Hôm nay,  

Canada day và independent day

01/07/202200:00:00(Xem: 2308)
 
Các-Tác-Giả-Nhận-Giải-Đặc-BIệt-và-Giải-Danh-Dự-trong-ngày-Lễ-Phát-Giải-VVNM-2021
Các Tác Giả Nhận Giải Đặc BIệt và Giải Danh Dự trong ngày Lễ Phát Giải VVNM 2021
 
Tên thật: Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021.
 
*
 
Hai nước Canada và Mỹ có hầu hết những ngày Lễ giống nhau. Bên cạnh mùa Lễ lớn như Giáng Sinh, New Year, còn có chung nhiều ngày Lễ khác như Halloween, Mothers Day, Fathers Day, Memorial Day, Veterant (Remenberance Day)… nhưng có hai mùa Lễ khác ngày riêng biệt, đó là Thanksgiving Canada mừng vào ngày Thứ Hai tuần lễ thứ hai của Tháng Mười trong khi bên Mỹ mừng vào Thứ Năm tuần thứ tư của Tháng Mười Một, và dĩ nhiên ngày Quốc Khánh cũng không giống nhau.
 
Canada Day, còn gọi là ngày Quốc Khánh của Canada, vào ngày 1 tháng Bảy hàng năm, và Ngày Lễ Độc Lập của Mỹ là 4 tháng Bảy. Tại bàn nhậu của mấy ông Cà Na Điên gốc Việt hả hê nâng ly:
 
-          Quốc Khánh của mình là 1 tháng Bảy, còn của “tụi Mỹ” là 4 tháng Bảy, vậy nghĩa là nước Canada ra đời sớm hơn bên đó! Hahaha …
 
Có người nói kiểu khác:

-          Biết đâu Canada và Mỹ là ...anh em, là bà con ruột rà vì hai ngày Quốc Khánh liền kề nhau!
    
Bà chị tôi bên Texas thì nói vui:
 
-          July 1 hay July 4 có khác nhau là bao, nhập hai nước thành một luôn cho rồi, cho gia đình chúng mình khỏi bị cách ngăn.
     
Nghe vậy, nhiều người (trên bàn nhậu) hoặc bàn tiệc karaoke nhao nhao phản đối:
 
-  Nhập sao được mà nhập, nước nào ra nước đó chớ!
 
-  Canada là đất nước hiền hoà yên bình, còn xứ Mỹ được tự do mua súng đạn nên lâu lâu lại có kẻ buồn tình buồn đời ra ngoài …xả đạn cho bớt xì trét. Mới đây vụ xả súng ở trường tiểu học bên Texas nữa kìa! Nguy hiểm quá, có ngày bị lạc đạn như chơi, tôi chẳng ham!
 
 - Mỗi lần tui du lịch qua Châu Âu, khi nhân viên hải quan nhìn passport Canada là nở nụ cười thân ái thoải mái đón chào, còn nghe nói thấy passport Mẽo là họ …lạnh lùng, phớt tỉnh Ăng Lê!

Nhưng cũng có những người khách quan hơn:

- Dù gì thì chẳng ai có thể phủ nhận Mỹ là cường quốc được (hay bị) cả thế giới nhìn ra ngó vào, còn Canada chính sách đối ngoại hiền hoà hơn, mềm dẻo hơn, và nói chung nước nào cũng có cái hay cái dở của nó, tuỳ theo hoàn cảnh và quan điểm cá nhân của từng người thôi.
 
- Sở dĩ nước Mỹ bị …ghét vì nước Mỹ giàu, nước Mỹ giỏi, cũng giống như xã hội mình nè, hễ ai đẹp ai tài giỏi thì chắc chắn có nhiều …kẻ thù, đúng hông quý vị ?
 
- Hãy nhìn về Việt Nam thì rõ, các cán bộ tuyên truyền của “đảng” luôn miệng chê bai Mỹ, chửi bới Mỹ, khoe thành tích “chống Mỹ năm xưa”, nhưng thử hỏi có tên cán bộ nào không có con, cháu đang du học bên Mỹ, làm việc tại Mỹ, thậm chí mua nhà và nhập quốc tịch Mỹ!?
 
