Hôm nay,  

C h ậ m L ạ i… Đ ể Y ê u T h ư ơ n g

12/01/202400:00:00(Xem: 3070)
Anne-Khánh-Vân-nhận-giải-Việt-Bút-Trùng-Quang-VVNM-từ-nhà-thơ-Trần-Dạ-Từ

Anne Khánh Vân nhận giải Việt Bút Trùng Quang VVNM từ nhà thơ
Trần Dạ Từ.

 
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Tham gia VVNM từ những năm đầu của giải thưởng, tác giả nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ”. Tháng 12, 2021, tác giả nhận giải Việt Bút Trùng Quang VVNM 2021. 
 
*

* Cử Chỉ Đẹp…

Hôm nay tôi có họp và tiệc cuối năm với cấp trên, có cả màn ảo thuật đặc biệt giúp vui ở phần cuối nên buổi tiệc kết thúc hơi trễ, mãi 9 giờ tối mới lò mò về.

Khi lái xe về gần đến nhà, tôi nhớ ra hôm nay cũng là ngày trong tuần County đi lấy rác. Mùa đông trời tối sớm. Thời tiết mấy hổm rày lại nhiều gió và lạnh âm độ C, nên thật nhát ra ngoài trời. Tôi tưởng tượng sau khi mang cặp giỏ đi làm vào nhà, tôi sẽ phải đẩy hai thùng rác vào trong. Nhưng khi đến nhà, tôi ngạc nhiên không thấy thùng rác của mình nằm bên lề đường đợi. Lái xe vào sâu bên trong driveway thì thấy thùng rác đã nằm ngay ngắn ở chỗ của chúng.

Tôi mỉm cười, thấy vui trong lòng và nghĩ bụng chắc ông bà hàng xóm Samy và Maha đã mang vô giùm vì thấy mình về trễ. Vào trong nhà tôi vội vàng nhắn tin cảm ơn. Tuy chưa trễ lắm và chắc Samy Maha chưa ngủ nhưng tôi không đợi tin nhắn hồi đáp của họ. Ngày hôm sau lại bận rộn với công việc nên cũng quên ngó chừng tin nhắn trả lời của Samy Maha. Đến chiều, vẫn không thấy Samy Maha nhắn tin acknowledge gì hết. Bình thường họ luôn mau mắn nhắn tin qua lại với tôi khi có chuyện gì cần trò chuyện. Tôi chợt nghĩ có thể nào không phải Samy và Maha đã mang thùng rác vào giùm nên họ chưa biết trả lời sao (?). Tôi bèn mở cuộc điều tra. 😊

Tôi nhắn tin cho tía Hai Lúa hỏi hôm qua trước khi đi làm tía có ghé qua nhà tôi mang giùm thùng rác vào trong không. Tôi chỉ hỏi phòng hao chứ trong bụng đã nghĩ chắc tía không tiện ghé qua. Đúng vậy, tía xác nhận đã không làm. Thế là tôi vào lục xem lại video gắn ở trước nhà. Thụt lùi lại từng mốc giờ xem hình ảnh thùng rác biến mất khoảng lúc nào. Sau đó mới xem lại từng đoạn trong mốc giờ đó để thấy chi tiết trong đoạn phim ghi lại.

Quả đúng không phải Samy và Maha đã mang thùng rác vào giùm tôi và chắc họ cũng không (chưa) biết ai đã làm chuyện đó .😊

Một chiếc xe ngừng lại giữa hai driveway nhà tôi và nhà Samy Maha. Một cậu thanh niên trẻ bước ra. Tôi nhận ra là Nicholas. Ngày tôi mua nhà này và về làm hàng xóm với Samy và Maha thì Nicholas chỉ mới lên năm, còn tập đi xe đạp. Hôm nay Nicholas đã 17 tuổi. Nicholas đeo ba-lô đi học sau vai. Không thấy xe của Samy và Maha trong driveway. Là bạn Nicholas chở cậu về nhà giùm. Nicholas bước đến thùng rác để trước nhà cậu, mở ra xem và đẩy vào bên trong. Thùng rác nhà tôi vẫn nằm bên lề đường. Tôi kiên nhẫn đợi video lướt qua thì vài phút sau thấy Nicholas lại đi ra, qua phía lề đường nhà tôi và đẩy thùng rác của tôi vào trong driveway nhà tôi.

À ha, trả lời là đây. Và có vẻ Nicholas không hề kể cho ba mẹ cậu nghe về việc làm đó vì có thể với Nicholas chuyện đó không có gì đáng để phải kể lể với ba mẹ dù đó là lần đầu tiên cậu làm.  Nhưng với tôi thì đây là một cử chỉ rất đặc biệt. Bình thường tôi cũng không về nhà trễ và bốn năm qua được làm việc tại nhà, thùng rác được mang vào trong khi trời còn sớm, gần như cùng lúc với khi Samy và Maha đi làm về và mang thùng rác của họ vào. Chỉ hôm nay một vài sinh hoạt của tôi bị xáo trộn vì buổi tiệc cuối năm… Và nhờ vậy, đã có những chuyện thú vị!

Tôi lại nhắn tin cho Samy và Maha, “Ôi Samy Maha, Nicholas thật dễ thương! Tôi xem lại video và thấy Nicholas đã mang thùng rác vào giùm. Appreciate his nice gesture so much. Anh chị cảm ơn Nicholas giùm tôi nhé!”

Khoảng 2 phút sau, Samy và Maha nhắn tin lại, “Qua giờ chúng tôi cũng chưa có dịp hỏi Nicholas. Chỉ vừa nói chuyện với Nicholas sau khi nhận text của Anne. Nicholas nói không có chi…”

Tôi nhắn tin lại, “Nicholas has grown into a great man… Phải có sự quan tâm, phải có tình yêu thương và có tinh thần trách nhiệm mới có được những cử chỉ đẹp.” Và tôi khen Samy và Maha đã nuôi dạy các con của họ rất chu đáo và tôi đã may mắn được làm hàng xóm và được hưởng ké.

* Chậm Lại…

Tôi có khá nhiều những thói quen không tốt.  Từ lúc nhỏ, khi các bạn trang lứa chơi đủ các trò dưới sân chơi trong xóm hay ngoài những hiên nhà thì trên lan-can gác gỗ nhà tôi, tôi lại đang ngồi chép bài, làm toán hay phải luồng thun kết nút phụ má hoàn tất những bộ đồ trẻ con mới may để làm hàng ra chợ bán. Khi khác thì vừa dạy học cho các em, vừa nấu ăn… dù chỉ 9-10 tuổi. Luôn phải làm việc rất nhiều nên phải luôn xoay sở sắp xếp mọi thứ vào thời khóa để tối đến có thể được ngủ một ít giờ.

Thành thói quen, lớn lên, làm gì cũng làm thật nhanh để ngoài những việc phải làm, hay để phụ giúp những ai cần… tôi còn có thể làm được thêm những việc mình yêu thích (như viết lách nè 😊)... nên nhiều khi vừa ăn tôi cũng có thể vừa ngồi trước màn hình và đánh máy; hoặc đã lên giường mà chưa buồn ngủ lắm, tôi vẫn ráng mở sách đọc thêm vài dòng trước khi mắt sụp xuống; cứ luôn cố gắng ngốn thật nhiều việc vào trong một ngày... để 24 giờ của mình làm được thật nhiều việc (với mình là) hữu dụng, để lỡ ngày mai không thức dậy thì cũng không có gì hối tiếc, không có gì muốn làm mà chưa kịp.


Có khi tôi cũng nói rất nhanh nữa. Nhớ một lần, khi má tía Hai Lúa mới sang Mỹ và còn ở chung, tôi đang làm việc trên lầu và nghe có tiếng tía tôi từ tầng dưới đi lên tầng giữa là nhà bếp và phòng sinh hoạt gia đình, tôi đã nhắn vọng xuống nhờ tía ngó chừng giùm gì đó.

