Hôm nay,  

Tình Chỉ Đẹp

08/07/202000:00:00(Xem: 10786)

Nguyễn Văn Tới
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018 và giải vinh danh Tác Phẩm 2019  Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ơng định cư tại Mỹ từ 1990, hiện làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Đây là bài mới nhất của Ông. 

***
                                                                

                                 blankHình minh họa.

Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề. Nghe câu này, những người lớn tuổi sẽ than: “Biết zồi, khổ lắm, nói mãi!” như câu nói nổi tiếng của nhân vật Cố Hồng trong tác phẩm “Số Đỏ” của nhà văn Vũ Trọng Phụng trong cuối thập niên 30. Riêng tôi, tôi không tin lắm và cho rằng các nhà thơ, nhà văn bày đặt ra để tiểu thuyết hóa câu chuyện của mình hoặc làm câu chuyện thêm lâm ly hấp dẫn, chứ yêu nhau, không lấy nhau được thì làm sao mà đẹp. 

Vài người còn tếu lâm, thêm bớt như “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, lấy nhau về nham nhở lắm em ơi”. Tôi luôn tin rằng yêu nhau, lấy được nhau, về sống với nhau mới là mối tình tuyệt đẹp. Kinh nghiệm bản thân tôi chứ chẳng đâu xa, yêu vài cô mà không lấy được cô nào cả vì hoàn cảnh, làm tôi ấm ức mãi đến bây giờ. Xin cho tôi trút nỗi niềm tâm sự vì chuyện này xảy ra với tôi 2 lần, vào 2 thời điểm khác nhau.

Vâng, thưa bạn, lần đầu khi vợ chồng tôi có dịp về lại Việt Nam ra mắt cha mẹ vợ vào năm 2000. Khi đi thăm một thằng bạn thân cùng lớp, nó cho hay con nhỏ Tr. đang ở Sài Gòn, đã ly dị chồng, đang nuôi 2 con tuổi còn đi học, mày muốn gặp nó không? Một trời ký ức ùa về, kỷ niệm của một thời học trò lãng mạn, hẹn hò, với cô bạn gái xinh đẹp cùng lớp, làm sao quên được. 

Lúc đó là những tháng ngày đầu năm 1975, tôi 17, nàng sắp trăng tròn 16; tôi mới ra khỏi một trường nội trú chương trình Pháp để xin vào học một trường chương trình Việt. Tôi lớ ngớ bước vào lớp 10 trường trung học Minh Đức, Pleiku, khi niên học đã bắt đầu được nửa năm. Vốn là một học sinh nội trú, 5 năm trời học ở Đà Lạt, toàn nam sinh, nên tôi khù khờ và nhát gái. Thày Doanh chỉ tôi ngồi một chỗ trống, ngay đầu bàn, ở giữa lớp, cách 1 lối đi bên kia là nữ sinh. 

Vừa ngồi xuống, tôi nghe vài tiếng cười rúc rích từ bên con gái vọng sang, tôi quay nhanh qua nhìn, bắt gặp đôi mắt tuyệt đẹp và nụ cười hóm hỉnh, má lúm đồng tiền của cô nữ sinh ngồi đầu bàn song song với tôi. Đôi mắt này tôi có gặp ở đâu rồi, cố moi trí óc mà vẫn không nhớ nổi là ai. Tiếng thày giáo vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi, thày nói tiếng Pháp, yêu cầu tôi tự giới thiệu tên tuổi và từ đâu đến. Ông nhấn mạnh: - “En Francais, s’il vous plait” (Xin lỗi, không có App mẫu tự Pháp trong máy tính cho chữ Francais với C cédille, và chữ Plait mà chữ i phải là dấu mũ chứ không phải dấu Chấm). Thì ra tôi vào đúng lớp Pháp Văn cho những học sinh ngôn ngữ 1 là tiếng Pháp. Thời đó đa số học sinh chọn Anh Văn là sinh ngữ 1, vì người Mỹ đã và đang ở Việt Nam rất nhiều.

Như thói quen ở trường cũ, tôi tự giới thiệu tên tuổi bằng tiếng Pháp một cách lưu loát và khá đúng giọng. Cả lớp im phăng phắc, rồi tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi. Thày giáo phải lên tiếng xin mọi ngườ im lặng và cũng bằng tiếng Pháp, thày chào mừng, khen tôi nói tiếng Pháp hay và hy vọng tôi sẽ là một học trò giỏi và sẵn lòng giúp đỡ bạn bè trong lớp khi cần thiết. Tôi hoàn toàn không biết rằng học sinh ngoại trú, tuy sinh ngữ 1 là Pháp Văn, nhưng chỉ học với các thày cô người Việt Nam; trong khi ở trường cũ, suốt 5 năm học, tất cả thày cô của tôi đều là người Pháp, và họ chỉ dạy văn hóa Pháp, không có chương trình Việt, nên khả năng Pháp ngữ của tôi vượt trội so với các bạn cùng lớp ở trường này, ngược lại môn văn chương Việt Nam của tôi thì đứng chót lớp.

