Hôm nay,  

Viết Về Nước Mỹ Khai Bút Năm 2024

05/01/202400:22:00(Xem: 3536)
LIZ--FIRST-MONTH-
Niềm vui đầu năm (hình do tác giả cung cấp)
 
Ngày đầu năm, năm đó, cả nhà cô Ba gồm mười mấy người lớn nhỏ ra tiệm ăn cơm Tàu. Đại gia đình sống trong một thành phố nhỏ, chỉ có mỗi nhà hàng Tàu này mà thôi. Tiệm đắc lắm, có món lạp xưởng hết sẩy, đang thèm mà.

Trong tiệm đầy khách ăn nói xôn xao vui vẻ. Sự ồn ào y như mấy quán ăn hồi còn ở Việt Nam. Làm như tất cả những những người gốc Á Đông sống xung quanh đều tụ lại đây hay sao ta?

Đang ăn, bỗng dưng cô Ba thấy quặn đau một cái, ngưng nhai, đợi, rồi tỉnh bơ nhai tiếp. Đau quặn thêm cái nữa, cũng đợi, ngừng tay gắp, làm thinh, chịu đau. Má cô ngồi ngang mặt, ngó xét đoán, hỏi:

-Phải đau bụng đẻ hông con?

Cô Ba nhăn mặt, nói:

-Dạ. Quặn quặn mấy cái rồi. Chắc vậy rồi Má ơi.

Má cô hối:

-Thôi tụi con ăn lẹ lẹ lên đặng chở nó vô nhà thương.

Gần 6 giờ sáng, chịu đau mấy tiếng đồng hồ, con gái sanh ra đời. Nếu sanh trước một ngày,  ngay khi người ta đếm ngược từ số 10  xuống tới số 1 mà con ra đời thì mẹ đã được thưởng là có thêm một công dân của đầu năm mới rồi.
 
Sau khi sanh, cô ngủ say. Mở mắt, người đầu tiên cô thấy là chồng. Y cúi xuống hun lên trán cô, nói nhẹ với nụ cười, vui mừng trong ánh mắt ngời sáng:

-Cám ơn mình.
 
Có những năm cho qua luôn, có năm đáng nhớ như vậy, lâu ngày rồi cũng còn nhớ cơn đau của năm xưa.  Má cô nói khi đổi đầu con như vậy (nghĩa là sanh hai con trai, bây giờ đổi qua con gái) thì đau bụng nhiều hơn và lâu hơn.

Cái đau của thể xác, sự hồi hộp của tinh thần, đứa này trai hay gái? Anh nói, con nào cũng thương hết, nhưng nếu con gái thì sẽ ngưng sanh. Còn nếu lòi thêm một hoàng tử nữa thì sao ta?

Sống ở Mỹ, những năm tháng đầu rất là cực, khổ vì nghèo. Muốn tránh phải sống trong nghèo hoài thì không nên có con đông, lo cho con không toàn vẹn, tội nghiệp cho tụi nó, vì vậy hai vợ chồng cùng đồng lòng, nếu lần này sanh con gái, hai nếp một tẻ có đủ, thì ngưng.

Và rồi cô Ba quyết định “Thôi đủ rồi”  sau khi anh chồng bồng đứa con đầu năm còn đỏ hỏn trên tay, miệng cười mím chi, nhìn vợ, trìu mến.
Sau đó không lâu, hai đứa mới hăm mấy tuổi, anh đã đi giải phẫu nhỏ để ngừng “sản xuất”

Ông bác sĩ hỏi đi hỏi lại, cho chắc chắn. Ông nói:

- Hai người còn trẻ lắm, nên suy nghĩ cho thật kỹ.

Nhưng chúng tôi đã quyết định.

Anh đã nói với cô Ba:

-Để anh làm chuyện này chớ không muốn mình phải uống thuốc ngừa thai nữa, có hại về sau.

Tình thương yêu vợ, anh giữ cho tới lúc anh thở ra mà không hít vô nữa.

Sau này thấy con gái lớn lên hơi cô đơn vì hai đứa anh lớn hơn 5, 6 tuổi, cô Ba rất hối hận, sao mình không ráng sanh thêm đứa nữa?
 

Năm nay, 2024.

Hồi khuya, nghe tiếng pháo bông nổ đùng đùng, chộn rộn, sáng rực góc trời một hơi, rồi lẹt đẹt vài chỗ, biết là mình cũng thức, đón năm mới.

Sáng ra, ánh mặt trời tưng bừng lên, lòng dạ cũng hớn hở tươi vui theo. Cô Ba nhớ hai câu thơ bất hủ mà cô luôn để tâm, của thi sĩ triết gia người Mỹ gốc Lebanon:

“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương.”

(Wake at dawn with winged heart and give thanks for another day of loving)
Kahlil Gibran
….

Sáng ngày đầu năm Dương Lịch.

Điện thoại reng reng, bốc máy, giọng vui vẻ của người “bạn vàng” ngân lên:

-Chị, chiều tối hôm qua chị làm gì? Có đi đâu hông?

Cô Ba chắc chắn bạn đã có câu trả lời dùm cho cô rồi (Bả chắc ở nhà chớ đi đâu) nhưng cô cũng cười khì:

-Có đi đâu đâu. Hôm qua trời mưa mà.

-Ờ há, sáng qua mưa, nhưng chiều tối kìa. Tụi em đi ăn tiệc mừng “countdown” vui quá. Tụi nhỏ nhảy nhót tưng bừng, còn trẻ nên sung sức quá, mình theo đâu nỗi. Từ 5 giờ chiều tới hơn 3 giờ sáng. Quá vui.

-Ờ thấy hình đăng trên facebook đông quá. Phải vậy chớ. Hai ông bà còn bên nhau vui là phải còn sức cứ đi chơi cho khỏe người. Nhảy nhót là một cách thể dục hay lắm nghen. Tui thì ở nhà. Bữa nay tính viết một bài cho báo.

Bạn cười thông cảm:

-Ờ ờ chị lo viết bài đi nhe em gọi hỏi thăm chị thôi. Thôi “bye” nghe chị.

-Ừ, “bye”

Ừa, bay đi, đi ngao du sơn thủy đi, khi vợ chồng còn nắm lấy tay nhau, nhe bạn.

Người bạn này, sợ cô Ba buồn cơ đơn, thường xuyên thăm hỏi. Nấu món gì ngon cũng múc đem tới cho. Cho chị ăn đi.

Có khi múc ra tô, lựa lựa miếng xương ít thịt, cho nhiều rau cải vô vừa ý của bạn, ngồi nhìn bạn nhai ngon lành mà vui trong bụng. Thảo ăn như hàng xóm tốt. Có lòng như người thân. Thử lật bàn tay mặt của cô Ba mà coi đi, chỉ tay cô có phước đường này. 

Bây giờ, tài chánh cô có thừa để đi du lịch. Du lịch mà không cần phải về cho kịp ngày trở vô làm việc. Đi làm thì không được bịnh, không dám nghỉ, để dành số ngày và tiền bạc cho kỳ nghỉ năm tới.

Bây giờ có đủ mọi thứ thì người bạn đường không còn đi chung nữa.

Cô ngó ra cửa sổ. Sáng trưng, ánh nắng chiếu vô làm thành đường dài lẩn quẩn bụi xoay mòng mòng. Bụi xoay như cuộc đời xoay, ta mãi quẩn quanh, như mọi thứ quanh ta bao giờ cũng quay, như trái đất quay trong cõi hư không.

Cho tới khi bụi đời ta ngừng xoay, thì ta cũng trở thành cát bụi, quấn vô vòng trái đất mà quay tiếp.

Đầu năm 2024, nhớ anh chị Từ - Nhã, qua 23 năm gần gũi; nhớ tất cả mọi người; bạn xa bạn gần bạn thân bạn sơ. Và gia đình.
Gần thì cách vài tiểu bang, xa thì thăm thẳm cả một đại dương.
Năm mới, cầu chúc tất cả mọi người, thân sơ, được đầy đủ sức khỏe và may mắn, mọi sự hanh thông.
Chúc cho Việt Báo trụ  vững trách nhiệm truyền thông, minh mẫn và công bình.
Chúc tiểu và đại gia đình mọi sự an lành.
Và con rồng cái nhỏ, được quân bình trong tâm hồn.

“Đá văng năm cũ bay xa 
Bao nhiêu phiền muộn nhọc nhằn lướt đi 
Mời năm mới đón an bình 
Khỏe vui hạnh phúc diệu kỳ tới mau”
(Thơ Ngọc Anh Trương)
 
Và khuyên cô Ba, hãy nhìn ra ngoài thường xuyên, để thấy cỏ vẫn mọc, cây vẫn lớn và bông vẫn nở, cô vẫn thở ra và phải hít vào, như ngày nào, còn anh./.
 
Trương Ngọc Bảo Xuân 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,198
Lúc đó chồng tôi làm việc cho casino tên Nevada Club. Bob là quản lý làm việc lâu năm tại đó nên y đã dẫn dắt nghề nghiệp cho chồng tôi, cất nhắc từ việc giữ an ninh (security) đổi qua làm thợ sửa chữa và bảo trì những cái máy kéo tiền (slot machine) Lúc đó máy kéo tiền kiểu xưa, đúng nghĩa “kéo tiền” là đút tiền cents (đồng xu) vô cái kẽ hở của máy rồi cầm cây cần kéo xuống bằng tay chớ hổng có bấm nút như bây giờ. Mỗi khi trúng, ít nhiều gì, tiếng kêu loảng xoảng của tiền xu đổ xuống nghe cũng vui tai lắm. Lấy ly mà hứng. Đầy tràn rớt ra ngoài loảng xoảng. Hễ trúng độc đắc thì tiếng loa của máy réo rầm trời đèn màu thì chớp chớp như trên sân khấu nhạc kích động vậy. Mọi người đều ngưng tay kéo, ngó coi ai là người quá may mắn mà ao ước, mà vui theo.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới nhất của tg, về việc ông bà trông giữ cháu ở Mỹ.
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”. Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023. Bài viết này MTTN viết về giọt nước mắt người Mẹ, là tác giả Phương Hoa, một cây viết đoạt giải Chung Kết VVNM được yêu mến. VVNM và Việt Báo một lần nữa xin chia buồn cùng tác giả và tang quyến.
Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn “hay “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “thấy” được cái tâm hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi. Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Ở những thành phố tại miền Nam Cali mà tôi đã ở thì mỗi tuần một lần, xe đổ rác sẽ đến từng nhà để mang rác đi. Tại thành phố tôi đang cư ngụ, thứ tư hàng tuần là ngày đổ rác. Khoảng 7:30 sáng thì xe đổ rác xanh (cỏ, lá, vỏ trái cây) sẽ đến lấy rác đi. Khoảng giữa trưa thì đến lượt xe đổ rác tái sinh (recycle). Đến năm giờ chiều thì xe đổ rác đồ ăn và những thứ rác còn lại sẽ chạy chuyến chót. Tất cả mọi nhà trong xóm, trừ gia đình hai ông bà Mỹ già bên kia đường, đều kéo các thùng rác ra lề đường mỗi tối thứ ba để cho các xe rác đến đổ vào ngày hôm sau. Hai ông bà Mỹ già luôn đợi đến khoảng 7 giờ sáng thứ tư mới kéo thùng rác ra. Điều này làm tôi rất bực mình, nhất là vào các tháng mùa đông, vì tiếng động kéo thùng rác của hai ông bà đánh thức tôi dậy.
Đã bao giờ bạn cầu nguyện một điều gì chưa? Hầu như trong chúng ta, ai cũng đã từng chắp tay cầu nguyện một điều gì vì lòng trắc ẩn khi nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ở dải Gaza, vạn gia đình bồng bế nhau chạy giặc, những nấm mộ ven đường gợi nhớ quê xưa. Bạn thầm cầu nguyện bình an cho những người khốn khổ được trở về nhà. Tôi nhìn những người lính trẻ dưới giao thông hào tuyết đá lầy lội của trận chiến đang cam go giữa Ukraine và Nga, tôi nhớ chiến tranh ở quê nhà nên thầm cầu nguyện ơn trên che chở cho những người lính vì họ còn quá trẻ. Bạn cầu nguyện cho những người không quen biết đang bị động đất ở đâu đó trên địa cầu được bình an trở về nhà. Tôi cầu nguyện cho cơn sóng thần khủng khiếp tiếp diễn đổ vào hoang đảo, đừng đổ vào những thành phố ven biển đông dân cư, nơi tôi chưa từng nghe hay biết đến địa danh đó trước khi xem tin tức trên tivi… Nhưng đã bao giờ tôi và bạn suy nghĩ về hành vi của mình với những người không quen biết, những nơi chưa từng nghe tên hay đến đó bao giờ.
Với tôi hình ảnh đẹp nhất thế giới không phải là hoa hậu hoàn-vũ đăng-quang, hoặc siêu mẫu chân dài, hoặc siêu cầu thủ túc-cầu, hoặc tân tổng-thống siêu cường, hoặc tân giáo-chủ nào đó; mà là đôi uyên-ương dắt tay nhau chậm rãi, rất chậm rãi đi bộ dọc phố Bolsa sầm-uất. Chàng đi khập khiểng, nàng dựa vai nghiêng. “Đây là vợ em mười mấy năm rồi,” Tâm giới thiệu Diệu khi họ bước vào văn phòng tôi. Có lẽ bạn đã nghe nhiều chuyện về con lai. Năm mươi năm từ 30/4 rồi còn gì. (Không cần phải thêm 1975 vì ai cũng tự hiểu. Có không hiểu thì chỉ là giả bộ.) Nhưng chuyện của Tâm, Việt lai Mỹ Đen, thì tàn nhẫn. Phải dùng chữ tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn, càng đượm yêu thương khi tình yêu đến.
Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ? Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi, bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”, nha!
Tác giả tên thật Trần Đình Phước, Sanh năm 1947, Cựu Trung Úy Không Quân VNCH. Đến Mỹ 10-1992. Danh sách HO-13. Tác giả nhận giải đặc biệt năm 2023 Hiện đang sống tại San Jose. (Ghi lại cuộc nói chuyện giữa một học sinh và một nhân viên Crossing Guard tại ngã tư Curtner Ave và Booksin, Ave, thuộc Thành Phố San José trong lúc em chờ phụ huynh đến đón.)
Nhạc sĩ Cung Tiến