Hôm nay,  

Mùa Yêu Thương

25/12/202100:00:00(Xem: 79337)

Triều Phong (TPN) 

Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. 

 

***


People walking in the rain

Description automatically generated with low confidenceA picture containing ground, outdoor, person, people

Description automatically generated


A group of people posing for a photo

Description automatically generated with medium confidenceA crowd of people on the street

Description automatically generated with medium confidence

A person standing behind a table with oranges on it

Description automatically generated with medium confidence


A picture containing indoor, toy

Description automatically generatedHigh angle view of people in a building

Description automatically generated with medium confidence


Vào khoảng giữa tháng mười khi trời trở lạnh, báo hiệu thu tàn đông tới là cuộc sống của người dân ở Hoa Kỳ bắt đầu nhộn nhịp, chuẩn bị mua sắm cho các kỳ lễ lớn sắp đến. Đặc biệt năm nay, 2021, thì không khí tưng bừng náo nức lại càng rõ ràng hơn. Vì sao?


Bởi qua trận dịch bệnh Covid-19 vừa xảy ra và đang tiếp tục tàn phá, đe dọa sinh mạng nhân loại thì người ta chợt nhận ra là cuộc sống này quả là vô thường. Hầu như không nhiều thì ít ai cũng có thân nhân ruột thịt hoặc bạn bè quen biết thiệt mạng do dịch bệnh gây ra. Đau thương này làm thiên hạ bàng hoàng vì mất mát to lớn của nó. Mấy triệu sinh linh đã bỏ mình oan ức. Thế giới kinh hoàng với những tổn thất không gì bù đắp được. Biết bao gia đình tan nát, con mất cha, vợ vắng chồng, cha mẹ anh em đều cùng chung số phận!


Ngoài ra, năm ngoái mọi sinh hoạt xã hội gần như đều bị hủy bỏ nhằm hạn chế tiếp xúc để ngăn ngừa Covid lây lan do đó đời sống của người dân đã bị ức chế, nhiều người đã bị khủng hoảng tinh thần vì tù túng, gò bó. Năm nay, nhờ có “vaccine” chủng ngừa và mọi người đã ý thức được sự nguy hiểm của dịch bệnh cũng như đa phần đều tuân thủ hướng dẫn của chính phủ, của CDC như đeo khẩu trang, đứng cách xa đúng quy định, tự cách ly nếu mắc bệnh… nhờ vậy mà bệnh có phần chậm lại, số ca tử vong cũng gia giảm vì thế lúc này ai cũng muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa, thăm họ hàng bạn bè, hưởng thụ những gì có thể bởi thời gian bây giờ rất là quý. Không gian yên bình, không khí trong lành; các thứ mà trước kia ai cũng xem là tầm thường thì giờ đây mới hiểu nó còn quý hơn cả kim cương, vàng bạc, những đặc ân mà tạo hóa đã ban cho con người vô điều kiện!


Trong cùng suy nghĩ ấy ngay từ đầu tháng mười vợ chồng con cái tôi đã ghi danh đóng tiền tham gia “Turkey Trot” liền khi nhận được thư mời. Đây là một sinh hoạt thường niên của cộng đồng nơi tôi sinh sống cho mỗi dịp Lễ Thanksgiving. Ngoài tính chất thể dục vô cùng sôi nổi nó còn mang ý nghĩa đoàn kết mọi sắc tộc, đưa mọi người gần lại với nhau hơn qua hình thức “chạy việt dã.”  Rõ ràng là chỉ có lĩnh vực thể thao mới là nơi không biên giới cho tôn giáo, màu da, thành phần xã hội mà tôi cảm nhận được!


Ngay từ năm giờ sáng, chúng tôi đã dậy để chuẩn bị mọi thứ và bảy giờ thì ra khỏi nhà.  Lúc đến nơi chúng tôi đã thấy người ta tụ tập về “điểm xuất phát” đông đảo với đủ trang phục, giày vớ sặc sỡ trong niềm hân hoan, nô nức.  Theo dự trù của ban tổ chức thì năm nay có khoảng ba ngàn người tham dự. Và dù thời tiết vào khoảng 40 độ F, trời lại mưa khá to nhưng thằng con trai tôi cùng đám bạn nó đã nôn nóng, cởi trần, chạy nhảy vận động làm nóng cơ thể để chuẩn bị cho buổi chạy “năm dặm” mà chúng đã đăng ký. Hòa trong không khí nhộn nhịp tưng bừng chờ đợi ấy người ta còn thấy có cả sự tham dự của các người già, những người tàn tật trong nhóm đăng ký chỉ chạy “một dặm” nữa!