Khi tan học, ra khỏi lớp, tôi đẩy chiếc Honda 67 ra tới cổng, gặp cô bạn cùng lớp có đôi mắt tuyệt đẹp cũng đang dẫn chiếc xe đạp Mini đi chầm chậm. Cô và tôi cùng nhìn thấy nhau, bối rối, tôi giả vờ quay đi, nhưng không kịp. Cô gọi: “Bộ anh không nhớ em sao? Em là Tr., em anh V. nè”. Thằng V., đứa bạn học thân thiết, trên tôi 1 lớp, cùng học nội trú, sao quên được. Nó tròn trịa như củ khoai, mà sao có đứa em gái xinh quá là xinh. Tôi và Tr. cùng dắt xe đi song song bên nhau trên đường về. Con đường “dinh ông Tướng” là con đường đẹp nhất ở Pleiku, với hàng cây thông hai bên đường rợp bóng mát. Con đường tôi vẫn đi qua hằng ngày, hôm nay sao bỗng nên thơ lạ. Lòng tôi rộn rã một niềm vui, chân bước đi, lòng lâng lâng như muốn nhảy múa cùng những giọt nắng đang reo vui qua kẽ lá. Sao con đường về nhà hôm nay ngắn quá, đã đến ngã ba rẽ về nhà nàng, tôi lưu luyến không muốn chia tay, đứng nhìn nàng vén tà áo dài, duyên dáng ngồi lên yên xe và đạp đi. Tôi vẫn cứ mải mê nhìn theo cho tới khi nàng khuất bóng sau con dốc.

Từ đó, nàng và tôi, mỗi ngày tan học, cùng nhau sánh bước đi về trên con đường hoa gấm thơ mộng đó. Nàng dắt chiếc Mini, tôi chiếc 67, cả hai đều muốn đi càng chậm càng tốt, chỉ mong đoạn đường cứ dài ra mãi không bao giờ hết. Thỉnh thoảng tôi đánh bạo liếc qua nhìn. Nàng trong tà áo dài trắng tinh khôi nhẹ bay trong gió, đôi môi không thoa son mà luôn đỏ thắm, mái tóc xỏa bờ vai mềm, bước đi ríu rít như chim sáo nhỏ. Tôi thì thầm “Em Pleiku má đỏ môi hồng…”. Nàng cười tươi hỏi anh đang hát bài gì đó. Tôi luống cuống nói một bài anh thích nhất, nhưng không nói Tr. nghe đâu. 

Chúng tôi yêu nhau từ dạo đó dù không một lời tỏ tình, chưa một lần hôn nhau, nhưng cả hai đều ngầm hiểu bằng ánh mắt thương trao, những ngón tay vô tình chạm vào những ngón búp măng của nàng khi trao nhau những bài thơ tình vụng về kẹp trong cuốn truyện trước lúc chia tay. Một lần, đang sóng bước bên nhau trên đường về, chợt nhìn sang, nàng đang tung tăng những bước chân sáo reo vui, hai tà áo dài bay bay trong gió nhẹ ban chiều; một khoảng nhỏ hình tam giác trắng ngần vô tình lộ ra bên hông tà áo dài. Tôi không biết vùng Tam Giác Quỷ, Bermuda Triangle, kinh hoàng và bí ẩn gây chết chóc đến mức nào, nhưng vùng Tam Giác bé bỏng, dễ thương này đã hạ tôi đo ván, làm tôi ngất ngây say đến mấy ngày. Mối tình học trò, mối tình đầu đơn sơ thanh khiết và đầy mộng mơ đó kết thúc khi cộng sản tràn về tới phố núi mù sương, Pleiku yêu dấu của hai đứa tôi. Chúng tôi không kịp chia tay và mất nhau từ dạo đó.

Hôm nay biết tin nàng, sau 25 năm không gặp, hỏi sao lòng tôi không hồi hộp; tim tôi đàn lên phiên khúc mùa Xuân của ngày nào mới biết yêu. Trí tưởng tượng phong phú của tôi đã vẽ ra những cảnh đầy kịch tính như trong phim: hai người sẽ ôm chầm lấy nhau, má kề vai, đầu nàng sẽ gục vào ngực tôi, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào, thổn thức nói không nên lời và còn nhiều, rất nhiều điều nữa mà chúng tôi sẽ phải kể nhau nghe trong những năm tháng dài bặt tin nhau. 

Tôi mượn bộ đồ cũ của thằng bạn để mặc vào cho giống với người Sài Gòn lúc bấy giờ, nó chở tôi ngồi sau lưng chiếc Honda. Tôi dặn đi dặn lại đừng cho nàng biết tôi ở Mỹ về. Chúng tôi vừa bước vào nhà đã nghe tiếng hét chói tai của một người đàn bà đang la mắng con gái bằng những lời đay nghiến, nhiếc móc chua cay, dấm dẳng không ngừng. Người đàn bà, đầu bù tóc rối, miệng ngoác tới mang tai, vẫn chửi bới không ngừng bằng những lời lẽ đay nghiến ấy, thấy chúng tôi bước vô, bà ta vội im bặt, ngạc nhiên hỏi: “Ủa Đông, ông đi đâu vậy?”. Thằng bạn tôi trả lời: “Đi kiếm bà chứ đi đâu. Có biết ai đây hông?”. Nó chỉ tay qua phía tôi. Nàng nhìn tôi vẻ ngơ ngác, nửa như quen, nửa như lạ, đôi môi run run, hơi mấp máy. Tôi nhận ra nàng ngay lập tức, dù thời gian có phũ phàng thay đổi, tôi biết ngay tôi không lầm. 

Tôi nhỏ nhẹ, giọng lạc đi vì xúc động: “Anh là T. đây, Tr. không nhớ sao?”. Nàng lặng đi một hồi, cặp mắt hơi đỏ, thoáng một làn hơi sương. Đứa con gái đang bị mắng, nhìn chúng tôi thật nhanh với cặp mắt biết ơn, vội vàng biến vào nhà sau. Nàng cố làm ra vẻ thản nhiên mời chúng tôi ngồi chơi uống nước như không có gì xảy ra. Sau vài lời hỏi thăm xã giao, nàng hỏi tôi hiện ở đâu, làm nghề gì. Tôi cũng trả lời chung chung là làm đủ thứ nghề miễn sống được là làm. Tới lúc này nàng vẫn không hề biết tôi từ Mỹ về, nhưng thắc mắc sao nước da tôi trắng trẻo vậy. Tôi nói vẫn sống ở Đà Lạt lâu nay, nên da không bị ăn nắng. 

Nói chuyện một hồi lâu, nàng nhận ra ngay có cái gì đó không bình thường nơi tôi vì cách xài chữ và lối nói chuyện không giống với người trong nước. Thằng bạn tôi, nãy giờ cố nín cười, chịu không nổi, phun luôn một tràng rằng tôi ở Mỹ mới về. Nàng mở to mắt nhìn tôi thật kỹ, săm soi từ đầu đến chân coi có phải tôi thật là Việt kiều không. 

Trước khi từ giã ra về, nàng cầm tay tôi kéo ra một nơi khuất để không ai thấy; trống ngực tôi đập liên hồi như ngày mới yêu nhau. Tôi tưởng tượng ra một nụ hôn đầy nước mắt hay ít ra cũng một cái ôm ghì nồng ấm cho bõ bao năm trời xa cách, nàng hạ giọng thật nhỏ, hỏi: “Anh cho em mượn ít tiền làm vốn được không? Cỡ …. ngàn thôi”. Nghe xong, tôi tá hỏa tam tinh, tưởng như sét đánh ngang tai. Tôi lúng túng: “Để anh bàn với bà xã coi có được không, rồi cho Tr. biết nhé”. Trán nàng cau lại vẻ bực bội: “Có nhiêu đó mà phải xin phép vợ sao?”. 

Tôi thầm kêu trời. Tất cả trong tôi chợt vỡ tan. Sao em lại nỡ nhẫn tâm làm sụp đổ trong tôi hình bóng một cô nữ sinh ngây thơ, duyên dáng, yêu kiều, má lúm đồng tiền, nụ cười e ấp trong tà áo trắng tinh khôi, một hình tượng tôi hằng tôn thờ, luôn ấp ủ, mang theo trong tim từ khi lìa xa mái trường.  

Tôi hụt hẫng, bước vội ra cổng nhưng vẫn hứa sẽ gọi phone lại cho nàng biết sau. Thằng bạn hỏi: “Mượn tiền phải không?”. “Sao mày biết?”. “Nó đã từng hỏi mượn tiền tao và nhiều người rồi, tới giờ chưa trả”. Như bạn biết, vợ chồng người Việt mình bên Mỹ thường có cùng một chương mục ngân hàng, ai xài hoặc viết ngân phiếu chi trả một việc gì, người kia đều biết. Tôi có gan trời cũng không dám ký cho cô bạn gái “ngày xửa ngày xưa” một cái ngân phiếu với số tiền lớn như vậy mà không cho vợ tôi biết. Lòng đau đớn, cảm giác như vừa mất đi một cái gì yêu quý trên đời, tôi nhủ lòng chắc phải “hẹn em kiếp sau, ta nhìn thấy nhau”. Tuy nhiên, tôi vẫn nhờ thằng bạn đem tới cho nàng một món quà của người phương xa, như một kỷ niệm cuối cùng của mối tình đầu thơ mộng ấy. 

                                                                                 *

Mới đây, tháng 10 năm ngoái, năm 2019, vợ chồng tôi qua Úc du lịch. Trước chuyến đi, tôi lục giấy tờ cũ để kiếm địa chỉ cô bạn gái ngày xưa khi còn ở trại tỵ nạn Philippines, hiện cô đang sống ở Úc. Đây là địa chỉ cô ấy cho tôi trước ngày tôi đi định cư ở Mỹ trong khi cô phải ở lại để chờ đoàn tụ với gia đình đang dịnh cư ở Úc. Cô đến trại sau ngày đóng cửa nên phải qua thanh lọc. Cha mẹ cô kiếm một chàng Việt kiều quốc tịch Úc, bay qua Philippines làm diện hôn nhân để cô không phải bị cưỡng ép về lại Việt Nam. 

Tôi chụp hình cái địa chỉ và lưu lại trong phone. Tôi chỉ đem theo hờ, nghĩ rằng sau 30 năm, chắc gì cô ấy còn ở chỗ cũ. Tôi run run nói cho vợ tôi hay về việc này, nếu còn thì kiếm đến thăm, coi như bạn cũ, tha hương ngộ cố … nhân, còn không gặp thì cũng chẳng sao. Vợ tôi nguýt một cái rõ dài.

Hầu hết người Việt Nam đi theo diện Ô-Đi-Ghe như tôi, ai cũng có những kỷ niệm vui buồn ở trại tỵ nạn. Người lớn tuổi thì lo cơm áo, việc định cư cho gia đình, học thêm được chữ nào hay chữ đó; người trẻ như tôi, ngoài công việc thiện nguyện ở trường École-Sans-Frontières, thì chỉ lo học thêm Anh ngữ, đi uống cà phê, nghe nhạc, hay ra khỏi trại đến những bãi biển, hang động tuyệt đẹp trên xứ ngàn đảo này. 

Cô đi vượt biên cùng đứa em gái. Tôi đi một mình. Vợ con chưa có, mèo chó cũng không, độc thân vui tính. Chúng tôi gặp nhau trong một tối coi phim ở trại. Cô đi chung với mấy cô em gái khác ở chung nhà, tôi ngồi một mình với ly cà phê, điếu thuốc cháy đỏ trên tay. Chúng tôi chợt nhận ra nhau là hàng xóm, “nhà nàng ở sát một bên, cách nhau một cái phông tên đầy người”. Nhà chúng tôi ở gần nhau thật, chỉ cần bước qua chỗ hứng nước mấy bước chân mà lúc nào cũng đầy người đi hứng nước về xài. 

Mấy cô nho nhỏ nhận ra tôi là thiện nguyện viên dạy tiếng Phú Lãng Sa cho những người sắp đi định cư ở Pháp. Mấy cô cứ gọi tôi bằng thày, nghe ngượng đến chín cả người. Thành thực mà nói, cỡ như tôi, ở Việt Nam, trường nào dám mướn làm thày. Học chưa xong lớp 10 chương trình Việt, cộng sản chiếm miền Nam, tôi bị đẩy lên non xuống biển, làm nghề “nhất phá sơn lâm, nhì đâm Hà Bá” đến nỗi sốt rét rừng gần chết. Vượt biển qua đến Phi, dọc đường bị sóng nhồi, bao nhiêu chữ nghĩa rơi rụng xuống biển hết trơn. Còn sót vài chữ, ở không buồn, nên khi được mời dạy kèm đồng bào, có thêm tí tiền tiêu vặt, lại được gọi là thày, hỏi sao không mắc cỡ.

