Hôm nay,  

Ngày Qua Giông Bão.

07/06/202208:33:00(Xem: 18847)

Tác giả tên thật Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Lần đầu tham dự chương trình VVNM. Bà đã từng cộng tác với nhiểu tờ báo tại hải ngoại. Sau đây là câu chuyện của chính tác giả.

***

Đang có cơn bão bay qua thành phố, nên hôm nay trời lồng lộng gió. Tôi đứng lên, định khép cửa sổ, thì nhìn thấy thùng đựng rác của nhà mình đang bị gió cuốn lăn ra đường. Sợ ảnh hưởng người qua lại, tôi vội vã chạy xuống lầu, mở cửa bước ra. Cánh cửa dập lại ngay sau lưng tôi thật mạnh.

— Gió lớn quá.

Richard, người hàng xóm nhà bên phải, vừa kéo thùng đựng rác vào góc sân cho tôi, vừa nói.

Tôi gật đầu

— Vâng. Cảm ơn anh.

Richard cười, nhún vai rất… Mỹ

— Có gì đâu, tiện tay thôi mà.

Vừa lúc đó, chiếc xe hơi trắng thắng lại thật gấp phía bên trái chúng tôi. 

Katy nhảy xuống, nhanh như một con sóc.

Mẹ Katy mở cốp xe khệ nệ khiêng ra thùng bánh Girl Scout Cookies. Richard đúng chuẩn đàn ông Mỹ, vội chạy đến đỡ lấy:

— Để đó tôi làm cho.

Katy bám theo chú Richard,nằng nặc đòi chú Richard mở thùng bánh và lấy ra một hộp , chạy đến đưa cho tôi:

— Của cô nè.

Tôi đón lấy hộp bánh từ tay con bé.

— Cảm ơn cháu. Để cô gửi tiền cho cháu nhé.

— Không, cô không phải trả tiền. Là cháu biếu cô đó.

— Nhưng đây là bánh cháu bán để gây quỹ mà. Cô phải trả tiền chứ.

Katy phụng phịu

— Hôm nọ cô hái táo cho cháu cô có lấy tiền đâu.

Tôi sực nhớ ra, khoảng hai tháng trước, cây táo trong vườn nhà tôi đơm quả. Trái chín đầy cả cây, trông thật thích mắt. Một lần, tôi trông thấy Katy đứng nhìn  đôi mắt mở to thèm thuồng. Tôi vẫy tay kêu con bé vào vườn và hái cho con bé một giỏ đầy. Khệ nệ ôm giỏ táo về, con bé không quên cảm ơn tôi và hứa hẹn

— Lúc nào cháu sẽ biếu cô quà nhé.

Amber, mẹ Katy như đã hiểu chuyện mỉm cười với tôi.

— Thôi cô nhận đi cho cháu vui.

— Ừ, vậy cho cô xin hộp này nhé. Tôi xoa đầu Katy nói tiếp.

— Jenna nhà cô mê Girl Scout cookies lắm. Cháu bán cho cô thêm năm hộp nhé.

Richard cũng giơ 5 ngón tay:

— Lũ trẻ nhà chú cũng thích bánh này lắm. Chú mua 5 hộp luôn.

Katy mở to đôi mắt xanh biêng biếc:

— Cảm ơn cô chú nhé. Cháu đắt hàng quá đi.

Cả ba người lớn chúng tôi nhìn vẻ ngây ngô dễ thương của con bé, rồi nhìn nhau cười vang.

 

Gió cuộn mây đen kéo theo cơn giông ầm ào đến. Chúng tôi chạy vội vào nhà.

Qua khung kính cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy một màn mưa trắng xoá đổ tràn như thác.  Những hàng cây cao quăng quật chực gẫy gập trong gió cuốn.

Từng tia chớp loé lên tưởng chừng có thể xé nát bầu trời, xen lẫn những tiếng sấm liên hồi giăng giật.

