Hôm nay,  

Chia Xẻ Một Kinh Nghiệm

11/07/202314:33:00(Xem: 3971)

IMG_9438
Hình chìa khóa xe Toyota RAV4 2019 của tác giả.

 

Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để “chia xẻ một kinh nghiệm.”

 

*

  

Tháng 4 vừa rồi sau gần 3 tuần lễ đi chơi xa, đã đến lúc trở về nhà!  Sau hơn 8 tiếng bay từ phi trường San Francisco, California, máy bay đáp xuống phi trường Jacksonville, Florida lúc 10 giờ 35 tối. 

Sau khi lấy xong hành lý, chúng tôi đến bãi đậu xe lúc đó khoảng chừng 11 giờ đêm.  Vừa tới nơi ông chồng tôi tiến tới thùng xe bấm tay vào nắp thùng để mở mà cho hành lý vào!  Ơ kìa, lạ quá không nghe thấy động tĩnh gì!  Không thấy đèn sáng và cánh cửa thùng xe tự động mở lên như mọi lần trước đây! Thấy bấm tay không hoạt động ổng rút chìa khóa từ trong túi quần ra bấm nút thùng xe để mở, vẫn không được!  Bấm đi bấm lại lại nhiều lần vẫn vậy!  Tiến đến hai bên xe bấm nút mở cửa xe: hoàn toàn im lìm, lặng lẽ!  Chiếc xe như một khối sắt lạnh lùng! 

 

Chúng tôi nhìn nhau, chuyện gì đây? Tự nhiên sao chiếc xe dở chứng? Thiệt là lạ kỳ, bình điện xe hết?  Chìa khóa xe hết pin?  Tôi nghĩ không đâu, chiếc Toyota RAV 4 này mua hôm tháng 11/2019, tính đến hôm nay chưa tới 3 năm rưỡi, bình điện xe không thể hết được! Còn pin chìa khóa hết ư, cũng khó có thể xảy ra.  Còn nhớ lúc trước chiếc Toyota Camry tôi lái đi làm ngày 2 buổi mà đến 8 năm sau chìa khoá xe mới phải thay pin! Toyota là giòng xe có độ bền cao nhất trong tất cả các loại xe, hiếm khi hư lặt vặt cho dù là đã cũ 9, 10 năm. Vậy thì hà cớ gì mới hơn 3 năm đã ăn vạ, mà lại ăn vạ trong một tình huống “ác liệt” như thế này, nửa đêm nửa hôm giữa một bãi đậu xe mênh mông cả nghìn chiếc, không một bóng người!

 

Sau một hồi “vật lộn” với chiếc chìa khóa xe, bấm đi bấm lại nhiều lần không xong, ông chồng tôi chán nản nói thôi gọi bảo hiểm để cho nó cẩu xe về cho rồi!  Gọi đi gọi lại mấy lần chỉ là máy trả lời, bảo bấm qua số này, số kia... lòng vòng lòng vòng…sốt cả ruột!  Cũng phải thôi, nửa đêm nửa hôm ai ngồi đó mà trả lời! 

 

Tôi đề nghị là gọi 911 (gọi Cảnh Sát) để xem họ có giúp được gì không? Ông chồng tôi ngần ngừ. Tôi biết tính ổng, ổng thường nói 911 là số gọi khẩn cấp khi cần, đặc biệt là gặp nguy hiểm.  Mỗi ngày biết bao trường hợp khẩn cấp xảy ra hãy để đường dây trống cho người ta làm việc, đặc biệt là lúc này sở Cảnh Sát đang thiếu người. Hãy cố gắng tự mình giải quyết nếu có thể, không phải cứ xe xẹp lốp, con chó đi lạc…. cũng gọi 911!  Tôi phải thuyết phục:

 

- Bây giờ cũng khuya quá rồi, không chỗ nào còn mở cửa cho mình gọi. Thôi thì hãy gọi Cảnh Sát may ra họ có giúp được gì.

 

Thế là gọi 911, đầu dây có tiếng người hỏi sự việc, ông chồng tôi kể việc xảy ra!  Đường dây được chuyển qua người khác, lại hỏi sự việc, lại kể lại!  Đường dây được chuyển qua người khác, lại hỏi, lại kể lại.  Lần này thì dừng ở đây, có lẽ họ muốn tìm được đúng người chuyên môn để giúp đỡ nên mới phải chuyển mấy lần, tôi đoán vậy!

 

Tiếng viên Cảnh Sát:

 

- Trước hết cần lấy cái chìa khóa khẩn cấp bên trong cái key fob ra. 

 

Tôi tròn mắt lắng nghe!!  Tôi chưa hề biết cũng như nghe về điều này!

 

Tiếng ông chồng tôi cũng đầy ngạc nhiên:

 

- Có một cái chìa khoá khẩn cấp trong key fob?  Vậy lấy nó ra bằng cách nào?

 

 

Tiếng viên Cảnh Sát hướng dẫn:

 

- Phía trên đầu của key fob có một thanh ngang nhỏ.

 

- Dùng tay trái kéo nó về phía trái, giữ lại đó. 

 

- Phía tay phải trên đầu của key fob có một vòng tròn sắt nhỏ.

 

- Kéo cái vòng đó lên thì sẽ thấy một thanh sắt nhỏ, đó chính là chiếc chìa khóa khẩn cấp!

 

Nào, bây giờ hãy dùng chiếc chìa khóa này để mở cửa xe ra.  Hãy đến phía cửa xe của tài xế, ở chỗ cuối tay cầm có một cái lỗ, tra chìa khóa này vào đó sẽ mở được cửa! 

 

Ông chồng tôi làm theo lời hướng dẫn của viên Cảnh Sát, cửa xe được mở ra tức thì!  Tôi nghe nhẹ cả người, trước mắt có thể chun vào được trong xe là quá tốt.  Nếu trường hợp xấu không về được nhà tối nay thì ít ra cũng có chỗ ngã lưng, còn hơn đứng chịu trận giữa bãi xe mênh mông và lạnh lẽo suốt đêm!

Chồng tôi vô ngồi trong xe, viên Cảnh Sát bảo hãy “đề” xe xem sao. Không có âm vang gì, không “đề” được!  Viên Cảnh sát trên điện thoại cũng thật kiên nhẫn cùng với chồng tôi thử tới thử lui rất nhiều lần, xe vẫn không nổ máy! Rốt cuộc người Cảnh Sát kết luận:

 

- Như vậy là cái chìa khoá đã hoàn toàn hết pin rồi!  Giờ này cũng không còn tiệm nào mở cửa.  Ông hãy kêu Taxi về nhà rồi sáng mai ra tiệm Auto Zone hoặc Wal Mart hay Target mua pin thay vào thôi!

 

Ông chồng tôi buông chiếc điện thoại xuống ngồi thừ người ra!  Tôi bảo vậy thôi để tôi gọi Uber về nhà cho rồi, mai tính tiếp! 

 

Tôi tiến về phía trụ đèn gần đó để thêm ánh sáng mà gọi Uber.  Nói gọi chứ trong lòng thiệt là rầu vì gìờ này đã quá nửa đêm rồi, không còn chuyến bay nào về tới nên xe Uber đâu có quanh quẩn ở phi trường làm gì!  Chắc chắn là phải đợi rất lâu mới có xe gửi tới, rồi cái nỗi “đoạn trường” ngày mai phải lên trở lại phi trường để đem xe về! Nghĩ mà thật là rầu!  Đang loay hoay định vị mình đang ở chỗ nào để mà gọi xe thì nghe tiếng la to vui mừng của ông chồng tôi:

 

- Xe “đề” được rồi, xe “đề” được rồi!

 

Tôi phóng vụt tới bên xe, quả là xe đã nổ máy, đèn trước đèn sau sáng choang!  Tôi vui mừng hỏi:

 

- Mình đã làm gì mà xe “đề” được?

 

Ông chồng nghiêm trang nói:

 

- Chút nữa tôi sẽ nói cho mình nghe, còn bây giờ hãy đọc kinh tạ ơn Chúa trước đã! 

 

Chúng tôi làm dấu thánh giá, chồng tôi đọc lời nguyện cảm tạ rồi cả hai vội vã chất hành lý lên xe.  Ngoài một va li lớn, 2 va li nhỏ còn có một chiếc thùng giấy to 50 pounds mà ông chồng tôi đặt tên là “Vietnamese box” đầy đồ ăn Việt Nam: rau muống, bạc hà, bí, mướp đắng, sầu riêng…Quên kể trên đường về nhà chúng tôi ghé Cali mấy ngày nên mua được bao nhiêu là thứ mang về!  Chỗ tôi ở xa khu vực người Việt nên ít khi có cơ hội ăn được thức ăn Việt Nam nên mỗi khi đến nơi nào có chợ VN là tranh thủ hốt!  Cái thùng nặng chình chịch thế mà lúc này mừng quá phụ với chồng khiêng nó bỏ vào xe không thấy nặng chút nào!

 

Lên xe câu hỏi đầu tiên cho ông chồng tôi là đã làm gì mà chiếc xe nổ máy được? 

 

Ổng bảo:

 

- Tôi cũng làm những động tác y như đã làm với viên Cảnh sát, nghĩa là cũng để chìa khóa gần sát bên nút bấm start xe, từ từ đưa lên đưa xuống, đưa qua đưa lại, lúc chậm lúc nhanh, lúc gần lúc xa.  Nhưng lúc này song song với việc làm đó, tôi cầu nguyện:  Xin Chúa cho xe nổ máy để chúng con được về tới nhà tối nay, và rồi… xe nổ máy!

 

Chồng tôi nói tiếp tục:

 

- Nếu cắt nghĩa theo khoa học thì có thể còn một chút xíu pin sót lại trong chìa khóa, và trong một lúc đưa chìa khóa qua lại trước cái nút “đề” xe, thì nó chụp được tín hiệu từ trong chìa khóa nên đã làm cho xe nổ máy!  Còn nếu cắt nghĩa theo người có tín ngưỡng, có niềm tin thì Chúa, thì Phật, thì Thượng Đế đã làm việc đó! Với tôi, tôi tin rằng có bàn tay của Thiên Chúa trong việc này!

 

Đúng vậy, tôi nghĩ mỗi một việc xảy ra tùy theo sự suy nghĩ, tùy theo góc cạnh nhìn của mỗi người mà kết luận!

 

Chưa bao giờ tôi ngồi lên xe mà lòng hồi hộp, căng thẳng suốt cả quãng đường 75 miles như tối hôm đó!  Xe nổ máy chạy được rồi mà trên màn ảnh xe cứ hiện ra dòng chữ màu đỏ choét “key not detected” (không thấy chìa khóa) làm tôi hoảng cả vía!  Mặc dù ông chồng tôi đã bảo không sao, chỉ là vì chìa khoá hết pin, trong xe không bắt được tín hiệu nên báo thế thôi!

 

Nghe thì nghe vậy chứ trong lòng vẫn cứ lo!  Lo nên tôi tưởng tượng nhiều chuyện lung tung.  Cứ nghĩ nhiều khi sau một hồi xe không tìm thấy chìa khóa nó tự động tắt máy ngừng lại giữa đường vì nghi là xe bị trộm thì sao!  Thời buổi khoa học kỷ thuật cao, trong xe có cài những phần mềm phòng ngừa trộm như vậy, ai mà biết được!  Trời thì khuya lơ khuya lắc, xa lộ hun hút, dọc hai bên đường tối thui, tôi cứ sợ xe tắt máy nửa chừng!  Lòng cứ nơm nớp như thế cho đến khi xe về đến nhà, lúc đó mới thấy nhẹ nhõm trong người!  Đồng hồ trên tường điểm 2 giờ sáng! 

 

Buổi sáng hôm đó thức dậy công việc đầu tiên của ông chồng tôi làm là đi ngay ra tiệm Auto Zone mua 2 cục pin đem về, một thay pin mới cho chiếc chìa khóa, một bỏ vào trong xe để phòng khi chìa khóa hết pin thì có mà thay ngay!  Vừa làm ổng vừa lẩm bẩm: “Từ rày sấp lên mày đừng hòng làm khó tao nữa”!

 

Trên đây là kinh nghiệm của cái chìa khóa điều khiển từ xa của xe Toyota RAV4 2019.  Tôi muốn chia xẻ để anh chị em biết và chuẩn bị trong trường hợp chiếc chìa khóa xe “dở chứng” hết pin thì mình giải quyết được mau lẹ và không phải lo lắng gì. 

 

Hi vọng là những đời xe Toyota trước đó (2018, 2017, 2016…) và tất cả các dòng xe của Nhật như NISSAN, HONDA, SUZUKI hoặc các loại xe Mỹ như BUICK, CHEVROLET, FORD… đều có cùng thiết kế cho chiếc chìa khóa điều khiển từ xa!


