Hôm nay,  

Người Anh Thuở Nọ

27/05/200900:00:00(Xem: 103136)

Người Anh Thuở Nọ

Tác giả: BaTê Phú Nhuận
Bài số 2625-16208702- v452709

Theo bài viết, tác giả Ba Tê Phú Nhuận là cư dân tiểu bang Washington State. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Ba Tê Phú Nhuận tiếp tục viết và vui lòng bổ túc vài dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

***

Tôi là cô gái lai Pháp. Khi xưa má tôi đi nấu ăn cho Pháp và có thai với một người lính Pháp.
Má tôi lúc đó không có nhà và phải đi làm và ở nhà người ta nên gởi tôi cho mợ Hai, má của anh để nuôi tôi dùm. Chừng đôi tuần, một tháng má tôi lại ghé thăm đưa tiền cho mợ Hai để nuôi tôi.
Anh là con một của cậu và mợ Hai. Tính anh ít nói từ lúc nhỏ. Lúc nào tôi cũng thấy anh ở nhà trên, hết cầm cuốn sách rồi lại ôm cây đàn. Ít khi nào anh nói với tôi lời nào.
Anh trắng trẻo và đẹp trai rất dễ thu hút đám con gái cùng xóm. Phải nói là mợ Hai chỉ muốn anh tập trung vào việc học và anh cũng ham học thiệt. Hết học ở trường rồi anh lại đi học thêm Anh văn ở các trường nổi tiếng khi xưa như trường Ziên Hồng, Khải Minh và cả các lớp ở Hội Việt Mỹ nữa. Về nhà thì hết học bài rồi thì anh mở máy hát dĩa lên nghe nhạc và tập đàn theo.
Một thời gian sau tôi theo má tôi sống vì bà có mướn được căn nhà riêng, lâu lâu tôi và má tôi mới đến thăm cậu mợ Hai. Lúc đó anh đã lên đại học và mấy năm sau thì vào Thủ Đức rồi được đưa sang Mỹ du học. Lúc đó tôi đã trở nên một cô gái lai xinh đẹp và có dịp giao du với xã hội bên ngoài. Tôi xin được một chân bán hàng trong PX cho đơn vị Mỹ ở Long Bình. Với máu mê nhạc ngoại quốc sẵn có nên tôi thường giao du với giới ca nhạc và sau này quen với John, cũng là một người lai Pháp và sau này là chồng tôi.
John cỡ trạc tuổi của anh, đã có một đời vợ. Thời kỳ quân đội Mỹ sang phục vụ ở Việt Nam, John là chuyên viên kỹ thuật âm thanh yểm trợ cho các ban nhạc đến trình diễn cho các đơn vị Mỹ ở quanh Sài Gòn. Cũng nhờ đó mà ngày 30 tháng 4 tôi được John đem theo lên chuyến máy bay chở các quân nhân ca nhạc sĩ Mỹ ra Đệ Thất hạm đội đang đậu chở ở ngoài khơi.
Sang Mỹ, nhờ có khiếu về điện tử, trong những ngày đầu ở tiểu bang Calif, John đi lục lọi các khu phế liệu điện tử để chở những TV hư về ráp sửa để bán cho dân Mễ quanh vùng để sinh nhai. Còn tôi thì nhờ dạn dĩ và tiếng Anh khá rành nhờ khi còn làm ở PX nên tôi đi học nghề chia bài kiếm được cũng khá tiền. Nhờ đồng vợ đồng chồng nên chúng tôi khá lên từ từ và khi có được đứa con gái thì chúng tôi đã mua được căn nhà ở một khu thuộc giới trung lưu.
Khoảng năm 86, má tôi vẫn còn ở bên nhà vì tôi chưa bảo lãnh được. Một hôm tôi nhận được thư của má tôi có nói là anh có ghé qua thăm và cho biết là anh mới bị đi cải tạo về. Tôi mừng lắm và nhắn với má tôi cho anh biết số phone của tôi để liên lạc nhưng bẵng đi nhiều năm tôi không liên lạc gì được với anh.


Rồi đến năm 92 tôi được biết là anh đã vượt biển và qua được đến Mỹ đang ở tiểu bang Washington. Tôi mừng lắm và thường liên lạc với anh qua điện thoại và biết là anh đang tiếp tục đi học. Tôi khuyên anh là nên kiếm một việc làm để có tiền nuôi thân và giúp cậu mợ Hai bên nhà chớ còn đi học thì biết lúc nào mới làm ra tiền. Tôi thuyết phục anh xuống dưới Cali này ở nhà tôi để đi làm vì John có rất nhiều việc như vậy thực tế hơn. Một thời gian sau anh nghe lời tôi xuống Cali để tìm cơ hội sống.
Ngày ra đón anh ở phi trường John Wayne, tôi thấy anh già đi, lúc đó anh đã bốn mươi tư tuổi rồi, không còn đẹp trai nhưng vẫn còn vẻ thư sinh như xưa và vẫn còn cái tính trầm ngâm ít nói.
Lúc đó má tôi đã qua, gặp lại anh, má tôi rất mừng và luôn nhắc đến chuyện xưa của ba má anh. Rồi anh cũng đi làm với John nhưng tôi thấy anh không thích hợp với loại công việc chân tay và thiên về kỹ thuật của John.
Trong thời gian ở nhà tôi, tôi đưa anh đi chơi, gặp gỡ những người quen thân của tôi ở dưới này đa số họ đều có cơ sở hay nghề nghiệp vững chắc và thấy hình như anh không mấy thích hợp có lẽ vì mặc cảm sao đó. Tôi cũng đưa anh đi chơi nơi này chỗ nọ, đi xem xi-nê và nghe nhạc vì biết anh cũng thích nhạc ngoại quốc như bọn tôi. Tôi to nhỏ rằng anh nên lập gia đình để có con cho cậu mợ vui vì anh cũng đã lớn tuổi rồi.
Cỡ chừng sáu tháng sau đó anh quyết định trở về nơi cũ để tiếp tục đi học. Tôi thật sự không hiểu anh nghĩ như thế nào lại tiếp tục đi học để sống một cuộc đời đến trường đói rách khi anh đã lớn tuổi như vậy. Rồi không biết khi anh học xong có chỗ nào mướn không nhưng anh đã nhất định như vậy.
Vài năm sau tôi biết là anh đã ra trường và có việc làm và về Việt Nam để cưới vợ. Nghe tin này tôi rất mừng cho anh. Tôi gọi điện chúc mừng anh và nói anh dẫn vợ xuống dưới này để chơi nhưng điều đó đã không xảy ra. Bây giờ tôi mới nhận ra là anh có mục đích và con đường đi riêng của anh khi sang được bên Mỹ này.
Con đường anh chọn không giống con đường của tôi vì anh ra đi để tìm tự do và đó là mục đích chính. Có lẽ vì tôi chưa từng phải bị trải qua những đày ải , khổ nhục vì chế độ phi nhân và được đi khỏi xứ một cách dễ dàng nên tôi không biết quý tự do như anh chăng"
Mới đây tôi được biết là anh vừa hoàn tất xong quyển truyện kể về những lần mình vượt biển bán sống bán chết thoát khỏi được chốn đọa đày để người Mỹ đọc và biết thế nào là cái lao khổ hiểm nguy sống chết của những người Việt liều chết bỏ xứ vượt biển bằng thuyền đánh cá mà họ đượïc thế giới biết qua cái tên là "Boat People".
Anh tâm sự với tôi là quyển sách này là đứa con tinh thần của anh và anh rất mãn nguyện là đã liều chết vượt biển để có ngày viết ra nó, để cho cậu mợ được hài lòng ở cõi bên kia là anh đã làm được điều đáng làm khi sang được bên này mà không làm phụ công lao hy sinh và lòng kỳ vọng của cậu mợ đặt vào anh. Không biết sao bỗng dưng tôi cảm nhận được sự mãn nguyện thật là to lớn của anh.
Tuy đây chỉ là một quyển sách nhỏ nhưng nếu tôi nghĩ thêm chút xâu xa về con người của anh thì có lẽ đây mới là mục đích có giá trị đúng thật mà anh đã quyết định cho đời mình khi anh quyết định nhiều lần leo lên ghe, bị bắt lên bắt xuống, để vượt biển ngày nào.

BaTê Phú Nhuận, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,474,077
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến