Bạn Vĩnh Hậu, cư trú tại Nam Cali, là tác giả bài "Lạc Đường" đã được phổ biến. Sau đây là bài viết mới nhất của ông về chuyện tình “thơ thẩn thẫn thờ”. Mong bạn Vĩnh Hậu sẽ còn tiếp tục viết.
Ở xứ Cờ Hoa này, tình yêu đến rất nhanh, nhưng cũng đi rất lẹ. "Easy come, easy go". Đây cũng là lẽ thường, cái gì đến dễ thì đi cũng không khó.
Giới trẻ ở Mỷ, theo tôi nghĩ, vì họ có qúa nhiều phương tiện để làm quen và để làm tình, nên tình yêu đối với họ như trò đùa, thay đổi người yêu như thay áo! Tình yêu kiểu Roméo- Juliet rất hiếm thấy ở thời đại này. Đối với giới trung niên hoặc những người trên 50 thì họ còn trân trọng tình yêu hơn, không xem nó là trò đùa mà là 1 cưú cánh, cần phải giử gìn vì họ không còn nhiều thời gian để chọn lựa và sức lực để phung phí như khi còn ở tuổi thanh xuân. Trong trường hợp này, tôi là nhân vật tiêu biểu cho tình yêu muộn màng đó.
Tôi gặp nàng cách đây 4 năm, lúc đó tuổi đời của chúng tôi cộng lại thì "thiếu 5 năm đầy 100 bó". Tôi hơn nàng 11 tuổi. Chúng tôi sắp thành bô lão cả rồi, cần gì phải dấu tuổi nữa bạn nhỉ, tuy nhiên, nếu bạn muốn biết tuổi của mỗi đứa năm 2001 là bao nhiêu, thì đây là 1 bài toán đố nhỏ không dể tính đâu bạn nhé.
Nàng học Văn Khoa năm thứ 2, thích đọc thơ, tôi cũng học Khoa Văn đã ra trường, thích làm thơ. Thế là "chí lớn gặp nhau", tôi tiếp tục làm thơ và nàng tiếp tục đọc thơ, dù thơ tôi có muì vị "cải lương", nàng vẫn khen hay và khuyến khích tôi đăng báo để mọi người thưởng thức. Tôi trả lời là "anh chỉ làm thơ cho một mình em đọc thôi vì anh muốn những baì thơ vô tội được em giữ gìn, yêu qúy thay vì phải nằm lây lất trong thùng rác em ạ". Nàng cười bảo tôi: "Thùng rác ở Mỷ cũng sạch hơn thùng rác ở VN nhiều anh ơi". Nói đến đây, biết mình lở lơì, nàng bèn nói tiếp một câu nghe rất mát ruột "anh biết không, em mê thơ anh đến nôĩ em thuộc lòng từng chữ, từng câu đấy". Tôi cười thoả mãn, nhưng lộ vẻ không tin: "Em cũng biết xạo đấy nhé, nếu thuộc lòng thơ anh thì đọc thử baì thơ tiếng anh đầu tiên anh làm tặng em nghe coi".
Trước sự ngạc nhiên thích thú của tôi, nàng đọc khá trôi chảy nguyên bài thơ, từ đầu đến cuối, không sai 1 chữ. Nàng bảo "em thích nhất là 3 câu kết của bài thơ, vì nó đúng với tâm trạng của 2 đứa mình.
Nó là như thế này:
"No more solitude for the days to come
"Together we build our home
"Too late, but it's real home-sweet-home"
Tôi tạm dịch ra tiếng Việt, mà lời chắc chắn là không chỉnh, nhưng ý thì bảo đảm trung thực 100%, vì tác giả và dịch giả là một mà lại:
"Ngày tháng cô liêu đã hết rồi
"Căn nhà lý tưởng ta xây nhé ('we say yeah')
"Duyên muộn nhưng tình mãi thắm thôi".
Bài thơ trên có câu "together we build our home", nhưng mãi đến nay, đã là năm thứ tư rồi, mà chúng tôi, mỗi đứa vẫn còn môĩ nơi, vẫn chưahề thấy '1 túp lều tranh, 2 trái tim vàng' xuất hiện!
Các bạn ơi, ở Mỷ là vậy đó, hứa hẹn là một chuyện, nhưng thực hiện có được không là chuyện khác mất rồi! Có những cặp tình nhân mà tình yêu đã chín muì, sắp rụng xuống cầu mất thôi, thế mà vẫn "nhà ai nấy ở, đường ai nấy đi, đêm nằm ôm gối ướt mi một mình!" Õ Cũng vì cái job ấy mà!
Thật vậy, ở Mỷ cái job sao mà quan trọng thế hở giời"Õ Thà bỏ bồ còn hơn bõ job! Rất nhiều trường hợp, chàng và nàng ở 2 tiểu bang hoặc 2 tỉnh hơi xa nhau thì không ai chịu hy sinh cái job của mình để move qua sống với người yêu cho trọn tình trọn nghĩa! Người này cứ hy vọng người kia bị 'lay-off'' để tiện bề công việc, lúc đó mới tính chuyện hôn nhân! Nếu chàng bảo nàng "em ơi, job anh nặng kí hơn job em nhiều, qua đây ở vơí anh, anh sẽ lo hết, em không cần phải đi làm gì cả". Nàng sẽ đáp ngay rằng "anh ơi, em biết anh rất yêu em, nhưng em không muốn làm vú nuôi anh đâu. Ở đây em còn tự lập được, chứ qua bên anh, lở em không tìm được job, ở nhà sống bám vào anh, đến khi anh chán em rồi thì em biết sống làm sao." Thế là đôi tình nhân đành chờ đợi 'dịp thuận tiện' khó xảy ra, để rồi 1 ngày kia, 1 trong 2 người tìm thấy caí dịp thuận tiện thực sự xảy ra ở một ngươì tình khác, có cái job ngay bên cạnh mình. Thế là 'cuộc tình tan, cuộc tình với tháng năm, với ánh
sáng, với bóng trăng, cuộc tình ơi, cuộc tình chỉ đày đọa vì job mà thôi!".
