Hôm nay,  

C h ậ m L ạ i… Đ ể Y ê u T h ư ơ n g

12/01/202400:00:00(Xem: 3874)
Anne-Khánh-Vân-nhận-giải-Việt-Bút-Trùng-Quang-VVNM-từ-nhà-thơ-Trần-Dạ-Từ

Anne Khánh Vân nhận giải Việt Bút Trùng Quang VVNM từ nhà thơ
Trần Dạ Từ.

 
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Tham gia VVNM từ những năm đầu của giải thưởng, tác giả nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ”. Tháng 12, 2021, tác giả nhận giải Việt Bút Trùng Quang VVNM 2021. 
 
*

* Cử Chỉ Đẹp…

Hôm nay tôi có họp và tiệc cuối năm với cấp trên, có cả màn ảo thuật đặc biệt giúp vui ở phần cuối nên buổi tiệc kết thúc hơi trễ, mãi 9 giờ tối mới lò mò về.

Khi lái xe về gần đến nhà, tôi nhớ ra hôm nay cũng là ngày trong tuần County đi lấy rác. Mùa đông trời tối sớm. Thời tiết mấy hổm rày lại nhiều gió và lạnh âm độ C, nên thật nhát ra ngoài trời. Tôi tưởng tượng sau khi mang cặp giỏ đi làm vào nhà, tôi sẽ phải đẩy hai thùng rác vào trong. Nhưng khi đến nhà, tôi ngạc nhiên không thấy thùng rác của mình nằm bên lề đường đợi. Lái xe vào sâu bên trong driveway thì thấy thùng rác đã nằm ngay ngắn ở chỗ của chúng.

Tôi mỉm cười, thấy vui trong lòng và nghĩ bụng chắc ông bà hàng xóm Samy và Maha đã mang vô giùm vì thấy mình về trễ. Vào trong nhà tôi vội vàng nhắn tin cảm ơn. Tuy chưa trễ lắm và chắc Samy Maha chưa ngủ nhưng tôi không đợi tin nhắn hồi đáp của họ. Ngày hôm sau lại bận rộn với công việc nên cũng quên ngó chừng tin nhắn trả lời của Samy Maha. Đến chiều, vẫn không thấy Samy Maha nhắn tin acknowledge gì hết. Bình thường họ luôn mau mắn nhắn tin qua lại với tôi khi có chuyện gì cần trò chuyện. Tôi chợt nghĩ có thể nào không phải Samy và Maha đã mang thùng rác vào giùm nên họ chưa biết trả lời sao (?). Tôi bèn mở cuộc điều tra. 😊

Tôi nhắn tin cho tía Hai Lúa hỏi hôm qua trước khi đi làm tía có ghé qua nhà tôi mang giùm thùng rác vào trong không. Tôi chỉ hỏi phòng hao chứ trong bụng đã nghĩ chắc tía không tiện ghé qua. Đúng vậy, tía xác nhận đã không làm. Thế là tôi vào lục xem lại video gắn ở trước nhà. Thụt lùi lại từng mốc giờ xem hình ảnh thùng rác biến mất khoảng lúc nào. Sau đó mới xem lại từng đoạn trong mốc giờ đó để thấy chi tiết trong đoạn phim ghi lại.

Quả đúng không phải Samy và Maha đã mang thùng rác vào giùm tôi và chắc họ cũng không (chưa) biết ai đã làm chuyện đó .😊

Một chiếc xe ngừng lại giữa hai driveway nhà tôi và nhà Samy Maha. Một cậu thanh niên trẻ bước ra. Tôi nhận ra là Nicholas. Ngày tôi mua nhà này và về làm hàng xóm với Samy và Maha thì Nicholas chỉ mới lên năm, còn tập đi xe đạp. Hôm nay Nicholas đã 17 tuổi. Nicholas đeo ba-lô đi học sau vai. Không thấy xe của Samy và Maha trong driveway. Là bạn Nicholas chở cậu về nhà giùm. Nicholas bước đến thùng rác để trước nhà cậu, mở ra xem và đẩy vào bên trong. Thùng rác nhà tôi vẫn nằm bên lề đường. Tôi kiên nhẫn đợi video lướt qua thì vài phút sau thấy Nicholas lại đi ra, qua phía lề đường nhà tôi và đẩy thùng rác của tôi vào trong driveway nhà tôi.

À ha, trả lời là đây. Và có vẻ Nicholas không hề kể cho ba mẹ cậu nghe về việc làm đó vì có thể với Nicholas chuyện đó không có gì đáng để phải kể lể với ba mẹ dù đó là lần đầu tiên cậu làm.  Nhưng với tôi thì đây là một cử chỉ rất đặc biệt. Bình thường tôi cũng không về nhà trễ và bốn năm qua được làm việc tại nhà, thùng rác được mang vào trong khi trời còn sớm, gần như cùng lúc với khi Samy và Maha đi làm về và mang thùng rác của họ vào. Chỉ hôm nay một vài sinh hoạt của tôi bị xáo trộn vì buổi tiệc cuối năm… Và nhờ vậy, đã có những chuyện thú vị!

Tôi lại nhắn tin cho Samy và Maha, “Ôi Samy Maha, Nicholas thật dễ thương! Tôi xem lại video và thấy Nicholas đã mang thùng rác vào giùm. Appreciate his nice gesture so much. Anh chị cảm ơn Nicholas giùm tôi nhé!”

Khoảng 2 phút sau, Samy và Maha nhắn tin lại, “Qua giờ chúng tôi cũng chưa có dịp hỏi Nicholas. Chỉ vừa nói chuyện với Nicholas sau khi nhận text của Anne. Nicholas nói không có chi…”

Tôi nhắn tin lại, “Nicholas has grown into a great man… Phải có sự quan tâm, phải có tình yêu thương và có tinh thần trách nhiệm mới có được những cử chỉ đẹp.” Và tôi khen Samy và Maha đã nuôi dạy các con của họ rất chu đáo và tôi đã may mắn được làm hàng xóm và được hưởng ké.

* Chậm Lại…

Tôi có khá nhiều những thói quen không tốt.  Từ lúc nhỏ, khi các bạn trang lứa chơi đủ các trò dưới sân chơi trong xóm hay ngoài những hiên nhà thì trên lan-can gác gỗ nhà tôi, tôi lại đang ngồi chép bài, làm toán hay phải luồng thun kết nút phụ má hoàn tất những bộ đồ trẻ con mới may để làm hàng ra chợ bán. Khi khác thì vừa dạy học cho các em, vừa nấu ăn… dù chỉ 9-10 tuổi. Luôn phải làm việc rất nhiều nên phải luôn xoay sở sắp xếp mọi thứ vào thời khóa để tối đến có thể được ngủ một ít giờ.

Thành thói quen, lớn lên, làm gì cũng làm thật nhanh để ngoài những việc phải làm, hay để phụ giúp những ai cần… tôi còn có thể làm được thêm những việc mình yêu thích (như viết lách nè 😊)... nên nhiều khi vừa ăn tôi cũng có thể vừa ngồi trước màn hình và đánh máy; hoặc đã lên giường mà chưa buồn ngủ lắm, tôi vẫn ráng mở sách đọc thêm vài dòng trước khi mắt sụp xuống; cứ luôn cố gắng ngốn thật nhiều việc vào trong một ngày... để 24 giờ của mình làm được thật nhiều việc (với mình là) hữu dụng, để lỡ ngày mai không thức dậy thì cũng không có gì hối tiếc, không có gì muốn làm mà chưa kịp.


Có khi tôi cũng nói rất nhanh nữa. Nhớ một lần, khi má tía Hai Lúa mới sang Mỹ và còn ở chung, tôi đang làm việc trên lầu và nghe có tiếng tía tôi từ tầng dưới đi lên tầng giữa là nhà bếp và phòng sinh hoạt gia đình, tôi đã nhắn vọng xuống nhờ tía ngó chừng giùm gì đó.

Tôi không nghe tía trả lời đã nghe tôi nói mà nghe tiếng bước chân của tía đi ra phía cầu thang nói vọng xuống tầng dưới với má tôi, “Bà làm ơn lên đây nghe giùm tui coi con Mimi nó nói cái gì mà tui không thể hiểu nổi…”

Tôi nghe xong thì không nín được cười… và hoảng hồn. Ôi, thấy tía mình rồi, mình bậy quá!  Đáng lẽ phải đi xuống nói trực tiếp với tía. Lần sau nếu đang lỡ làm việc gì thì phải đợi xong việc rồi hãy xuống nói! Không được nói vọng từ xa như vậy.  Lúc đó tôi cũng vở ra là mình nói nhanh đến nổi tía má nghe không kịp.

Nhiều người thân, bạn bè mỗi khi thấy bài viết mới của tôi vẫn hay trêu hỏi, “làm việc mười mấy tiếng mỗi ngày, xong rồi lại làm bao việc khác, lấy đâu ra thời gian để viết?”  Tôi đã đùa và trả lời họ rằng các ngón tay tôi lướt trên bàn phím như bay nhảy nên tôi không cần nhiều thời gian để viết. Các ý tứ luôn được sắp xếp tuần tự sẵn trong tâm trí, đôi tay chỉ là thư ký cho trái tim.

Ngay cả trong sở làm, nhiều nhân viên và bạn đồng nghiệp cũng thường la, “Anne, tại sao cô cứ làm việc như của ba bốn người? Vận tốc của cô quá nhanh...”

Thật vậy, dường như tôi luôn làm quá nhiều việc và làm rất nhiều thứ cùng một lúc... chưa bao giờ dành thời gian chăm sóc mình hoặc làm gì đó cho chính mình một cách đúng đắn và làm chậm đủ. Dường như ngày nào cũng làm việc đến quá nửa đêm... Cứ tưởng làm như vậy là lời, nhưng năm tháng qua đi càng thêm tuổi thì càng nghiệm ra và thấm thía mình đã “nuôi dưỡng” những thói quen không tốt; mình đã thiếu rất nhiều thứ, và cái thiếu quan trọng nhất là thiếu yêu thương chính bản thân.

Tinh thần hay thể lý, khi mất quân bình thì sớm muộn gì cũng sẽ đến giai đoạn mọi thứ trỗi dậy “đình công” và đòi chậm lại bởi mọi thứ đều nằm trong Luật Nhân Quả, Luật Bảo Toàn Năng Lượng, Luật Hấp Dẫn của Vũ Trụ,…

Trong hơn năm qua, tôi bị khựng lại và đặt cho mình nhiều câu hỏi, “tại sao mình cứ luôn làm việc quá nhiều?” “mình là ai?” “mình có mặt nơi đây để làm chi” “sứ mệnh của mình là gì?” v.v…

Và vào đúng khoảng thời gian đó, duyên phước lành đưa đẩy đến cho tôi cơ hội học ngồi bình yên, tịnh tâm, kết nối với Vũ Trụ, kết nối với thiên nhiên, kết nối với cơ thể, kết nối với chính con người sâu thẩm bên trong… và nhận ra vô vàn điều mầu nhiệm!

Tôi đã học sống chậm lại!

Học thật sự ăn một bữa cơm có chánh niệm: biết thưởng thức thức ăn, biết nhai chậm để lưỡi có đủ thời gian kết nối nói chuyện với não bộ và nước miếng kịp tiết ra để tiêu hóa thức ăn một cách đúng đắn, để chuyển hóa thức ăn thành chất bỗ và nuôi cơ thể tốt nhất có thể.

Tôi học sống chậm lại để kịp nghe tiếng chim hót, tiếng ve kêu, tiếng nước chảy… hòa nhịp vào thiên nhiên.

Tôi học sống chậm lại để ngắm hoa, nhìn mây trời, mọi vật xung quanh với cái nhìn yêu thương, trân quý…

Học sống chậm lại để nhận ra mình được yêu thương và nói lời Cảm Ơn!

Mình đã có thể phớt nhanh qua mọi thứ và chẳng thắc mắc ai đã mang thùng rác vào dùm. Hoặc chỉ cần nghĩ… có cảm ơn rồi, thế là lịch sự và đủ rồi; Samy Maha có trả lời cũng được, không trả lời cũng không sao. Và mình sẽ mãi không biết Nicholas đang lớn lên với những đức tính cao đẹp. Samy và Maha cũng đã có thể hụt mất dịp biết con họ đã có những việc làm đáng khen. Và chúng tôi sẽ mất luôn cơ hội dành cho nhau vài phút chuyện trò và Samy và Maha đã rất vui và khen lại tôi rằng họ đã may mắn có hàng xóm tốt lành (Samy và Maha khen chứ không phải KV tự khen mình đâu nghen 😉)

KV thường nghe câu hỏi thế nào là sống Chánh Niệm? Có phải là sống biết tập tạo phước trong mỗi việc làm chứ không làm hao tổn phước? Có lẽ những cử chỉ đẹp như của Nicholas là ví dụ chăng? Nicholas 17 tuổi. Bao nhiêu các em trẻ 16-17 tuổi thời nay không cần nhờ mà vẫn làm, biết quan tâm để ý các hoạt động và những người xung quanh? Tôi hỏi mình nếu có con, mình có dạy được con mình như vậy không? Không phân biệt lợi ích của mình với lợi ích của hàng xóm, không giới hạn chỉ làm những điều tốt lành cho chỉ người trong gia đình.

Từ nhỏ ông ngoại KV đã dặn phải luôn biết đối đãi và từ tốn; phải chào hỏi thật to và cảm ơn thật rõ. Ngẫm lại thấy thật đúng: Khi mình sống với thái độ ân cần, quan tâm và biết ơn cho tất cả những gì được nhận, từ những cái nhỏ nhất, thì mình luôn hạnh phúc vì mình biết nhận ra mình được yêu thương và mình sẽ biết trân quý mọi thứ nhiều hơn, đúng nghĩa hơn, đúng cách hơn.

Có những cử chỉ dù nhỏ thôi, có thể làm cho người nhận vô cùng hạnh phúc, họ sẽ nhớ mãi. Khi khác, chỉ một chữ hay một hành động vội vàng, cũng đủ gây tổn thương. Và quan trọng hơn nữa, nếu mình sống vô tình và thiếu chánh niệm với bản thân thì chính mình sẽ là nạn nhân! 😊 Nên từ hôm nay mình đã dặn dò mình cần học yêu thương và đối xử tử tế với mình... Khi mình mạnh khỏe, an vui và vững vàng thì mình mới có thể giúp đỡ những người xung quanh và lan tỏa những điều thiện lành.

Cầu mong bình an hạnh phúc đến với muôn người, muôn loài… và năm mới nhiều may mắn!
 
Anne Khánh Vân
Tháng 1/2024

Ý kiến bạn đọc
14/01/202422:52:18
Khách
Xin lỗi tác giả Anne Khánh Vân cho tôi đăng ké ý kiến dưới đây :

Ban Biên Tập của VB đặt ra mục Ý Kiến Bạn Đọc để những người đọc có thể vào để viết phê bình về bài chủ, thế nhưng ban Biên Tập này đã có hành vi rất là bất lịch sự :
Tôi và vài bạn đọc khác đã tốn công góp ý kiến đối với bài chủ "Những Cuộc Đến Đi ", 3/1/2024, của tác giả Tiểu Lục Thần Phong . Thế nhưng hôm nay vào xem lại thì thấy BBT đã xóa đi ráo trọi, chỉ còn để lại vài ý kiến mới đăng của những người khác về sau này mà thôi . Nhấn vào chữ Trước cũng chẳng tìm thấy đâu cả !
Nếu BBT đã cấm không cho chúng tôi viết ý kiến thì tại sao không hành động ngay, mà đợi đến khi chúng tôi đã góp nhiều ý kiến rồi mới xóa ?!
Thật là bất lịch sự !!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 410,198
Vài ngày trước Giáng Sinh 2023, tôi điện thoại chúc Thầy Cô Viện trưởng Lê Thanh Minh Châu bình an trong tình yêu thương của Chúa Hài Đồng, đồng thời chúc sức khỏe Thầy Cô trong năm mới 2024. Vào dịp Tết Nguyên Đán tháng 2, 2024, tôi lại điện thoại chúc Tết Thầy Cô, nhưng lần này không được trả lời, nên tôi đành gởi lời chúc qua text message, kèm theo lời mời sớm, mong Thầy Cô tham dự Đại Hội Y Khoa Huế (YKH) Hải Ngoại vào khoảng tháng 7 năm nay. Tôi không nhận trả lời của Thầy. Mãi hơn một tháng sau, trong bất ngờ và cảm xúc, Hội YK Huế Hải Ngoại nhận tin buồn chính thức từ gia đình cho biết Thầy Lê Thanh Minh Châu đã thanh thản ra đi vào ngày thứ Tư, 28 tháng 2, 2024, tại Rancho Mirage, CA, hưởng đại thọ 94 tuổi.
Thông thường sau những ngày nắng hè oi bức, mùa thu mang đến sự mát mẻ dễ chịu cả đêm lẫn ngày. Ra đường phải mặc thêm áo khoác nhẹ, choàng cái khăn quàng quanh cổ. Năm nay đặc biệt thời tiết thay đổi. Vùng Hoa Thịnh Đốn mưa nắng bất thường. Mưa liên miên mấy hôm liền dù không lớn nhưng trời âm u ẩm ướt, không mấy khi có nắng cả ngày. Tuy nhiên nhờ có mưa các sân cỏ vàng hoe mấy tháng hè vì thiếu nước nay xanh tươi trở lại. Hoa cúc trồng từ những năm trước ra hoa rực rỡ màu sắc. Mấy cây cà, cây ớt vẫn còn tươi tốt chưa bị ảnh hưởng thời tiết se lạnh mùa thu. Lá cây trên cành vẫn còn xanh tuy đã vào tháng 10. Thấy thời tiết tương đối dễ chịu ngày cuối tuần con gái Vân rủ Mẹ đi thăm nhà nghỉ mát của người bạn ở ngoại ô Maryland trên hòn đảo nhỏ, cách nhà khoảng 90 phút lái xe.
... Tôi biết gia đình chị Thương gồm hai mẹ con, ngày ấy bà Sáu chưa nhiều tuổi lắm, chỉ trên 40, bà chưa từng bước ra đường kiếm tiền bao giờ hồi còn ở quê hương, thế mà từ ngày đặt chân đến Canada bà đã phải đi làm, ban đầu lau nhà, dọn dẹp rác trong những shopping mall, sau này bà có chút vốn liếng về tiếng Pháp, bà xin được vào hãng may; bà làm cực nhọc để nuôi con gái đi học, bà muốn chị sau này sẽ bớt khổ, sẽ làm một chức vụ nào đó kha khá để khỏi uổng công bà đã mang nặng đẻ đau, bị nhà chồng ruồng bỏ từ khi biết bà mang bầu là con gái; rồi bà và chị đã phải vượt biên chết đi sống lại khổ sở trên biển cả, bao nhiêu khổ cực oan trái bà đã từng cầu xin Trời Phật để bà gánh vác thay con, để con gái có một cuộc sống thật nhàn nhã, sung sướng sau này...
Mùa hè năm ấy, thằng Huy về nhà nghỉ hè trên đôi nạng gỗ. Cu cậu vừa mới hoàn thành xong khóa huấn luyện quân sự Cadet Field Training và khóa huấn luyện Air Assault (không kích trên không). Ngày cuối cùng của khóa huấn luyện Không Kích Trên Không, cu cậu không may bị bong gân nên phải chống nạng. Tuy đi khập khiễng nhưng cu cậu hớn hở ra mặt vì được về thăm nhà và nghỉ hè được một tháng. Chị ra sân bay đón con trai. Thấy chị từ xa, thằng Huy đưa tay lên cao vẫy - “Má ơi, con ở đây nè”. Chị vội vàng chạy lại. Hai má con ôm nhau. Chị xót xa:
Cuối hè, thu về trước ngõ nhưng khí hậu vẫn còn nóng oi bức, gần 100 độ F vào giữa trưa, nhờ có gió biển từ Đại Tây Dương thổi vào làm mọi người cảm thấy dễ chịu. Năm đó cũng vào mùa nầy, có người bạn rủ tôi qua Florida để tìm lại hương xưa, từ khí hậu nắng mưa, có vườn cây ăn trái không khác gì quê hương mình. Trong khi đó cũng có người nói rằng ở Nam Florida lắm mưa nhiều bão, như Andrew năm 1992, tàn phá tàn phá khủng khiếp miền Nam Florida, nó san bằng cả đến những cây cổ thụ trên 100 tuổi, làm sập nhà cửa, FEMA (cơ quan cứu trợ khẩn cấp Liên bang) phải đến từng nhà bị sập để cứu người. Cuối cùng tôi quyết định cùng vài người bạn đến Florida thử thời vận, khi sống ở Nam Florida tôi chứng kiến nhiều cơn bão đi qua như: Katrina, Wilma, Irma... và những người bạn đi chung với tôi đã bỏ đi.
Sáng nay trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại reng. Tôi mở điện thoại ra coi, trên màn hình là một người phụ nữ ngoài năm mươi, đưa mắt nhìn qua máy security camera, bà ta vẫy tay chào. Tôi vội chạy xuống nhà dưới, mở cửa: - Chào buổi sáng. Tôi có thể giúp gì cho bà? Người phụ nữ nhìn tôi, ái ngại rồi giải thích sự có mặt của mình. - Xin lỗi cậu. Tôi là Jane. Năm ngoái tôi có mua bông của cậu bán, những người hàng xóm đi qua đều khen hoa đẹp, nên năm nay tôi trở lại xem coi cậu có còn bán không. Vì không tìm ra cách thức liên lạc, nên tôi mới đánh liều tới hỏi cậu. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào cuối tuần...
Trường hợp này xảy ra cho chính bản thân tôi ngay trên nước Mỹ văn minh và giàu có: nhà tôi bị trộm viếng, tôi bắt được ngay tại trận, chạm mặt với nó, và rượt đuổi nó. Sau khi nó chạy thoát, tôi phải cất công đi làm “thám tử” điều tra coi tên trộm từ đâu đến, để rồi khi kiếm ra, chính tôi phải kiếm đến tận nhà để làm hòa và tha thứ cho “ngài đệ tử” của thần Đạo Chích này.
Tôi biết Khánh đã lâu, từ khi còn là cô bé du sinh, vô xin việc làm thêm ở toà báo để có thêm thu nhập. Nói nhiêu đó đã đủ biết Khánh không phải con cán bộ qua Mỹ ăn chơi bằng diện du sinh. Ngặt thời ấy, cộng đồng người Việt ở địa phương còn chống Cộng dữ lắm nên tôi chỉ biết tôn trọng những người bị bứng ra khỏi quê hương, sống đời hải ngoại. Tuy cái ăn, cái mặc, chỗ ở, việc làm; đặc biệt là tự do đều rộng mở ra tương lai tươi sáng; chỉ nỗi nhớ người thân, quê nhà canh cánh trong lòng người xa quê.
Đang ngủ say, Bin bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe những tiếng ầm ì rất lớn. Cửa sổ muốn bể toang như có ai đang dập mạnh vào. Em sợ hãi nhìn sang giường bên. Chị Ti đang ngồi trùm chăn run rẫy . Bỗng dưng điện tắt phụt. Bóng tối mang gương mặt kinh dị của Halloween, như muốn nuốt chửng lấy cả hai. Hốt hoảng, hai chị em cùng nhảy phóc xuống giường, chạy nhanh sang phòng ba mẹ, gào khóc inh ỏi.
Tôi gặp anh khi cuộc đời anh đã ba chìm bảy nổi, cộng thêm tôi vào là thành chín cái lênh đênh. Hề gì, một mái lều tranh hai quả tim vàng. Tôi dạy học, dẫu đồng lương chết đói, nhưng yên chí mỗi tháng có 13kg gạo, nửa ký đường và ba chục đồng “tiền Bác”, đủ sống qua ngày. Điều quan trọng tôi là thành phần gương mẫu trong xã hội, chưa hề có “nợ máu với nhân dân”. Thời chế độ cũ, tôi chỉ có đi học. Di cư vào Nam năm hai tuổi, tới mùa hè 1975 học xong, rồi đi dạy, thì chắc chắn phải là thành phần gương mẫu. Vì vậy khi lập gia đình với một ông vừa ra khỏi “trại cải tạo”, hàng xóm cũng nhân nhượng không để ý lắm tới sinh hoạt của chúng tôi.
Nhạc sĩ Cung Tiến