Hôm nay,  

Bonfire Của Những Người Hùng

19/07/201800:00:00(Xem: 20584)
Tác giả: Trần Du Sinh

Bài số 5443-20-31251-vb5071918

 
Tác giả đã nhận giải Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2014. Lớn lên tại VN khi cả nước đã thành xã hội chủ nghĩa, ông kể, “Trong khi đợi bảo lãnh diện đoàn tụ gia đình, tôi có cơ may được học bổng của Liên Âu (EU) để hoàn thành chương trình BA và MBA International Management." Sau khi định cư tại Hoa Kỳ, ông đã hoàn tất luận án tiến sĩ tại Đại Học ở Argosy, San Diego, và là một Phó Giám Đôc kỹ thuật hàng hải của Bộ Quốc Phòng Mỹ, làm việc tại Á Châu.

 
***
 

Đôi khi có những điều mình bỏ quên mà lại không nhớ là nó nên là một phần của cuộc sống. Đó là những giây phút thoải mái cùng đồng nghiệp mà không phải nói về công việc. Một đêm nhóm lửa bonfire ngoài biển chẳng hạn.

Lần đầu tiên tôi ra biển đốt lửa trại với đồng nghiệp người Mỹ. Họ là những sĩ quan Hải Quân trẻ mang lon từ thiếu uý cho tới đại uý. Không phải nói để khoe khoang, chứ họ ít nhất cũng thuộc top 10% cá nhân ưu tú của nước Mỹ. Ai cũng có bằng cử nhân từ những trường hạng khá trở lên, có lý lịch trong sạch ít nhất 7 năm và có sức khoẻ thuộc loại top 5% của nước Mỹ dành cho đồng trang lứa.

Theo thống kê của bộ nhân sự quân đội Mỹ, dân số Mỹ từ độ tuổi 17 tới 35 chỉ có từ 28 đến 30% đủ tiêu chuẩn gia nhập quân đội Mỹ về mặt sức khoẻ, 70% còn lại không đủ tiêu chuẩn đa phần do bệnh béo phì, lười vận động và bệnh tật. Đó là phần lính tráng nói chung, riêng phần sĩ quan thì chỉ có trên dưới 10% thanh niên nam nữ Mỹ từ độ tuổi 21 tới 29 đủ tiêu chuẩn sức khoẻ và trình độ học vấn mà thôi.

Không phải ngẫu nhiên mà cựu đô đốc Hải Quân McRaven có bài phát biểu huyền thoại “Making your bed” ngang ngửa cựu tổng thống Obama về sức hút, khi về hưu lại được mời làm Viện Trưởng Viện Đại Học Texas. Gần đây lại có vị cựu đô đốc lai Nhật Bản là cựu tổng tư lệnh Thái Bình Dương- Harry Harris được mời làm Đại Sứ Hoa Kỳ ở Nam Hàn nhưng được Úc mời mọc. Điểm chung của hai vị cựu đô đốc Hải Quân này là rất tài ba, thông thái và có sức cuốn hút công chúng rất lớn.

So với bên Lục Quân-Army thì Đô Đốc 4 sao, tương đương với tướng 4 sao, lại có tài ngoại giao và chính trị nhỉnh hơn, ít nhất cũng hơn về nét thanh lịch, bởi Hải Quân vốn là ngoại giao quân sự. Trong cuộc đời binh nghiệp trên 20 năm thì họ đã đặt chân tới biết bao nhiêu quốc gia, trải nghiệm biết bao nhiêu nền văn hoá, và có mạng lưới bạn bè rất rộng.

Riêng về quân nhân Mỹ gốc Việt thì người mang cấp bậc cao nhất trong Hải Quân là Đại Tá Lê Bá Hùng, và bên Lục Quân là Thiếu Tướng Lương Xuân Việt. Phải là những cá nhân kiệt xuất lắm mới lên được hàng Đề Đốc hay Đô Đốc Hải Quân Hoa Kỳ. Với công nghệ Hải Quân hiện đại như tàu ngầm hạt nhân hay hàng không mẫu hạm chạy bằng năng lượng hạt nhân thì một ngôi sao của Đề Đốc Hải Quân cũng đòi hỏi một tư chất rất đặc biệt và kiến thức rất rộng.

Quanh đốm lửa bonfire hôm nay là những gương mặt rất sáng. Andrew, một người Công Giáo gốc Ái Nhĩ Lan, tốt nghiệp Học Viện Hải Quân- Naval Academy. Andrew là đại uý xuất sắc nhứt trên tàu về tác phong, kiến thức và sự thông minh. Ai cũng nghĩ Andrew là ứng viên lên Đô đốc Hải Quân đầu tiên trong nhóm. Ai dè Andrew tuyên bố hắn sẽ xuất ngũ và theo đuổi sự nghiệp chính trị như Thượng Nghị Sĩ John McCain.

Nhân vật xuất sắc thứ hai là đại uý tốt nghiệp khoa quan hệ quốc tế của đại học đứng đầu về chuyên ngành này ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn- Georgetown University. Bryan, hắn là người đầu tiên được cả bọn chọn là sĩ quan tuyển bộ binh chủng vũ trụ (Space Force) sắp được thành lập, vì hắn có tài ăn nói và có thể chiêu dụ được những nhân tài về khoa học để tham gia binh chủng mới này.

Nhân vật thứ ba là thiếu uý Ian. Hắn từ Học Viện Không Quân- Air Force Academy chuyển qua. Hắn mém làm phi công nhưng không hiểu lý do gì mà hắn chuyển qua bên Hải Quân. Trước đây tôi nói đùa hắn là đối thủ đáng gờm của trung ý Mason, người mới qua đời vì tai nạn xe motor sau khi thi đậu vào khoá huấn luyện Navy Seal. Ian cũng đang tự huấn luyện mỗi ngày để thành Navy Seal như Mason. Nếu Mason là Alain Delon của Pháp thì Ian là Brad Pitt của Mỹ. Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao Hải Quân Hoa Kỳ tại thu hút được rất nhiều “soái ca” vào làm sĩ quan đến như vậy ?

Ngồi xung quanh những người trẻ ưu tú, tôi bỗng thấy mình may mắn khi gia nhập cái câu lạc bộ sĩ quan này. Và lần đầu tiên tôi biết về một món ăn mới quanh đống lửa. Đó là món marshmallow nướng giòn rồi ép vào miếng bánh nướng cùng với thẻ sô-cô-la. Khi ép vào thì cục marshmallow chảy ra quyện với vị ngọt đắng của sô-cô-la và vị giòn ngọt thanh của miếng bánh quy nướng tạo nên một hỗn hợp ngon tuyệt cú mèo. Cả bọn già đầu rồi mà ai cũng hăm hở nướng Marshmallow như những trẻ thơ.

Ngồi nướng bánh trong cái lửa bập bùng, chúng tôi cùng kể về những câu chuyện về soái ca lady-killer Mason, người tình của hàng chục ‘hotgirl’ dưới biển Pacific Beach.

Tôi vẫn còn nhớ như in chiều thứ Sáu tuần trước. Bỗng có loa gọi họp mặt sĩ quan khẩn cấp, tôi ngỡ là chiến hạm nhận lệnh viễn chinh sớm.

Vào tới phòng họp thấy đại uý trưởng ban điều hành mắt đỏ hoe, tôi có linh tính về sự mất mát. Không gian như đặc quánh. Theo phép nhà binh, không ai được nói gì cho đến khi Hạm Trưởng tuyên bố điều gì chánh thức.

Vài phút trôi qua nặng như chì. Hạm Trưởng bước vào cùng hai sĩ quan CACO (Casualty Assistance Calls Officer), là sĩ quan đưa tin báo tử.

Hạm Trưởng nghẹn ngào nói:

- Trung Uý Mason đã qua đời. Anh mới bị tai nạn xe motorcycle.

Mấy ngày nay Mason không xuất hiện nhiều vì anh mới thi đậu vào khoá học sĩ quan Navy Seal và lo chuyện nộp hồ sơ. Anh bị tai nạn ngay dưới chân cầu Coronado mà bờ bên kia là trung tâm huấn luyện Navy Seal huyền thoại. Mason có ước mơ trở thành người hùng quốc gia như những anh hùng từng diệt trùm khủng bố Bin Laden.

Mãi tới giờ này tôi cũng không tin Mason đã ra đi vĩnh viễn, vì ai cũng có điều tốt đẹp khi nói về hắn. Thôi thì tạm tưởng tượng là hắn đi huấn luyện bí mật Navy Seal nên người ta dựng hiện trường giả để không ai còn biết hắn tồn tại trên cõi đời này.

Có những người đã chết nhưng vẫn tồn tại, nhưng cũng có người tồn tại mà như đã chết. Vô thường vậy thôi.

*

Lần đầu tiên trải nghiệm bonfire cũng những người Mỹ. Nếu ở Việt Nam mà những người như thế này chỉ ra biển nướng bánh ngồi ôn kỉ niệm thì chắc bị coi là hâm, vì chỉ cần hai đứa tụm lại thì đã là cuộc nhậu, còn khi đủ bốn tay thì có thể đã là một sòng bài. Âu đó cũng là nét khác biệt về văn hoá.

Bonfire của chúng tôi không phúng điếu, không khóc thương, chỉ là những kỉ niệm đẹp về một người sĩ quan trẻ vừa giã từ ước mơ phụng sự quốc gia.

 
Trần Du Sinh

Ý kiến bạn đọc
20/07/201802:12:06
Khách
"Khi đó chắc không còn con dân VNCH nào". TdS

Đúng là mơ tưởng hão huyển của tặc quyền cộng sản và một số những người dân sống lâu năm với bọn chúng !
20/07/201801:37:30
Khách
Phuong Van: Cám ơn độc giả đã chân thành góp ý. Riêng phần tôi phải thay đổi ngôn ngữ thì chắc tôi không làm được. Nước Mỹ là xứ của tự do, trong đó có tự do báo chí và tự do thể hiện. Nếu phải viết để chiều ý độc giả thì hơi giống bút nô của cộng sản bên xứ độc tài. Tôi viết không chỉ để cho những ai có nền giáo dục của VNCH đọc mà thôi. Ngôn ngữ và giáo dục của VNCH đã bị cộng sản thay thế 43 năm rồi. Thêm vài chục năm nữa thì sẽ còn bao nhiêu người tốt nghiệp tú tài thời VNCH còn sống để đọc ? Thế hệ đi trước thường nói là giữ lửa cho thế hệ sau nhưng thực tế là dập đóm lửa đó ngay khi nó mới nhen nhúm vì cho rằng nó không sáng bằng đốm lửa của mình. Chẳng lẽ tôi phải đợi cho đến lúc cây bút hải ngoại cuối cùng có nền giáo dục VNCH danh giá rời khỏi cõi trần rồi tôi sẽ viết tự do theo ngôn ngữ của mình chăng ? Khi đó chắc không còn con dân VNCH nào vạch lá tìm sâu như bây giờ vì họ không còn cái để so sánh so đo. Có lẽ cuộc chiến ý thức hệ huynh đệ tương tàn này sẽ không bao giờ kết thúc. Và thế hệ sau lãnh đủ hậu quả của những người đi trước.
19/07/201823:56:41
Khách
Tôi hiểu được cái khó của tác giả vì thuộc trong lớp người "sinh sau đẻ muộn" giống như tôi. Ngôn ngữ thâm nhập vào bộ óc con người, khi cần dùng thì theo phản xạ phát ra,có nhiều từ ngữ thật rất ngô nghê, vô nghĩa nhưng cứ dùng hoài thành thói quen, không tìm ra được từ đúng để thay thế cho từ sai.

Sau 1975, tác giả có ít nhất trong 12 năm học ở Việt Nam, rồi sau đó là du học, học ngôn ngữ mới và đi làm, cũng dùng toàn ngôn ngữ mới. Tiếng Việt của tác giả do đó không thể nào theo đúng ngôn ngữ phong cách văn chương trước 1975. Trừ khi đến lúc tác giả về hưu, bỏ thời gian đọc sách báo văn học trước 75 để làm quen lại với ngôn ngữ Việt chuẩn mực.

Chúng ta đã ủng hộ những người ngoại quốc như Chú Sáu Steven viết Tiếng Việt, thì thiết nghĩ cũng nên rộng lòng đón nhận những ngôn ngữ Việt sau 1975.

Về phần tác giả, tôi xin gửi kinh nghiệm của bản thân tôi. Tôi học lại tiếng Việt lại từ đầu bằng cách đọc những truyện VVNM của những tác giả lớn tuổi, đọc sách của nhà văn Nhã Ca..Thú thật với tác giả, càng đọc tôi càng thấy thứ tiếng Việt tôi dùng hơn 20 năm ở Việt Nam thật là xấu xí. Tôi cố gắng ít đọc báo chí Việt Nam, để không phải bị lây những từ như từ "soái ca" của lớp trẻ. Nếu muốn đọc tin Việt Nam từ báo Việt Nam, tôi chọn bản English thay vì Tiếng Việt. Đó là cách của tôi để trở về học đúng thứ ngôn ngữ tuyệt đẹp của người Việt.
Tôi luôn biết ơn mục VVNM,quý trọng tất cả các tác giả đã bỏ thời gian viết cho mình đọc. Mong mọi người rộng lòng hoà nhã để chúng ta có thêm nhiều cơ hội đọc thêm nhiều bài viết đa dạng.
19/07/201821:25:19
Khách
Quang: Cám ơn bạn đã giải thích. Thế mà có người lại chụp mũ nó là từ của cộng sản. Còn người thì định nghĩa lại cho nó là phải bao gồm tài năng nữa. Xưa nay ông bà mình có dạy 'Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe'' mà con cháu có người vẫn không chịu nghe.
19/07/201821:12:32
Khách
Soái ca là từ đọc từ tiếng Hán shuai ge có nghĩa là đẹp trai, lady-killer thôi.
19/07/201818:46:16
Khách
Vietnam: Tôi không nghĩ người cộng sản dùng từ này. Đó là từ của giới trẻ ở Việt Nam trong thời gian gần đây. Còn nếu bạn muốn chụp mũ 'cộng sản' thì mở Ti Vi Việt Ngữ ở Mỹ ra mà lượm từ cộng sản, vì xướng ngôn viên, ca nghệ sỹ trẻ mới qua định cư dùng từ cộng sản rất nhiều.
19/07/201818:43:14
Khách
Lê Như Đức: Có lẽ bạn đã lạc đề. Bài viết của tôi không tập trung vào phân tích tài năng hay sự nổi tiếng của họ. Ngày xưa ở Việt Nam khi khen ai đẹp trai người ta thường ví với Alain Delon, sau này là Brad Pitt hay Tom Cruise. Có lẽ bạn cũng không thấy thông điệp chính của bài viết. Nhưng cũng cám ơn vì bạn đã bỏ thời gian ra đọc và hồi âm. Có như vậy thì mục Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo mới bền lâu được.
19/07/201818:14:29
Khách
Tôi không hề nói Alain và Brad không nổi tiếng. Tôi chỉ nói họ không nổi tiếng vì ca hát nên không là soái ca. Cũng như Kiều Chinh nổi tiếng vì đóng phim chứ không vì ca hát và Thái Thanh nổi tiếng vì ca hát chứ không vì đóng phim. Elvis Presley có giọng ca tuyệt vời nhưng đóng phim chán thì thôi. Elvis nổi tiếng vì tài ca hát.
Xin lỗi tôi đã hiểu lầm chữ soái ca của Việt cộng. Cứ nghĩ soái ca là ngươi ca hát hay.
19/07/201818:03:56
Khách
“soai ca” trai nghiem la tu ngu cong san,,, com bai viet Lat Leo
19/07/201816:19:46
Khách
Cám ơn bạn đã hồi âm sớm. Có lẽ tiêu chuẩn của bạn hơi cao, cao hơn hàng triệu fan của họ khắp toàn cầu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,224,205
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.