Tôi hít một hơi dài, nghe thật ấm áp từ hơi ấm chiếc máy sưởi đang lang tỏa khắp nhà. Vâng, cảm giác ấm áp vô cùng của người từng đi qua giông bão …

 

Hôn nhân gẫy đổ để lại cho tôi đầy đau thương và gian truân. Cuộc sống bắt đầu không chỉ khó khăn đời thường, mà còn là những khó khăn của đời đi dân, tứ cố vô thân nơi xứ lạ.


May mà tôi còn có hai đứa con nhỏ để có nghị lực mà bước tới.

Nhưng, định mệnh vẫn còn muốn trêu ngươi tôi. Cơn bệnh ung thư ngực quái ác đã tìm đến với tôi, như thêm một đòn giáng chí mạng vào cuộc đời bất hạnh. Tiền bạc không có. Bảo hiểm sức khỏe không có. Người thân không có. Luật lệ, kiến thức của xứ người tôi cũng không có. Sẽ như thế nào, những ngày trước mắt của ba mẹ con tôi?


Có lẽ Susan là một Thiên sứ mà Chúa đã mang đến cho tôi. Chỉ là một khách hàng của tiệm Nail nhỏ của tôi, nhưng hiểu hoàn cảnh gia đình tôi, chị đã an ủi và đưa tôi đến bệnh viện.


Doctor Hospital. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nơi này. Ba mẹ con tôi ngỡ ngàng dắt díu nhau đi theo sau Susan. Chúng tôi ngồi ở phòng đợi khoảng hơn một giờ, thì đến lượt khám.


Susan nhanh nhảu giới thiệu:

— Đây là bác sĩ Cooper. Và đây là bà Trần.

Đã tiếp xúc trước với Susan, nên bác sĩ đã nắm bắt được tình hình. Ông bảo tôi ngồi trên giường bệnh và nhẹ nhàng trấn an:

— Chúng ta sẽ bắt đầu việc chẩn đoán nhé. Bà cứ việc ngồi yên, đừng lo lắng hay sợ hãi gì cả.

Một vật gì đó đưa vào người tôi, đi sâu thêm từng chút, từng chút sau mỗi nhịp bấm “tách” của bác sĩ.

Tôi đau nhói từng lúc. Máu chảy ướt. Hai đứa con tôi mắt đỏ hoe, cố cắn môi không khóc. Một đứa nắm chặt tay tôi. Một đứa lấy khăn giấy lau máu, rồi vội vàng dấm dúi vứt đi.

Màn hình trước mắt chúng tôi hiện ra vùng xám loang lỗ. Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai tôi, cố thông báo bằng một giọng bình thường nhất có thể:

— Những chỗ màu xám là nơi tế bào ung thư đang hoạt động.

Vẫn biết là thế. Nhưng nỗi lo mơ hồ bây giờ đã là sự thật hiển hiện cụ thể. Tôi bật khóc tức tưởi. Một trời u ám ập đến. Căn bệnh này cần rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Tôi đào đâu ra tiền khi còn phải kiếm sống hằng ngày? Rồi các con tôi sẽ sống thế nào khi không còn mẹ?

Susan và bác sĩ Cooper trao đổi nho nhỏ gì đó. Ông gật đầu và bước nhanh vào phòng làm việc bên trong.

Mẹ con tôi ôm lấy nhau ,nước mắt ràn rụa.

Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Bác sĩ Cooper bước ra. Ông khoác tay với nụ cười rạng rỡ:

— Bà là mẹ đơn thân và có thu nhập thấp, nên Medicaid sẽ trả toàn bộ chi phí chữa trị lẫn phẫu thuật. Yên tâm nhé.

Susan reo lên:
  

— Cảm ơn Chúa.

Các con tôi nhảy lên tíu tít:

— Mẹ được cứu rồi. Cảm ơn bác sĩ.

 

Thời gian chờ sắp xếp để lên lịch phẫu thuật là hai tháng .Trong thời gian đó, tôi phải qua bao nhiêu bước, từ kiểm tra sức khỏe, xét nghiệm máu, MRI, gặp gỡ bác sĩ  Lyn, người sẽ tái tạo ngực cho tôi…

Hai đứa con tôi cùng với chồng và bạn của Susan, đã hiến máu để dự trù cho đợt phẫu thuật.Tuy chúng tôi không đồng nhất loại máu, nhưng lúc đó, bệnh viện sẽ trao đổi thành loại máu tôi cần.

Từ những lần tiếp xúc với y tá và nhân viên bệnh viện, tôi biết thêm nhiều điều về bác sĩ Cooper. Ông là một Christian, một bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất nhì Augusta, và còn là một người có tâm.

Con gái lo lắng cho mẹ, nên hay lén mẹ gọi điện thoại cho bác sĩ .Dù bận bịu trăm việc, ông luôn bắt phone hay gọi lại nếu bận, và sẵn sàng giải thích thật cặn kẽ những thắc mắc , lo âu của các con tôi.

Ca phẫu thuật ấn định vào đầu tháng hai. Chỉ còn vài hôm nữa thôi. Mọi người khuyên tôi tịnh dưỡng, tránh nghĩ ngợi nhiều, dành sức cho cuộc phẫu thuật. Nhưng lòng tôi rối như tơ vò. Mùa này tiệm rất chậm. Thu nhập ít ỏi không đủ đóng chi phí cho tiệm và apartment, nơi mẹ con tôi sống. Tôi lại nghỉ không làm việc, làm sao các con tôi vừa học vừa có thể cáng đáng tiệm? Nhiều đêm tôi thao thức, nước mắt chảy ướt đẫm gối.

Chiều muộn khi tôi chuẩn bị đóng cửa tiệm, thì Susan đến. Tôi mời chị ngồi .Các con tôi cũng xúm xít quanh. Mọi người bảo sẽ dành cho tôi bất ngờ.

Susan đưa cho tôi phong bì:

— Quà cho Trần này.

Tôi ngạc nhiên:

— Gì thế chị?

Susan và các con cùng giục:

— Mẹ cầm lấy và mở ra đi.

Tôi rút tờ ngân phiếu ra, nhìn trân trân, không tin vào mắt mình. Ba ngàn đồng. Số tiền tạm đủ để tôi trang trải chi phí trước mắt.


— Mọi người trong nhà thờ quyên góp số tiền này cho Trần. Susan nói.


— Con sẽ nghỉ học một khoá ở College. Đứa con gái lớn của tôi nói.


— Con được nhà trường đặc cách cho học ở nhà 2 tháng. Bài vở mỗi ngày các giáo viên sẽ email cho con. Con gái nhỏ nói.


— Mọi việc ổn rồi. Đừng lo nữa nhé Trần .Susan nắm lấy tay tôi.


Tôi gật đầu nhìn những người thân yêu của mình qua màn nước mắt.

 

Tôi đã trải qua cuộc phẫu thuật dài lê thê, đầy đau đớn và nguy hiểm. Nhưng tình mẫu tử đã cho tôi bản năng sinh tồn mãnh liệt để vượt qua.

Tôi đến bệnh viện từ tờ mờ sáng, nhưng đến mãi 8:00 tối mới tỉnh dậy. Susan và các con nắm chặt tay tôi. Chúng tôi khóc như chưa bao giờ được khóc.

Tôi nằm ở bệnh viện 5 ngày. Những dây nhợ nối với những túi nhỏ đựng máu lẫn với chất nhầy treo khắp người tôi. Và những vết thương khiến tôi đau đớn vô cùng. Cứ khoảng 15’ tôi phải bấm nút ở đầu giường, để thuốc giảm đau tự động bơm vào người.

Tuy vậy, đây là thời gian tôi hạnh phúc lắm. Pastor Brian và những người trong nhà thờ đến thăm tôi Ban đêm các con tôi vào với tôi. Nhìn chúng nằm vật nằm dựa trên ghế sopha mà thương quặn ruột.

Các cô y tá thật tận tụy. Họ ân cần chỉ cho các con tôi cách chăm sóc mẹ.

Bác sĩ Cooper và bác sĩ Lyn cũng ghé đến thăm hỏi tình hình sức khỏe của tôi sau giờ làm việc.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình người, một thứ tình cảm ấm áp vượt qua hết những biên giới của màu da và chủng tộc.

 

Bác sĩ khuyên tôi nghỉ dưỡng ít nhất là 8 tuần. Nhưng chỉ 6 tuần ,tôi đã ra tiệm. Làm sao mà yên lòng được khi còn bao nhiêu mối lo cơm áo. Nhờ ơn trên, sức khỏe tôi cũng ổn, tuy những cơn mệt thường xuyên kéo đến khiến tôi muốn hụt hơi.

Tôi nhận được rất nhiều thiệp và quà của khách hàng, những người trong nhà thờ và cả từ bệnh viện. Chỉ là những dòng chữ chúc sức khỏe, chúc bình an, hay những vật rất đơn sơ như khăn quàng, đôi tất… Nhưng tôi nghe thật ấm lòng.

Có lẽ, tất cả tình yêu thương, sự quan tâm của mọi người quanh tôi, đã đem đến cho tôi sức sống và nghị lực để vượt qua những ngày gian khó.

 

Cuối cùng rồi các con tôi cũng lần lượt hoàn tất College và nhận được việc làm rất tốt. Tôi đã khóc những giọt nước mắt thật hạnh phúc trong ngày tốt nghiệp của con. 

Các con đã thành đạt Nguồn kinh tế không còn đặt nặng trên vai, và sức khoẻ yếu, nên tôi đã nghĩ đến chuyện bán đi cửa tiệm.

Con gái nhỏ của tôi lấy chồng, sống cuộc đời của nó, ổn định và hạnh phúc.

Con gái lớn nghĩ sâu hơn. Bảo rằng con lo cho mẹ trước rồi mọi việc tính sau. Con làm việc chăm chỉ, thăng tiến nhanh. Bốn năm sau, con lên chức, lên lương và mua một ngôi nhà mới trong khu dân cư qui hoạch. Nhà đẹp và rộng rãi, có vườn sau nhà, có Master room ở dưới nhà. Con nói, “Để sau này lớn tuổi, mẹ không phải lên xuống cầu thang nguy hiểm.”

 

Cửa nhà chợt mở và Jenny ùa vào như cơn lốc.

— Mẹ ơi, con về rồi đây.

Tôi lau vội nước mắt và bước ra.

Jenny phụng phịu:

— Mẹ lại khóc nữa rồi.

Tôi cười:

— Pink tears thôi mà.

— Chào bác

Tôi nhìn ra cửa. Jack, bạn trai của con gái cũng vừa vào.

— Ừ, con đến chơi.

Con gái hối:

— Mẹ thay đồ đi. Hôm nay chúng ta ăn ngoài.


Tôi ái ngại:

— Mưa gió thế này mà đi đâu con.

Con chạy đến ôm mẹ thật tình cảm:

— Kệ mưa gió đi. Sinh Nhật mẹ mà làm sao không tổ chức cho được.

  

Cuộc đời này không phải là cổ tích. Nhưng đâu đó trên trái đất vẫn tồn tại một đất nước với những con người như bước ra từ thần thoại. Họ sẵn sàng đưa tay ra cứu lấy những mảnh đời khốn khó, sẵn lòng gieo rắc muôn vạn vạn hạt mầm nhân ái.

Và biết bao kỳ tích đã xuất hiện, không từ cây đũa thần như trong truyện kể, mà từ những tấm lòng…

 

 

 

Biển Cát.

Ý kiến bạn đọc
25/06/202201:59:59
Khách
Cảm động và biết ơn đất nước và con người đã rộng tay với tất cả di dân
08/06/202215:14:42
Khách
Sin excusa ni pretexto: un conductor negligente, debe responder por las lesiones y pérdidas que causan sus acciones a las víctimas y sus familias. Nuestros abogados de accidente de carro en Santa Ana, tienen el 99% de casos ganados, han logrado recaudar más de $100 millones de dólares en acuerdos a favor de nuestros clientes.

https://abogadosdeaccidentesahora.com/locaciones/abogados-de-accidentes-en-santa-ana-calle-17/abogado-de-accidentes-de-carro-en-santa-ana/
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 496,351
Gần hai năm tôi bị ép buộc phải nghỉ dưỡng sức vì dịch Covid tung hoành trên toàn thế giới, và vì hãng đang làm đóng cửa để chuyển qua tiểu bang khác, trong khi tiền thất nghiệp chỉ lãnh được có $447 một tuần. Căn nhà đang ở dù đã trả xong, tiền bills hàng tháng không đáng kể, nếu xài tằn tiện thì với công việc đang làm thêm, may đồ cho lính được trả tiền theo sản phẩm cũng đủ sống lây lất qua ngày, nhưng muốn chi tiêu việc gì to to, hoặc giúp đỡ chỗ nào thì phải tính toán một chút, nên tôi quyết định tìm công việc ở hãng xưởng để làm.
Rặng Smoky Mountain tọa lạc trên hai tiểu bang: North Carolina và Tennessee. Vốn được công nhận là công viên quốc gia đầu tiên của nước Mỹ (1940), tiếp đến năm 1983 được Unesco công nhận là di sản của nhân loại… núi rừng trùng điệp và hùng vĩ, có nhiều chặng sương khói phủ mờ, mây trắng quyện lấy lững lờ chẳng tan. Có lẽ người xưa nhìn thấy cảnh tượng này mà gọi tên là Smoky chăng? Hoặc giả những trận cháy rừng, khói bốc cao mà gọi là Smoky? Cũng có giả thuyết cho rằng: Người Mỹ bản địa (Indian) xa xưa, thường đốt khói thơm trong những nghi lễ hiến tế ở những địa điểm linh thiêng trên dãy núi này, vì thế mà được gọi là Smoky.
Tôi có 3 anh em và là những trẻ sớm mồ côi cha. Ba tôi mất lúc cô em út của chúng tôi được 6 tháng. Khi em đang còn ở Tiểu học thì người Mẹ hiền hậu, dịu dàng của chúng tôi lại ra đi. Vậy là chúng tôi mồ côi cả Cha và Mẹ từ thơ ấu nhưng anh em tôi may mắn đươc hai bên ông bà Nội, Ngoại thương yêu, chăm sóc. Anh Cả tôi được cưng nhất nhà vì anh là cháu đích tôn lại ngoan ngoãn, chăm học. Anh được ông Nội gởi về thủ đô học trước tiên, rồi lần lượt mới tới các em.
Thế là hết Tết. Mọi sinh hoạt trở lại bình thường. Trẻ con đi học người lớn đi làm, chúng không còn phải chạy hỏi lung tung, mua cho được những thứ mẹ già muốn cho ngày Tết Việt Nam. Chẳng biết vài chục năm nữa, cháu chắt toàn mắt xanh, tóc vàng kiếm đâu ra giò thủ, nem chua để cúng các cụ.
Cứ tưởng chuyện lừa đảo chỉ thường xảy ra ở các nước chậm phát triển, nhưng xét cho cùng và theo kinh nghiệm bản thân, chuyện lừa đảo còn khiếp đảm hơn ở Mỹ. Lừa đảo kiểu mánh mung là chuyện nhỏ; lừa đảo qua khoa học, kỹ thuật thì rất khó mà tránh. Chắc chắn những ai đã từng ở Mỹ một thời gian ngắn cũng đã chiêm nghiệm rất nhiều cách người lừa đảo người từng giờ, từng ngày. Tôi không dám lạm bàn vô vàn trường hợp của người khác; trong phạm vi bài nầy tôi chỉ muốn chia sẻ với quý vị kinh nghiệm bản thân. Có ngu ngơ, có cả tin, có tính toán… sai lầm, và phần nhiều là do người ta khai thác lòng tham ẩn giấu trong tôi.
Tiếng vợ tôi hốt hoảng hét vang lên, tôi quýnh quáng và hình như tôi đã thả chân ga cho xe chạy chậm lại vì không còn nhìn thấy gì ở trước mặt bởi tấm kính xe đã rạn nát, vô số mảnh vỡ nhỏ li ti rơi vung vải trong xe nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và vội quay qua nhìn bà xã tôi thì thấy mặt cô ấy xanh mét nhưng cũng không bị gì. Trong khi ấy thì vợ tôi lớn tiếng hối thúc: - Tấp vô lề…tấp vô lề nhanh lên anh!
Theo thần thoại La Mã, “bông hoa nhỏ bé này có nguồn gốc từ Belides một trong các nữ thần chăm sóc những khu rừng. Một hôm khi Belides đang nhảy múa với người yêu là Ephigeus, cô đã lọt vào mắt xanh của Vertumnus (vị thần cai quản các vườn cây). Để bảo vệ cô khỏi sự săn đuổi này, Flora, nữ chúa các loài hoa, đã biến cô thành một đóa hoa Cúc trắng.
Cơn mưa nửa đêm làm tôi tỉnh giấc. Không gian thật im ắng. Mới hai giờ sáng. Nhìn lên màn hình camera phòng mẹ, trong cái ánh sáng mờ mờ, dáng mẹ nằm co ro, không nhúc nhích động đậy cũng chẳng nghe tiếng húng hắng ho hay tiếng trở mình như mọi đêm. Với một linh cảm không tốt, tôi choàng dậy rón rén xuống cầu thang, bước nhanh vào phòng mẹ. Dưới lớp chăn dày, mẹ nằm co quắp, khổ sở đến tội nghiệp. Đã bị nhắc nhở nhiều lần nhưng cái tật ngủ trùm mặt trùm đầu kín mít vẫn không chịu bỏ. Vừa ngộp thở vừa xấu xí. Kéo nhẹ tấm chăn che, cúi thật sát mới nghe tiếng thở yếu ớt của mẹ, lúc đó tôi mới thật hoàn hồn. Cám ơn Trời Phật, mẹ vẫn còn đó với chúng tôi.
Tâm vẫn còn trẻ, khi vào xin việc khoảng 30 trở lại và có trên 5 năm kinh nghiệm trong nghề. Phỏng vấn interview kiến thức khá vững, không đòi hỏi lương quá cao, là người lý tưởng với công việc tôi đang cần, mặc dù khi đó một nhân viên khác trong hãng cho biết Tâm ở một hãng khác mấy năm trước làm việc bê bối và từng bị đuổi. Nhưng tôi đang cần người, vả lại nghĩ rằng Tâm có bê bối mấy năm trước, bây giờ biết đâu đã thay đổi? Cho Tâm một cơ hội thử xem.
Ngày ban tổ chức làm lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ, tôi và ông xã xem qua hình ảnh, và vài ngày sau được xem cả chương trình qua đài SBTN mà một thân hữu gửi link. Buổi lễ trang trọng, ấm cúng, phần ca nhạc là những nhạc phẩm giá trị được trình bày qua những tiếng hát có nội lực. Tôi được thấy những khuôn mặt xưa nay chỉ biết tên qua các bài dự thi, được biết thêm nhiều điều rất thú vị. Thấy tôi ngẩn ngơ tiếc nuối, ông xã tôi lại… khơi mào: - Lần trước em gửi chục bài, vậy lần này còn …ý tưởng gì để dự thi nữa không? Tôi ỡm ờ: - Dĩ nhiên là vẫn còn, anh...đợi đấy...!
Nhạc sĩ Cung Tiến