Đúng bảy giờ rưỡi, mọi người đứng nghiêm chỉnh hướng về quốc kỳ để chào quốc ca Hoa Kỳ qua tiếng hát hùng hồn trầm ấm của nam ca sĩ được chỉ định mặc cho nước mưa tuôn dầm dề trên má, trên môi. Phải công nhận rằng chỉ đến sau biến cố 9/11, tinh thần ái quốc của người Mỹ mới lên cao và rõ nét vì nhìn gương mặt của những người hiện diện lúc ấy người ta cảm thấy dường như chúng được phủ mờ bởi một lòng yêu nước thiêng liêng không diễn tả được và rất nhiều người đã đặt bàn tay phải lên ngực trái, mắt thiết tha nhìn lá cờ tung bay phất phới trong màn nước với cả nhiệt huyết của con tim rạo rực! Khi tiếng ca chấm dứt, phát súng vang lên báo hiệu buổi chạy bắt đầu thì hàng ngàn người già trẻ lớn bé, nam cũng như nữ đã ồ ạt xông lên đường đua với một khí thế bừng bừng. Những nam thanh nữ tú đã nhanh chóng bứt phá với mong muốn là người về nhất cuộc đua hôm ấy!


Người ta vừa chạy vừa cười la, những người tham dự ngày hội nhưng không chạy đừng đầy hai bên lề đường reo hò, cổ vũ làm cho bầu không khí thêm sinh động. Buổi chạy “marathon” chấm dứt vào lúc mười giờ, thiên hạ vui vẻ, hả hê, sung sướng  thưởng thức cam, chuối, bánh kẹo, nước lọc được các tổ chức thiện nguyện phân phát miễn phí, lo lắng chu đáo cho mọi người để lấy lại sức sau hành trình chạy mệt mỏi rồi ra về để chuẩn bị cho buổi Lễ Tạ Ơn tối hôm đó với gia đình bè bạn tại tư gia của mình!


Không lâu sau đó, khi nhạc Giáng Sinh bắt đầu vang lừng trên đường phố, trong các khu phố thương mại, cửa hàng trang trí “Dashing through the snow in a one- horse open sleigh. O’er the fields we go, laughing all the way….Jingle bells, Jingle bells….Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh!” thì người ta lại thấy hân hoan, lòng rạo rực mua sắm dù những ngày này nạn lạm phát đã gia tăng đáng kể. Mùa lễ cuối năm là mùa yêu thương, san sẻ và không khó khăn lắm để mọi người nhận ra rằng việc chi tiêu cho quà cáp năm nay tốn kém hơn nhiều lần vì kinh tế lao đao nhưng thiên hạ vẫn không nghĩ ngợi nhiều bởi ai cũng biết rằng cuộc sống hôm nay vô cùng bấp bênh, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào duy chỉ có tình thương là vĩnh cửu!


Bên cạnh đó, ai ai lúc này cũng hiểu rằng chỉ có một tinh thần lạc quan, vui vẻ trong một cơ thể khỏe mạnh, sức khỏe dồi dào mới giúp cho chúng ta chống chọi với bệnh dịch quái ác này và vượt qua nếu không may mắc phải nên đã chuyên tâm chăm sóc bản thân hơn. Vì bây giờ ‘bảo vệ mình cũng là bảo vệ cho gia đình, cộng đồng, quốc gia mà mình đang sinh sống trong đó!”


Trong tình yêu tuyệt đối với Đấng Toàn Năng ấy, trong  niềm tin và hy vọng ấy, nguyện xin ơn trên ban phước lành cho tất cả được bình an cả về thể xác lẫn tâm hồn để nhân loại này được mãi trường tồn!


OH, mùa yêu thương 2021 

Triều Phong (TPN) 

 

 