Phi Nguyễn
Mùa Hè 2023

Ý kiến bạn đọc
19/07/202316:58:44
Khách
Bạn nên đọc kỹ cuốn Hand book của xe, tất cả mọi thứ đều được hướng dẫn tường tận trong đó
19/07/202301:48:43
Khách
Cám ơn bạn đã cho biết thêm một điều hữu ích về thời gian cần thay pin cho key fob! Hi vọng rằng mọi người từ nay sẽ không bị một phen "tá hỏa" như tôi!!!
16/07/202318:39:04
Khách
Nếu xe dùng keyfob và nút bấm Start/ Stop, an toàn nhất là hơn hai năm là mình phải thay pin
Tôi đang chạy môt chiếc Lexus cũ IS 250 2007 nhưng khi pin yếu, nó báo cho mình biết nhưng Toyota thì không báo
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,156
Cách đây mười ngày, trên một ngã tư đèn xanh vừa bật, nhưng một xe Lexus màu đen vẫn đứng yên, tiếng còi xe phía sau vang rền; cả một quãng đường đột nhiên bị tắc nghẽn; năm phút qua đi, nhiều tài xế sốt ruột mở cửa xe chạy đến chiếc Lexus, thấy một người đàn ông nằm gục trên tay lái. Người ta gọi 911 chở ông ta vào bệnh viện và kéo chiếc xe đi.
Dần dà hai người trở thành đôi bạn thân thiết. Thỉnh thoảng rủ nhau học bài chung với bạn khác ở tận ngã Nguyệt Biều, Thuận và Tú đạp xe lên con dốc gập ghềnh khó đi, nhiều đoạn phải xuống xe dẫn bộ. Con đường có những đoạn trông như khu rừng, cây lá um tùm, đôi bạn dừng chân ngồi nghỉ dưới bóng mát của buổi nắng hè, nhưng đến mùa thu lá đổi màu nhìn thật thơ mộng. Tú vốn có tâm hồn thơ thẩn, mơ mộng của tuổi thanh niên mới lớn, có thứ tình cảm mơ hồ lâng lâng cảm giác êm đềm mỗi lúc đi bên Thuận, nên đã đặt tên con đường là “Rừng Thu Thơ Mộng” gợi trao chút ý tình nhẹ nhàng và cũng để tạo kỷ niệm khi đi trên con đường này. Lúc ấy Thuận cũng mến bạn nhưng cả hai như “tình trong đã ngỏ mặt ngoài còn e.”
Tác giả lần đầ tham dự VVNM với bài Cay Nghiệt, hiện đang làm cố vấn đầù tư tài chính cho một ngân hàng tại Montreal Canada, 60 tuổis. Tác giả cho biết có dự định về hưu non để làm những việc mình từng đam mê như viết lách, đi du lịch, ca hát. Đây là bài mới nhất của tác giả kể lại một câu chuyện tình... cũ mà theo tác giả là chuyện có thật.
Đánh bắt cá linh mùa nước nổi là đặc trưng, đặc thù của sông nước miền tây. Con cá linh đi vào đời sống người dân miền sông nước từ khai hoang lập địa, từ mở cõi phương nam. Mùa cá về ăn tươi đủ món như kho lạt ăn với rau đồng đủ loại mà dân dã gọi là rau tập tàng, rau gì ăn được thì hái chung vô một rổ rau đủ loại, màu sắc hấp dẫn. Chấm nước cá linh kho lạt nên cứ chấm cho ngập rau mà không sợ mặn, mỗi rau mỗi vị tạo nên mùi tập tàng nên gọi là rau tập tàng. Người xưa đơn giản như từ ngữ mộc mạc họ dùng nhưng nghe là thấy thương, nhớ tới cũng còn thương…
Đang ngồi bàn ăn uống với mấy thằng bạn, tôi đứng lên đi nhà vệ sinh. Tôi vừa vào nhà vệ sinh nam thì ngẫu nhiên các bà kéo nhau đến trước cửa nhà vệ sinh nữ “họp chợ” tán gẫu. Tôi không thể tin vào tai mình được khi tình cờ nghe các bà vợ xúm lại than thở với nhau chuyện vô tâm của mấy ông chồng. Tôi có một nhóm bạn, phần lớn là những cặp vợ chồng. Chúng tôi hay đi chơi dã ngoại, dự tiệc chung với nhau và thường ngồi tách riêng ra hai nhóm nam nữ.
Tết trung thu còn gọi là tết trông trăng, tết thiếu nhi… đây là lễ hội có từ lâu đời ở Trung Hoa, Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc. Nguồn gốc chung xuất phát từ nền văn minh Trung Hoa, tuy nhiên khi truyền sang các nước khác thì đã biến hóa để phù hợp với tập tục văn hóa bản địa. Nếu như sự tích trăng trung thu của người Hoa thì là Hằng Nga, Nguyệt Lão, Thiềm Thừ, Ngọc Thố… trăng trung thu của Việt Nam chỉ còn chị Hằng và thêm vào đó là chú cuội, cây đa, con trâu điều này thể hiện sự khác biệt của tết trung thu Việt Nam và vừa cho thấy dấu ấn của nền văn minh nông nghiệp lúa nước của người Việt phương nam.
Chiều mùa Thu thật mau tối, ảm đạm dưới màn trời xám xịt. Tôi dừng xe đổ xăng, rồi bâng quơ nhìn qua bên kia đường là cửa hàng Marshalls. Tôi chợt nhớ ra trong xe có đôi bao tay tôi đã mua nhưng không vừa ý, cần trả lại tiệm. Ở xứ tự do nói chung và xứ Bắc Mỹ này nói riêng, sướng thật. Khi mua đồ về nhà, trong vòng 30 ngày có thể đem trả lại dù với bất cứ lý do gì miễn là còn tag, còn receipt rõ ràng. Nếu ở Việt Nam thì ... mơ đi nhé, mà nếu họ có đồng ý cho đổi trả thì cũng mặt mày sưng sỉa, nặng nhẹ mắng chó chửi mèo mới hả dạ, làm cho khách hàng cảm thấy mình là “ tội đồ” chớ không phải là “thượng đế”.
Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Đây là bài viết mới nhất.
Tôi vặn ti-vi lên, kiếm phim để coi. Đài nào cũng Halloween này Halloween nọ, kẹo bánh đầy tiệm, quần ma áo quỷ, chán quá. Đổi qua đài Netflix, thấy bộ phim dài, The Defeated, phim về thời hậu chiến Thế Giới Thứ Hai, mở ra coi thử. Ráng coi tới tập 2 thì phim vẫn còn quanh quẩn trong một xã hội đổ nát sau chiến tranh, với những ngôi nhà thấp, những tầng lầu cao, cả thị trấn lỗ chỗ dấu đạn, với những thân phận con người vẫn phải tiếp tục sống lẩn quẩn tìm tòi bươi móc trong đống tro tàn, sao mà giống Việt Nam quá. Từ xưa tới nay, thuở khai thiên lập địa, con người xâu xé lẫn nhau, giành đất sống. Rồi chiến tranh. Đệ Nhứt Thế Chiến, Đệ Nhị Thế Chiến, nồi da xáo thịt Việt Nam, chiến tranh bên nước Ukraine và mới đây, lò lửa Trung Đông vừa bộc phát ở Do Thái bởi Hamas (Palestine), chưa gì dân cả hai bên đã chết và bị thương cả chục ngàn người, Dãy Đất Gaza thành bình địa.
Năm 2017, khi tìm hiểu về căn bệnh ung thư tuyến tiền liệt và giúp tía Hai Lúa trong quá trình trị bệnh, KV có chia sẻ một số cách chữa trị Prostate cancer phổ biến ở Mỹ. Sau 44 lần xạ trị và tiêm hormone mỗi ba tháng, tía Hai Lúa có vẻ khỏe lại. Nhưng có lẽ tía đã không nên chủ quan và vội nghĩ mình đã thoát ung thư, bởi mầm ung thư có sẵn trong mỗi người; khi các duyên hội đủ, ung thư sẽ phát triển. Bốn năm sau, tháng 5/2021, khi đến lúc tía đi siêu âm và chụp Xray hàng năm để canh chừng dấu hiệu ung thư tái phát thì kết quả cho thấy vài bướu ung thư với kích cỡ khác nhau lại mọc lên ở vùng bụng dưới. Bác sĩ cấp kỳ lên kế hoạch trị bệnh cho tía. Lần này, họ không đề nghị xạ trị nữa mà mạnh dạn cho toa thuốc chemo viên: thuốc tốt nhất, mạnh nhất… và dĩ nhiên đắt tiền nhất, hơn $500/viên.Chỉ vài tuần sau khi tía Hai Lúa bắt đầu dùng thuốc chemo, mọi người trong nhà nhanh chóng nhận thấy tình trạng sức khỏe của tía xuống dốc trầm trọng.
Nhạc sĩ Cung Tiến