Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Những bài Viết Về Nước Mỹ của cô thường ngắn gọn, viết giống như nói. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
*
Gia đình tôi qua Mỹ từ tháng 1/90 theo diện HO1. Tôi là con áp út trong nhà. Tôi mong chờ ngày ra đi vô cùng để tự lập bản thân. Vậy mà khi đến Mỹ, tôi đâu có ngờ một sự thật không như mong đợi đang chờ mình. Tôi như vừa được sinh ra lại ở một mảnh đất mới, không tiếng nói, không bạn bè, không kỷ niệm, tôi đã bỏ lại sau lưng hết để bắt đầu.
Do vậy mà đời sống tại Mỹ của tôi ban đầu chỉ toàn là một màu đen, chẳng có gì sáng sủạ Nghề nghiệp chẳng có, người yêu thì không, học thì không biết đến bao giờ xong vì khó quá. Thử thách của cuộc đời lúc đó như sóng vỗ liên tục, tôi chưa đỡ kịp con sóng này thì con sóng khác đã trờ tớị
Biết biển chẳng bao giờ lặng tôi đành đổi thái độ với đời của mình, từ bi quan thành chấp nhận chứ biết làm sao...
Tôi ít nói từ bé. Hễ ai mà chọc tôi, tôi giả câm giả điếc không nghẹ. Chọc dữ lắm, tôi bỏ đi như chuyện không phải của mình. Chọc mà tôi chịu không nổi nữa, tôi nhảy bổ vào người đó hoặc đánh, hoặc ngắt rồi chạy thật lẹ. Dĩ nhiên là phương cách đó đâu có dùng với bố mẹ và anh chị tôi được.
Vì hay bị bệnh từ nhỏ, tôi rất là ghét uống thuốc, lúc nào cần tôi mới uống, cứ mà bắt uống hết theo toa bác sĩ thì cứ những viên mẹ tôi đưa khi tôi đã khoẻ ra chút tôi vứt vào góc giường. Mẹ tôi một lần dọn giường lôi ra quá chừng là thuốc. Mẹ tôi hỏi hết anh chị em trong nhà nhưng không có hỏi tôị Mẹ tôi vẫn nghĩ tôi ngoan lắm. Ha ha mà tôi có hư gì đâu, mọi người đều bảo không phải, còn lại một dưá duy nhất, mẹ tôi kêu tôi lại và bảo rằng "Này con, đã hay bịnh, thuốc tao đưa là tiền là bạc vào người mày, đỡ khổ tao, khổ bố mày lúc về già, đừng có mà phí phạm, mày không nói mà làm còn tệ hơn đó con ạ"...
Tôi ra chiều suy nghĩ "vậy là saỏ".
Lần sau, mẹ có đưa thêm thuốc mà tôi thấy không cần uống, tôi nói thẳng với mẹ "con khỏe rồi, mẹ không cần dưa thêm. " Mẹ tôi trừng mắt "Mày khỏe cái ba vạn, uống mau". Tôi nữa đùa nữa thật "Này nhé, không nói cụ bảo thâm, nói thì cụ mắng, con biết làm sao!" Cũng may, tôi chỉ bị bịnh lai rai, tôi chẳng bịnh nặng thêm, mẹ tôi lo cho 8 người con cũng chẳng có thời gian nhiều để mắng một mình tôị. Tôi cứ giữ sức khoẻ đừng để cụ nhức đầu là được.
Do vậy mà tới Mỹ, để có thể tự lập, tôi phải vừa đi làm vừa đi học, mệt không thể tả. Vừa ở chỗ làm ra, tôi vào cafeteria của trường, tôi cột cái giỏ xách vào chân rồi ngủ như chết. Trời Phật độ sao mà cứ đúng đến giờ vào lớp là tôi dậy. Năm đó, người thương của tôi ở quê nhà đi lấy vợ. Sách vở trước mặt nặng nề như cùm. Tôi vào nói với mấy ông thầy cho dời bài thi cuối khóa vì tôi phải đối phó với chuyện lỡ dở của mình, như trước đây thì tôi lặng im chỉ chấp nhận điểm kém.
Tôi bị một lớp C- và2 lớp B+. Kết quả khóa đó đã kéo điểm trung bình bốn năm của tôi xuống nhiều lắm, nhưng vậy thì đã sao, cuộc đời mà, tôi tự hiểu mình phải mạnh lên để mà sống, để mà đi tiếp, dù quanh mình xa lạ vẫn hoàn xa lạ.
Ban đầu tôi chỉ tính học có hai năm rồi ra đi làm dể còn kiếm tiền trở về quê nhà theo lời hứa với người yêu tôi về trước 3 năm. Tôi học đúng 2 năm thì ra trường. Tôi đã bỏ qua tất cả các lớp English ban đầu giúp tôi nói và phát âm tiếng Anh chuẩn hơn. Tôi xong 2 năm là hoàn toàn nhờ vào cần cù và may mắn hơn là hiểu biết trong trí. Tôi vẫn còn nhớ lúc tôi làm test cuối của lớp Reading 10, lớp dạy sinh viên đọc sách và nắm nội dung sách nhanh hơn, khi làm kiểm tra, tôi không hề hiểu người ta muốn hỏi gì, test là multiple choices tôi cứ đánh câu đúng bằng cách đánh câu A, rồi câu kế đánh câu B, câu kế đánh câu C. Tôi chỉ cần qua cái lớp bắt buộc này để được ghi danh chính thức cho những lớp lấy điểm sắp tới. Tôi không quan tâm lắm dến kết quả. Vậy mà ngày cuối của lớp bà giáo gọi tên tôi và đưa giấy khen vì tôi là người có diểm thi cao đứng thứ ba của lớp nàỵ Tôi như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ giữa lớp, nửa muốn nói với bà giáo không tôi không xứng dáng, nửa như muốn độn thổ, cũng may mà hôm ấy lớp học tan sớm hơn mọi ngày vì là ngày cuốị Khi tôi nói tôi nhờ vào may mắn để ra trường hai năm vì tôi được các thầy cô giáo nâng đỡ rất nhiềụ Họ cho thời gian tôi làm kiểm tra lâu hơn sinh viên bản xứ vì lý do English không phải là tiếng mẹ đẻ. Thật ra một phần tôi đã cần nhiều thời gian hơn để đoán các câu trả lời đúng vì tôi có đọc sách cũng chỉ hiểu 60% là hết sức.
Tôi học như để qua, lúc ra trường hai năm, tôi cầm cái bằng mà trong đầu một chữ tôi cũng không biết mình có hay không, hay đúng ra là tôi bị choáng ngợp khi phải ra thở với bầu không khí đời thường, khác với lúc trước, suốt hai năm tôi bị chìm trong bài vở và việc làm, chỉ biết nhắm mắt và làm cho xong, bây giờ mở mắt ra như là đang sống ở một thế kỷ khác vậy...
Tôi bắt đầu đi kiếm việc, từ công việc của một người quản thủ thư viện đến công việc của một người học làm pizza ban đêm, hay là cashier của một supermarket, tất cả là 15 chỗ nhưng vẫn không có chỗ nào nhận tôi. Họ nói tôi nói họ không hiểu, luc' đó thì tôi nghĩ đời thật là không công bằng, tại sao họ nói tôi lắng nghe và cố gắng hiểu mà họ thì không.
Năm ấy ba tôi bị bịnh nặng phải cắt bỏ 1/2 bao tử vì bị nghi cancer, ba tôi lâm vào tư tưởng tuyệt vọng rất nặng. Ba tôi từ nhà thương về xa lánh tất cả mọi người trong nhà. Ba tôi có biết đâu tư tưởng đó đè ba tôi một thì đè lên mẹ tôi và cả nhà gấp đôi.
Không kiếm ra việc, tôi đành xin trở lại trường học tiếp. Hai năm tiếp theo tôi lên một trường đại học xa nhà một tiếng lái xe. Lúc đó tôi từ chối học một term vì tình trạng gia đình, các anh chị tôi đều đi học xa, tôi không nỡ bỏ mẹ tôi trong cảnh đơn chiếc với ba tôi. Tuy nhiên một thời gian sau tôi nhận ra, sự có mặt của tôi chẳng làm gì tốt dẹp hơn cho cha me. Tôi vốn nhạy cảm và rất tự ti, tôi bỏ lên thành phố lớn sống đi học tiếp không nói cha mẹ một lời nào vì những lý do rất riêng tư, chỉ tự tôi hiểu và tự tôi biết.
Từ nhỏ sống với cha mẹ, giờ lên thành phố lớn, dù sống với cô em gái duy nhất, tôi vẫn có cảm giác như mình mồ côi, một cảm giác vô cùng lạc lõng, chơ vơ, có lẽ cô đơn thì đúng hơn, tôi như một cái ly thủy tinh, biết mình không sớm thì muộn sẽ vỡ ra, vỡ sao đây, thôi thì liều, tôi đâu có còn biết làm gì khác ngoài sự chấp nhận...
Vành Khuyên