Ý kiến bạn đọc
28/12/202104:26:18
Khách
Dạ, đúng vậy. Chưa lúc nào chúng ta thấy đời người vô thường như lúc này. Vì vậy cám ơn Thượng Đế cho chúng ta được bình yên để chung vui, để san sẻ yêu thương, trân quý những gì chúng ta đang có cho nhau. Chỉ có tình người là vĩnh cửu. Cầu xin an lành đến với mọi người chúng ta trong mùa thương yêu này!
26/12/202116:17:50
Khách
Qua bao sóng gió của cuộc sống - đặc biệt là thời điểm ít thăng nhiều trầm của hai năm vừa qua - tạ ơn trên chúng ta vẫn còn bình an, vẫn còn được cùng nhau chia sẻ vui buồn trong khu vườn VVNM trong Mùa Yêu Thương! Mong Mùa Yêu Thương và sự bình an mãi triển nở trong tất cả chúng ta.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 703,141
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nếu bạn dang sống ở một nơi nào đó trên đất Mỹ , thì thật khó mà rời bò nơi đó và thường cho rằng "an cư rồi mới lạc nghiệp"! Tôi thì lại suy nghĩ khác, luôn tính đi tính lại để tìm một nơi đáng sống . Từ bên trời Âu, khi có ý định di dân qua Mỹ, tôi cũng đã đi gần hết những thành phố lớn của nước Mỹ, rồi sau cùng mới quyết định chọn Houston để an cư từ năm 1990 đến nay. Con gái tôi, từ khi ra trường và làm việc cho Google, đã đóng góp rất nhiều cho Google Maps và nhất là Google Search. Cũng vì thích Google Search nên một hôm tôi vào Google Search để tìm kiếm xem một nơi nào đó có đời sống và nhà cửa rẻ nhất nước Mỹ.
Tác giả hiện sống ở thành phố Victorville, California, đã từng tham gia VVNM năm 2018.
Người ta thường nói: “Trâu chậm uống nước đục”, tuy vậy ở đời có những cái chậm lại hóa hay. Có người vì chậm mà không phải lên chuyến tàu định mệnh, hoặc vì chậm mà tránh được chuyến bay tử thần, chuyến bay một đi không trở lại bao giờ, cũng có khi vì chậm mà tránh được chuyến xe đi vào vĩnh viễn… Trong số hàng triệu người ly hương, có nhiều kẻ vì hay bị chậm mà lại hóa hay, lại may mắn hơn, hưởng nhiều lợi lạc hơn những người đi trước. Những kẻ đi sau diện ODP, diện đoàn tụ gia đình, hoặc qua đường hôn nhân… đều là những kẻ an nhàn hơn, may mắn hơn, đi bằng máy bay, không phải vượt biên bằng tàu thuyền hay băng đường bộ. Những lớp người vượt biên trải qua chín chết một sống, lao vào cõi chết để tìm sự sống…
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.
Hầu như ai cũng biết Châu Mỹ mới được ông Kha Luân Bố (Columbus) tìm ra vào thế kỷ thứ 16. Trải qua nhiều cuộc di dân từ Âu Châu, mỗi nước chiếm cứ một vùng. Anh – Pháp nhận vùng Bắc Mỹ, Tây Ban Nha- Bồ Đào Nha di dân đến vùng Trung và Nam Mỹ...Sau này mới phân chia ranh giới và thành lập các quốc gia, theo hình thể địạ lý như hôm nay. Bởi vậy Hoa Kỳ và Canada nói tiếng Anh là chính, nhưng vẫn có nhiều khu vực nói, viết và chịu ảnh hưởng văn hoá Pháp. Trong khi từ Mễ Tây Cơ trở xuống phía Nam, nói – viết tiếng Tây Ban Nha. Và dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng của nền văn hóa nước này.
Tác giả từng nhận giải Việt Báo Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Đây là bài mới nhất của Ông.
Một buổi chiều chớm Thu vùng sa mạc Arizona, khi nắng vàng nhạt dần trong không gian, cái nóng dịu đi dưới những áng mây vừa kéo về đan vào nhau như những tảng bông gòn trắng xám giăng trên bầu trời xanh. Vợ chồng tôi cùng với con chó nhỏ thân yêu Sacha cùng nhau đi bộ dưới những tàng cây Palo Verde tuyệt đẹp, dẵm lên những cánh hoa vàng rực rỡ trải đầy trên lối đi. Vài cơn gió nhẹ thổi những bông hoa rụng dạt qua hai bên đường, tạo thành con đường vàng hoa uốn lượn quanh co qua lối đi, song song với con lộ chính. Hàng cây xanh rực rỡ sắc hoa vàng nghiêng mình bên đường đi, tỏa bóng mát trên con đường nhỏ men theo những dãy nhà xinh xắn ẩn mình trong khu xóm hiền hòa chúng tôi đang sống.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Bài viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Đây là “chuyện thật trong gia đình về Mẹ Chồng Nàng Dâu trên đất Mỹ,” tác giả cho biết. Mong Bà vẫn tiếp tục viết thêm.
Những ngày đầu thực tập ở trường y khoa, tôi thường được giao một trách nhiệm là đón những bệnh nhân vào làm thủ tục cần thiết trước khi đưa họ lên phòng trình bày bệnh án cho các bác sĩ khác trong chuyên khoa tôi đang thực tập. Cả mấy tuần nay, hằng ngày tôi thường kiên nhẫn đứng trước cổng bệnh viện để chờ đón bệnh nhân. Nhưng sáng nay, tôi không khỏi ngạc nhiên và tò mò khi lật qua tập hồ sơ của người bệnh mà tôi đang chờ đón vì bà đến để chữa bệnh mù ở một khoa viện dành riêng cho những người mang bệnh tâm thần. Những thắc mắc ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu cho đến khi vào tận phòng khám tôi mới giật mình khi thấy các bác sĩ thực tập khác đều hướng mắt nhìn tôi một cách khẩn khoản vì sự chậm chạp do sự phân tâm của tôi.