Tôi không nghe tía trả lời đã nghe tôi nói mà nghe tiếng bước chân của tía đi ra phía cầu thang nói vọng xuống tầng dưới với má tôi, “Bà làm ơn lên đây nghe giùm tui coi con Mimi nó nói cái gì mà tui không thể hiểu nổi…”

Tôi nghe xong thì không nín được cười… và hoảng hồn. Ôi, thấy tía mình rồi, mình bậy quá!  Đáng lẽ phải đi xuống nói trực tiếp với tía. Lần sau nếu đang lỡ làm việc gì thì phải đợi xong việc rồi hãy xuống nói! Không được nói vọng từ xa như vậy.  Lúc đó tôi cũng vở ra là mình nói nhanh đến nổi tía má nghe không kịp.

Nhiều người thân, bạn bè mỗi khi thấy bài viết mới của tôi vẫn hay trêu hỏi, “làm việc mười mấy tiếng mỗi ngày, xong rồi lại làm bao việc khác, lấy đâu ra thời gian để viết?”  Tôi đã đùa và trả lời họ rằng các ngón tay tôi lướt trên bàn phím như bay nhảy nên tôi không cần nhiều thời gian để viết. Các ý tứ luôn được sắp xếp tuần tự sẵn trong tâm trí, đôi tay chỉ là thư ký cho trái tim.

Ngay cả trong sở làm, nhiều nhân viên và bạn đồng nghiệp cũng thường la, “Anne, tại sao cô cứ làm việc như của ba bốn người? Vận tốc của cô quá nhanh...”

Thật vậy, dường như tôi luôn làm quá nhiều việc và làm rất nhiều thứ cùng một lúc... chưa bao giờ dành thời gian chăm sóc mình hoặc làm gì đó cho chính mình một cách đúng đắn và làm chậm đủ. Dường như ngày nào cũng làm việc đến quá nửa đêm... Cứ tưởng làm như vậy là lời, nhưng năm tháng qua đi càng thêm tuổi thì càng nghiệm ra và thấm thía mình đã “nuôi dưỡng” những thói quen không tốt; mình đã thiếu rất nhiều thứ, và cái thiếu quan trọng nhất là thiếu yêu thương chính bản thân.

Tinh thần hay thể lý, khi mất quân bình thì sớm muộn gì cũng sẽ đến giai đoạn mọi thứ trỗi dậy “đình công” và đòi chậm lại bởi mọi thứ đều nằm trong Luật Nhân Quả, Luật Bảo Toàn Năng Lượng, Luật Hấp Dẫn của Vũ Trụ,…

Trong hơn năm qua, tôi bị khựng lại và đặt cho mình nhiều câu hỏi, “tại sao mình cứ luôn làm việc quá nhiều?” “mình là ai?” “mình có mặt nơi đây để làm chi” “sứ mệnh của mình là gì?” v.v…

Và vào đúng khoảng thời gian đó, duyên phước lành đưa đẩy đến cho tôi cơ hội học ngồi bình yên, tịnh tâm, kết nối với Vũ Trụ, kết nối với thiên nhiên, kết nối với cơ thể, kết nối với chính con người sâu thẩm bên trong… và nhận ra vô vàn điều mầu nhiệm!

Tôi đã học sống chậm lại!

Học thật sự ăn một bữa cơm có chánh niệm: biết thưởng thức thức ăn, biết nhai chậm để lưỡi có đủ thời gian kết nối nói chuyện với não bộ và nước miếng kịp tiết ra để tiêu hóa thức ăn một cách đúng đắn, để chuyển hóa thức ăn thành chất bỗ và nuôi cơ thể tốt nhất có thể.

Tôi học sống chậm lại để kịp nghe tiếng chim hót, tiếng ve kêu, tiếng nước chảy… hòa nhịp vào thiên nhiên.

Tôi học sống chậm lại để ngắm hoa, nhìn mây trời, mọi vật xung quanh với cái nhìn yêu thương, trân quý…

Học sống chậm lại để nhận ra mình được yêu thương và nói lời Cảm Ơn!

Mình đã có thể phớt nhanh qua mọi thứ và chẳng thắc mắc ai đã mang thùng rác vào dùm. Hoặc chỉ cần nghĩ… có cảm ơn rồi, thế là lịch sự và đủ rồi; Samy Maha có trả lời cũng được, không trả lời cũng không sao. Và mình sẽ mãi không biết Nicholas đang lớn lên với những đức tính cao đẹp. Samy và Maha cũng đã có thể hụt mất dịp biết con họ đã có những việc làm đáng khen. Và chúng tôi sẽ mất luôn cơ hội dành cho nhau vài phút chuyện trò và Samy và Maha đã rất vui và khen lại tôi rằng họ đã may mắn có hàng xóm tốt lành (Samy và Maha khen chứ không phải KV tự khen mình đâu nghen 😉)

KV thường nghe câu hỏi thế nào là sống Chánh Niệm? Có phải là sống biết tập tạo phước trong mỗi việc làm chứ không làm hao tổn phước? Có lẽ những cử chỉ đẹp như của Nicholas là ví dụ chăng? Nicholas 17 tuổi. Bao nhiêu các em trẻ 16-17 tuổi thời nay không cần nhờ mà vẫn làm, biết quan tâm để ý các hoạt động và những người xung quanh? Tôi hỏi mình nếu có con, mình có dạy được con mình như vậy không? Không phân biệt lợi ích của mình với lợi ích của hàng xóm, không giới hạn chỉ làm những điều tốt lành cho chỉ người trong gia đình.

Từ nhỏ ông ngoại KV đã dặn phải luôn biết đối đãi và từ tốn; phải chào hỏi thật to và cảm ơn thật rõ. Ngẫm lại thấy thật đúng: Khi mình sống với thái độ ân cần, quan tâm và biết ơn cho tất cả những gì được nhận, từ những cái nhỏ nhất, thì mình luôn hạnh phúc vì mình biết nhận ra mình được yêu thương và mình sẽ biết trân quý mọi thứ nhiều hơn, đúng nghĩa hơn, đúng cách hơn.

Có những cử chỉ dù nhỏ thôi, có thể làm cho người nhận vô cùng hạnh phúc, họ sẽ nhớ mãi. Khi khác, chỉ một chữ hay một hành động vội vàng, cũng đủ gây tổn thương. Và quan trọng hơn nữa, nếu mình sống vô tình và thiếu chánh niệm với bản thân thì chính mình sẽ là nạn nhân! 😊 Nên từ hôm nay mình đã dặn dò mình cần học yêu thương và đối xử tử tế với mình... Khi mình mạnh khỏe, an vui và vững vàng thì mình mới có thể giúp đỡ những người xung quanh và lan tỏa những điều thiện lành.

Cầu mong bình an hạnh phúc đến với muôn người, muôn loài… và năm mới nhiều may mắn!
 
Anne Khánh Vân
Tháng 1/2024

Ý kiến bạn đọc
14/01/202422:52:18
Khách
Xin lỗi tác giả Anne Khánh Vân cho tôi đăng ké ý kiến dưới đây :

Ban Biên Tập của VB đặt ra mục Ý Kiến Bạn Đọc để những người đọc có thể vào để viết phê bình về bài chủ, thế nhưng ban Biên Tập này đã có hành vi rất là bất lịch sự :
Tôi và vài bạn đọc khác đã tốn công góp ý kiến đối với bài chủ "Những Cuộc Đến Đi ", 3/1/2024, của tác giả Tiểu Lục Thần Phong . Thế nhưng hôm nay vào xem lại thì thấy BBT đã xóa đi ráo trọi, chỉ còn để lại vài ý kiến mới đăng của những người khác về sau này mà thôi . Nhấn vào chữ Trước cũng chẳng tìm thấy đâu cả !
Nếu BBT đã cấm không cho chúng tôi viết ý kiến thì tại sao không hành động ngay, mà đợi đến khi chúng tôi đã góp nhiều ý kiến rồi mới xóa ?!
Thật là bất lịch sự !!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 104,497
26/04/202400:00:00
Chị Linh, cũng như vài anh chị thanh niên khác trong xóm, tình nguyện giúp phường xã quản lý chúng tôi mỗi mùa sinh hoạt hè. Trong khi các anh chị khác chỉ làm qua loa, lấy lệ, vui là chính, thì chị Linh lại hăng say một cách nghiêm túc. Nhớ có lần chào cờ, chị Linh đứng nghiêm, tay phải đặt lên ngực trái, mắt hướng về lá cờ đỏ sao vàng, miệng còn nhẩm hát bài Quốc Ca say mê thắm thiết, làm tôi và thằng Hà bụm miệng cười, báo hại sau đó chị Linh kêu hai đứa đứng dưới cột cờ, phê bình kiểm điểm, không cho tham gia sinh hoạt bữa đó luôn. Về nhà, tụi tôi kể cho chú Bảy, ba của thằng Hà nghe, chú là thương binh thời VNCH bị cụt chân nên không phải đi “học tập cải tạo”.
25/04/202409:09:00
Có nhiều bạn được quý mến không phải vì giàu sang, địa vị hay có tài năng mà bởi những điều dễ làm cho người khác mến mộ như lòng chân thành, sự nhẫn nại, biết lắng nghe, một cái bắt tay ấm áp với ánh mắt thân tình, một nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, dễ chịu...
23/04/202409:05:00
Dòng kí ức dẫn dắt chị về miền quá khứ. Chị mang theo con trai đến Mỹ lúc thằng Huy vừa tròn một tuổi để đoàn tụ với gia đình. Chị không bất ngờ nhiều về quyết định chọn trường đào tạo sĩ quan West Point của con trai vì hồi còn nhỏ, con trai chị rất thích chơi với các chú lính chì và thích trở thành một người lính khi lớn lên. Là mẫu người phụ nữ “cá chuối đắm đuối vì con”, chị đã khước từ một vài người đàn ông theo đuổi chị để dành hết tất cả tình thương cho con trai. Chị dành hết toàn bộ thời gian rảnh của mình để chăm sóc con. Chị vẫn biết rồi một ngày con trai chị sẽ rời khỏi vòng tay chị để theo đuổi ước mơ của con nhưng chị vẫn cảm thấy lo lắng khi con chị muốn đi học ở một tiểu bang xa xôi.
19/04/202400:00:00
Một nhân viên nhà thờ Warren Presbyterian Church nói có người muốn gặp tôi. Anh xuất hiện với đôi má thỏm sâu, mắt lạc thần, đặc biệt tóc rậm rạp dựng đứng cứng như rễ tre. “Chào anh. Tôi tên Thắng. Anh tên gì?” tôi hỏi. “Em tên Trị. Em mới qua Mỹ được sáu tháng năm ngoái 2003. Em muốn chết,” anh nói trong hơi thở hổn hển, “Chị vợ em bảo lãnh hai vợ chồng em và hai đứa con em, đứa 12 tuổi, đứa 7 tuổi, rồi cho ở free dưới basement mấy tháng nay mà cứ nói nặng nói nhẹ hoài. Tụi em đi làm nhà hàng, chở nhau bằng xe đạp té lên té xuống vì tuyết. Em muốn chết.”
18/04/202411:38:00
Kiếm sống cũng có năm bảy đường, kiếm sống vừa hợp pháp, vừa chánh mạng thì càng quý. Thế gian có nhiều nghề hợp pháp nhưng lại là tà mạng, chẳng hạn như: mua bán rượu, cần sa (tùy tiểu bang), mở hộp đêm, giết mổ gia súc, sản xuất hay mua bán vũ khí… Mình có vài người bạn làm ở hãng LM, một hãng sản xuất vũ khí hàng đầu của nước Mỹ, rõ ràng là nghề hợp pháp nhưng chiếu theo lời Phật dạy thì lại không chánh mạng. Bạn mình cũng phân vân và ray rức, tuy nhiên vì lương cao, phúc lợi xã hội đầy đủ và cũng không dễ tìm được việc khác nên vẫn phải làm. Có lần bạn mình bị tai nạn đứt ngón tay, hãng bồi thường một món tiền lớn và bạn mình tâm sự: ”mình đứng máy sản xuất đạn dược, vũ khí đã gây chết chóc và thương tích cho người khác, có lẽ tai nạn này cũng là một sự trả quả”. Mình thật sự cũng chỉ biết an ủi một cách thường tình chứ cũng không biết nói gì hơn.
16/04/202410:31:00
Tác giả là cư dân San Diego, đã hai lần thắng giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2001, với bài "Hoa Ve Chai", ông nhận giải danh dự. Ba năm sau, với bài viết "Giọt Nước Mắt," kể về Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam tại tiểu bang New Jersey do một kiến trúc sư Việt Nam vẽ kiểu, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2004. Ông tiếp tục viết bài và tham gia sinh hoạt giải thưởng VVNM hàng năm. Sau vài năm nghỉ bút, tác giả gần đây trở lại với những bài bút ký đầy ý nghĩa. Đây là tùy bút mới nhất của tác giả.
12/04/202400:00:00
Từ sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, khi đã rời quê hương để định cư ở nước ngoài thì người Việt đã xem như mất tất cả, vì họ không mang theo được gì đáng kể ngoài lòng yêu nước và di sản văn hóa, trong đó có âm nhạc được xây dựng dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Nếu con người cần có nhu cầu vật chất tối thiểu để tồn tại thì âm nhạc chính là nhu cầu tinh thần giúp cho đời sống của họ thêm phong phú và ý nghĩa. Những bản nhạc gợi nhớ biết bao kỷ niệm một thời của từng cá nhân với quê hương, đất nước. Âm nhạc do đó chính là nhu cầu có thể nói là bức thiết đối với người lớn tuổi ở hải ngoại. Tiếng Hạc Vàng là chủ đề của cuộc thi hát do đài truyền hình SBTN thành phố Garden Grove, California tổ chức dành cho người từ 55 tuổi trở lên, không phân biệt nam nữ và nơi cư trú.
11/04/202410:53:00
Như vậy, tính đến nay, “Vườn đào Washington” đã có tuổi đời hơn 100 năm và đã để lại cho người dân Mỹ và du khách thập phương với biết bao ấn tượng về một vườn đào rực rỡ, nồng ấm tình hữu nghị của hai đất nước Mỹ- Nhật. Và cũng từ đó, mỗi năm khi hoa anh đào nở, chính phủ Mỹ đã tổ chức nhiều chương trình văn hóa, nghệ thuật phong phú, thu hút mọi người và hình thành nên nếp văn hóa đặc sắc với sự tham gia của các vị Đệ nhất phu nhân Tổng thống Hoa Kỳ. Nếp văn hóa ấy, được gọi là “Lễ hội hoa anh đào”.
09/04/202400:09:00
Tác giả Võ Phú tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Hoa Kỳ, 1994; tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Tác giả hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
05/04/202400:00:00
Lúc đó chồng tôi làm việc cho casino tên Nevada Club. Bob là quản lý làm việc lâu năm tại đó nên y đã dẫn dắt nghề nghiệp cho chồng tôi, cất nhắc từ việc giữ an ninh (security) đổi qua làm thợ sửa chữa và bảo trì những cái máy kéo tiền (slot machine) Lúc đó máy kéo tiền kiểu xưa, đúng nghĩa “kéo tiền” là đút tiền cents (đồng xu) vô cái kẽ hở của máy rồi cầm cây cần kéo xuống bằng tay chớ hổng có bấm nút như bây giờ. Mỗi khi trúng, ít nhiều gì, tiếng kêu loảng xoảng của tiền xu đổ xuống nghe cũng vui tai lắm. Lấy ly mà hứng. Đầy tràn rớt ra ngoài loảng xoảng. Hễ trúng độc đắc thì tiếng loa của máy réo rầm trời đèn màu thì chớp chớp như trên sân khấu nhạc kích động vậy. Mọi người đều ngưng tay kéo, ngó coi ai là người quá may mắn mà ao ước, mà vui theo.