Hôm nay,  

Viết Về Nước Mỹ Khai Bút Năm 2024

05/01/202400:22:00(Xem: 3539)
LIZ--FIRST-MONTH-
Niềm vui đầu năm (hình do tác giả cung cấp)
 
Ngày đầu năm, năm đó, cả nhà cô Ba gồm mười mấy người lớn nhỏ ra tiệm ăn cơm Tàu. Đại gia đình sống trong một thành phố nhỏ, chỉ có mỗi nhà hàng Tàu này mà thôi. Tiệm đắc lắm, có món lạp xưởng hết sẩy, đang thèm mà.

Trong tiệm đầy khách ăn nói xôn xao vui vẻ. Sự ồn ào y như mấy quán ăn hồi còn ở Việt Nam. Làm như tất cả những những người gốc Á Đông sống xung quanh đều tụ lại đây hay sao ta?

Đang ăn, bỗng dưng cô Ba thấy quặn đau một cái, ngưng nhai, đợi, rồi tỉnh bơ nhai tiếp. Đau quặn thêm cái nữa, cũng đợi, ngừng tay gắp, làm thinh, chịu đau. Má cô ngồi ngang mặt, ngó xét đoán, hỏi:

-Phải đau bụng đẻ hông con?

Cô Ba nhăn mặt, nói:

-Dạ. Quặn quặn mấy cái rồi. Chắc vậy rồi Má ơi.

Má cô hối:

-Thôi tụi con ăn lẹ lẹ lên đặng chở nó vô nhà thương.

Gần 6 giờ sáng, chịu đau mấy tiếng đồng hồ, con gái sanh ra đời. Nếu sanh trước một ngày,  ngay khi người ta đếm ngược từ số 10  xuống tới số 1 mà con ra đời thì mẹ đã được thưởng là có thêm một công dân của đầu năm mới rồi.
 
Sau khi sanh, cô ngủ say. Mở mắt, người đầu tiên cô thấy là chồng. Y cúi xuống hun lên trán cô, nói nhẹ với nụ cười, vui mừng trong ánh mắt ngời sáng:

-Cám ơn mình.
 
Có những năm cho qua luôn, có năm đáng nhớ như vậy, lâu ngày rồi cũng còn nhớ cơn đau của năm xưa.  Má cô nói khi đổi đầu con như vậy (nghĩa là sanh hai con trai, bây giờ đổi qua con gái) thì đau bụng nhiều hơn và lâu hơn.

Cái đau của thể xác, sự hồi hộp của tinh thần, đứa này trai hay gái? Anh nói, con nào cũng thương hết, nhưng nếu con gái thì sẽ ngưng sanh. Còn nếu lòi thêm một hoàng tử nữa thì sao ta?

Sống ở Mỹ, những năm tháng đầu rất là cực, khổ vì nghèo. Muốn tránh phải sống trong nghèo hoài thì không nên có con đông, lo cho con không toàn vẹn, tội nghiệp cho tụi nó, vì vậy hai vợ chồng cùng đồng lòng, nếu lần này sanh con gái, hai nếp một tẻ có đủ, thì ngưng.

Và rồi cô Ba quyết định “Thôi đủ rồi”  sau khi anh chồng bồng đứa con đầu năm còn đỏ hỏn trên tay, miệng cười mím chi, nhìn vợ, trìu mến.
Sau đó không lâu, hai đứa mới hăm mấy tuổi, anh đã đi giải phẫu nhỏ để ngừng “sản xuất”

Ông bác sĩ hỏi đi hỏi lại, cho chắc chắn. Ông nói:

- Hai người còn trẻ lắm, nên suy nghĩ cho thật kỹ.

Nhưng chúng tôi đã quyết định.

Anh đã nói với cô Ba:

-Để anh làm chuyện này chớ không muốn mình phải uống thuốc ngừa thai nữa, có hại về sau.

Tình thương yêu vợ, anh giữ cho tới lúc anh thở ra mà không hít vô nữa.

Sau này thấy con gái lớn lên hơi cô đơn vì hai đứa anh lớn hơn 5, 6 tuổi, cô Ba rất hối hận, sao mình không ráng sanh thêm đứa nữa?
 

