Hôm nay,  

Bà Nội, Bà Ngoại và Mẹ Tôi

20/01/201300:00:00(Xem: 184236)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân vùng Little Saigon.Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ hai của bà, với lời ghi “Tặng thế hệ thứ 2, thứ 3 rất xuất sắc trên nước Mỹ và trên khắp Năm Châu. “Mong bà sẽ tiếp tục viết bằng những chuyện sống thật của người Việt tại Mỹ.

Bà Nội tôi sinh ở miền Bắc, làng Cổ Liêu, tỉnh Nam Định.

Sau Hiệp định Genève 1954, chia đôi đất nước, Người di cư vào Nam sinh sống.

Chiến tranh, người còn kẻ mất, bao nhiêu tang tóc xảy đến cho gia đình, bà Nội như cây tùng trước gió bão, che chở cho những đứa con còn lại ăn học tươm tất đàng hoàng. Dù cho tháng ngày đã làm cho thân xác bà Nội gầy còm, sức yếu. Người đàn bà can trường. Người đàn bà đã sinh ra ba tôi.

Bà Ngoại tôi quê ở miền Trung, Quảng Bình. Dáng người tha thướt, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ. Kết tóc se tơ với một người đàn ông đứng tuổi, đẻ một đàn con trong đó có Mẹ tôi.

Nước Việt Nam chia làm ba phần. Bắc phần theo chủ nghĩa Cộng sản cai trị. Trung phần và Nam phần theo chủ nghĩa Tự Do, được cơm no áo ấm. Chiến tranh tàn khốc, Cộng sản miền Bắc lấn chiếm miền Nam và tước đoạt chính quyền, để rồi cai trị toàn lãnh thổ Việt Nam.

Miền Nam được chính quyền Hoa Kỳ tài trợ và cho dân Việt di tản. Ba tôi theo đoàn tàu Hải Quân đi lánh nạn. Người dân tìm đủ mọi cách ra khỏi nước, chủ thuyết Cộng sản đang ra tay tàn bạo với người dân, tra tấn, kềm kẹp, bắt bớ. Mẹ tôi đành xin đi vượt biên, mong được tự do, giữa biển khơi, tấm thân nhỏ nhoi như mành treo chỉ.

Thời gian ở Mỹ.

Cả hai người, Ba và Mẹ tôi chưa hề biết nhau, người ở tiểu bang này, người ở tiểu bang kia. Chim trời, cá nước, có những mối tình, tuổi hoa mộng, bao nhiêu mơ ước.

Nhưng cái duyên tơ trời đưa đẩy, Ba và Mẹ tôi gặp nhau để rồi qua nụ cười, cả hai kết duyên tơ tóc. “Quyển sách” xuất bản đầu tiên của Ba Mẹ đó là "Tôi, Đỗ Khắc Thùy Vi"

Những lúc đau, Ba mẹ ôm mặt khóc, lo lắng, những câu hát ru con, những cái hôn áp vào má tôi, ấm áp, để rồi tôi lại khỏe mạnh, vui chơi.

Tôi e a lớp vỡ lòng, dù là con gái, tánh tôi rất hồn nhiên thích làm thằng con trai đá banh, mặc quần cụt và cũng rất là nhõng nhẽo với Ba Mẹ, đòi cho bằng được các món đồ chơi mà mình thích.

Tháng ngày thấm thoát trôi qua, tôi khôn lớn lần, để nhìn thấy được sự cực khổ của Ba Mẹ, mỗi sáng tinh sương phải gởi tôi đến nhà trẻ. Sau đó đi làm, kiếm sống cho gia đình, suốt cả một ngày dài. Qua nhiều năm tháng.

Tôi được sự bảo bọc chăm sóc của Ba Mẹ. Cả hai đã quá vất vả để nuôi tôi và em khôn lớn. Tôi luôn cố gắng học để đền đáp công ơn dưỡng dục đó. Tôi đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Ngày tôi tốt nghiệp Đại học. Ba Mẹ tôi đã bước vào tuổi ngũ tuần. Tôi nhìn quanh các bạn tôi, thì thấy ba mẹ của họ cũng gần tuổi như Ba Mẹ tôi. Vậy họ cũng có một quá trình gồng gánh, lo toan nuôi con rất cực và vất vã...?

Tôi xin được cám ơn Ba Mẹ và cũng xin cám ơn những đấng sinh thành của tất cả các bạn, đã hy sinh cuộc đời của mình và lo cho các con ăn học.

Tôi đã bước vào đời, đi làm việc, có cơ may đầy đủ để thi thố tài năng và giúp đỡ cha mẹ phần nào.

Xin cám ơn bà Nội đã cho Ba một nụ cười nhân ái, một trí tuệ sáng suốt. Dù lời cám ơn này có muộn màng, khi Bà Nội đã về với cát bụi.

Cũng xin cám ơn Bà Ngoại đã sinh ra Mẹ con, một người phụ nữ xinh xắn, thông minh. Nên con đã có một sự kết tụ thông minh của Mẹ, lòng nhân ái của Ba, dòng máu đang luân lưu trong con.

Tôi xin chân thành cảm ơn đất nước Hoa Kỳ, đã cưu mang tất cả các chủng tộc sống trên xứ sở Tự Do, được hưởng một nền giáo dục thật xuất sắc, đầy đủ, cho mọi giới tuổi vẫn còn mong mưu cầu hiểu biết.

Cũng như tôi và các bạn đồng trang lứa đã có kết quả tốt như ngày hôm nay.

Kết quả có được đó là phải xin cảm ơn tất cả những Bà Nội, Nà Ngoại, các bà mẹ mới có mình hôm nay vậy.

Tôn Nữ Ngộ Khuê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,187,721
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.