May mắn thay, trường hợp của tôi và nàng lại khác. Tuy nhà nàng không ở cạnh nhà tôi, nhưng cũng không xa lắm, chỉ cách nhau có 50,000 cái dậu mồng tơi thôi, tức là 50km (nếu môĩ cái dậu=1m), và job của nàng thì 'available everywhere ', ở đâu cũng cần, 'bao ăn ở, tiền tip cao, có xe đưa rước...v.v '. Nói chung thì không có gì trở ngại cả, nàng có thể lên 'xe bông' về nhà chồng 1 cách thoải maí, nếu như nàng ở một mình. Nhưng, éo le thay, nàng và tôi đều có cái hạnh phúc to tát là còn cha mẹ già để được take care, không ai muốn hoặc không ai có thể ra ở riêng được. Thế là 2 đứa tôi đành ca bài 'anh hẹn em cuối tuần', gặp nhau rồi lại chia tay, chia tay rồi lại gặp nhau cuối tuần... Ấy thế mà 4 năm đã trôi qua và cuộc tình chúng tôi vẫn 'dậm chân tại chổ'.
Tuy nhiên nhờ mối tình 'tuy xa mà gần, tuy gần mà xa ' đó lại hóa ra hay, nghĩa là nó vẫn còn thơ mộng, lãng mạn và luôn luôn mới mẽ khi chúng tôi gặp lại nhau. Nếu 2 con tim cứ kề cận nhau maĩ trong 1 không gian chật hẹp thì làm gì có những rung động khi tôi sáng tác thơ và khi nàng đọc thơ" Việc gì tôi phải trầm ngâm suy tư, "khi tựa gối, khi cúiđầu; khi nhăn mặt khỉ, khi chau đôi mày" để nặn những vần thơ mà chỉ có nàng mới hiểu và rung cảm từng chữ từng câu" Rõ ràng là Bá Nha-Tử Kỳ tân thời chứ còn gì nữa! (xin bạn đừng để ý đến giống đực giống cái nhé).
Những vần thơ sau đây, tôi đã tặng nàng vào ngày "lễ Tình Yêu-Valentine 's Day ", mà nếu nàng không ở xa tôi 50,000 cái dậu mồng tơi thì chưa chắc nó đã thành hình:
"Hôm nay kỷ niệm lễ Tình Yêu
"Em đến thăm anh dáng mỹ miều
"Lần đầu ngơ ngác và e thẹn
"Đến nay em đã hạnh phúc nhiều!
"Valentine là gì em nhỉ"
"Có phaỉ là ngày em ướt mi"
"Vì vui cuồng nhiệt trong hạnh phúc,
"Hay là dấu hiệu cuộc tình si"...
Đọc xong 4 câu sau, nàng ngừng lại, nguýt tôi một cái rất dài nhưng giọng nói lại rất nhỏ nhẹ : "hổng dám đâu!". Châm ngôn thời đại có câu : "Đàn bà nói có là không, nói không là có", tôi e rằng trong trường hợp này câu trên hoàn toàn đúng sự thật, nghĩa là ý nàng như thế này"hổng dám hổng có đâu", khi nhìn ánh mắt và nghe giọng nói tuy phủ định nhưng rất ngọt ngào của nàng!
Và lẽ tất nhiên, vào ngày lể sinh nhật, tôi không thể không tặng nàng mộtmón ăn tinh thần, kèm theo 1 món qùa nho nhõ 'gọi là'. Như vậy là sinh nhật của nàng có thể được gọi là "một sinh nhật đầy đủ 2 món ăn chơi". Nàng rất cảm động và thỏ thẻ với tôi rằng :"từ khi gặp anh, em mới thấy ngày sinh nhật của em trở nên có ý nghĩa hơn trước nhiều". Tôi đáp lại: "nhưng anh thì hơi nhức đầu vì phải nặn óc làm thơ, và mõi chân vì phải sắp hàng ở bưu điện để gởi qùa cho em!" Nàng cười bảo :"thế mới tình chứ anh". Tôi hỏi nàng : "thế thì bài thơ sinh nhật vừa rồi, em thấy thế nào"".
Õ"Vẫn hồi hộp và rung động như bài thơ đầu tiên", nàng đáp. Tôi muốn thử nàng 1 lần nữa liền bảo: "đọc thử 6 câu đầu cho thầy chấm điểm, nhanh lên xem nào!" Không do dự, nàng cất tiếng đọc :
"Năm kia anh đã làm thơ
"Năm rồi anh lại gởi thơ tặng nàng
"Thơ thơ thẩn thẩn mấy hàng
"Năm nay anh lại tặng nàng bài thơ!
"Ba năm thơ thẩn, thẫn thờ
"Mỗi lần sinh nhật em chờ thơ anh
"Thơ anh...
"Giỏi!", 9 điểm trên 10, tôi ngắt lời. Nàng trợn mắt nhìn tôi: "sao lại 9 điểm mà không là 10"". Tôi đáp : "thuộc bài, nhưng thiếu giọng ngâm, nên chưa perfect!". Nàng gườm tôi: "nghèo mà ham!" .