Năm nay, 2024.

Hồi khuya, nghe tiếng pháo bông nổ đùng đùng, chộn rộn, sáng rực góc trời một hơi, rồi lẹt đẹt vài chỗ, biết là mình cũng thức, đón năm mới.

Sáng ra, ánh mặt trời tưng bừng lên, lòng dạ cũng hớn hở tươi vui theo. Cô Ba nhớ hai câu thơ bất hủ mà cô luôn để tâm, của thi sĩ triết gia người Mỹ gốc Lebanon:

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương.”

(Wake at dawn with winged heart and give thanks for another day of loving)
Kahlil Gibran
….

Sáng ngày đầu năm Dương Lịch.

Điện thoại reng reng, bốc máy, giọng vui vẻ của người “bạn vàng” ngân lên:

-Chị, chiều tối hôm qua chị làm gì? Có đi đâu hông?

Cô Ba chắc chắn bạn đã có câu trả lời dùm cho cô rồi (Bả chắc ở nhà chớ đi đâu) nhưng cô cũng cười khì:

-Có đi đâu đâu. Hôm qua trời mưa mà.

-Ờ há, sáng qua mưa, nhưng chiều tối kìa. Tụi em đi ăn tiệc mừng “countdown” vui quá. Tụi nhỏ nhảy nhót tưng bừng, còn trẻ nên sung sức quá, mình theo đâu nỗi. Từ 5 giờ chiều tới hơn 3 giờ sáng. Quá vui.

-Ờ thấy hình đăng trên facebook đông quá. Phải vậy chớ. Hai ông bà còn bên nhau vui là phải còn sức cứ đi chơi cho khỏe người. Nhảy nhót là một cách thể dục hay lắm nghen. Tui thì ở nhà. Bữa nay tính viết một bài cho báo.

Bạn cười thông cảm:

-Ờ ờ chị lo viết bài đi nhe em gọi hỏi thăm chị thôi. Thôi “bye” nghe chị.

-Ừ, “bye”

Ừa, bay đi, đi ngao du sơn thủy đi, khi vợ chồng còn nắm lấy tay nhau, nhe bạn.

Người bạn này, sợ cô Ba buồn cơ đơn, thường xuyên thăm hỏi. Nấu món gì ngon cũng múc đem tới cho. Cho chị ăn đi.

Có khi múc ra tô, lựa lựa miếng xương ít thịt, cho nhiều rau cải vô vừa ý của bạn, ngồi nhìn bạn nhai ngon lành mà vui trong bụng. Thảo ăn như hàng xóm tốt. Có lòng như người thân. Thử lật bàn tay mặt của cô Ba mà coi đi, chỉ tay cô có phước đường này. 

Bây giờ, tài chánh cô có thừa để đi du lịch. Du lịch mà không cần phải về cho kịp ngày trở vô làm việc. Đi làm thì không được bịnh, không dám nghỉ, để dành số ngày và tiền bạc cho kỳ nghỉ năm tới.

Bây giờ có đủ mọi thứ thì người bạn đường không còn đi chung nữa.

Cô ngó ra cửa sổ. Sáng trưng, ánh nắng chiếu vô làm thành đường dài lẩn quẩn bụi xoay mòng mòng. Bụi xoay như cuộc đời xoay, ta mãi quẩn quanh, như mọi thứ quanh ta bao giờ cũng quay, như trái đất quay trong cõi hư không.

Cho tới khi bụi đời ta ngừng xoay, thì ta cũng trở thành cát bụi, quấn vô vòng trái đất mà quay tiếp.

Đầu năm 2024, nhớ anh chị Từ - Nhã, qua 23 năm gần gũi; nhớ tất cả mọi người; bạn xa bạn gần bạn thân bạn sơ. Và gia đình.
Gần thì cách vài tiểu bang, xa thì thăm thẳm cả một đại dương.
Năm mới, cầu chúc tất cả mọi người, thân sơ, được đầy đủ sức khỏe và may mắn, mọi sự hanh thông.
Chúc cho Việt Báo trụ  vững trách nhiệm truyền thông, minh mẫn và công bình.
Chúc tiểu và đại gia đình mọi sự an lành.
Và con rồng cái nhỏ, được quân bình trong tâm hồn.

“Đá văng năm cũ bay xa 
Bao nhiêu phiền muộn nhọc nhằn lướt đi 
Mời năm mới đón an bình 
Khỏe vui hạnh phúc diệu kỳ tới mau”
(Thơ Ngọc Anh Trương)
 
Và khuyên cô Ba, hãy nhìn ra ngoài thường xuyên, để thấy cỏ vẫn mọc, cây vẫn lớn và bông vẫn nở, cô vẫn thở ra và phải hít vào, như ngày nào, còn anh./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,463
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Đến Mỹ, chúng tôi ấn tượng với thiên nhiên hùng vĩ , hệ thống công viên quốc gia rộng khắp đất nước và khả năng tiếp cận cho các tầng lớp. Nhiều người nói, người Mỹ ít du lịch ra nước ngoài, kỳ thực có thể do họ sở hữu hệ thống các công viên quốc gia với các phương tiện đầy đủ. Hệ thống đường sá của Mỹ cũng khoa học, tiện nghi cho nhu cầu du lịch của đủ mọi lứa tuổi và sở thích. Người dân Mỹ do đó đã dành khá nhiều thời gian cho du lịch trong nước và họ tận hưởng những tiện nghi tiện ích trên khắp các nẻo đường đất nước này.
Trước đó, phim ngoại quốc về là người ta Phụ Đề Việt Ngữ, nhưng nhiều khi các vai trò nói mau quá, khán giả đọc chữ theo không kịp, vừa coi hình vừa đọc chữ thì bị thiếu sót, làm phim bớt hay, cho nên mấy hãng phim tạo ra một đột phá lớn là cho nhân vật chuyển qua nói tiếng Việt, bởi vì chính các phim Việt Nam cũng vậy, có khi tài tử minh tinh mặt đẹp diễn hay nhưng tiếng nói thì không thích hợp nên cần mượn tiếng nói của người khác. Nghề chuyển âm ra đời, rất được ưa chuộng.
Mùa hè năm 2023, tôi hộ tống gia đình người bạn thân đến thăm trường võ bị West Point (gọi tắt là West Point) vào ngày các tân sinh viên được chính thức nhận vào học sau khi hoàn thành 6 tuần lễ huấn luyện cơ bản. Trường này cách thành phố Nữu Ước khoảng 80 cây số về hướng bắc. Từ phi trường LaGuadia, chúng tôi thuê xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới trường. Ra khỏi phi trường, xe chúng tôi lao vào vùng ngoại ô, hai bên đường một màu xanh ngút ngàn. Chúng tôi lái xe men theo triền núi của cung đường dẫn đến chiếc cầu treo tuyệt đẹp: cầu treo Bear Mountain dài khoảng 6 kilômét bắc qua sông Hudson nổi tiếng. Cung đường trước khi đến chiếc cầu này rất đẹp, một bên ngó lên là vách núi, bên kia nhìn xuống là dòng sông Hudson uốn lượn hiền hòa ôm ấp một vùng thung lũng mênh mông. Vượt qua chiếc cầu treo Bear Moutain chúng tôi chạy về hướng thị trấn Highland Falls. Đây là một thị trấn nhỏ có khoảng 4 nghìn dân cư và cũng là thị trấn dẫn đến cổng chính vào khuôn viên trường.
Thế nào cũng có người thắc mắc khi đọc thấy cái tựa của bài viết này: Cao tuổi mà nói là chưa già thì chừng nào mới gọi là già? Một thắc mắc chánh đáng về vấn đề đặt ra tưởng chừng như nghịch lý. Mặc dầu không có chuẩn mực nào để làm thước đo cho biết tuổi như thế nào thì gọi là cao, như thế nào thì gọi là già. Các nhà khoa học có phân biệt giữa tuổi thật và tuổi sinh học. Thí dụ cùng là 40 tuổi theo ngày tháng năm sinh nhưng một người trông rất trẻ như mới 30 còn một người thì trông già như tuổi 60. Tuổi 30 hay 60 này chính là tuổi sinh học. Do hoàn cảnh sống, lối sống, kể cả yếu tố di truyền tác động vào, khiến cho một người có thể già đi hay trẻ ra so với tuổi thật của mình. Ngoài ra tâm lý là một yếu tố rất quan trọng dự phần vào việc hình thành cái tuổi sinh học của mỗi người. Một người cao tuổi nhưng tâm hồn họ thoải mái, trẻ trung, yêu đời thì họ vẫn trẻ như thường. Do đó khi nói tuổi cao chưa phải là già không phải là cách nói cho vui mà là nói theo khoa học, theo qui luật sinh
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân và giải đặc biệt năm 2023. Sau đây là bài viết mới nhất về chuyện người già đãng trí.
Tôi vừa nhận được thư con gái báo cháu trai ngoại của tôi sẽ dự lễ tốt nghiệp đại học vào tháng sáu, mời mẹ và bố dượng về tiểu bang Cali dự lễ, con sẽ mua vé máy bay và bố mẹ sẽ về nhà con ở hai tuần chơi với cháu trước khi cháu tiếp tục đi học xa. Cầm trong tay tấm thiệp mời màu xanh lá cây nhạt, mắt tôi nhòa lệ nhìn hình cháu trai hai mươi bốn tuổi trong y phục sinh viên tốt nghiệp; sau thảm kịch trên biển năm 1975, tôi không bao giờ hình dung ra được tôi có được cái hạnh phúc như hôm nay. Ấn tượng của thảm kịch hằn sâu trong tâm khảm tôi, giống như vết bánh xe xích sắt lún trong mặt đất mềm.
Người Việt hải-ngoại hãnh-diện về “thủ-đô tỵ-nạn” Little Saigon. Sau 49 năm từ 1975 Miền Nam bị mất nước đến nay đã có 5.4 triệu Việt hải ngoại, trong đó 2.4 triệu ở Mỹ gồm 1.2 triệu ở California trong đó 300.000 quanh “thủ-phủ” Little Saigon gồm năm thành-phố Garden Grove, Stanton, Westminster, Fountain Valley, và Midway. Nghe Little Saigon là nghĩ ngay tới Bolsa Ave, một trong những đại lộ đông người Việt nhất Quận Cam, nhất là từ khúc đường Magnolia đến Brookhurst, và cũng lắm người Việt vô gia cư “homeless” nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO | * Khi đưa bố mẹ già đi bác sĩ, tôi thấy tờ giấy để ở kệ sách, ghi tiêu đề hay quá: How to be a parent to your parents. Tôi cầm tờ giấy đó, và cất ngay vào hồ sơ giấy tờ. Coi như của “gia bảo“. Chúng ta khi phàn nàn, than phiền, quở trách, bắt lỗi, mắng chửi…tóm lại khi chúng ta ở vị trí người buộc tội, phê phán, quy trách… chúng ta luôn luôn chủ quan, nghĩ rằng những gì mình than phiền là đúng, gây “trở ngại cho mình”. Có bao giờ bạn tự đặt mình vào vị trí của người khác. Chắc chẳng ai nghĩ đến điều đó. Chuẩn bị là vừa. Đó là sự thật không ai nghĩ đến, khi trí nhớ bắt đầu có chuyện: nhớ nhớ quên quên.
Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", tác giả đã nhận Giải Viết Văn Việt ngữ Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Ông bà có 7 người con, hiện ở Ohio. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông, ngày 18 -12-2012 đã kể chuyện tình 40 năm hạnh phúc của Ông Bà Sáu. Năm 2018 đánh dấu 45 kết hôn của ông bà Tuyết - Steve Brown. Đúng thời điểm đặc biệt này, ngày 2 tháng 5 năm 2018, Bà Sáu Tuyết thình lình qua đời vì cơn bệnh bất ngờ. Bài viết của ông Sáu tưởng niệm “Cuộc Đời Của Tuyết” đã được phổ biến ngày 27/07/2018. Sau đây, là bài viết mới nhất của Ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến