Hôm nay,  

Seattle có chi lạ không ?

24/03/202300:00:00(Xem: 3727)

Seattle có gì lạ không
Seattle, Washington.
 
Tác giả tên thật là Phương Nguyễn. Sinh năm 1957 tại Phủ Cam, Huế, là cựu học sinh trường Jeanne D'Arc. Hiện ở tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington.  Đã nghỉ hưu. Bài này tác giả kể về câu chuyện những ngày mới đến Mỹ lạ lẫm.
 
*
 
Gia đình Khương An ở giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp thuộc nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế Huế, học cùng lớp, cùng trường Jeanne D’Arc với tôi.
 
Hai vợ chồng họ vượt biên, đến định cư ở Seattle rất sớm. Khương An sinh hoạt trong hội gia đình tổng giáo phận Huế ở Seattle, hội này đa phần là người giáo xứ Phủ Cam nên biết gia đình tôi tới Cali, Khương An gọi điện thoại về Cali  nhắc tôi đủ điều, có điều đặc biệt Khương An nói:
 
- Chỗ ở của mình chưa ổn định, nên bất  cứ người quen nào tới thăm, nếu họ nói nhà họ còn thừa TV, tủ lạnh, thậm chí cả xe hơi, và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác, nếu cần họ đem đến cho, P. hãy cảm ơn và lựa lời từ chối. Vợ chồng mình lúc mới qua đã cười ra nước mắt vụ nhận đồ cũ này rồi, ai cho gì cũng lấy, đồ cũ dùng vài tháng là hư, mang theo không nổi, vứt rác không biết vứt chỗ nào, bỏ lạng quạng bị phạt nặng, ở đây vứt  các loại rác đó tốn tiền lắm, đó là kinh nghiệm của mình.
 
Ở bên mình cây kim, sợi chỉ cũng chưa ai cho ai, qua đây có người đòi cho chiếc xe hơi, cho TV, tủ lạnh, bàn ghế v.v…trong lòng thích quá, hai vợ chồng bàn tới tính lui không lấy thì uổng, suy nghĩ lời Khương An dặn cũng có lý, thôi thì trả lời hàng hai, đang ở nhờ, đợi vài hôm ổn định chỗ ở rồi xin nhận.
 
Chúng tôi quyết định lên Seattle, vợ chồng Khương An ra đón ở phi trường, trên đường về nhà bà chị, Khương An khuyên, cố gắng ra ở riêng sớm ngày nào hay ngày đó. Nhà Khương An rất xa giáp ranh với Tiểu Bang Oregon nên không giúp gì cho chúng tôi được.
 
Chúng tôi đến Seattle giữa mùa thu, mùa cây thay lá, từ phi trường về nhà bà chị chạy theo hướng Nam Bắc gần 1 giờ, hai bên xa lộ, rừng thông xanh ngắt xen kẽ những khóm lá vàng, trời mưa lất phất, mây trắng sà thấp giăng trên ngọn thông, cảnh núi rừng âm u, vắng lặng. Buồn quá, nước mắt muốn trào ra, ân hận vì quá vội vàng, cơ chi mà nghe lời khuyên của người bán vé máy bay thì hay biết mấy, liếc nhìn mặt ông xã và hai đứa con, mặt nào mặt nấy như đi đưa đám ma.

Đứa con trai không biết suy nghĩ gì mà lên tiếng:

- Seattle đây hả mẹ?
 
Tôi  đang ngao ngán trong lòng chưa trả lời, hình như Khương An đọc được suy nghĩ của chúng tôi nên nói trống không: “Riết rồi cũng quen thôi con à!”
 
Đêm ngủ đầu nơi xứ lạnh, đủ thứ lạ , bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu lo lắng, chuyện ngày mai ngoài tầm tay, mù tịt không biết đâu mà đoán trước, hai mắt mở chong suy chuyện này, nghĩ chuyện khác, không tài nào chợp mắt được.
 
Sáng thức dậy chị Huê gọi điện thoại tới thăm, lúc trước chị bán hàng đồ mã ở chợ Đông Ba, chị là môn đồ của giáo phái Thiên Thiên Thánh Mẫu, mỗi tháng hai lần lên Điện Hàng Chén hầu đồng, chị có am lên đồng riêng ở làng Vạn Vạn. Mỗi khi lên đồng chị coi bói rất hay, tôi đã mấy lần đưa người quen về nhờ chị giúp, hầu như chuyện gì chị cũng biết. Một hôm tôi đưa cô bạn nhà kế bên về nhờ chị coi, cô này buôn bán rất giỏi, lúc đầu làm ăn lên phơi phới, nhưng dần dần tụt dốc, cô tâm sự, cô gặp nhiều giấc chiêm bao lạ, hình như ai đó muốn báo  cho cô tin gì đó cô suy nghĩ mãi không tìm ra câu trả lời, cô hỏi thăm tôi biết chỗ nào coi bói hay nhờ tôi chỉ giúp để may ra tìm được sự thật, tôi đưa cô về nhà chị Huê. Chị Huê tô son trát phấn như cô đào hát Bộ sau một hồi nhảy múa, chị ngồi lại hỏi lý lịch, hỏi người tới coi  muốn biết chuyện gì, Cô bạn khai báo lý do, chị Huê nói:
 
-      Đây là chuyện ân oán với người chết, không thể nào giải quyết được, chồng của Nữ lấy đồ trong túi người ta, không chịu chôn cất, vứt xác họ, để mưa lụt trôi mất xác, người này rất giận, chồng  nữ đi đâu ông theo sát, đến nỗi bữa cơm ông ta cũng ngồi kế bên, ông phá đến khi nào chồng nữ chết mới thôi.
 
Chúng tôi về, cô bạn nói:
 
- Để em  về hỏi ảnh chuyện này thực hư thế nào, em nói lại cho chị sau.
 
Tôi tò mò chờ đợi tin tức để coi lời chị Huê nói đúng sai thế nào. Hơn tuần sau cô bạn qua nhà cho biết sự thật của câu chuyện, câu đầu tiên cô bạn nói:
 
- Chị nớ coi quá dễ sợ theo lời chị ấy nói em lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra  cho gia đình em. Sự việc tóm tắt như thế này.
 
Sau 1975 chồng cô ta đi khắp núi rừng từ Nam ra Bắc tìm xác máy bay rơi trong chiến tranh để mở ốc vít về bán cho các tiệm vàng, vì các con ốc trong máy bay đều được mạ vàng, anh ta vào vùng núi Hiên, gần tỉnh Quảng Nam, gặp chiếc trực thăng có người phi công chết trên ghế bay. Anh ta  kéo bộ xương xuống lục tìm nhẫn, đồng hồ, kiếng đeo mắt, rồi bỏ đó ra về, không đưa xác lên chỗ cũ hay đào lỗ chôn bộ xương. Sau khi đi coi bói về thuật lại, anh ta chạy vào chỗ cũ tìm lại chiếc máy bay thì tất cả đều không còn.
 
Mấy năm sau chồng cô bạn qua đời sau một vụ tai nạn.
 
Trở lại chuyện Seattle, chị Huê qua Mỹ trước tôi chừng 5 năm, chị điện thoại hỏi thăm sức khỏe, hỏi chuyện nhà rồi chuyện bên Huế, tôi nói câu nào chị trả lời ráo hoảnh:
- Ô… Mài …Gót .
 
Chuyện vui cũng Ồ Mai Gót, buồn cũng Ồ Mai Gót.
 
Lúc đầu hơi lạ tai nhưng nghe một lúc cứ tưởng tượng như nghe nhạc ngoại, điệp khúc.
 
Ồ …Mài…Gót . Ồ … Mài … Gót.
 
Tôi muốn hỏi chị qua đây có lên đồng không, nhưng nghe Ồ Mài Gót chán quá nên thôi, có dịp hỏi thăm chị sau.
 
Ngày hôm sau anh Niên tới nhà thăm, không hiểu sao mà anh Niên biết chúng tôi ở đây. Anh qua đây đã lâu, ăn đồ ăn Mỹ đầy đủ dinh dưỡng mà vóc dáng của anh không thay đổi, anh cân nặng chừng  40 hay 45 ki lô là cùng, nhỏ con nhưng chân tay lanh lẹ, tiếng nói rất to, lúc trước anh là người cung cấp chất đốt cho gia đình tôi, chất đốt thời đó là trấu “vỏ lúa”.
 
Lý lịch trích ngang của anh: trước  năm 1975  anh dạy trường Nông Lâm Súc, bị động viên, sau ba năm mãn nhiệm anh lập hồ sơ xin ở lại trong quân đội, cấp bậc sau cùng là Trung Úy, anh và gia đình tới Seattle theo diện H.O.
 
Tôi hỏi thăm công việc làm của anh bây giờ  thế nào?
 
-Anh cho biết, anh qua đây tiếp tục đi học, ra trường với bằng đại học Nông Lâm, anh làm việc trong khu học chánh, công việc cũng nhàn, sáng chạy quanh các trường, hướng dẫn cho nhân viên chăm sóc cây cảnh, hoa và nền cỏ, rồi về văn phòng đọc báo.
 
Chúng tôi rất vui về sự thành đạt của anh, phải nói là tâm phục khẩu phục, đến đây đã lớn tuổi mà học được như vậy thật quá giỏi, con người khi muốn vươn lên dù khó khăn mấy cố gắng vượt qua để đạt mục đích. Ông bà mình dạy “Có chí thì nên”. Anh Niên là tấm gương hiếu học.

Anh hỏi thăm chúng tôi cần giúp gì không?

Tôi  nói sơ với anh: “Lúc lấy giấy khám sức khỏe bác sĩ dặn qua tới Mỹ phải đi khám và chữa bệnh tiểu Đường liền”, tôi lo lắng không biết làm sao đây, giấy tờ cá nhân chúng tôi làm ở Cali đủ hết rồi, ngoại trừ bằng lái xe chưa có thôi.
 
Anh trấn an chúng tôi hãy yên tâm, anh có người cháu rể đang phụ trách Y-Tế cộng đồng ở đây, gọi cho ông ấy giúp cho. Tính tình ông ấy dễ thương lắm, tay này cũng gặp vận may, anh ta là Trung Úy Pháo Binh đơn vị đóng tại Hòa Cầm, nhà ở khu Tam Tòa Đà Nẵng, khu di cư 54. Bà con ở đây rất tốt không có nạn chỉ chỏ, anh ta không trình diện đi tù cải tạo, sống phây phây ở nhà, vợ anh ta là cháu của tôi, buôn bán ở chợ Cồn, quen biết nhiều, nên gửi cho anh ta vượt biên rất sớm.

Anh Niên lấy giấy ghi: Paul Nguyễn , số phone 206 … … phụ trách y tế cộng đồng và ghi luôn số phone của người dạy lái xe. Chúng tôi vô cùng biết ơn anh.
 
Anh Niên về, tôi gọi ngay cho anh Paul, trình bày trường hợp bệnh của tôi. Anh Paul cho biết, anh đang phụ trách chương trình đó, tuần sau có lớp học hướng dẫn về cách phòng và chữa bệnh tiểu đường tại Trung Tâm Y Tế Cộng Đồng “International Community Health Services” viết tắt là ICHS. Anh sẽ gọi báo ngày giờ.
 
Bác sĩ báo tôi bị bệnh tiểu đường, nghe vậy biết vậy chứ chẳng hiểu mô tê gì về bệnh này, nguyên nhân nào sinh ra bệnh, ở bên mình ít khi nghe ai nói tới nó. Nghe anh Paul báo có lớp học về tiểu đường tôi vui lắm, thế là hai vợ chồng cùng ghi tên tham dự .
 
Lớp học bắt đầu ngày thứ hai, khoảng hơn hai chục học viên, toàn là người Việt lớn tuổi, vào phòng học đã thấy hai bình cà phê, bình trà, ly giấy, nhiều khay đồ ăn bọc giấy kiếng, tôi nghĩ chắc có học viên nào kinh doanh.
 
Mở đầu buổi học anh Paul giới thiệu sơ qua về mình.
“Tôi tên là Paul Nguyễn, trước 1975 tôi phục vụ tại trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị, được đi tu nghiệp ở đây, đang học thì miền Nam mất, tôi ở lại luôn không về”. Hiện tôi phụ trách y tế cộng đồng về bệnh tiểu đường, hướng dẫn giúp cho đồng bào di dân những điều quan yếu về sức khỏe theo chương trình của chính phủ liên bang.
Sau lưng tôi, có cà phê, nước trà và thức ăn, bà con nào có nhu cầu cứ tự nhiên, hoàn toàn miễn phí, sẽ phục vụ cho bà con suốt khóa học.”
 
Hai vợ chồng rất tâm đắc về câu nói này của anh Paul. Đúng là nước Mỹ.
 
Anh giải thích về bệnh tiểu đường: “Nguyên nhân gây nên bệnh do tuyến tụy không làm việc, không tiết Insulin, nhiệm vụ của Insulin là chuyển hóa chất đường thành năng lượng cho cơ thể sử dụng. Khi đường không được chuyển hóa, chạy lung tung thâm nhập vào các cơ quan nội tạng khác gây nên đủ thứ bệnh nguy hiểm.  Lớp học này hướng dẫn cho bà con về chế độ ăn, uống, giúp giảm thiểu tối đa dung nạp chất đường vào trong cơ thể, cũng là một cách tự mình trị bệnh.  Tôi sẽ hướng dẫn cho bà con loại  thực  phẩm nên dùng và  thực phẩm hạn chế dùng, để cho cơ thể nhẹ bớt gánh nặng lượng đường chúng ta đưa vào .Tuy vậy bà con phải thường xuyên  gặp Bác Sĩ chuyên khoa.”
 
Tuần học rất hữu ích cho người mắc bệnh tiểu đường.
Cảm ơn anh Paul Nguyễn và cảm ơn chính phủ Liên Bang.
 
Ngày Chúa Nhật bà chị tổ chức bữa ăn gặp mặt gia đình mới qua Mỹ,  bên mình gia đình nào mời thì  gia đình đó lo từ A tới Z.  Ở đây thì không, con cháu tới người này bưng thùng Bia, người kia mang khay đồ ăn, mỗi người một món thành ra bữa ăn “hoành tráng” nói theo kiểu Việt cộng.
 
Tôi đem chuyện đi học tiểu đường ra khoe và hết lời ca tụng anh Niên , một tấm gương hiếu học, đã lớn tuổi  mà chịu khó  học lấy được bằng Kỹ Sư Nông Lâm, nói vừa xong cả nhà cười ầm lên.
 
Ông anh rể hỏi

- Có phải Niên lùn không ?

Tôi trả lời:

- Dạ đúng  .

Ông anh nói.

- Anh ta ở khu Housing gần đây, Seattle nói tới Niên ai cũng biết, người phước lớn, mạng lớn, xe chạy qua người mà không chết. Câu chuyện như vậy, bà vợ lùi chiếc xe Van, ông Niên đứng sau ra dấu, có lẽ lùn quá bà không thấy, hay là bà đạp thắng mà đạp lộn ga, xe phóng nhanh lui hất anh ta nằm dài dưới gầm, xe chạy ngang qua, không chết nhưng phải vào cấp cứu khâu mấy chục mũi.
 
Ông Niên là lính cắt cỏ của ông Thành nhà gần đây, tiền công cắt cỏ một người 100 Đô La/ngày. Còn ông Niên chỉ 70 Đô la/ngày mà thôi, vì ông yếu không làm việc nặng chỉ làm được việc hốt cỏ, đổ rác và sai vặt. Ông Thành thầu chăm sóc cây cỏ cho các trường quanh đây, hai tuần cắt tỉa một lần, ông kỹ sư Niên theo vào để hốt cỏ, dọn dẹp vệ sinh.
 
Chuyện cũng lạ! Anh Paul nói theo kiểu của anh, anh Niên nói theo kiểu của anh Niên.
 
Mấy tuần sau Khương An gọi hỏi thăm tình hình ăn ở và nói:
 
- Cậu  còn nhớ con Đông Anh không? Chúa nhật vừa rồi có dịp lên trên nớ, nhân tiện tạt qua thăm chồng con Tiên trong Nursing Homes, mình  thấy một người giống bà Đông Các chị của Đông Anh, ngồi xe lăn trong khu Nursing Homes, mình hỏi con Tiên có biết bà đó không?
 
Nó nói:“Con chào bà mấy lần bà không ư hử chi hết nên thôi”.
 
Khương An nói tiếp
-      Lúc xưa cậu chơi thân với Đông Anh chắc biết chị Đông Các, cậu   cố gắng chạy qua thăm chị ấy với, tội nghiệp.
 
Tôi nói với Khương An về tình hình gia đình chị Đông Các theo tôi biết. Sau 1975 chồng chị Các đi ở tù, chị bị đuổi việc, nhà bị trưng thu vì chồng chị là sĩ quan cấp tá trong ngành Cảnh Sát, chị và  hai cháu nhỏ về ở nhà cha mẹ, thời gian bo bo, sắn lát, họ bán nhà vô Nam, hay vượt biên không biết, mất liên lạc với Đông Anh từ dạo đó.
 
Tôi nói tiếp: “Mình nghe nói Nursing Home dành cho người già, chị ấy đâu có già chi mấy mà vô ở trong nớ, chị còn hai đứa con và anh chồng nữa, răng rứa hè??? Để mình đi chợ mua chút quà vô thăm chị, có chi mình sẽ gọi báo tin cho Khương An sau, cho mình xin số phone của Tiên.
 
Khương An  đọc số phone của Tiên, hỏi tôi còn nhớ Tiên không ?
Tôi trả lời “Đi chợ Lam’s Seafood gặp Tiên hoài mà”.
 
Tôi gọi điện thoại hỏi Tiên tình hình người phụ nữ mà Khương An nghi là chị của Đông Anh. Tiên cho biết, Tiên đưa anh chồng vô đây đã thấy chị ấy rồi, lúc nào cũng thấy chị ngồi trên xe lăn mặt nhìn ra vườn, hình như bất động. Hỏi chào chị mấy lần nhưng chị im lặng không nói gì, nên thôi, để ý theo dõi tình hình của chị. Từ ngày Tiên vô tới nay cũng hơn hai năm chưa thấy người nào tới thăm chị trong dịp cuối tuần hay ngày tết.  Sức khỏe của chị không bình thường, thi thoảng có xe cấp cứu đưa vô bệnh viện.
 
Tôi hỏi Tiên, muốn mua cho chị ấy tý quà nên mua thứ gì?

Tiên nói: “Dì tới đây, hai dì cháu mình tới thăm, coi Dì ấy cần chi mình mua sau cũng được, quan trọng là món quà tinh thần.”
 
Đã hẹn trước, trưa thứ bảy chúng tôi tới, vợ chồng Tiên đón chúng tôi ở phòng khách, thấy hai người họ có vẻ không vui, chào hỏi thăm nhau vài câu xã giao thường lệ. Tiên nói:

- Dì tới trễ rồi, Dì ấy đã đi đêm hôm qua vì bị tim, sáng nay Y Tá vào phòng phát hiện Dì đã chết từ lúc nào, cảnh sát tới lập biên bản đưa xác Dì vô Bệnh Viện rồi sau đó qua nhà quàn. Chương trình lễ tang tùy bên Chùa sắp xếp, nghe nói mọi chi phí Dì lo trước lâu lắm rồi, không biết chồng con của Dì ở đâu, có tới thăm Dì hay không?

 Tôi báo cho Khương An , sẽ cho biết thêm chi tiết lễ tang sau.
 
Bên Chùa thông báo sáng thứ bảy tuần tới 10 giờ thăm viếng, 1 giờ chiều di quan qua lò hỏa táng gần đó.
 
Tám người dự đưa  tang
Không người thân
Không họ hàng
Không vòng hoa trướng liễn
Vẫn an giấc bình yên.
 
Phương Lâm .
 
 
 

Ý kiến bạn đọc
24/03/202317:52:18
Khách
Đồng ý với Nate. Chồng của bạn tôi có cặp dái tai dày dài như Đức Phật. Ai cũng bảo anh ấy sống thọ. Dĩ nhiên là đầu năm đi xem thầy bói cũng phán chắc luôn.
Nhưng chỉ vài tuần sau là đương sự lăn quay ra chết vì bị stroke.

Mọi người kết hôn đều chọn ngày lành tháng tốt, và ai cũng được chúc trăm năm hạnh phúc...Nhưng có phải là vẫn có nhiều cặp chia tay với nhau không?
24/03/202317:18:04
Khách
Tháng 4 năm 2020 nhằm mùa bầu cử tt, Giáo Sư Trần Quang Quyến đã tiên đoán cho đương kim TT Donald J Trump [dựa theo Tướng Pháp Ngô Hùng Diễn] sẽ được tái đắc cử vẻ vang vì:

thần khí của ông [Trump] rất sung mãn cộng thêm tướng cầm thú hoà hợp giữa tướng rồng, tướng sư tử và một phần không nhỏ của chó sói. Trán vuông, mặt vuông, thân hình vuông, da sáng, mắt nhỏ và ẩn sâu vào xương chân mày, vùng quyền vuông vắn, đầy đặn và rắn chắc.

Gs TQQ kết luận: người như vậy [ông Trump] là có tướng anh hùng, gặp thời loạn không dửng dưng hưởng thụ cho cá nhân mình được.

Kết quả bầu cử tt ra sao và cuộc bạo loạn kinh thiên động địa [chỉ thua biến cố 9/11] tại Quốc Hội [Jan6th] thì tất cả mọi người [kể cả con nít lên 3] đều thấy rõ [ràng].

[Bắc cái ghế ngồi nhìn lại thì] hình như nếu thiếu kiến thức về STEM [Science, Technology, Engineering và Mathematics], tinh thần dễ bị lung lạc và dễ tin tưởng vào thần quyền, hiện tượng huyền bí, tướng số để [cố] giải thích một sự kiện [event] phức tạp, mơ hồ, trùng hợp, etc.

Nếu quả thực cách thức tử vi, tướng số, lên đồng có giá trị phù hợp với nhu cầu của con người thì chính phủ Hoa Kỳ cũng sẽ không ngần ngại chi hằng tỷ mỹ kim để nghiên cứu & phát triển [research & development] những phương pháp này cho có hệ thống [system] ngăn nắp, trật tự để giải quyết nhiều vấn đề liên quan tới xã hội loài người.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 554,083
Năm tháng trôi qua, bao nhiêu lượt người đến đi, không có gì xảy ra; bà quen dần với những người khách trọ xa lạ, tự cho mình là chủ quán trọ. Bà tế nhị quan sát cách sinh hoạt, lời ăn tiếng nói của từng vị khách, đánh giá từng người, xã giao vừa phải. Bà nghĩ xử thế làm sao để khi người ta đi vẫn giữ được thiện cảm với nhau.
Cuối năm 2021 tôi về hưu sau khi đã làm việc 31 năm ở công ty, nhận được một cái Rolex sau 25 năm, một đồng hồ Apple sau 30 năm, một đồng hồ grandfather clock treo tường, một đồng hồ để bàn bằng gỗ đỏ sang cả quí phái, một đĩa bạc “ghi công” để chưng bày khoe khoang tại phòng khách. Mọi thứ đồ đoàng có trong kho mình đều thu tóm cả. Bây giờ thì về đi thôi! Lúc này tôi mới nghĩ đến nơi ăn chốn ở trong giai đoạn mới của cuộc đời. Ngày xưa còn miệt mài cày bừa trả nợ nhà, nợ xe, nợ “con”, mình gồng mình vớt lấy một căn nhà trong khu trường tốt, vượt cả khả năng tài chính, để rồi phải nhịn ăn nhịn mặc, còng lưng trả tiền nhà mút chỉ hụt hơi. Nay con đã lớn, thôi thì nhường khu này lại cho những cặp vợ chồng trẻ đang nhắm nhía trường xịn cho con họ.
Lúc tôi viết bài 32 Năm Người Mỹ Và Tôi, đã cảm thấy là “coi bộ vợ chồng mình cũng bền vững dữ há, nhứt là khi ngôn ngữ bất đồng, Đông Tây không gặp nhau” Những tưởng sẽ còn sống với nhau cho tới khi ăn được cái ngày kỷ niệm “ lễ cưới hột xoàn” chớ, ngờ đâu, mới hơn 53 năm anh bỏ tôi, mau chóng ra đi một mình.
Tác giả Phi Nguyễn lần đầu tham dự VVNM với bài "Trái mít". Bà sinh sống và làm việc tại thành phố Brunswick, Georgia. Đây là bài mới nhất của Bà, viết để chia xẻ một kinh nghiệm chìa khóa xe bỗng dưng không mở được cửa nữa và những điều cần phải làm sau đó thay vì hoảng sợ.
Tôi bấm chuông và đứng đợi. Mùi hương thoảng nhẹ trong không khí khiến tôi chú ý đến mấy khóm hồng dọc hai bên lối vào. Những cụm hồng nhung đủ màu mới vài ngày trước còn đẹp rực rỡ, vậy mà giờ đây đã xuống sắc, cánh hoa rơi tan tác vương vãi khắp nơi. Tôi nhìn lên tấm bảng nhà dưỡng lão (Residential Care Home) và bỗng thấy lòng chùng xuống. Bên trong cánh cửa này, có bao cuộc đời từng một thời tung hoành ngang dọc, nhưng nay họ đều đang thập thò bước thấp bước cao đi vào đoạn cuối đời, cho dù có an phận sẵn sàng hay vẫn còn luyến tiếc.
Nhờ Đi Dự Đám Cưới Cô Cháu, Tôi Biết Có Những Người Bị Đồng Bệnh Mắt Với Mình Để Chia Sẻ Thứ bảy tuần vừa qua April 8th, 2023. Toàn thể đại gia đình chúng tôi đã đi dự tiệc cưới của cô cháu, con gái của cô em tôi. Trong buổi tiệc cưới ấy, chúng tôi ngồi cùng bàn với cha mẹ của cô dâu. Mọi người trong bàn đều nhìn nhau bằng ánh mắt băn khoăn, như tự hỏi, sao không thấy sự hiện diện của hai ông bác, là anh của ba cô dâu. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mọi người hơi ngần ngại, chưa ai dám cất lời hỏi cả. Thần giao cách cảm! Như đã nằm lòng, đoán biết thế nào cũng có người hỏi về sự vắng mặt của hai ông anh mình. Với sắc thái nhạy cảm, ba của cô dâu đã lên tiếng trước để chia sẻ với chúng tôi là cả hai bác đều bị bệnh đau mắt giống nhau, nên không ai dám lái xe nữa, vì khi lái xe, nhìn xa thấy cái gì cũng nhiều gấp đôi, bảng tên đường, lằn gạch vẽ trên mặt đường, mũi tên quẹo phải, hay trái và những đèn đường toàn là nhiều nhân gấp hai lần, nên sợ quá, bỏ lái xe luôn.
Tôi từng đi Mỹ thăm gia đình từ thập niên 90 của thế kỷ trước, nhưng lần này thì khác, sau 14 năm chờ đợi, thật ra tôi nhận được giấy báo của NVC (National Visa Center) năm 2019 chuẩn bị hồ sơ đến Tòa Đại Sứ Mỹ tại Paris cho buổi phỏng vấn đi Mỹ. Nhưng dịch covid đã treo buổi phỏng vấn vô thời hạn, tôi tự hỏi có nên phiêu lưu làm lại cuộc đời lần thứ hai vào tuổi đã xế chiều ?
Cây cam trước cửa sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà. Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh. Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Ông nhếch môi cười chua xót ngẫm lại cuộc đời mình: tuổi trẻ làm người lính VNCH, rồi bị tù hơn 13 năm, cũng mộng ước như bao nhiêu người khác nghĩ đến tổ quốc thân yêu, nhưng rồi lực bất tòng tâm, quay đi bước lại soi gương đầu đã bạc. Ông chạnh nhớ người vợ đầy xót xa đau ruột, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ trong thời gian ông bị tù đày. Qua Mỹ tìm tiểu bang Minnesota lập nghiệp, vợ chồng làm việc siêng năng, bắt tay vào cuộc sống cày bừa gầy dựng tương lai, lo các con ăn học và muốn an cư lạc nghiệp. Các con tốt nghiệp ra trường, lập gia đình và có cuộc sống riêng. Một ngày mùa hè người vợ bỏ cuộc với căn bệnh tàn nhẫn, dứt áo ra đi khi tuổi đời chưa tới 60. Ông chới với hỏng chân, tinh thần suy sụp chỉ biết mượn rượu uống cho say, công việc bỏ bê bị laid-off. Ông chẳng còn thiết sống, nhà cửa do vợ chồng gầy dựng tưởng sống tới bạc đầu, bù đắp những ngày khốn cùng cay nghiệt ở VN, thế mà vợ chồng ông đã đầu hàng... buông hết. Con trai sợ ông sinh bệnh ép về ở chung để chăm sóc,
Việc gì Bố làm, ai cũng tấm tắc khen. Trong mắt tôi, Bố thật tuyệt vời. Vậy mà bố không biết chữ! Lúc còn nhỏ, tôi không hề biết rằng, những chuyện do bản năng như đi đứng nằm ngồi thì không cần phải học. Còn lại không học thì không biết, bằng chứng khi học lớp hai, tôi đã biết đạp xe vù vù, trong khi nhiều bạn trong lớp cho tới lớp năm, vẫn chưa biết đạp xe. Lớn lên ở vùng sông nước, Bố cũng tập cho tôi bơi như con rái cá khi còn rất nhỏ, nên trong mắt các bạn, Bố thật cừ khôi. Từ khi biết Bố mù chữ, tôi không còn cười toe toét mỗi khi nghe các bạn khen bố nữa. Có một cái gì "lấn cấn" mà tôi không nói được: bực bội, mặc cảm, giận dỗi! Bây giờ tôi rất ngại ngùng, khi đi cùng Bố đến những nơi hội họp đông người, nhất là khi có mặt Bố mẹ của các bạn trong lớp. Bố của bạn này là Bác Sĩ, mẹ của bạn kia là cô giáo.
Nhạc sĩ Cung Tiến