Lần nào đề tài này cũng được đem ra tranh luận rất sôi nổi, mỗi nguời một ý, nhưng cũng may, toàn là bạn bè người quen với nhau, nên cuối cùng cũng là màn cụng ly dzô dzô dĩ hoà vi quý, chia tay ai nấy về nhà, người nào ôm cái tức trong bụng thì …mất ngủ ráng chịu.
 
Thực ra, có một số trường hợp người Việt ở Canada không thích nước Mỹ vì hồi ở trại tỵ nạn…không được đi Mỹ, hoặc vì nhiều lý do khác nhau, rồi ở đâu quen đó, rồi tìm ra những lý do không hay của nước Mỹ để... an ủi mình. Mỗi lần rơi vào hoàn cảnh cãi vã xung quanh chuyện Mỹ và Canada, tôi thường im lặng lắng nghe, hoặc ra tay giảng hoà, vì biết nói sao khi cả gia đình tôi ở bên Mỹ, nói không khéo là bị …bầm dập á. Đó là chưa kể, họ chưa biết tôi đang tham gia cuộc thi Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo. Nếu có kẻ “quá khích” hăm dọa vì tôi... cả gan viết về nước Mỹ trong khi đang ăn cơm Canada chắc tôi phải nạp đơn xin “tỵ nạn” bên Mỹ chớ sao! Nói đùa cho vui, dân Việt mình hiền khô, miệng nói thế này thế kia, nhưng trong lòng đâu có “mean” như vậy, đất nước nào là quê hương thứ hai của dân Việt tỵ nạn, có dân chủ tự do, tránh xa Cộng Sản Việt Nam, đều rất đẹp, đều đáng yêu, ở đâu quen đó mà thôi!
 
Nhỏ bạn thân của tôi đã từng cười chọc quê tôi, cảnh báo:

- Nhà ngươi là dân Canada mà bày đặt bon chen viết về nước Mỹ, ca tụng nước Mỹ, hổng sợ có ngày bị ...goánh sao ?
 
Tôi đáp:

- Ai biểu bên đây không có cuộc thi Viết Về Canada? Mà tui có kỷ niệm với nước Mỹ, có gia đình bên Mỹ, thì tui viết, mắc mớ gì... goánh tui!
 
Nói gì thì nói, tôi vốn là người... yếu bóng vía, nhát gan, nên trong các lần tranh cãi về chuyện Mỹ và Canada, có lần tôi phải lớn tiếng dõng dạc, kể cho mọi người nghe lịch sử Canada:
 
- Em nghe nói thưở xa xưa “đế quốc Mỹ” đã từng có ý định thôn tính Canada xinh đẹp của chúng mình đấy! Nhưng toàn quân toàn dân Canada đã quyết tâm đoàn kết, anh dũng chiến đấu đánh đuổi quân Mỹ ra khỏi biên cương, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ…
 
Nhờ câu nói này mà tôi được mọi người nhìn với ánh mắt thân mến, không bị... “kỳ thị” nữa.
 
Trở lại chuyện Canada Day, mỗi năm đến ngày này, trên Facebook lại lan truyền một clip ngắn gọn, hài hước, dễ thương để chọc phá người “láng giềng Mỹ”. Trong clip là hai căn nhà kế bên nhau, một bên là dân Mỹ, một bên là dân Canada. Đến ngày Canada Day, nhà bên Canada ra ban-công giăng hoa, treo cờ, bong bóng rộn ràng. Thấy vậy, ông Mỹ hàng xóm ghé mắt qua dòm, tò mò:

- Tụi bay làm gì dzậy?

Ông Canada vênh mặt:

- Chúng tôi ăn mừng ngày Lễ Canada Day!

Ông Mỹ nhíu mày:

- Ca-Na- Da- Day? Là cái quái gì thế?

- Cũng giống như July 4 của bên ông đó, bên này là July 1…

- Nhưng July 4 của Mỹ có nhiều lý do để ăn mừng: nước Mỹ có Eagel, có Freedom, có KFC … Còn tụi bay có gì mà ăn mừng ?

Bấy giờ ông Canada mới thong thả, nháy mắt dí dỏm đầy hãnh diện:
 
- Tụi này có nhiều lắm, kể sơ sơ… nhá hàng thôi nha: thứ nhất, tụi tao có chương trình y tế toàn dân, khi tụi tao bị gẫy chân vẫn có thể ung dung ăn snack trong khi ngồi chờ ở ER, thứ hai là Metric System, hầu như cả thế giới đều xài, trừ …tụi bay, tiếp đến là món poutine là hỗn hợp của gravy, french fries, and cheese curds, nếu thiên thần trên trời mở food trucks thì bảo đảm sẽ có món poutine độc nhất vô nhị tuyệt vời này đấy, ngoài ra tụi tao có real beer, không phải yellow water nhé, …còn nữa nhưng mà thôi ...à quên, phải kể đến môn thể thao Hockey, chúng tôi khai phá ra môn này trước tiên và hiện nay vẫn chơi giỏi nhất…
 
Ông hàng xóm Mỹ nhanh nhẩu ngắt lời:

- Nhưng American teams mới là đội chiến thắng Stanley Cup! Năm nay 2022 Canada bị loại khỏi Stanley Cup rồi đó cưng!

Ông Canada hơi ...quê, nhưng đốp ngay:

- Đúng thế: American Teams, nhưng Canadian Players! Còn cái vụ KFC tụi bay tự hào, tao nói nhỏ cho nghe nè, Colonel Sanders sống ở Canada từ năm 1965 đến 1980 đó nghen cưng!

Trong lúc ông Mỹ đang tẽn tò thì hàng xóm Canada tấn công thêm “quả” cuối cùng:

- Ồ, cũng có thứ bên Mỹ có mà tụi tao hổng có …

Ông Mỹ mừng rỡ:

- Phải thế chớ! Cái gì nào?

- Đó là đồng tiền cắc pennies! Tụi tao đã bỏ cái đám lộn xộn leng keng làm nặng bóp đó từ lâu rồi!

Ông Mỹ lúc này hết dám …cãi, liền tươi cười, giơ ngón tay cái lên, vui vẻ:

-          Yah yah! Chúc mừng Canada Day nha!

Ông Canada cũng tỏ tình thân mến:
 
-          Còn ba ngày nữa là July 4, tui cũng chúc mừng Independent Day tới ông và nước Mỹ luôn nha!
 
Dĩ nhiên, ai cũng biết đó là clip chứng tỏ máu hài hước của dân Canada. Có lẽ vì là hàng xóm thân quen, sát vách nhau, dân hai bên biên giới qua lại như một nhà vì cùng chung ngôn ngữ và chung nền văn hoá Bắc Mỹ, nên người Canada và Mỹ khoái... chọc quê vui vẻ lẫn nhau .
 
Nhớ hồi bầu cử Tổng Thống mấy năm trước đây, khi bác Trump trong chiến dịch quảng cáo có những chiếc nón màu đỏ in slogan: “Make America Great Again” thì bên Canada cũng cho ra đời những chiếc mũ màu đỏ nhân ngày Canada Day với hàng chữ: “Canada is already Great!” (hèn chi trong nhiệm kỳ bốn năm Tổng Thống Trump hổng thèm qua thăm Canada). Sau đó, trong giai đoạn tranh cử nhiệm kỳ hai của Trump, um xùm chuyện bỏ phiếu gian lận giữa hai phe Dân Chủ và Cộng Hoà, chuyện BLM ồn ào, dân Canada lại vui vẻ kể nhau nghe câu chuyện: Cũng hai ông hàng xóm liền kề Mỹ và Canada trong câu chuyện trên, lần này ông Mỹ được dịp móc lò dân Canada:
 
- Ê Canada!!! Đất nước tụi bay sống êm ả, “boring” quá hen, chẳng có “điểm nhấn” gì ráo trọi, vậy tụi bay làm gì để giải trí ?
 
Ông Canada bốp chát không cần suy nghĩ:
 
- Tụi tao xem kịch…bầu cử và kịch…BLM của tụi bay!
 
Nói gì thì nói, Mỹ và Canada vẫn là hàng xóm với nhau rất hoà bình. Chiến tranh thuở ban sơ mới lập quốc chỉ là chuyện xưa lắc xưa lơ, đã đi vào quên lãng. Hai nước dính liền nhau, gần gũi vô cùng, tuy chính sách ngoại giao, kinh tế, chính trị, xã hội …có thể khác biệt, có chút mâu thuẫn cũng là chuyện thường tình. Ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt, tôi lạc quan mà nói rằng, đa số dân “Cà Na” gốc Việt hay gốc da trắng đều yêu mến nước Mỹ, cũng gần như yêu mến bài Quốc Ca “O Canada” và xứ Lá Phong dấu yêu. Các anh chị tôi bên Mỹ rất yêu bài Quốc Ca Mỹ “The Star-Spangled Banner” và cũng mến xứ sở Lá Phong Canada. Riêng ông xã tôi còn thuộc luôn cả điệu nhạc và lời Quốc Ca Mỹ, vì anh ấy mê thể thao, mà giải nào cũng có ...đội Mỹ thắng, nhất là Olympic, đội Mỹ thắng ào ào như vũ bão, nên có phần trao giải, vinh danh lá cờ và nhạc Quốc Ca hung dũng vang lên, nghe riết rồi ...thuộc luôn hồi nào hổng hay. Bởi vậy bà chị tôi cũng ...có lý, khi từng mơ ước nhập cả hai nước với nhau cho... tiện bề sổ sách!
 
Mà suy cho cùng, Canada Day, Independent Day, 1 tháng Bảy và 4 Tháng Bảy có cách xa là bao?!
 
Edmonton, Canada Tháng 7/2022

Ý kiến bạn đọc
07/07/202202:16:49
Khách
Hoan nghênh dự luật về sở hữu súng đạn của thủ tướng Justin Trudeau:

30/5/22: Thủ tướng Canada Justin Trudeau đưa ra dự luật cấm mua, bán , nhập cảng súng đạn. Cần rà xét lý lịch của người muốn mua súng. Chính phủ sẽ bỏ tiền ra mua lại súng của tư nhân. Bạo hành gia đình hoặc dùng súng để quấy nhiễu người khác là sẽ bị tước quyền sở hữu súng.
Ông Trudeau nói" Khác hơn là xử dụng súng để đi săn hay giải trí, không có lý do gì cần thiết phải có súng trong cuộc sống hàng ngày ở Canada".
Ông bộ trưởng Bill Blair phát biểu " Sở hữu súng là một đặc quyền chớ không phải là một quyền đương nhiên ".

Có nhiều hy vọng rằng Quốc Hội sẽ chấp thuận dự luật này.
07/07/202202:12:48
Khách
1/9/18- Bà Meghan McCain- con gái của thượng nghị sĩ Cộng Hòa John McCain- phát biểu " Nước Mỹ của John McCain không có nhu cầu cần tái vĩ đại vì nước Mỹ luôn luôn vĩ đại " "The America of John McCain has no need to be great again because America was always great.”
02/07/202223:52:49
Khách
Hay quá bà Tám Edmonton.
02/07/202222:41:26
Khách
Hay , tìm hiểu và biết được nhiều điều về 2 nước
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 496,129
Mấy nay công việc trong hãng chậm quá, đơn hàng hổng có, mọi người tụm năm tụm ba nói dóc, bàn tán cả ngày. Mỗi nhóm có đề tài khác nhau. Nhóm đen tụi thằng Kieth, thằng Eddie, thằng Aaron… thì lúc nào cũng chuyện cá độ bóng chày, bóng rổ, bóng cà na, chuyện cầu thủ này chơi đẹp, cầu thủ kia xuất sắc, chuyện thằng Willi tát xướng ngôn viên trên thảm đỏ giải Oscar… Nhóm gốc mít như anh Tuấn, thằng Khôi thì toàn chuyện Việt kiều về nước ăn chơi, chuyện ông này bà nọ ăn bẩn...Nhóm thằng Andre, Jose… thì tám chuyện Mễ Tây Cơ. Nhóm đàn bà thì hổng biết nói chuyện chi nhưng chưa bao giờ thấy miệng nghỉ ngơi, kể cả lúc ăn uống, tám liên tu bất tận.
Dưới ánh nắng chiều chói chang, nhìn những quân nhân huấn luyện oai vệ với tác phong nghiêm chỉnh, các nam nữ tân binh mạnh mẽ, nhanh lẹ trong quân phục của người lính, ba-lô nặng trĩu trên vai đi đứng thao tác gọn gàng ngoài sân trường, các cô cậu học sinh thích thú xầm xì to nhỏ với người thân. Đi ngang cổng chính chúng tôi thấy câu phương châm của trường được ghi đậm trên cao “ We will not lie, steal, or cheat, nor tolerate among us anyone who does ” như một huấn từ của khóa sinh. Kế tiếp, chúng tôi được đưa tới sân cờ nơi có một bức tường đá đen dài gần ba thước hơi uốn cong có ghi tên các sĩ quan tử trận trong chiến tranh với dòng chữ được khắc như sau “ In Memory Of Our Fellow Graduates Who Have Fallen in Battle.” để mặc niệm!
Viết những dòng tâm can này vào ngày Nguyễn Văn Kỷ Ngọc Thuyền - bé Bi con tôi tròn 46 tuổi, trái tim thương tật của người cha Mai Quan Vinh chỉ khát khao duy nhất một điều, lần cuối trong đời cha được ôm chặt bé Bi vào lòng nghe con khẽ gọi hai tiếng “Cha ơi!…”
Quốc Kỳ của một quốc gia dĩ nhiên luôn luôn phải được tôn kính, yêu mến và trân trọng từ người dân của đất nước đó, bởi mỗi một đất nước vĩnh viễn chỉ có một Tổ Quốc và một Màu Cờ, nhưng bất hạnh thay lịch sử đã ghi lại biết bao nhiêu quốc gia sau cơn binh biến, hay sau những cuộc chiến tàn khốc, đất nước đã phải thay tên đổi họ, và lá quốc kỳ cũng đành ngậm ngùi thay hình đổi dáng cho phù hợp với tình trạng đất nước. Việt Nam của Thu Quỳnh cũng cùng chung số phận bi đát đau thương như thế khi cuộc chiến Nam Bắc tương tàn vừa kết thúc.
Thằng tôi lại lợi dụng mùa đông lạnh lẽo cùng với mùa đại dịch Cô Vi dai dẳng bị nằm nhà tù lỏng nên lấy sơn dầu, khung vải và cọ vẽ vung vít làm vui. Có chị bạn rất thích tranh tôi trưng lên Facebook và than ông trời bất công quá vì tài vẽ vời và viết văn vớ va vớ vẩn của tôi. Thật ra ai cũng có tài năng không ít thì nhiều mà nếu không dùng và luyện tập thì tài năng có hay chi mấy cũng bị hao mòn và mất mát. Nên tôi sáng tác hơi nhiều tranh, chất đầy trong phòng ngủ của cậu con trai đã dọn đi San Francisco làm thầy lang. Hai chúng tôi đã phải bàn nhau “xuất cảng” số lượng tranh trong nhà. Bạn bè ai biết thưởng thức nghệ thuật của mình thì cho không biếu không, khi thì trưng bán trên mạng saachiart.com và Instagram, bầy tranh bán khi mùa garage sale bắt đầu và có khi liều lĩnh dựng lều bán tại các Hội Chợ nghệ thuật địa phương để ai ngưỡng mộ tranh của mình thì khuân về nhà giùm.
Còn niềm sung sướng nào bằng khi được tiếp xúc các đàn chị đàn anh, bậc thầy cô xuất chúng. Mỗi ngày tôi được tắm gội trong biển thơ, và tưởi tẩm suối văn chương. Đọc tác phẩm nào cũng đều thấy có cái hay riêng để học hỏi, tác giả này có lối văn trong sáng, tác giả kia ý tưởng hay, tác giả nọ nội dung câu chuyện luôn hướng thiện, tác giả khác sưu tập những tài liệu bổ ích..v..v...Ngoài ra hội có nhiều trò chơi thú vị như làm thơ nối tiếp vần cuối, nạp bài về chủ đề này hay chủ đề nọ để ra sách, đóng góp câu chuyện ngắn dưới 100 chữ, hoặc mục tán gẫu đùa giỡn của 2 hội đàn bà.
Ông bà trùm Nguyện là một trong những người sáng lập ra họ đạo lẻ này. Ông bà đã bước vào lứa tuổi “bát thập cổ lai hy”, định cư ở đây từ những ngày còn chân ướt chân ráo, hoang mang lẫn vui mừng, bắt đầu cuộc sống mới, tự do trên đất nước được mệnh danh là Vùng Đất của những người Can Đảm (Land of the Braves). Ông Nguyện là một cựu hạ sĩ quan ngành truyền tin của quân lực Việt Nam Cộng Hòa, vượt biển và đến Mỹ năm 1980. Bà Hồng, vợ ông, cùng 2 con vượt biển 3 năm sau đó rồi đoàn tụ với ông vào năm 1984. Nhiều người tỵ nạn Việt Nam khác cũng dần tìm về đây, họ sống yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
Thấm thoát cho đến nay, khi cộng đồng người Việt tại Nam California phát triển không ngừng, người kéo đến “đất lành chim đậu” ngày càng tăng, các chị đã là những nhân viên thâm niên kỳ cựu tại đây, rành rẽ các luật welfare, an sinh xã hội, góp phần giúp cộng đồng Mỹ và cộng đồng Việt bằng những kinh nghiệm và bằng niềm yêu thích công việc. Nghe các chị kể nhiều câu chuyện, nhiều mảnh đời đó đây mà công việc đã cho cơ hội gặp gỡ, với tất cả niềm vui và hãnh diện, tôi cảm thấy đó cũng là sự thành công trong nghề nghiệp của các chị.
Chồng bà đánh cá ngoài biển, rồi theo người ta vượt biên đi mất. Một tay bà ở lại chèo chống nuôi con. Thời gian đầu không có tin tức gì của ông ấy. Gần chục năm sau mới thấy thơ về, nói ổng đã lấy vợ khác rồi. Ổng xin lỗi bà mong bà thông cảm, vì cuộc sống nơi xứ người khó khăn và bơ vơ quá. Bà kêu thằng hai viết thơ trả lời ba, rằng “Má hiểu hoàn cảnh của ba. Má không buồn đâu. Ba đừng lo, ráng giữ gìn sức khỏe“. Khi đọc những lời đó cho con, mắt bà ráo hoảnh. Nhưng buổi tối bà ngồi nhìn ngọn đèn dầu leo lét, nước mắt ở đâu mà cứ tuôn hoài.
Hôm nay tôi muốn giới thiệu đến bạn đọc một tâm tình khác, một ước mơ to lớn hơn mang tính cách cộng đồng. Hoài bão của một người bạn mà tôi tình cờ quen biết mới đây, có dịp viếng thăm khu vườn cây trái đang hình thành và một ước mơ, muốn khơi dậy tâm tình của cộng đồng người Việt rất đáng khích lệ của anh.Truyện bắt đầu từ vài năm trước, anh liên lạc và đến khu vườn của chúng tôi mua các loại cây giống như: Mận chuông, sapoche, chuối sứ...dần dần nói đến việc mò cua, bắt ốc, câu cá trong hồ, các loại cá anh thích ăn, thỉnh thoảng bắt được các loại cá này thì tôi nhắn tin anh đến lấy.Đường Colonial là trục lộ chính của Orlando, đặc biệt của người Việt. Chúng tôi đi lại trên con đường này hầu như mỗi ngày, trông thấy tấm bảng hiệu để tên Việt Plaza, lại có tượng đức Trần Hưng Đạo thật to ở ngay lối vào. Biết là của người Việt nhưng cũng không để ý lắm. Mới đây anh đến lấy cá và biếu lại một bọc trái trứng cá. Cái xe tải anh lái có dán chữ VIET PLAZA. Hỏi ra mới biết anh chính là chủ củ
Nhạc sĩ Cung Tiến