Tác giả: Nguyễn Thị Huế Xưa
Bài số 4061-14-29461vb7111613Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc:
y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và
nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện
tình nhẹ nhàng, kèm theo lời đề tặng đặc biệt:* * *
Tặng t&tngoyd
Mười hai giờ mười lăm phút, buổi họp đã kéo dài hơn giờ đã ấn định mà ông giám
đốc vẫn còn nói thao thao bất tuyệt về những dự tính bành trướng dịch vụ của
công ty ra nước ngoài. Tuyền bồn chồn nhìn đồng hồ, không phải nàng đói bụng
nhưng giờ ăn trưa của nàng là khoảnh khắc nàng cảm thấy được một chút hạnh phúc
của ngày khi nàng nói chuyện với Trung qua điện thoại. Không hiểu từ lúc nào mà
chút hạnh phúc nhỏ nhoi đó luôn luôn bắt đầu với những câu thăm hỏi rất ngớ ngẩn:
- Anh đang làm gì?
Câu trả lời với tiếng cười nho nhỏ:
- Đang…hồi hộp chờ…
- Chờ?
- Ừ, chờ điện thoại hiện lên số 713….
Đến lượt Tuyền cười:
- Vớ vẩn…
Cứ như thế mà câu chuyện kéo dài cho tới lúc Tuyền phải vào làm việc lại. Rõ
ràng là cả hai đều vớ vẫn, cái vớ vẫn không người nào chịu chấp nhận và làm một
quyết định để thay đổi tình hình. Tuyền và Trung ai cũng đã một lần dở dang. Sự
đổ vở của mỗi người từ những nguyên nhân hoàn toàn khác nhau và cả hai đều dè dặt,
ngại ngùng. Nhất là về phiá Tuyền, nàng rất thận trọng trong vấn đề tình cảm vì
sau bao năm chịu đựng với sự khổ đau trong đời sống tâm thần, trong chuỗi đời
dài với chán chường, tuyệt vọng, nàng đâm ra sợ hãi và đã nghĩ tình yêu nào
cũng chỉ là ảo tưởng. Có lần Trung đã mạnh dạn hỏi nàng:
- Có bao giờ Tuyền nghĩ tới… hãy yêu lại từ đầu?
Tuyền đã đắn đo trả lời:
- Chắc là phải… can đảm lắm mới dám nghĩ tới bắt đầu lại từ đầu anh ạ!
Sở dĩ nàng trả lời như thế vì nàng nghĩ là Trung còn vương vấn với qúa khứ, mặc
dù anh bảo với Tuyền “qúa khứ qúa xa vời, anh đã quên hẳn rồi”. Làm sao mà quên
được khi mỗi lần nhắc đến dĩ vãng anh đã không ngập ngừng thố lộ “ngày xưa cô ấy
đẹp lắm”. Có lẽ, hình ảnh đẹp đó phảng phất qua dáng dấp yêu kiều của cô con
gái mà anh đã nuôi nấng từ thuở nhỏ. Nghe anh kể ngày “cô ấy” ra đi và anh làm
gà trống nuôi con, những hôm cõng con qua bệnh viện Nhi Đồng khi con bé lên cơn
sốt, những đêm thức khuya với chai sữa và đứa bé khóc trong tay, Tuyền thấy cảm
động, xót xa cho anh. Anh là người rất rộng lượng vì qua những câu chuyện anh
không một lời trách móc, giận hờn, mà chỉ là một bình thản, yên phận. Đứa bé
ngày nào bây giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp, ngoan hiền, và bố nó thì trở
thành con gà trống đơn côi. Hai bố con anh đến định cư ở xứ lạ, quê người này
đã khá lâu rồi. Có lần anh tâm sự “lúc bé ở Thủ Đức, lớn lên ở Sài Gòn và khi
già thì ở Denver, nhưng khi già hơn nữa thì cuộc đời không biết sẽ về đâu”.
Đời mình sẽ về đâu? Câu hỏi mà chính Tuyền đã có nhiều lần đặt nghi vấn cho
chính mình, nhất là mỗi khi người nhà hay khéo léo nhắc nhở “khá lâu không thấy
cô đi chơi đâu”. Đã mấy năm qua, tâm hồn Tuyền chưa yên tịnh, đầu óc Tuyền còn
miên man và đời sống hiện tại của Tuyền còn bị ám ảnh với ngày tháng sống trong
sự lưu đày, ngột ngạt bởi sự hững hờ, lạnh nhạt của một tình cảm mà càng cố hàn
gắn nàng càng cảm thấy tuyệt vọng, cô đơn. Hạnh phúc đã một lần đẹp tuyệt vời
như một bình pha lê tuyệt khắc, qúi báu. Nhưng khi những mãnh pha lê bễ nát khứa
đâm vào trái tim làm chết dần mòn mầm sống thì sự ngần ngại đã là một điều rất
dễ hiểu đối với riêng Tuyền. Cũng như Trung, Tuyền đóng trọn vai trò của cả cha
lẫn mẹ nuôi nấng đứa con trai thành người. Đôi khi nhìn nét tư lự thoáng trên
nét mặt thơ ngây của con, Tuyền càng thấy nỗi buồn thêm chất chứa vì nàng biết
tuổi thơ của con không trọn vẹn khi mái ấm gia đình vắng đi bóng dáng người
cha.
Tiếng cười oà trong phòng họp làm Tuyền giật mình. Ông giám đốc xin lỗi vì nói
qúa dài dòng, buổi họp chấm dứt, mọi người mừng rỡ chia tay. Tuyền đi vội xuống
cafeteria, mua một dĩa xà lách và tìm một cái bàn trống trong góc ngoài patio
và gọi cho Trung. Như mọi ngày,tiếng trả lời rất nhẹ nhàng, từ tốn từ đầu giây
bên kia:
- Hôm nay Tuyền ăn trễ?
Tuyền nghe trong giọng nói của chính mình có một chút xôn xao:
- Ông boss …nhiều chuyện quá làm mọi người đói meo
- Tuyền đang ăn gì vậy nhỉ?
Tuyền nhìn đĩa salad xanh đỏ đủ màu và nghịch ngợm trả lời:
- Đang ăn…cỏ
- À, như thế là đang nói chuyện với con…thỏ
Có phải anh đang chê Tuyền nhát như thỏ đế vì bao nhiêu tháng qua nàng vẫn chưa
một lần bộc lộ tình cảm của chính mình. Những câu nói vu vơ, những lời hỏi thăm
ân cần mà nàng cố tình tránh né. Có lẽ, Tuyền là con rùa thì đúng hơn, con rùa
đang chập chạp tìm một hướng đi mới trong khi tâm hồn thì vẫn còn bị ngấu nghiến
bởi qúa khứ thương đau. Tuyền đã thầm cám ơn sự kiên nhẫn của Trung, sự kiên nhẫn
hiếm hoi từ một người đàn ông đã chững chạc với đời. Nơi Trung nàng đang nhìn
thấy một niềm tin, một chân thật, chân tình khiến lòng nàng bắt đầu thấy bâng
khuâng.
- Tuyền đang nghĩ gì thế?
- Về một đoạn đời cũ
Giọng Trung ngập ngừng:
- Ẩn hiện bóng hình xưa?
Tuyền lắc đầu như đang đối diện với Trung:
- Không dám đâu anh, đang nghĩ cách làm sao trói khoảng không gian và thời gian
đó lại, vất đi cùng một lúc, và để được đợi chờ.
- Sao lại phải đợi chờ nhỉ, Tuyền có biết bài… nếu có yêu tôi…
Câu hỏi rất dạn dĩ, bất chợt của Trung làm Tuyền lúng túng, suy nghĩ. Qủa thật
thời gian không chờ đợi ai, cả hai chúng ta tóc đã không còn xanh và đường đời
thì đã vướng lắm bụi trần. “nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ, đừng đợi
ngày mai đến lúc tôi qua đời” *. Đời sống có những mất mát bất chợt và đôi khi
có tiếc nuối thì cũng đã qúa muộn màng. Tuyền nhìn vào ngón tay áp út của mình,
chiếc nhẫn đơn sơ nàng vẫn giữ và cố tình đeo bao năm qua như một lời từ chối
khéo với những tình cảm lãng đãng vây quanh. Nàng đưa bàn tay kia xoay xoay chiếc
nhẫn và tự hỏi đến bao giờ nàng mới thóat khỏi vòng xoay của cuộc đời rất cũ
đó. Dường như đoán được sự băn khoăn của nàng, tiếng Trung dịu dàng nhắc nhở:
- Chắc đã đến giờ Tuyền trở lại làm việc rồi.
Một lần nữa, Tuyền cám ơn sự tế nhị của Trung, nàng hẹn sẽ gọi chàng tối nay.
Khi Tuyền vừa bước vào thang máy trở về văn phòng thì nàng đã nhận ngay một text
message của Trung “mong Tuyền có một niềm vui hôm nay”. Tuyền mỉm cười, nói thầm…lại
vớ vẫn. Ai bảo những người …già không lẩm cẩm khi trái tim họ đang chứa chan
tình yêu?
Buổi chiều đi làm về ông đưa thư vẫy tay chào và bảo Tuyền ký nhận một lá thư bảo
đảm. Khi nàng mở thư ra thì ngạc nhiên với niềm vui gói ghém vỏn vẹn trong hai
dòng chữ:
may mà có em
đời còn dễ thương**
Có một chút khói lan trong đôi mắt của Tuyền, nàng nhớ đến khuôn mặt dễ mến, giọng
nói êm ái, dịu ngọt hàng ngày trên điện thoại. Bất chợt nàng đưa tay xoay chiếc
nhẫn trên ngón tay áp út, vòng tròn của chiếc nhẫn dường như đang lỏng lẻo,
nàng có cảm tưởng như trái tim mình đang… nhúc nhích và tự nhủ mình đã…yêu người
mà không hay.
*Thơ Ngô Tịnh Yên,
Nhạc Trần Duy Đức
**Thơ Vũ Hữu Định,
Nhạc Pham Duy.
Nguyễn Thị Huế Xưa