Người viết: Tuyết Mai
Bài số 2246 -1623-23-vb4120308
Tác giả Tuyết Mai, cư dân Virginia, là một nhà báo theo sát các sinh hoạt cộng đồng, đã cung cấp cho báo chí nhiều bản tin, bài tường thuật các sinh hoạt đặc biệt của người Việt vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Viết Về Nước Mỹ, năm trước, cô góp bài “Giấc Mơ Đi Mỹ”. Sau đây là bài thứ hai của cô cho năm nay.
Có không biết bao nhiêu cặp vợ chồng, cứ để mặc tình trạng "khắc khẩu", tình trạng "xung khắc" bất hòa giữa hai vợ chồng kéo dài năm này tháng nọ. Họ không buồn bỏ một chút thì giờ để tìm hiểu lý do của sự khắc khẩu, sự nghịch ý và tìm cách khắc phục để gia đình có một đời sống an lành hạnh phúc. Họ không ý thức được rằng hạnh phúc có sẵn trên đường chúng ta đang đi, chứ không phải ở điểm cuối cùng chúng ta sẽ đến.
Chỉ một việc chúng ta được sống độc lập, nghĩa là có thể thấy, nghe, đi, đứng, ăn uống, không bệnh hoạn, có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở và được bình yên đã là một hạnh phúc vô cùng trong đời, mà ít người ý thức, vì người ta cứ mải mê theo đuổi những mộng tưởng xa xôi, thả hình bắt bóng.
Nếu tuần nào không bận rộn với những sinh hoạt cộng đồng, hai vợ chồng tôi đi ăn nhậu tiệc tùng ở nhà bạn bè, sẽ có dịp nghe các bà, sau khi ăn no kéo nhau ra phòng khách, đem ông chồng yêu quý của mình ra tố khổ.
Câu chuyện của chị Hồng làm tôi suy nghĩ nhiều nhất, từ đó tôi nghĩ tới một triết lý... sống hạnh phúc ngay bây giờ và ở đây.
Chị Hồng kể, chị vượt biên trước với hai con, qua đây mấy mẹ con vất vả lúc đầu nhưng dần dần cũng tạo được cuộc sống bình yên, chị mua được một cái nhà hàng và các con đã ăn học nên người. Hơn mười năm sau ông chồng ra tù cải tạo mới được bảo lãnh sang Mỹ. Trong thời gian xa cách hơn một chục năm đó hai người đã hoàn toàn thay đổi. Chị Hồng đã quen đời sống Tây phương, tháo vát, lanh lợi, còn ông chồng sau một thời gian lâu dài bị tù đày, sức khỏe yếu kém, tinh thần khủng hoảng, ông rất chậm chạp, có thể nói là cù lần so với bà vợ.
Tinh thần chị Hồng luôn bị căng thẳng, lo âu vì việc làm ăn buôn bán, cạnh tranh, lại thêm thân xác quá mệt mỏi vì làm việc nhiều giờ nên lúc nào chị cũng cau có, gắt gỏng như bệnh thần kinh hay xì nẹt vô lý, càng làm cho ông chồng thêm buồn tủi thân phận sống bám vào vợ.
Một hôm ông chồng bệnh, bảo chị Hồng rót cho một ly sửa. Chị càu nhàu:
- Thì ông đi lấy đi, còn đi được, chưa bệnh nặng mà.
Ông chồng đổ quạu: " tôi bệnh nhiều bà biết không"
Chị Hồng với tay lấy ly nước trà chị đang uống, đổ sửa vô rồi đem lại cho ông chồng. Chị dằn mạnh cái ly lên bàn nói "uống đi", rồi quay lưng.
Ông chồng nổi giận bắt đầu to tiếng:
- Bà đã đi quá mức của một người vợ, không kính nễ chồng chút nào.
Chị Hồng trả lời lại:
"Bên Mỹ này bình quyền, không có chuyện chồng chúa vợ tôi. Ai cũng phải làm việc cực thấy cha để kiếm sống, không ai hầu ai.”
Chị cằn nhằn không dứt lời.
Ông chồng thấy cái gì màu đen giống con ruồi trong ly sửa, ông la lên:
-Bà cho tôi uống sửa với ruồi, bà biết không"
Bà vợ bình thảng đáp:
- Thì vớt nó ra. Ở bên Việt Nam, đang ăn phở con ruồi bay rớt vô tô phở mình vớt bỏ đi, rồi ăn tiếp có sao đâu.
Ông chồng nổi cơn, nhắc lại đủ thứ chuyện buồn phiền chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Ông chưa dứt lời thì bà vợ phản pháo ngay bằng những lời lẽ thật đanh đá. Cả hai trao đổi nhau những câu nói chanh chua, độc ác cho hả giận. Trong cơn nóng giận, họ không có thì giờ suy nghĩ, cân nhắc từng lời nói, nên những lời lẽ tàn nhẫn, độc địa này được bắn thẳng vào tai, vào tim hai người và đã để lại nhiều vết thương không hàn gắn được.
Không dằn được cơn giận, ông chồng nói :
"Không thể tiếp tục được nữa, phải ly dị".
Bà vợ trả lời ngay:
- Càng sớm càng tốt, bỏ ông ra tôi dư sức lấy một chục thằng hơn ông.
Ông chồng không chịu thua nói, phen này ông về Việt Nam ông lấy gái còn trinh chứ không lấy bà già ó đâm như bà.
Chị Hồng dứt khoát:
- Tôi đi tới văn phòng luật sư ký giấy ly dị ngay bây giờ đây.
Tại văn phòng luật sư, chị Hồng gọi điện thoại về cho hay luật sư đòi phải đặt trước hai ngàn đô và không trả lại nếu sau này chị đổi ý không muốn ly dị. Ông chồng đồng ý ngay, rồi buồn bã đứng dậy bước lại bồn rửa chén, đổ ly sữa. Bên cửa sổ có ánh sáng, anh chồng mới thấy miếng đen trong ly sữa là lá trà trong ly chị Hồng đã uống. Thì ra cả hai vợ chồng cãi nhau rùm beng, làm mất đi một buổi sáng đẹp trời chỉ vì xớn xác thấy lá trà mà tưởng là con ruồi. Anh chồng ân hận cho sự nóng nảy của mình. Không phải hai vợ chồng chỉ mất đi một buổi sáng đẹp trời mà mất luôn hai ngàn đô, đấy là may nếu không thấy lá trà thì họ đã ly dị, gia đình ly tan, con cái buồn khổ, chỉ vì nóng nảy, lầm lẫn. Lúc giận đầu óc người ta không sáng suốt.
Sau đó hai vợ chồng vẫn sống chung, ăn chung, ngủ chung nhưng không hạnh phúc, không ai nhường nhịn ai. Ai cũng có cái ngã quá to, tự cho mình đúng rồi rống họng cãi, mạt xát lẫn nhau. Họ để mặc cho tình trạng khắc khẩu kéo dài vì tin là tuổi của họ xung khắc, số con chuột, con mèo, con rắn, con heo gì đo... tứ hành xung, không thể hòa thuận hạnh phúc với nhau được.
Một hôm có một người khách đến ăn ở nhà hàng đưa cho chị Hồng xem hình họ vừa xây một căn nhà rất khang trang bốn từng lầu tuyệt đẹp ở Saigon mà tốn có bảy chục ngàn mỹ kim. Chị Hồng cầm cái hình ngắm tới ngắm lui thích quá, muốn về nhà xây một căn như vậy cho cha mẹ ở bây giờ và một ngày nào đó về hưu hai vợ chồng sẽ về VN có căn nhà tiện nghi. Ở đây chắc con cái sẽ bỏ cha mẹ vô viện dưỡng lão, thêm buồn tũi.
Thế là chị Hồng bay về VN hai tháng để tận mắt trông coi việc xây cất căn nhà theo ý chị muốn. Trước khi đi chị dặn dò mấy đứa con, coi chừng ba, đừng để ổng đi nhậu nhẹt, gặp gỡ bà này bà nọ lúc mẹ vắng nhà.
Hai đứa con nghe lời mẹ, để ý canh chừng ông già. Ông chẳng đi đâu cả, buổi tối sau khi đóng cửa nhà hàng về ông ngồi gỏ lóc cóc trên key board computer đến quá nửa đêm, "chat" với mấy cô gái ở VN muốn lấy chồng Việt Kiều. Chỉ trong vòng hai tháng là tình nồng say đắm nẩy nở giữa chồng chị và cô gái tuổi đáng con ở VN. Câu chuyện tình ão trên net đã thúc đẩy anh chồng quyết về VN một chuyến để gặp người tình trong mộng, trên net.
Khi chị Hồng trở về Mỹ, hí hửng với mấy cái hình căn nhà khang trang ở VN thì ông chồng chị quyết liệt đòi về VN để xem tận mắt căn nhà. Cố nhiên chị Hồng không cho ông ta về một mình, rất nguy hiểm, dễ bị các cô gái tơ ở VN quyến rũ. Nhưng nay với tình yêu thúc đẩy ông chồng chị Hồng quyết "quật khởi", không chịu đựng sự chỉ huy, theo ý kiến của vợ nữa. Chị Hồng giận lẫy, cảnh cáo là khi ông trở về thì ông cuốn quần áo ra khỏi nhà. Ly dị. Ông chồng nghĩ bụng "càng tốt".
Về tới VN, việc đầu tiên là ông chồng đi tìm gặp người tình trên net. Thực tế qua nhiều câu chuyện, ông chồng thấy rõ là cô này "bắt địa", moi móc tiền Việt kiều hơn là có tình yêu chân thật. Cô này muốn đi Mỹ với bất cứ giá nào, chuyện sống hạnh phúc hay không thì hạ hồi phân giải. Ông chồng thất vọng, lo ngại, tiếc công xúc tép nuôi cò, không biết cò ở với ông được bao lâu mà trước mắt là phải hy sinh bà vợ già... Sau vài lần gặp gỡ ông chồng quyết ở lại với vợ "ta về ta tắm ao ta" cho chắc ăn.
Từ đấy ngày nào ông ta cũng ở nhà, o bế đưa ông bà già vợ đi ăn , đi chơi, như một thằng rể có hiếu. Chị Hồng ở nhà lục lội hết phòng này tới tủ nọ cố tìm một chứng tích để hiểu vì sao ông nhất quyết đòi về VN, phải có một động cơ nào đó thúc đẩy ông ta mới quyết liệt về VN như vậy.
Moi móc hết quần áo ở mọi góc kẹt, chị mới thấy một hộp bánh biscuit được gói kỹ, tim chị đập mạnh, hội hộp mở ra từ từ, trong đó có một cuốn sổ tay nhỏ và một xấp thơ cũ giấy đã bạc màu. Chị mở cuốn sổ nhỏ ra đọc mới biết đó là quyển nhật ký, ông chồng viết rất ngắn gọn những tâm tình thật buồn tủi về cuộc đổi đời, bây giờ không còn uy quyền của một cấp chỉ huy, một người chồng, người cha trong gia đình... Ông ghi lại sự chịu đựng, chấp nhận cuộc sống hiện tại, nhất là nỗi buồn tủi phải sống bám vào vợ, vì tuổi đã lớn không thể làm lại từ đầu...