Hôm nay,  

Đi Cancun Mùa Covid!

27/12/202109:13:00(Xem: 5614)

Thanh Mai

Tác giả Thanh Mai là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Đây là bài mới nhất của cô.


***


Nghe bà con bạn bè khen Cancun dữ quá, có người năm nào cũng qua đó nên gia đình tôi cũng tò mò đặt vé đến Cancun thử xem sao.


Lần thứ nhất cách đây 4 năm, gần đến ngày đi thì được tin bên Việt Nam ông nội tụi nhỏ bị bệnh nặng. Thế là chồng tôi cùng 2 người em phải bay về Việt Nam. Tôi gọi cho Cancun hủy chuyến đi và bị trừ mỗi người 200$, lấy lại tiền.


Lần thứ nhì năm 2019 chúng tôi lại mua vé đi Cancun. Gần tới ngày đi năm 2020 thì cả thế giới bị dịch COVID nên phải hủy nhưng không lấy lại được tiền. Họ gia hạn cho mình đến cuối năm 2021 nếu không đi thì bị mất.


Cho nên lần thứ ba chúng tôi quyết định đặt chỗ cho đầu tháng 12 năm 2021 sẽ bay qua Cancun chứ không mất hết tiền uổng lắm. 3 gia đình 15 người hơn chục ngàn đô chứ ít sao.


Cô dâu trưởng của tôi là Tracy đặt vé máy bay và đặt chỗ ở từ mấy tháng trước tại khu resort Oasis Palm vì khách sạn sát với bãi biển, có nhiều tiệm ăn ngon, có hồ tắm và quan trọng là đang giảm giá. Tracy cũng đặt mua vé xe bus đưa đón từ phi trường Cancun tới khách sạn và đến ngày về họ cũng đưa mình ra phi trường rất tiện.


Vì ở có 4 đêm bên Cancun nên 4 người nhà tôi chỉ mang theo mỗi người 1 ba lô vài bộ quần áo. Hai gia đình kia có con nhỏ và…người có “bịnh mê chụp hình” nên hành lý hơi nhiều vừa ký gởi, vừa tay xách nách mang tùm lum tà la.


Công nhận Tracy thật khéo chọn. Khu chúng tôi ở ngay bờ biển! Phòng ngủ rộng rãi tiện nghi nhìn ra biển rất đẹp. Có bàn ủi, có máy sấy tóc, có rất nhiều khăn to để đi tắm biển và có thể đổi khăn sạch bất kỳ lúc nào. Ở bãi tắm họ để rất nhiều ghế dựa trên bãi cát hoặc dưới những chòi rơm rất đẹp. Tất cả đều miễn phí. Đặc biệt là họ treo rất nhiều võng đủ màu dưới nước. Nằm trong võng để sóng biển đong đưa. Ngộ ghê và cũng rất thú vị! Không biết những resort khác có vụ treo võng dưới nước biển như thế này không nữa.


Bãi biển ở đây cát rất mịn và nhỏ xíu. Đi không bị lún như bãi biển ở Nha Trang. Những người bán hàng rong như dừa, kẹo bông gòn, mứt dừa, đồ kỷ niệm đi chào mời du khách với giá thách cắt cổ nên chúng tôi ít hỏi mua trừ dừa tươi vì thấy người khác đã mua với giá 10 đô 3 trái. Vậy mà họ thách tới giá 20$/1 trái. Tôi trả giá 10$/2 trái và sau một hồi giả vờ kỳ kèo họ chịu bán. 2 trái dừa này vỏ màu vàng cam, cơm vừa phải, nước dừa ngọt mát. Ngày hôm sau mấy đứa con mua 10$/3 trái nhưng nước dừa không ngọt có lẽ vì dừa đã già cơm rất dày.


Vì dịch Covid vẫn còn lây lan nên trước khi đi Cancun chúng tôi đều chích ngừa đầy đủ 3 mũi vaccine và đeo khẩu trang ở mọi nơi công cộng. Các du khách khác cũng vậy. Ai cũng cẩn thận phòng ngừa đeo khẩu trang nên mình cũng tạm yên tâm. Đến cổng Hải quan vào Mễ họ cũng xét giấy chích ngừa nhưng chuyến về thì không xét giấy này mà xét kết quả test Covid trong vòng 3 ngày trước khi bay về Mỹ. Cho nên đến Cancun được 1 ngày qua ngày sau chúng tôi từ lớn xuống nhỏ đều phải điền giấy test Covid. Khách sạn trả chi phí mình không trả đồng nào. (Nghe nói chỉ về Mỹ thì không trả tiền thôi). Đây là lần đầu tiên tôi được test Covid, họ dùng Q tip ngoáy nhẹ vào 2 lỗ mũi sâu cỡ 1/2 inch. Kết quả được gởi qua email trong ngày. Khi trở về Mỹ phải trình kết quả này qua Hải quan. May quá cả ba gia đình chúng tôi đều âm tính không ai bị Covid cả. Nếu bị dương tính phải ở lại Mễ sẽ phiền hà lắm!


Chắc cũng “nhờ” vụ Covid này nên chẳng thấy bóng du khách Tàu nào. Nói chứ mấy năm trước đi du lịch hay gặp các xe chở đầy du khách Tàu xí xa xí xố ồn ào tôi bực mình lắm. Chắc tại tôi kỳ thị Tàu hay sao đó. Người Việt mình khi đi chơi cũng ồn ào í a í ới không kém nên ông xã tôi thường nhắc chừng khi chúng tôi quên: “Giống Tàu rồi đó”! Thế là cả bọn giảm tần số âm thanh ngay.


Thanh Mai 1
Mấy ngày ở đây chỉ thấy có 15 người nhóm chúng tôi là người Việt Nam, còn là người Mỹ và người…Mễ. Chắc họ từ nhiều nước Nam Mỹ nhưng nghe giọng nói và nhìn mặt của họ chúng tôi không phân biệt được. Mặc dù họ nói đủ thứ tiếng nhưng nhìn biết ngay ai là du khách ai là người bản xứ. Du khách nào cũng ăn mặc đẹp và mặt mày tươi rói, hớn hở. Còn các nhân viên ở đây thì có vẻ nghiêm trang hơn; mặc đồng phục tuỳ công việc và tuỳ chỗ làm. Phần đông họ nói được tiếng Mỹ dù không lưu loát cho lắm. Làm việc cho khách du lịch mà. Anh chàng dọn phòng cho chúng tôi thì không nói được tiếng Mỹ nhưng biết dùng ngôn ngữ cơ thể để “nói” cũng hiệu quả. Thấy cái xe đựng đồ dọn vệ sinh phòng để ngoài hành lang nên ông xã tôi đem mấy khăn tắm dơ nhờ anh chàng dọn phòng đổi cho mấy khăn tắm sạch. Anh chàng chỉ vào đống khăn dơ rồi khoát tay; xong quay lưng ra bộ điệu đang chạy rồi đưa 2 ngón tay gần sát nhau và chỉ vào cửa phòng của chúng tôi. Chồng tôi thông dịch lại cho tôi là hắn nói hết khăn sạch rồi. Hắn sẽ chạy đi lấy ngay tí nữa sẽ đem tới phòng. Và đúng y chỉ vài phút sau anh ta gõ cửa đem cả chồng khăn sạch tới. Dễ thương ghê!


Buổi chiều đầu tiên mới tới resort, chúng tôi ai cũng đói bụng nên vô đại một tiệm bán buffet. Họ bày toàn đồ ăn Mễ ăn không vừa miệng. Qua ngày hôm sau đi ăn sáng vào 1 tiệm buffet khác, nhiều món ăn khá ngon để chọn. Thức ăn, nước uống tất cả đều miễn phí. Nếu chịu khó tới giờ các tiệm ăn mở cửa mình xếp hàng đặt chỗ trước thì sẽ được ăn ngon. Họ đón tiếp và phục vụ khách rất lịch sự, trang trọng. Món ăn trình bày đẹp mắt. Nhiều món rất lạ không biết tên. Hải sản, thịt thà, bánh trái mỗi nhà hàng nấu mỗi cách rất ngon. Ăn xong chỉ cho tiền tip mà thôi. Mà ngộ nhen, chúng tôi để ý là rất nhiều bàn khác người ta không để lại tiền tip. Hay là người Nam Mỹ không có tục cho tip hay sao ta? Trước khi đi chúng tôi cũng dặn nhau đổi tiền lẻ để cho tip, nhưng đến gần ngày về thì hết. Phải nhờ mấy người phục vụ trong quán ăn đổi thêm giùm vì họ có nhiều tiền lẻ lắm.


Cũng có mấy quày hàng làm sushi, hot dog, French fried, Hamburger … và nước uống bia rượu dọc theo bãi biển cho những người tắm biển nữa. Tất cả đều miễn phí nhưng phải chịu khó xếp hàng vì khách đông lắm. Khách lấy thức ăn và nước uống xong có thể đem cả dĩa, ly ra bãi biển để tắm rồi chạy lên bờ ăn uống cho tiện. Dĩa, ly đem lại quầy để trả hay không tuỳ ý thức của khách. Có hôm tôi xếp hàng lấy sushi và nước uống thấy họ rửa ly mà sợ quá. Họ gom cả mấy chục cái ly nhựa chồng vào nhau, nhúng vô thau nước to chẳng biết là nước gì nữa thấy màu đỏ nhạt, súc súc vài ba lần rồi úp cả chồng lên bàn. Thế là xong. Dùng cái ly đó mà chứa nước, chứa bia đưa cho khách. Thật là bẩn. Bao nhiêu là vi khuẩn chắc có cả con Covid. Hèn chi thằng con tôi và nhỏ cháu nội bị đau bụng tiêu chảy đến mấy ngày. Cũng còn may là test thử không bị dính Covid. Bác sĩ của Mỹ dặn khi đi Cancun phải uống nước lọc trong chai chứ không dễ nhiễm vi khuẩn tiêu chảy lắm.


Trong nhà hàng thì kỹ lưỡng hơn nhiều. Phải đeo khẩu trang mới được vào và chỉ bỏ khẩu trang khi ăn. Ngay khi vào tiệm khách phải rửa tay khử trùng bằng sanitizer. Bàn ăn được chùi khử trùng sạch sẽ. Khăn ăn được người phục vụ gắp chứ không dùng tay để lên bàn. Rất cẩn thận về vệ sinh nên chúng tôi cũng an tâm. Ông xã tôi rất dễ bị Tào Tháo rượt nhưng mấy ngày ở đây không bị gì cả.


Nghe nói ở resort có các chương trình âm nhạc rất hay nhưng thấy chỉ có vài ban nhạc chơi lèo tèo ở các tiệm ăn nên ban đêm chúng tôi hay ra biển nằm hóng gió, cho mấy đứa nhỏ rượt bắt chạy nhảy thỏa thích. Nghĩ lại hình như chỉ có nhóm chúng tôi ra ngắm biển đêm còn thiên hạ đâu hết trọi rồi? Có lẽ họ hưởng thụ những thú vui khác như đi các bar rượu, đi casino đánh bài, hoặc đi xem những show nhạc mà mình không biết chăng? Chúng tôi cũng dự tính đi bar một đêm trước khi về nhưng cuối cùng lại chọn ra biển hóng gió với mấy đứa cháu.


Ở đây thấy họ có bán vé đi thuyền tới các đảo khác hoặc đi xem cá heo. Nhưng vì trước khi đi cỡ 3 tuần nghe tin tức băng đảng bán ma tuý đã bắn nhau làm 2 người thiệt mạng ở bãi biển phía trước Azul Beach Resort và Hyatt Ziva Riviera Cancun. Rồi nghe nói du khách ra ngoài khu nghỉ mát có thể bị bắt cóc đòi tiền chuộc nên chúng tôi cũng hơi lo không dám ra phố hoặc đi đảo nào cả. Ở trong khu resort cho an toàn.


Dân xứ lạnh Minnesota đang mùa đông lạnh lẽo băng giá mà được tới bãi biển đầy nắng và sóng nhỏ thì không tận dụng hưởng thụ sao được. Nhiệt độ ở bãi biển cỡ 75 độ tới 90 độ F rất mát mẻ. Trừ giờ ăn và ngủ thì cả 3 nhà chúng tôi người lớn và con nít suốt ngày bơi lội và hóng gió ở bãi biển này. Các du khách khác cũng ra biển rất đông.


Có mấy tàu du lịch, du thuyền, ca nô chạy qua chạy lại trên biển khá đẹp. Và thỉnh thoảng một nhóm vài ba người phóng mô tô nước vun vút nhìn rất khoái. Nhớ hôm bữa bên Florida anh bạn của chúng tôi rất thích đi mô tô nước đã rủ rê và đặt thuê mô tô nước cho cả nhóm thưởng thức nhưng phút cuối cùng thời tiết thay đổi báo động sẽ có sấm chớp lớn nên phải hủy. Giờ thấy họ chạy thích quá, tôi rủ ông xã và mấy người con thuê mô tô nước chạy cho vui nhưng tụi nó từ chối nên vợ chồng già cụt hứng luôn.


Thanh Mai 2
Chúng tôi về lại Minnesota ngày 5 tháng 12 thì nghe tin 2 ngày sau tức 7 tháng 12 có mấy người chạy mô tô nước ngay bãi biển của resort Oasis Palm này đã bắn khoảng 20 phát súng làm khách du lịch đang tắm hoảng loạn kêu khóc bỏ chạy. Giờ nghĩ lại biết đâu mấy người chạy mô tô nước vun vút trên biển kia là để tìm hiểu và nghiên cứu cho vụ bắn súng vào ngày 7 vừa rồi? Họ mà bắn vào ngày chúng tôi còn ở đó chắc sợ và ám ảnh suốt đời! Nghe nói là Bộ ngoại giao Hoa Kỳ vừa ra thông cáo cảnh giác các du khách Mỹ đến tiểu bang Quintana Roo, Mexico (trong đó có Cancun) phải lưu ý đề phòng nạn tội phạm. Chắc qua 2 vụ bắn nhau này các khu du lịch ở Cancun sẽ bị ế là cái chắc! Chờ cho hết tình trạng tranh giành địa bàn của các băng đảng ma tuý chắc còn lâu lắm.


Đi du lịch với nhiều bà con hoặc bạn bè mà được người ta lo cho phòng ốc ăn uống như thế này thì quá sướng. Không phí thời gian nấu nướng, rửa chén, dọn dẹp gì cả. Suốt ngày cứ ăn ngủ, tắm biển, nghỉ ngơi, vui chơi không lo nghĩ thì còn gì bằng. Mỗi năm rán hẹn người thân, bạn hữu gặp nhau ở những khu du lịch như thế này nhưng không nhất thiết phải đi Cancun vì ở Mỹ như Florida cũng có những khu resort “trọn gói” với biển ấm và an toàn hơn.


“Ta về ta tắm biển ta

Không lo băng đảng, biển nhà an tâm!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 775,262
Những ngày tháng hạ, cây lá ở đây vẫn xanh biếc. Mây trắng lững lờ bay qua soi bóng xuống mặt hồ. Những mạch nước ngầm vẫn ngày đêm phun lên từ lòng đất mẹ, không biết những mạch nước ấy đã phun tự bao giờ, trước khi điền trang được lập thì nó đã có ở đó, sau khi điền trang mai một nó vẫn còn đây. Những vòi nước nho nhỏ nhưng trong vắt phun chưa ngừng nghỉ dù chỉ một giây, nước từ đây chảy thành một con lạch nhỏ và rồi tích tụ ở những cái hồ gần đấy. Nước từ đất mẹ phun lên, rồi chảy đi khắp nơi, lại bốc hơi bay lên với gió mây, cuối cùng lại mưa xuống và thấm vào lòng đất mẹ, cái vòng quay miên viễn bất tận này!
Hơn năm nay dịch cúm Covid 19 hoành hành khắp nơi, ở Hoa kỳ và các quốc gia khác trên thế giới, nơi nhiều nơi ít. Vùng Hoa Thịnh Đốn lúc đầu chính quyền khuyên dân không nên tụ họp đông người, ra đường phải mang khẩu trang và cách xa nhau 6 feet. Nhà thờ, chùa, tiệc cưới hay ma chay cũng giới hạn số người tham dự. Tiệm ăn vắng khách. Phần lớn họ mua thức ăn và mang về nhà, tiệm ăn không cho thực khách ăn trong tiệm. Có nhà hàng đóng cửa vĩnh viễn vì không chịu nổi các phí tổn, lương nhân công, tiền thuê cửa hàng...
Tuần trước, Tina bạn tôi ở Washington, Mỹ, gọi về thăm. Bạn ấy báo tin mừng là cô con gái rượu T. vừa tốt nghiệp cấp III mùa Hè năm nay đã được một trường đại học danh tiếng ở Mỹ nhận và cho học bỗng toàn phần bốn năm đại học. Tôi nghe mà thật hảnh diện và mừng giùm cho cháu. Học bỗng toàn phần là điều mà rất nhiều sinh viên kể cả Út của tôi, mơ ước được có, nên tôi rất hào hứng chúc mừng cho bạn và cháu T. Nhưng tôi không ngạc nhiên chút nào, vì vốn dĩ bé T. rất ngoan hiền và học thì rất giỏi.
Cái tin cô bạn cựu Trung Tá Lục Quân Hoa Kỳ Phạm Phan Lang (Thực sự thì Phan Lang đã nhận quyết định thăng chức Đại Tá trước khi giải ngũ) từ xứ du lịch bờ biển Hạ Uy Di dọn về California làm nức lòng bè bạn khắp nơi trên đất liền. Nhóm Bắc Cali toàn nữ chúng tôi và Phan Lang cũng đều là thành viên của Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), Văn Bút Hải Ngoại Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, Cô Gái Việt, và Minh Châu Trời Đông, vui mừng điện thoại cho nhau ơi ới mỗi ngày, bàn tính rôm rả chuyện đi Nam Cali thăm nhà mới của “Đứa con gái cưng Mỹ Quốc” nữ Trung Tá gốc Việt đầu tiên của Hoa Kỳ, cũng là “Hậu duệ Hai Bà Trưng Triệu Việt Nam” là những câu chúng tôi thường gọi đùa người bạn gốc quân nhân này. Và tôi bắt đầu tính chuyện làm thơ, để chị Đỗ Dung viết thư pháp Chúc Mừng Tân Gia.
Hội chứng mặc cảm này chỉ cách đây khoảng chừng một năm, khi còn trong thời gian phải giữ khoảng cách vì dịch covid. Hôm đó tôi nghe tin người bạn bị một bà da trắng ngồi xe bên kia, cũng đang chờ đèn đỏ, ra dấu hạ kính xuống, cô ta không hiểu mô tê gì nên hạ kính xuống thì được nghe là “Mày cút về Tàu đi!” Rồi không lâu sau, tôi đọc facebook thấy em trai của người bạn của Bố tôi bị tấn công khi ông đi bộ trong khu gần nhà ở Bắc Cali, Ông bị thương tích nặng phải vào bệnh viện.
Tính đến nay, ông Hiền đã định cư ở Mỹ trên hai mươi lăm năm, theo diện HO. Chúng tôi quen nhau từ khi gia đình ông đến ở cùng một khu chung cư. Ông hiền như cái tên cha mẹ ông đặt để. Trước năm 1975, vợ ông làm cô giáo - tốt nghiệp trường Sư phạm Qui nhơn. Ông bà có bốn đứa con trai. Có lẽ đã quen với lối sống chừng mực và lễ giáo nên bà đã dạy dỗ mấy đứa con đi vào nền nếp, học hành chăm chỉ và rất lễ phép làm cho mọi người trong chung cư đều quí mến. Riêng gia đình tôi và gia đình ông Hiền kết thân từ dạo mới quen biết nhau.
Lễ phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm 2020-2021 - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2019 tới 30 tháng Sáu 2021 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 5 Tháng Mười Hai 2021, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tú được giữ lại trường học thêm một năm bổ túc để dạy lại đại học năm thứ nhất. Chuyện này cũng chỉ xảy ra tại chế độ XHCN. Ngày xưa các giáo sư dạy đại học đều có bằng cao học hay tiến sĩ, và nếu dạy bộ môn ngoại ngữ thì tất cả đều tốt nghiệp tại những trường danh tiếng tại nước ngoài. Đến thời xuyên tâm liên chữa bá bệnh và rau muống bổ hơn thịt bò thì sinh viên tốt nghiệp “quốc nội” như bọn Tú cũng được đưa lên dạy lớp đại học, có sao đâu!
Mười năm là một quãng thời gian dài so với đời sống ngắn ngủi của con người. Mười năm là một trong những cột mốc của đời người thế gian để ghi nhớ: Mười năm không gặp, mười năm lưu lạc, mười năm tình cũ, mười năm nhớ nhung… Cái biểu cảm như thế nào thì nó tùy thuộc vào cảm xúc của chính đương sự, hoàn cảnh bên ngoài chỉ là trợ duyên.
Sáng nay đang suy tư, chìm đắm trong tiếng nhạc tình ca thì vợ tôi bước ra phòng khách và bật TV xem tin tức. Thấy trên màn hình chiếu các hình ảnh tối hôm qua; Ngày 02 Tháng 06 Năm 2021, dân chúng vui mừng tháo khẩu trang quăng vào những thùng sắt đang ngùn ngụt lửa đỏ trước các nhà hàng, thấy lạ! Vâng, đó là ngày Ohio “mở cửa,” quyết định gỡ bỏ lệnh đeo khẩu trang bắt buộc tại các nơi công cộng khi tình hình dịch bệnh đang giảm dần nhờ chính quyền của tân Tổng Thống Biden gia tăng thúc đẩy các biện pháp chích ngừa trong dân chúng. Nhìn mọi người reo hò sung sướng, những ánh mắt hân hoan rực sáng, những nụ cười rạng rỡ trên môi vì được tự do trở lại sau hơn cả năm dài u ám vì dịch bệnh Covid-19 hoành hành tôi mới thấy thấm thía làm sao lời ca trong bài “Đời đá vàng” của Nhạc Sĩ Vũ Thành An.
Nhạc sĩ Cung Tiến