Người viết: Nguyên Phương
Bài số 2035-1898-602vb5050707
Tác giả cho biết bà vượt biên, gia đình định cư tại Mỹ từ 1982, hiện là cư dân Virginia và làm việc trong một cơ quan chính phủ.
*
Hôm nay trời thật nóng, Lan mướt mồ hôi khi đẩy chiếc xe lăn của Tuấn lên con dốc vào lớp học. Đưa Tuấn vào tận chỗ ngồi rồi Lan mới kéo ghế cho mình.
Tuấn chỉ là một người bạn cùng lớp với Lan, Lan giúp Tuấn vì thấy Tuấn hơi vụng về trong việc di chuyển bằng xe lăn, nhất là khi lên con dốc dành riêng cho những người tàn tật không dùng cầu thang được.
Lan vượt biên đến Mỹ cùng với chồng, Lan những tưởng từ đây cuộc đời nàng sẽ tràn đầy hạnh phúc trên đất nước tự do, nhưng theo năm tháng lòng người thay đổi chồng Lan thương yêu một người con gái khác, đau đớn thay gia đình nhà chồng Lan lại thích cô gái kia hơn Lan, bà mẹ chồng đã vu cho Lan là ăn cắp của bà hộp nữ trang. Lan đã đau đớn tủi hổ, ra khỏi nhà trong sự xua đuổi, mạt xát của gia đình chồng.
Với một cái xách tay nhỏ Lan lang thang không biết về đâu, loanh quanh như một người điên vừa ra khỏi nhà thương, lên xe bus, xuống xe. Lan không còn nhớ được địa chỉ của người em để tìm đến. Bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Lan:
- Này em, sao cứ lang thang ở đây mãi thế, chị theo rõi em từ hai tiếng đồng hồ rồi, em muốn về đâu lên xe chị đưa em về.
Ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn người đàn bà nhân hậu:
- Em không nhớ địa chỉ của em em ở đâu.
- Thôi để chị đưa em về nhà chị ngủ đỡ đêm nay, cho đến khi nào em tỉnh táo nhớ ra thì chị đưa em về.
Đêm hôm đó, Lan thổn thức kể lại chuyện đau buồn của đời mình cho người đàn bà nghe, từ chuyện cãi cha mẹ thương một người đã có vợ, đến những ngày tháng nhọc nhằn trên con đường đi tìm tự do và cuối cùng ...
- Chắc đây là một sự quả báo cho việc em chung sống với người đàn ông đã có vợ, mặc dù là em không biết là anh ấy chưa ly dị và vẫn còn đi lại với người vợ cũ.
Sáng hôm sau, Lan tỉnh táo đôi chút nhớ được số điện thọai, gọi cậu em đến đón về.
Lan không nhớ tên người đàn bà nhưng nàng vẫn tin rằng đó là Phật bà Quan Âm đã cứu giúp nàng ra khỏi sự nguy hiểm của một thân gái lang thang một mình trong đêm.
Cậu em gầm lên và định đến tận nhà chồng Lan để đánh Lâm
- Thôi em, người ta đã vậy thì mình cũng chẳng cần cải chính làm gì
- Không, em phải đánh cho con người phản bội, vô lương tâm ấy một trận cho dù em có phải vào tù.
- Thôi em, nhịn đi em vào tù thì chị sống với ai"
- Em không hiểu được chị, phải cho con người ấy một bài học.
Cả tuần lễ đầu tiên Lan không ăn uống, cậu em xót xa nhưng không làm gì đuọc.
Sau đó Lan cũng tự mình đứng lên được, bắt đầu ăn uống lại, suy nghĩ nhiều, nàng xin được một việc làm cho một công ty, ban ngày đi học và buổi tối đi làm thêm để phụ giúp cậu em thuê một cái appartment nhỏ.
Một hôm khi cậu em đi làm, chồng cũ của Lan hỏi thăm bà chủ cho thuê nhà cũ, biết được địa chỉ của Lan, chàng nhìn Lan với một nét băn khoăn
- Cho anh xin lỗi cho chuyện xẩy ra hôm đó. Sau đó mẹ tìm thấy hộp nữ trang của mẹ rơi xuống dưới gầm giường.
- Cám ơn anh, nỗi oan của em đã được giải, nhưng đó cũng chỉ là một cái cớ để gia đình anh đuổi em ra ngòai đường.
- Cho anh xin lỗi, chuyện đã qua, hôm nay anh tới đây mong được em tha thứ và cũng xin em một chữ ký.
- Giữa chúng ta đã chẳng còn gì thì tờ hôn thú cũng không có nghĩa lý gì và em cũng đã xé bỏ đi rồi, thôi được em ký và xin anh đừng bao giờ gặp em nữa. ...
Lan bắt đầu đi học lại, vừa làm vừa học, Lan không có giờ buồn nữa, nàng vui với hiện tại, cố tạo cho mình một tương lai tốt đẹp hơn và nàng thầm nhủ
"Em về điểm phấn tô son lại
Hẹn với nhân gian một nụ cười"
Trong lớp học, bạn học nào cũng thương mến Lan, Lan đẹp, duyên dáng, và hay giúp đỡ những người tàn tật.
Kim thường hay trò chuyện với Lan, hai người tâm đầu ý hợp, Lan cũng đã nguôi ngoai và quên dần đi chuyện cũ.
Sau những buổi hẹn hò, Kim và Lan trở nên thắm thiết, họ vui như một đôi chim, cùng nhau học hành.
Một buổi chiều đẹp trời sau khi ăn tối xong, dưới ánh đèn mờ của tiệm ăn, Kim nắm tay Lan và ngỏ lời :
- Anh yêu em, anh mong được chung sống bên em.
- Em cũng yêu anh, nhưng hiện tại chúng ta chưa có sự nghiệp gì trong tay, mình hãy chờ một ngày mai tuơi sáng hơn khi chúng ta cùng học xong.
- Anh nghĩ anh không thể chờ, anh tha thiết mong được sống bên em.
Lan im lặng tận hưởng niềm vui.
- Tháng sau mẹ từ Việt Nam trở lại đây anh muốn đưa em về giới thiệu với mẹ và các em của anh.
- Còn sớm quá không anh"
- Anh muốn báo tin cho mẹ ngay để mẹ vui.
- Vâng, anh muốn sao cũng được.
Đêm hôm đó Lan thao thức không ngủ được, qua một lần đổ vỡ, nàng cũng hơi ngần ngại, nhưng rồi lại tự nghĩ: