mình sao bỗng dưng to thế? Nhìn tới nhìn lui thì ra là căn chung cư gần nhà. Tôi dáo dác nhìn quanh xem có ai thấy không, rồi luống cuống lái lùi xe lại mấy trăm thước mới đến đúng cổng nhà mình.

Nhiều người có thể nhớ đường rất tài tình, còn tôi thì chật vật vì mù đường. Nguyên nhân nào làm tôi khó ghi nhớ các con đường và không đoán được phương hướng? Sau khi tự loại trừ các căn bệnh khác ra thì phát hiện, não bộ của tôi bị bệnh làm biếng ghi nhớ chính xác các vị trí và lười nhét tên các con đường vào vùng não nhận thức của mình.

Có vài người bạn nói, họ hay bị quên trước quên sau tại vì tiêm chích quá nhiều liều thuốc chống ngừa Covid. Tôi cũng hay quên, nhưng có thể là vì tuổi nhiều, thế thôi. Không ai nói trước được là mình sẽ nhớ mãi và quên là một điều đáng sợ.

Biết vậy, song tôi cũng khônɡ thể nào tưởnɡ tượnɡ được chuyện mình đãng trí đến vậy. Thời gian gần đây, tôi được giới thiệu vào làm việc trong Hội Đồng Mục Vụ của một xứ đạo. Nhân Thánh Lễ Mở Tay của một Tân Linh Mục, tôi được đại diện Ban Thường Vụ, Hội Đồng Mục Vụ Cộng Đoàn, Giáo Xứ lên phát biểu chào mừng, cảm ơn Tân Linh Mục. Trong Thánh Lễ Đồng Tế có bốn Linh Mục, một Thầy Phó Tế, nhiều Sơ, các Tu Sĩ Nam Nữ và cả ngàn Giáo Dân. Tôi kính thưa vanh vách tên từng Linh Mục, Thầy Phó Tế, các Tu Sĩ Nam Nữ, các ban ngành hội đoàn. Tôi thấy mình nói đúng hết, vậy mà khi bước xuống, có người nói là tôi đọc sai họ của Thầy Phó Tế. Tôi bị “tắc não” rồi sao?

Có thể vì tên của ba trong bốn Linh Mục đều là họ Nguyễn khiến tôi vô tình nói họ của Thầy Phó Tế từ Đỗ qua họ Nguyễn chăng. Khoảng gần đây, nhiều khi trong đầu tôi thấy màu đen lại nói trắng, nghĩ chữ này lại nói ra chữ khác. Trong đầu nghĩ Thầy họ Đỗ, nhưng lại nói họ Nguyễn. Có dịp tôi phải gặp và xin lỗi Thầy vì đã mộ phạm đổi họ của Thầy.

Nghĩ một đằng nói một nẻo không phải chỉ riêng tôi, tôi tự an ủi để cho sự việc có vẻ tốt hơn so với thực tế. Có ca sĩ đến khúc cao trào vẫn quên ca từ. MC đến hồi gay cấn vẫn đọc nhầm tên ca sĩ và bài hát đó thôi. Có nhiều diễn giả nổi tiếng, đôi lúc đang hăng say nói, vẫn “bay não” và quên mất phải nói gì tiếp theo. Người nào thì cũng có lúc quên vài từ hay tên một người trong lúc chuyện trò.

Có lần tôi phải hối tiếc vì tình huống não nghĩ thế này mà miệng lại phát ra thế khác. Bạn tôi hỏi mời:

- Ăn cơm chưa? Đi ăn với tao.



Trong đầu tôi định nói “Chưa” và “Yes”, nhưng miệng tôi lại vô thức nói nhầm “Rồi” và “No”. Thật là tiếc.

Như đã nói, kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo của tôi là do tuổi tác làm đầu óc không còn hoạt động bình thường, chứ chẳng liên quan gì đến cách nghĩ một đằng nói một kiểu của đàn bà con gái rất hay.

Chưa kịp xin lỗi Thầy Phó Tế, hôm sau tôi lại bị đãng trí nữa. Đúng là “Cơn ông chưa qua, cơn bà lại đến”. Tôi đi mua vài thứ ở một tiệm tạp hoá. Từ xa tôi thấy một bạn gái học cùng trường mà đã rất lâu không gặp. Tôi vội vàng tiến tới, chặn trước mặt cô bạn và vui mừng nói:

- Hi Hoa! Lâu ngày quá, Hoa khoẻ không?

Cô bạn học tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ta không trả lời mà bỗng nguýt mắt một cái thật sắc lẹm khiến sống lưng tôi ớn lạnh. Với vẻ giận hờn, cô bạn lách nghiêng mình bỏ đi thật nhanh.

Tôi đứng sững người như trời trồng vì quá bất ngờ. Tôi nghĩ suy lao lung, mình có bị mắt quáng gà nhìn lộn người không? Nhất định là tôi quen biết cô ta mà. Trước đây mình có làm điều gì khiến bạn ấy phật lòng không? Tôi hoang tưởng nghĩ, hay trước đây mình có tỏ tình, nói lời yêu với bạn ấy rồi gian dối không ta? Có thể cô ta hiểu lầm cho rằng tôi là một tên “nhặt lại tình xưa”? Tôi lật ngược quá khứ mấy lần và thấy chẳng có làm điều gì khiến bạn ấy buồn giận, cũng như tôi chưa bao giờ nói lời yêu thương với cô ấy. Tôi suy nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu vì sao mình bị bạn ấy giận.

Thấy cô bạn học đang đi ra bãi đậu xe, tôi vừa lật đật chạy theo vừa kêu lên ầm ĩ:

- Hoa ơi đợi đã, đợi đã!

Bạn Hoa dừng bước, quay người lại đứng chờ tôi đến. Đứng trước mặt Hoa, dù thấy bạn ấy có hơi đẫy đà hơn xưa, nhưng để lấy lòng, tôi nói:

- Kỳ này Hoa thon thả đẹp hẳn ra.

Cô ta lườm tôi một cái rồi định quay lưng đi tiếp. Thấy vậy, tôi liền vội hỏi:

- Anh suy nghĩ nhức cả đầu mà vẫn không biết mình đã làm gì để Hoa giận anh dữ vậy. Hoa nói cho anh biết với.

Lần này cô ta phối hợp lừ mắt lườm và chu môi, nói lớn:

- Cái anh dở người, tôi không phải Hoa, tôi tên Hồng. Nhớ chưa?

Chợt nhận ra cô ta đúng là tên Hồng, tôi lúng túng nói:

- Hồng đi chậm thôi, coi chừng ngã.

Cô bạn học đưa môi trề bĩu ra, nguýt “xì” một tiếng dài sắc nhọn rồi day mặt bỏ đi. Tôi đứng trơ ra giữa bãi đậu xe, mặt mày lơ láo và tôi thấy thương mình quá.

Những cái nguýt, lườm của cô bạn làm tôi thật sáng mắt sáng lòng mà “quán chiếu” ra là trí óc mình đã bắt đầu có dấu hiệu của sự lão hóa. Cũng may là não tôi chưa phạm lỗi lầm nghiêm trọng gây ra những việc bất thường như kiểu nói đi ăn cơm, nhưng ra đến quán lại gọi phở.

Bụng làm dạ phải chịu gỡ thôi!

Trưa hôm qua tôi gặp một người đi lạc, quên đường về như tôi nên tôi rất thông cảm cho người như vậy. Người đó là một cụ bà lưng còng, tóc bạc trắng, đứng trước một siêu thị. Lúc ấy siêu thị thưa người. Bà cụ có vẻ hơi hoảng loạn, hỏi tôi:

- Cháu có điện thoại cầm tay không?

- Dạ có.


Đưa cho tôi tấm danh thiếp một văn phòng bác sĩ, bà cụ nói:

- Cháu gọi con của bà đến đón bà về với.


Tôi gọi điện thoại và đầu dây bên kia trả lời:

- Văn phòng bác sĩ, cần giúp gì ạ?

- Tôi muốn gặp bác sĩ.

- Chú phải lấy một cuộc hẹn.

- Tôi không muốn lấy hẹn, tôi chỉ muốn nói với bác sĩ một chút thôi.

- Nhiều hay ít thì chú cũng phải lấy hẹn trước.

- Tôi đã nói là tôi không cần lấy hẹn, tôi cần gặp bác sĩ.

Đầu dây bên kia cúp điện thoại. Tôi bấm số gọi lại lần nữa. Đầu dây bên kia trả lời:

- Văn phòng bác sĩ, cần giúp gì ạ?

- Tôi muốn gặp bác sĩ.

- Lại chú nữa à. Chú phải lấy hẹn mới gặp được bác sĩ.

Sợ bị cúp điện thoại nữa nên tôi nói nhỏ nhẹ:

- Đây là chuyện khẩn cấp và riêng tư, tôi chỉ muốn nói với bác sĩ vài câu thôi. Nhờ cô cho tôi nói chuyện với bác sĩ.

- Chú chờ một tí.

Tôi nghe tiếng nói chuyện rì rào ở đầu dây bên kia. Lát sau, một giọng đàn ông có vẻ hơi cáu kỉnh:

- Tôi là bác sĩ, chú cần giúp gì thì nói đi. Tôi bận lắm, rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi.

- Tôi không cần bác sĩ giúp tôi.

Giọng bác sĩ gay gắt:

- Chú có biết một giờ tôi làm bao nhiêu tiền không?

Tôi không thể nào tưởng tượng được một bác sĩ lại ăn nói “phàm phu tục tử” như thế. Tôi chửi thầm trong đầu, “Ăn học đến bác sĩ mà nói chuyện mất nết”. Tôi bực bội nói:

- Tôi không cần biết bác sĩ làm một giờ bao nhiêu tiền, nhưng có một bà cụ đi lạc, nói là mẹ của bác sĩ, nhờ tôi gọi bác sĩ ra đón bà cụ về.

Vị bác sĩ im lặng một lúc rồi nói:

- Chú cho tôi nói chuyện với bà.

Tôi đưa điện thoại cho bà cụ. Hai người nói chuyện vài câu, biết đúng là mẹ mình, bác sĩ nói với tôi:

- Chú giữ cụ bà lại, cho tôi địa chỉ tôi đến liền.

Tôi nói tên siêu thị nơi tôi và bà cụ đang đứng. Bác sĩ nói đến đón liền vậy mà hơn nửa tiếng sau mới đến. Vị bác sĩ đưa người mẹ lên xe, rồi quay sang nói với tôi:

- Cảm ơn chú, cám ơn chú.

Tôi nghiêm giọng:

- Không có chi. Bác sĩ có biết một giờ tôi làm bao nhiêu tiền không?

- Xin lỗi chú vì hiểu lầm nên có lời thô lỗ, xin chú bỏ qua.


Tôi cười xoà:

- Tôi chỉ nói đùa thôi.

Trong thời gian chờ đợi vị bác sĩ kia đến, bà cụ chuyện trò tâm sự về đời sống của bà cụ. Tôi im lặng lắng nghe, miễn tuổi già vui là được rồi. Nhờ đó tôi mới biết thêm tâm tư của người già. Người già ở trong nhà hoài, cảm thấy cô đơn, bị cô lập với xã hội, thấy chán nên hay lẻn ra ngoài đi khắp nơi và dễ bị lạc. Mặc dù cụ bà được con cái mướn người đến tận nhà chăm sóc, lo ăn uống đầy đủ, nhưng với người già như thế là chưa đủ.

 

Phước An Thy

Ý kiến bạn đọc
27/02/202418:58:29
Khách
Cảm ơn Lại Thị Mơ đã khích lệ.
Phước An Thy
27/02/202417:07:21
Khách
Hay quá, nhất là đoạn gọi ông bác sĩ ( con ). Tác giả đùa dai, chọc ghẹo ông bs nên mới nghe được câu " bất hủ "( kèm theo một lô bất, bất bình, bất lịch sự).
Mày có biết bố tao là ai không?
Ông có biết tôi làm một giờ bao nhiêu không?
Hai câu này coi chừng tràn lan trên mạng.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,463
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Đến Mỹ, chúng tôi ấn tượng với thiên nhiên hùng vĩ , hệ thống công viên quốc gia rộng khắp đất nước và khả năng tiếp cận cho các tầng lớp. Nhiều người nói, người Mỹ ít du lịch ra nước ngoài, kỳ thực có thể do họ sở hữu hệ thống các công viên quốc gia với các phương tiện đầy đủ. Hệ thống đường sá của Mỹ cũng khoa học, tiện nghi cho nhu cầu du lịch của đủ mọi lứa tuổi và sở thích. Người dân Mỹ do đó đã dành khá nhiều thời gian cho du lịch trong nước và họ tận hưởng những tiện nghi tiện ích trên khắp các nẻo đường đất nước này.
Trước đó, phim ngoại quốc về là người ta Phụ Đề Việt Ngữ, nhưng nhiều khi các vai trò nói mau quá, khán giả đọc chữ theo không kịp, vừa coi hình vừa đọc chữ thì bị thiếu sót, làm phim bớt hay, cho nên mấy hãng phim tạo ra một đột phá lớn là cho nhân vật chuyển qua nói tiếng Việt, bởi vì chính các phim Việt Nam cũng vậy, có khi tài tử minh tinh mặt đẹp diễn hay nhưng tiếng nói thì không thích hợp nên cần mượn tiếng nói của người khác. Nghề chuyển âm ra đời, rất được ưa chuộng.
Mùa hè năm 2023, tôi hộ tống gia đình người bạn thân đến thăm trường võ bị West Point (gọi tắt là West Point) vào ngày các tân sinh viên được chính thức nhận vào học sau khi hoàn thành 6 tuần lễ huấn luyện cơ bản. Trường này cách thành phố Nữu Ước khoảng 80 cây số về hướng bắc. Từ phi trường LaGuadia, chúng tôi thuê xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới trường. Ra khỏi phi trường, xe chúng tôi lao vào vùng ngoại ô, hai bên đường một màu xanh ngút ngàn. Chúng tôi lái xe men theo triền núi của cung đường dẫn đến chiếc cầu treo tuyệt đẹp: cầu treo Bear Mountain dài khoảng 6 kilômét bắc qua sông Hudson nổi tiếng. Cung đường trước khi đến chiếc cầu này rất đẹp, một bên ngó lên là vách núi, bên kia nhìn xuống là dòng sông Hudson uốn lượn hiền hòa ôm ấp một vùng thung lũng mênh mông. Vượt qua chiếc cầu treo Bear Moutain chúng tôi chạy về hướng thị trấn Highland Falls. Đây là một thị trấn nhỏ có khoảng 4 nghìn dân cư và cũng là thị trấn dẫn đến cổng chính vào khuôn viên trường.
Thế nào cũng có người thắc mắc khi đọc thấy cái tựa của bài viết này: Cao tuổi mà nói là chưa già thì chừng nào mới gọi là già? Một thắc mắc chánh đáng về vấn đề đặt ra tưởng chừng như nghịch lý. Mặc dầu không có chuẩn mực nào để làm thước đo cho biết tuổi như thế nào thì gọi là cao, như thế nào thì gọi là già. Các nhà khoa học có phân biệt giữa tuổi thật và tuổi sinh học. Thí dụ cùng là 40 tuổi theo ngày tháng năm sinh nhưng một người trông rất trẻ như mới 30 còn một người thì trông già như tuổi 60. Tuổi 30 hay 60 này chính là tuổi sinh học. Do hoàn cảnh sống, lối sống, kể cả yếu tố di truyền tác động vào, khiến cho một người có thể già đi hay trẻ ra so với tuổi thật của mình. Ngoài ra tâm lý là một yếu tố rất quan trọng dự phần vào việc hình thành cái tuổi sinh học của mỗi người. Một người cao tuổi nhưng tâm hồn họ thoải mái, trẻ trung, yêu đời thì họ vẫn trẻ như thường. Do đó khi nói tuổi cao chưa phải là già không phải là cách nói cho vui mà là nói theo khoa học, theo qui luật sinh
Tôi vừa nhận được thư con gái báo cháu trai ngoại của tôi sẽ dự lễ tốt nghiệp đại học vào tháng sáu, mời mẹ và bố dượng về tiểu bang Cali dự lễ, con sẽ mua vé máy bay và bố mẹ sẽ về nhà con ở hai tuần chơi với cháu trước khi cháu tiếp tục đi học xa. Cầm trong tay tấm thiệp mời màu xanh lá cây nhạt, mắt tôi nhòa lệ nhìn hình cháu trai hai mươi bốn tuổi trong y phục sinh viên tốt nghiệp; sau thảm kịch trên biển năm 1975, tôi không bao giờ hình dung ra được tôi có được cái hạnh phúc như hôm nay. Ấn tượng của thảm kịch hằn sâu trong tâm khảm tôi, giống như vết bánh xe xích sắt lún trong mặt đất mềm.
Người Việt hải-ngoại hãnh-diện về “thủ-đô tỵ-nạn” Little Saigon. Sau 49 năm từ 1975 Miền Nam bị mất nước đến nay đã có 5.4 triệu Việt hải ngoại, trong đó 2.4 triệu ở Mỹ gồm 1.2 triệu ở California trong đó 300.000 quanh “thủ-phủ” Little Saigon gồm năm thành-phố Garden Grove, Stanton, Westminster, Fountain Valley, và Midway. Nghe Little Saigon là nghĩ ngay tới Bolsa Ave, một trong những đại lộ đông người Việt nhất Quận Cam, nhất là từ khúc đường Magnolia đến Brookhurst, và cũng lắm người Việt vô gia cư “homeless” nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO | * Khi đưa bố mẹ già đi bác sĩ, tôi thấy tờ giấy để ở kệ sách, ghi tiêu đề hay quá: How to be a parent to your parents. Tôi cầm tờ giấy đó, và cất ngay vào hồ sơ giấy tờ. Coi như của “gia bảo“. Chúng ta khi phàn nàn, than phiền, quở trách, bắt lỗi, mắng chửi…tóm lại khi chúng ta ở vị trí người buộc tội, phê phán, quy trách… chúng ta luôn luôn chủ quan, nghĩ rằng những gì mình than phiền là đúng, gây “trở ngại cho mình”. Có bao giờ bạn tự đặt mình vào vị trí của người khác. Chắc chẳng ai nghĩ đến điều đó. Chuẩn bị là vừa. Đó là sự thật không ai nghĩ đến, khi trí nhớ bắt đầu có chuyện: nhớ nhớ quên quên.
Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Ông bà có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông, ngày 18 -12-2012 đã kể chuyện tình 40 năm hạnh phúc của Ông Bà Sáu. Năm 2018 đánh dấu 45 kết hôn của ông bà Tuyết - Steve Brown. Đúng thời điểm đặc biệt này, ngày 2 tháng 5 năm 2018, Bà Sáu Tuyết thình lình qua đời vì cơn bệnh bất ngờ. Bài viết của ông Sáu tưởng niệm “Cuộc Đời Của Tuyết” đã được phổ biến ngày 27/07/2018. Sau đây, là bài viết mới nhất của Ông.
Trời bên ngoài đã chuyển thu hơi lạnh, Nguyên quấn chiếc khăn choàng cổ và đội mũ len ra khỏi nhà cùng với Jim. Nàng níu tay Jim tránh sự vấp ngã đi ra con suối Cherry Creek ngay dưới chân dãy núi Rocky. Qua màn mờ của con mắt, nàng vẫn cảm nhận được ánh nắng đang len lỏi qua hàng cây lá, trời trong xanh bao la xuống gần vây con suối. Dạo quanh những bước chậm rãi, Nguyên nhìn con vực và dòng suối đang chảy như nhìn xuống những thương đau của đời nàng...
Nhạc sĩ Cung Tiến