Từ đó, những thắng cảnh, những bãi biển hoang sơ ít người đến trên đảo Palawan, không nơi nào không có dấu chân chúng tôi: Underground River, bây giờ là một thắng cảnh nổi tiếng, một tourist hot-spot của đảo Palawan. Paradise Beach Resort với những hàng dừa nghiêng mình soi bóng trong làn nước trong xanh nhìn thấy đáy, với những căn chòi (cottage) nhỏ lợp tranh, vách phên tre nằm ẩn mình dưới bóng mát rừng dừa. 

Ngày ấy, hai chỗ này chưa được phát triển thành khu du lịch, chúng tôi là một trong những người khách đầu tiên đặt chân đến chỗ nguyên sơ này. Cát mịn, biển xanh, nắng vàng, nước ấm, gió rì rào nhẹ nhàng trên những ngọn cây dương. Người du khách tưởng mình lạc vào chốn hồng hoang, quên đi nỗi buồn của người biệt xứ vừa đánh mất quê hương.

Chúng tôi lênh đênh trên con thuyền nhỏ gọi là catamaran, vượt sóng ra ngoài đảo xa với 1 người dẫn đường. Chiếc thuyền chui vào một hang động tối om. Chúng tôi được trang bị mỗi người 1 cái đèn đeo trên đầu, người hướng dẫn viên khéo léo chèo chống con thuyền lướt đi dưới những hang động ẩm ướt mùi rêu xanh. Cảnh sắc như thực như mơ. Hai chàng Lưu-Nguyễn lạc vào chốn thiên thai ngày xưa, chắc cũng không được chiêm ngưỡng khung cảnh huyền ảo như chúng tôi lúc bấy giờ.

Chuyện tình trại tỵ nạn nào rồi cũng đến lúc phải chia ly. Tôi mang số thẻ tỵ nạn PA, cô ấy số PS nên phải ở lại chờ thanh lọc. Tôi lên trại chuyển tiếp Bataan. Ngày tôi lên đường định cư, cô ấy đi phà biển hết 1 ngày 1 đêm lên đưa tiễn. Chúng tôi chỉ biết nắm tay nhau không muốn rời trong khi nước mắt cô lưng tròng. Tôi biết tôi xa cô ấy vĩnh viễn không biết ngày nào mới có cơ hội gặp nhau. 

Vợ chồng tôi không đi theo “tour”, chỉ đặt khách sạn trước, nên thời khóa biểu uyển chuyển hơn. Ngày cuối cùng ở Sydney, nhận được 1 cú phone số địa phương, tôi xúc động nhận ra giọng nói của người xưa pha đầy nước mắt. Sau 30 năm, giọng nói trong trẻo như pha lê của cô không thay đổi chút nào. Vợ chồng cô sẽ đến khách sạn và đưa chúng tôi đi khám phá thêm thành phố Sydney.

Lần này, đã có kinh nghiệm, tôi không dám tưởng tượng ra những cảnh trùng phùng đầy nước mắt như lần đầu, mà sẳn sàng đối diện với sự thật dù biết có thể sẽ không như ý muốn. Cô ấy bước ra khỏi xe, chồng cô vẫn ngồi sau tay lái mắt đăm đăm quan sát; tôi tiến đến, bà xã tôi ngồi trong lobby khách sạn ngó ra. Chúng tôi giống như hai tay súng miền viễn Tây đang gờm gờm nhìn nhau, chờ người kia chạm vào tay súng là mình sẽ nổ trước liền. Giây phút hồi hộp và quan trọng nhất rồi cũng tới: Như một phản xạ, tôi đưa tay ra, cô ấy đáp lại bằng cách nắm chặt trong một thoáng thật nhanh, mắt cô hơi ướt và thâm quầng, lòng tôi xôn xao chùng xuống. 

Trận đấu súng bằng mắt của 4 người kết thúc nhanh chóng, không như tôi tưởng. Theo đề nghị của cô, anh chồng đưa chúng tôi đến một Casino. Chúng tôi cùng ăn trưa với nhau vui vẻ. Lòng tôi thật bình yên như chưa bao giờ như thế khi thấy cô ấy hạnh phúc. Hai người có một cô con gái duy nhất vừa xong đại học, có nhà cửa, xe cộ, việc làm bình thường như bất cứ một cặp vợ chồng Việt Nam nào sống trên đất Úc.

Họ đưa chúng tôi đi bộ thăm viếng nhiều nơi khu phố trung tâm của Sydney. Tôi tản bộ và nói chuyện với H., chồng cô ấy, trong khi hai bà vợ đi khá xa phía sau, cũng đang nói chuyện sôi nổi, tôi đoán là những câu chuyện muôn đời mà mỗi khi gặp nhau các bà thường hay nói. Đi lanh quanh, rồi cuối cùng vẫn trở lại Casino lần nữa. Tôi nêu thắc mắc với H. nói rằng Casino ở Mỹ nhiều lắm và tôi không có máu bài bạc, vô làm chi. Anh bất ngờ phun ra câu chuyện mà hình như, lúc nãy khi nói chuyện với anh, tôi có cảm giác anh đã cố gắng che dấu một cách vụng về những uất ức ẩn chứa trong lòng bao lâu nay.

Anh bắt đầu bằng câu: “Anh thật may mắn không lấy được bả, chứ nếu lấy thì giờ này anh còn khổ cho đến hết đời…”. Bao nhiêu tâm sự anh tuôn ra như suối, tôi im lặng lắng nghe vẻ thông cảm chân thành. Đây là lời kể của anh:

“Cô ấy âm thầm đem cầm cố ngôi nhà chúng tôi đang sống mà không cho tôi biết, vì nhà đứng tên một mình cô, lấy được số tiền hơn 350 ngàn đô la Úc và thua hết trong sòng bài. Anh có nhớ căn nhà mà hôm trước anh ghé vào gặp tôi và để lại tin nhắn chứ. Anh còn nhớ anh xưng cháu và gọi tôi bằng chú không? Tôi trông già như một ông lão là do lo lắng và đau khổ chồng chất. Tôi cày 2 “dóp” cho đến ngày hôm nay, vẫn cày như con trâu, chưa dám nghỉ để lấy tiền trả cho căn nhà này và căn condo khác đang cho mướn. Cái condo là do tôi mua với giá rất mắc, trước lúc bong bóng nhà đất bị vỡ, bán thì lỗ, nên phải cho thuê, mỗi tháng trừ mọi chi phí, chỉ còn lại 150 đô la; nếu tháng nào bị hư hao, coi như lỗ. Với hai cái “mortgage payments” mỗi tháng, hỏi sao không già”.

Tôi nhớ ngày đầu đến Sydney, vợ chồng tôi ghé qua địa chỉ. Một ông già dáng dấp Á Đông, vẻ còn nhanh nhẹn, nhưng râu tóc bạc phơ, bước ra mở cửa. Tôi lưỡng lự không biết thưa gởi ra sao vì nếu gọi bác hay chú thì có vẻ quá già, mà mình cũng hơn 6 bó rồi, nếu gọi anh thì sợ vô lễ, lỡ ra đây là ba của cô ấy. Tôi liều mạng: “Thưa chú, đây có phải nhà cô M. và anh H.?”. “Vâng, anh là ai?”. “Thưa cháu là T., bạn em M. lúc còn ở trại tỵ nạn Philippines, sẵn dịp đi chơi, ghé qua thăm hai chị em và gia đình”. “Tôi là chồng của M. đây, cô ấy không có nhà, anh muốn nhắn tin gì không? Tôi có nghe M. nói về anh trước đây”. 

Tôi không tin ở mắt mình. Đây là chồng của M. sao? Tôi vừa quê vừa ngượng, nên lắp bắp: “Anh cho tôi viết mấy lời được không?”. Anh với tay lấy tờ giấy và cây bút, tôi ghi vội số cell-phone và địa chỉ khách sạn, rồi mời anh H. và bà xã đến chơi, tụi mình sẽ ăn mừng buổi hội ngộ. Hôm nay, tuy anh đã cạo râu nhẵn nhụi, cắt tóc gọn gàng, hình như có nhuộm để giấu đi vẻ già nua, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn tạ, nét đau khổ của một người đàn ông cam chịu, nhẫn nhịn, lao tâm lao lực với hai bàn tay thô ráp, sần sùi đầy những vết chai. Anh cho biết anh mới 58 tuổi, nhỏ hơn tôi đến 3 năm, và nhỏ hơn vợ anh 1 tuổi. 

Tôi hỏi bây giờ M. đã bỏ hẳn chưa. Anh hạ giọng: “Bớt chứ chưa bỏ hẳn. Bằng chứng là anh đến chơi mà cô ấy vẫn thích đưa anh đến Casino. Hình như song bài là lẽ sống của cô ấy. Mới tháng trước, ba của M. qua đời, cô ấy có hứa sẽ không đi đến sòng bài nữa, nhưng tôi biết vẫn còn”. Tôi chợt nhớ đến đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ của M. và hiểu ra vấn đề.

Anh kết thúc câu chuyện vẫn bằng cái câu anh đã bắt đầu “Anh thật may mắn…”.  Tôi nhìn anh an ủi: “Ngày đó, anh là người may mắn hơn tôi. Anh yêu và lấy được người anh yêu”. Riêng tôi, tôi vẫn uôn ltự hỏi mình có thật sự may mắn không, khi tôi tận mắt chứng kiến hai sự thật trần trụi trước mắt mình: Đời không như mơ. Lần yêu nào tôi cũng không lấy được người mình yêu. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết câu “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khhi đã vẹn câu thề” có đúng với cuộc đời của tôi hay không?  Rối trí quá bạn ơi. Xin bạn cho tôi một lời khuyên.

Nguyễn Văn Tới. Tháng 6 năm 2020.

Ý kiến bạn đọc
08/07/202014:32:17
Khách
Có vài lời khuyên cho tác giả:
Không nên tìm cách gặp lại người tình cũ vì rất nhiều lý do: không những có thể làm cho chồng cô ta ghen tuông mà còn có thể làm cho người vợ mình rất khó chịu vì nghĩ tốn nhiều tiền bay qua Úc để gặp người yêu cũ chứ không để dắt vợ đi du lịch. Nếu người yêu cũ mình trẻ đẹp nhiều hơn thì người vợ mình không vui đâu. Không may gặp phải cô vợ có tính “Hoạn Thư” ngầm thì cuộc tình lẫn cuộc đời tiêu tùng luôn. Nếu người tình cũ già nua, mượn tiền, chửi bới không ngừng, cờ bạc.. thì sẽ làm mình “rối trí” suốt đời. Nhiều khi lại có chút…khoái chí không chừng.
Gặp lại người tình cũ sau 30 năm chắc chắn sẽ giết hết bao nhiêu hình ảnh đẹp của ngày xưa vì chúng ta không ngày trẻ ra. Già thì sẽ xấu xí, không nhăn nheo thì cũng lỏng lẻo. Nếu có đẹp ra thì cũng chỉ là “đẹp lão” thôi.
Không nên để vợ mình đọc câu viết này: “Tôi nhìn anh an ủi: Ngày đó, anh là người may mắn hơn tôi. Anh yêu và lấy được người anh yêu”. Trời ơi, cái gì mà “may mắn hơn tôi”. Mà phải viết là: “Anh biết ngay lấy cô ta sẽ gặp nhiều trắc trở. Anh chỉ yêu và đã lấy được người anh yêu thôi”.
Anh chồng đi cày 2 jobs mà để vợ đứng tên nhà một mình thì đúng là thiếu suy nghĩ. Tuy nhiên, theo như tôi biết luật Úc cũng như luật Texas thì cho dù đứng tên nhà một mình cũng không cầm được nhà đâu. Tôi bán hai nhà căn nhà ở Houston nên rất rành chuyện này. Có căn nhà tôi mua trước khi lấy nhà tôi vậy mà khi bán nhà họ cũng đòi vợ tôi phải ra nhà băng làm giấy chứng nhận.
08/07/202011:26:11
Khách
Chú Tới Em kể chuyện quá hay, hai mối tình đầu lỡ làng lỡ ấp, gặp lại người xưa thì hú hồn vì dang dở mà chú thoát nạn.
Cảm ơn Tới Em nhiều, Merci bien M. le prof. de Français.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 1,678,799
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Năm 2019, Tác giả nhận thêm giải Chung Kết Vinh Danh Tác Giả Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ hay còn gọi là giải Hoa Hậu. Tốt nghiệp Y Khoa Huế, thời chiến tranh Bác sĩ Vĩnh Chánh đã là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.
Lời tòa soạn: Độc giả theo dõi Viết Về Nước Mỹ hẳn quen thuộc với ngòi bút Nguyễn Trung Tây. Tác giả là một linh mục dòng Ngôi Lời, và là người nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2010, khi ấy Tác Giả đang làm việc với thổ dân các thôn làng hẻo lánh vùng sa mạc miền Trung Úc Châu, không kịp về lãnh giải. Cụ bà Hà Thị Phức, năm ấy 86 tuổi, là nhân vật chính bài “Mẹ, Mẹ Tôi” của tác giả từ San Jose đã bay về nhận giải thay người con linh mục viết văn. Hôm nay, nhận tin Bà Cố đã được Chúa gọi về, Việt Báo và toàn ban tuyển chọn Viết Về Nước Mỹ xin thành kính phân ưu cùng tác giả Nguyễn Trung Tây và cùng dâng lời cầu nguyện cho linh hồn Bà Cố Maria Hà Thị Phức sớm an hưởng nhan thánh Chúa. Xin đăng lại bài “Mẹ, Mẹ Tôi” để tưởng nhớ.
Lịch sử nhân loại đã từng diễn ra bao nhiêu trận chiến kinh hoàng, xương chất thành núi máu chảy thành sông vì chuyện màu cờ sắc áo. Với người Việt nam thì ai quên được bức ảnh những người lính Thuỷ quân lục chiến của quân đội Việt nam Cộng hoà cắm cờ quốc gia sau khi tái chiếm Cổ thành ở Quảng trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972. Có thể đó là tấm ảnh đã làm thay đổi cậu bé tôi vì chào cờ mỗi sáng thứ hai đầu tuần ở sân trường học, cậu bé tôi chỉ chăm lo cho bộ đồng phục của mình thẳng thớm, cột dây giày đã đúng cách chưa để không bị phạt
Trời cuối thu, những chiếc lá vàng bay lượn trên không rồi từ từ thả mình xuống mặt đất. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lướt qua, đám lá trên cành lao xao và khi trời lộng gió từng đám lá lià cành tung mình khắp không trung. Cảnh đẹp như tranh vẽ. Chỉ vài ngày nữa thôi, chiếc lá cuối cùng rụng xuống, cây sẽ chỉ còn những cành trơ trụi, khẳng khiu. Bà bước ra khu vườn nhỏ, lững thững đặt chân trên thảm lá vàng, những chiếc lá khô như vỡ vụn dưới từng bước chân. Không gian tĩnh lặng, êm đềm. Bà hít thật sâu, thở ra thật nhẹ. Bà đếm từng hơi thở, chú tâm đến từng bước chân đi, đầu óc nhẹ nhàng, tâm hồn thanh thản. Cứ lẳng lặng như thế cho đến lúc thấm mệt bà ngả người trên chiếc võng ngước nhìn lên trời cao tìm mây. Trời xám buồn, chỉ có vài quầng mây mỏng, ửng nắng.
Sau hơn hai năm sống lây lất ở trại tị nạn PFAC (The Philippine First Asylum Camp,) cuối cùng tôi được thằng Thanh sống chung trong nhà giới thiệu vô IOM (The International Organization for Migration) làm thế chỗ nó khi nó lên đường đi định cư vào giữa năm 1991. Cơ quan này là một trong các cơ quan đầu não rất quan trọng, chỉ sau Cao Ủy Tí Nạn (UNHCR-The United Nation High Commissioner for Refugees) và Văn Phòng Ban Quản Đốc Trại (OIC- Office In Command) mà thôi. IOM có nhiệm vụ đón người tới, đưa người lên đường định cư hay hồi hương, chăm sóc sức khỏe, lo lắng đời sống cũng như quản lý dân số trong trại do đó vô cùng bận rộn với rất nhiều công việc.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Gia đình cô Loan qua Mỹ năm 1995 theo diện HO. Cô có 3 người con, Tuấn (trai đầu) có gia đình ở Sacramento lái xe về nhà cô khoảng 2 tiếng đồng hồ, Kiệt (con nhì) và gái út là Thanh Phương làm việc bên Washington D.C và Texas. Cô chú đến tuổi nghỉ hưu nên cũng tìm niềm vui tuổi già. Cô Loan thích đọc sách và đi Chùa, còn chú Phi ưa gặp bạn bè uống cà phê tán dóc và tham gia sinh hoạt bạn “tù cải tạo”, bạn chung đơn vị lính, bạn trường học cũ và khoá Thủ Đức. Từ khi bị bệnh dịch Covid_19, cô chú chỉ biết bó gối xem tivi, xem phim và ra vô khu vườn tỉa hoa nhổ cỏ. Thỉnh thoảng Tuấn cũng lái xe lên thăm ba mẹ.
Chúng ta đang sống trong một đất nước an bình, thịnh vượng, và no ấm nên ít ai phải bận tâm với cái đói; chúng ta chỉ lo hôm nay phải đổi món ăn gì cho ngon miệng mà không ngán. Vậy mà ngay trên đất Mỹ này, nơi mà thực phẩm, thức ăn đầy đủ nếu không muốn nói là dư thừa và rẻ nhất thế giới, tôi vẫn còn giữ cái tật không cần thiết là tích trữ thực phẩm, đồ ăn khô phòng khi đói, bảo đảm giữ được phẩm chất 10 năm, và vài thùng nước 20-gallon màu xanh.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ Đặc biêt 2018 và giải Danh dự 2019. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt.